Nhiều năm về trước…
Vào một ngày mưa nào đó, trời xám xịt. Những hạt mưa nhỏ bé nhưng ào xuống nhiều vô số kể, tạo thành làn bụi nước trắng xoá. Những cơn gió thỉnh thoảng lại đến, đẩy bay những hạt mưa, thổi tốc những tán cây và những chiếc ô của người đi trên đường, khiến không khí lạnh lẽo càng lạnh lẽo hơn.
Dưới mái che của điểm dừng xe buýt, vô số những người không có ô đứng chen chúc, tạo thành một khung cảnh ồn ào và lộn xộn.
Trái ngược lại với cảnh tượng đó, là một người đàn ông đứng ngoài phạm vi mái che, với chiếc ô màu đen, tĩnh lặng đứng bên cạnh bến chờ. Nhìn anh ta có vẻ là một nhân viên cấp cao: mặc chiếc áo măng – tô dài màu xám lạnh bên ngoài bộ com lê đen, dáng người cao lớn, một tay cầm theo chiếc cặp cùng màu với bộ com lê. Bộ dạng như vậy khiến những người nhìn vào anh ta đều có chung một câu hỏi: người như anh ta tại sao phải đứng chờ xe buýt? Một chiếc xe riêng đưa đón sẽ hợp với anh ta hơn.
Thời điểm 7h30 sáng, là lúc mọi người đổ ra đường để đến cơ quan. Dù là trong xe buýt, hay trên đường, đều có chung tình trạng tắc nghẽn. Tiếng còi xe và tiếng động cơ tạo thành một không gian đầy những tạp loạn xô bồ. Người trên đường hay là trong xe buýt, đều chen chúc nhau những vị trí nhỏ nhất.
Chuyến xe số hiệu 18 lại dừng lại ở một điểm dừng. Dòng người lại chen nhau lên không gian chật hẹp của chiếc xe buýt như nhét thịt nhồi giò. Trong số đó, một cậu sinh viên gầy gò ốm yếu, cổ quấn khăn như vác thêm cả cuộn dây điện của một dãy phố, cũng lên xe. Cậu đeo khẩu trang, gương mặt đỏ gay, thỉnh thoảng lại nhả ra những tiếng ho rời rạc. Mỗi khi ấy, đôi lông mày của cậu lại khẽ nhăn lại.
Chiếc xe buýt tiếp tục lắc lư trên con đường. Cậu sinh viên đang ốm dường như rất mệt mỏi. Anh vô tình quay sang, bàn tay lạnh giá của anh chạm vào ngón tay của cậu ta – nóng đến bỏng rát. Đôi mắt của cậu trở nên lờ đờ yếu ớt. Anh thoáng nhìn tên trên chiếc thẻ cậu đeo trước ngực --- sinh viên, TB.
Đang đoạn đường tắc, nên xe buýt cứ đi một đoạn lại dừng một đoạn, chiếc xe cứ giật lên giật xuống. Người ốm như TB rất nhạy cảm, chuyện rung lắc này khiến cậu đã ốm lại càng thêm yếu. Bàn tay cậu cảm giác như đang phải níu cả thân mình khi treo cơ thể lên giàn phơi, thật sự rất nặng… Hay là cứ buông…
…
TB bị đánh thức bởi mùi thuốc khử trùng dày đặc trong không khí. Một thứ mùi không mấy dễ chịu với những người chẳng tiếp xúc thường xuyên. Lại lỡ một buổi học, TB nghĩ.
Mà khoan, ai là người đưa cậu đến đây?
TB chống khuỷu tay xuống giường, cố nâng người lên, nhìn xung quanh. Balo của cậu để ở chiếc bàn cạnh giường. Bên trên, có một tờ giấy nhỏ.
“Tôi đã thanh toán, không cần trả lại. Ốm thì nghỉ, đừng trở thành gánh nặng cho người khác”
Không có tên người viết. Nét chữ vô cùng cứng cáp nhưng đem lại cảm giác quá khuôn mẫu.
Gánh nặng? Nghĩa là sao? Còn nữa, tiền phòng…?
Lúc này, TB ngẩng lên, nhìn xung quanh.
Cậu đang ở trong phòng VIP – một mình một giường bệnh, các thiết bị đều có đủ.
Trả tiền phòng? Gánh nặng…
Tiền phòng VIP ít nhất phải ba triệu/ ngày. Đó là chưa kể đến các thứ thuốc men và dịch vụ chăm sóc khác…
Sao người này lại đưa người không có tiền như mình đến nơi xa xỉ như vậy?
TB ngao ngán nhìn giọt nước chảy trên ống dịch truyền, dù sao cậu cũng đang ốm, thôi thì tiền đã trả, nằm lại một chút cũng không sao.
…
BC ngồi đọc lại quyển sách luật kinh tế bằng tiếng Anh. Chuyện hợp tác với nước ngoài, không thể bất cẩn. Nhìn thoáng qua có vẻ như nguồn vốn được rót vào chi nhánh của anh phụ trách rất lớn, nếu như anh đặt bút kí hợp đồng này. Nhưng công ty đối tác dường như đang trong giai đoạn khủng hoảng, hiện tại rất nhiều sản phẩm quan trọng của họ đều không thể cạnh tranh với các công ty khác trên thị trường về doanh thu, lấy đâu ra khoản tiền lớn như vậy? Bản hợp đồng này còn nhiều đoạn cần làm rõ và xem lại…
Có điện thoại gọi đến. Anh vẫn dán mắt vào sách, bàn tay nhấc ống nghe rồi sau đó kẹp ống nghe ở một bên vai:
- Alo.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của vị trợ lý giám đốc này lúc nào cũng khiến nhân viên cấp dưới khác cảm thấy như vừa bị ai đó thả một viên nước đá vào sau lưng áo. Người ở đầu dây bên kia cất giọng hơi run:
- Thưa anh, có người muốn gặp anh.
- Cậu không biết tôi rất bận?
- Người đó nói là muốn trả anh tiền giường bệnh.
Anh nhíu mày. Giường bệnh… Là cậu thanh niên kia à? Anh đã nói là không cần trả rồi mà.
- Bảo cậu ta là tôi không cần cậu ta trả lại. Thời gian làm việc của tôi vô cùng quý giá, không có thời gian để tiếp người như cậu ta.
Người nhân viên lễ tân sau khi nghe được mệnh lệnh của anh, liền nhìn cậu sinh viên đang đứng trước quầy, nói bằng giọng lịch sự:
- Thưa cậu, trợ lý giám đốc của chúng tôi rất bận, anh ấy không thể tiếp cậu được. Anh ấy nhắn lại rằng anh ấy không cần cậu trả lại, cậu không cần suy nghĩ về chuyện đó.
TB hơi ngơ người ra, nhưng vẫn gật đầu. Số tiền đó đối với anh ta thật sự không đáng để nhận lại? Nhưng nếu mình không trả, chẳng phải là ăn quỵt tiền của người đó rồi?
.
BC đưa tay day day trán. Đọc quá nhiều tài liệu khiến anh có chút mệt mỏi.
Vừa bước ra khỏi thang máy, anh đã thấy một người đứng ở trước cửa toà nhà công ty như cây cột chỉ đường.
Cái cậu này… anh đã nói không cần trả lại, cậu ta thật sự dai như thế?
Hoặc cũng có thể cậu ta là sinh viên, số tiền đó đối với cậu ta hẳn là rất giá trị đi, nên cậu ta muốn trả lại.
Thôi được, nhận lại cũng chẳng mất gì…
Nhưng anh không ngờ, cậu ta dông dài còn mời anh đi ăn cơm để cảm ơn.
Sinh viên thời nay có tiền mời người khác đi ăn một bữa để cảm ơn thật à? Chứ không phải sinh viên luôn sáng sáng bánh mỳ, tối tối mỳ tôm úp đấy sao?