CHƯƠNG 8
Sáng hôm sau, TB dậy sớm - như thường lệ để chuẩn bị bữa sáng. Nhưng khi mở cửa phòng mình, cậu lại thấy hai người đàn ông đã ngồi yên lặng, nhìn nhau qua bàn ăn từ bao giờ.
Trông sắc mặt hai người cực kỳ nghiêm túc. TB đột nhiên cảm thấy có chút bất an.
Thấy cậu, BC vẫn như thường lệ không nói gì, chỉ có Chiêu Anh là mỉm cười.
Cậu tò mò hỏi, lại dùng tiếng Trung (và điều này khiến BC hơi nhíu mày lại, nhưng dường như anh không biết mình đã làm ra hành động đó trong vô thức):
- Chiêu Anh, anh vừa nói chuyện với sếp của em à?
- Nói chuyện tầm phào thôi - Chiêu Anh vẫn cười.
- Sao sắc mặt anh ấy nghiêm trọng vậy?
- Không phải sắc mặt cậu ta luôn nghiêm túc như thế à?
Chiêu Anh trả lời như vậy, TB không chất vấn anh tiếp. Anh còn đứng lên, giúp TB dọn đồ ăn ra bàn.
Bữa ăn im lặng đến đáng sợ. TB vẫn lờ mờ cảm thấy hai người này đang giấu cậu chuyện gì đó.
- BC?
Như mọi lần, BC không đáp, chỉ ngước lên, nhìn cậu và chờ đợi.
Bị anh nhìn thẳng, TB vô thức nuốt nước bọt.
- Hai anh vừa nói chuyện gì vậy?
- Chuyện tầm phào thôi.
- …
Câu trả lời còn giống nhau y hệt như vậy, rõ ràng là hai anh đang lên kế hoạch giấu diếm tôi cái gì rồi!!!
- Thật sao?
- Tin hay không thì tùy.
Bị thái độ lạnh lùng của BC làm cho ỉu xìu, TB thôi không hỏi anh nữa, lại quay sang Chiêu Anh.
- Anh không nói về chuyện của em đấy chứ?
- Em đang nghĩ lung tung gì thế? Sao anh phải nói chuyện đó với anh ta?
- Thật chứ?
- Anh nói ra thì giải quyết được gì đâu, sao anh phải làm việc vô ích đó.
Nhìn Chiêu Anh mỉm cười xoa đầu TB, BC (lại) vô thức nhíu mày. Hai người này trong nhà của anh, lại dùng thứ ngôn ngữ riêng chỉ hai người hiểu để nói chuyện, cứ như thể anh mới là người đi ở nhờ, lại còn ở trước mặt anh diễn trò tình thân… Khoan, anh lại nghĩ lung tung nữa rồi.
Cảm giác bánh mỳ hôm nay có vị chua, hay là do để lâu nên hỏng?
***
Không khí im lặng trên xe trở nên đáng sợ. TB ngồi im, hai tay giữ chặt chiếc balo. Nhân viên IT mà được ngồi xe giám đốc, bất cứ ai biết tin này chắc chắn lần đầu nghe thấy sẽ ngoáy tai vì tưởng mình nghe nhầm.
Mà… không biết Iru sẽ phản ứng ra sao, nếu cậu ấy biết chuyện này…
Iru và TB là đôi bạn thân từ thời hai người còn là học sinh. Thời đó… dùng từ trẻ trâu cũng không sai…
Iru là người đầu tiên biết chuyện TB thích BC. Khi đó, Iru đã phán, TB không hợp với BC. Không phải vì địa vị xã hội, cũng không phải do chênh lệch nhận thức kinh nghiệm, chỉ đơn giản là tính cách hai người như hai cực của nam châm, cực này chỉ về phía Bắc thì cực còn lại sẽ quay về phương Nam. Những cặp đôi như vậy để hoà hợp với nhau là rất khó. Mà chưa tính đến có hợp được hay không, BC nhìn cái là biết ngay trai thẳng, anh ta còn chẳng bao giờ nghĩ bản thân sẽ có tình cảm với một người cùng giới. TB yêu đơn phương trai thẳng chắc chắn sẽ chịu nhiều thiệt thòi, mà kết quả đến chín phần mười là chẳng ra làm sao.
Nếu bây giờ, Iru biết cậu sống chung với BC, chắc chắn cậu ấy sẽ tìm mọi cách để “chia cắt”…
TB đưa mắt nhìn qua cửa kính, mọi người vẫn đang vụt đi trên đường với những nỗi lo riêng. Người sẽ nghĩ về tháng lương tháng này, người thì đang mắc kẹt với những công việc còn chưa tìm ra cách giải quyết, có người lại chỉ đơn giản là đến cơ quan để điểm danh, người thì uể oải sau một đêm thức trắng vẫn chưa hoàn thành được công việc… Tất cả mọi người đều có nỗi lo riêng của bản thân… Nên nhìn bề ngoài, không thể cứ phán rằng bất cứ ai cứ thoải mái là vui vẻ, sung sướng hơn ai…
Vậy, có lẽ vấn đề của bản thân mình, cũng chẳng là gì so với những nỗi lo của mọi người ngoài kia…
- TB.
Thanh âm trầm thấp của BC cắt ngang dòng suy nghĩ của người ngồi cạnh. TB quay đầu sang, đáp:
- Anh hỏi tôi chuyện gì à?
- Tôi nhớ trước đây cậu học ngành quản lý thư viện.
- À… đúng…
- Bây giờ thì là ngành IT.
- Ừm…
Câu nói của BC không phải là câu hỏi. Câu trả lời của TB cũng chỉ là sự khẳng định.
TB thở dài, sao anh đột nhiên lại quan tâm đến tôi như thế. Nếu anh cũng đối đãi tôi với thái độ này mấy năm trước, không chừng lúc đó tôi đã tỏ tình ngay lập tức rồi cũng nên… A, cảm ơn trời phật, may mắn con không làm bừa…
BC vẫn đánh tay lái. Anh cũng chẳng có ý định hỏi thêm. Thứ nhất, anh vốn không phải là người nhiều chuyện, cậu ta đổi ngành nhất định có lí do riêng. Thứ hai, cậu ta đã trả lời cụt ngủn như vậy, chắc chắn là lí do không tiện nói, anh cũng chẳng việc gì phải gặng hỏi.
Chỉ có điều, trong một thoáng, khi BC liếc mắt qua gương chiếu hậu bên phía cậu, anh thấy được vẻ thất thần như sắp chực ào ra khỏi đôi mắt của TB.
Trông sắc mặt hai người cực kỳ nghiêm túc. TB đột nhiên cảm thấy có chút bất an.
Thấy cậu, BC vẫn như thường lệ không nói gì, chỉ có Chiêu Anh là mỉm cười.
Cậu tò mò hỏi, lại dùng tiếng Trung (và điều này khiến BC hơi nhíu mày lại, nhưng dường như anh không biết mình đã làm ra hành động đó trong vô thức):
- Chiêu Anh, anh vừa nói chuyện với sếp của em à?
- Nói chuyện tầm phào thôi - Chiêu Anh vẫn cười.
- Sao sắc mặt anh ấy nghiêm trọng vậy?
- Không phải sắc mặt cậu ta luôn nghiêm túc như thế à?
Chiêu Anh trả lời như vậy, TB không chất vấn anh tiếp. Anh còn đứng lên, giúp TB dọn đồ ăn ra bàn.
Bữa ăn im lặng đến đáng sợ. TB vẫn lờ mờ cảm thấy hai người này đang giấu cậu chuyện gì đó.
- BC?
Như mọi lần, BC không đáp, chỉ ngước lên, nhìn cậu và chờ đợi.
Bị anh nhìn thẳng, TB vô thức nuốt nước bọt.
- Hai anh vừa nói chuyện gì vậy?
- Chuyện tầm phào thôi.
- …
Câu trả lời còn giống nhau y hệt như vậy, rõ ràng là hai anh đang lên kế hoạch giấu diếm tôi cái gì rồi!!!
- Thật sao?
- Tin hay không thì tùy.
Bị thái độ lạnh lùng của BC làm cho ỉu xìu, TB thôi không hỏi anh nữa, lại quay sang Chiêu Anh.
- Anh không nói về chuyện của em đấy chứ?
- Em đang nghĩ lung tung gì thế? Sao anh phải nói chuyện đó với anh ta?
- Thật chứ?
- Anh nói ra thì giải quyết được gì đâu, sao anh phải làm việc vô ích đó.
Nhìn Chiêu Anh mỉm cười xoa đầu TB, BC (lại) vô thức nhíu mày. Hai người này trong nhà của anh, lại dùng thứ ngôn ngữ riêng chỉ hai người hiểu để nói chuyện, cứ như thể anh mới là người đi ở nhờ, lại còn ở trước mặt anh diễn trò tình thân… Khoan, anh lại nghĩ lung tung nữa rồi.
Cảm giác bánh mỳ hôm nay có vị chua, hay là do để lâu nên hỏng?
***
Không khí im lặng trên xe trở nên đáng sợ. TB ngồi im, hai tay giữ chặt chiếc balo. Nhân viên IT mà được ngồi xe giám đốc, bất cứ ai biết tin này chắc chắn lần đầu nghe thấy sẽ ngoáy tai vì tưởng mình nghe nhầm.
Mà… không biết Iru sẽ phản ứng ra sao, nếu cậu ấy biết chuyện này…
Iru và TB là đôi bạn thân từ thời hai người còn là học sinh. Thời đó… dùng từ trẻ trâu cũng không sai…
Iru là người đầu tiên biết chuyện TB thích BC. Khi đó, Iru đã phán, TB không hợp với BC. Không phải vì địa vị xã hội, cũng không phải do chênh lệch nhận thức kinh nghiệm, chỉ đơn giản là tính cách hai người như hai cực của nam châm, cực này chỉ về phía Bắc thì cực còn lại sẽ quay về phương Nam. Những cặp đôi như vậy để hoà hợp với nhau là rất khó. Mà chưa tính đến có hợp được hay không, BC nhìn cái là biết ngay trai thẳng, anh ta còn chẳng bao giờ nghĩ bản thân sẽ có tình cảm với một người cùng giới. TB yêu đơn phương trai thẳng chắc chắn sẽ chịu nhiều thiệt thòi, mà kết quả đến chín phần mười là chẳng ra làm sao.
Nếu bây giờ, Iru biết cậu sống chung với BC, chắc chắn cậu ấy sẽ tìm mọi cách để “chia cắt”…
TB đưa mắt nhìn qua cửa kính, mọi người vẫn đang vụt đi trên đường với những nỗi lo riêng. Người sẽ nghĩ về tháng lương tháng này, người thì đang mắc kẹt với những công việc còn chưa tìm ra cách giải quyết, có người lại chỉ đơn giản là đến cơ quan để điểm danh, người thì uể oải sau một đêm thức trắng vẫn chưa hoàn thành được công việc… Tất cả mọi người đều có nỗi lo riêng của bản thân… Nên nhìn bề ngoài, không thể cứ phán rằng bất cứ ai cứ thoải mái là vui vẻ, sung sướng hơn ai…
Vậy, có lẽ vấn đề của bản thân mình, cũng chẳng là gì so với những nỗi lo của mọi người ngoài kia…
- TB.
Thanh âm trầm thấp của BC cắt ngang dòng suy nghĩ của người ngồi cạnh. TB quay đầu sang, đáp:
- Anh hỏi tôi chuyện gì à?
- Tôi nhớ trước đây cậu học ngành quản lý thư viện.
- À… đúng…
- Bây giờ thì là ngành IT.
- Ừm…
Câu nói của BC không phải là câu hỏi. Câu trả lời của TB cũng chỉ là sự khẳng định.
TB thở dài, sao anh đột nhiên lại quan tâm đến tôi như thế. Nếu anh cũng đối đãi tôi với thái độ này mấy năm trước, không chừng lúc đó tôi đã tỏ tình ngay lập tức rồi cũng nên… A, cảm ơn trời phật, may mắn con không làm bừa…
BC vẫn đánh tay lái. Anh cũng chẳng có ý định hỏi thêm. Thứ nhất, anh vốn không phải là người nhiều chuyện, cậu ta đổi ngành nhất định có lí do riêng. Thứ hai, cậu ta đã trả lời cụt ngủn như vậy, chắc chắn là lí do không tiện nói, anh cũng chẳng việc gì phải gặng hỏi.
Chỉ có điều, trong một thoáng, khi BC liếc mắt qua gương chiếu hậu bên phía cậu, anh thấy được vẻ thất thần như sắp chực ào ra khỏi đôi mắt của TB.
Chỉnh sửa lần cuối: