Em đồng ý bị giam giữ trong trái tim anh! - Cập nhật - Thiên Hoa

thien_hoa

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/3/15
Bài viết
27
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Em đồng ý bị giam giữ trong trái tim anh!

- Tác giả: Thiên Hoa

- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): Đang sáng tác

- Giới hạn độ tuổi: Không giới hạn

- Giới thiệu truyện: Hai con người, hai số phận, hai tính cách. Một người là công chúa của Thiên Thần Quốc nhưng không ai yêu thương, luôn khao khát một tình yêu ấm áp. Một người là tướng quân của Quỷ Quốc, trầm ổn, lạnh lùng, gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, dẫn dắt quân đội, tiêu diệt Thiên Quốc. Hai người, tưởng chừng như hai đường thẳng song song, lại bị số phận trêu đùa mà ở cùng một chỗ. Những câu chuyện dở khóc dở cũng bắt đầu, khiến mọt thứ gọi là tình yêu nảy sinh. Đứng giữa đất nước và tình yêu của mình, họ sẽ phải làm sao? Liệu, kết thúc có được viên mãn?

Mục lục:
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6 (p1)
Chương 6 (p2)
Chương 7
Chương 8
Chương 9
 
Chỉnh sửa lần cuối:

thien_hoa

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/3/15
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương I: Khởi đầu


- Cái con nhỏ xấu xí này, mày tưởng mình thật sự là công chúa sao? Cái thứ như mày, dù làm thường dân của Thiên Quốc cũng không xứng!

Vút, chiếc roi da được nhấc lên, quất vào lưng cô thật mạnh. Chiếc váy trắng, phía sau lưng đã rách tả tơi, máu thịt có chút lẫn lộn. Nhìn kĩ có thể thấy nhiều vết thương, có cũ có mới thật đáng sợ! Người con gái, khuôn mặt trắng bệch, nước mắt lã chã rơi nhưng trong ánh mắt chỉ có sự đau đớn chứ không có chút oán giận, cố cắn chặt răng không phát ra tiếng khóc.

- Từ nay, hãy ở yên trong cung Thái Bình này, nếu ta còn thấy ngươi đi lung tung thì không phải chỉ mấy roi như vậy thôi đâu.

Dứt lời liền phất tay rời đi. Nhìn bóng lưng khuất xa, cả người cô gái như mất hết sức lực, đổ sụp xuống. Cố gắng lết người đến phòng tắm, dòng nước lạnh xả xuống, cuốn theo máu và nước mắt của cô. Dòng nước nhẹ nhàng như đang liếm láp từng vết thương, cố xoa dịu đi nỗi đau trên thân thể cô. Lấy chút thuốc bôi vào vết thương, kiếm một bộ đồ rộng rãi mặc, cô bò đến trước giường, cố gắng làm cho thật tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Kể từ khi cô biết nhận thức thì đã hiểu, Hoàng Hậu không ưa cô. Cô không phải con ruột của bà mà là con riêng của Hoàng Đế Thiên Thần Quốc với một người phụ nữ ở Quỷ Quốc. Cô chưa từng được gặp mẹ, khi vừa sinh cô ra mẹ cô đã qua đời. Một người chưa bao giờ được hưởng sự ấm áp của người mẹ sẽ luôn khát khao. Dù Hoàng Hậu có đối xử với cô như thế nào thì cô vẫn luôn kính trọng bà. Tuy cảm thấy có chút mặt dày, khiến bà nhăn mày mỗi khi nghe nhưng cô vẫn gọi bà một tiếng Mẫu Hậu.

Tại Thiên Thần Quốc này, cô luôn là người cô đơn. Với làn da ngăm, tất cả Thiên Thần trong cung đều dùng ánh mắt soi mói, khinh bỉ nhìn cô. Họ coi cô như thứ gì đó bẩn thỉu thấp hèn mà xa lánh. Đối với thiên thần, màu da là thứ quan trọng nhất, dù trai hay gái đều sẽ được hưởng một làn da trắng mịn. Khẽ thở dài, sờ nhẹ vết thương trên lưng, rất nhiều vết sẹo. Chúng dường như đã trở thành bạn với cô, từ khi được bảy tuổi cô đã dần làm quen với sự xuất hiện của chúng. Trải qua hơn mười năm, những vết sẹo chồng chất lên nhau, chắc giờ, lưng cô trông rất kinh khủng! Đón nhận bằng nước mắt, cô không dám kêu vì biết rằng Hoàng Hậu sẽ càng mạnh tay hơn nếu cô kêu.

- Thiên Như, em có sao không? Mẫu Hậu có ra tay đánh em không? Nào, để ta xem.

- Chị, em không sao, chị mau về nghỉ đi.

- Em còn chối, nhìn sắc mặt em xem, chắc chắn Người ra tay rất mạnh.

- Em không sao mà.

- Lần nào em cũng nói không sao, không được, lần này nếu em không cho chị xem vết thương chị quyết không đi.

Dùng dằng một hồi vẫn không thuyết phục được Thiên Quỳnh – chị gái cô – Thiên Như bất đắc dĩ quay lưng lại vạch vết thương cho Thiên Quỳnh xem. Mặt Thiên Quỳnh liền xanh mét, đôi mắt dần bị nước mắt làm nhòe đi. Nhẹ cầm thuốc bôi cho Thiên Như rồi dùng phép thuật trị thương cho cô.

- Sao lại ra nông nỗi này chứ, những vết thương này từ bao giờ? Sao lại giấu chị, bị sẹo như vậy sẽ rất xấu. Em lại không có phép thuật, sao chịu nổi những vết thương như vậy chứ! Em không coi chị là chị gái của em có phải không!

Giọng Thiên Quỳnh nghẹn lại, không còn sự sắc bén mà tràn đầy sự đau xót. Nghe lời trách cứ của chị, Thiên Như bỗng cảm thấy hạnh phúc. Ít ra còn có người chị gái này thật lòng đối tốt với cô.

Thiên Quỳnh đại công chúa, con của Hoàng Hậu và Hoàng Đế Thiên Quốc, tài giỏi lại xinh đẹp, vạn người kính phục. Trong đó có cô! Trong căn phòng chỉ còn tiếng trách móc xót xa của Thiên Quỳnh còn Thiên Như đang chìm trong ấm áp và những suy nghĩ riêng. Cô không phải một cô gái rụt rè, nhút nhát, giá như cô được sống thật với tính cách của mình thì thật tốt.

* * *

- Chẳng phải chúng ta đã cam kết với Thiên Quốc, chung sống hòa bình, không xâm lược lãnh thổ của nhau sao?

- Con không cần hỏi nhiều, đó là lệnh của Quỷ Vương, chúng ta chỉ cần làm theo là được.

Bỏ qua thắc mắc của Trần Thừa Hàn, Trần Khả nghiêm khắc ra lệnh. Ông là tướng quân của Quỷ Quốc. Trần Thừa Hàn chính là con trai của ông. Hai người đều là tướng giỏi nên rất được Chúa Quỷ trọng dụng. Họ chỉ dưới một Người mà trên vạn người. Ngay cả Thái Tử nói chuyện với họ cũng phải nể vài phần.

- Vâng thưa cha.

Thừa Hàn gật đầu chào rồi quay lưng bước ra ngoài. Đưa mắt nhìn lên bầu trời, đôi mắt hổ phách dường như lạc lõng. Nơi đây, tại cái nơi mà con người gọi là địa phủ, dù ngày hay đêm, bầu trời luôn là màu đỏ nhạt nhòa hòa với những tiếng gào thét, khóc lóc ỉ ôi của những linh hồn tội lỗi. Tại sao lại có sự bất công như vậy? Tại sao thiên thần được sống trên trời, con người sống trên mặt đất, tất cả đều được nhìn ngắm bầu trời trong xanh đẹp đẽ, ngắm những cảnh sắc rực rỡ của đất mẹ, còn nơi đây, cái nơi mà anh cùng thần dân đang sống lại là một nơi tối tăm, đáng sợ, bị bao trùm bởi màu đỏ chết chóc, còn phải quản những linh hồn độc ác của con người.

Tuy nhiên, điều đó không khiến anh ghen tị và muốn chiếm lấy nó mà khiến anh muốn bảo vệ nó nhiều hơn. Nhưng Quỷ Vương và thần dân nơi đây không như vậy. Họ muốn được ở trên trời, nơi mà luôn ấm áp với những ánh nắng tinh khôi trong trẻo, với bầu trời đêm lấp lánh hàng ngàn, hàng vạn vì tinh tú. Và anh là một trong những người phải thực hiện mong muốn đó.

- Người đâu.

- Dạ!

- Chuẩn bị xong hết rồi chứ?

- Tất cả đã chuẩn bị xong thưa tướng quân!

- Chúng ta đi!

Lời vừa dứt, từ sau lưng, một đôi cánh màu đen mướt như nhung mọc ra. Mặt đất bỗng rung chuyển rồi tách đôi, tạo ra một kẽ hở trên mặt đất, tất cả bay vút lên, mặt đất liền rung nhẹ rồi khép kín lại.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

thien_hoa

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/3/15
Bài viết
27
Gạo
0,0
CHƯƠNG II: DUYÊN GẶP MẶT


- Hoàng Thượng, đoàn người mang lễ vật của Quỷ Quốc tới rồi ạ.

- Mau mời vào.

Hoàng Đế của Thiên Quốc nghe thông báo liền ra lệnh.

- Kính chào bệ hạ, chúng tôi được Chúa Quỷ ủy thác mang lễ vật tới để cầu hôn đại công chúa Thiên Quỳnh.

Thừa Hàn dẫn theo hơn mười thuộc hạ, trên tay đều là châu báu bảo vật quý giá.

- Mời ngồi. Được biết Quỷ Vương muốn kết thông gia với Thiên Quốc Trẫm rất vui. Vậy không biết Thái Tử điện hạ có tới không?

- Do việc triều chính bận rộn nên Thái Tử không thể tới được, mong bệ hạ khoan dung lượng thứ.

Thừa Hàn đáp.

- Vậy… không sao. Nếu đã tới đây rồi, mời mọi người ở lại vài hôm để Trẫm tỏ lòng hiếu khách.

- Hiện Quỷ Quốc còn có nhiều việc. Song nếu Người đã nói như vậy, chúng tôi xin ở lại một đêm, sáng sớm mai sẽ quay về sớm.

Hoàng Đế Thiên Quốc gật đầu ưng thuận, Thừa Hàn cùng đoàn người theo vị quan tổng quản lui ra.

Tối hôm đó, tại Cung của Thiên Như:

- Thiên Như à, em sang cung Tiêu Giao của chị chơi đi.


Thiên Quỳnh vốn rất lạnh lùng song trước mặt Thiên Như thì lại luôn rất trẻ con. Cô từ chối sao cũng không được, đành phải đi theo Thiên Quỳnh. Cô không muốn đi vì sợ Hoàng Hậu sẽ tức giận nhưng cùng lắm là lại chịu một trận đòn thôi mà. Thấy Thiên Như đồng ý Thiên Quỳnh ngay lập tức ôm lấy cô, sải ra đôi cánh trắng muốt tuyệt đẹp, bay tới cung Tiêu Giao. Tới nơi, Thiên Quỳnh dắt cô vào trong, bỗng bụng cô hơi réo lên một tiếng, chị cô liền cười, giơ ngón tay trỏ và ngón tay giữa lên miệng niệm chú rồi chỉ vào chiếc bàn gần đấy, lập tức hơi bay nghi ngút, mặt bàn toàn là thức ăn nhìn rất ngon.

- Thật tuyệt! Chị dạy em được không?

Thiên Như kinh ngạc reo lên.

- Tất nhiên là được! Nhưng chị không muốn nhận một đệ tử gầy nhom ốm yếu đâu. Nào mau ăn đi. Ăn hết rồi chị mới dạy. Giờ chị đi tắm trước đã. Chị ra mà chưa hết thì không dạy nữa.

Thiên Quỳnh cố tỏ vẻ nghiêm túc nói với Thiên Như nhưng trong giọng nói không giấu được sự nuông chiều. Cô gật đầu thật mạnh rồi bắt đầu ăn, trong tim tràn đầy ấm áp. Bỗng những tiếng động nhỏ vang lên, cô không phải người hay suy diễn nên cũng không chú ý. Bịch… bốp… rắc… những tiếng này thật kì lạ. Cô ngừng lại, tiến ra ngoài xem xảy ra chuyện gì:

- Có chuyện gì vậy?

Cô bỗng khựng lại, trước mặt là một chàng trai,rất đẹp! Đẹp đến kinh người! Nhưng, khi nhìn đến những thị vệ nằm la liệt dưới đất, ý thức cô bừng tỉnh:

- Có thích kh…

Chưa kịp nói hết câu, miệng cô đã bị một bàn tay bịt chặt. Anh ta đứng sát cô, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra rất dễ chịu. Khuôn mặt anh ta khi nhìn nghiêng càng thêm mê hoặc. Còn anh cũng âm thầm nhìn cô đánh giá. Anh bật lên tiếng nói khe khẽ kèm theo sự nghi hoặc, thích thú:

- Thật không ngờ, trên Thiên Quốc lại nuôi đười ươi.

Cái gì mà đười ươi? Dù cô có xấu nhưng cũng đâu đến mức đó! Máu huyết sôi lên, cô vùng vẫy, cố thoát khỏi sự khống chế của Thừa Hàn nhưng không được đành há miệng cố cắn vào tay anh. Dù sao anh cũng chưa từng tiếp xúc với cô gái lạ nào gần như vậy, lại bị cô cố gắng dùng răng cọ vào bàn tay đang bịt miệng cô của mình, anh liền vô thức buông tay. Cô gắt lên:

- Tôi nói cho anh biết, tôi là công chúa của Thiên Quốc. Công chúa đó, nếu anh còn dám hỗn láo thì tôi sẽ bảo chị tôi phạt anh.

- Thiên Quốc sao lại bất hạnh như vậy. Nghe nói Thiên Quốc đi tới đâu cũng là mĩ nam, mĩ nữ. Ở đâu ra một công chúa xấu xí đen đúa như cô chứ!

- Nhị công chúa, có chuyện gì vậy?

Thấy tiếng cãi nhau bên ngoài, Thiên Quỳnh liền sai một cung nữ ra xem. Vừa ra tới nơi thì xung quanh phẳng lặng, không còn thấy bóng dáng Thiên Như đâu nữa. Nghe cung nữ bẩm báo, Thiên Quỳnh hoảng hốt trở ra:

- Thiên Như, em ở đâu vậy, mau ra đi. Chị sẽ dạy em phép thuật… Thiên Như?

- Công chúa, có lẽ nhị công chúa đã về cung nghỉ ngơi rồi.

Bỏ ngoài tai lời nói của cung nữ, Thiên Quỳnh đi quan sát xung quanh. Việc Thiên Như không có phép thuật rất ít người biết, cô ngay cả cánh cũng không mọc thì sao có thể đi đâu xa được!

- Không xong rồi! Lẽ nào Thiên Như bị bắt cóc?!

Nhìn thấy đám Thiên binh nằm rạp dưới đất, Thiên Quỳnh hoảng sợ thốt lên rồi vút cánh bay đến điện Linh Tiêu. Khi Thiên Quỳnh vừa rời đi, từ sau cái cột xà ngang, Thừa Hàn cùng Thiên Như đáp xuống.

- Ưm… ưm…

- Cô có thật là công chúa của Thiên Quốc không vậy?!

Thật kì lạ, anh chỉ sử dụng thuật cấm khẩu đơn giản, nếu cô là một công chúa, ít nhất cũng phải có khả năng giải phép thuật này chứ. Thấy cô cứ ưm ưm thật khó chịu, anh đưa tay lên giải thuật cho cô.

- Tôi nói lại lần nữa, tôi, là nhị công chúa của Thiên Quốc. Vừa rồi họ nói chuyện anh không nghe thấy sao. Hay là não vẫn chưa kịp hiểu? Cái đồ đáng ghét! Hừ, mau rời đi, tôi sẽ không nói với ai. Giờ tôi phải đi tìm chị, chắc chị ấy đang rất lo lắng.

- Sao cũng được. Nhưng tôi không nghĩ là sẽ tin cô. Cô đã thấy tôi thì không thể ở lại.

Dứt lời, Thừa Hàn vòng tay ôm lấy cô, đôi cánh màu đen sải rộng, vỗ nhẹ vài cái rồi bay vụt ra phía bầu trời đêm thăm thẳm.

Tại điện Linh Tiêu, Thiên Quỳnh lo lắng xin Hoàng Đế cho người đi tìm Thiên Như, đồng thời giám sát chặt chẽ đám người Quỷ Quốc. Nhưng không may, Hoàng Hậu cũng đang ở đó:

- Hừ, chắc lại chạy đâu đó chơi bời linh tinh thôi. Dù có là người Quỷ Quốc ra tay thì cũng là chọn con chứ không thể là Thiên Như được. Với lại, chúng ta hoàn toàn không có chứng cứ, nếu như làm to chuyện sẽ làm hỏng mối bang giao hai nước.

- Nhưng…

- Được rồi, con mau ra ngoài đi, ta có chuyện muốn bàn với Phụ Hoàng con.

- … Vâng.
 
  • Like
Reactions: h.y

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Chào mừng bạn đào hố ở nhà Gác nè! >:D<>:D<>:D<>:D<
Bạn nhớ cập nhật Mục lục lên #1 để đọc giả tiện theo dõi nhé. ;;)
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Chộ ôi, chộ ôi... Tình yêu hận nước thù nhà... :D
Huyền huyễn, hí hí...
Chào mừng bạn đến Gác. :x@};-@};-
 

thien_hoa

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/3/15
Bài viết
27
Gạo
0,0
CHƯƠNG III: SỐNG CHUNG

Ở ngoài bầu trời đêm, tiếng cãi nhau vang lên không dứt, đang có xu hướng ngày một quyết liệt. Thiên Như giãy giụa, quát lên:

- Này! Anh định đưa tôi đi đâu? Mau đưa tôi về!

- Sao cô nói nhiều vậy chứ! Được, nếu muốn thì tự về đi.

Thừa Hàn vẻ mặt cau có tối sầm, buông tay cho cô tự do. Mất đi điểm tựa, Thiên Như kêu lên, hoảng sợ, cố xòe đôi cánh ra vẫy. Nhưng dù cố gắng đến đâu đôi cánh của cô vẫn chỉ nhỏ xíu như hai bàn tay chụm lại, trụi trơ, hoàn toàn không nâng được trọng lượng cơ thể cô. Tuyệt vọng, cô nhắm mắt chờ chết, miệng thầm niệm kinh siêu độ cho bản thân.

Nhưng sao mãi không rơi? Cô cảm nhận được một bàn tay đang đỡ lấy mình, từ người đó tỏa ra mùi hương rất quen thuộc. Cô mở mắt ra như để kiểm chứng suy nghĩ của mình. Là người đó, cái người đã thả cô xuống! Tên đó đỡ lấy cô, trên môi là nụ cười đểu giả thật đáng ghét!

- Không biết Thiên Quốc gây ra tội lỗi gì mà lại có vị công chúa như cô! Một chút phép thuật cũng không biết, lớn như vậy rồi mà ngay cả cánh cũng chưa mọc hết, da thì… nâu đất? Hay nâu mật ong? Đừng nói là so với người trong hoàng tộc, chỉ cần một thường dân cũng đẹp hơn cô! Nếu cô ra ngoài nói mình là Công chúa Thiên Quốc, người ta sẽ cười rụng răng!

- Nói mà không biết ngại, anh thì tốt lắm chắc. Anh tưởng mình đẹp lắm sao? Xấu hoắc! Đối với tôi anh là người “xấu” nhất! Nửa đêm nửa hôm, lẻn vào cung của chị tôi làm gì? Còn đánh gục đám thị vệ nữa.

- Cô nói nhiều vậy chứ, thật bức mình. Tôi mệt rồi không nói nữa.

Thừa Hàn đau đầu, bế cái thứ nói nhiều bay vụt đi. Đáp xuống đất, đặt cô trước một ngôi biệt thự. Đây là một căn biệt thự cổ, với màu xanh rêu bao trùm tạo cho người ta một cảm giác rùng rợn, lại có chút kích thích sự tìm tòi khám phá. Thiên Như bước vào trong vài bước, lập tức “phập”, những thanh sắt từ lòng đất nhô lên, bao vây lấy cô. Thừa Hàn thấy vậy mới bước tới, phất tay một cái, lập tức những thanh sắt thu lại xuống đất. Bỏ qua sự kinh sợ trong con mắt cô, anh kéo cô vào trong.

- Từ giờ cô sẽ ở đây. Sẽ không ai biết được đâu. Và đừng có ý định bỏ trốn. Cô sẽ phải hối hận khi làm điều ngu xuẩn đó! Cô không có phép thật cũng như không thể bay. Cô không thể tự trở về và cũng sẽ không tìm được sự cứu trợ nào đâu! Vì vậy, ở yên đây và sống như cô muốn.

Sống như cô muốn sao? Đây chẳng phải mong muốn của cô sao? Cô thoáng do dự. bắt được điều đó Thừa Hàn nói tiếp:

- Ở Thiên Quốc có người chơi với cô sao? Có người quan tâm cô sao? Ở đây có nhiều người giống cô. Đơn giản, không biết phép thuật cũng không xinh đẹp như Thiên Thần, cô có thể hòa nhập với họ.

Dứt lời, anh tiến lại phía tủ lạnh, lấy một chai nước ra uống. Được! cô sẽ thử. Khẽ hừ một tiếng, cô quan sát xung quanh một chút rồi tiến lại phía chiếc tủ chứa nước mà vừa rồi Thừa Hàn mở. Lạnh quá! Trời ơi thật khủng khiếp. Cô rùng mình, lùi lại phía sau:

- Đừng nghịch lung tung.

Anh tiến đến kéo cô ra, đóng cái tủ lại. Cô bĩu môi quay đi chỗ khác, lập tức đập vào mắt cô là một chiếc “hộp màu đen”. Dò dẫm một hồi, bỗng có tiếng nói phát lên “Sau đây là dự báo thời tiết ngày…” Cô giật mình bỏ chạy rồi vấp phải sợi đây cắm, tiếng nói dừng lại, cả chiếc “hộp” đổ xuống, may thay Thừa Hàn chạy tới kịp, cứu chiếc ti-vi kịp thời.

Anh tiến đến kéo cô ra, đóng cái tủ lại. Cô bĩu môi quay đi chỗ khác, lập tức đập vào mắt cô là một chiếc “hộp màu đen”. Dò dẫm một hồi, bỗng có tiếng nói phát lên “Sau đây là dự báo thời tiết ngày…”. Cô giật mình bỏ chạy rồi vấp phải sợi đây cắm, tiếng nói dừng lại, cả chiếc “hộp” đổ xuống, may thay Thừa Hàn chạy tới kịp, cứu chiếc ti-vi kịp thời.

- Ngốc nghếch.

Anh dựng chiếc ti-vi cho ngay ngắn rồi ra ghế ngồi. Cô cũng giống loài người, trí tò mò luôn vượt qua tất cả giới hạn. Một chiếc máy nhìn giống như chiếc tất nhét bông cho phồng lên, nhìn thật quái dị! Cô thấy một cái nút trượt, thử di chuyển nó, lập tức một luồng hơi nóng phả thẳng vào mặt cô. Tóc bay phấp phới, mắt thì trợn to hết cỡ, miệng há ra, thế là luồng hơi nóng cứ như vậy thẳng đường chui vào bụng cô. Kinh hãi, cô buông chiếc máy sấy tóc ra. Bụp. chiếc máy rơi xuống đất, nứt toác một miếng, ngừng hoạt động trước thời hạn.

Thừa Hàn nhíu chặt mày, nhìn chiếc máy sấy dưới đất rồi ngẩng lên nhìn cô, rít lên:

- Ngu ngốc! Mẹ kiếp, cô còn ngu ngốc hơn được nữa không?

Lần này cô tự biết mình sai nên không dám tỏ thái độ. Lẳng lặng cầm đuôi chiếc máy – phần dây điện – bằng hai ngón tay đem dọn dẹp. Nhưng cuối đuôi chiếc máy lại bị dính vào cái gì đó. Tiến lại, kéo nó ra, đập vào mắt cô là hai chiếc lỗ nhỏ xíu, sâu không thấy đáy. Cô quay đi quan sát xung quanh thì thấy một chiếc đũa i-nox. Vui sướng chạy tới, cầm theo chiếc đũa, dí đầu nhỏ chiếc đũa vào chiếc lỗ… Cả tay cô như bị hút vào, không rút ra được, tay tê dại rồi lan ra cả người. … A… grừ… grờ… đầu lắc lên tục, cả người run rẩy.

Thấy có cái gì đó khác thường, Thừa Hàn liền chạy vào xem. Lập tức biên ra chiếc khăn khô, phủ lên người cô rồi kéo ra. Bây giờ, trông cô tệ hại hơn bao giờ hết! Da vốn đã không trắng, giờ còn đen hơn! Quần áo xộc xệch, miệng xì ra khói. Đến nước này, nếu còn nhịn anh không phải Quỷ nữa! “Bốp” anh cốc một cái thật mạnh vào đầu Thiên Như. Anh gào lên như một con sư tử bị chọc giận:

- Đần độn!

Thiên Như giật mình, cảm giác tê dại dần biến mất, thay vào đó là cảm giác đau từ đầu truyền tới. Ôm lấy đầu, cô cười nhạt nhẽo, hở ra hàm răng trắng đối lập với màu da, trông thật chói mắt! Anh tức điên lên. May rằng cô là Thiên Thần nếu không đã chết từ lâu rồi!

- Cô có đầu óc không hả? Ngốc cũng vừa thôi chứ! Tôi có quy tắc là không đánh con gái yếu đuối, nhưng tại cô mà tôi phải phá quy tắc đó!

- Tôi xin lỗi… Nhưng tôi đâu muốn như vậy. Tại tôi hiếu kì thôi. Tôi là lần đầu thấy “chúng”, làm sao biết lại nguy hiểm, đáng sợ như vậy chứ!

- Vậy cô không thể ngồi im được sao? Không biết thì đừng có nghịch lung tung.

- Tôi đã nói xin lỗi rồi mà.

Thấy anh nói vậy, lòng cô liền nặng trĩu. Ở nơi này, cô chỉ có anh là người quen. Nếu anh cũng giận, không quan tâm cô, lại không đưa cô về, vậy cô phải làm sao? Cảm giác tủi thân lan tràn khắp nơi trong cô. Nước mắt cô rơi xuống, càng lúc càng nhiều.

- Nếu xin lỗi là được thì cần pháp luật làm… này, cô khóc cái gì?... đừng khóc nữa, tôi không mắng cô nữa là được chứ gì! Này… nín đi!

Dù đang rất giận nhưng khi thấy cô khóc, anh lại quên cả giận, lúng túng không biết làm sao. Cô lau ngước mắt, không nhìn anh mà đi ra ghế sô-pha ngồi. Thừa Hàn đứng tại chỗ nhìn theo khó hiểu. Con gái thật kì lạ, vừa khóc, giờ đã nín ngay được.
 
  • Like
Reactions: h.y

thien_hoa

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/3/15
Bài viết
27
Gạo
0,0
CHƯƠNG IV: BÍ MẬT ẨN DẤU


- Này, cô mau vào tắm đi. Thay cái này vào. Nhìn xấu chết đi được.


Thiên Như cầm chiếc váy trắng Thừa Hàn vừa biến ra, bước về phía phòng tắm, mắt không buồn liếc anh một cái. Tắm xong thật thoải mái, vươn người một cái, cô ra ghế sô-pha nằm rồi ngủ lúc nào không hay. Về phần Thừa Hàn, anh đi đến tiệm bán đồ ăn nhanh mua hai phần KFC, vào bếp ngồi ăn trước, nhưng khi ra thì không thấy Thiên Như đâu.



Trước đó cô vào phòng tắm, còn bây giờ đi đâu rồi? Anh vội đi quanh nhà tìm người, vừa đến phòng khách, anh giật mình. Mắt nheo lại, chậm rãi đánh giá người đang nằm ngủ trên ghế sô-pha.


Một cô gái… rất đẹp! Anh không hề nhận được thông báo có kẻ lạ đột nhập, còn cả bộ váy trắng kia, là do anh biến ra, không thể nào nhận nhầm được! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đây là bộ dạng thực của cô sao? Trực giác cho anh biết đây chính là Thiên Như, nhưng hình dáng thì không. Bế cô đưa về phòng ngủ, anh trở về phòng mình, trong đầu đầy sự nghi hoặc.



Sáng hôm sau.


- A… A… trời ơi, anh là gấu trúc sao?

- Im đi! Đồ đười ươi, cô ghen với vẻ đẹp của tôi nên muốn mượn cớ biến tôi thành động vật bậc thấp giống cô chứ gì! Chẳng qua là tối qua tôi ngủ không được, mắt có chút quầng thâm thôi.


Thừa Hàn cười khẩy, mỉa mai, đốp lại lời nói móc của Thiên Như. Cô tức giận, bặm môi, co chân đạp cho Thừa Hàn một cái. Anh kêu khẽ một tiếng:


- A, đúng là cái đồ đười ươi! Cô không có một chút nữ tính gì hết. Mà có khi đười ươi cái còn nữ tính hơn cô ấy chứ!

- Vậy anh thì giống đàn ông chắc? Cái đồ gấu trúc khó ưa, con trai gì đâu mà ăn nói chua loét, cứ leo lẻo cái mồm, nói chuyện với con gái mà không biết nhường nhịn. Không có một chút ga lăng nào hết.

- Hừ, dù sao thì “gấu trúc” cũng là động vật quý hiếm cần được bảo vệ, còn cái thứ “đười ươi” như cô, người ta có cho có khi cũng chẳng ai cần. Có phải rất tủi thân? Có cần tôi đưa cô về với “đồng loại” ở rừng Amazôn không?


Giữ vững phong độ, Thừa Hàn đã thể hiện tốt tài năng “chém người bằng lời nói ” của mình một cách thuần thục. Thiên Như mặt đã xám xịt, ánh mắt sắc lẹm nhìn Thừa Hàn. Anh cũng không ngần ngại, dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn lại cô.


- Anh… bỏ đi, tôi không thèm chấp hạng người lẻo mép như anh.


Nhìn cô tức giận bỏ vào bếp, anh khẽ cười nhẹ. Nhưng nó nhanh chóng biến mất, tối qua anh nghĩ mãi về việc Thiên Như biến thân nên mãi gần sáng mới mơ màng ngủ một chút. Theo quan sát của anh thì có lẽ chính cô cũng không biết việc đó. Rốt cuộc, đằng sau chuyện này ẩn chứa bí mật gì?


Đi làm vệ sinh cá nhân xong, Thừa Hàn thay quần áo rồi ra phòng ăn.


- … Mấy thứ này… là cô biến ra sao? Có thể ăn được không?

- Anh nói vậy là có ý gì? Đây là tôi dùng đồ trong tủ của anh nấu ra đó. Đây là cải xào, trứng rán, canh khoai môn và nem rán. Hừ, mau ngồi xuống ăn đi.

- Tôi làm sao biết cô có giở trò gì trong đó không chứ.

- Anh… đã vậy thì anh đừng có ăn, tôi ăn không hết cũng không có thừa cho anh đâu.


Thiên Như ngồi xuống, bắt đầu ăn. Thừa Hàn hơi nhăn mặt rồi biến ra một chiếc hăm-bơ-gơ, ngồi đối diện cô, ăn. Miệng thầm nói:



- Ai thèm! – Thừa Hàn nói. Nhưng chỉ năm phút sau.

- Không được đụng vào! – Thiên Như nói.


Nhìn Thiên Như ăn một cách ngon lành như vậy khiến anh thầm… nuốt nước bọt. Nhân lúc cô không để ý, định gắp một miếng nem bỏ vào miệng nhưng lại bị cô phát hiện. Thoáng chút xấu hổ, anh cãi cùn:



- Tôi chỉ là có lòng tốt, thấy con ruồi đậu vào, sợ cô ăn sẽ bị đau bụng nên xua giúp mà thôi. Có cần dữ như vậy không? – Nhưng chỉ năm phút sau, anh dè dặt nói – Này!... cho tôi thử một miếng được không?


Thiên Như vốn chỉ đùa một chút, thấy anh như vậy “giơ một ngón tay lên hỏi” thì bật cười:


- Được rồi, ngồi ăn đi. Ăn xong anh phải dọn dẹp, rửa bát đó.


Dứt lời, cô bỏ ra phòng khách, bỏ lại Thừa Hàn đang ngấu nghiến ăn. Hây, làm đàn ông cũng có cái khổ của nó. Dù phép thuật có cao nhưng anh cũng không thể biến ra được những món ăn ngon như vậy được. Quanh năm chỉ ăn đồ ăn sẵn khiến anh thật khó chịu. Giờ thì tốt rồi! Có Thiên Như ở đây, anh sẽ không phải ăn đồ ăn sẵn nữa, lại cũng chắng phải tốn phép thuật, đúng là tiện cả đôi đường! Nghĩ thôi anh đã cảm thấy sung sướng. Cùng lúc đó, một tiếng thét chói tai vang lên:

- A! Tôn… Tôn… Ngộ Không xuất hiện…

- Sao vậy? – Thừa Hàn chạy ra xem, anh nhìn màn hình ti-vi, trên trán chảy đầy hắc tuyến.

- Anh nhìn kìa, yêu hầu lại xuất hiện rồi. Nó định đại náo thiên cung!

- Yêu hầu cái gì chứ? Đó chỉ là một nhân vật hư cấu thôi!

- Đâu có! Trên Thiên Quốc vẫn truyền lại câu truyện về yêu hầu mà.

- Đó chỉ là dọa trẻ con thôi! Tôi thật khâm phục cô, lớn đầu vậy rồi mà còn không biết đâu là thật. – anh giả vờ suy ngẫm – mà cứ cho yêu hầu xuất hiện thật thì cô cũng có thể yên tâm. Dù sao thì cô và nó cũng là họ hàng xa mà.

- Chết đi!


Thiên Như co chân, đạp xuống.


- Ấy, hụt rồi! Thật đáng tiếc.



Nói là vậy nhưng giọng điệu của anh không hề có chút tiếc nuối nào thay cô, đôi mắt anh nhìn cô tràn đầy sự vui sướng, khiêu khích khi thấy cô tức giận. Không hề kém thế, Thiên Như cũng trừng lại, nhìn anh chằm chằm, răng nghiến ken két, đến nỗi, dù không muốn nhưng đôi tai cực nhạy của Thừa Hàn có thể nghe được.


- Thôi được rồi, cô muốn đấu mắt hay muốn dùng ánh mắt để giết người vậy? Nếu là vế sau thì nên từ bỏ đi, vì nếu ánh mắt giết được người thì trên đời này đã chẳng còn ai sống sót đâu!


Thấy anh chủ động xin hòa, tâm tình cô dịu lại. nhưng một suy nghĩ vẫn quanh quẩn trong đầu cô là liệu anh có thật là đàn ông không vậy?



- Tôi phải đi ra ngoài một chút việc, có thể sẽ khá lâu. Giờ tôi sẽ giải thích qua một số vật dụng trong nhà này cho cô. Còn đây là thẻ tín dụng và một ít tiền lẻ, tôi sẽ cử người ngầm bảo vệ cô, có gì không hiểu thì hãy đọc lời chú này: “…”, thuộc hạ của tôi sẽ chỉ cho cô.



Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cô, Thừa Hàn sải cánh bay ra khỏi biệt thự.
 
  • Like
Reactions: h.y

thien_hoa

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/3/15
Bài viết
27
Gạo
0,0
CHƯƠNG V: CẢM GIÁC KÌ LẠ


Rời khỏi biệt thự, anh đáp xuống một khoảng đất trống, ở chính giữa chỉ có một cái cây cổ thụ rất lớn. Đưa tay lên niệm chú, từ thân cây liền tỏa ra luồng sáng chói mắt, hút anh vào. Tất cả trở lại tĩnh lặng.


- Lần này vốn là muốn con bắt Thiên Quỳnh công chúa, cuối cùng lại chẳng được gì! Còn làm Quỷ Vương rất tức giận! Con có biết không? – Trần Khả tức giận, chỉ tay về phía Thừa Hàn quát.

- Con biết! Là lỗi của con.

- Thật không thể tin nổi. Lần này chẳng những không thu được gì, còn khiến Thiên Quốc phòng bị chặt chẽ hơn. Con đã phạm lỗi rất nghiêm trọng!... Thôi được rồi, có nói nữa cũng chỉ vậy mà thôi. Con mau đi gặp Quỷ Vương thỉnh tội đi.

- Dạ! - Mặt anh không hề có chút cảm xúc giao động, hoàn toàn lạnh lùng như một người máy.



* * *


- Bẩm báo, tâu Quỷ Vương, Thừa Hàn tướng quân đang ở bên ngoài thỉnh tội.


Đôi mắt tỏa ra sự phẫn nộ to lớn đang cố gắng kiềm chế, giọng nói trầm thấp, uy nghiêm phát ra:


- Cho hắn vào.

-Thần, Thừa Hàn, xin được thỉnh tội.

- Ồ, ngươi đã phạm tội gì?

- Thần đã không hoàn thành nhiệm vụ, còn đánh rắn động cỏ khiến Quỷ Quốc rơi vào tình thế khó khăn.

- Chỉ vậy? – Quỷ Vương đưa mắt nhìn anh – Ngươi có biết đã làm ta thất vọng đến mức nào không?

- Thần biết tội!

- Vậy cứ theo luật mà phạt đi.


Cùng lúc đó, Hắc Long, vị thái tử của Quỷ Quốc bước vào:


- Phụ Vương, con thấy, giờ là lúc cần người tài, không thể giáng chức của cậu ta được. Lần này tuy Thừa Hàn đã phạm tội rất lớn, nhưng nếu vì vậy mà giáng chức người tài, đưa kẻ vô dụng vào vị trí này thì sẽ là nguy hại cho đất nước.


Đúng là ông đã giận quá mất khôn. Thầm suy tính một chút, Quỷ Vương cất lời:


- Được rồi, vậy sẽ không giáng chức của ngươi. Nhưng… hình phạt sẽ tăng lên thêm một ngày.

- Đa tạ Quỷ Vương!


Thừa Hàn bước ra khỏi tòa lâu đài, tới nơi chịu phạt. Quay lại với Thiên Như, cô hơi lo lắng, đi lại quanh nhà chờ anh về nhưng mãi đến 11 giờ anh vẫn chưa về, tự an ủi bản thân một chút, dù sao anh cũng có phép thuật cao cường như vậy, còn nói sẽ đi vài ngày, chắc chắn là không sao đâu, nhưng sao cô lại phải lo chứ, anh chẳng liên quan gì tới cô cả! Tự nói với lòng như vậy, đem theo chút lo lắng, cô trở về phòng. Cô không hề hay biết, vì sự xuất hiện đột ngột của cô trong cung của Thiên Quỳnh mà làm kế hoạch của anh bị thay đổi. Cũng vì bảo vệ, không đưa cô tới chỗ Quỷ Vương mà anh đang phải chịu đựng hình phạt tàn khốc nơi bảy tầng địa ngục.



Dưới bảy tầng địa ngục, vạn vật đều chìm trong băng tuyết. Mỗi hơi thở thoát ra tưởng chừng đều lập tức bị hóa băng. Cái lạnh như găm vào da thịt, tàn phá tất cả những gì có hơi ấm. Thừa Hàn ngồi đó, vận công để chống lạnh, còn không ngừng niệm chú, tạo ra một tấm lưới bảo vệ bao quanh mình để chống lại những linh hồn độc ác đang gào thét muốn lao vào xé anh ra từng mảnh, hút hết từng chút hơi ấm của anh.


Năm ngày sau, năm ngày đằng đẵng mà cũng thật ngắn ngủi.


- Tên đáng ghét này rốt cuộc đi đâu vậy chứ, đã năm ngày liền không hề thấy hắn xuất hiện. Có phải xảy ra chuyện rồi không? – Tuy mỗi lần gặp là lại cải nhau nhưng cô không thể nói rằng mình ghét Thừa Hàn. Chính cô cũng không rõ mình lo lắng cái gì, chỉ là không thấy anh về, lòng cô bỗng trở lên bồn chồn, thấp thỏm.

- Sao mới tới cửa đã nghe thấy có người mắng tôi vậy!



Giọng nói này… giọng nói này, cô quay phắt lại, đúng là Thừa Hàn. Anh đứng trước cửa, ánh nắng ban mai bị anh che khuất khiên cô phải chíu mày. Anh gầy rộc đi, đôi môi tái nhợt, nhưng người vẫn lành lặn! Cô khẽ thở phào, tiến lại gắt lên:


- Đồ gấu trúc chết tiệt, anh bỏ đi đâu vậy chứ? Có… có biết… hic… có biết… tôi… híc…rất, rất lo lắng không? Còn… còn sợ nữa.


Cô òa khóc, khóc cho hết những lo lắng, những sợ hãi trong lòng. Tại nơi xa lạ này, tuy cô không bị khinh thường, nhưng cô cũng chẳng có bạn. Nếu anh xảy ra chuyện thì cô biết làm sao đây? Cô bỗng ngẩng đầu, nhìn Thừa Hàn rồi lao vào người anh như cơn gió, va vào ngực anh. Khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, anh chợt nhận ra, không ngờ lúc cô khóc lại rung động như vậy. Trái tim anh hơi loạn nhịp, đón nhận thân hình nhỏ nhắn, mềm mại của cô, ngửi mùi hương tươi mát thoang thoảng tỏa ra từ người cô, khóe miệng anh vô thức cong lên. Vòng tay ra, đáp lại cô, anh nói khẽ:


- Tôi về rồi!


“Tôi về rồi”, một câu nói thật ấm áp khiến bao nhiêu người ao ước. Đối với cô, đây không chỉ là lời thông báo mà còn là một lời khẳng định. Anh đã về, và anh sẽ không bỏ đi nữa, sẽ bảo vệ cô, phải không? Nhưng, vai cô bỗng nặng trĩu:



- Này, anh làm gì vậy, dậy đi, anh nặng quá à!


Cô hoảng hốt đẩy anh ra. Mất đi điểm tựa, cả cơ thể anh đổ ra sau, cô hoảng hốt, cố giữ lấy tay anh kéo lại nhưng lại bị trọng lượng của anh kéo ngược. “Hỏng” đầu cô liền lóe lên một chữ. Cả cơ thể cô nằm đè lên anh, đầu anh đập mạnh xuống sàn. Trán cô lại đập vào trán anh, mũi chạm mũi và… môi chạm môi. Thoáng sững người, tim cô đập mạnh, nhìn người con trai đang hôn mê bên dưới. Mặt cô bỗng nóng rực, vỗ nhẹ mặt, cô thầm cảm thấy may mắn, anh không có biết chuyện gì xảy ra cả!


Nhưng rồi cô lại sững người, từ sau đầu anh, một dòng dịch nóng, đỏ rực chảy lan ra sàn nhà trắng. Vội vàng đứng dậy, cô niệm khẩu quyết mà anh dạy, lập tức thuộc hạ của anh xuất hiện.


- Tướng quân, người bị sao vậy? – Tên đó lo lắng lên tiếng.


Còn chưa để Thiên Như trả lời, một người con trai nữa bước vào:


- Cậu ấy không sao. Ngươi lui ra đi.


Người thuộc hạ âm thầm đánh giá con người trước mặt rồi xoay người biến mất.


* * *


- A, sao đầu mình đau quá!

- Anh tỉnh rồi sao. – Thiên Như mừng rỡ.


Đưa tay lên đầu, anh thấy một lớp băng dày cộm, anh hỏi Thiên Như:


- Tôi bị sao vậy?

- Chuyện này… tôi phải xin lỗi anh!


Cô kể lại diễn biến sự việc, hai tay không ngừng xoắn suýt vào nhau. Và tất nhiên, sự việc qua miệng của cô đã lược bỏ rất nhiều "chi tiết".


- Cô tưởng tôi thèm lợi dụng cô chắc?

- Tôi… - Cô ấp úng.

- Cô đừng có suy tưởng nữa, tôi không thèm lợi dụng cô đâu!


Vừa nói anh vừa đảo mắt nhìn cô một lượt.


- Anh… vì anh đang bệnh nên tôi không chấp nhất.

- Mà cô băng bó cho tôi sao?

- Không phải tôi, là Tomy băng cho anh. Anh ấy rất tốt bụng, nhiệt tình, còn đẹp trai nữa.

- “Tốt đến vậy sao” mà khoan đã. Cái tên gì đó băng cho tôi? Chẳng lẽ hắn đến nhà tôi?


Anh lẩm bẩm rồi như phát hiện ra điều gì, anh nói to. Thiên Như đáp:


- Đúng vậy, giờ anh ấy đang đi mua thuốc cho anh đó.

- Sao cô dám để người lạ vào nhà chứ, thật quá bất cẩn! Nhất là những tên như vậy càng không được!

- Được rồi, mau ăn bát cháo này đi, nguội mất rồi.


Thiên Như mặc kệ, đổi sự chú ý của anh sang cái khác. Nhưng cùng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, một chàng trai với làn da rám nắng, đôi mắt sâu thẳm, sắc bén nhưng được che bớt bởi chiếc kính. Cả người tỏa ra luồng khí mạnh mẽ bức người.


- Tại sao tôi lại không thể tới đây?

- Anh về rồi sao, anh mua thuốc chưa?


Anh đưa bịch thuốc cho cô, dặn dò một chút rồi ra ngoài. Trước khi đi còn liếc qua chỗ Thừa Hàn, khóe miệng khẽ cong lên. Thừa Hàn vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Tomy, ánh mắt người này… có chút gì đó rất quen thuộc nhưng anh không thể nhớ ra.


- Người ta đi rồi, đừng nhìn nữa. Mau ăn cháo đi rồi uống thuốc.

- Đười ươi, tay tôi cũng đau, có lẽ là do vừa nãy ngã, đầu bị ảnh hưởng, tay tôi cũng bị ảnh hưởng theo. Cô đút cho tôi ăn đi.


Anh thật muốn cắn lưỡi. Sao có thể nói ra những câu nói làm nũng buồn nôn như thế! Chắc do đầu anh bị chấn thương thôi. Dù sao thì hôm nay anh muốn cô đút cho anh! Cứ nghĩ đến tên Tomy là trong lòng anh lại khó chịu!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
  • Like
Reactions: h.y

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
Mình thấy truyện của bạn hay lắm, đặt gạch hóng, hi vọng tác giả không bỏ dở giữa chừng a. ^o^ Nhưng mà mình có một góp ý nho nhỏ là mình cảm thấy cách xây dựng không gian trong truyện vẫn hơi rối. Bối cảnh của truyện là về thế giới tưởng tượng nhưng nhiều đoạn đan xen tình tiết khá là hiện thực làm mình đọc đôi khi cảm thấy hơi băn khoăn. Đây cũng chỉ là góp ý của mình thôi, hi vọng bạn không để ý. :x
 

thien_hoa

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/3/15
Bài viết
27
Gạo
0,0
Mình thấy truyện của bạn hay lắm, đặt gạch hóng, hi vọng tác giả không bỏ dở giữa chừng a. ^o^ Nhưng mà mình có một góp ý nho nhỏ là mình cảm thấy cách xây dựng không gian trong truyện vẫn hơi rối. Bối cảnh của truyện là về thế giới tưởng tượng nhưng nhiều đoạn đan xen tình tiết khá là hiện thực làm mình đọc đôi khi cảm thấy hơi băn khoăn. Đây cũng chỉ là góp ý của mình thôi, hi vọng bạn không để ý. :x
Cảm ơn góp ý của bạn. Thật ra, những chi tiết hiện thực xen vào là vì mình muốn cho câu chuyện trở nên gần gũi hơn với người đọc. Tuy là tưởng tượng nhưng mình muốn xây dựng một câu chuyện tình yêu nảy sinh ở thế giới loài người, còn hai thế giới kia sẽ chỉ xen vào những chi tiết về quá trình thúc đẩy chiến tranh giữa hai giới thôi. Mà bạn cũng yên tâm, mình sẽ không bỏ truyện! Vì mình lười đánh máy, dạo này cũng bận rộn ôn thi nên mới không có bài viết mới thôi. Mong bạn ủng hộ. :):)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
  • Like
Reactions: h.y
Bên trên