CHƯƠNG IX: Nhựa Làn
Nhưng hơn mười phút trôi qua, cuối cùng Thừa Hàn cũng nhận ra điều kì lạ. Thiên Như bên cạnh rất im lặng, đầu gục vào tay, tay tựa trên đầu gối đang co lên, không phát ra một tiếng động. anh đưa tay chạm vào vai cô lay nhẹ:
- Thiên Như!
Cả người cô ngả về một bên, anh vội đỡ lấy, tim đập nhanh một nhịp rồi bật cười khẽ. Cô gái này, vậy mà đã ngủ được rồi. Nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống đệm đắp lại chiếc áo lên người cô, anh lặng lẽ để tâm tư thả cùng bầu trời đêm hun hút.
Bỗng nhiên, một luồng sáng lóe lên, mới đầu rất yếu ớt, rồi càng ngày càng sáng hơn. Ánh sáng đó phát ra từ Thiên Như. Thừa Hàn quay lại liền bị thứ ánh sáng đó làm lóa mắt, vội dùng tay che mắt, phật, anh phẩy nhẹ tay, một chiếc kính râm xuất hiện, đeo vào rồi âm thầm quan sát. Lúc anh tiến lại, đưa tay định kéo cô lại thì luồng sáng biến mất.
- … Sao cô ta đen quá vậy? Hòa luôn với màn đêm được rồi!... Mà không đúng,… hình như…
Thừa Hàn đưa tay lên, tháo bỏ chiếc kính râm. Anh hơi giật mình, âm thầm quan sát. Khi luồng sáng biến mất, Thiên Như đã không còn là Thiên Như nữa… mà có thể trước giờ cô chưa từng thực sự là Thiên Như!
Người con gái tuyệt mĩ này, anh đã thấy một lần. Đâu mới là hình dáng thực sự của cô? Người con gái trước mặt anh hiện giờ có khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt khép lại với hàng lông mi đen dày, cong vút. Chiếc mũi cao, cân đối, đôi môi đỏ mọng như trái sơ ri chín. Làn da trắng mịn như cánh hoa, mái tóc đen óng ả như dòng suối xõa trên là da ấy, tạo ra sự tương phản đẹp đẽ tới mức khiến người ta khó thở. Chiếc đầm đỏ càng khiến cô trở lên quyến rũ.
Cô đẹp quá! Một vẻ đẹp đằm thắm, dịu dàng nhưng lạ không mất đi sự thuần khiết. Vẻ đẹp của cô khiến người ta vừa ghen tị vừa sợ hãi. Ghen tị vì vẻ đẹp đó khiến người xung quanh bị mờ nhạt, nhưng sợ vì vẻ đẹp đó quá mong manh, cao quý khiến người khác không dám chạm tới, sợ rằng chỉ cần một thứ gì đó dơ bẩn chạm vào thì cô sẽ biến mất.
Trời lất phất hạt mưa, Thừa Hàn bừng tỉnh, tiến lại, bế cô về phòng. Anh bắt buộc phải công nhận, cô quá đẹp! Anh không thể tưởng tượng, nếu hôm nay cô mặc một bộ váy trắng thuần khiết thì sẽ còn đẹp tới mức nào. Có lẽ khi đó, cả dũng khí chạm vào cô anh cũng không có. Vì anh cũng rất bẩn! Hai tay anh đã dính rất nhiều máu. Dù là vô tình hay cố ý thì ít nhiều anh cũng đã từng giết người vô tội, cho dù có là vì đất nước đi chăng nữa…
Đây là lần thứ hai Thừa Hàn thấy Thiên Như biến thân, mà dường như, chính bản thân cô cũng không biết chuyện này. Rốt cuộc, chân tướng là gì?
Sáng sớm hôm sau, trong khu công viên gần biệt thự, Thừa Hàn đang cùng một người đàn ông khác nói chuyện.
- Tướng quân có gì phân phó?
- Vũ Phong, mình muốn cậu điều tra giúp một việc. Mong cậu giữ bí mật. Đây là sự nhờ cậy của mình với tư cách một người bạn chứ không phải là mệnh lệnh của tướng quân Quỷ Quốc.
- Vũ Phong đã rõ!
- Mình muốn cậu tìm hiểu về…
Thừa Hàn ghé lại, nói nhỏ. Vừa dứt lời, Vũ Phong liền nhận lệnh, bay vụt đi. Còn Thừa Hàn dậy từ sớm để “tập thể dục” giờ đã đến lúc về. Về tới nơi, trán anh phủ một lớp mồ hôi mỏng, chạy vào nhà tắm. Lúc ra thì thấy Thiên Như vẫn đang tiếp tục công cuộc vĩ đại của mình: xem ti-vi.
- Này, tôi đói rồi, còn cơm không?
- Tôi để phần anh một bát cơm rang trong mâm đó.
Dù nói với anh nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào cái ti-vi. Anh bê bát cơm rang thập cẩm ra, ngồi cùng cô:
- Cô thích xem phim vậy sao?
- Tất nhiên rồi. Phim rất hay mà, nội dung hấp dẫn, diễn viên lại đẹp. Mấy ộp pa nhìn dễ thương quá đi!
- Ộp pa? – Anh nhìn một chút – Đâu có đẹp bằng tôi?
Lần này, Thiên Như đã quay lại nhìn an:
- … Kể ra thì anh cũng có chút nhan sắc. Nhưng làm sao so với diễn viên được chứ? Anh có đóng phim được không? Có đoạt được giải thưởng nào không? Người ta đẹp lại biết kiếm tiền, anh đẹp thì đã làm được gì chưa?
- Cô… vậy tiền cô tiêu là tiền chùa sao?
- Đó là tiền anh biến ra, không phải sao!
Anh nghẹn họng. Xúc thìa cơm, nhai ngấu nghiến. Anh không thèm chấp! Sao cô gái nào cũng mê mệt mấy tên trai Hàn thế? Anh thấy mấy phim hành động Mĩ hay hơn nhiều. Đúng rồi, để cô xem hoạt hình, nhất định cô sẽ từ bỏ phim Hàn. Tom và Jerry, Barbie, Larva, Oggy,… chọn cái nào đây?
- Tối nay tôi đưa cô đi xem phim hoạt hình được không?
- Nhà có ti-vi, việc gì phải đi đâu. Mà hoạt hình là dành cho trẻ con mà.
Thiên Như dùng ánh mắt quái dị nhìn Thừa Hàn. Anh chợt như thấy rất nhiều tảng đá giáng xuống đầu.
- Đảm bảo cô sẽ thích thôi. Còn bây giờ, tôi đưa cô đi chơi.
- Đi chơi? Chúng ta sẽ đi đâu?
- Sở thú!
Lần đầu tiên được đến sở thú, Thiên Như không giấu được sự phấn khích. Cô ngắm từng loài một, rất phấn trấn, nói cho Thừa Hàn từng điểm thú vị mình phát hiện. Lúc đi qua chuồng khỉ, lũ khỉ vô cùng nghịch ngợm, túm quần áo, tóc của khách tham quan. Thiên Như ra mua một chút đồ ăn tại quầy thức ăn của khỉ rồi trở lại, phân phát đồ ăn cho chúng. Lũ khỉ dường như cũng rất thích cô. Lúc cô chuẩn bị rời đi, có một con khỉ với ra, đặt lên đầu cô một chiếc mũ. Đó là một chiếc mũ rộng vành màu trắng với viền kim tuyến màu hồng, trông rất dễ thương! Chắc chắn là một món đồ của khách tham quan rồi. Thiên Như vui vẻ, cười tít mắt.
Thừa Hàn thì khác, anh bị cô kéo chạy lòng vòng, mệt muốn chết, còn mệt hơn đi đánh trận nữa! Còn Thiên Như, từ lúc nhận được chiếc mũ thì lại càng cao hứng. Miệng nghêu ngao hát bài gì đó nghe rất hay, cả người tỏa ra một sức sống tràn trề. Bỗng nhiên, anh lại muốn trêu cô:
- Đúng là có họ hàng. Gặp nhau liền vui mừng, tặng quà cho nhau nữa.
- Chắc là anh nói đúng. Đi ăn kem thôi!
Vốn tưởng cô sẽ phản kháng, không ngờ cô lại vui vẻ thừa nhận? Đúng là khiến anh tức chết.
- Bà chủ, cho tôi một cốc kem bạc hà. – Thừa Hàn nói.
- Bà chủ, cho cháu một cốc kem sô-cô-la, một cốc bạc hà, một cốc kem sữa dâu, một cốc sữa chua… cứ vậy đi.
- Cô là heo sao? Vừa rồi ở nhà tôi đã phải mua thuốc tiêu hóa cho cô uống rồi đó.
- Kệ tôi, anh không biết thì thôi, mấy chỗ bán kem ở đây sao mà cho ít kem thế chứ. Tôi ăn vài miếng là hết một cốc. Nhớ lúc ở Thiên Quốc, mỗi khi thích là tôi lại lấy một tô đá lớn, nghiền nhỏ rồi rưới si-rô lên, ăn rất ngon. Nhưng giờ xuống đây mới thấy, thứ đó không ngon chút nào!
Đợi cô ăn xong, định nghỉ ngơi một lát, nhưng anh lại bị Thiên Như kéo đến khu vui chơi.
- Chúng ta chơi đu quay đi. – Thiên Như đề nghị.
- Có phải trẻ con đâu mà chơi trò đó? – Thừa Hàn phản đối – Hay cô chơi mình đi, tôi đợi.
- Vậy cũng được.
Ngồi trên một chú ngựa trắng tuyệt đẹp, vòng quay bắt đầu chuyển động. Thiên Như thích thú, vẫy tay liên tục với Thừa Hàn. Từ bên ngoài, anh dõi theo từng động tác, từng nét mặt của cô. Nét mặt cô rạng ngời như tia nắng hạ, rực rỡ, tràn đầy sức sống mãnh liệt. Cô… giống như một mặt trời nhỏ, làm lòng anh cảm thấy ấm áp. Nhưng, hai người sẽ không có kết quả, anh nên sớm chôn vùi thứ hạt giống đang nảy mầm trong tim mình đi! Sau hôm này, anh sẽ trở lại cương vị của một tướng quân, sẽ làm tất cả vì dân tộc của mình!
Kết thúc vòng quay, Thiên Như hớn hở chạy lại. Anh cũng cười nhìn cô, nói:
- Được rồi, giờ đến tôi chọn trò chơi. Đi, đến nhà ma.
Thừa Hàn bước vào nhà ma liền nhướn mày. Cũng không tồi, biết sử dụng âm nhạc, điều chỉnh ánh sáng phù hợp, lại còn có lời kể, dẫn dắt vào một câu truyện ma rùng rợn.
- Á, cứu tôi.
Thiên Như kêu lên rồi ôm chặt lấy tay Thừa Hàn. Nhạc thì rùng rợn, hang lại tối, lại còn kể chuyện ma nữa. Vừa rồi, còn có một con ma với ra, choàng vào cổ cô một sợi dây nữa. Thật đáng sợ! Mặt nó be bét máu, một bên mắt đen sì. Cô muốn ra ngoài!
Cứ như vậy, hai người lần lượt chơi hết các trò chơi. Thiên Như ngoài lúc vào nhà ma ra, lúc nào cũng hào hứng, vui vẻ. Thừa Hàn cũng khẽ cười, ý cười lan sâu tới đáy mắt.
- Hôm nay chơi vui quá, cảm ơn anh, Gấu Trúc.
- Nếu muốn cảm ơn tôi thì hãy bỏ ngay cái tên đáng ghét đó đi, tôi có tên hẳn hoi mà…
Anh trầm mặc một phút rồi nhìn cô như bừng tỉnh.
- Cô nói lại xem, tên tôi là gì?
- Tôi… tôi… anh…anh… tên anh là…
Trước ánh mắt như muốn giết người của Thừa Hàn, tim cô đập thình thịch, bối rối, cố nhớ lại, tối qua, hình như có ai đó nhắc đi nhắc lại một cái tên với cô, cái gì mà…
- Nói!
- Nhựa… Làn… đúng, tên anh là Nhựa Làn!
- Nhựa Làn? – Cơ mặt khẽ co rút, trong lòng có chút lạc lõng khó hiểu – Tôi nói lại một lần nữa. Tôi là Thừa Hàn, Trần Thừa Hàn! Nếu cô còn dám quên… Nhớ lấy!
Anh gằn từng chữ, thấy cô gật đầu liên tục mới thôi. Mang theo bực bội đi lên trước, để Thiên Như lững thững theo sau. Lần này, thật sự là cô sai, cắn nhẹ môi dưới, cô cố chạy theo anh.