Chương 5
Bên tiệm ảnh cưới gửi cho Mai Hạ bộ ảnh vào hai tuần sau đó, khi mà mẹ cô vừa ca cẩm đến mười phút về chuyện cô cứ chất đống những bình rượu nếp đầy ú nụ ở góc nhà mà lại không buồn đả động đến. Nhưng Mai Hạ lại không mấy để ý, cô vừa cắt tóc ngắn và nhuộm sang màu hạt dẻ. Cô vui vẻ ôm mấy cuộn len sắc màu để lên váy của mình, hôm nay lại là một ngày ngủ đông khác.
Mai Hạ đã ngắm nhìn bộ ảnh cả đêm hôm qua rồi chợt nghĩ, cũng đã hai tuần rồi kể từ lần cuối cô gặp chú rể trong bức hình. Bởi vì cao lớn nên bóng lưng của người đàn ông ấy cũng trở nên rộng hơn. Một bờ vai rộng rãi khiến cho người khác cảm thấy vững chắc và ấm áp.
Mưa ngoài hiên đã ngừng lại. Mấy tối gần đây Mai Hạ hay mở cửa sổ để ngửi mùi mưa âm ẩm len lỏi vào căn phòng bé xíu của mình. Cũng vì điều đó mà mũi cô đã không ở trạng thái tốt. Cô day day hai cánh mũi, ánh mắt vô tình chạm vào ngón tay cái ở bàn tay phải. Nếp hằn màu trắng trở nên rõ ràng trong ánh vàng của đèn ngủ. Cô cẩn thận để tấm hình cô chạm tay lên vai của người đàn ông ấy vào ví. Đó là tấm hình duy nhất anh ta nghiêng đầu nhìn cô, một nửa khuôn mặt cùng với một bóng lưng…
Hội thảo diễn ra tốt đẹp, ngay cả bài thuyết trình của Duy Khương cũng được đánh giá cao. Các giáo sư đều để lại nhiều khen ngợi về sự chuẩn bị của anh, cùng với đó là một cuộc họp quyết định việc anh được vào phòng phẫu thuật. Không lâu sau, anh trở thành bác sĩ chính của kíp mổ. Tiệc chúc mừng của anh đã kéo dài một tuần và có vẻ như nó chẳng có gì là sẽ kết thúc. Hôm nay cũng là một ngày như thế, Duy Khương miết ngón tay cái đeo nhẫn lên mép cửa kính của taxi. Bầu trời đêm thật dễ khiêu khích lòng người ngủ vùi, anh tựa đầu vào thành xe, vô thức nhìn con đường vừa lướt qua.
“Anh vẫn đang chở khách. Em đừng đợi cơm anh, ăn trước đi nhé!”
Anh tài xế taxi nói chuyện điện thoại với giọng khẽ khàng, lo lắng. Câu chuyện giữa anh ta và vợ kéo Duy Khương về hiện tại, đã gần mười một giờ đêm.
“Vợ.” - một đại từ lớn lao. Duy Khương không có vợ, anh chỉ từng có một “cô dâu”.
““Cô dâu của anh” đã ăn chưa? Hay cô đang ngủ rồi?” – Duy Khương bỗng nghĩ. Chỉ hai lần gặp gỡ mà đã khiến anh bận tâm suy nghĩ nhiều đến vậy, lại có cả một thế giới xa lạ đi vào thế giới của anh.
Duy Khương quyết định tan làm vào lúc bốn giờ và đi thẳng đến tiệm ảnh cưới. Không một ai trong số người ở tiệm ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, họ chỉ thể hiện ra biểu hiện đó khi anh bắt đầu mở lời.
“Có thể cho tôi tên và địa chỉ của cô dâu không?”
“Tôi là chú rể.”
Và đừng hỏi anh vì sao. Trong cuộc đời mỗi người đều phải làm ít nhất hai mươi ba điều kỳ quặc, anh mới thử làm một, vậy cớ gì họ lại phản ứng?
Trong tưởng tượng của Duy Khương về một cô gái làm nhân viên văn phòng trông như thế nào? Áo sơ mi trắng cùng chân váy bút chì ôm lấy thân dưới bước đi uyển chuyển trên những đôi cao gót mũi nhọn đầy sắc bén? Nghĩ đến hình ảnh đó làm anh bật cười. “Cô dâu của anh” luôn làm người đối diện bất ngờ trong những lần xuất hiện, như cái cách cô đang đi lướt qua anh bây giờ, với chiếc áo kẻ ngang và quần yếm màu beige ống rộng. Cô gái ấy đeo một đôi dép cao su hình gấu brown. Còn nữa, cô ấy đã cắt tóc rồi.
Anh bắt đầu cuộc gặp gỡ thứ ba với cái tên của mình.
“Duy Khương.”
Mai Hạ đang co ro trong cơn mưa lất phất giữa mùa thu. Cô vừa chạy ra tiệm thuốc mua thuốc cảm để dự trù cho một đêm mất ngủ có thể đến ngay trong hôm nay. Ngay khi vừa bước lên bậc thềm vào cửa tòa nhà công ty, một giọng nói chẳng - hề - quen - thuộc vang lên bên cạnh, và đó hoàn toàn là một cái tên cũng không - hề - gần - gũi.
Mai Hạ bận rộn trong những cái rùng mình, chỉ khẽ nghiêng người lách ra khỏi người đang đứng cạnh cửa. Đoán là người không quen, cô chỉ lịch sự gật đầu rồi tính đi thẳng.
“Đã lâu không gặp.”
Tiếng mưa cùng tiếng xe cộ ngoài phố đã không còn ồn ã trong giây phút này. Số lượng câu từ của người đàn ông ngày đó không nhiều nhưng đủ để cô nhớ lại chất giọng ấy. Không phải kiểu đặc biệt, chỉ là cô vẫn cố nhớ vậy thôi.
Người đàn ông ấy xuất hiện trong màn mưa bụi nhẹ nhàng như một bức tranh theo trường phái siêu thực - một sự tồn tại trong mơ lại có chút tươi mới, giản dị. Anh ta vẫn mặc áo sơ mi đóng thùng trong chiếc quần âu màu tối đơn giản, cũng vẫn đôi giày buổi tối nọ. Hôm nay, anh ta đeo kính gọng tròn.
Một phút chốc nào đó, Mai Hạ cảm thấy sợ sệt và mông lung. Cô phải đáp rằng rất vui khi gặp lại anh ta sao? “Cô có vui không, khi gặp lại chú rể của mình ấy?” – Mai Hạ nắm chặt chiếc ví trong lòng bàn tay. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô biết đến cảm giác mồ hôi ướt nhẹp trong lòng bàn tay mình, chỉ một tích tắc nữa thôi cô đã không kìm lòng buông túi thuốc xuống rồi xoa vội bàn tay mình lên quần áo. Cô ghét cảm giác không điều khiển được bản thân mình. Anh ta cứ hoàn hảo đẹp đẽ tự tin như vậy, còn cô thì lại dung túng cho cái cảm giác tự ti hèn mọn này.
Thế giới yên lặng trôi qua rất nhiều giây phút với một vở kịch câm của hai người lớn. Mai Hạ không đáp, người đàn ông cũng chẳng vội. Anh ta cho hai tay vào túi quần, cứ vậy mà đứng lặng im nhìn ngoài phố. Bất chợt, ánh mắt hai người giao nhau giữa phút chốc mưa kia ngừng lại.
“Sau này chúng ta có gặp nhau nữa không?”
Duy Khương thì thầm với cô gái, cũng nói với chính mình. Giống như một đôi vợ chồng đứng trước cửa tòa án, cố gắng hỏi thăm nhau vài ba câu trong chuyến hành trình đơn độc phía trước, rồi lại như cố níu kéo chuyện xưa cũ.
Anh chưa bao giờ có nhiều câu hỏi cho câu chuyện về một ai đó. Người anh cần gặp đều đã gặp, người không cần gặp cũng đã không gặp. Ở đâu ra nhiều lý do để tìm hiểu đến như thế? Nhưng, anh lại đang như vậy, mở toàn bộ thế giới của mình để hỏi đối phương có chịu bước vào không.
“Có duyên sẽ gặp lại.”
Câu nói nhẹ bẫng của cô ấy lại như một cái then cố gắng cài chặt vào ổ khóa của anh dù nó không vừa vặn. Cô mỉm cười rồi rũ mái tóc đang dính lại, phủi xuống mấy hạt mưa nhỏ, bước lên một bậc cầu thang. Cô ấy muốn tạm biệt.
“Tại sao phải đợi duyên phận? Từ trước đến nay tôi làm bất cứ điều gì không phải do duyên phận. Tôi chỉ vô tình đi ngang qua nơi em làm việc sao? Không đâu, tôi đã đến đây.”
Mai Hạ nhìn hình ảnh của cô và người đàn ông trên tấm cửa kính đối diện. Hai ánh nhìn mải miết ấy vẫn không chung một điểm. Nhưng anh ta lại đặt xuống hình ảnh của hai lần gặp gỡ trước xuống một bậc thềm, chỉ để nói với cô về lần gặp gỡ thứ ba này. Lần đầu là thuộc về cô. Lần thứ hai là do hai người tạo ra. Và lần này là thuộc về anh ta. Không phải duyên phận mà cô đã nói đến bởi chính cô cũng nào có tin điều ấy.
“Vậy ...?”
“Tôi muốn hỏi em: "Em đã tan làm chưa? Có thể sử dụng chút duyên phận mà em nói tới để ngồi uống cafe với tôi không?"”
“Tôi có thể uống trà được không?” – Mai Hạ thầm nghĩ.
Bên tiệm ảnh cưới gửi cho Mai Hạ bộ ảnh vào hai tuần sau đó, khi mà mẹ cô vừa ca cẩm đến mười phút về chuyện cô cứ chất đống những bình rượu nếp đầy ú nụ ở góc nhà mà lại không buồn đả động đến. Nhưng Mai Hạ lại không mấy để ý, cô vừa cắt tóc ngắn và nhuộm sang màu hạt dẻ. Cô vui vẻ ôm mấy cuộn len sắc màu để lên váy của mình, hôm nay lại là một ngày ngủ đông khác.
Mai Hạ đã ngắm nhìn bộ ảnh cả đêm hôm qua rồi chợt nghĩ, cũng đã hai tuần rồi kể từ lần cuối cô gặp chú rể trong bức hình. Bởi vì cao lớn nên bóng lưng của người đàn ông ấy cũng trở nên rộng hơn. Một bờ vai rộng rãi khiến cho người khác cảm thấy vững chắc và ấm áp.
Mưa ngoài hiên đã ngừng lại. Mấy tối gần đây Mai Hạ hay mở cửa sổ để ngửi mùi mưa âm ẩm len lỏi vào căn phòng bé xíu của mình. Cũng vì điều đó mà mũi cô đã không ở trạng thái tốt. Cô day day hai cánh mũi, ánh mắt vô tình chạm vào ngón tay cái ở bàn tay phải. Nếp hằn màu trắng trở nên rõ ràng trong ánh vàng của đèn ngủ. Cô cẩn thận để tấm hình cô chạm tay lên vai của người đàn ông ấy vào ví. Đó là tấm hình duy nhất anh ta nghiêng đầu nhìn cô, một nửa khuôn mặt cùng với một bóng lưng…
Hội thảo diễn ra tốt đẹp, ngay cả bài thuyết trình của Duy Khương cũng được đánh giá cao. Các giáo sư đều để lại nhiều khen ngợi về sự chuẩn bị của anh, cùng với đó là một cuộc họp quyết định việc anh được vào phòng phẫu thuật. Không lâu sau, anh trở thành bác sĩ chính của kíp mổ. Tiệc chúc mừng của anh đã kéo dài một tuần và có vẻ như nó chẳng có gì là sẽ kết thúc. Hôm nay cũng là một ngày như thế, Duy Khương miết ngón tay cái đeo nhẫn lên mép cửa kính của taxi. Bầu trời đêm thật dễ khiêu khích lòng người ngủ vùi, anh tựa đầu vào thành xe, vô thức nhìn con đường vừa lướt qua.
“Anh vẫn đang chở khách. Em đừng đợi cơm anh, ăn trước đi nhé!”
Anh tài xế taxi nói chuyện điện thoại với giọng khẽ khàng, lo lắng. Câu chuyện giữa anh ta và vợ kéo Duy Khương về hiện tại, đã gần mười một giờ đêm.
“Vợ.” - một đại từ lớn lao. Duy Khương không có vợ, anh chỉ từng có một “cô dâu”.
““Cô dâu của anh” đã ăn chưa? Hay cô đang ngủ rồi?” – Duy Khương bỗng nghĩ. Chỉ hai lần gặp gỡ mà đã khiến anh bận tâm suy nghĩ nhiều đến vậy, lại có cả một thế giới xa lạ đi vào thế giới của anh.
Duy Khương quyết định tan làm vào lúc bốn giờ và đi thẳng đến tiệm ảnh cưới. Không một ai trong số người ở tiệm ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, họ chỉ thể hiện ra biểu hiện đó khi anh bắt đầu mở lời.
“Có thể cho tôi tên và địa chỉ của cô dâu không?”
“Tôi là chú rể.”
Và đừng hỏi anh vì sao. Trong cuộc đời mỗi người đều phải làm ít nhất hai mươi ba điều kỳ quặc, anh mới thử làm một, vậy cớ gì họ lại phản ứng?
Trong tưởng tượng của Duy Khương về một cô gái làm nhân viên văn phòng trông như thế nào? Áo sơ mi trắng cùng chân váy bút chì ôm lấy thân dưới bước đi uyển chuyển trên những đôi cao gót mũi nhọn đầy sắc bén? Nghĩ đến hình ảnh đó làm anh bật cười. “Cô dâu của anh” luôn làm người đối diện bất ngờ trong những lần xuất hiện, như cái cách cô đang đi lướt qua anh bây giờ, với chiếc áo kẻ ngang và quần yếm màu beige ống rộng. Cô gái ấy đeo một đôi dép cao su hình gấu brown. Còn nữa, cô ấy đã cắt tóc rồi.
Anh bắt đầu cuộc gặp gỡ thứ ba với cái tên của mình.
“Duy Khương.”
Mai Hạ đang co ro trong cơn mưa lất phất giữa mùa thu. Cô vừa chạy ra tiệm thuốc mua thuốc cảm để dự trù cho một đêm mất ngủ có thể đến ngay trong hôm nay. Ngay khi vừa bước lên bậc thềm vào cửa tòa nhà công ty, một giọng nói chẳng - hề - quen - thuộc vang lên bên cạnh, và đó hoàn toàn là một cái tên cũng không - hề - gần - gũi.
Mai Hạ bận rộn trong những cái rùng mình, chỉ khẽ nghiêng người lách ra khỏi người đang đứng cạnh cửa. Đoán là người không quen, cô chỉ lịch sự gật đầu rồi tính đi thẳng.
“Đã lâu không gặp.”
Tiếng mưa cùng tiếng xe cộ ngoài phố đã không còn ồn ã trong giây phút này. Số lượng câu từ của người đàn ông ngày đó không nhiều nhưng đủ để cô nhớ lại chất giọng ấy. Không phải kiểu đặc biệt, chỉ là cô vẫn cố nhớ vậy thôi.
Người đàn ông ấy xuất hiện trong màn mưa bụi nhẹ nhàng như một bức tranh theo trường phái siêu thực - một sự tồn tại trong mơ lại có chút tươi mới, giản dị. Anh ta vẫn mặc áo sơ mi đóng thùng trong chiếc quần âu màu tối đơn giản, cũng vẫn đôi giày buổi tối nọ. Hôm nay, anh ta đeo kính gọng tròn.
Một phút chốc nào đó, Mai Hạ cảm thấy sợ sệt và mông lung. Cô phải đáp rằng rất vui khi gặp lại anh ta sao? “Cô có vui không, khi gặp lại chú rể của mình ấy?” – Mai Hạ nắm chặt chiếc ví trong lòng bàn tay. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô biết đến cảm giác mồ hôi ướt nhẹp trong lòng bàn tay mình, chỉ một tích tắc nữa thôi cô đã không kìm lòng buông túi thuốc xuống rồi xoa vội bàn tay mình lên quần áo. Cô ghét cảm giác không điều khiển được bản thân mình. Anh ta cứ hoàn hảo đẹp đẽ tự tin như vậy, còn cô thì lại dung túng cho cái cảm giác tự ti hèn mọn này.
Thế giới yên lặng trôi qua rất nhiều giây phút với một vở kịch câm của hai người lớn. Mai Hạ không đáp, người đàn ông cũng chẳng vội. Anh ta cho hai tay vào túi quần, cứ vậy mà đứng lặng im nhìn ngoài phố. Bất chợt, ánh mắt hai người giao nhau giữa phút chốc mưa kia ngừng lại.
“Sau này chúng ta có gặp nhau nữa không?”
Duy Khương thì thầm với cô gái, cũng nói với chính mình. Giống như một đôi vợ chồng đứng trước cửa tòa án, cố gắng hỏi thăm nhau vài ba câu trong chuyến hành trình đơn độc phía trước, rồi lại như cố níu kéo chuyện xưa cũ.
Anh chưa bao giờ có nhiều câu hỏi cho câu chuyện về một ai đó. Người anh cần gặp đều đã gặp, người không cần gặp cũng đã không gặp. Ở đâu ra nhiều lý do để tìm hiểu đến như thế? Nhưng, anh lại đang như vậy, mở toàn bộ thế giới của mình để hỏi đối phương có chịu bước vào không.
“Có duyên sẽ gặp lại.”
Câu nói nhẹ bẫng của cô ấy lại như một cái then cố gắng cài chặt vào ổ khóa của anh dù nó không vừa vặn. Cô mỉm cười rồi rũ mái tóc đang dính lại, phủi xuống mấy hạt mưa nhỏ, bước lên một bậc cầu thang. Cô ấy muốn tạm biệt.
“Tại sao phải đợi duyên phận? Từ trước đến nay tôi làm bất cứ điều gì không phải do duyên phận. Tôi chỉ vô tình đi ngang qua nơi em làm việc sao? Không đâu, tôi đã đến đây.”
Mai Hạ nhìn hình ảnh của cô và người đàn ông trên tấm cửa kính đối diện. Hai ánh nhìn mải miết ấy vẫn không chung một điểm. Nhưng anh ta lại đặt xuống hình ảnh của hai lần gặp gỡ trước xuống một bậc thềm, chỉ để nói với cô về lần gặp gỡ thứ ba này. Lần đầu là thuộc về cô. Lần thứ hai là do hai người tạo ra. Và lần này là thuộc về anh ta. Không phải duyên phận mà cô đã nói đến bởi chính cô cũng nào có tin điều ấy.
“Vậy ...?”
“Tôi muốn hỏi em: "Em đã tan làm chưa? Có thể sử dụng chút duyên phận mà em nói tới để ngồi uống cafe với tôi không?"”
“Tôi có thể uống trà được không?” – Mai Hạ thầm nghĩ.
Chỉnh sửa lần cuối: