Đây là một câu chuyện của riêng tôi, tôi không mong người ta sẽ nhận xét nó là dở hay hay, soi mói từng câu chữ của tôi. Chỉ là, tôi viết cho thoả lòng mình thôi...
Một gia đình hoàn hảo, là một gia đình đủ bố đủ mẹ, là một gia đình hạnh phúc và luôn có tiếng cười.
Thật không may, tôi không có được một gia đình như thế...
Năm tôi học lớp 10, bố và mẹ tôi chia tay. Thực ra thì gia đình tôi vốn đã không còn bình yên từ lúc tôi còn học lớp 6, lớp 7 gì đấy. Bố tôi ngoại tình và mẹ tôi phát hiện được. Lúc đấy có trời biết mẹ và tôi đã suy sụp như thế nào. Mẹ nói rằng chỉ có tôi mới có thể níu kéo bố quay về, "con cái là cầu nối của cha mẹ" mà. Nhưng tôi chẳng níu kéo được, tôi là người không thích biểu đạt tình cảm của mình ra, cũng không nói được những lời mềm mỏng. Bản tính tôi lại rất nóng nên một hôm trong lúc bố và mẹ đang căng thẳng, tôi đã nói với bố rằng: "Bố đi đi, để bình yên cho mẹ và con! Con sẽ không bao giờ nhìn mặt bố nữa! Con hận bố!". Lúc đó cả bố và mẹ đều sững sờ nhìn tôi, tôi nhận ra mình đã lỡ lời, chắc bố sẽ đau lòng. Bố nhìn tôi một hồi rồi quay người bỏ đi, tôi nhận ra mắt bố đã đỏ lên, nhoè nước...
Mẹ nói, bất kì người bố nào đối với con gái đều là yêu thương không gì kể được. Mẹ nói, tôi đã làm bố đau lòng nhiều lắm...
Ngày bố và mẹ ra toà, tôi không tới, nhất quyết không tới. Tôi không biết toà xét xử thế nào, không biết ai sẽ giành quyền nuôi tôi. Tôi đủ lớn để hiểu một người có bố mẹ đã chia tay sẽ bị nhìn nhận như thế nào, dù không ít thì nhiều, trong lòng bạn bè và những người xung quanh, sẽ có một khoảng cách đặt ra cho tôi: khoảng cách của những người có gia đình đổ vỡ...
Tôi không xin lỗi bố về chuyện lần trước, bố cũng không nói chuyện với tôi nhiều, chỉ căn dặn vài chuyện rồi đi. Bố dọn quần áo, vật dụng cá nhân. Lúc đó, tôi đã bật khóc, kể từ khi bố mẹ quyết định chia tay đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi khóc. Uất ức, đè nén, buồn bã và xấu hổ, chắc có lẽ chẳng ai hiểu được đâu...
- Bố yêu cô ta hơn gia đình này hả bố?
-...
- Bố đồng ý theo cô ta để vứt bỏ gia đình đã gắn bó với bố gần 20 năm?
- Chuyện tình cảm người lớn, sau này con sẽ hiểu. Còn con, dù bố biết những lời hôm trước chỉ là con bốc đồng, nhưng trong lòng bố, bố rất hận bản thân, chính bố đã buộc con phải nói những lời đó. Bố xin lỗi, nhưng với bố, con mãi mãi là ở vị trí số 1.
***
Cũng đã gần 1 năm, tôi không gặp lại bố. Bố mỗi tháng vẫn ghé nhà và gởi tiền phụ cấp nuôi tôi, vẫn dúi cho mẹ vài hộp quà để đưa cho tôi, quần áo, giày dép và tiền tiêu vặt. Nhưng tôi nhất quyết không gặp bố. Có lẽ bây giờ bố đang rất hạnh phúc. Rồi bố sẽ có những đứa con khác. Và tôi tin rằng, tôi sẽ không còn ở vị trí số 1 trong lòng bố.
Mẹ và tôi nhiều đêm đã khóc rất nhiều. Nhưng mẹ nói cần phải mạnh mẽ để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Bố đã không còn cần gia đình này, thì mẹ và tôi càng phải bảo vệ cho gia đình nhỏ này...
Nếu được sinh ra một lần nữa, tôi mong rằng, mình sẽ có một gia đình hoàn hảo hơn...
Một gia đình hoàn hảo, là một gia đình đủ bố đủ mẹ, là một gia đình hạnh phúc và luôn có tiếng cười.
Thật không may, tôi không có được một gia đình như thế...
Năm tôi học lớp 10, bố và mẹ tôi chia tay. Thực ra thì gia đình tôi vốn đã không còn bình yên từ lúc tôi còn học lớp 6, lớp 7 gì đấy. Bố tôi ngoại tình và mẹ tôi phát hiện được. Lúc đấy có trời biết mẹ và tôi đã suy sụp như thế nào. Mẹ nói rằng chỉ có tôi mới có thể níu kéo bố quay về, "con cái là cầu nối của cha mẹ" mà. Nhưng tôi chẳng níu kéo được, tôi là người không thích biểu đạt tình cảm của mình ra, cũng không nói được những lời mềm mỏng. Bản tính tôi lại rất nóng nên một hôm trong lúc bố và mẹ đang căng thẳng, tôi đã nói với bố rằng: "Bố đi đi, để bình yên cho mẹ và con! Con sẽ không bao giờ nhìn mặt bố nữa! Con hận bố!". Lúc đó cả bố và mẹ đều sững sờ nhìn tôi, tôi nhận ra mình đã lỡ lời, chắc bố sẽ đau lòng. Bố nhìn tôi một hồi rồi quay người bỏ đi, tôi nhận ra mắt bố đã đỏ lên, nhoè nước...
Mẹ nói, bất kì người bố nào đối với con gái đều là yêu thương không gì kể được. Mẹ nói, tôi đã làm bố đau lòng nhiều lắm...
Ngày bố và mẹ ra toà, tôi không tới, nhất quyết không tới. Tôi không biết toà xét xử thế nào, không biết ai sẽ giành quyền nuôi tôi. Tôi đủ lớn để hiểu một người có bố mẹ đã chia tay sẽ bị nhìn nhận như thế nào, dù không ít thì nhiều, trong lòng bạn bè và những người xung quanh, sẽ có một khoảng cách đặt ra cho tôi: khoảng cách của những người có gia đình đổ vỡ...
Tôi không xin lỗi bố về chuyện lần trước, bố cũng không nói chuyện với tôi nhiều, chỉ căn dặn vài chuyện rồi đi. Bố dọn quần áo, vật dụng cá nhân. Lúc đó, tôi đã bật khóc, kể từ khi bố mẹ quyết định chia tay đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi khóc. Uất ức, đè nén, buồn bã và xấu hổ, chắc có lẽ chẳng ai hiểu được đâu...
- Bố yêu cô ta hơn gia đình này hả bố?
-...
- Bố đồng ý theo cô ta để vứt bỏ gia đình đã gắn bó với bố gần 20 năm?
- Chuyện tình cảm người lớn, sau này con sẽ hiểu. Còn con, dù bố biết những lời hôm trước chỉ là con bốc đồng, nhưng trong lòng bố, bố rất hận bản thân, chính bố đã buộc con phải nói những lời đó. Bố xin lỗi, nhưng với bố, con mãi mãi là ở vị trí số 1.
***
Cũng đã gần 1 năm, tôi không gặp lại bố. Bố mỗi tháng vẫn ghé nhà và gởi tiền phụ cấp nuôi tôi, vẫn dúi cho mẹ vài hộp quà để đưa cho tôi, quần áo, giày dép và tiền tiêu vặt. Nhưng tôi nhất quyết không gặp bố. Có lẽ bây giờ bố đang rất hạnh phúc. Rồi bố sẽ có những đứa con khác. Và tôi tin rằng, tôi sẽ không còn ở vị trí số 1 trong lòng bố.
Mẹ và tôi nhiều đêm đã khóc rất nhiều. Nhưng mẹ nói cần phải mạnh mẽ để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Bố đã không còn cần gia đình này, thì mẹ và tôi càng phải bảo vệ cho gia đình nhỏ này...
Nếu được sinh ra một lần nữa, tôi mong rằng, mình sẽ có một gia đình hoàn hảo hơn...