Chương 2 : Lỡ yêu em mất rồi
Nó ngả lưng ra phía sau, dặt lưng nằm trên thảm cỏ trải dài mượt mà. Bỗng, “Này” tiếng kêu từ đằng sau vội vàng kêu nó. Nó giật mình nhìn người đó tròn xoe hai mắt. Người đó đưa cho nó một hộp sữa hương vị mà nó thích nhất. Nó mỉn cười thật tươi:
-Này, không cảm ơn anh được một tiếng à? – Người đó dõng dạc nói.
-Cảm ơn anh, Trần Duy.
Trần Duy cũng mỉn cười khi gặp thất nó. Anh là người ấm áp luôn chăm sóc nó, che chở nó. Vì hai người chơi thân từ nhỏ, nhà cũng ở cạnh nhau nên cũng xem như là bạn thanh mai trúc mã, dù anh lớp hơn nó một tuổi và luôn giúp đỡ nó sẻ chia những lúc vui buồn. Nó xem Trần Duy như là người anh trai của mình vậy. Nhưng nó đâu biết rằng, từ lúc nó còn bé tí, Trần Duy đã có tình cảm với nó rồi. Trần Duy ngồi xuống bên cạnh nó.
-Anh, làm sao mà anh biết em ở đây thế?
-Con nhóc này, cái gì mà anh không biết. Em làm gì, anh cũng biết hết đấy. Muốn anh kể cho em nghe không? – Trần Duy cười gian.
-....
-Nào là lúc nhỏ em t...- Trần Duy nói giọng nửa úp nửa mở.
Nghe thấy thế, nó liền bịp miệng anh lại không cho anh nói nữa.
-Anh..đừng ghẹo em – Nó nói giọng như muốn khóc.
-Con nhóc này, anh mới trêu tí mà đã...Mà em trốn học đấy hả? Anh mét mẹ em cho coi.
- Này, thì anh đây cũng trốn học ra đây làm gì? Làm như chỉ mình em phạm tội không bằng.
Trần Duy cười cười như thể đã thua nó rồi.
Tối hôm đó
-Cậu điều tra người này cho tôi nhé!- Một người ngồi trong bóng tối cười với rất nhiều tà ý chứa trong đó
-Vâng thưa cậu chủ.
-Trần Khả Di, em..chắc chắn mắc vào lưới câu của tôi rồi!
Sáng hôm sau
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, nó vội bước ra ngoài và chạy thật nhanh vì tối qua nó lỡ thức khuya quá. Thế nhưng vừa ra khỏi cửa, có người nói với nó từ đằng sau lưng:
-Này, em dậy trễ thật đấy. Tính làm tôi phải đợi bo lâu nữa.
Nghe thấy thế, nó quay lưng lại thây một chàng trai dắt theo chiếc xe đạp hàng hiệu đứng đợi nó trước cửa nhà.
-Anh là ai ? – Nó nghiêm nghị hỏi
Chỉ với một câu nói như thế cũng làm hắn ta ngờ người ra, mới hôm qua vừa mới gặp nhau mà. À mà không, trong trường ai cũng biết người đó, không ai không biết. Thế mà,.. đúng là chỉ duy nhất có mình nó không biết. Ngớ ngẩn thật.
-Hoàng Duy Lâm. – Người đó trả lời.
- Không quen. – Nó lạnh lùng nói rồi nhanh chân bước đi vì sợ trễ giờ.
Hắn cũng ngớ người ra. Thật hết cách với nó. Hắn vội đuổi theo dắt chiếc xe đạp cùng đi với nó đến trường.
-Em ... thật sự không biết tôi sao? Em đúng là người kì lạ nhất tôi biết đấy. Mà.. làm sao em có thể quên tôi được nhỉ chúng ta mới gặp nhau hôm qua mà. Tôi còn xin số diện thoại em nữa còn gì.
Nghe thế, nó liền nhớ tới người hôm qua. “Thì ra là hắn, một tên vô lại”. Nó không nói gì chỉ biết đi về phía trước cũng không đếm xỉa gì tới hắn ta cả. Chắc nó không biết là nó càng làm lơ hắn đến đâu thì hắn càng hắn thú với nó. Mặc dù, nó đã dùng chiêu này vài lần rồi, tên nào thấy thế cũng chán mà bỏ cuộc thế mà hắn lại không nản tí nào.
-Này, lên xe đi, tôi chở em đến trường, đi bộ vậy mỏi chân lắm!
Nó không nói gì, câu nói giúp đỡ của hắn không làm nó xiêu lòng. Nó lấy dây phone ra gắm vào điện thoại mà nghe nhạc. Không hề quan tâm đến những gì mà hắn nói. Mặc cho hắn cứ đi theo thì cứ việc đi. Đến trường, ai ai cũng hoảng hốt khi thấy hắn đi với nó. Cả đám Fan của hắn cứ thế mà bao quanh lấy hắn hỏi tới hỏi lui hỏi: “ Cô ta là gì của anh ?”, “Cô ta với anh có quan hệ gì? “, bắt hắn trả lời thì cả đám mới vừa lòng.Thấy nó vừa gỡ dây phone ra hắn hét lớn:
-BẮT ĐẦU TỪ HÔM NAY, CÔ ẤY SẼ LÀ NGƯỜI YÊU CỦA TÔI. TÔI SẼ BẮT ĐẦU THEO ĐUỔI CÔ ẤY!
Thế mà nó vẫn làm lơ mà đi, còn cái đám Fan kia thì cứ nhao nhao mà la hét. “ Đúng là Nữ hoàng băng giá”. Hắn cứ thế mà dắt xe đi.
RẦM!
-Anh làm cái trò gì thế hả? Đừng có chọc điên em, chẳng phải anh là bạn trai của em sao? Thế mà anh còn đi lăng nhăng với đứa khác? Đã vậy anh còn cả gan đi tuyên bố yêu nó trước toàn trường nữa chứ! – Yến Nhi tức giận quát vào mặt Duy Lâm.
- Bạn gái tôi là em sao? Giờ tôi mới biết đấy – Hắn mỉn cười- nụ cười thật đáng sợ.
-Anh...- Yến Nhi tức giận.
- Ái chà chà, công chúa của chúng ta giận rồi hả? - Khánh Long cười chọc giận Yến Nhi.
Tức quá, Yến Nhi quay lưng bước đi để lại hắn và Khánh Long nói chuyện với nhau. “ Con này, mày sẽ biết tay tao”- Yến Nhi cười đểu. Tiếng chuông diện thoại bỗng reo lên:
-Alo..
-Dạ, chị Nhi, con nhỏ hồi sáng là Trần Khả Di lớp 11a2 ạ! – Nói rồi đầu day bên kia vội tắt máy.
Trong phòng mĩ thuật
- Này, cậu phải lòng cô bé đó rồi à. Chuyện lạ nghen. – Khánh Long cười đểu nói.
-....
- Cậu không sợ cô bé bị tổn thương à? Xem ra cậu phải xem chừng Yến Nhi rồi đó. Hổ cái đó, mà thế nào cũng dấu đầu lòi đuôi thôi. Nhớ lại quá khứ của cậu với...- Chưa kịp dứt lời Duy Lâm nhìn Khánh Long với ánh mắt hình viên đạn. Thấy thế Khánh Long nhún vai rồi quay bước ra khỏi phòng để hắn lại ngồi ngẫm nghĩa.
“ Cái tên đó, cũng biết run động à. Lâu rồi mới thấy hắn như thế...Sắp có chuyện vui rồi đây”. Khánh long bắt đầu có vẻ hứng thú với những việc xảy ra sắp tới. Đã thế, vừa đi vừa nhún vai nữa chứ.
Giờ ăn trưa
“Xì xầm..xì xầm. Này con nhỏ kìa, nghe nói nó quen vói anh Lâm đấy.... Đúng là mặt dày... Anh Lâm của lòng em, tại sao anh lại quen với con nhỏ như thế....” thế rồi nhiều câu nói dồn dập, dư luận ngày càng xôn xao. Còn mấy chàng trai tỏ tình với nó trước đó cũng tiếc lắm chứ và cứ thế những ánh mắt mọi người lại đổ dồn lên đầu nó . Nó cũng chẳng quan tâm mấy, cứ thế mà ngồi ăn cho hết phần cơm trưa của mình. Bảo Ngân thấy nó thế cũng chẳng hỏi hang gì vì con nhỏ cũng tiếc lắm chứ nhưng nhỏ đặt Tiểu Di của nó là lên hàng đầu. Thấy Bảo Ngân có vẻ quan tâm nó quá mức vì sợ nó bị tổn thương như quá khư trước đó , nó nói:
-Thôi, cậu ăn đi dừng có nhìn tớ như thế. – Nó lạnh lùng nói.
-Này, nhỏ kia.- Một đứa con gái hung hăng đến nói với nó.- Mày có biết mình vừa làm gì không hả? Phạt tội tày trời rồi, mày vó biết không?
- Tôi phạt tội à? Với mấy người sao? Hình như tôi không nhớ rõ lắm! – Nó , khuôn mặt lạnh tanh làm cho tụi kia tức điên lên. Nói thế xong, nó kêu Bảo Ngân đứng dậy theo nó, mặt cho tụi kia nói thế nào.
Tức quá, đứa con gái ấy đưa tay lên định tát cho nó một cái bạt tay , thế mà nó hên là chặn lại kịp không thì dấu năm ngón tay hằng trên mặt nó rồi. Nó cười khẩy kêu bảo Ngân tránh sang một bên rồi hất tay đứa con gái ấy tí nữa là ngã nhào ra phía sau rồi...
-Mày...Tụi bây đâu đánh nó cho tao – Đứa con gái đó thét lên.
Thế là cả bọn nhào vô đánh nó. Căn tin bỗng náo loạn hẳn lên. Cả đám con trai đứa nào đứa nấy khỏe như voi thế mà không đánh lại nó được một tí nào vì nhỏ tốt nhiệp karate xuất sắc mà, cũng thuộc dân đai đen dấy chứ. Sau một hồi gây cấn, nó kết thúc trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Không thể tin được, năm sáu thằng con trai mà lại thua một con nhỏ tay chân ốm yêu như thế! Nó phủi bụi trên tay áo rồi nhìn đám con trai đó. Bây giờ tụi nó chỉ biết hoảng sợ rồi nhìn xung quanh tìm đường rút, thân đứa nào cũng ê ẩm. Đứa con gái ấy bây giờ xanh cả mặt chẳng dám nói câu nào. Thấy vậy nó đến và nói:
-Cô...tôi không biết cô là ai và cũng chẳng quan tâm đến chuyện tại sao cô biết tôi. Tôi nghĩ chuyện vừa rồi chắc có lẽ là liên quan đến tên Hoàng Duy Lâm nhỉ. Việc vừa rồi là cảnh báo cho cô biết mà để tôi yên ổn và..có việc gì thì cứ tìm hắn ta mà nói. – Nói xong nó lạnh lùng quay đi mặc dù xung quanh ai nấy cũng nhìn nó.
-Nghe tin gì chưa, hồi nãy mới xảy ra việc động trời ở căn tin đấy.-Khánh Long cười cười nói.
-Chuyện gì?- Hắn ta trả lời.
-Đánh nhau, nghe đâu là tìm đến người yêu của cậu đấy.
Hắn hốt hoảng, ngơ ngác nhìn Khánh Long, vội đi tìm nó ngay.
-Công nhận người yêu của cậu cũng ghê thiệt hạ một lúc năm thằng te tua.
Nghe nói thế hắn hơi khựng lại. Nét mặt lo lắng lúc nãy giờ cũng nhẹ nhõm hơn rồi. Nhưng hắn vẫn đi tìm nó. Dù gì nó cũng là con gái mà, cũng phải biết đau chứ. Vừa mới bước đi được một đoạn hắn đã thấy nó lủi thủi một minh và cũng vô tình nhìn thấy vết bầm trên chân nó. Chưa kịp nói gì hắn đã chạy tới nắm đôi bàn tay bé nhỏ kéo đi. Nó vô cùng ngạc nhiên nhưng phản kháng lại không được vì hắn mạnh hơn nó rất nhiều.
-Này, anh là gì tôi vậy? Bỏ tay tôi ra. Bỏ ra – Nó tức giận, cố thoát khỏi tay hắn.
Hắn không nói gì, vẫn cố nắm thật mạnh và lôi nó đi đến phòng y tế dù nó phản kháng hắn nhiều lần. Hắn đặt nó lên giường của phòng y tế rồi lấy thuốc bôi nhẹ lên chân no. Đây là lần đầu tiên, có người quan tâm tới nó như vậy. Tim nó bỗng dưng xao xuyến lạ kì.
-Có đau không?- Hắn nhẹ nhàng hỏi nó có vẻ lo lắng cho nó nhiều lắm nhưng nó lại không nói gì chỉ biết nhìn hắn ta thôi. Chắc có lẽ, lúc nãy đánh nhau nó vô tình va vào đâu đó nên mới bầm như thế.
-Ngồi nghỉ nhé! Đừng có đi đâu nhiều đấy. – Nói rối hắn quay lưng ra cửa bước đi để có thể nghĩ ngơi một chút vì hắn biết nó không cần tới hắn nhưng hắn thì quan tâm dến nó nhiều lắm.
-Tìm xem đứa nào gây ra vụ ẩu đả ở căn tin hồi trưa. Thông báo cho tôi biết.- Nói rồi hắn dập máy, vẻ mặt tức giận rồi nhìn vào phòng y tế một cách trìu mến rồi mới an tâm bước đi. Hắn biêt rằng từ lần gặp đầu tiên trái tim hắn đã thuộc về nó rồi. Nhưng lại không ngờ hắn lại yêu nó đến thế khi thấy nó bị thương hay mệt mỏi. Còn nó bây giờ nó biết run động chưa khi thấy hắn quan tâm đến nó như thế?