Truyện ngắn Hẹn Gặp Lại Giữa Bình Yên

jollyphan87

Gà con
Tham gia
16/11/24
Bài viết
12
Gạo
0,0
Giới Thiệu Truyện

Mang trong mình nỗi buồn từ những mất mát và thất vọng trong cuộc sống, Minh Thư quyết định bỏ lại tất cả để tìm kiếm sự bình yên nơi thiên nhiên hoang dã. Ở một thị trấn nhỏ, cô gặp Huy, một người đàn ông lạ mang đầy bí ẩn và sự điềm tĩnh. Cả hai cùng trải qua những chuyến đi qua rừng sâu, thác nước, và núi non, để lại trong lòng Thư những cảm xúc mới mẻ và sự an ủi không ngờ. Giữa thiên nhiên bao la, Thư dần nhận ra rằng có những nỗi đau không cần quên đi, chỉ cần học cách sống chung với chúng. Nhưng liệu cô có dám mở lòng để đón nhận ánh sáng mà Huy mang đến, hay mọi thứ sẽ chỉ là một đoạn ký ức ngắn ngủi?
 

jollyphan87

Gà con
Tham gia
16/11/24
Bài viết
12
Gạo
0,0
Re: Hẹn Gặp Lại Giữa Bình Yên
Chương 1: Bước Chân Trốn Chạy

Tiếng còi xe kéo dài giữa dòng người vội vã trên con phố đông đúc. Cô gái trẻ đứng lặng bên cửa sổ căn hộ nhỏ, ánh mắt xa xăm nhìn xuống con đường quen thuộc. Trong căn phòng vốn đã yên tĩnh, nỗi buồn dường như càng nặng nề hơn. Minh Thư – cái tên mà chính cô cũng thấy xa lạ với chính mình trong những ngày này. Một tuần trước, cô đã từ bỏ tất cả: công việc, tình yêu, cả ước mơ mà cô từng theo đuổi.

Bầu trời xám xịt như đồng cảm với lòng cô. Thư không khóc, nhưng lòng cô như bị xé ra từng mảnh. Tin nhắn cuối cùng của anh ta – người cô nghĩ sẽ là cả cuộc đời mình – vẫn còn đó: "Anh xin lỗi, chúng ta không hợp nhau."

Thư đặt vali xuống sân ga, hít một hơi thật sâu. Cô đã quyết định rồi. Không một lời báo trước với ai, cô mua vé đi đến một vùng núi xa lạ, nơi mà chỉ có thiên nhiên và sự tĩnh lặng. “Ít nhất, mình cần rời khỏi đây, khỏi những ký ức đau lòng,” Thư nghĩ.

Chuyến tàu kéo dài vài tiếng đồng hồ. Qua khung cửa sổ, cảnh vật dần thay đổi. Những tòa nhà chọc trời lùi lại phía sau, thay vào đó là những ngọn đồi thấp thoáng trong làn sương mờ. Thư cảm nhận được nhịp tim mình chậm dần, như thể mọi ồn ào của thế giới đã bỏ lại sau lưng.

Nơi cô đến là một thị trấn nhỏ nép mình bên dãy núi xanh ngát. Không khí trong lành, mát lạnh ùa vào phổi khiến Thư hơi ngỡ ngàng. Người chủ nhà nghỉ – một người phụ nữ trung niên hiền hậu – chỉ dẫn cô đến căn phòng nhỏ ở tầng trên, nơi cửa sổ mở ra khung cảnh thung lũng phủ đầy sương.

Ngày đầu tiên, Thư chỉ đi dạo loanh quanh thị trấn. Những con đường nhỏ lát đá, những ngôi nhà gỗ xinh xắn, và dòng suối róc rách chảy qua cánh đồng hoa. Nơi đây như một thế giới khác, tách biệt hoàn toàn với những náo nhiệt và tổn thương mà cô vừa rời bỏ. Nhưng trong lòng Thư, nỗi buồn vẫn âm ỉ như những đám mây che khuất ánh mặt trời.

Chiều muộn, Thư quyết định leo lên một con dốc dẫn đến đỉnh đồi, nơi người ta nói có thể ngắm toàn bộ thị trấn. Đôi giày vải sờn cũ của cô kêu lên những tiếng sột soạt trên con đường trải đầy lá khô. Đứng giữa con dốc, cô dừng lại, nhìn quanh quất để lấy hơi.

Đúng lúc đó, Thư nghe thấy một giọng nói trầm ấm:

“Cô không sao chứ? Đường này dốc hơn vẻ bề ngoài đấy.”

Thư quay lại. Một người đàn ông đứng đó, tay cầm một chiếc máy ảnh, nét mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt chứa đầy sự tò mò.

“Tôi ổn, cảm ơn,” Thư đáp ngắn gọn, không muốn bị làm phiền. Nhưng người đàn ông mỉm cười, bước đến gần hơn.

“Nếu cô muốn lên đỉnh trước khi mặt trời lặn, tôi có thể chỉ cho cô một lối tắt.”

Thư ngần ngại nhìn anh. Cuối cùng, cô gật đầu, vì nghĩ rằng sự hiện diện của một người xa lạ có thể khiến tâm trạng bớt nặng nề. Họ bước đi trong im lặng. Anh không hỏi thêm gì, chỉ thỉnh thoảng chỉ dẫn cô qua những con đường nhỏ rợp bóng cây. Thư bắt đầu cảm thấy kỳ lạ – như thể người đàn ông này đã quen thuộc với nơi đây, nhưng đồng thời cũng mang một chút gì đó giống như cô: một người trốn chạy khỏi điều gì đó.

Khi họ đến đỉnh đồi, mặt trời đang lặn, nhuộm bầu trời thành một màu cam đỏ rực rỡ. Thư đứng lặng nhìn cảnh tượng ấy, cảm giác lồng ngực như trống rỗng nhưng cũng đầy ắp. Người đàn ông vẫn đứng cách cô vài bước, chiếc máy ảnh trong tay anh im lìm như thể anh không muốn phá vỡ khoảnh khắc này.

“Cô thấy thế nào?” anh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ để kéo Thư về thực tại.

Thư không trả lời. Cô chỉ khẽ mỉm cười – nụ cười đầu tiên sau một thời gian dài.

“Có lẽ, hành trình này sẽ không chỉ mang đến sự bình yên,” Thư thầm nghĩ, khi ánh mặt trời cuối cùng tắt hẳn.
 

jollyphan87

Gà con
Tham gia
16/11/24
Bài viết
12
Gạo
0,0
Re: Hẹn Gặp Lại Giữa Bình Yên
Chương 2: Gắn Kết Qua Những Hành Trình
Những ngày tiếp theo ở thị trấn nhỏ trôi qua chậm rãi, nhưng đối với Minh Thư, đó là điều cô cần. Cô bắt đầu quen với việc thức dậy bởi tiếng chim hót, hít thở bầu không khí trong lành và thưởng thức những bữa sáng giản dị tại nhà nghỉ. Tuy nhiên, những lần gặp gỡ tình cờ với người đàn ông lạ mặt – Huy – dường như đã trở thành một phần quen thuộc trong ngày của cô.

Chiều hôm đó, Thư quyết định thử thách bản thân bằng cách đi sâu vào cánh rừng bên ngoài thị trấn. Người chủ nhà nghỉ có nói rằng, nếu đi xa hơn một chút, cô có thể tìm thấy một thác nước tuyệt đẹp, nơi ít người đặt chân đến. Thư hứng khởi mang theo máy ảnh, một chai nước, và một ít đồ ăn nhẹ.

Cô không ngờ Huy cũng có cùng ý định. Anh xuất hiện ở lối vào rừng, với chiếc ba lô nhỏ và máy ảnh treo trước ngực.

"Lại gặp cô nữa rồi," Huy cười, nét mặt thoáng chút ngạc nhiên. "Cô cũng định đi vào rừng à?"

Thư thoáng lúng túng. Một phần trong cô muốn từ chối sự hiện diện của anh, nhưng phần khác lại thấy sự đồng hành không phải là ý tồi.

"Ừm, tôi nghe nói ở đây có thác nước đẹp."

"Vậy thì đi cùng nhau đi. Tôi biết đường, nhưng rừng này không dễ đi đâu."

Họ bước đi giữa những tán cây dày, ánh nắng xuyên qua lá rơi xuống mặt đất thành những đốm sáng nhảy múa. Huy không nói nhiều, nhưng sự yên lặng của anh khiến Thư cảm thấy thoải mái. Thỉnh thoảng, anh chỉ tay về phía một tổ chim nhỏ trên cao, hoặc một bụi cây hoa dại đang nở rộ, như thể muốn cô chú ý đến những điều mà cô dễ bỏ qua.

"Anh có vẻ rất quen thuộc với nơi này," Thư lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Tôi đến đây mỗi khi cảm thấy cần cân bằng lại," Huy đáp, giọng điềm tĩnh. "Thiên nhiên giúp tôi tìm lại chính mình."

"Vậy… anh cũng đang trốn chạy gì đó?"

Huy im lặng vài giây, rồi gật đầu nhẹ:

"Có lẽ vậy. Nhưng tôi không muốn gọi đó là trốn chạy. Tôi nghĩ đó là cách để đối mặt, chỉ là bằng một cách khác."

Câu nói của anh khiến Thư suy nghĩ. Cô nhận ra rằng, trong sự im lặng của thiên nhiên, những nỗi buồn của cô dường như nhỏ bé hơn, và có lẽ, hành trình này là để cô học cách đối mặt với chúng.

Khi họ đến thác nước, Thư như nín thở trước vẻ đẹp kỳ vĩ. Dòng nước trắng xóa đổ xuống từ một vách đá cao, tạo nên làn sương mờ ảo quanh chân thác. Tiếng nước chảy hòa quyện với tiếng chim hót, tạo thành một bản giao hưởng tự nhiên khiến cô cảm thấy lòng mình bình yên đến lạ.

Huy nhẹ nhàng đặt ba lô xuống và rút máy ảnh ra. Anh không hỏi, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ghi lại những khoảnh khắc. Thư cũng làm điều tương tự, nhưng thay vì chỉ chụp cảnh, cô lén quay ống kính về phía Huy. Khoảnh khắc anh đứng trước thác nước, ánh sáng phản chiếu qua làn sương tạo thành một quầng sáng nhẹ quanh anh, khiến cô bất giác cảm thấy rằng anh giống như một phần của nơi này.

"Cô có muốn tôi chụp cho một tấm không?" Huy bất ngờ lên tiếng, khiến Thư giật mình.

"À… ừ, được chứ," cô lắp bắp.

Anh chọn một góc đẹp, yêu cầu cô đứng gần thác nước, rồi nhẹ nhàng bấm máy. Thư không chắc bức ảnh có đẹp không, nhưng khoảnh khắc ấy khiến cô cảm thấy… đặc biệt.

Trên đường trở về, trời bắt đầu kéo mây đen. Chỉ vài phút sau, một cơn mưa rào bất ngờ ập đến. Họ vội vã tìm chỗ trú dưới một mái nhà gỗ bỏ hoang. Mưa rơi xối xả, gió thổi mạnh, nhưng trong không gian nhỏ hẹp ấy, họ lại cảm thấy gần gũi hơn.

"Cô có dự định gì sau chuyến đi này không?" Huy hỏi, giọng anh át đi tiếng mưa.

Thư lắc đầu:

"Tôi chưa nghĩ tới. Có lẽ… trở về và bắt đầu lại."

Huy nhìn cô, ánh mắt trầm tư:

"Đôi khi không phải bắt đầu lại, mà là tiếp tục hành trình với một cách nhìn khác."

Lời nói của anh khiến Thư cảm thấy trái tim mình rung động. Dù chưa rõ điều gì đang chờ đợi cô phía trước, nhưng cô biết rằng sự hiện diện của Huy đang làm thay đổi cách cô nhìn nhận thế giới – và cả chính mình.

Cơn mưa dần tạnh, để lại bầu trời trong vắt với cầu vồng rực rỡ. Họ rời mái nhà, tiếp tục bước đi trong ánh hoàng hôn mờ nhạt. Trong lòng Thư, một tia sáng nhỏ vừa được thắp lên – một hy vọng mới, một cảm giác cô chưa từng nghĩ mình sẽ có lại.
 

jollyphan87

Gà con
Tham gia
16/11/24
Bài viết
12
Gạo
0,0
Re: Hẹn Gặp Lại Giữa Bình Yên
Chương 3: Bình Yên Tìm Thấy

Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua tấm rèm cửa sổ, đánh thức Minh Thư dậy sớm hơn thường lệ. Cô cảm thấy một cảm giác lạ lẫm – không phải sự nặng nề của nỗi buồn, mà là một sự nhẹ nhõm, như thể gánh nặng trong lòng cô đã vơi bớt. Thư đứng trước gương, ngắm nhìn chính mình. Khuôn mặt cô vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt đã thấp thoáng tia sáng của sự sống.

Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến đi. Cô quyết định lên đỉnh núi cao nhất trong khu vực, nơi được gọi là “Nóc nhà của bình yên”. Người chủ nhà nghỉ từng kể rằng đứng trên đỉnh núi ấy, bạn có thể nhìn thấy toàn bộ thị trấn và dãy núi bao quanh, cảm giác như ôm trọn thế giới vào lòng.


Huy đến nhà nghỉ từ sớm, mỉm cười nhẹ khi thấy Thư. Anh đưa cho cô một chiếc bánh mì và chai nước, như đã chuẩn bị sẵn cho chuyến đi. Thư không ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh – trong thâm tâm, cô đã mong đợi anh đến.

"Lần này tôi không cần người dẫn đường đâu," Thư nói đùa, nhưng mắt cô ánh lên vẻ cảm kích.

"Tôi biết. Nhưng tôi muốn đi cùng cô."


Con đường lên đỉnh núi dốc hơn và dài hơn Thư tưởng. Đôi chân cô mỏi nhừ, nhưng Huy luôn bước chậm lại để đi ngang với cô. Thi thoảng, anh kể những câu chuyện nhỏ về vùng đất này – về những ngọn cây cổ thụ từng chứng kiến bao thế hệ đi qua, hay truyền thuyết về dòng suối kỳ diệu giúp chữa lành mọi nỗi đau. Thư lắng nghe, cảm thấy lòng mình dịu lại từng chút một.

Khi họ gần tới đỉnh, một cơn gió mạnh bất chợt thổi qua. Thư khựng lại, đôi chân chùn xuống vì mệt. Huy bước đến gần, đưa tay ra:

"Cầm lấy. Chúng ta sắp đến rồi."

Thư ngần ngại trong giây lát, nhưng rồi cô nắm lấy tay anh. Đôi tay anh ấm áp, mạnh mẽ, truyền cho cô một sự tự tin mà cô không ngờ tới. Họ cùng nhau bước lên những bậc đá cuối cùng.


Đỉnh núi hiện ra trước mắt với vẻ đẹp choáng ngợp. Bầu trời xanh trong vắt, những áng mây trắng trôi lững lờ như muốn vươn tay chạm vào. Dưới chân họ, thị trấn nhỏ bé như một bức tranh được khắc họa tỉ mỉ, bao quanh bởi những dãy núi trùng điệp.

Thư ngồi xuống một phiến đá lớn, gió thổi nhẹ qua mái tóc cô. Cô nhắm mắt, cảm nhận sự tự do trong từng hơi thở. Cảm giác ấy khiến cô nhận ra rằng, có những nỗi buồn không nhất thiết phải quên đi – chỉ cần học cách sống cùng chúng.

"Cô thấy sao?" Huy lên tiếng, ngồi xuống cạnh cô.

"Đẹp," Thư thì thầm. "Nhưng không chỉ vì cảnh vật. Tôi nghĩ là vì tôi đã tìm được sự bình yên."

Họ ngồi đó trong im lặng một lúc lâu. Huy nhìn Thư, ánh mắt anh chứa đựng một điều gì đó sâu thẳm hơn. Rồi anh lên tiếng, phá vỡ khoảnh khắc yên bình:

"Tôi sẽ rời đi vào ngày mai."

Thư quay sang nhìn anh, bất ngờ.

"Rời đi?"

"Phải. Tôi đã ở đây đủ lâu. Tôi nghĩ mình đã tìm được điều cần thiết để bước tiếp."

Lời nói của anh khiến lòng Thư gợn sóng. Cô nhận ra rằng sự hiện diện của Huy trong những ngày qua đã trở thành một phần quan trọng trong hành trình chữa lành của cô. Ý nghĩ rằng anh sẽ rời đi để lại trong cô một khoảng trống không tên.


Khi họ trở lại thị trấn, mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn rực rỡ phủ khắp bầu trời. Trước cửa nhà nghỉ, Thư quay sang Huy, lòng cô tràn ngập cảm xúc. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Cảm ơn anh," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chân thành.

"Vì điều gì?"

"Vì đã đi cùng tôi. Vì đã giúp tôi thấy rằng thế giới này vẫn còn đẹp, và tôi có thể sống tiếp."

Huy mỉm cười. Anh bước tới, nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên vai cô.

"Cô không cần cảm ơn tôi. Bình yên mà cô tìm thấy là do chính cô tự giành lấy."

Họ đứng đó trong giây phút yên lặng, trước khi Huy quay đi.

Sáng hôm sau, Thư đứng bên cửa sổ, nhìn chiếc xe buýt chở Huy rời khỏi thị trấn. Lòng cô có chút buồn, nhưng không còn là nỗi buồn u ám như trước. Cô biết rằng chuyến đi này không chỉ mang lại cho cô một người bạn đồng hành, mà còn một bài học quý giá: đôi khi, tình yêu không phải là sở hữu, mà là sự xuất hiện đúng lúc, đúng nơi để dẫn lối cho nhau.

Thư cầm chiếc máy ảnh lên, mở bức ảnh Huy chụp cô bên thác nước. Trong khung hình, cô đang đứng trước dòng thác trắng xóa, nụ cười tươi tắn ánh lên giữa ánh sáng lấp lánh của làn sương. Đó là nụ cười mà Thư đã từng nghĩ mình không thể tìm lại – chân thật, tự nhiên, và tràn đầy sức sống.

Cô mỉm cười nhẹ, lòng thầm cảm ơn Huy vì đã giúp cô tìm thấy chính mình trong khoảnh khắc ấy. Đặt máy ảnh xuống, Thư với tay lấy chiếc phong bì mà Huy để lại trước khi rời đi. Bên trong là một bức ảnh in – chính bức ảnh mà anh đã chụp cô.

Phía sau tấm ảnh, dòng chữ viết tay ngắn gọn nhưng đủ khiến trái tim Thư xao động:

“Hãy luôn cười như thế này, Thư.

Nếu một ngày nào đó cô muốn kể thêm về chuyến hành trình của mình, hãy gọi cho tôi.

Hẹn gặp lại.”

Thư siết nhẹ tấm ảnh trong tay, không kìm được một nụ cười thoáng qua. Cô cảm thấy như vừa nhận được một lời hứa không nói thành lời – rằng họ sẽ còn cơ hội gặp lại, dù không biết khi nào hay ở đâu. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Quan trọng là cô đã sẵn sàng để bước tiếp, mang theo niềm hy vọng và ánh sáng mà Huy đã giúp cô tìm lại.

Cảm ơn anh, người đã đến để giúp tôi nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường.
 
Bên trên