CHƯƠNG 2: TRÚNG DƯỢC
Tiếng gót giày cao gót lộp cộp chạy vào vang to trên nền gạch trong sảnh khách sạn. Lâm Y Nhạc hối hả, sắc mặt khó coi chờ thang máy vô cùng sốt ruột. Thật quá là đen đủi phải quay lại căn phòng khốn kiếp đó để tìm đồ của mình. Cô cũng không hiểu cái ví của cô rớt trong phòng người đàn ông đó từ lúc nào không hay. Đầu óc cô đúng là khi đó có chút không tỉnh táo, lại còn bị dáng người hắn tuy không rõ ràng nhưng đường nét lại vô tình hiện lên trong khuya tối lỡ mê hoặc cho cô thành mất trí. Cô tức giận đến run cả lên, tự trách bản thân mình đúng là quá ngu ngốc.
Đôi chân thon dài, bước từng bước nóng vội đến cửa phòng đó, cô lại hít một hơi thật sâu như khi nãy. Cô chợt nhớ lại, người đàn ông đó nói rằng cô bất lịch sự với hắn, mà bây giờ đồ của cô lại rơi trong phòng hắn, quả thật có chút vô duyên vô cớ. Cô đành nhẫn nhịn cắn răng mà cam chịu, gõ cửa mấy hồi. Lâm Y Nhạc lên tiếng:
- Tiên Sinh? Anh còn trong đó không? Thực ra tôi bị rớt ví ở trong phòng của anh, phiền anh có thể đưa giúp cho tôi không?
Một hồi lâu không thấy người đàn ông đó lên tiếng, Lâm Y Nhạc lại càng sửng sốt, căng thẳng lên tới đỉnh đầu, lại có chút xấu hổ. Chẳng phải người ta nói đó là do "mặt dày mày dạn" hay sao? Cô bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, không còn cách nào khác, dù sao cũng có ấn tượng không tốt với hắn ta, với lại cũng chỉ gặp một lần, chắc gì mà cả đời đã gặp lại vả lại đạo lí làm người có "dày" tí cũng không sao. Cô đành nhẹ nhàng mở cửa, đi vào trong căn phòng, vẫn tắt điện tối om, chỉ có chút ánh sáng len lỏi phản chiếu từ tấm kính của bức tranh động lòng với cảnh đêm tấp nập nhưng lại im ắng lạ thường bị căn phòng bao trùm lên.
Bắt đầu công cuộc tìm kiếm cái ví không an phận của mình, cô quỳ xuống dưới sàn trải thảm lông êm ái mò mẫm một hồi. Cô bắt đầu thấy càng ngày càng kì quái hơn, không hiểu tại sao, rõ ràng cô còn chưa đi hẳn vào căn phòng này, chỉ có đứng ngay ở cánh cửa, tại vị trí cô đang quỳ xuống đây tìm mãi mà không thấy? Lâm Y Nhạc trong lòng canh cánh lo sợ, bắt đầu cảm thấy có điều bất an rõ hiện lên trong tâm trí. Nhưng dù có cảm thấy lo lắng thì đó vẫn chỉ là cảm giác, cô quyết tìm cái ví cho bằng được, vì trong đó có rất nhiều thứ quan trọng của cô, mất mấy thứ đó thì sẽ rất phiền phức.
Gót chân nhẹ nhàng, dáng người mảnh khảnh bắt đầu hành động. Cô lẻn vào sâu hơn bên trong căn phòng, nhìn thấy dáng người quen thuộc lúc nãy còn uy nghiêm, khí chất bức người vậy mà giờ lại đang nằm quằn quại, vẻ vô cùng khó khăn chật vật trên chiếc giường trước mắt. Lâm Y Nhạc hoảng hồn, nhìn anh ngây người một lúc. Cũng không hiểu nổi anh ta bị bệnh gì mà có dáng vẻ kì lạ như vậy. Người đàn ông không rõ danh tính kia đổ mồ hôi rất nhiều, tiếng anh ta kêu khẽ lên nhưng cũng không quá rõ là kêu lên cái gì. Nhưng lại trông rất thống khổ và cực nhọc, thấy vậy, Lâm Y Nhạc thừa nhận cô đúng là con người ích kỉ và tham lam nhưng trước mắt có người gặp nạn mà lại không ra tay giúp đỡ thì không phải phong cách của cô.
Cô từng bước một tiền gần đến người đàn ông, có chút lo lắng và đề phòng, nhưng vẫn chần chừ rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái vào người anh ta, hỏi vài câu:
- Tiên sinh, tiên sinh? Anh... không sao chứ?
Tiếng nói êm tai, cùng với từng đầu ngón tay mát lạnh của cô chạm vào da thịt của mình khiến anh cảm thấy được một cảm giác vô cùng dễ chịu, trái ngược hẳn với cảnh nóng ran khắp người như lúc nãy chịu đựng. Anh chợt mở mắt nhìn thấy nữ nhân trước mặt, liền một lực kéo tay cô thật mạnh xuống giường, rất nhanh anh đã chiếm thế thượng phong. Lâm Y Nhạc bị doạ cho một phen mất hồn mất vía, cô mở to mắt nhìn người đàn ông trên thân mình đang ghim chặt hai cổ tay cô, đối diện với ánh mắt sắc như con sói khát máu. Sự tình khiến cô không thể ngờ được, cô đã cố thoát khỏi người đàn ông này không để cho Lâm Sơn Quang có thể đắc ý. Vậy mà, một lần nữa lại bị nắm đằng chuôi. Chẳng lẽ đây là cái bẫy mà cô không lường tới sao?
Chết tiệt! Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Người đàn ông này chính là bị trúng thuốc. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, cô còn chửi rủa được Lâm Sơn Quang thì đúng là nghĩa khí thật. Người đàn ông, tóm được cô quả như bắt được vàng, thân trên anh nhễ nhại mồ hôi, hung mãnh như một con thú mà hôn lên thân thể cô từng đợt dữ dội. Lâm Y Nhạc cau mày, bắt đầu dãy dụa, gào ầm lên phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có của nó:
- Buông tôi ra!!! Đừng có làm như vậy....
Tiếng thở dốc của anh ta và tiếng kêu tuyệt vọng của cô hoà vào làm một, khiến cho âm thanh càng thêm tà mị. Anh như một con hổ dữ tấn công con mồi dưới thân mà sâu xé gặm nhấm từng tấc da thịt xinh đẹp của cô. Chiếc váy body dần dần bị kéo xuống tận dưới rốn, lộ rõ vòng một to tròn gợi cảm và thân hình nóng bóng, đường cong rõ nét. Cơ bụng số mười một đẹp tuyệt cũng hiện ra trước mắt anh, một nét đẹp khoẻ khoắn đầy riêng biệt toát lên dáng dấp mĩ miều.
Trong tình thế này không có một con sói nhân tính nào mà lại không muốn dừng ăn con mồi ngon nghẻ như vậy. Anh tính chiếm hữu là rất cao. Bắt đầu gặm nhấm cô một cách điên cuồng, không thương hoa tiếc ngọc. Từng hành động của anh càng khiến cô cảm thấy trở nên thảm hại, bất lực mà nhìn mình bị người đàn ông này xâm chiếm. Đúng là nam nhân càng trở nên cuồng bạo trên cơ thể tuyệt đẹp của người phụ nữ, thì lại càng mất cảnh giác. Anh mất kiểm soát vì tính chất của dược tình cộng thêm thân thể của cô quá hoàn hảo như vậy càng làm cho anh nới lỏng cổ tay cô ra, không còn siết chặt như trước, thay vào đó là ôm chặt eo cô. Sự thống khổ trên gương mặt nữ nhân khi nãy vì bị làm nhục dường như kiên cường hơn vì thấy anh có sơ hở. Cô mím chặt môi, thu lại dòng nước mắt dơm dớm khoé mi tưởng chừng sẽ không thoát ra được khỏi cảnh này nữa.
Cô liền rút cổ tay bé nhỏ của mình bị anh gông xích lại khi nãy giơ lên đến gáy của nam nhân, dùng lực từ bàn tay, một phát đập mạnh vào nơi chí mạng. Khiến anh ngất xỉu ngay trên người cô. Vầng trán của Lâm Y Nhạc lấm tấm mồ hôi, cô thở hổn hển vì kiếp nạn khi nãy. Đầu bắt đầu đau như búa bổ, choáng váng một hồi nhìn trần nhà ngơ ngác. Một lúc lâu sau cô mới vượt qua được cú sốc, quả thật đàn ông là những niềm đau, thật sự dính đến thôi là rất rất nguy hiểm. Cô lắc đầu cho bớt đau một lúc, rồi nhìn nam nhân trên thân đè lên, cơ thể hắn rắn chắc, nặng nề một cách đáng sợ. Cô dùng sức cố đẩy anh ta nằm sang một bên cho bằng được, nhìn hắn với vẻ chán ghét và phiền phức. Cô bĩu môi, khó chịu lộ rõ vẻ khinh khỉnh với hắn, nhìn hắn ngủ ngon ơ như không phạm tội thật khiến cô thấy chướng mắt.
Trên người không mảnh vải che thân, cũng may là cái váy không bị anh ta phát điên lên mà xé rách, cô vội vàng mặc lại chỉnh tề. Rời giường, Lâm Y Nhạc thở dài, bắt tay công cuộc tìm chiếc ví bị mất. Đi đi lại lại trong căn phòng cô vẫn không biết cái ví mất ở nơi đâu. Cô cắn môi, nắm chặt tay đấm thật mạnh xuống bàn phấn bên cạnh giường của người đàn ông. Liếc mắt tỏ thái độ vô cùng tức giận với anh, cuối cùng đành phải nảy ra một ý "lạt mềm buộc chặt". Lâm Y Nhạc trộm lấy điện thoại của anh ta ở bàn phòng khách rồi lưu lại số điện thoại, cô gửi một dòng tin nhắn vào máy hắn.
Xong việc, tâm trạng cô rất xấu muốn rời khỏi căn phòng đáng ghét này càng nhanh càng tốt. Lâm Y Nhạc vô thức kéo cánh cửa đi ra ngoài, nhưng dường như lại không thể mở ra nổi. Cô tức giận kéo cửa thật mạnh như muốn tàn phá cánh cửa này. Một nét khó nhọc hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu đỏ bừng mà chửi thề:
- Khốn nạn!
Cái vận đen đủi không muốn buông tha cho cô bất kì giá nào, Lâm Y Nhạc bần thần, mặt mày méo xẹo, dáng người mảnh mai từ từ trượt xuống ngồi cạnh cánh cửa bất lực chẳng thèm quan tâm nữa. Cái tình thế đúng là oái oăm và bức người, đồ với đạc hại cô thê thảm. Cô chẳng biết phải làm gì, chỉ nghĩ đến người cha thân yêu của cô đã tặng cô một cái bẫy hoàn hảo, giăng một phát cá mắc câu. Thật là thủ đoạn, xảo quyệt và bẩn thỉu. Ngồi tán thưởng ông ta hàng ngàn tính từ cũng không kể hết, cô cười khổ.
Sau một hồi, Lâm Y Nhạc bỗng nảy ra một kế sách, cô nhanh chóng đến bên giường của người đàn ông, từ từ cởi chiếc váy đen quyến rũ rồi bỏ xuống dưới đất. Bất chợt một đường cong trên đôi môi có sức hút chết người kia nhếch lên cười vô cùng phấn khích.
"Thôi được, nếu đã vậy, tôi sẽ diễn cho ông xem đến cùng."
—————————-
Trong căn phòng sang trọng bày trí vô cùng tinh tế, ánh sáng ban mai tràn ngập ùa vào trong khiến nó không còn u uất như cái bóng tối mị hoặc của tối hôm qua. Dường như vạn vật đều bừng tỉnh giấc nồng sau một đêm quái đản ập đến bất ngờ.
Ánh sáng chiếu lên thân thể trắng trẻo của người con gái đang uốn éo nằm trên chiếc giường lớn, phủ lên đường nét gợi cảm là chiếc nệm màu đen tuyền càng tôn lên bông hoa yêu kiều và khuôn mỹ nhỏ nhắn kia. Lâm Y Nhạc bất giác bị ánh nắng chiếu vào khiên cho đôi mi dày và dài e thẹn từ từ mở lên hai viên ngọc sáng lấp lánh. Đôi mắt ướt mơ màng nhìn lên trần nhà, đôi môi hồng nhuận cong cong như vẻ nũng nịu của thiếu nữ mới lớn. Cô từ từ nhổm dậy, dụi dụi mắt, vẻ ngái ngủ có chút chậm chạp thoáng lên vẻ đáng yêu, mái tóc nâu xoăn thõng xuống theo cử chỉ vươn vai, bồng bềnh như ánh mây tuyệt diệu trên vai của người con gái. Cô nhìn qua căn phòng này một lượt, rồi nhận thức được sự khác lạ rõ rệt. Lâm Y Nhạc chợt rùng mình, nhớ lại những sự kiện đáng chú ý ngày hôm qua. Cô thật sự đã làm những chuyện hết sức hết sức hoang đường, chỉ biết há hốc mồm, mở to mắt mà không thể tin được.
Hoảng hốt khiến cô nhớ lại quyết định của mình thật sự có phải đã sai sai điều gì không? Lâm Y Thần bàng hoàng nhìn lại thân thể xinh đẹp không một mảnh vải, may là vẫn còn rất nuột nà, không một vết bầm tím, dấu hôn hay chỗ trầy xước nào cả, rồi lại lật tung nệm lên xem mình có bị người đàn ông đêm qua làm gi không. Quả thật quyết định của cô chính xác là tự mình chui vào hang cọp hết sức táo bạo và nguy hiểm, lần đầu tiên cô dám khoả thân nằm cạnh một người lạ cho đến sáng nay. Tiếng thở phào nhẹ nhõm của Lâm Y Nhạc như trút được gánh nặng, cuối cùng kết quả cũng không quá tệ, vì cô đã vẹn toàn trở về và đạt được mục đích. Chẳng biết phải nên vui hay buồn, nhưng một điều quan trọng mà cô xém thì quên mất. Rốt cuộc, tìm kiếm hết cả căn phòng cô vẫn không thấy chiếc ví và người đàn ông thần bí đó ở đâu?