Hoa mưa nở trong đêm - Cập nhật - Hannah riko

hannahriko

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/1/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Tên: Hoa mưa nở trong đêm
Tác giả: Người nào đó...
Thể loại: tình cảm.
Ai nói cầu vòng sẽ xuất hiện sau những cơn mưa?
Hoa mưa nở trong đêm...

Chương 1: Hoa mưa nở trong đêm [update] Hannah riko
Chương 2: Hoa mưa nở trong đêm [update] Hannah riko
Chương 3: Hoa mưa nở trong đêm [update] Hannah riko
Chương 3.2 Hoa mưa nở trong đêm [update] Hannah riko
Chương 4: Hoa mưa nở trong đêm [update] Hannah riko
Chương 5: Hoa mưa nở trong đêm [update] Hannah riko
Chương 6: Hoa mưa nở trong đêm [update] Hannah riko
Chương 7: Hoa mưa nở trong đêm [update] Hannah riko
 
Chỉnh sửa lần cuối:

hannahriko

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/1/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Chương 1: Sự bắt đầu của Mưa!


Trời đang vào độ cuối đông, từng cơn gió lạnh mang theo những giọt nước bay bay qua từng góc nhỏ, lất phất mưa phùn. Tùng Chi khẽ nghiêng mình nhìn qua ô cửa kính, đường phố vẫn đông đúc, ồn ã như vậy, chẳng bao giờ thấy ngớt đi chút nào. Mấy ngày rồi, cô ốm, điều đó khiến cho cơ thể của cô rã rời, chẳng muốn làm gì cả. Duy chỉ có một việc làm cô thích nhất, đó chính là ngắm nhìn quang cảnh trời mưa.


Đối với những cô gái ở độ tuổi như Chi, thì thích mưa, ngắm mưa là một thói ‘tự ngược’, rất ít người có sở thích như cô, có lẽ cô thuộc mẫu người sống nội tâm.


Khẽ chạm tay vào ô cửa kính, cô cố chạm vào mấy giọt nước mưa theo gió cuốn rơi trên ô cửa nhưng lại không thể. Cô chỉ có thể gượng cười trong tiếng thở dài, nhìn chúng lăn đi một cách lặng lẽ qua lớp kính dày, chẳng thể nào lưu lại một giọt.


Chiếc đồng hồ để bàn bỗng đổ chuông, cô hơi nhíu mày nhưng rồi cũng bước tới tắt nó đi. Hình như hôm qua ba cô đã đặt nó ở đây. Ba cô sợ cô không thức dậy đúng giờ sao?

“Tùng Chi! Con dậy chưa?” Bên ngoài chợt vang lên tiếng gọi, giọng nói nghe vô cùng ấm áp. Bất giác cô lại cảm thấy muốn khóc.

“Dạ!” Cô lên tiếng rồi bước tới mở cửa.


Trước cánh cửa, ba cô đang bê một cái khay nhỏ, trên đó có một bát cháo hành thịt bằm đang bốc khói nghi ngút, rất thơm. Thoáng chốc, cô cảm thấy đói.

“Cháo đây, con ăn cho lại sức, lát còn đi chụp ảnh cưới.” Ông Lâm- ba cô, người đã gián tiếp ép cô đi đến cuộc hôn nhân không kết quả này, đau thương mà nói với cô trong nghẹn ngào.


“Con cảm ơn ba! Con sẽ ăn hết.”

“Ừ!” Ba cô nhìn vào đôi mắt thẫn thờ ngây dại của cô dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, chỉ quay đầu bước xuống tầng.

Nhìn theo bóng dáng ông, cô có cảm giác dường như ông rất cô độc.

Rồi cô cười tự giễu mình.


Cô độc sao? Nào có đâu. Mẹ cô mất khi cô lên sáu, liền đó, sau hai tháng để tang mẹ, ba cô liền đưa người đàn bà khác cùng con riêng của hai người về ở chung, kể từ đó cô cũng chẳng phải là đứa con gái mà ông yêu nhất nữa. Ông có vợ, có con trai, con gái, còn có cả cô, cớ gì lại thấy ông cô độc, người cô độc phải là cô mới phải.


Cô lắc đầu rồi đóng cửa phòng. Cánh cửa còn chưa kịp sập vào thì liền đó có một cánh tay rắn chắc cái ngang qua, cô hơi sững người một chút rồi sau mới để thả cửa.


“Chị sẽ cùng anh ta kết hôn?” Quân Tường- đứa em trai cùng cha khác mẹ với cô hỏi cô trong vẻ mặt không vui. Quân Tường là đứa con trai lớn của Dì Tư cùng với ba cô là Ông Lâm, kém cô ba tuổi, năm nay vừa tròn 20, đang là sinh viên đại học năm hai.


“Ừ! Chị sẽ lấy anh ấy.” Cô giữ ngữ thật mạnh, nói một cách cứng cỏi với cậu. Mọi chuyện đã đến nước này, nói gì có ý nghĩa nữa hay sao. Đám cưới thì cũng đã đồng ý rồi, ăn hỏi cũng đã xong, thiệp mời cũng đã phát, cô có thể làm gì nữa. Bỏ trốn sao, trốn đi đằng nào?


“Nhưng anh ấy là…”


“Chị biết!” Cô chắn ngang họng của cậu, cô không muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa về cuộc hôn nhân này của mình, mọi thứ quá mệt mỏi, tất cả đã quá sức với cô rồi.


“Vậy sao chị còn lấy?”


“Cháo săp nguội, Tường à!” Cô đá mắt lên trên bát cháo hành đang nóng mà đánh trống lảng, cơ mà thật sự là cô đang đói.


Quân Tường nhíu mày thật chặt mà nhìn cô, điệu bộ dường như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại cố gắng kiềm chế mà theo bước đi xuống tầng. Cô nhanh chóng đóng cửa thật nhanh để tránh có người lại hỏi chuyện. Thật sự quá mệt mỏi.


Cháo thơm là thế, ngon là thế nhưng tại sao khi vào trong miệng cô, chúng như đã đổi vị, nó đắng một cách lạ thường, thật sự rất khó ăn. Cố gắng nuốt từng muỗng cháo, cô nghẹn ngào muốn khóc, có lẽ đây là bát cháo cuối cùng mà ba dành cho cô. Cô sắp lấy chồng, lấy một người đàn ông hơn cô 10 tuổi mà cô chưa gặp bao giờ.


Bưng bát cháo, Chi ngẩn ngơ, đưa ánh mắt thất thần, ngây dại ra nhìn cửa kính. Mấy giọt mưa lúc nãy đã chảy xuống, tan biến, ngay cả một chút ẩm mờ mờ cũng không có, tựa như chúng chưa từng xuất hiện ở nơi này. Chúng dường như cũng như lòng cô, trái tim cô, cơ hồ đã từng có một tình yêu thật đẹp nhưng nó lại dễ dàng vụt mất, tan biến đi một cách nhanh chóng và sạch sẽ, sạch đến nỗi chính bản thân cô không nhận ra nổi là mình đã từng yêu một người con trai, đã từng trải qua một cuộc tình.


Ngoài kia, trời vẫn mưa, cơn mưa như bắt đầu lớn hơn, như xối xả, thấm đẫm vào lòng người. Cô ngây dại quên mất thời gian, chìm đắm vào khung cảnh mưa, mông lung nghĩ ngợi.


Thì ra cô sắp kết hôn...


Hết chương 1.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

hannahriko

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/1/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Chương 2: Mưa


Đúng 8 giờ sáng, Chi khăn ấm, áo bông, dù che, bước ra khỏi cửa nhà, nhưng bước ra khỏi cổng lại trầm ngâm đứng trước gốc nhãn to phía trước cổng mà nhìn con đường lớn nườm nượp xe cộ dưới cảnh mưa, cô đang chờ người bên nhà kia tới đón.


Trên đường, từng dòng xe cộ nối tiếp nhau, những chiếc áo mưa muôn sắc cứ lập lòe hiện lên trong mắt cô rồi lại mất hút về hướng xa xa, chỉ để lại một luồng không khí lạnh lẽo thoáng qua. Nhìn cảnh phố, cô bất giác nhớ lại những ngày mình còn là một cô bé thơ ngây, khi đó cô cứ ngỡ là những cảnh vật kia, những con người kia, những việc họ làm ấy, thực chất chỉ là phụ họa cho cuộc sống của cô thôi, cứ như là phim ấy: mình buồn, ngồi trong quán cà phê, nhìn ra cảnh vật, người đi trên đường, họ như là làm đệm thêm cho nỗi buồn của cô, còn cô, cô là nhân vật chính. Thế mà càng lớn, cô lại càng cảm thấy thế giới này, cuộc sống này, ai cũng có thể làm nhân vật chính, duy chỉ mình cô là chỉ có thể diễn một vai phụ mà thôi. Không hơn không kém.


Đá đá bàn chân dưới làn mưa lạnh, cô rùng mình theo làn gió. Mưa. Mưa lất phất, bay bay giăng lối trước mặt cô như hờn dỗi. Những cơn gió lạnh khẽ thoảng chạm vào hai má hồng của cô. Cô thấy lạnh và cổ họng mình hình như đang sưng lên vì phải gió, nhưng, đứng ở ngoài thôi, cô không muốn đợi ở trong nhà, rất ngột ngạt. Cô không muốn phải chịu thêm bất cứ một sự chỉ trích nào nữa cả. Qúa mệt rồi.


Trời vẫn tiếp tục mưa.


Chiếc ô của cô khó khăn lắm mới trụ lại từng đợt gió thổi, thỉnh thoảng nó vẫn bị chao đảo, lật, mặt cô lại bị những cơn gió vô tình tát qua mặt, mới chờ được hơn 10 phút hai má cô đã đỏ bừng lên rồi. Bây giờ cô cảm thấy cơ thể ốm yếu của cô đang sắp trụ không nổi.

Nhìn đồng hồ, nhìn bên kia đường rồi lại nhìn về phía nhà mình, cô thực sự muốn vào uống ngay một cốc nước ấm cho dạ dày đỡ lạnh, thân mình khỏi run lên, nhưng cứ nghĩ đến là phải chạm mặt Dì Tư, cô lại thôi, cố gắng chịu đựng, nhẫn nại chờ nhà bên kia đến đón đi chụp ảnh cưới. Cô thật sự không muốn nhìn vẻ mặt của Dì Tư bây giờ, nếu không kiểu gì cô cũng trốn chạy khỏi cuộc hôn nhân ma quái này. Bà ta luôn nói khích, chọc tức cô, người đưa cô đến bờ vực ngày hôm nay cũng chẳng phải ai khác, chính là bà. Đôi lúc cô cảm thấy hình như bà ta vốn chẳng phải là người, mà chính là một ác quỷ đội lốt người.


Cô nhớ, đông năm cô học lớp 6, trời đột nhiên trở rét lạnh, lạnh hơn mọi năm rất nhiều, bạn bè ai cũng có áo ấm, nhà cô cũng vậy, ai cũng có áo mới, thậm chí là đắt và đẹp nữa kìa. Nhưng duy chỉ mình cô, chỉ có cô, người duy nhất, vào ngày đông lạnh rét mướt, mang chiếc áo bông mỏng tanh cũ kĩ, nhàu bạc ra khỏi cửa nhà đi học dưới cái nhìn đầy cay nhiệt của người mẹ kế- Dì Tư. Bà không mua áo ấm cho cô, dù ba cô có gửi tiền có gửi tiền về bảo bà sắm sửa chăm lo cho gia đình. Khi ấy, vì không được mặc đủ ấm, cô liền bị cảm lạnh và lên cơn sốt cao. Những tưởng như thế bà ta, dù không nhiều thì cũng sẽ lo lắng cho cô chút ít, nhưng cô đã lầm. Hai tuần liền ốm liệt giường, ngoài bát cháo nguội ngắt của bữa sáng còn dư lại, cô không nhận được bất kì sự quan tâm cùng chăm sóc nào. Thậm chí thuốc cũng không cho cô uống đủ liều.

Người khác ốm đau, người thân quan tâm, chăm lo, còn cô, ngay cả một người cũng không có, thậm chí còn không được cho ăn đầy đủ. Thật nực cười, người ta ốm đau, không thiết ăn uống, mà cô, ốm đau lại thèm một bát cháo hành trắng.


Nghĩ, rồi lại nghĩ, cô cười gượng trong cơn gió lạnh, tự hỏi : Vì sao những chuyện không vui, bất hạnh cứ phải là do cô gánh chịu? Phải chăng cô đã làm sai điều gì?


Chờ mãi cuối cùng cũng có một chiếc ô tô đỗ lại trước mặt cô, một chiếc xe màu đen huyền bí. Người lái xe đẩy cửa bước ra, không quên mang theo một chiếc dù, đi tới phía cô. Anh ta là một người đàn ông cao lớn, mạnh khỏe, nhưng mặt mày thì lạnh tanh, trông hơi khó gần. Ánh mắt cô khẽ dao động.


“Cô là cô Nguyễn Tùng Chi?"


“Vâng.”

Cô đáp và nhìn chăm chú về người đàn ông kia, mà anh ta, hiện giờ cũng nhìn cô mà đánh giá. Người đàn ông này trông cốt yếu cũng đẹp trai, mày rậm, mũi cao, da hơi ngăm đen. Tuổi tác cũng cỡ xấp xỉ trên dưới 30, cô âm thầm đoán.


“Tôi là Nhất Minh, anh họ của Khương, tôi không phải chồng của cô.”

Anh ta nhìn cô rồi giải thích, có lẽ cái nhìn của cô đã gây hiểu lầm.


Cô mỉm cười, khẽ gật đầu, Cứ ngỡ anh ta là chồng cô, kể ra nếu anh ta là chồng cô thì ít nhất hiên giờ cô cũng sẽ đỡ đi vài phần tủi thân. Anh ta trông rất được mà.


Nhưng nếu anh ta không phải vậy ai là chồng cô? Chụp ảnh cưới mà không đến sao?


“Vậy anh ấy đâu?” Mất một lúc, cô mới lên tiếng. Mưa rơi nhiều hơn, gió thổi cũng mạnh, cô liền bị nhảy mũi, hắt hơi.

“Lên xe trước đã.”


Trên xe có điều hòa, sắc mặt cô liền hồng hào tươi tắn sức sống trở lại. Cô giờ khắc này lại bắt đầu lặng im một cách khó hiểu, cũng không quan tâm gì lắm đến người chồng sắp cưới mất tăm rạng kia cũng như bầu không khí ngột ngạt bây giờ. Chiếc xe vẫn chưa lăn bánh.


“Tôi nghĩ anh nên khởi động xe đi đến nơi chụp ảnh cưới trước, chuyện gì tới rồi sẽ tới.” Cô khe khẽ lên tiếng, cũng không chắc là anh ta có nghe rõ câu hay không, hay bắt cô phải nói lại.


“Không chào người nhà cô sao?”


“Anh không phải rể của họ, không cần. Đi thôi!”


Anh ta hơi ngạc nhiên nhìn cô qua gương chiếu hậu một chút nhưng rồi cũng thuận theo, khởi động xe, đi.


Xe khởi động, lao về phía trước, những giọt nước mưa rơi xiên trên thành xe nhanh chóng bị văng đi mất, nhưng như một vòng tuần hoàn, hết giọt này đến giọt khác cứ thi nhau đáp lại trên thân hình chiếc xe rồi lại theo đó chảy xuống tan đi. Nhìn chúng qua ô cửa, đặt từng ngón tay gầy gộc lên đó, thẳng áp đôi má ấm ấp của mình lên ô kính lạnh băng, cô tự hỏi, có phải cuộc đời cô cũng như vậy?


Hết chương 2.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

hannahriko

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/1/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Chương 3.1: Uất ức!


Trong cuộc đời của một người con gái, có lẽ thời khắc được cho là hạnh phúc nhất chính là được khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, được tay trong tay cùng với người đàn ông mình yêu thương trải qua muôn vàn đắng cay, ngọt bùi. Nhưng có lẽ, cả đời này, Chi mãi mãi cũng sẽ chẳng có được cái khoảnh khắc tươi đẹp, hạnh phúc ấy.


Cô cứ ngỡ, dù chú rể có bệnh hoạn, có xấu xí đến mức nào thì dù muốn dù không cũng sẽ cùng cô chụp chung một bức ảnh gọi là để kỉ niệm ngày cưới, thế mà, cả tiệm áo cưới rộng lớn duy chỉ mỗi mình cô cùng người nhân viên mồm miệng ba hoa. Còn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa ở kia, anh ta vẫn một mình một thế giới, luôn giữ kẽ, như để thực hiện tốt chức trách “tài xế” của em dâu. Suốt cả buổi ngồi trên xe, đừng nói là một câu mà một tiếng anh ta cũng không lên tiếng nữa. Chi thấy vậy cũng không muốn nhiều lời, chuyện gì đến sẽ đến thôi, chống đối, ương ngạnh cũng chẳng được gì.


Đưa cô đến đây xong, anh ta chỉ nói vài câu với chủ tiệm rồi sau ngồi lì ở một góc, tao nhã, nhàn hạ mà đọc báo, xem tin tức, không màng gì đến chuyện của cô. Cô cũng không quan tâm.


Nhìn bóng dáng yêu kiều của mình ở trong gương, cô im lặng: vóc dáng của cô xem ra cũng rất được, vòng nào ra vòng ấy, da lại còn trắng hồng căng tràn sức sống nữa, nếu không kể gì đến khuôn mặt bạc màu đầy đau đớn của cô hiện giờ, thì tất cả đều tuyệt.


Chi nghe người ta bảo là, con gái khi mặc bộ váy cô dâu chính là cô gái xinh đẹp nhất trần đời, liệu bây giờ có phải là như vậy? Là dù có hay không có sự có mặt của người ‘chồng’ kia, cô cũng đã rất đẹp, rất xinh, tựa như là đang cận kề hạnh phúc?

Nghĩ tới đó, Chi bất giác cười lớn tự giễu mình. Cô đang có suy nghĩ gì vậy? Hạnh phúc ư? Nào có dành cho cô đâu.


Tiếng cười khanh khách nghe qua, cứ ngỡ là hạnh phúc của cô vang vọng khắp cửa tiệm. Người nhân viên thấy cô như vậy liền tỏ ra lúng túng nhưng đâu đó vẫn còn nét kinh bỉ, xem thường.


Nói là đi chụp ảnh cưới, thế mà hóa ra chỉ có mình cô. Tự mình chọn áo cưới, tự mình mang, tự mình khen đẹp, tự mình đơn côi trong bức ảnh, cô lắc đầu cay đắng, đây là đám cưới kiểu gì? Đám cưới giữa hai người còn sống mà lại phải nhờ sự giúp đỡ của những chuyên viên ghép ảnh, thật nực cười.


Thật sự có ai làm đám cưới như cô hay không?


Giờ, cô không làm được, bây giờ cô không làm được chuyện đó- phớt lờ đi cảm xúc trong lòng mình, tựa như không thấy ánh mắt xem thường của người nhân viên.


Cô đau lắm chứ, cô sắp bước lên xe hoa với một người mà cái gì về người đó cô cũng không biết, anh ta như thế nào cô cũng không rõ. Hôn nhân- chuyện cả một đời người vậy mà sao cứ như một cuộc mua bán, gán nợ. Cô đã làm gì sai à? Tại sao lại đối với cô như vậy?


Trước, Chi nghe ba mình bảo là gia cảnh người ta rất được, điều kiện cũng rất tốt, Dì Tư cũng nức lòng khen anh ta, nghe vậy, cô cũng ậm ừ, lởi xởi cười trừ cho qua. Nhưng trong thâm tâm, cô hiểu rõ: Nếu anh ta tốt như vậy, điều kiện, gia cảnh cũng khá giả như vậy thì cớ gì lại đồng ý lấy một người như cô- không kiều diễm, không bốc lửa, không tiền, không việc làm, không gì cả. Tất cả, chỉ có một khả năng, anh ta có vấn đề!


Và hôm nay, thực sự là như vậy, anh ta có vấn đề. Anh ta- chồng của cô là một kẻ bệnh hoạn. Đích xác chính là vậy.


Khóe mắt cô thoáng nhạt nhòa, có gì đó đăng đắng…


Vừa chỉnh sửa lại chân váy cho cô, người nhân viên vừa nở nụ cười nửa miệng, cũng không ngừng nói khóe cô. Có lẽ cô ta cũng đã từng gặp không ít người được gả vào nhà giàu, mặt dày bám đuôi thì nhiều, mặt mỏng giả naive cũng không hiếm nhưng tất cả bọn họ, dù gì cũng được chồng giàu đưa đi chỗ này, chỗ nọ, hoặc ít nhất là đi chụp ảnh cưới cùng. Thực sự chắc chưa có trường hợp nào tệ mạt hơn cô, ngay cả chụp ảnh cưới, thử đồ cũng không thèm tới. Chắc chắn anh chồng kia không coi trọng gì cô vợ mặt dày, liếc của này rồi.


“Hơ, được gả vào nhà giàu chắc sướng lắm chị nhỉ?” Người nhân viên nói khóe cô, cũng nhìn ra được cô đang rất rầu rĩ nhưng ả nhất định muốn làm khó cô.


Tức, nhưng trước câu hỏi đầy tính khiêu khích của người nhân viên, Chi chỉ biết hơi cúi đầu, sâu thẳm mà nhìn mình trong gương. Có gì đâu, cô đúng là được gả cho nhà giàu mà. Là chính cô cũng muốn có sự giàu có này mà. Còn sợ, còn ngại cái gì nữa chứ.


“Em á, giàu em chẳng mơ, em chỉ cần người yêu của em YÊU THƯƠNG em là được rồi, không cần giàu. Với em , hôn nhân là phải có TÌNH YÊU chị ạ.”

Cô ả lại tiếp tục. Còn cô thì đang cố giữ bình tĩnh, không nổi giận. Không sao, từ nhỏ tới giờ, cô toàn bị bạn bè bắt nạt mà, cô quen rồi, cô không đau, không có đau đâu. Tự trấn an bản thân, cô co rúm toàn bộ người, khó khăn đưa tay lên đặt trước ngực điều hòa lại tất cả. Cô vốn không phải là người dễ nổi giận, bản tính cô rất trầm ổn. Cô luôn nghĩ vậy và cô tin như vậy.


“Em nghĩ…..”


Đủ rồi mà.


“Cút!” Chi đột nhiên hét lớn với người nhân viên làm cô ta giật nảy mình kinh ngạc. Mấy nhân viên ở phía bên kia dãy xa kia cũng theo tiếng hét của cô mà ngẩng đầu nhìn sang.


“Ư, ưm, chị làm gì mà phải hét lên với em như ….”


“Biến đi ngay!” Rít lên từng từ, cô tức giân, mặt đỏ bừng lên, gân xanh trên cổ cũng trương lên hết cả, chỉ tay về phía kia đuổi người. Cô chịu hết nổi rồi, tại sao lại đối với cô như vậy chứ. Cô vốn không làm sai chuyện gì cả. Tất cả cô đều không sai, nếu có sai thì chính là sai vì sinh cô ra trên cuộc đời này. Chỉ có thể là vậy.


“Cô lui ra đi, tôi tự biết chăm sóc vợ mình.”


Không biết từ khi nào, Minh đã bước tới gần chỗ cô đang đứng, ôn nhu mà lên tiếng. Nghe anh nói, người nhân viên sửng sốt, Chi cũng vậy, nhưng Chi chỉ đứng chết trân một chỗ nhìn anh. Anh vừa nói gì cơ, ‘vợ mình’.


Như thấu hiểu được ánh mắt ngây dại không dấu nổi tia vui mừng của cô, anh thấy áy náy, chột dạ.

“Đừng hiểu lầm, tôi đã nói rồi, tôi là Minh, anh họ của chồng cô, tôi không phải.”


Lòng cô chợt chùng xuống, hơi đau thì phải, cảm giác này thật là tệ.


“Anh…thương hại tôi?” Cô hỏi, một giọt nước mắt theo đó cũng khẽ lăn xuống, chảy ngay vào viền môi, thấm vào miệng, đắng. Sao giờ cô lại yếu đuối như vậy?


“Đừng như vậy, ngày mai cô sẽ kết hôn.”


“Không cần nhắc nhở. Tôi biết.” Chi gạt nhanh giọt nước mắt yếu đuối vừa rồi, dùng ngữ điệu mạnh nói như hét với Minh. Cô không cần người khác thương hại, cũng không cần người khác giúp đỡ để khỏi bị chê cười. Cô đúng là sắp lấy một người đàn ông bệnh hoạn làm chồng đấy, thì sao nào. Cuộc đời này là của cô, cô sống là sống cho cô, không ai có quyền can thiệp, thương hại, giúp đỡ. Chính cô, cô cũng không cần.


“Đã ức chế, ủy khuất như thế, sao lại còn muốn lấy em họ tôi?”… “ Đừng quên nhìn lại bản thân mình, chẳng lẽ chúng tôi không biết cô là ‘gái’ sao?” Anh ta bực mình trước thái độ của cô, hỏi, ánh mắt lóe lên một sự xem thường cực độ.


“Tôi không như anh nói.” Cô ủy khuất, kìm nén cảm xúc, cao giọng. Bàn tay cô nắm chặt lại, gân xanh lại rõ mồn một.


“Chứ cô nghĩ cô cứ cao ngạo như này, đáng thương như này người ta sẽ thương hại cho một kẻ như cô sao?... Là chính gia đình cô xin xỏ để được kêt hôn với em họ tôi, và cũng chính gia đình chúng tôi chiếu cô mà đi cưới một kẻ nhơ nhớp như cô….”


“Đủ rồi. Tôi không cần…”


Chi tức giận, hét toáng lên, đưa tay đẩy Minh ra một bên rồi bỏ chạy ra ngoài, cô chịu không nổi những lời lẽ kia. Qúa đủ rồi, như vậy với cô là quá đủ rồi.


Vì tức giận, vì tâm trạng rối bời, Chi nhất thời mang luôn chiếc váy cô dâu chạy ra khỏi cửa tiệm.


Trời vẫn còn mưa, gió vẫn tiếp tục thổi, cô rùng mình ôm lấy bờ vai trần lạnh buốt. Tóc, mặt, vai, hai cánh tay của Chi ướt đẫm nước mưa, chiếc váy cưới bồng bềnh cũng bắt đầu ngấm nước. Thế mà, đôi chân trần của cô vẫn cứ tiếp tục chạy về trước, chạy theo cái hướng xa xa tít tắp kia.


Mưa, mưa nặng hạt, rơi, cuốn theo gió đập vào mắt cô cay xè, cô khóc trong làn mưa lạnh. Cô đang đi đâu? Cô đang trông đợi gì ở phía trước? Một bờ vai rộng hay một cái ôm ấm ấp? Nhưng sao xa thế, sao dài thế…


“Hạnh phúc ơi, chờ!”


Hết chương 3.1
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Ớ, hoa mắt rồi, mình chẳng tìm được lỗi nào cả. Để đọc lại lần nữa.
“ Chị sẽ cùng anh ta kết hôn?” => "Chị sẽ cùng anh ta kết hôn?"
Như này mới đúng nhé =))
Thông cảm, bị chị Tẩy chỉnh nhiều nên riết hồi quen, hồi mới đăng tui y chang gái vậy đó, giờ đang cặm cụi mà sửa lại nè ^^
 

hannahriko

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/1/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
“ Chị sẽ cùng anh ta kết hôn?” => "Chị sẽ cùng anh ta kết hôn?"
Như này mới đúng nhé =))
Thông cảm, bị chị Tẩy chỉnh nhiều nên riết hồi quen, hồi mới đăng tui y chang gái vậy đó, giờ đang cặm cụi mà sửa lại nè ^^
Ùi, mắt tinhh quá. :D
 

hannahriko

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/1/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Chương 3.2 : Uất ức. (tiếp)


Dưới làn mưa mỏng dai dẳng, cuối cùng màn đêm cũng dần buông xuống trong cái lạnh cắt da. Có lẽ vì mưa kéo dài, thời tiết lại không mấy tốt nên dù mới chập choạng tối đường phố đã rất ít người đi lại, đa số sót lại trên đường là những chiếc xe gắn máy của những người công nhân, nhân viên tăng ca về muộn.


Vắt chân phải lên chân còn lại, Nhất Minh nhàn nhã tựa mình trên ghế sofa nhả hơi thuốc. Khói thuốc lá lan tỏa trong không gian.


Gương mặt anh trầm ổn, nhìn thoáng qua thật sự không biết anh đang có tâm trạng gì. Anh chỉ hút thuốc rồi gạt tàn, cứ như vậy lặp đi lặp lại cho đến khi ở trên chiếc giường đằng sau lưng anh có tiếng động.


“Tỉnh rồi à?” Không quay đầu lại, không ngữ quan tâm, anh hỏi như cho có lệ.


Ở trên giường, cô mệt mỏi ngồi thẳng dậy, nhận thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng xa lạ với bộ áo cưới vẫn còn đang ướt nhẹp trên người, cô ngây ngốc không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết là bây giờ cô đang rất lạnh mà thôi.


Đang ngây ngốc, cô nghe được giọng nói của ai đó, nghe rất quen, cô đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra cách chỗ mình nằm không xa, có một người đàn ông mặc vest đang ngự trên chiếc sofa màu đen bí hiểm. Cô rùng mình, một phần vì lạnh một phần vì sợ, cô không quen ai như vậy.


Nhìn một lát, cô bỗng nhớ ra, anh ta là Minh, anh họ của chồng sắp cưới của cô.

Nghĩ tới đó, cô cũng mồn một nhớ rõ lại mọi chuyện lúc sáng. Cảm giác khó chịu, ủy khuất lại ngập dần trong cô, cô giận tay nắm chặt lại, cắn môi mà lê thân xuống giường.


“Đây là đâu? Tôi muốn về nhà!”

“Nhà tôi! Trong phòng tắm có một bộ đồ nữ!”


Thang âm lạnh lùng ấy lại vang lên, nghe cứ như là một mệnh lệnh, cô chịu không nổi.


“Tôi muốn về nhà.”

“Mai tôi sẽ đưa cô đến hôn trường luôn. Ba mẹ cô cũng đã đồng ý rồi.”

“Tôi không có mẹ, bà ta không phải mẹ tôi.” Chi khó chịu chỉnh sửa, cô vốn không thích người khác gọi Dì Tư là mẹ của mình. Cô căm ghét bà ta. Bà ta không có tư cách được gọi là mẹ của cô.


Nghe cô đính chính, anh ta chỉ ngước lên nhìn cô một cái rồi nhanh chóng đứng dậy bước tới gần cửa chính.


Thấy anh ta có ý muốn rời khỏi Chi lại lên tiếng: Tôi muốn về nhà.


“ Sẽ có người đem đồ ăn lên. Cô đang bị cảm. Mai là hôn lễ.”


Rầm!


Tiếng đóng cửa vang dội khắp phòng.


Chi lặng im đứng nhìn cánh cửa đóng kín, lát sau mới nở nụ cười ngây dại. Gì đây? Là sợ cô bỏ trốn sao? Cô còn có thể trốn đi đâu được cơ chứ, nếu muốn trốn đi thì cô đã làm lâu rồi. Căn bản là cô không có ý định đó vì, đi đâu cũng sẽ chỉ là địa ngục mà thôi. Với cô cuộc sống này chính là vậy: Một màu tăm tối trong màn mưa lạnh!


Đứng trong nhà tắm, cô tắm rửa qua loa rồi thay bộ đồ có sẵn, lòng thầm than tiếc cho bộ váy cưới bẩn thỉu, ướt nhẹp đang nằm dưới sàn nhà kia. Thật thảm hại, là lỗi của cô.


Chi cúi người xuống, mân mê từng thớ vải mềm trên chiếc váy cưới, nó đẹp thế này mà cô lại…


Cô bỗng mường tược lại mọi chuyện, lúc sáng cô vì quá tức giận nên đã mang nó ra khỏi nhà hàng. Người đi đường nhìn thấy, chắc nghĩ cô là cô dâu bỏ trốn mất. Nghĩ tới đó, cô cười cười, thấy cũng vui. Cô là như vậy, đôi khi vì một vài hành động ngớ ngẩn mà bật cười, đau khổ cũng vậy, chỉ thấy cô cười.


Có người từng nói rằng, khi một người gặp phải chuyện không vui mà họ ngoài cười ra thì không có làm gì khác thì có nghĩa là họ đã quen dần với những bất hạnh ấy mất rồi, vì ngay cả đến nước mắt họ cũng chẳng còn lấy một giọt mà khóc nữa. Họ chỉ có thể lấy nụ cười khỏa lấp đi nỗi đau, nỗi bi thương ở trong lòng mà thôi. Nụ cười ấy có thể lừa người, gạt lòng, cũng thể để dối chính bản thân mình: “Có sao đâu, tôi không đau!”. Và có lẽ Chi cũng vậy. Cô chẳng còn nước mắt nữa mà khóc cho bản thân nữa rồi. Chỉ có thể cười, cười với tất cả, vui, buồn, đau khổ cũng chỉ có thể thế thôi. Khóc mãi thì được gì.


Khi Chi từ trong nhà tắm bước ra, cô đã thấy trên bàn có một khay đồ ăn. Vì cả ngày chưa ăn gì nên cô cũng mạnh dạn bước tới.


Là cháo hành, cô mỉm cười.


Đang bị cảm, ăn cháo hành, cô nhanh chóng đổ mồ hôi hột, nhìn thấy chỗ thuốc đã được chia ra ở bên cạnh, cô liền uống vào. Dù dì cũng phải sống, có cháo, có thuốc việc gì cô lại phải đày đọa mình không ăn, không uống. Sống được là tốt rồi, không cười cũng chẳng sao.


Ăn xong xuôi, cô bình thản đứng lên quan sát căn phòng. Đúng là giàu có có khác, bày biện, trang trí cũng khác người thường. Từng đồ vật, từng ngóc nghếch đều thể hiện sự tao nhã, sang trọng. Một màu trắng ngà chủ đạo.


Đang ngây dại nhìn ngắm căn phòng, cô chợt sợ ngây người khi nhìn thấy bên gốc tường kia có một bộ váy cưới y như đúc bộ cô vừa thay trong nhà tắm.

Cô lại bật cười khe khẽ.


Đúng là giàu có khác!

Nhưng không sao, cô chính là sắp có sự giàu có này cơ mà, việc gì phải ghen tị.


Đưa bàn tay đầy nốt chai sạn của mình lên, Chi chạm nhẹ vào làn váy mỏng. Cảm giác trơn mượt, mỏng manh khiến lòng cô cảm thấy nao nao. Cô đưa tà váy áp lên má mình, rất mềm mại, rất tuyệt. Lúc chiều cô đã thử nó rồi, rất đẹp. Chắc chắn ngày mai, cô sẽ rất đẹp. Và ngày mai ‘người kia’ chắc chắn cũng sẽ tới.


Nhưng mà, ngày mai…


Hết chương 3.2
 

hannahriko

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/1/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Chương 4: Đường tới hôn lễ

8 giờ sáng, Chi được Nhất Minh đưa ra khỏi cửa nhà đến nơi trang điểm cho cô dâu, bỏ cô lại đó rồi đi mất tăm. Cô cứ tưởng anh ta sẽ bảo người tới đón cô không ngờ chuẩn xác 9 giờ kém 15, anh ta trở lại trong bộ đồ vest lịch lãm, tao nhã ngồi bên ghế đợi chờ cô hoàn thành nốt tác phẩm ở trên đầu.


Kì thật, bình thường anh ta vốn đã rất ‘được’ rồi, hôm nay dường như lại còn…hơn. Đang để cho người ta làm tóc nhưng cô cũng không kiềm chế nổi ánh mắt của mình mà chằm chằm nhìn vào gương, ngây dại nhìn bóng dáng anh ta phản lại trên đó. Thật sự đã từng có giây phút cô ước bản thân mình cũng giống như nhân vật nữ chính trong một câu chuyện ngôn tình nào đó, và rồi người đàn ông này chính là chồng sắp cưới của cô.


Nghĩ, rồi cô lại bật cười, sao bây giờ cô lại mộng mơ thế nhỉ, cô bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn tin vào chuyện cổ tích? Cô đã 23, đã 23 rồi, đã từng yêu và cũng đã từng bị lừa, bị người đàn ông mình yêu thương lừa đi tất cả, tiền bạc, niềm tin và cả…thể xác.


Cô đã từng bị người đàn ông mình yêu thương, tin tưởng nhất phản bội, đem cô xem như một trò đùa, tùy ý cưỡng đoạt, hãm hiếp rồi trao tặng cho cấp trên của mình. Cô là một món đồ chơi.


Thế đấy, đã như vậy rồi mà sao cô vẫn cứ mộng mơ vậy chứ, đời đâu có như những bộ phim cô đã xem, đâu có giống những cuốn tiểu thuyết cô đã đọc. Mà dù có giống đi chăng nữa thì nhất định cô cũng chẳng phải là nhân vật chính đâu. Vì nữ nhân vật chính trong mỗi câu chuyện cô đã đọc không ngây thơ trong sáng, tốt bụng thì cũng nhí nhảnh hòa đồng lại còn xinh đẹp, trong sáng, thánh thiện sánh vai cùng những anh chàng tốt bụng, hào hoa, còn cô, đơn giản nhơ nhớp và đầy mưu toan. Lắm khi cô nghĩ sao không có một câu chuyện nào mà nhân vật chính là một cô gái ác độc, lắm thủ đoạn, hám tiền của nhỉ? Để cô thử soi mình vào đó xem có đúng không, để cô ngẫm lại một chút, để cô xem xem có nên bước tiếp trên con đường này.


Nhắm đôi mắt của mình lại, cô cắn môi xua đuổi tất cả những ý nghĩ vẩn vơ trong đầu. Cô phải mạnh mẽ, cô phải giàu có và cô phải trả thù tất cả.


Tun…tun…tun điện thoại cô đổ chuông. Là dì Tư.


Cô mệt mỏi lướt tay trên màn hình điện thoại: “Alô.”

“Haha…Thì ra vẫn còn chưa bỏ trốn. Ngoan.” Bên kia, tiếng cười thỏa mãn vang lên không dứt, như giễu cợt như không.

“Tôi không có thời gian.” Cô trả lời trong sự khó chịu, cô ghét bà ta.

Cười cười, bà ta vẫn không có thang âm nào là tức giận cả, chỉ nhàn hạ “ Hình như thằng người yêu cũ của cô cũng đến đấy. haha…Vui quá.”

Vẫn là đã biết trước nhưng khi nghe bà ta nói là hắn ta cũng có mặt tại đám cưới của cô, cô vẫn thấy lòng mình dội lên một cơn sóng ngầm. Đau.


Người yêu cũ của cô? Haha, thật buồn cười.

Nhanh chóng ngắt cuộc gọi, cô mệt mỏi để một giọt nước mắt lăn dài.

Tại sao lại như vậy?

Người mà cô tin tưởng nhất, yêu thương nhất lại chính là một thằng sở khanh, là người được dì Tư mua chuộc, điều đi để diễn lại ‘Truyện Kiều’ hòng ép cô vào cuộc hôn nhân này. Thất thân rồi mất tiền, rồi lại bị ném lên giường của kẻ khác để làm công cụ thăng tiến cho hắn ta. Haha, cô thật sự giống một con d,ĩ quá rồi.


“ Em có sao không? Trong em mệt mỏi quá đấy.” Thợ làm tóc cho cô lên tiếng hỏi thăm.

“ Dạ không ạ, em chỉ bị cảm chút thôi, không sao.” Cô nở nụ cười hiền với người làm tóc.

“ Em tốt số thật đấy, quơ được anh chàng vừa nhà giàu vừa bảnh trai, đến chị còn phát thèm.” Người thợ làm tóc lại lên tiếng, chất giọng mang đầy vẻ ganh tị cùng ngưỡng mộ.


Nghe cô ta nói, Chi hơi ngẩn người một lúc mới nhận ra, thì ra cô ta tưởng Nhất Minh là chồng sắp cưới của cô.

Nheo mắt nhìn người đàn ông đang nhàn hạ ngồi trên dãy ghế chờ wor đằng kia, cô cười đểu với bản thân.

“Có gì đâu chứ, anh ta theo đuổi em mà.” Cô nở nụ cười ma quái với mình ở trong gương. Nếu cuộc đời đã bất công với cô như vậy, việc gì cô phải bất công với mình, sĩ diện một chút thì sao chứ. Ngày hôm qua anh ta cũng đã nhận cô là vợ cơ mà.

“A! Thật sự rất lãng mạn.” Người nhân viên lại suýt xoa. Cô chỉ cười.


Đồng hồ quay chưa đến nửa vòng, tóc cô đã làm xong, thay trang phục, ướm đồ xong xuôi, cô cùng Nhất Minh lên xe thẳng tới hôn trường.


Khách sạn cao cấp ‘Tino’, nhìn thoáng qua trông rất sang trọng. Xem ra là rất giàu.


Trên xe ô tô, anh vẫn chưa cho cô xuống. Cô vì hồi hộp nên cũng không dám lên tiếng, mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm. Dẫu sao cũng đến nước này rồi… Nhưng điều cô thực sự sợ nhất chính là người chồng bệnh hoạn của cô. Cô không biết anh ta bệnh hoạn kiểu gì nhưng cô thật sự hi vọng anh ta không dị hình. Vì ít ra khi tên bạn trai cầm thú trước kia của cô đến tham dự cũng sẽ không cười lớn vào mặt cô.

Cô chính là muốn trả thù.


“Nghe cho rõ những điều tôi sắp nói đây.” Anh ta sau một hồi yên lặng, lên tiếng.


Cô quay đầu lại nhìn anh ta, hơi giật mình, ngại ngùng, cô cúi đầu. Anh ta bảnh trai đến mức khiến người đối diện phải ngượng ngùng, không khỏi suy nghĩ bậy bạ.


“ Tôi không phải chồng cô.”

Giật thột, anh ta nhìn thấu cô sao? Không, không phải, bình tĩnh nào. Cô tự trấn an, ngẩng đầu lên nhìn.

“Lần thứ ba rồi đấy, thưa anh họ!” Cô nhăn mặt khó chịu.

“Nhưng tôi sẽ là người cùng cô thành hôn.”

“Sao?” Cô giật mình khiếp sợ. Không phải là chồng nhưng…

“Là để qua mắt thiên hạ, tôi cùng cô thành hôn nhưng tôi không phải là chồng của cô, chồng cô là em họ tôi. Nó…nó, nó bị bệnh…không thể xuất hiện.” Anh ta khổ tâm.


Mắt cô mở trừng ra nhìn anh ta như vật thể lạ, còn anh ta thì hơi cúi đầu. Thì ra đúng là vậy, hắn ta bị bệnh, còn là bệnh rất nghiêm trọng, không thể xuất hiện trước mặt kẻ khác. Dị dạng? Thần kinh có vấn đề? Hay gì khác?


Mặc dù hơi chấn động một chút nhưng cô nhanh chóng tiếp nhận ngay vấn đề. Không sao cả, nếu đã là như thế thì cô sẽ tương kế tựu kế. Bọn họ lấy cô làm bình phong thì cô cũng sẽ dùng họ để thực hiện những điều cô muốn. Có gì đâu, chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi mà.

“Còn gì nữa?”


Lời cô vừa phát ra, cô liền cảm nhận được sự giật mình kinh hãi của anh ta. Cô khẽ nhếch môi.

“Đến nước này rồi, anh nghĩ tôi sẽ phải thế nào? Khóc òa lên hay sống chết muốn bỏ về? Được sao?”

Nghe cô nói ra những điều như vậy, anh ta liền nhíu mày nhìn cô mà đánh giá. Cô cũng không hề tránh né, chỉ nở một nụ cười đểu giả đáp lại.

“Thế thì tốt.”


Nhất Minh nhăn mặt nhìn cô nhưng rồi cũng đẩy cửa bước ra ngoài. Lập tức ào tới một đám kí giả giơ máy quay, ghi hình, ghi ấm xông tới. Xem ra nhà này cũng có chút danh tiếng đây. Đám cưới mà cũng gây xôn xao như vậy.


Bị vây quanh bởi những chiếc máy chụp ảnh nhưng anh chẳng có phản ứng nào với bọn họ cả, chỉ đơn thuần nở nụ cười hạnh phúc mà bước vòng qua xe, mở cửa xe giúp cô ra ngoài. Anh bế cô trước mặt đám phóng viên, tiếng máy ảnh tách tách liên tục. Cảnh vệ ai nấy đều đang dẹp trật tự.


Đã quyết tâm là sẽ thay đổi, sẽ mạnh mẽ, cô liền nhập tâm với anh, vòng tay lên ôm lấy cổ anh cười dịu dàng. Dù không có được tự nhiên cho lắm nhưng với cô đây có lẽ là một sự cố gắng lớn rồi.


Ở trong vòng tay của anh, cô cảm nhận được từng nhịp đập mạnh mẽ của anh, chúng rất bình ổn, tựa như đang tiếp thêm sức lực cho cô. Cô tự tin ngẩng đầu nhìn lên anh ta, cự li rất gần. Khuôn mặt này, mái tóc này, bờ môi, ánh mắt này, cô ngây dại nhìn theo chúng, lúc này anh rất đẹp, đẹp tựa một vị thần. Cô lại ước, ước gì người đàn ông này là của cô.


“ Tôi không phải chồng cô.” Không nhìn cô đâu, nhưng anh lại thấu những gì đang diễn ra trong đầu cô.


Ngại ngùng, cô nép mặt mình vào ngực anh, mùi hương nam tính khiến cô hơi rùng mình.

“Thì chúng ta đang diễn.” Cô tự biện minh.

“Tốt thôi! Nhưng nhớ kĩ đời không bao giờ là phim.”


Cô cười khổ, không lẽ cô không biết. Đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi, cuối cùng Nguyễn Tùng Chi, cô cũng hiểu cuộc đời này không bao giờ có thể là phim, nó tàn nhẫn và bất công hơn gấp nhiều lần và chẳng khi nào có cái gọi là ‘cái kết có hậu’ cả.


Cô thở dài, nụ cười vẫn ngưng đọng…


Ừ! Đã bất công vậy tôi cũng không khách sáo!


Hết chương 4.
 

hannahriko

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/1/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Chương 5: Hôn lễ? Phải chăng là thứ xa xỉ?


Tiếng nhạc nền của những bài hát về đám cưới bay bổng, lướt nhẹ ra khỏi hôn trường, khiến người ta cảm thấy nhộn nhạo ở trong lòng.


Từng bước, từng bước, NHất Minh bế Tùng Chi vào nhà hàng. Đám phóng viên bị một đám cảnh vệ chặn giữ ở phía sau, liên tục kêu gào đòi chụp ảnh, đòi vào tham dự hôn lễ. Nghe chừng rất hỗn loạn.

Thứ âm nhạc rạo rực từ cánh cửa lớn kia cứ bay ra, cuốn theo một thứ cảm xúc gì đó thật quyến rũ, gây mị hoặc, u mê người nghe, thoáng chốc cô liền cảm thấy lâng lâng trong lòng dù rằng cô chẳng muốn cuộc hôn nhân này. Thì ra đây chính là cảm giác của một cô gái sắp lấy chồng.


Nhất Minh sải bước, lướt qua cánh cửa của hội trường. Tiếng nhạc to rõ mồn một.

Hít một hơi dài, cô trấn an mình, ngẩng đầu lên nhìn tất cả. Đây là đám cưới của cô mà.


Chỉ có thể dùng hai từ để diễn tả tâm trạng của cô sau khi đảo mắt xung quanh hội trường hôn lễ này: Kinh hoàng.


Gì thế này? Anh ta nhầm đường sao? Không, không phải…ở đây có ba cô, dì Tư mà…


Trong hội trường chỉ duy có tám người: Ba cô, dì Tư, Quân Tường, em gái cô- Hà Nhi, và…tên bạn trai cầm thú, còn lại là, chắc có lẽ là người nhà bên kia, ngoài ra không có một ai. Kiểu gì vậy? Khách khứa không ai đến sao?


Đang kinh hoàng nhìn mọi việc, cô bỗng thấy thân mình hơi ê ẩm, nhìn lại cô giật mình, từ lúc nào cô đã ngồi dưới đất, không phải là Nhất Minh bế cô sao? Hắn ta thả cô xuống mà không nói một lời? Nhưng chẳng kịp có phản ứng tức giận, cô lại ngẩng đầu lên nhìn sự việc đang diễn ra trước mắt.


Đảo mắt nhìn quanh, cô co rúm người lại, mọi người đang nhìn cô với nụ cười nửa miệng, Nhất Minh đang đi về phía bọn họ. Đằng sau lưng cô, cánh cửa hội trường từ lúc nào đã khép chặt lại, không một tiếng động. Chuyện gì đang diễn ra? Đây là hôn lễ?

“ Đứng dậy!”

Đang ngẩn ngơ không hiểu, chợt cô thấy da đầu mình đau buốt, thì ra dì Tư đang túm tóc cô kéo lên.

“ Tư, nhẹ tay với con bé.” Ba cô nhẹ giọng nói ngang, chân cũng rụt rè bước tới đỡ lấy cô. Nhưng bà ta không thèm để ý mà cứ dúi lấy tóc cô mà nắm.

“ Tư, chú ý mái tóc con bé, lát còn có phóng viên.” Người phụ nữ trung niên trông rất sang trọng không tự nguyện mà mở lời, mắt cũng không thèm liếc về phía cô lấy một cái. Bên cạnh bà một người đàn ông với khuôn mặt xảo trá đang dừng đôi mắt trên ngực cô với cái nhìn đê tiện. Cô bỗng rùng mình một cái.


Thấy ba cô bước lại đỡ, lại nghe bà ta nói vậy, dì Tư hừ lạnh một cái rồi dúi toàn bộ thân mình cô vào người ông Lâm rồi bước đi. Cô vì đnag mang giày cao gót, lại bị đẩy liền bị trẹo chân ngã nhào, may mắn được ông Lâm đỡ lấy.

Hai mắt cô rưng rưng, nhìn ông Lâm đang nhìn mình đầy tội lỗi. “ Ba! Con không hiểu.” Cô thều thào nhưng cố gắng để không rơi nước mắt. Ba cô- Ông Lâm nghe cô hỏi vậy thì liền xấu hổ, cúi đầu “Tùng Chi, xin lỗi con.” Nói xong ông cũng buông tay cô ra, đứng về một phía. Cô kinh hãi nhìn ba cô rồi bước hụt ra sau một bước mà buông ra một hơi cụt nhìn sang những con người đang nhàn nhã uống rượu vang kia. Dường như chẳng ai thèm để ý tới cô, một chút cũng không, Hải Đăng- tên sở khanh kia lại còn lơ đãng đưa ly rượu về trước tỏ ý mời rượu cô.


Keng! Một tiếng va chạm sắc nhọn vang lên, có thứ gì đó vừa mới rơi xuống sàn nhà gần chố cô đang đứng, cô vẫn ngẩn người không hiểu.


“ Nhẫn cưới, 4 cara đấy, đeo vào đi, lát nữa bước ra còn có thứ mà cho bọn phóng viên chụp.” Người phụ nữ trung niên ấy buông lời với cô.

Mất ‘nửa ngày’ để lấy lại thần trí nhưng cô vẫn không hiểu “Là sao?” Giong cô lúc này thực yếu ớt, âm mũi phát ra như có như không.

“ Nghĩa là về mặt pháp luật, trong con mắt người ngoài cô là con dâu nhà này nhưng sẽ chẳng có hôn lễ nào cả. Chúng tôi không thích nghi thức chúc tụng rườm rà kia.” Nhất Minh thở dài nhìn cô lên tiếng.


Nghe anh ta nói vậy, cô bỗng sợ ngây người, đảo mắt nhìn quanh: đối diện với cô, trên cao cao kia, có một dòng chữ lớn ‘Lễ thành hôn: Nguyễn Tùng Chi- Trần Minh Huy’, xung quanh cũng sắp đầy những bàn là ghế những chúng hầu như chẳng hề có chủ. Phía kia, trên bàn để bánh cưới, có một cô bé con đang cầm con dao nghịch nhịch cắt bánh cưới, dưới sàn nhà, lăn lóc một chai rượu vang đỏ, chồng ly cũng đã bị dẹp sang một bên, giỏ hoa cưới cũng bị ngắt đi ngắt lại, vương va,ĩ những cánh hồng ủ dột. Còn bên này, cả một bàn mấy người đang nhàn nhã uống và uống rồi thi thoảng có liếc nhìn cô một cái, cứ như là biểu hiện của cô chính là đồ nhắm của họ vậy, vẻ mặt trông rất thỏa mãn. Bên mé góc trái, cô liếc mắt qua, chợt thấy một bức ảnh cưới, trong khung là một người con gái đang cười, đang tay trong tay, ôm ấp một chàng trai bảnh trai có nụ cười hiền hòa trông họ thật hạnh phúc. Mà cô gái đó, thực sự rất giống cô. Đó là ảnh cưới của cô? Cô đã cười hạnh phúc như vậy? Còn chàng trai kia, là chồng cô? Thật sao?


“Không đeo sao, con dâu, hay để ba chồng đeo cho con vậy, hê hê.” Một giọng cười đầy dâm dục vang lên, người đàn ông tự xưng là ‘ba chồng’ bước về phía cô, cúi xuống nhặt lại chiếc nhẫn nhưng cánh tay lại như đnag cố ý chạm vào chiếc váy của cô. Rùng mình, da cô sởn gai óc, theo phản xạ lùi ra sau một bước, dè chừng.

“ Sao vậy chứ, đưa tay ba đeo cho con nào.” Ông ta lại một lần nữa cười hô hố rồi túm chặt lấy tay cô. Cô hoảng hồn hét lên sợ hãi. Chuyện này là sao? Là sao?


Khuôn mặt ông ta nhăn nhúm đối diện với cô, cười gian tà, cánh tay lại khẽ di chuyển lên trên, cố ý chạm vào vai cô. Cô lạnh run người.


“ Mình, mình đang làm gì vậy? Không thấy ở đây có rất nhiều người hay sao?” Người phụ nữ gọi ‘ba chồng’ cô là ‘mình’ nhíu mày nói với ông rồi đảo mắt ra hiệu với dì Tư. Lập tức bà ta- Dì Tư bước ra khỏi ghế, tiến đến bên cô, kéo tay cô ra khỏi tay ông ta. Dù trông biểu hiện không mấy hài lòng nhưng ‘ba chồng’ cô vẫn lùi lại về phía sau, mắt vẫn dán chặt trên người cô.


Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô thấy cảm kích hành động của bà ta. Nhưng sự cảm kích đó chẳng kéo dài được bao lâu, tiếng hét của cô lại vang lên. Bà ta đang đeo chiếc nhẫn vào cho cô, chuyện chỉ có thế nhưng vẫn đề là chiếc nhẫn đó quá nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có ngón tay út mới lọt nổi, vậy mà bà ta lại mang vào ngón tay áp út to lớn do chai sạn của cô.

“Khỉ mẹ, tay mày dị tật à?” Dì Tư quát lên với cô, bàn tay như đang cố xé tay cô ra mà tra cái nhẫn vào, thiếu điều bà ta dùng dao gọt bớt thịt trên ngón tay.

Chi bang hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt, đây là hôn lễ của cô?


Tiếng nhạc đám cưới vẫn vang vọng, nhưng lọt vào tai cô sao lại giống nhạc đưa đám người đã khuất. Còn những người kia, nhàn nhã uống rượu, nhấm nháp từng chút một biểu hiện của cô, xem cô như một món đồ chơi thỏa mãn sở thích của mình… Thì ra đây là hôn lễ của cô.


Thì ra cũng như bao lần khác…

Haha… thì ra cô chính là một món đồ chơi.


“Haha…” Tiếng cười lạnh lẽo của cô vang lên, những người đang uống rượu bên bàn kia đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cô, ba cô cũng không kiềm được mà nhìn cô. Dì Tư ở bên cạnh thấy vậy liền vung tay tát cô một cái, cô ngã nhào xuống đất, mái tóc đen tuyền được bối lên cẩn thận liền bung ra, xõa ra che khuất đi khuôn mặt của cô, dấu luôn cả một giọt nước mắt đau khổ của cô.


Đây chính là đám cưới của cô, sao?


Hết chương5


Hannah Riko
 

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Nàng bỏ bớt cách dòng đi nhé, nhìn thưa quá.

Thu Dương.
 
Bên trên