Chương 2: Duyên tình dưới vực sâu.
Anh về đọc lại dòng thơ cũ
Thoáng nét bên đời hoa Đỗ Quyên
Gặp em bụi phấn vương trên áo
Năm tháng theo về anh có quên?
9/2001
(Hoa Đỗ Quyên – Thơ Võ Văn Hoa)
Gặp lại Quyên giữa thung lũng Sa Pa khiến tôi rất bất ngờ. Có thể nhận ra cô gái nhỏ ấy bởi cô so với mười năm trước cũng không có nhiều sự thay đổi. Vẫn đôi mắt sáng long lanh nhưng lại man mác một chút buồn, khiến vẻ đẹp của cô càng trở nên mong manh hơn bao giờ hết.
Tựa như lần đầu gặp gỡ, cô ấy vẫn giống như một đóa Đỗ Quyên rừng làm say đắm biết bao người ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Nụ cười của Quyên sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, đôi má ửng hồng vì nắng. Trong một phút giây nào đó, tôi ngỡ tưởng rằng đóa hoa rừng đẹp đẽ kia chỉ dành cho mỗi tôi!
Cũng là khi tôi nhận ra, dường như tôi chưa bao giờ ngưng tìm kiếm nụ cười quen thuộc ấy!
…
“Mẹ Quyên, mẹ Quyên… Con muốn ăn bánh rán?”
Bỗng từ phía sau có một bé gái chạy đến ôm lấy cánh tay Quyên nũng nịu. Giọng nói non nớt của cô bé khiến tôi bất giác giật mình, chợt lúng túng.
Trong lòng thoáng chốc một mảng mơ hồ xâm chiếm. Cô bé đó cùng tiếng gọi mẹ thân thương ấy khiến tôi sụp đổ khi còn chưa kịp vui mừng vì gặp lại được Quyên. Sự mất mát, hụt hẫng chẳng thể diễn đạt thành lời, là chính tôi đã bỏ lỡ người con gái ấy từ mười năm trước rồi!
Tựa như vừa thoát khỏi giấc mộng sau một khoảng thời gian dài, rất dài. Mười năm rồi, có ai mà không thay đổi cơ chứ?
Nhành Đỗ Quyên rừng năm ấy dẫu vẫn đẹp, vẫn cuốn hút như thủa nào. Nhưng cùng với thời gian, những nhánh cây ngày một lớn dần, hoa cũng theo đó mà vươn lên cao, cao đến nỗi khiến người qua đường chỉ có thể ngắm chứ không còn cách nào chạm tới được nữa.
“Pao… Pao cầm tiền qua bên đó mua rồi đợi mẹ một lát nhé!”
Cô bé Pao vui vẻ cầm lấy tiền lẻ chạy đi đến một sạp bánh nhỏ gần đó.
Quyên hình như có đôi chút lúng túng. Mỗi cử chỉ gượng gạo của cô ấy đều vỏn vẹn nằm trong ánh nhìn của tôi.
Phải chăng Quyên vẫn còn chút kí ức nào đó về tôi, cũng như tôi chưa từng bao giờ quên được cô ấy?
Nhưng rồi, tôi dường như chỉ biết đứng yên một chỗ nhìn về phía Quyên. Không dám tiến lên, càng không có đủ can đảm để nói một lời chào hỏi như hai người bạn lâu ngày gặp lại.
Cuối cùng, tôi đành để tiếc nuối nằm sâu trong lòng mình. Những lời năm xưa chưa kịp nói, giờ cũng không có cách nào thốt lên được. Bởi vì, nhành hoa Đỗ Quyên năm ấy đã thuộc về người khác mất rồi.
“Mẹ Quyên, con mua được bánh rồi.”
“À, ừ… Vậy chúng ta đi thôi không muộn.” Quyên trả lời nhưng ánh mắt cô ấy vẫn hướng về phía tôi. Giống như mười năm trước, trên đỉnh núi lộng gió, một tia thất vọng xẹt qua đáy mắt. Mà tôi vốn chưa bao giờ hiểu được đôi mắt ấy!
Lặng lẽ nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ nắm tay nhau khuất dần con đường bản, cảm giác bất lực xâm chiếm trái tim tôi.
“Mẹ Quyên xem này. Con mua rất nhiều bánh cho mọi người. Con một cái, mẹ Quyên một cái, bố một cái, em Dúa một cái…”
Tiếng cười đùa của cô bé Pao cũng nhỏ dần trong không gian mênh mông của núi đồi. Bỗng dưng tai tôi ù đi, mắt tôi mờ dần rồi tắt lịm.
Khi tỉnh dậy một lần nữa, tôi thấy mình đang đứng trên một đỉnh núi rất cao. Bên dưới là biển mây trắng xóa, đến một ngọn cây cũng không hề trông thấy. Phía xa xa, dải cầu vồng bảy sắc xếp chồng lên nhau tạo thành một hình tròn lớn lấp lánh như ánh mặt trời trong những câu chuyện cổ tích. Tôi thấy bóng mình in lên đó. Còn có hình bóng của ai đó bên cạnh. Chính là Quyên.
“Lâm, sau này anh có nghĩ sẽ quay lại đây nữa không?”
“Có chứ, nhất định sẽ quay lại.”
“Anh muốn cùng ai quay về đây?”
“Tất nhiên là với người anh thương.”
“Vậy, một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng quay lại đây nhé.”
Quyên đứng đó, mặc cho gió thổi tung mái tóc thẳng dài. Cô ấy cũng cười với tôi như vậy. Nụ cười hồn nhiên của một cô gái 18 tuổi, nhưng chứa đầy nhiệt huyết thanh xuân. Còn tôi lúc đó tựa như một cánh chim bị lạc mất phương hướng giữa những năm tháng đôi mươi của mình. Ngay đến một lời ước hẹn, tôi cũng chẳng có đủ can đảm để nói ra.
Giây phút ấy tôi chỉ biết nhanh tay bấm máy chụp, lưu lại nụ cười rạng rỡ của Quyên trong những tấm hình cũ. Cũng chẳng biết từ lúc nào, tôi đã lẳng lặng cất giữ những tấm hình đó vào một góc riêng trong hành trang của mình.
Quá khứ qua đi chẳng thể lấy lại được nữa. Dù có đi xa đến tận chân trời góc bể, cuối cùng tôi vẫn trở về nơi này. Là bởi vì vẫn chưa quên được người con gái năm xưa, chưa quên được mùa hoa Đỗ Quyên năm ấy. Là bởi vì còn đâu đó một chút hi vọng, cũng là vì không muốn hối tiếc mãi về sau.
Biển người mênh mông là thế, chỉ những người có duyên mới có thể gặp gỡ. Vậy giữa tôi và Quyên là duyên hay là nợ, là còn nhớ đến nhau hay đã lãng quên nhau rồi?
…
Khi tôi mở mắt ra, trời đã tối hẳn. Cái lạnh về đêm ở nơi này khiến tôi tỉnh táo hơn đôi chút. Mọi thứ trước đó diễn ra quá đỗi bất ngờ, ngỡ như một giấc mơ mà hư hư thực thực.
“Anh tỉnh rồi à. May quá!”
Lúc này, tôi mới để ý nơi mình đang ở, giọng nói vừa vang lên chính là của cô gái lạ đang ngồi bên cạnh nhìn tôi chằm chằm. Cả căn phòng nhỏ được chiếu sáng bởi một chiếc bòng đèn sợi đốt, ánh điện vàng hắt từ trên xuống đủ để tôi nhìn rõ một khoảng không gian rộng trong nhà cùng cô gái ngồi kế bên.
Xem ra, từ chiều đến giờ tôi đã trở thành vị khách bất đắc dĩ của người ta rồi. Dù vậy, tôi vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.
“Tôi, bị sao vậy?”
Tôi có chút ngại ngùng, mở miệng hỏi. Chợt nghe thanh âm của mình lúc này vang lên khàn đặc, cảm giác cuống họng khô khốc. Tôi khát!
Cô chủ nhà hiểu ý rất nhanh, vội đưa bát nước đã rót sẵn cho tôi.
Như thấy được vàng, ánh mắt chân thành thay cho lời “cảm ơn” rồi dùng một hơi húp sạch nước trong bát. Ngay sau đó, một cảm giác ngai ngái ở cổ dâng lên khiến tôi hơi buồn nôn.
Thứ tôi vừa uống không phải là nước?
“Đây, đây là thứ gì vậy?” Vì có chút bất ngờ nên giọng tôi hơi cao.
“Thuốc.” Cô chủ nhà hồn nhiên trả lời.
“Thuốc? Tôi bị làm sao?” Tôi nhăn mặt nghi ngờ hỏi. Cảm giác chân thực trong miệng càng khiến tôi cảm thấy khó chịu.
“Anh chỉ bị say nắng thôi. Nhưng thuốc mà tôi vừa cho anh uống là phương thuốc bổ gia truyền của nhà tôi đó, rất tốt cho sức khỏe đấy ạ.”
Thuốc bổ gia truyền ư? Thảo nào!
Dù sao cô gái này cũng là có ý tốt. Chiều nay, có lẽ cũng chính cô ấy là người đã cứu tôi, tôi còn chưa nói được một lời cảm ơn tử tế với người ta.
“Anh thấy đỡ hơn chưa?”
Đối diện với nụ cười quan tâm của cô chủ nhà, tôi tự thấy có chút gượng gạo trong lòng. Định bụng sau khi nói lời cảm ơn, sẽ rời khỏi đây ngay. Bởi không muốn làm phiền người ta thêm nữa. Chỉ là, ngay sau đó…
“Ùng, ục…” Cái bụng của tôi lại nhanh hơn cái miệng mất rồi!
“Anh đói rồi đúng không? Tôi nấu bữa tối xong rồi, chờ tôi dọn lên rồi mình cùng ăn nhé!”
Dứt lời, còn chưa để tôi kịp mở miệng chữa gượng, cô gái đã chuồn lẹ ra ngoài cùng với tiếng cười khúc khích. Bỏ lại tôi với một nụ cười méo mó. Thật đúng là… rất đói!
Bước ra khỏi cánh cửa gỗ nhỏ chỉ cao hơn tôi vỏn vẹn vài centimet, bên ngoài là cả một bầu trời đầy ắp sao. Còn có những cơn gió nhè nhẹ thổi đến mang theo hương cỏ dìu dịu từ khắp xung quanh. Đó chính là mùi vị về đêm của vùng thung lũng được bao bọc bởi núi đồi.
Tôi đi một vòng quanh căn nhà gỗ để tìm nước rửa mặt mũi chân tay nhưng không thấy. Ánh lửa từ trong nhà bếp bập bùng chiếu sáng màn đêm tĩnh mịch, có tiếng nồi niêu xoong chảo va đập vào nhau phát ra thanh âm leng keng trong không gian im ắng. Có lẽ cô chủ nhà đang làm nóng lại thức ăn đã bị nguội.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi tiến vào trong bếp.
“Bụp… ai du.” Vì trời quá tối nên tôi không để ý khiến đầu bị đập mạnh vào mé trên cánh cửa một cú đau điếng.
“
Cánh cửa chết tiệt.” Tôi mắng thầm trong bụng một câu, quả thật có chút không can tâm.
Có mỗi cánh cửa để ra vào mà cũng không chịu làm cao lên một chút, thật đúng là…
“Ôi, anh không sao chứ ạ? … Chắc là đau lắm!”
Ngay sau lời hỏi thăm đầy chân thành kia, lại là tiếng cười khúc khích của cô chủ nhà.
Tôi gượng đến nỗi chẳng biết nói gì, vừa dùng một tay xoa xoa trán, vừa dáo dác tìm kiếm nước. Cũng may, ánh lửa nhỏ nhưng đủ sáng để tôi đi đến được chỗ bể nước nằm trong góc nhà ngay phía sau khu bếp.
Rửa mặt sạch sẽ xong, tôi cảm thấy phấn chấn hơn nhiều. Mùi thức ăn vờn quanh mũi khiến bụng tôi nhộn nhạo cả lên. Không biết cô chủ nhà này… À, tôi còn chưa biết tên của cô gái đã cứu mình nữa.
“Ừm, hừm… Chiều nay, thật cảm ơn cô vì đã giúp tôi. Cô tên là gì?”
“Cứ gọi tôi là A Đóa.”
“A Đóa? Tên nghe rất lạ. Cô là người dân tộc gì?”
“Tôi là người Mông Hoa. Hì.”
Cô ấy lại cười, dù lần này chỉ là một nụ cười lướt nhẹ trên môi.
“Còn anh tên gì? Người ở đâu? Sao lại đến đây? Là đi du lịch hay đi công tác?”
Tôi bị á khẩu với một loạt câu hỏi của A Đóa. Giọng nói của cô trong trẻo, không hề bị ngọng.Âm lượng không nhỏ cũng không quá to, vừa đủ để người nghe cảm thấy dễ chịu. Tôi liền ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi một, nhưng vẫn có một chút không thật lòng.
“Tôi là Lâm. Người ở Hà Nội, ra đây du lịch.”
“Anh định đến đây du lịch bao lâu?”
“Hả?”
“À, tại tôi thấy hành lý của anh khá nặng. Anh mang nhiều đồ như vậy chắc không phải chỉ đến đây du lịch một hai ngày chứ ạ?”
Cô gái A Đóa này cũng khá là thông minh. Tôi hoàn toàn đã bị cô ấy lật tẩy ngay từ giây phút đầu rồi.
Càng nhìn tôi càng thấy cô ấy có đôi nét gì đó giống Quyên của mười năm trước. Trông cô ấy cũng còn khá trẻ, tính nét hoạt bát, hồn nhiên và tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân. Giống như đóa Đỗ Quyên rừng năm nào…
Tôi lắc nhẹ đầu, chuyển ánh nhìn sang đốm lửa đang cháy lộp độp bên cạnh. Trong lòng lại cảm thấy trống rỗng đến tận cùng.
“Tôi cũng không biết mình sẽ ở đây trong bao lâu?”
…
Ăn xong bữa cơm tối muộn, A Đóa dẫn tôi lên trấn tìm một nhà nghỉ ở tạm qua đêm. Thật ra, A Đóa sống với mẹ cô ấy. Nhưng tối nay, mẹ của A Đóa phải ngủ lại trên nhà ngoại không về. Đành ra, tôi cũng không tiện ở lại. Vì vậy, dù trời đã dần về đêm tôi vẫn cố gắng đi lên thị trấn Sa Pa để tìm chỗ ngủ. Là một mảnh đất du lịch nổi tiếng, sẽ không lo không có nhà nghỉ.
A Đóa vừa tiễn tôi được một đoạn thì tôi bảo cô ấy trở về. Con gái đi đêm một mình rất không an toàn. Dù sao tôi cũng là con trai, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với tôi được.
Tạm biệt cô chủ nhà tốt bụng, tôi đeo chiếc ba lô nặng trịch lên vai, định sẽ men theo con đường bản để tìm một căn nhà còn sáng nhờ họ làm xe ôm đưa tôi lên trấn. Vừa đi được vài bước thì A Đóa ở phía sau gọi to:
“Anh Lâm, mai anh sẽ đi đâu?”
Nhìn gương mặt của cô gái nhỏ nửa sáng tối dưới ánh đèn đường, tôi lưỡng lự một hồi rồi mới trả lời:
“Không giấu gì cô, mai tôi sẽ lên xã Hầu Thào.”
“Ôi, trùng hợp quá. Nhà ngoại tôi cũng ở Hầu Thào. Mai tôi sẽ qua đó đón mẹ, tôi sẽ cho anh quá giang.”
Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Cô có xe à?”
“Không có. Nhưng mai tôi mượn xe nhà bác để sang bên đó đón mẹ.”
“À…” Sau khi hiểu ra tôi liền vui vẻ đồng ý. Dù sao cô ấy cũng đã có lòng như vậy. Mà tôi cũng chưa đến Hầu Thào bao giờ, chỉ sợ mất nhiều thời gian tìm đường.
“Vậy mai gặp lại sau nhé. Lúc nào đi tôi sẽ gọi anh. Dự là đi sớm đó!”
“Được.”
Tôi xoay người rời đi giữa màn đêm lạnh. Vọng theo sau là tiếng hát nghêu ngao của A Đóa. Đó là một bài hát tiếng Mông mà tôi nghe cũng không hiểu. Tiếng hát nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt lịm.
Từng cơn gió mang theo hơi lạnh thổi đến. Cũng may tôi mang theo khá nhiều áo ấm vì biết trước thời tiết ở Sa Pa thường hay thất thường.
Cuối cùng, đêm đó tôi cũng tìm được một nhà nghỉ bình dân ở trên trấn. Chỉ là dù có ủ mình trong mảnh chăn ấm áp, nhưng trái tim tôi lại lạnh giá không thôi.
…