
Còn gì đáng sợ hơn
Tôi thấy mình đã chết
Xung quanh tôi, mọi người dìu nhau, nhìn tôi rên xiết
Toàn là những người tôi quen...
Rồi tất cả đều chìm vào bóng đêm
Cả những tiếng khóc, tiếng kêu cũng lẫn vào ánh nến
Bóng tối không đáng sợ bằng nơi tôi sẽ đến
Bởi đầy rẫy những người còn sống mà như đã chết ngoài kia.
Tôi không khóc vì sợ chết mà sợ sự chia lìa
Kìa con tôi, đang thảm thiết khóc kêu gọi mẹ
Tôi khóc. Các con tôi, chúng còn quá bé
Mà tôi cần thấy chúng lớn lên!
Người ta bảo người chết rồi dễ dàng bị lãng quên
Nhưng không, nhiều người vẫn sống trong lòng tôi sau khi họ ra đi mãi mãi
Nhìn con mà óc tôi, tim tôi muốn thiết tha ở lại
Tôi khóc...
Tôi gào...
Không lẽ, tôi không thể như những người chết trong sách viết, mỉm cười và nói lời chào...
Hồn nhẹ bẫng vì lòng thanh thản quá?
Tôi vẫn còn nhiều ước mơ chưa thỏa
Nên chưa thể mỉm cười.
Tôi có chết mới thấy biết bao người
Đang đớn đau nhìn tôi và khóc
Nước mắt như hạt ngọc
Tôi chạm tay vào rồi thức dậy lúc tinh mơ
Chuông đồng hồ vừa điểm lúc Năm giờ
Nước mắt kia vẫn ướt đầm trên má....
Hóa ra ta vẫn ở đây, không phải nơi nào xa lạ
Bên cạnh là chồng, con đang say giấc yên lành
Ngoài cửa, nắng đã tràn một màu xanh
Ừ thôi, hãy cứ sống như ngày mai sẽ là kết thúc.
22.5.14
Chỉnh sửa lần cuối: