Hoa Tuyết - Cập nhật - Ranmina

Ranmina

Gà con
Tham gia
19/8/19
Bài viết
17
Gạo
0,0
Chương 9

8 giờ tối cô mới lò mò bước về khu bếp khuôn mặt vẫn trắng bệch, tay vịn vào thành tường, bước chân nhẹ nhàng tiến đến.

Nacy đang lau chùi trên hành lang, thấy cô liền đứng dậy chạy nhanh vào khu bếp, thở dốc.

Cyvi không nhìn Nacy chăm chú vào mấy cái ly trước mặt lau lau, rồi lại chùi chùi:

"Làm gì mà chạy hớt ha hớt hải vậy."

Nacy vừa thở dốc vừa ôm đầu gối:

"Chị.. Chị… Cyvi cô ta… cô ta… trở lại rồi."

Hoạt động tay Cyvi hơi dừng lại:

"Thì kệ nó cô đi làm việc của mình đi."

Vài phút sau cô bước vào, mọi người dừng hoạt động nhìn cô bắt đầu xì xào, ghé sát tai nhau thầm thì to nhỏ:

"Cô ta còn sống sao?"

"Vậy mà có thể sống trở ra, kinh đấy."

"Nhìn trên người cô ta kìa, mấy vết thương ban trưa."

"Thấy rồi thì sao???"

Một cô hầu gái thốt lên:

"Cô ta không phải vampire chứ, mấy vết thương kia không hề lành lại."

"Phải đó người hồi phục chậm nhất cũng chỉ mất có 6 tiếng để lành mấy vết thương ngoài da, còn cô ta." Hơi lắp bắp. "Còn cô ta tám tiếng rồi vết thương vẫn không hề thuyên giảm."

"Cô ta không lẽ là con người." Một cô gái khác thì sửng sốt, hơi đưa tay chỉ về phía cô.

"... v. v..."

Thấy mọi người có vẻ ồn ào Cyvi không khỏi cảm thấy nhức đầu, đặt nhẹ cái ly xuống rồi hùng hổ bước ra ngoài, Trong tiếng nói có chứa sự tức giận:

"Mấy người làm gì mà cứ tập trung ồn ào ở đây đây."

Thấy Cyvi đi ra mọi người liền xúm lại, nhìn cô chỉ trỏ:

"Chị Cyvi chị nhìn cô ta xem, cô ta không phải vampire mà là con người." Rồi cô hầu gái đưa tay chỉ về phía cô đang đứng.

"Đúng rồi đó chị."

Nhiều cô gái khác hùa theo gật đầu lia lịa:

"Chị nhìn xem."

Cyvi nhìn về cô đang đứng bất động ở một góc tường, một lúc sau mới nhận ra những đặc điểm kì lạ ở cô:

"Oh, hóa ra mày cũng là con người đó nha." Cô ta khá bất ngờ ánh mắt nhíu lại hơi cười khẩy suy nghĩ 'nếu cô ta là con người vậy những vết thương kia chắc chắn sẽ rất khó hồi phục, thế nên tao sẽ để cho mày từ từ cảm nhận từng chút một mùi vị của đau đớn, mà tao đã từng trải qua, tao muốn mày cũng phải như tao Ranmina ạ.'

"Mọi người mau làm việc đi." Quay sang cô. "Còn mày, mau đi giặt hết đống đồ của sáng nay đi, không giặt xong thì đừng hòng được ăn." Nói xong thì đi luôn, để cô ở đó một mình với một đống suy nghĩ 'Là mình quá sơ suất cho nên mới xảy ra cớ sự này.'

Sau đó cô đi vào phòng của mình, đóng cửa lại cố gắng thi triển pháp thuật để xóa đi những vết thương kia nhưng lần nào cũng thất bại' thật kì lạ tại sao lại không được???’. Lúc này cô cũng không sử dụng phép thuật nữa mà đi ra ngoài cố gắng giặt cho hết tất cả núi đồ trước mặt.

Ngoài trời tuyết cứ thế rơi xuống, nhiều lúc sau cô bắt đầu cảm nhận được cái lạnh giá từ không khí truyền tới. Khuôn mặt bây giờ của cô không khác gì xác chết là mấy, mặt mày tím tái đi vì lạnh. Mà không thể làm được gì, chỉ có thể cố gắng mau mau giặt xong. Cô vừa giặt vừa xoa tay để cho tay mình không bị lạnh mà cóng.

Ba giờ đêm hơn cô mới giặt xong. Cơ thể của cô bắt đầu mất đi cảm giác vì quá lạnh, nhẹ nhàng tiến vào trong bếp tìm kiếm thức ăn, lục hết tất cả phòng bếp, cũng chỉ còn sót lại vài vẹn cơm nguội. Cô ngậm ngùi nuốt trôi, nhưng không thể thỏa mãn được cơn đói dữ dội của mình đang cào xé trong dạ dày.



10 giờ sáng

Tại phòng hội đồng cấp cao. Nơi đây là nơi dành cho nhà vua và các tướng thần họp mặt trao đổi giải quyết các vấn đề. Căn phòng này rất rộng, toàn bộ gần như bằng vàng và đá đỏ ,đen quý hiếm, trang trí hoa văn đẹp mắt. Tất tần tật đều không thể chê vào đâu được.

(Vua đệ tam) Satushi lên tiếng giọng hơi trầm lắng:

"Dạo gần đây có rất nhiều loạn thần cấu kết với nhau âm mưu mưu phản."

(Vua đệ nhất) Kiyoshi hất tay lập tức vài ba cuốn sách ở kệ sách bay đến:

"Tự xem đi, Kytushi em có ý kiến gì không?" Nhìn sang Kytushi.

(Vua đệ nhị) Kytushi không nói gì chỉ nhắm mắt dựa ra sau trầm ngâm.

(Cận thần) Roma đọc lướt qua, nhìn mọi người rồi lên tiếng:

"Theo thần nghĩ, để loại bỏ những cái tên trong danh sách này cần có mồi câu dẫn, bởi chúng rất cẩn trọng và ít khi lộ diện."

(Trung thần) Kumasa cảm thấy không được ổn lắm:

"Không được, rất nguy hiểm. Bọn chúng hiện nay lại khá mạnh, xảy ra sự việc như lần trước chúng ta cần nên rút kinh nghiệm."

Roma:

"Chúng ta vốn không biết được thực lực của bọn chúng như thế nào để đối phó."

Kiyoshi:

"Cách của Roma khá được nhưng lại rất lại nguy hiểm, mồi câu dẫn chắc chắn không phải là những người tầm thường, bọn chúng chỉ để ý đến sơ hở của ta mà nhắm."

Roma:

"Mà chúng ta lại không hề có nhược điểm hay sơ hở, chuyện lần trước chỉ là ngoài ý muốn."

Kumasa:

"Sau chuyện lần trước chúng sẽ càng cẩn thận hơn, sau khi hành thích thất bại."

Satushi:

"Hiện tại không có mồi nhử thích hợp."

Kiyoshi suy nghĩ một lúc rồi nhìn sang Kytushi:

"Có đấy nhưng không biết Kytushi có đồng ý hay không?"

Mọi người đổ dồn vào Kytushi. Kytushi không nói gì có một chút tức giận.

(Mưu thần) Jumi hiểu ý Kiyoshi liền thốt lên:

"Là vị tiểu thư Inaju, của dòng tộc RuHa."

Kumasa:

"Inaju không phải chứ, Ngài ấy chắc chắn sẽ không đồng ý đâu."

Kytushi đứng dậy rời khỏi ghế, bước ra gần tới cửa thì dừng chân, âm thanh cất lên lạnh lẽo vọng lại:

"Như vậy đi."

Mọi người lúc này mới thở phào một chút.

Kiyoshi:

"Về kế hoạch tiếp theo, mọi người về suy nghĩ, tan họp."



Sau bao nhiêu ngày ròng rã. Cô cuối cùng cũng được trở về học viện. Đặt chân đứng trước cửa khu ở, cô nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Thấy Sahara vẫn còn ngủ, không muốn Sahara vì mình mà tỉnh giấc, nên cô lại ra ngoài đi dạo.

Cô ngồi trên ghế cẩm thạch, gió thổi nhè nhẹ qua mái tóc cô khẽ bay bay. Cảm giác này thật lạ, cô cứ thế lặng lẽ nhìn mây trời.

Không biết cảm giác này còn có thể tồn tại được bao lâu. Cô ngồi đó rất lâu, để cho thời gian trôi chầm chậm, từ từ tận hưởng cảnh đẹp dưới ánh nắng và những hàng cây, hương hoa thoảng bay. Thật dịu nhẹ, lại làm cho người ta có cảm giác buồn bực, muộn phiền trong người sẽ bị chúng thổi bay đi, cùng với một cơn gió.

Mãi 12 giờ trưa cô mới về khu ở. Nhìn thấy cô vào, Sahara liền chạy tới ôm chầm:

"Ranmina bạn có biết là mình nhớ bạn lắm không, bạn cứ như vậy không một lời nào đã bỏ đi huhu."

"Được rồi Sahara sau này mình sẽ không như vậy nữa." Nhẹ nhàng vỗ sau lưng Sahara.

"Hứa rồi nha"

"Ừm." Cô khẽ gật đầu

Lúc này cô mới thôi không ôm nữa mà nhìn cô:

Sahara hơi nhíu mày lại, giọng chất vấn:

"Ranmina mới đi có vài ngày sao lại ốm như thế này hả hả." Hai tay Sahara đặt lên vai cô.

"Mình không sao." Cô hơi né tránh.

"Không sao làm sao được, chắc là mấy cô gái kia lại ăn hiếp bạn đúng không???" Mặt Sahara có nhiều phần nghiêm túc và lo lắng xen kẽ.

"Không có đâu tại mình kén ăn nên mới ốm."

"Thật không."

"Thật mà." Cô gật đầu chắc nịch.

"Vậy được rồi tạm tha cho bạn đó, đi ăn thôi mình sẽ biến bạn thành một con heo tham ăn, để chữa bệnh lười ăn của bạn hihi.” Rồi dắt cô ra ngoài.



Tại nhà ăn.

"Ranmina bạn muốn ăn gì nào?" Đưa menu cho cô.

"Để mình xem."

Bỗng phía trước dãy nhà ăn bên kia rất ồn ào. Cô không nhìn mà Sahara ngước lên hỏi Sahara:

"Sahara bên kia có gì mà ồn ào vậy?"

Sahara nhìn qua liền nhảy cẫng lên:

"Á, là học tỷ Inaju đó, cô ấy rất nổi tiếng nha."

"Mình không biết."

"Mình quên mất bạn mới vào đây học, không biết cũng đúng thôi." Sahara cười cười.

Sahara nhìn ra phía xa xa, nơi học tỷ Inaju bị một đám cô gái lẫn chàng trai vây quanh rồi nhớ ra cái gì đó, quay lại nhìn cô:

"Thảo nào lúc đầu gặp bạn mình cứ thấy quen mắt, nhưng không nhớ ra là ai hóa ra là bạn hơi giống học tỷ, mình có nhiều lúc đang định hỏi bạn là, không biết là bạn có họ hàng gì với học tỷ Inaju hong nữa kìa."

Cô suy nghĩ một lúc:

"Có sao???"

"Ây ya là mình quên hỏi mất."

"Làm sao học tỷ mà hơi giống mình được???" Ánh mắt cô không rời menu tay vẫn lật đều đều.

"Bạn không tin sao, Ranmina bạn xem." Rồi kéo cô đứng lên, xoay người cô lại.

Khoảnh khắc ấy khi 2 ánh mắt chạm nhau. Cô chỉ thoáng bất ngờ thôi 'không ngờ trên đời lại có người gần giống với mình như vậy'. Nhưng cô gái bên kia lại một tia cảm giác sợ hãi tột độ.



Inaju nhớ lại lúc dạo chơi ven bờ hồ thì gặp một bà lão kì quái, bà ta nhìn xoáy vào đôi mắt Inaju mà phán:

"Cô gái, đường tình duyên của cô vốn không tốt, sau này cũng không thể ở bên cạnh người mà mình yêu đời đời kiếp kiếp."

"Bà có ý gì." Nhìn bà ta nghi hoặc.

"Sau này cô sẽ gặp một cô gái thoạt nhìn giống như cô, cô ta chính là mấu chốt. Nên nhớ cô ta không ai có thể giết được chỉ có thể dựa vào cái này để cô ta từ từ biến mất thôi."

Bà ta lấy trong túi ra một lọ thủy tinh đựng chất lỏng đỏ thẫm đưa cho Inaju.

"Giết hay không giết." Rồi biến mất.

Để Inaju lại một mình ngơ ngác, âm thanh ấy vẫn vọng lại bên tai Inaju.

"Giết hay không giết."
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ranmina

Gà con
Tham gia
19/8/19
Bài viết
17
Gạo
0,0
Chương 10

Xế chiều.

"Ranmina nhanh lên, sắp trễ giờ rồi đó." Sahara hối thúc.

"Được mình tới đây." Nói xong cô liền chạy nhanh đến chỗ Sahara, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

"Ranmina bạn biết không hôm nay chúng ta sẽ được học ma pháp đấy."

"Oh vậy sao." Sahara gật đầu.

"Sau khi khảo nghiệm sẽ biết bạn thuộc hệ nào thôi."

Cô quay sang nhìn Sahara:

"Mình thấy thích rồi nha, hì."

Trên đường đi hai người nói chuyện với nhau khá vui vẻ.

...

Đến nơi.

"Zô ai thế kia." Đồng bọn Rosi lên tiếng.

Một đứa khác:

"Chẳng phải chỉ là một đứa hầu gái thôi sao, xớ."

Cả đám cười rộ lên:

"Hahaha."

Cô và Sahara không nói gì dắt tay nhau về chỗ ngồi.

Rosi thấy thế liền bước đến, ngồi xuống trước mặt Cô, buông lời chế nhạo:

"Mấy ngày ở đấy thấy thế nào, tốt chứ." Rồi vả nhẹ lên mặt cô hai cái. Ánh mắt cô hơi rủ xuống không nhìn Rosi.

"..."

"Nhìn cơ thể vẫn còn lành lặn thế này chắc là ăn uống ở đó sướng lắm phải không?" Rosi lộ ra khuôn mặt có vẻ diễu cợt.

"..."

Thấy cô không nói liền nhíu mày:

"Không nói gì là mày đang khinh tao hay sao hả?? Hả???." Rosi trợn mắt lên, tát mạnh vào má cô một phát.

"Chát." Vì lực quá mạnh nên khiến khóe miệng cô chảy máu, má cô hơi sưng đỏ lên.

Quá bất ngờ Sahara một lúc sau mới phản ứng kịp đang định đứng dậy đưa tay lên tát Rosi. Thì đã bị cô phát hiện kịp thời ngăn lại kéo Sahara ngồi xuống, cô quay sang nói kẽ:

"Đừng can thiệp vào chuyện của mình nữa." Không lấy một tia cảm xúc, rồi cô quay mặt lại nhìn Rosi.

Rosi nhìn cô đắc ý cười, quay sang mấy đứa khác:

"Nó bị đánh mà còn có tâm trạng quan tâm đến bạn nó nữa kìa chúng mày ạ."

Một cô gái đứng bên cạnh Rosi lên tiếng.

"Chị Rosi hay là nó muốn ăn cái tát thay cho bạn mình nhỉ."

Một cô gái khác nữa lên tiếng:

"Chắc là vậy rồi."

Rosi không nhìn tụi đồng bọn nữa mà quay sang cô, nâng cằm cô lên:

"Ai dô, khuôn mặt mà bị méo một bên không có đẹp, để tao sửa lại cho nó đẹp lên nhé". Xong câu nói Rosi liền vung tay tát mạnh vào bên mặt còn lại của cô. "Chát."

Lần này cái tát có vẻ mạnh hơn lần trước, mọi người xung quanh vẫn vậy, không có tí gì là mảy may phản ứng, cùng lắm là vài tiếng xì xào thôi. Tại vì bọn họ cũng đã quen với chuyện như thế này rồi, chuyện này thường xảy ra như cơm bữa.

"Mấy đứa lấy cho chị cái khăn." Một cô gái đưa khăn tới, Rosi cầm lấy rồi lau lau tay cứ như vừa động vào thứ gì đó dơ bẩn lắm, lau xong đem cái khăn đó ném vào mặt cô.

"Cho mày lau miệng, nhìn khuôn mặt mày khiến tao thấy buồn nôn." Rồi cả đám cười rộ lên.

"Hahahaha….."

"Chị đánh hay lắm."

"Nhìn mặt đẹp thế cơ mà."

"Tuyệt vời ông mặt trời luôn, hahaha."

Sau khi mấy cô gái kia rời đi Sahara mới lấy khăn giấy ra lau nhẹ vết thương trên mặt cô:

"Ranmina bạn có đau không?"

Cô quay lại nhìn Sahara:

"Mình không sao, sau này mình mà gặp chuyện như này, bạn cứ kệ mình đi, nhé." Cô khẽ mỉm cười nhìn Sahara.

Hiểu ý cô ánh mắt Sahara có vẻ hơi trầm xuống, gật đầu:

"Được."

Cứ như vậy thời gian dần trôi đi, cho đến khi thầy giáo bước vào:

"Các em theo tôi đến phòng tập luyện." Nói xong mọi người đứng dậy theo thầy ra ngoài.

Đến phòng luyện tập. Căn phòng này vô cùng lớn, ở dưới mỗi khu trống có kẻ đường phân cách đặt trước mặt là 6 viên ngọc tròn nhỏ. Dư khả năng cho học viên luyện tập.

Thầy cất tiếng:

"Mỗi người một khu trống đã kẻ sẵn, mau bước vào." Rồi thầy đi ra ngoài.

Cô đang định vào chỗ thì bị tụi Rosi cản trở:

"Mày xuống ô phía xa xa kia mà đứng." Rồi đẩy mạnh cô ra xa.

Cô đang bước xuống thì bị cô gái bên cạnh hất mạnh khiến cô ngã xuống nền đau điếng, còn có một số cô gái đi ngang không giúp cô thì thôi còn cố tình đạp vào chân, tay cô. Cô nhịn.

Sahara thấy vậy nhưng cũng chẳng thể làm được gì giúp cô, chỉ có thể chương mắt nhìn cô bị người khác ăn hiếp, chà đạp.

Cô cũng không có ý định đánh trả hay làm gì, đứng dậy dắt tay cô bạn cùng xuống dưới đứng.

Thầy bước vào cầm theo một cuốn sách đang viết viết gì đó, một lúc sau mới ngước lên nhìn. Sau khi thầy thấy tất cả học viên đều đã ổn định, mới lên tiếng:

"Các em tập trung tinh thần nhắm mắt lại, nếu các em đã cảm thấy được nguồn sức mạnh bên trong mình rồi thì bộc phát, thi triển lên khu trống trước mặt mà tôi đã đặt 6 viên nguyên tố, nếu viên đá nào phát sáng thì đó chính là sức mạnh của các em, nào bắt đầu."

Sahara bắt đầu vào thực hiện, cô chưa thực hiện nhìn Sahara thi triển, sau nhiều lần bị hụt, một lúc sau viên nguyên tố thủy phát sáng, Sahara mở mắt ra vui mừng reo lên:

"Ranmina thấy không mình thuộc hệ thủy mà, đâu có gạt bạn." Cô khẽ gật đầu."Rồi đến lượt bạn." Sahara chăm chú nhìn cô.

Cô bắt đầu làm theo lời thầy, tịnh tâm thi triển.

Nhưng cô cứ liên tục bị hụt. Tụi Rosi quay xuống nhìn cô, thấy cô như vậy thì cười liên tục:

"Chị Rosi nhìn xem cô ta mãi vẫn chưa thi triển xong kìa hahaha."

"Đúng là thấp kém."

"Bởi vậy mới nói mấy đứa xuất thân thấp hèn bần cùng lắm chỉ được như vậy thôi."

"Hahaha."

"Chỉ có chị là mọi thứ đều luôn đứng đầu trong lớp."

"Chị Rosi là tuyệt nhất"

Rosi nghe vậy thì thích thú làm cao:

"Còn phải nói hứ."

Nhiều lúc sau.

Sahara thốt lên:

"Wow, bạn là hệ mộc à."

Cô mở mắt ra hơi bất ngờ, Rồi mỉm cười gật đầu nhìn Sahara.

"Ừm."

Thầy đánh dấu lên một tờ giấy mỗi khi học viên thi triển xong, và cô là người được thầy đánh dấu cuối cùng, người chậm kế cô cũng thực hiện xong trước cô 20 phút.

"Tiếp theo là các em phải thi triển cho chúng xuất hiện, dưới những viên đá có chứa nguyên liệu thiên nhiên, nào bắt đầu." Thầy nói thêm:

"Quá trình thứ hai này tương đối khó các em cứ từ từ luyện tập, hôm nay không được thì ngày mai ngày mai không được tuần sau đến đây luyện tập tiếp."

3 giờ đồng hồ trôi qua vẫn chưa có ai thực hiện được:

Sahara dừng động tác nhìn cô nhắm mắt, biết cô từ nãy giờ không có thi triển:

"Ba giờ đồng hồ rồi, cứ nhìn mình thi triển, Ranmina bạn không thi triển sao?" Sahara nghiêng đầu nhìn vẻ thản nhiên của cô.

Cô bước lại khẽ nói nhỏ vào tai Sahara:

"Sahara mình mà thi triển vào lúc này chắc chắn sẽ thành công, mà thành công là tụi Rosi lại không tha cho mình đâu."

Sahara hiểu ý liền gật đầu cười cười. nghĩ 'Có phải không vậy trời.' Nói nhỏ:

"Bây giờ mới biết bạn tài giỏi vậy nha." Sahara dừng lại rồi nói tiếp."Tí nữa ra về khu ở thi triển cho mình xem nha."

"Được, không thành vấn đề."

"Được thành giao."



Khu ở hoàng gia.

"Mau mau tắm nhanh rồi ra đây thi triển cho mình xem."

"Được."

10 phút sau cô bước ra.

"Sahara kiếm cho mình một chậu cây dây leo."

"Ok, ok." Rồi Sahara chạy ra ngoài bưng vô một chậu cây dây leo.

"Đây." Sahara đặt xuống rồi đứng sang một bên.

Sahara nhìn thấy cô niệm một câu gì đó. Cây từ trong chậu bắt đầu di chuyển tiến về phía Sahara. Cô liền dừng lại.

Sahara bất ngờ đến tột độ của sự ngây ngốc:

"Wow, thiệt không ngờ lun á bạn còn có thể điều khiển được chúng, mà thầy còn chưa có chỉ đến nữa." Nhìn cây rồi nhìn cô."Tin được không vampire lai mà như vampire đại quý tộc vậy, thiệt không thể tin vào mắt mình mà." Suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp. "Vậy ban sáng là cậu cũng giả bộ luôn sao."

Cô tiến lại véo hai má Sahara:

"Đúng rồi suỵt." Cô đưa ngón tay trỏ lên miệng Sahara."Sahara đi ăn thôi."

Hiểu ý Sahara liền gật đầu.

"Được."



Tại lâu đài bóng tối. Phòng vua đệ nhị.

"Thấy anh cả ngày nay không ăn gì nên em mang qua chút đồ ăn, anh ăn thử xem, xem có ngon không? là do tự tay em nấu ấy hihi" Inaju rạng rỡ, tươi cười.

"..."

Không thấy trả lời, Inaju có hơi thất vọng, tiến lại đặt khay đồ ăn xuống lấy ghế ngồi bên cạnh nhìn Kytushi chăm chú.

Kytushi vẫn vậy chuyên tâm vào một đống sách, giấy trước mặt, viết viết.

Inaju rất hiểu Kytushi khi nào anh chưa làm xong tất cả công việc, thì anh sẽ không động vào bất cứ đồ ăn gì.

Cô nhìn Kytushi khẽ thở dài ngẫm nghĩ 'quen anh lâu như vậy rồi, mãi anh vẫn chỉ dùng thái độ lạnh nhạt đối xử với em, quả là trái tim sắc đá, nhưng chính vì thế em mới ngày càng ngày yêu anh sâu đậm.' Cô bất giác mỉm cười gối tay nằm nghiêng qua nhìn từng cử chỉ của Kytushi.

Kytushi từng thao tác, đều đều, chậm chậm nhìn rất đã mắt. 'Anh thật đẹp, đẹp đến mức em không thể nào bỏ lỡ từng hành động chi tiết nào ở anh, anh biết không?' tự hỏi lòng mình.

Một tiếng sau Kytushi làm xong công việc nhìn sang bên cạnh thấy Inaju đã ngủ, nhẹ nhàng bế cô lên, tiến về phía giường ngủ đặt xuống. Kytushi không ở lại mà đi ra ngoài.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ranmina

Gà con
Tham gia
19/8/19
Bài viết
17
Gạo
0,0
Chương 11

Lâu đài bóng tối 9 giờ sáng.

Cô bước vào đại sảnh, đang suy nghĩ gì đó mà vô tình đụng phải một người đàn ông rất điển trai làm hắn ta rớt xuống một xấp tài liệu, còn cô thì ngã lăn ra xuống nền. Lúc này tâm trạng cô mới hồi phục trở lại, vội vội vàng vàng đứng dậy cúi đầu:

"Xin lỗi Ngài." Rồi nhanh tay cúi xuống nhặt hết mớ hỗn độn mà cô vừa mới gây ra.

"Không sao." Cũng cúi xuống nhặt cùng cô. Nhặt xong cô ngước lên rồi đưa cho hắn vội vã từ giả, rời đi.

Để lại cho hắn một đống suy nghĩ.



Nhà bếp hoàng cung.

Sumisun đứng bên cạnh Cyvi lên tiếng:

"Chị Cyvi 9 giờ hơn rồi mà cô ta vẫn chưa có tới."

Một cô gái khác chen vào.

"Tí nữa chị nhớ phạt cô ta nha."

"Cô ta đang kéo dài thời không muốn làm đây mà."

Cyvi suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Tôi tự có cách không phiền mấy cô nhiều chuyện, đi làm việc của mình đi." Hơi lườm mấy cô hầu gái xung quanh.

"Vâng." Đồng thanh rút lui.

13 phút sau cô mới từ từ bước vào. Cyvi đang ngồi thưởng thức ly rượu vang lên tiếng

"Mày đi trễ 26 phút, ra dãy hành lang khu C chùi sạch sẽ cho tao, phải trở lại đây trước 4 giờ chiều" Hơi dừng lại."Nếu mà không sạch và về đúng giờ thì đừng có trách tao ác." Trên mặt cô ta liền xuất hiện một nụ cười thâm độc.

"Và mày sẽ như chiếc ly này biết không?" Cyvi lắc lắc chiếc ly sau đó buông tay, chiếc Cốc trên tay Cyvi rớt xuống vỡ tan tành cùng với những vệt nước màu đỏ thẫm của rượu vang hòa thành một mớ hỗn độn.

Chú thích: (Khu C rất rộng, 10 người lau tầm 1 tiếng mới xong.)

Cô lẳng lặng nghe theo, đi ra khu giặt giũ lấy một cái khăn, múc đầy thau nước rồi xách ra dãy hành lang khu C.

Đến nơi cô cũng lấm thấm mệt, mồ hôi chảy ra thấm ướt cả bộ đồ hầu gái mà cô đang mặc. Nhẹ nhàng ngồi xuống lấy ra trong thùng một chiếc khăn vắt sạch nước rồi đặt xuống lau.

Phía bên này 4 tiếng sau.

"Sumisun."

"Dạ có em." Cô ta đang rửa bát liền chạy lại.

"Đến dãy hành lang khu C gây phiền phức cho cô ta, càng gây nhiều rắc rối càng tốt, làm xong sẽ có thưởng."

"Dạ, em cảm ơn chị Cyvi." Cô ta vui mừng cúi người nhận mệnh lệnh xong lui ra khỏi bếp chạy thẳng đến khu C. Trước lúc đó cô ta còn không quên mang thêm một nắm hạt dưa, một bịch đất tầm 1kg và một chiếc giày dính đầy bùn đất.

Cô đã lau được một quản khá dài rồi, không biết từ đâu Sumisun cô ta vừa đi qua vừa cắn hạt dưa ở chỗ cô vừa mới lau sạch bóng, giờ nhìn lại chỉ thấy toàn hạt dưa và vết chân bẩn, bùn đất của cô ta.

Cô cứ mặc kệ, để xem cô ta cắn được bao lâu và dẫm được đến khi nào, cô cứ thản nhiên mà lau thôi. Thấy vậy cô ta liền tức giận đi tới đá mạnh xô nước của cô, nước trong thùng văng tung tóe chảy tràn lan ra hành lang, người cô cũng vì thế mà ướt đẫm như chuột lột. Nhưng cô chẳng nói gì lẳng lặng lau hết nước đã chảy ra rồi vắt vào trong thùng, lại đi lấy thau nước khác. Cô ta tức quá không làm gì nữa mà bước tay không trở về.

Sumisun vừa về đến nơi Rosi đã truy hỏi:

"Sao rồi."

Sumisum cười tươi rói:

"Dạ em làm rất tốt ạ."

"Tốt." Rồi cô ta hất tay, một người hầu gái khác liền đưa cho Sumisun một ít tiền.

Sumisun thấy tiền mắt sáng rực vội nhận lấy quỳ xuống cúi đầu:

"Em cảm ơn chị, cảm ơn chị."

"Được rồi." Nhìn sang mấy đứa khác. "Các em chờ tối nay xem kịch hay đi." Lộ ra vẻ thâm hiểm độc ác nhìn xa xăm.

"Vâng."

Mọi người lúc này đều rất hí hửng mong chờ, vài số người còn lại, lại cảm thấy lo lắng cho cô. Bởi không phải ai cũng độc ác, lòng dạ rắn rết cả.



Phòng hội đồng cấp cao.

Kiyoshi giọng trầm bổng đều đều lên tiếng:

"Mọi người đã có cách gì chưa."

Mọi người trong phòng chỉ nhìn nhau. Sau đó nhìn hai vị vua còn lại mong chờ.

Satushi cất tiếng cắt ngang bầu không khí im lặng:

"Bọn họ vốn biết Inaju là người của anh Kytushi, chỉ cần chúng ta tạo nên sơ hở."

Kumasa hiểu hiểu được sơ sơ:

"Vậy nên thần nghĩ chúng ta cần tạo ra một tin tức hòng gây sự chú ý trước."

Jumi tiếp lời:

"Sau đó tạo một địa điểm thích hợp tổ chức một buổi tiệc, kích thích tính tò mò của bọn chúng, làm cho chúng ít phòng bị."

Roma hưởng ứng:

"Cuối cùng chúng ta sẽ mai phục tóm gọn một mẻ." Rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó nhìn mọi người."Tí thì quên thần hôm nay đã vô tình gặp được một cô hầu gái thoạt nhìn rất giống Inaju thế nên." Đang định nói tiếp thì bị Kiyoshi cắt lời:

"Không được."

Thấy lạ mọi người không khỏi bất ngờ nhìn Vua Đệ nhất Kiyoshi. Sau đó không biết Kiyoshi nghĩ gì đó lại thôi:

"Cứ như vậy đi sau 3 ngày nữa thực hiện, tan họp."

Mọi người đã rời khỏi phòng, chỉ còn mình Kiyoshi vẫn ngồi đấy khoanh tay trước ngực ngã người ra sau:

"Ta nên làm sao đây." Tự hỏi lòng mình.

...

7 giờ tối hơn.

Hơn 50 người hầu gái đang tụ tập ngoài phòng bếp. Cyvi ngồi bắt chéo chân, còn mọi người thì đứng xung quanh Cyvi thay phiên nhau bóp vai. Trong lúc chờ đợi cô quay lại.

17 phút sau.

Một cô gái từ bên ngoài chạy tới.

"Chị Cyvi cô ta tới rồi."

"Đến rồi đến rồi."

"..." Mọi người thi nhau bày ra một kiểu mặt chờ đợi kịch hay.

Cô đi vào nhìn thấy cảnh như vậy thì đã đoán được trước kết cuộc của mình.

Thấy cô bước gần tới Cyvi liền đứng dậy dơ một tay ra, lập tức có một cô gái mang tới một chiếc bình thủy tinh rất đẹp, Cyvi cầm lấy tiến lại phía cô:

"Nhìn thấy đây là gì không?"

"..."

Cô không trả lời bình thản im lặng đứng nhìn Cyvi. Mà Cyvi lại ghét nhất cái kiểu này của cô, lập tức chiếc bình trên tay Cyvi một phát đập mạnh vào đầu của cô, phát ra tiếng kêu đến chói tai "Choang." Từng mảnh vụn của chiếc bình rớt xuống kêu "lạch cạch lạch cạch."

Mọi người hết sức kinh ngạc trước hành động của Cyvi. Rồi quay sang nhìn cô.

Máu trên đầu cô bắt đầu chảy xuống, miệng cô mấp máy mở ra một thứ tiếng mà khiến mọi người ở đây không khỏi kinh ngạc, rùng mình:

"Xong rồi." Quay đầu cô lạnh lùng bước đi.

Để lại Cyvi một bất ngờ lớn không khỏi bàng hoàng đứng chôn chân một chỗ.

Mấy cô gái kia sợ đến run người có người còn ngồi sụp xuống chỉ tay yếu ớt vào cô:

"Giọng... của... cô... ta."

Cô gái khác lên tiếng.

"Mọi người... có... nghe... thấy không?" Quay lại nhìn mấy cô gái khác cũng hơi xanh mặt.

Cô vịn tay vào tường mà bước đi. Đi được một lúc lâu không biết mình đã đi đến chỗ nào rồi, lúc này cô cảm thấy đầu của mình bắt đầu có hiện tượng choáng váng, không nhanh không chậm cô nhìn xung quanh để tìm kiếm chỗ dừng chân, thấy ban công cô liền lảo đảo bước tới ngồi sụp xuống. Máu cứ thế tuôn ra chảy xuống tóc qua mép mặt, qua cổ rồi thấm đẫm xuống cả một mảng áo. Khuôn mặt lại trở nên trắng bệch, đôi môi từ đỏ mọng bây giờ cũng trở nên tím tái. Tuyết ngoài trời vẫn cứ thế, lặng lẽ thế rơi xuống đáp vào người cô, càng ngày càng nhiều. Cảm giác cái lạnh một ngày càng lạnh xâm chiếm lấy cô, cô từ từ lim dim mắt rồi bất tỉnh.

Thời gian cứ thế trôi dần.

Cuối cùng cũng có một người đàn ông bước đến nhẹ nhàng bế xốc cô lên rồi biến mất, để lại nơi đây vài vệt tuyết máu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ranmina

Gà con
Tham gia
19/8/19
Bài viết
17
Gạo
0,0
Chương 12

Sáng hôm sau.

Mở mắt từ từ nhìn khung cảnh xung quanh có chút khác lạ, đồ trên người cô cũng thay đổi, thay vào đó là một bộ đầm ngủ hoàng gia màu trắng tinh khiết, đường nét thanh thoát, nhẹ nhàng.

Cô không suy nghĩ nhiều. Bước xuống, mở cửa đi ra ngoài, liền thấy một người đàn ông đẹp hơn tranh đang ngồi viết viết gì đó, có hơi đơ một chút, biết người đó chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Cô liền tiến lại cúi đầu xuống chắp tay hành lễ:

"Cảm ơn Ngài hôm qua đã cứu thần."

Kiyoshi không nhìn phát ra một thứ âm thanh trầm bổng mê hoặc:

"Không cần cảm ơn, ta làm vậy chỉ vì không muốn mồi nhử của mình bị thương mà làm hỏng đến kế hoạch."

Cô nghe vậy không khỏi thấy làm lạ 'Mồi nhử'.

"Vâng, vậy nếu không có việc gì nữa thần xin cáo lui."

Kiyoshi ngừng bút ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng hơi trầm xuống pha chút lạnh lẽo:

"Muốn đi." Hơi nhíu mày.

Cô nhìn lên liền chạm phải ánh mắt màu xanh lá tuyệt đẹp của Kiyoshi, có chút run sợ, bối rối lại cúi xuống như thể mình vừa bị bắt quả tang khi đang ăn trộm.

"Bước vô phòng không có sự cho phép của ta em đừng hòng rời khỏi." Hắn nhấn mạnh gằn từng chữ.

"Vâng." Rồi cô lặng lẽ quay trở về phòng. Khép cửa lại, quay người dựa vào cánh cửa đưa tay lên ngực trái, nhẹ nhàng thở phào 'thật đáng sợ mà'.

Cả lâu đài này đều chỉ được sơn bằng một màu đen, màu của bóng tối, cô nhìn khắp cả căn phòng chán nản bước đến gần cửa sổ ngồi xuống, nhìn ngắm bầu trời phía bên ngoài, ít ra ngoài đây vẫn còn có thứ ánh sáng nhẹ dịu, màu của tuyết trắng.



Trưa 11 giờ 44 phút.

Bên ngoài cửa vọng vào:

"Em mau thay đồ, đồ ta bỏ bên cạnh, xong ra đây." Một câu mệnh lệnh nhẹ nhàng nhưng đối với cô có hơi cực hình.

Cô thoáng giật mình. Nhìn về phía gần đầu giường nơi có một cái hộp hoa văn màu đen đính đá long lanh rất đẹp. Cô đoán chắc đồ đang đựng trong đấy, nhẹ nhàng bước xuống mở nắp hộp, lấy đồ cầm lên, nhìn bộ đầm hai dây màu trắng khá đơn giản nhưng chất liệu lại cực kỳ tốt, thay xong cô không nhìn qua gương mà đi thẳng ra luôn.

Cô vừa bước ra âm thanh ấy lại cất lên:

"Theo ta." Rồi bước đi.

Cô cứ đi theo sau, không nói gì, cho đến khi đến nhà ăn. Cô mới phát hiện, hóa ra người cứu mình là một vị vua nào đó cô không biết. Vì nơi kia chính là nhà ăn của các vị vua.

Kiyoshi ngồi xuống chỗ chính diện, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông khác đang ngồi chống cằm rũ mi xuống nhan sắc cũng chẳng kém gì với người kia, chắc chắn cũng là một trong những ba vị vua kia rồi.

Thấy cô cứ đứng đó ngơ ngác Kiyoshi bèn lên tiếng:

"Ngồi xuống." Tiếng nói vừa lọt vào tai cô, cô liền lập tức nghe theo, ngồi xuống đối mặt với vị vua phía trước có chút quen mắt nhưng cô không nhớ là ai.

Satushi ngước mắt nhìn lên người trước mặt (cô liền cúi gầm mặt xuống) mà bất giác thốt lên âm thanh trầm trầm lạnh:

"Người thay thế là cô ta."

"Đúng vậy."

Sau đó không có ai nói thêm câu nào nữa mà chỉ lặng lẽ thưởng thức thức ăn. Cô có hơi không quen với nơi ăn uống hoàng gia này lại có chút gò bó khó tự nhiên nên cô ăn rất ít. Kiyoshi nhìn sang thấy vậy lên tiếng:

"Không ngon."

Cô liền lắc đầu.

"Vậy ăn nhiều vào."

Cô gật đầu.



Tại nhà bếp hoàng cung.

Mọi người xúm lại chỗ Cyvi mỗi người một câu.

"Chị Cyvi em có nhìn nhầm không người như cô ta mà lại được ăn chung với vua sao?"

"Phải đó."

"Không thể tin được mà, vậy mà cô ta có thể."

"Từ hôm qua sau khi cô ta rời khỏi, không có quay lại thì ra…."

"Rốt cuộc cô ta có quan hệ như thế nào." Hơi hoang mang nhìn qua cô gái khác.

Một cô gái khác bắt đầu sợ.

"Liệu cô ta có quay lại trả thù không."

"Cô ta mà trả thù thì chúng ta chết mất huhu". Một cô hầu gái khác hoảng sợ ngồi sụp xuống.

"... v. v..."

Cyvi lúc này không có nghe lọt lời mấy người kia nói. Tức giận cực nộ.

"Không thể nào sao nó có thể chứ, sao có thể???" Hai mắt cô ta đỏ ngầu, trợn mắt lên chỉ từng đứa mà lên quát:

"Tụi mày im hết cho tao coi, mau đi làm việc của mày đi, mày nữa, mau đi, AA." Cô ta đập vỡ vài cái bát, rồi điên tiết lên cầm roi chạy lại đánh mấy đứa khác một cách điên cuồng.

"Làm sao, làm sao có thể chứ."

Trong bếp lại phát ra những thứ tiếng đau xót ai oán.

"Huhu chị Cyvi em sai rồi."

"Em không nói nữa chị tha cho em đi Huhu."

Còn có một số cô hầu gái khác ôm chân Civy khóc nỉ non.

"Chị Cyvi đừng như vậy nữa mà, huhu."

"Em chết mất."

"... v. v..."

...

Ban đêm. Phòng vua đệ tam.

Satushi đang ngồi trước bàn làm việc ghi ghi chép chép hồ sơ thì có người gõ cửa."Cốc, cốc."

"Vào đi." Nói tiếp. "Kế hoạch đến đâu rồi."

Trước câu nói đột ngột của Satushi, Roma vẫn không quên chắp tay chào cung kính:

"Thưa Ngài, thần đã đem tin tức kia truyền ra ngoài rồi."

"Tốt."

Roma nghĩ tới điều gì đó lại thưa.

"Còn… cô gái kia." Hơi chần chừ.

"Không cần lo." Không nhìn cứ đều đều trả lời.

"Vâng, không có chuyện gì nữa thần xin cáo từ." Rồi quay mặt bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đang viết Satushi ngước lên suy nghĩ điều gì đó, hai lông mày hơi nhíu lại. Nhưng rồi cũng bỏ qua cái suy nghĩ vừa mới lóe lên của mình tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Một tiếng sau.

Satushi ra ngoài cầm thêm một tệp hồ sơ tiến về phía phòng Kytushi."Cốc cốc."

"Vào."

Satushi mở cửa ra bước đến đưa cho Kytushi một tệp hồ sơ.

"Anh xem đi."

Inaju nghe thấy tiếng nói, lúc này mới chợt tỉnh giấc ngước lên nhìn thấy Satushi vội vàng chạy ra hành lễ quỳ xuống cúi đầu hai tay đặt úp song song với đầu:

"Thứ cho thần vô phép ngủ quên, xin Ngài rũ lòng tha thứ cho sự lỗ mãng của thần."

Satushi không nhìn cũng chả nói gì chỉ hất tay, ý bảo không sao cô lui ra đi. Inaju hiểu ý nên cũng nhẹ nhàng đi ra khép cửa lại.

Kytushi nhìn sơ qua:

"Chỗ này và này có vấn đề." Chỉ chỉ vào hồ sơ kia.

"Em hiểu rồi." Rồi Satushi cầm lấy tệp hồ sơ bước ra ngoài.

Thấy Satushi vừa đi ra Inaju liền bước vào:

"Nãy em ngủ quên, xin lỗi anh, anh muốn ăn gì em kêu nhà bếp nấu."

Kytushi lạnh nhạt:

"Không cần." Vẫn chăm chú vào một đống giấy kia.

"Ò, vậy em ngồi đây xem anh làm việc vậy, hì." Inaju vẫn cố mỉm cười, nhưng trong lòng Inaju lúc này vẫn có gì đó mang chút nỗi buồn không tên 'không cần gì hết chỉ cần anh cứ mãi như vậy là được. Em hạnh phúc lắm rồi.'
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ranmina

Gà con
Tham gia
19/8/19
Bài viết
17
Gạo
0,0
Chương 13

Lâu đài bóng tối. Phòng hội đồng cấp cao.

Trong phòng hội đồng cấp cao, lúc này mọi người đều đã đến đầy đủ chỉ đợi 3 vị vua kia đến nữa thôi. Nhiều phút sau ba vị vua cùng lúc tiến vào. Mọi người liền đứng dậy chào cung kính, Kiyoshi hất tay mọi người liền ngồi xuống.

Kumasa đứng dậy:

"Thưa Ngài bên phía đại thần Asuki có tin tức."

Kiyoshi:

"Nói."

"Thưa Ngài ở phía Bắc hiện nay đang có bạo loạn, dân chúng ở đấy đang rất hoang mang, nên đại thần Asuki ở phía đó mới trình báo gấp." Rồi đưa bức thư lên cho Kiyoshi.

Satushi:

"Xảy ra bao lâu rồi."

Kumasa lắc đầu:

"Thần không rõ."

Kiyoshi đọc xong đan chéo tay nhau đặt trước cằm nhìn lên phía mọi người:

"Kế hoạch lần trước chúng ta tạm hoãn lại, bọn chúng hiện nay khá phức tạp, cần giải quyết gấp, tránh ảnh hưởng đến sau này."

Mọi người bất ngờ Roma lên tiếng:

"Thưa Ngài chúng thần đã đưa tin tức đi rồi, nếu..." Đang định nói tiếp thì bị Satushi cắt ngang:

"Đưa tin tức ngừng."

Roma gật đầu:

"Rõ."

Kiyoshi:

"Vài ngày nữa mọi người theo ta đi dẹp loạn."

Jumi:

"Vậy còn nơi này."

Kiyoshi:

"Không cần lo Kytushi sẽ ở lại."

"Mọi người tan họp."

Kiyoshi trở về phòng mở cửa ra nằm xuống giường nhắm mắt lại mở ra thứ âm thanh trầm bổng:

"Mấy ngày nữa ta không có ở đây, tự lo cho bản thân."

Cô đang ngồi ở cửa sổ nghe thấy liền hiểu:

"Vâng."

Không khí lúc này lại trở về trạng thái ban đầu, tĩnh mịch như tờ.



Mấy ngày sau.

Cô đang ngủ đột nhiên có người lôi cô xuống đất hất nước bẩn vào mặt cô. Quá đột ngột một lúc sau, một cơn đau nhức truyền tới, lúc này cô mới từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh thì thấy một cô gái cầm đang cầm thau nước, phía sau là Cyvi đang khoanh tay tỏ vẻ đắc ý:

"Mấy ngày này cảm thấy hạnh phúc chứ hở."

"…"

"Đứng dậy đi làm việc đi, hay còn đợi tao phải nhắc mày mới chịu đi làm." Trợn mắt nhìn cô. Tiếp theo cô gái ở ngoài bước vào ném cho cô một bộ đồ.

Cô đứng dậy thay bộ đồ hầu gái rồi theo sau Cyvi bước ra ngoài.

Cyvi dẫn cô đến một vườn cây lớn, rồi chỉ xuống:

"Thấy không, sáng hôm nay mày sẽ phải dọn hết chúng, ok" Nói xong đi luôn.

Đúng là biết cách đày đọa người khác. Nơi này vốn lạnh cây cỏ lại mọc um tùm kêu cô nhổ chắc đến tối cũng chưa xong, nhưng cô cũng không có cách nào phản kháng đành phải nghe theo thôi.

Đặt tay xuống nhổ từng cây từng cây cỏ một. Cô mới chỉ nhổ được hơn 1 tiếng mà tay cô bắt đầu có hiện tượng sưng đỏ bỏng rát và trai lì. Nhưng cô vẫn cố duy trì thấm thoát trôi qua cuối cùng cũng làm xong.

Cyvi đứng ngoài cửa bếp đợi cô bước vào thì lên tiếng:

"Bây giờ mày bưng khay thức ăn này lên chỗ vua đệ nhị." Chỉ tay sang góc bếp.

Cô bước đến mới vừa nâng lên đã buông tay ra vì quá đau, mà lúc nãy do nhiệt độ ngoài trời lạnh nên tay cô mất cảm giác, bây giờ nhiệt độ đã ổn định lại nên sẽ rất đau.

Thấy vậy Cyvi liền đi lại tát cho cô một bạt tay:

"Mày tính làm đổ hết chỗ thức ăn này sao, con điên này."

Cô không nói gì cố gắng bưng lên bằng vẻ mặt không cảm xúc nhất rồi rời khỏi. Khiến cô ta không khỏi tức giận. Nhưng theo sau đó là một nụ cười tà ác.



Đến nơi cô khẽ đặt khay thức ăn xuống gõ cửa rồi bưng lên khi đã có sự cho phép, cô mới bước vào, không biết làm sao lúc đó tay cô bỗng trở nên vô cùng đau rát, nóng như lửa đốt, bất giác cô buông tay làm đổ khay đựng thức ăn, không kịp suy nghĩ nhiều cô vội vàng quỳ xuống cúi đầu, nhưng cô không hề giải thích gì thêm về sự việc mình mới vừa gây ra.

Kytushi không nói cũng chẳng thèm nhìn, xem cô như không khí vẫn cứ tập trung vào công việc của mình, Inaju thấy vậy liền đi lại đỡ cô dậy.

Lúc Inaju cầm hai khủy tay cô đỡ lên:

"Cô không sao chứ."

"…"

Cô nhìn lên lắc đầu, rồi ngồi xuống nhặt hết mớ hỗn độn kia, Inaju khá bất ngờ không ngờ lại được gặp cô ở đây. Nhưng Inaju chẳng thấy điều gì đe dọa đến mình cả. Cô dọn xong vừa ra đến cửa Inaju liền gọi với:

"Tí nữa cô đem lên cho tôi một cốc sữa nóng là được."

Cô gật đầu, xong liền đi ra ngoài.

Vừa đến phòng bếp mọi người đã xáo xào lên. Cũng chỉ có một vấn đề tại sao cô ta vẫn chưa chết nữa, cô ta quả là số lớn mệnh lớn mà.

Cô không quan tâm đến lời nói của mọi người xung quanh, rồi đi vào pha một cốc sữa nóng đem ra ngoài.

Cyvi đi vào thấy vậy liền đứng chắn trước mặt cô lên tiếng:

"Mày muốn đi đâu."

"..."

Cô không nói, né qua người Cyvi đang định đi tiếp liền bị Cyvi ngáng chân, làm cô té bổ nhào ra đất ly sữa cũng vì thế mà vỡ tan tành. Có mấy người trong bếp nghe tiếng động lạ thì chạy ra rất nhanh, thấy cô như vậy không giúp đỡ thì thôi, một số người còn tỏ ra kinh miệt, cười ha hả.

"Nhìn bộ dạng của cô ta kìa đúng là mắc cười quá mà hahaha."

"Phải đó, phải đó, hưm."

"... v. v..."

Nhìn ly sữa vừa mới pha, lúc này cô không nhịn được nữa liền đứng dậy tát cho Cyvi một cái tát mạnh, khiến cô ta ngã lăn ra đất.

Mấy người đằng sau thấy thế đang cười liền im bặt. Một số cô hầu gái sợ hãi mà liên lụy liền chạy lại đỡ Cyvi đứng dậy.

Cyvi ôm lấy mặt tức giận, hai mắt đỏ ngầu quát đến chói tai, rồi vung tay ra khỏi mấy cô hầu gái đang đỡ mình:

"Mày dám đánh tao sao con chó này, tụi bây đâu ra đây giữ chặt nó cho tao." 5, 6 người bước đến giữ chặt lấy tay chân cô, mặc cho cô dãy dụa. Cyvi tiến lại điên cuồng tát cô, cứ mỗi cái tát là đi kèm theo một câu không chửi thì mắng:

"Này thì tát tao."

"Này thì ngông cuồng."

"Này thì hỗn xược."

"Này thì láo."

"Cho mày chết."

"…v..v…"

Khuôn mặt cô cũng vì thế mà hơi sưng phồng đỏ ửng lên có chút máu chảy ra, xước một lớp da do móng tay Cyvi cố tình cào vào để làm xấu mặt cô, mép môi nứt nẻ cũng chảy máu, nhưng cô vẫn thế không hề hé lên bất cứ một câu nào, vẫn khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ ấy nhìn Cyvi.

"Mày nên nhớ đối đầu với tao không có gì tốt đẹp hết." Đánh hả dạ rồi mới cùng mấy đứa kia đi vào bếp. Để cô lại với khuôn mặt xấu xí be bét máu, cô ngồi sụp xuống đất.

Bà Amsu đứng ở ngoài nãy giờ, thấy Cyvi vừa đi, bà liền chạy lại dìu cô về phòng, thấy khuôn mặt cô như vậy thì không khỏi lo lắng:

"Cô ngồi ở đây đi đừng đi đấy, tôi đi lấy thuốc."

Một lúc sau bà quay lại với thau nước ấm và một chiếc khăn.

Bà lấy cái khăn ấm ra nhẹ nhàng lau lên mặt cô:

"Có đau không?"

Cô lắc đầu.

Giọng bà lúc này có hơi quở trách:

"Sao cô ngốc thế rõ ràng biết cô ta không có thích tại sao còn cố chống cự để giờ ra cớ sự này haizzz." Bà nhìn khuôn mặt đang đẹp bỗng trở nên xấu xí như thế này của cô, mà không khỏi xót xa thay cho cô, rồi bà lấy ra trong người một tuýp thuốc mở nắp quệt một ít trên tay nhẹ nhàng bôi lên mặt cô. Một lúc sau cô mới mở lời.

"Con biết nhưng không thể." Buông câu hơi lạnh nhạt.

"Ta biết, ta cũng từng như con, nhưng ta nhịn, nên bây giờ mới có thể tồn tại được đến ngày hôm nay." Cô quay sang nhìn bà.

"Thế thôi, cô nghỉ ngơi đi ta đi làm việc tiếp đây." Bà đi được đến cửa thì quay lại nhìn cô."Nhớ lời ta, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa." "Haizzz." Rồi bà mới đi hẳn.

Nhìn bà khuất dần ngẫm nghĩ lại bản thân. Tự nói với mình rằng. "Đúng thế mình ngốc thật."



Bên phía Inaju không thấy cô quay lại liền đi xuống bếp xem thử. Cách xa chỗ nhà bếp Inaju thấy một ly sữa đã vỡ tan tành nghĩ chắc đã xảy ra chuyện gì rồi, vừa hay thấy có cô hầu gái đi qua cô liền hỏi:

"Ở đây xảy ra chuyện gì rồi."

Cô người hầu cung kính chào rồi trả lời:

"Vâng thưa tiểu thư."

"Kể lại cho tôi nghe."

"Vâng." Rồi cô ta kể lại hết thảy sự việc vừa xảy ra, Inaju hơi tức giận:

Cô nghĩ 'quản gia ở đây cũng quá đáng lắm rồi, vốn mình chỉ muốn một ly sữa nóng cô ta lại làm ra những trò như này, xem ra là muốn phản rồi đây mà.' Inaju đang định đi vào chửi một tăng nhưng nghĩ gì đó lại thôi, chỉ kêu cô ta đem cốc sữa nóng lên rồi cũng không nói gì nữa mà bước đi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ranmina

Gà con
Tham gia
19/8/19
Bài viết
17
Gạo
0,0
Chương 14

Một tuần trôi qua, cô lại sắp được trở về với người bạn thân của mình rồi. Trên đường đi về trong lòng cô có chút nóng vội liền đi rất nhanh.

Trước cổng nhìn xa xa đã thấy thân ảnh quen thuộc của Sahara, cô vội vàng bước đến. Sahara vẫn đang vẫy tay với cô:

"Ranmina nhanh lên, biết bạn vào giờ này sẽ về, nên mình mới lặn lội ra đây đón bạn nè." Sahara cười rất tươi nhìn cô.

Cô khẽ cười chạy đến ôm trầm Sahara:

"Sahara bạn thật tốt, cảm ơn bạn luôn đến an ủi mình, những lúc mình buồn." Cô không cầm được cảm xúc của mình nữa mà bắt đầu rơi vài giọt lệ.

"Được rồi hai ngày này ở với mình, mình sẽ chăm sóc bạn, nhìn bạn như vậy mình rất đau lòng đó nha." Rồi cũng nhẹ nhàng khóc theo.

Sau khi khóc xong Sahara lau nhẹ nước mắt, nắm lấy tay cô dắt đi:

"Chắc ở đấy bạn phải chịu đựng ấm ức rất nhiều nhỉ???"

Cô không giấu nữa mà gật đầu.

"Ừm, nhưng không sao có bạn ở bên, tí đó có là gì chứ." Ánh nắng khẽ chiếu xuống khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô.

Mọi người nơi này vẫn luôn quay lưng với cô, nhưng riêng chỉ có Sahara là luôn quay mặt lại mỉm cười với cô.



Nhà ăn hoàng gia.

"Ranmina bạn muốn ăn gì nào." Lại đưa menu đẩy về phía cô.

"Sahara bạn chọn đi gì mình cũng muốn ăn hết." Cô lại đẩy menu về chỗ Sahara.

"Thôi được rồi, mình hiểu rồi để mình đi lấy." Sahara đứng dậy, vừa đi gần đến quầy thì gặp ngay tụi Rosi đang lấy thức ăn, không muốn va chạm nên Sahara đành phải quay lại với tay không:

"Ranmina chúng ta quay về thôi." Cô nhìn ra phía sau Sahara hiểu ý nên cùng cô bạn bước về.

Trên đường đi về bỗng trong đầu Sahara lóe lên một ý nghĩ:

"Hay là hôm nay chúng ta không ăn ở nhà ăn nữa mà sẽ ra ngoài ăn nhé." Sahara hí hửng.

"Ra ngoài á." Cảm thấy hơi lạ trước ý tưởng ăn uống bên ngoài của Sahara.

"Ừ ừ, mau chuẩn bị chúng ta đến đó, tiện thể ghé qua đó mua sắm vui chơi lun, cũng lâu rồi mình chưa có đi mua sắm huhu." Sợ cô không đồng ý Sahara lại mếu mếu tỏ vẻ đáng thương.

Nhưng cô cũng không có ý gì hơn nên rất tán thành với ý tưởng của Sahara.

"Ừm, đi thôi."



Cô và Sahara ngồi trên xe ngựa, nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, ồn ào, náo nhiệt rất đông vui.

Để tránh hệ lụy về sau. Trước khi đi cô và Sahara vẫn không quên đeo khăn che mặt bằng voan mỏng họa tiết hoa, ren, màu đen và áo choàng liền nón đơn điệu với một ít họa tiết ven viền cũng màu đen nốt.

Đến nơi Sahara bước xuống trước sau đó mới đỡ cô xuống sau:

"Ranmina bạn nhìn xem chỗ ăn uống kia rất ngon nha." Sahara chỉ tay về một quán ăn khá nhỏ nhưng mùi thơm tỏa ra từ đó lại rất thơm, làm bụng cô lại kêu lên một tràng dài. “Ột ~~~”

Nhìn theo hướng chỉ của Sahara cô gật đầu:

"Vậy chúng ta vào đó ăn đi."

"Ok, đi ngay cho nóng."

Cô và Sahara đến chỗ có cửa sổ ngồi xuống, lập tức phục vụ nữ không biết từ đâu bước tới:

"Quý Ngài muốn ăn gì ạ." Cung kính.

Sahara nhìn qua menu:

"Lấy cho tôi hai tô phở đi."

"Vâng." Rồi phục vụ đi vào bếp, một lúc sau bưng ra 2 tô phở đặt xuống. Mùi hương lan tỏa ra rất thơm, cô không cưỡng nổi sức hấp dẫn của nó mà ăn một cách ngon lành.

Ngay trong lúc ăn cô và Sahara cũng không tháo khăn che mặt và gỡ nón áo choàng xuống, chỉ là dùng một tay hơi vén khăn che mặt lên một xíu vừa đủ có thể đưa thức ăn vào mà không bị lộ mặt.

Sahara thấy vậy liền kêu phục vụ cho thêm tô nữa rồi đẩy ra trước mặt cô:

"Ranmina ăn nữa đi, xong chúng ta đi chơi."

Cô ngẩng mặt lên nhìn qua tô của Sahara vẫn còn đầy:

"Sahara bạn không ăn sao???"

"Có chứ, nhìn bạn ăn ngon lành quá, làm mình không thể nào có thể rời mắt khỏi cái khoảnh khắc tuyệt đẹp này, chao ôi." Sahara nhìn cô không chớp mắt với vẻ mặt đắm đuối.

"Đến thua với bạn." Cô khẽ cười vươn tay đẩy tô phở mới lại.

"Sahara cùng ăn đi."

"Được thôi hihi."

Sau khi lấp đầy bao tử Sahara lại dắt cô đến tiệm trang sức:

"Ranmina bạn nhìn xem chỗ kia bán trang sức rất đẹp nha."

"Ừm vậy vào đó đi."

Cô và Sahara bước vào, một ông già tóc tai gần như đã bạc hết bước ra tiếp đón chu đáo.

"Mời hai quý cô."

Sahara nhìn xung quanh, liền nhìn trúng một cái kẹp tóc lông vũ đính đá rất đẹp.

"Ông chủ lấy cho tôi cái kia."

"Vâng."

Ông già nhẹ nhàng cẩn trọng lấy ra đưa cho Sahara, Sahara nhận lấy vội tiến lại chỗ cô:

"Ranmina bạn nhìn xem, có thấy đẹp không???"

Cô gật đầu.

Thấy cô gật đầu Sahara vui vẻ tiến về chỗ quầy tính tiền, xong liền bước tới trước mặt cô, cầm chiếc kẹp tóc vừa mua được gỡ nón áo choàng của cô xuống rồi cài lên tóc cô. Cô đang định từ chối, đưa tay lên gỡ xuống liền bị Sahara trừng mắt:

"Không được tháo xuống, là mình tặng bạn, tháo xuống mình sẽ giận đó biết không?"

Cô lúc này chỉ đành có thể nghe lời của Sahara:

"Ừm, đến chịu với bạn." Cô đưa tay kéo nón áo choàng lại.

"Hì hì, chúng ta lại ra quán trang sức khác đi"

"Tuân mệnh, cô nương."

Trong xe ngựa, phía sau bức rèm cửa có một người đàn ông đang nhìn về phía cô và Sahara đang cười nói vui vẻ, bất giác trên miệng hắn hiện lên một đường cong tuyệt mỹ rồi biến mất trong đám đông.

Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình liền quay sang hỏi Sahara:

"Sahara hình như có ai đó đang nhìn mình phải không?" Nghe vậy Sarara khẽ cốc đầu cô.

"Làm gì có ai thèm nhìn bạn chứ Hahaha." Thực chất mọi người xung quanh vẫn luôn nhìn cô và Sahara, bởi vì cô và Sahara khá nổi bật mặc dù đã che mặt nhìn vào ai cũng sẽ nhận ra là người trong hoàng tộc, được đánh giá qua cách ăn mặc và thần thái.



Về đến nơi hai đứa đều mệt lử hết người, bèn quăng hết đống đồ mới mua sang một bên rồi nhẹ nhàng thả người nằm xuống giường. Sahara quay sang nhìn cô hỏi:

"Ranmina hôm nay bạn có thấy vui không hả?"

Cô quay sang nhìn Sahara:

"Rất vui nha." Hai người thôi không nhìn nhau nữa mà hướng lên trần nhà.

"Vui vậy thì hôm khác chúng ta hẹn nhau đi tiếp được không?"

"Được đều nghe theo bạn hết."

"Ừ vậy nghỉ ngơi xíu đi tối nay lại có buổi học đó."

"Ừm." Rồi cô nhắm nghiền mắt lại, thiếp đi.



Buổi sáng dài trôi qua, đêm tối lại kéo đến. Sương mù dày đặc lấp cả lối đi.

Sahara và cô đang bước trên cùng một con đường nhưng hôm nay lại có vẻ khác lạ hẳn, với tầng tầng lớp lớp sương mù lành lạnh nhẹ thấm vào người.

"Sahara sao hôm nay lại nhiều sương mù vậy?"

Sahara khẽ lắc đầu:

"Mình cũng không biết nữa."

"Ừm."

"Ranmina bạn đã sẵn sàng chiến đấu với tụi Rosi chưa?"

Cô khẽ gật đầu:

"Cùng lắm là mấy cái đánh mấy cái tát thôi có gì mà phải căng thẳng chứ, phải không?"

"Ừ, mình chỉ lo cho thân thể yếu đuối của bạn thôi."

"Ừm, có vẻ hôm nay chúng ta nói chuyện ăn khớp với nhau lắm thì phải?"

Sahara suy nghĩ một lúc những gì vừa nói hồi nãy:

"Đúng nha, lạ lùng nhỉ." "Haha xàm lao bí đao không hà."

Luyên thuyên một hồi cũng vừa vặn tới nơi. Bước vào mọi thứ vẫn như vậy, Rosi cũng không có biểu hiện gì là muốn gây chuyện cả. Trong buổi học của thầy cũng chả có rắc rối gì luôn. Hôm nay quả là một ngày khá là may mắn đối với cô, mọi thứ dường như đều trở nên tốt đẹp và ổn thỏa.



Về đêm cô ngồi trên khung cửa sổ, nhìn ngắm vạn vật bên ngoài.

"Sahara nè."

"Hả." Sahara đang xâu hạt ngọc quay lại nhìn cô.

"Hôm nay có lẽ là ngày đầu tiên suôn sẽ nhất từ khi mình đến đây học."

Sahara nhớ lại:

"Đúng nha, hôm nay cũng là lần đầu tiên thấy bạn cười nhiều như vậy lun á."

"Ừm, vậy bạn có biết lý do tại sao không Sahara???" Cô hơi nghiêng đầu nhìn sang Sahara.

"Mình biết chứ, là vì..." Tiến lại chỗ cô, đem vòng tay hạt ngọc phát sáng lóng lánh, Sahara vừa xâu được đeo vào tay cô. "Là vì, mình có phải không???" Đeo xong ngước lên nhìn cô.

"Đúng là chỉ có bạn mới hiểu mình thôi."

Sahara leo lên ngồi cạnh cô khẽ cười, dựa vào vai cô:

"Tất nhiên rồi còn phải nói hihi."

Cô và Sahara mỉm cười rồi cùng nhau nhìn về phía xa xa kia, nơi bầu trời chứa đầy những vì sao tinh tú tuyệt đẹp, lấp lánh cùng với vầng trăng khuyết cũng đang lặng lẽ mỉm cười với cô.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ranmina

Gà con
Tham gia
19/8/19
Bài viết
17
Gạo
0,0
Chương 15

Một ngày rồi một ngày nữa trôi qua:

Tại cung điện nhỏ phía bắc.

Jumi bước vào cầm theo một tách trà nóng, thơm phức:

Kiyoshi ngồi bắt chéo chân ngã người ra sau thong thả, không nhìn nhắm mắt nhàn nhạt hỏi:

"Đến đâu rồi."

Jumi vừa rót trà vừa nói:

"Thưa Ngài, tình hình tương đối ổn định rồi."

"Tương đối." Nhíu mày mở mắt nhìn Jumi. Jumi hơi cúi đầu xuống.

"Vâng, Hiện tại thần tạm thời chỉ bắt được một số người dân làm loạn thôi kẻ cầm đầu không có bắt được."

Đại thần Asuki bước vào chào cung kính:

"Thưa Ngài, theo thần được biết những người dân này đều là bị người khác sai khiến cả."

Kiyoshi:

"Bọn chúng có khai tên cầm đầu không?"

Asuki:

"Thưa Ngài không có."

Kiyoshi:

"Dùng hình, nếu bọn chúng không chịu khai, thì giết."

Asuki cúi đầu nhận lệnh:

"Vâng."

Kiyoshi suy nghĩ một lúc:

"Được rồi, Asuki cố gắng thu xếp ổn thỏa rồi trở về, ta và mọi người về trước."

"Vâng, Ngài đi thong thả."



Trong bếp.

Cyvi hét toáng lên, sau khi nghe tin các vua và đại thần sẽ đến đây dùng bữa trong vòng 45 phút nữa (sớm hơn thường ngày đến 35 phút).

"Mau mau bưng đồ ăn ra."

"Cô kia nhanh cái tay lên, chậm trễ tôi không chắc sẽ giữ lại được đầu trên cổ các cô đâu nhé."

Mọi người sợ hãi, ai nấy đều cố hết sức làm nhanh nhất có thể.

Rồi mọi người đua nhau xếp một hàng dài, bước lẹ chân ra khu nhà ăn, đặt đồ ăn xuống, xếp hàng ngay ngắn.

Một lúc sau 5 người bước vào gồm vua đệ nhất, vua đệ nhị, mưu thần, cận thần và cuối cùng là trung thần bước vào ngồi xuống khoan ăn.

Kiyoshi nhìn về phía dãy người hầu kia:

"Em lên đây." Giọng trầm bổng đầy mệnh lệnh.

Cyvi tưởng gọi mình vui vẻ ngẩng đầu toan bước ra hỏi:

"Gọi thần sao ạ."

Kiyoshi không nhìn phát ra âm thanh khó chịu.

"Xứng sao."

Cyvi hoảng sợ tột độ liền quỳ xuống cúi đầu.

"Thần không giám, thần biết tội". Mồ hôi cứ đua nhau túa ra.

Mấy người xung quanh cũng bắt đầu sợ hãi.

Thấy cô vẫn ngơ ngác Kiyoshi bèn lặp lại lần nữa.

"Em đợi tôi xuống bế em lên nữa sao?" Gằn lên từng chữ.

Cô gái bên cạnh biết là ai liền thúc nhẹ vào tay cô:

"Gọi cô đó nhanh lên."

Bây giờ cô mới hiểu ra, liền bước lên trước cúi hơi gằm mặt xuống.

Thấy cô đã ra Kiyoshi liền hạ giọng:

"Ngẩng mặt lên ngồi xuống."

Mấy tướng thần nãy giờ vẫn đang chăm chú nhìn cô, chỉ thiếu bước nữa là nhìn thấy mặt của cô như thế nào nữa thôi.

Cô từ từ ngẩng lên trước con mắt kinh ngạc của mấy tướng thần.

Satushi vẫn vậy, chống cằm rồi rũ mi xuống. lấy nĩa chọt chọt thức ăn.

Roma đột nhiên lên tiếng:

"Là cô gái lần trước đã đụng thần đây mà."

Kumasa vuốt cằm:

"Thật giống."

Jumi vội lên tiếng phản bác:

"Giống cái đầu cậu, cô gái này nhìn xinh hơn nhiều nhé." Rồi cốc vào đầu Kumasa.

Kumasa:

"A đau."

Roma trầm ngâm chêm vô:

"Có nét hao hao giống thôi với lại khác kiểu tóc và màu mắt nữa nha."

Jumi:

"Nhưng nếu cô gái này mà được hóa trang lại, sẽ qua mắt được vô số người thôi."

Kumasa:

"Phải ha với tài hoa thiên bẩm của cậu nữa thì khỏi chê vào đâu luôn, giống như hai giọt nước là cái chắc."

Jumi:

"Còn phải nói, haha."

"... v. v..."

2 vị vua mặc cho họ bàn luận đã ăn trước.

Trong lúc ăn, cô lại cúi gầm mặt xuống, gắp rất ít. Thấy vậy Jumi nhanh tay gắp vào bát cô rất nhiều đồ ăn.

"Em ăn đi không sao đâu, đừng có ngại." Tươi cười nhìn cô.

Cả buổi cô không có nói gì cũng chỉ cắm cúi ăn.



Lúc này mọi người đều đã rời khỏi nhà ăn hết. Cô đang định dọn dẹp thì Kiyoshi bước vào, mọi người thấy liền cúi đầu chào:

"Không cần làm đi theo ta."

Cô lại quay về căn phòng này, cũng biết lý do tại sao mình lại được ở nơi này. Chẳng qua cô cũng chỉ là người thay thế không danh không phận thôi, làm sao có thể so sánh được với tiểu thư quyền quý kia. Nhưng dù sao ở đây vẫn tốt hơn nơi kia rất nhiều. Cô sẽ cố gắng tận hưởng tháng ngày bên ô cửa sổ bình yên này.

Khung cảnh không có vẻ gì là thay đổi, cô với tay ra ngoài để được chạm vào những bông tuyết.

Kiyoshi đi vào định lấy áo khoác thấy cô có vẻ buồn chán:

"Nếu em thích tuyết vậy có thể ra ngoài."

Âm thanh vừa lọt vào tai cô, khiến cô giật mình, lúc cô quay đầu lại nhìn thì không thấy ai nữa. Nếu đã được tự do đi lại thì sao phải như một con chim nhốt lồng. Nghĩ thế cô liền bước ra ngoài.

Cô đi ra dãy hành lang được một lúc, khi rẽ phải thì gặp ngay Cyvi, cô định quay lại vì không muốn đụng chạm mà sinh chuyện không hay. Nhưng cô ta thấy cô nào có tha:

"Đứng lại."

Cô vẫn cứ thế bước về phía trước xem Cyvi như người vô hình, mắt không thấy, tai không nghe. Thấy vậy cô ta liền chạy lại cầm lấy vai cô hất mạnh về phía sau, vì lực quá mạnh khiến cô không kịp trở tay mà bật ngửa ra sau té nhào xuống đất đau điếng. Vốn là không có muốn gây sự mà Cyvi vẫn cứ cố. Nên cô nhẹ nhàng đứng dậy quay người lại tát cho Cyvi một cái mạnh làm cô ta không kịp phản ứng, lăn đùng ra đất má đỏ ửng lên khóe môi chảy máu.

"Tôi vốn không có thích gây sự... là cô muốn thôi."

"Mày dám." Kinh ngạc trước thái độ của cô, mắt hơi trợn lên, một tay ôm lấy mặt.

Cô vẫn khuôn mặt lạnh tanh nhìn Cyvi nói:

"Có gì mà không dám cô nói xem."

Cyvi đứng dậy định tát cô. Thì bị cô tóm được:

"Cô cứ thử làm tôi bị thương xem”. Hơi dừng, “ Xem Vua đệ nhất có tha cho cô không?" Buông một câu đe dọa.

Cyvi khuôn mặt căm phẫn nhìn cô:

"À hoá ra mày trở mặt với tao chẳng qua là được Vua đệ nhất bảo vệ, nhưng không sao cứ đợi mày bị bỏ rơi xem tao sẽ làm gì mày.” Cô ta nghiến răng nghiến lợi định giật tay ra khỏi tay cô nhưng cô cầm chắc quá:

"Mày buông tay tao ra."

Cô không những không buông, mà còn dùng lực mạnh thêm vào cổ tay cô ta.

"Aaa... A... Á... Đau... Đau con chó này."

Cô vẫn khuôn mặt lạnh nhạt nhìn Cyvi một lúc lâu, rồi mới buông tay.

"Hừm."

Cyvi tức quá hóa giận, giậm chân bịch bịch, rời đi. Trên tay cô ta hiện rõ từng đường nét, vết thâm in hình năm ngón tay của cô.

Cô cũng chả quan tâm đến lời của Cyvi, mặc kệ lúc này cô chỉ muốn ra ngoài kia chơi thôi. Không hiểu vì sao ngoài trời rất lạnh nhưng cô lại vô cùng thích cái cảm giác này. Cứ vậy cảm thụ hết phần không gian đầy tĩnh mịch kia.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên