Hồn Hoa - Cập nhật - Băng Lan Tuyết Tử

banglantuyettu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/5/15
Bài viết
39
Gạo
0,0
Chương 6: Vương Khải Minh


Cô bé này cũng thật nhạy bén, thứ đang di chuyển lung tung đó chính là hai thuộc hạ thân tín của hắn.

Ánh trăng chiếu xuyên qua táng cây còn lẻ loi vài chiếc lá để lại một màn ánh sáng mờ mờ trên mặt đất. Hai chiếc bóng một đen một trắng từ trên cây lao xuống quỳ một gối trước mặt Hoa Huyết.

"Chủ nhân."

Lưu Ly giật bắn mình, phản xạ có điều kiện nép sát vào người Hoa Huyết tìm cảm giác an toàn.

"Đứng lên đi."

Y Hàn, Y Thiên đứng dậy, thứ để ý đầu tiên chính là hình ảnh gà mẹ che chở cho gà con và hai bàn tay đang nắm chặt, trong lòng nổi lên nghi hoặc. Liếc nhìn nhau, chủ nhân từ khi nào thì có bộ dáng giống như thế này? Kì quái!

Lưu Ly thở phào nhẹ nhõm, thì ra là thuộc hạ của Hoa Huyết, làm tim cô muốn rớt ra ngoài. Hoa Huyết nói ấn kí giữa mi tâm chính là nguyên hình vậy thì hai người có ngoại hình giống hệt nhau này chính là cây phong rồi còn gì. Chiếc lá phong đỏ đỏ vàng vàng ở mi tâm nhìn cũng rất đẹp mắt, vì không phải là người hoa nên hai người này đẹp theo kiểu nam tính, tóc cũng không dài, rất có mùi vị đàn ông. Đâu giống như ai kia, ngay cả phụ nữ còn phải ganh tị.

Hoa Huyết trừng mắt nhìn hai thuộc hạ, nhìn cái gì hả? Giọng nói uy nghiêm pha một chút băng ở Nam Cực vang lên.

"Có chuyện?"

Y Hàn ho khẽ hai tiếng, tự nhiên như không dời ánh mắt đi chỗ khác.

"Công chúa U Linh đang cho người truy tìm chủ nhân, người phải cẩn thận."

"Còn gì nữa không?"

Đến lượt Y Thiên tiếp lời, thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, thấy chủ nhân vào rừng nên kiếm cớ đến làm phiền luôn tiện xem kí chủ của chủ nhân là ai. Không ngờ lại là cô bé này.

"Người trong tộc đều biết chủ nhân đã thoát ra khỏi phong ấn, người bớt chút thời gian về xem sao."

"Ta biết rồi, khi nào có thời gian thì sẽ về. Còn chuyện gì nữa không?"

Y Hàn, Y Thiên đồng loạt lắc đầu.

Hai người họ tuy không phải là người trong Hoa tộc nhưng đi theo chủ nhân đã mấy trăm năm nay. Chủ nhân không chỉ là Thánh chủ của Hoa tộc mà còn là chủ của rừng thiêng, người được thừa hưởng sức mạnh của thần rừng. Ngoài con người, chủ nhân có thể điều khiển được vạn vật của tự nhiên.

"Tạm thời hai ngươi thay ta để ý mọi chuyện trong Hoa tộc một thời gian, chờ khi nào ta về rồi sẽ tính sau."

"Vâng."

"Còn nữa từ nay nha đầu này là tiểu thư của hai ngươi, muốn tìm ta cứ việc đi tìm nha đầu này."

"Thuộc hạ đã rõ."

Y Hàn, Y Thiên lại len lén nhìn Lưu Ly, chỉ sợ một ngày nào đó cô nhóc này sẽ không còn là tiểu thư mà trở thành Thánh mẫu của Hoa tộc, chủ mẫu của họ.

"Đi thôi."

Hoa Huyết kéo tay Lưu Ly tiếp tục đi sâu vào rừng.

"Hai người họ..."

"Áo đen là Y Hàn, áo trắng là Y Thiên. Phải nhớ cho kĩ, đừng quên."

Lưu Ly không hiểu tại sao khi nói chuyện với cô Hoa Huyết có chút gì đó dịu dàng, nhưng khi nói chuyện với thuộc hạ lại lạnh như băng. Dù sao hắn quen cô còn chưa tới hai ngày.

Thật ra Hoa Huyết là một người rất lạnh lùng, tàn nhẫn. Không biết hắn đã tắm máu khu rừng này bao nhiêu lần. Mấy trăm năm nay người hắn đối xử có chút dịu dàng chỉ có mình Lưu Ly, không phải hắn có tình cảm gì đặc biệt với cô mà ở cô có cái gì đó khiến hắn không thể lạnh lùng hay tàn nhẫn. Tất nhiên trừ những lúc Lưu Ly không nghe lời chọc cho con ác quỷ ngủ say trong người hắn thức dậy.

Dừng lại trước thác nước chảy xuống từ trên vách núi cao dựng đứng, bọt nước trắng xóa tan ra giữa hồ. Cô cũng từng đến đây vài lần, nước trong hồ rất đặc biệt, ngay cả mùa hè mà vẫn lạnh như băng.

"Tới đây để làm gì?"

Hoa Huyết ngồi xuống bên mép hồ đưa tay chạm vào mắt nước lạnh băng, ngón tay ở trên mặt nước khẽ động đậy.

"Anh làm gì vậy? Nước trong hồ rất lạnh."

"Tôi biết."

Mặt hồ gợn sóng lăn tăn rồi mạnh dần, giữa mặt hồ dần xuất hiện một xoáy nước đen ngòm.

Hoa Huyết đứng dậy nắm lấy tay Lưu Ly kéo đi.

"Đi đâu?"

Lưu Ly chôn chân tại chỗ nhất quyết không chịu di chuyển.

"Có tin tôi bế em ném vào hồ không?"

Lưu Ly rùng mình, nước trong hồ lạnh như vậy, bị ném vào đó cô chắc chắn sẽ biến thành cá đông lạnh. Biết thế cô đã không đi theo vào rừng rồi, hối hận cũng đã muộn, Lưu Ly ngoan ngoãn bước đi.

A... không thể tin được, cô đang bước đi trên mặt nước mà không hề bị chìm.

Cả hai cùng đi vào xoáy nước, hai người vừa biến mất mặt hồ lại phẳng lặng như chưa có gì xảy ra.

Hình như cô không phải đi xuống hồ mà đi vào một tòa cung điện cực kì lộng lẫy theo lối kiến trúc Châu Âu pha trộn một chút hiện đại lại mang dáng dấp cổ đại, dưới sàn lát đá thạch anh đen huyền bí. Không gian thoang thoảng hương hoa kì lạ mà tối hôm qua ở trong rừng cô ngửi được, mùi hương này có trên người Hoa Huyết và giờ nó lan sang cả người cô, cứ như cô vừa mới ướp hương.

Hoa Huyết nói đó hương thơm của huyết hoa, còn đóa hoa phát sáng trên tay cô lại không có mùi gì cả. Một đóa hoa hữu sắc mà vô hương a.

"Đẹp thật."

"Em là người đầu tiên được phép vào đây."

"Đây là đâu?"

"Nhà của tôi, nếu không có chú thuật thì sẽ không vào được."

Theo chân Hoa Huyết đi đến một căn phòng lấy hai màu đen đỏ làm chủ đạo. Ở giữa căn phòng rộng lớn đặt một chiếc giường đế vương màu đen to bồng bềnh. Không nói cũng biết đây là phòng ngủ của ai.

"Sao lại đến đây?"

"Tôi cần bế quan ba ngày, em không ngủ được thì có thể đi tham quan xung quanh. Sáng mai ra khỏi hàn đàm sẽ có người đưa em ra khỏi rừng, lúc tôi không ở cạnh, em không được vào rừng có biết không?"

Lưu Ly gật đầu rồi lại lắc đầu, cô không hiểu gì cả.

"Đơn giản mà nói tôi đang bị người ta truy sát, trên người của em có mùi hương của tôi, không cẩn thận sẽ có cơ hội đi đàm đạo với Diêm Vương gia."

Thế này mà đơn giản sao? Anh bị truy sát thì liên quan gì đến tôi?

"Làm sao để ra khỏi đây? Nơi này ở trong một không gian khác dưới hàn đàm mà."

Hoa Huyết cầm lấy tay Lưu Ly, dùng ngón tay mình viết vào lòng bàn tay cô một dòng chữ dài nhưng rất dễ nhớ, cứ như nó đã theo mọi đường nét Hoa Huyết viết ra in sâu vào đầu cô.

"Đừng cho ai biết, đó là chú thuật để ra vào chỗ này."

Lưu Ly gật đầu. Nơi này rộng lớn lại yên tĩnh, cô rất thích, nếu sau này cô không trả kịp tiền nhà bị chủ nhà đá ra đường ở thì có thể đến đây sống. Không tệ chút nào đâu.

"Sách đó tôi có thể đọc không?"

Khi cô bước vào căn phòng này thứ làm cô chú ý nhất chính là giá sách cao đến trần cung điện, nhiều như vậy cô có thể thỏa thích mà gặm nhấm.

Hoa Huyết gật đầu, đọc nhiều cũng tốt.

"Có thể, đó là chú thuật và thuật điều khiển tự nhiên, đọc rồi thử thực hành xem sao. Những quyển dưới cùng là đơn giản nhất, bắt đầu từ đó sau này em có thể dễ dàng kiểm soát sức mạnh của mình."

Hoa Huyết đi tới gần giá sách, cúi người xuống chọn một quyển đưa cho Lưu Ly.

"Đơn giản nhưng không hề dễ dàng, nếu em học những thứ này không xong thì đừng mơ tưởng tới những thứ cao siêu hơn."

"Tôi sẽ cố gắng, anh cứ đi bế quan đi."

Nghe như cao thủ võ lâm trong phim, cái cuộc sống này càng lúc càng buồn cười.

Hoa Huyết không nói gì thêm đi ra khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.

Lưu Ly thả mình nằm trên giường, cô bây giờ đã không con là người nữa rồi. Nhập gia tùy tục, ít ra cô phải biết một người hoa có thể làm được gì.

Quyển sách Hoa Huyết đưa cô đọc thật sự rất khó hiểu, thôi kệ cứ nhét vào đầu rồi tính sau.

Học là phải đi đôi với hành, Lưu Ly ngồi trong vườn trường học theo Hoa Huyết cảm nhận hơi thở của vạn vật xung quanh luôn tiện điều khiển dây thường xuân bên ngoài cổng trường, nhưng làm thế cũng không được. Mấy dây leo đó vừa đi được một đoạn đã quay trở về chỗ cũ, làm rồi mới biết khó, thế mà hôm đó Hoa Huyết trông rất ung dung tự tại.

"Cậu làm gì ở đây?"

Trong trường có ba vương tử làm không biết bao nhiêu thiếu nữ phải mơ mộng, người đầu tiên là Hạ Chấn Nam, tiếp đó là Vương Khải Minh và Âu Thần, ba chàng trai này không những đẹp trai, học giỏi mà còn là hộ hoa sứ giả của Lưu Ly. Đó là ba người tự nhận còn Lưu Ly có đồng ý hay không là cả một vấn đề. Người vừa lên tiếng chính là nhị vương tử Vương Khải Minh.

"Cậu thấy rồi mà còn hỏi, tôi đang ngồi thiền."

"Cậu định siêu độ cho Thi Thi à?"

Cũng có thể, dù sao cô cũng có một phần trách nhiệm trong đó.

Vương Khải Minh ngồi trên bồn hoa cách xa Lưu Ly năm bước chân, đó là quy định do Chấn Nam đề ra buộc cả trường phải tuân thủ. Không ai được phép lại gần Lưu Ly khi chưa có sự đồng ý của cậu ấy, tuy vô lí nhưng không thể không thực hiện, ai bảo người ta là đại thần. Với lại lúc Lưu Ly mới vào trường thường xuyên bị người ta bắt nạt, Chấn Nam cũng chỉ muốn bảo vệ Lưu Ly mà thôi.

"Theo cậu thì Thi Thi chết vì cái gì?"

Vương Khải Minh nhún nhún vai.

"Tôi làm sao biết được, quan tâm nhiều quá sẽ đau đầu."

Đúng vậy, quan tâm nhiều quá sẽ đau đầu. Giá như cô cũng có thể suy nghĩ đơn giản như Khải Minh.

"Cậu định lơ Chấn Nam đến bao giờ, Chấn Nam thật lòng với cậu."

"Chỉ một mình cậu ấy thật lòng thì ích gì, chúng tôi chỉ có thể là bạn. Tôi không muốn người khác nói mình trèo cao, mà người khác có không nói đi nữa tôi cũng chưa từng có ý định làm chuyện đó. Cuộc sống của tôi giờ đã đảo lộn cả rồi, tôi chỉ muốn sống bình yên qua ngày. Tôi không thể cũng không muốn chấp nhận Chấn Nam."

Trước đây không, bây giờ cũng không, sau này càng không.

Vương Khải Minh thở dài, Chấn Nam sao lại đi đặt hết tâm trí lên người Lưu Ly cơ chứ? Bao nhiêu cô gái xinh đẹp hơn Lưu Ly, gia cảnh tốt hơn Lưu Ly chạy theo thì không thèm đếm xỉa, lại tự mình mặt dày bám theo người ta hơn một năm trời cũng chẳng được người ta ngó ngàng tới.

Lưu Ly đứng dậy phủi phủi mấy ngọn cỏ non bám trên váy đồng phục.

"Vào lớp thôi, hết giờ nghỉ rồi."

Vương Khải Minh đứng dậy vào theo, vẫn duy trì khoảng cách năm bước chân như cũ. Người đụng vào tâm can bảo bối của Chấn Nam sẽ có kết cục cực kì thê thảm.

Lưu Ly vào lớp trước theo sau là Vương Khải Minh , phía dưới có bao nhiêu cặp mắt nhòm ngó.

Người ta nghĩ gì cô không có quyền quản, cũng chẳng muốn quản. Lấy sách vở ra vùi đầu vào làm bài tập quẳng hết thế sự ra sau lưng.

Vương Khải Minh vừa đặt mông ngồi xuống ghế đã bị Hạ Chấn Nam tóm gọn.

"Sao cậu lại vào cùng Lưu Ly?"

Vương Khải Minh quay mặt lại đối diện với Hạ Chấn Nam, cười nói. Dáng vẻ này thật sự giống như muốn làm cho cả lớp tin rằng hắn và Lưu Ly có gian tình, còn vô cùng dịu dàng nhìn Lưu Ly nữa chứ.

"Theo cậu thì tại sao? Lưu Ly cũng đâu phải người của cậu."

Hạ Chấn Nam đen mặt, hắn biết tên này chỉ có ý muốn chọc tức hắn nhưng đừng có nhìn Lưu Ly với ánh mắt đó.

"Cậu muốn tự nói hay muốn tớ dùng biện pháp mạnh mới nói?"

Đây chính là hình tượng điển hình cho những kẻ thấy sắc nghi ngờ bạn, thật đau lòng.

"Lưu Ly ngồi trong vườn trường ở nơi Thi Thi chết, tớ thấy lạ mới đến xem, ai ngờ chỉ đang ngồi đó ngắm đất ngắm trời, hoàn toàn không biết sợ là gì."

Hôm qua khi phát hiện ra thi thể của Thi Thi, nhìn mặt Lưu Ly trắng bệch còn tưởng là cô nàng này sợ nữa.

"Lưu Ly có sợ cũng không thể hiện ra ngoài, đừng nhìn bề ngoài mà phán xét."

"Vụ án đi vào bế tắc thật hả, không phải khu vực vườn trường có camera theo dõi hay sao?"

Cây bút trên tay Lưu Ly lệch qua một bên để lại một đường mực đen xấu xí. Sao cô có thể quên mất chuyện này, thế chẳng phải hình ảnh cô ra vào vườn trường trùng khớp với thời gian Thi Thi chết sẽ được ghi lại hay sao? Chắc không có đâu, nếu như thế hẳn là cô đã bị cảnh sát gọi đi lấy lời khai rồi. Nhất định Hoa Huyết đã làm gì đó mà cô không biết.

"Vô ích thôi, hình ảnh được ghi lại đều bị xóa sạch. Vì không điều tra được gì nên ba mẹ của Thi Thi gọi điện sang Nga cho ba mẹ tớ muốn họ về đây giải quyết, ngày mai là về tới rồi."

Hạ gia là gia tộc đứng ra mở trường Diamond, tài sản của gia tộc này nhiều đến nỗi lấy sớ Táo Quân liệt kê cũng không hết. Thế mới nói Hạ Chấn Nam là cậu chủ của cả Diamond, trong trường không ai không biết, thầy hiệu trưởng chỉ là ma nơ canh còn Hạ Chấn Nam mới là người đứng ra giải quyết việc lớn việc nhỏ của Diamond.

Lưu Ly thở phào nhẹ nhõm, cảm giác phải che giấu thứ gì đó thật không tốt chút nào. Nếu thời gian có thể quay trở lại cô sẽ không hôn đóa hoa đó. Nhưng cuộc sống này làm gì có chữ nếu, cô tự làm tự chịu thôi.

Mười giờ tối, Lưu Ly đi một mình trên đường, đèn điện hai bên đường mờ mờ sáng đủ để thấy đường đi, thường ngày vào giờ này còn rất nhiều người qua lại không hiểu sao hôm nay lại vắng tanh.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, một cảm giác bất an chợt ập đến, Lưu Ly nhíu mày bước nhanh hơn, theo đó tiếng bước chân sau lưng cũng nhanh lên.

Không lẽ hôm nay cô gặp phải yêu râu xanh? Mặc kệ là thứ gì Lưu Ly chuyển từ đi sang chạy, đến nơi đông người thì không sao nữa rồi.

Sau lưng vang lên tiếng cười trầm đục, tiếng bước chân của người đàn ông đó cũng nhanh lên, càng lúc càng tiến lại gần.

Lưu Ly chỉ là một cô gái muốn chạy thoát người đàn ông phía sau đâu có dễ, chỉ mới chạy một đoạn đã bị bắt lại ném thẳng vào tường.
 

banglantuyettu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/5/15
Bài viết
39
Gạo
0,0
Chương 7: Ma cây


"Buông ra... buông ra."

Lưu Ly sợ hãi hét lên, không ngừng vùng vẫy nhưng vô ích.

"Sao lại chạy? Chẳng ngoan chút nào."

Nhìn mặt cũng không phải hạng lưu manh, mà lại đi làm mấy trò này, một tay vừa được tự do vung lên một cái tát liền bị người đàn ông bắt lại dễ dàng, xem ra với việc này đã quen rồi.

Mặc cho LưuLy vùng vẫy la hét, người đàn ông xem như không nghe không thấy, đôi môi lướt nhẹ trên tóc trượt xuống mặt, chiếc lưỡi nóng bỏng liếm quanh vành tai Lưu Ly, từ trong cổ họng truyền ra tiếng cười trầm đục.

Bé con xinh đẹp, trừ phi tôi chết, nếu không em cũng đừng mơ trốn thoát.

Cả người Lưu Ly run lên bần bật, sợ hãi lan đi khắp mọi tế bào trong cơ thể. Với sức nặng của người đàn ông đang đè sát mình vào tường cô không thể vùng vẫy được nữa, nhắm mắt lại, dòng nước mắt ấm nóng lăn dài trên má bị người đàn ông nuốt lấy.

Thật kinh tởm!

"Hoa Huyết... cứu tôi."

Ý thức bị nỗi sợ hãi gặm nhấm, trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng Hoa Huyết nắm tay cô đi vào rừng. Hoa Huyết không hề biết Lưu Ly sợ tối, lúc hắn quay trở lại nắm tay cô dẫn đi đã nhen nhóm cho Lưu Ly một tia sáng, một niềm tin và cả hơi ấm.

Ở trong hàn đàm Hoa Huyết đột ngột mở mắt, đôi con ngươi màu tím sâu thẳm như một cái động không đáy. Một khi chiếc nhẫn còn ở trên tay cô dù cách xa đến đâu hắn cũng sẽ cảm nhận được cô có an toàn không, biết cô đang gặp rắc rối nhưng lúc này hắn không thể ra ngoài. Dùng chú thuật báo tin cho Y Hàn còn mình thì đánh thức đóa hoa trên tay Lưu Ly dậy.

Lưu Ly nghiêng mặt tránh đi nụ hôn ghê tởm của tên đàn ông đồi bại, dùng hết sức cũng không thể nào đẩy kẻ đang áp sát vào cơ thể mình ra.

Ánh sáng nhu hòa từ chiếc nhẫn tỏa ra xanh biếc như đang sưởi ấm Lưu Ly, nói với cô đừng sợ, cùng đó những sợi dây leo mềm mịn như tơ vươn ra quấn dọc theo cánh tay Lưu Ly trườn sang tay người đàn ông rồi lan dần đến cổ, nhưng kẻ đang đắm chìm trong vui vẻ kia lại không hề để ý đến tử thần đang từng bước đến gần mình.

Dây leo nhỏ xinh quấn quanh vành tai, mềm mại dịu dàng như có ai đó đang vuốt ve càng làm cho người đàn ông mê ly, tay chân bắt đầu lộn xộn di chuyển trên thân thể con mồi bé nhỏ đang trơ ra như khúc gỗ.

Lưu Ly tròn mắt nhìn những sợi dây leo, Hoa Huyết, hắn đang cứu cô sao?

Tiếng vải áo bị xé rách vô cùng chói tai nện vào màng nhĩ Lưu Ly kéo cô ra khỏi suy nghĩ, một mảng áo trên ngực bị xé vụn rơi trên mặt đất. Đang ở ngoài đường vậy mà tên đàn ông này dám... Lúc này sợ hãi cũng trở nên buồn cười, có thứ gì đó đang trổi dậy trong người Lưu Ly.

Nụ cười quyến rũ nở trên môi như có như không, như ẩn như hiện le lói trong đêm tối vô cùng quỷ dị, ấn kí mà Hoa Huyết đã ẩn đi xuất hiện giữa mi tâm, còn yêu diễm hơn cả lúc trước.

Khi bị ép vào đường cùng thiên thần cũng sẽ trở thành ác quỷ, huống hồ trên tay Lưu Ly đã từng dính máu, kết cục của người đàn ông này chỉ có thể... chết không được tử tế.

Ánh mắt Lưu Ly như được ngọn lửa địa ngục thiêu đốt trở nên dữ tợn, khát máu, cơ thể vốn cứng đơ phút chốc khôi phục lại như cũ, thản nhiên chịu đựng chà đạp.

Đó chỉ là bắt đầu, hạt giống trong người Lưu Ly đã thực sự thức tỉnh, không một ai có thể biết được điều kinh khủng gì sắp xảy ra.

Cùng lúc đó những sợi dây leo trên chiếc nhẫn như được ai đó tiếp thêm sức mạnh trở nên nhọn hoắc như mũi kim thêu xuyên thẳng vào hai tròng mắt của người đàn ông, máu bắn tung tóe phun lên đầy mặt Lưu Ly, nhuộm đỏ ấn kí khiến người ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là một vết máu hình đóa hoa.

"A..."

Người đàn ông vội buông Lưu Ly ra ôm lấy hai mắt đã bị chọc thủng, lửa nóng trong người không còn mà thay vào đó là nỗi đau thấm dần vào tận xương tủy, quằn quại quỳ xuống mặt đất.

Dây leo rút khỏi mắt người đàn ông ngoan ngoãn lui về trong đóa hoa.

Trời bỗng nhiên mây đen kéo đến dày đặc tụ lại trên nền trời vốn đã tối đen, gió nổi lên thổi bay làn tóc dài của Lưu Ly. Cô đứng đó vô cảm nhìn người đàn ông, nụ cười trên khóe môi đậm dần.

Lưu Ly hoàn toàn bị hạt giống điều khiển, máu trên mặt được cô vươn lưỡi liếm vào trong miệng. Hương vị ngọt ngào bủa vây mọi giác quan, vừa mê ly lại vừa kích thích con dã thú mới thức tỉnh.

"A... a..."

Có mấy người đi đường nhìn thấy lạc tay lái đâm vào lề đường, may mà không có ai bị thương, nhìn thấy áo trên người Lưu Ly rách nát thì đã hiểu rõ mọi chuyện, người gọi điện báo cảnh sát, còn có người cởi áo khoác khoác lên người cô.

Họ không hề thấy dây leo, càng không thấy hành động liếm máu của cô.

Người đàn ông bò trên vỉa hè, máu trên mắt không ngừng chảy xuống, hai con ngươi như muốn rớt ra ngoài.

Người đi đường không ai dám tiến lại gần, trên người cô bé kia không có dao mà họ cũng không thấy cô bé nhỏ nhắn này đả thương người đàn ông kia thì làm sao lại thành thế này? Không lẽ... bị trời phạt?

Hạt giống đã thức tỉnh làm sao có thể để cho người làm nó tỉnh giấc được toàn mạng. Lưu Ly chỉ thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng, các luồng khí chạy loạn trong cơ thể như muốn đi ra ngoài khiến cô khó chịu, hơi nhăn mặt.

Đó là sức mạnh của hạt giống, nó đang dần hòa làm một với Lưu Ly. Bị hạt giống điều khiển, miệng Lưu Ly khẽ mấp máy không thành tiếng đọc một câu chú thuật, nếu ai nghe được sẽ thấy lời chú thuật này giống lời nguyền rủa của ma quỷ.

Cả vùng đất nơi vỉa hè rung lên dữ dội, từng chiếc rễ cây nổi lên trên mặt đất quấn chặt lấy cơ thể người đàn ông đang lê lết trên mặt đất trói vào một gốc cây bên đường. Mặt đất rung chuyển càng mạnh rễ cây từ dưới lòng đất vươn lên càng nhiều, một phần như rắn cuốn chặt lấy người đàn ông, còn một phần khác lại giống như ngàn mũi giáo sắc nhọn lao thẳng vào cơ thể người đàn ông, từng mũi từng mũi một cắm vào.

"A..."

Người đàn ông chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết rồi im bặt, xung quanh tĩnh lặng như tờ. Máu thịt người đàn ông vương vãi khắp nơi, cảnh tượng này muốn có bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu thê thảm.

Trong tích tắc người đàn ông đã như con nhím xù lông, chết không được toàn thây.

Trên đầu chữ sắc có lưỡi dao, nửa chữ cũng không sai.

Người cũng đã chết, những chiếc rễ cây rút hết xuống mặt đất, thi thể người đàn ông đổ xuống nhưng không thể nào nhận dạng được nữa, thi thể nát bét như có cả chiếc xe tải cán qua, máu thịt mơ hồ không phân biệt được đâu là nội tạng bị lòi ra ngoài hay thịt người nhầy nhụa.

Ba người đi đường đứng sững như trời trồng, cả thở cũng không dám. Vừa nãy, rễ cây giết người?

Cô gái nhìn mặt còn non nớt không chịu nổi ngất xỉu ngay tại chỗ, hai người còn lại cũng trong tình trạng chết lâm sàng.

Không còn gì để chơi hạt giống yên lặng trả lại quyền làm chủ bản thân cho người bảo vệ, ấn kí trên mi tâm cũng biến mất.

Lưu Ly hoàn hồn, tái mặt nhìn kiệt tác mình vừa mới gây ra. Mùi máu trong miệng tanh nồng khiến dạ dày Lưu Ly cuồn cuộn sôi trào, chạy đến bên gốc cây cách xa thi thể người đàn ông đó nôn thốc nôn tháo, những gì đã ăn được tối nay theo hết ra ngoài.

Cố gắng hít sâu bình ổn lại tâm trí, ánh mắt Lưu Ly không còn ngọn lửa phẫn hận nữa mà thay vào đó là hoang mang tột độ. Đôi mắt bỗng chốc trờ nên đờ đẫn không còn ánh sáng, cơ thể mềm nhũn trượt xuống bên gốc cây. Cô thật sự đã giết người đàn ông đó? Là cô giết?

Lưu Ly muốn nói gì đó hay đơn giản chỉ là hét lên nhưng cổ họng không phát ra được thanh âm nào. Lưu Ly kinh hoàng đến nỗi mất đi giọng nói.

 

banglantuyettu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/5/15
Bài viết
39
Gạo
0,0
Chương 8: Mất giọng nói

Tiếng còi xe cảnh sát hú lên inh ỏi, Lưu Ly thất hồn lạc phách đứng cạnh gốc cây ánh mắt trống rỗng mờ mịt, ngay cả khi được đưa lên xe cũng không hề hay biết.

Cảnh sát vừa đến đứng sững người quên mất cả nhiệm vụ, cái chết thê thảm như thế này là lần đầu tiên họ nhìn thấy. Cho giăng dây cảnh giới bảo vệ hiện trường, bác sĩ pháp y kiểm tra thi thể đã nát bét hi vọng tìm ra chút manh mối, những người khác đưa nghi phạm về bệnh viện kiểm tra chờ phục hồi tinh thần mới bắt đầu lấy lời khai.

Y Hàn ở trên nóc nhà gần đó nhìn theo bóng lưng của Lưu Ly. Ấn kí giữa mi tâm đó chính là huyết hoa, hạt giống đang ở trong người cô bé này.

Tại sao là cô bé này mà không phải ai khác trong Hoa tộc?

Đôi lúc hắn cũng không thể nào hiểu nổi cách hành sự của chủ nhân. Nếu để người trong tộc biết nhất định sẽ dấy lên một hồi phong ba. Chỉ vì bị người của công chúa U Linh bám theo mà hắn tới trễ không thì làm sao lại xảy ra thảm cảnh này. Điểm nhẹ mũi chân lên nóc nhà bay theo chiếc xe cấp cứu đang chở Lưu Ly đi đến bệnh viện, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ cô.

Bệnh viện thành phố.

Bác sĩ kiểm tra cho Lưu Ly xong liền báo cáo lại với người bên cục cảnh sát. Nói nôm na thì do quá hoảng sợ mà dẫn đến tâm lí không ổn định nên Lưu Ly bị mất khả năng nói tạm thời. Vì thế vấn đề lời khai đành giao lại cho ba người đi đường vô tội không may bị vướng vào chuyện này.

"Những gì chúng tôi nói đều là sự thật, không có ai giết người đàn ông đó cả."

Anh cảnh sát trẻ cầm tờ ghi lời khai ngồi bên giường bệnh nghe ba người đi đường xàm ngôn, đó là tự anh ta nghĩ thế còn sự thật như thế nào vẫn còn đang đợi kết quả nghiệm thi và bằng chứng thu thập được ở hiện trường.

Thấy anh cảnh sát không tin cô nàng bị ngất xỉu điên tiết.

"Anh bảo chúng tôi khai thì chúng tôi khai, anh dù không tin thì cũng đừng dùng thái độ như đang xem hài kịch đó nhìn chúng tôi. Tên đàn ông đó chết là đáng, ai bảo ngu ngốc đi giở trò đồi bại với con gái nhà người ta. Cứ nhìn cô bé kia thì biết, nếu chỉ là người giết người thì liệu có hoảng sợ đến mức không nói được hay không? Anh nghe cho rõ đây, tên đàn ông đó là do ma cây giết không phải người."

Để kết thúc điệp khúc nghi ngờ, cô cảnh sát mở cửa phòng bệnh mang máy tính vào, bên trong là đoạn băng mà camera gần đó ghi lại được, tuy chất lượng hình ảnh không tốt nhưng cũng phần nào chứng minh được lời khai của nhân chứng là sự thật.

Nếu anh cảnh sát còn không tin thì vẫn còn kết quả nghiệm thi, lẫn trong thi thể nát bét của người chết có rất nhiều mô tế bào của rễ cây, khi đào rễ cây ở đó lên thì trên rễ cây vẫn còn dính máu, đem đi xét nghiệm thì đúng là máu của nạn nhân. Sự thật bày ra trước mắt nếu anh cảnh sát còn không tin thì có thể đập đầu vào tường chết được rồi.

Anh cảnh sát thẫn thờ hết nửa ngày thầm mắng trong lòng, mẹ nó đây là loại yêu ma quỷ quái gì? Để ông bắt gặp liền băm mày ra làm trăm mảnh.

Cầm tờ giấy ghi lời khai sang nói chuyện với Lưu Ly, tờ giấy này chỉ là mang sang để Lưu Ly ghi một số thông tin lên đó.

"Em viết tên và cách liên lạc với người thân lên đây để tôi báo cho họ đến đây chăm sóc em."

Lưu Ly nhận lấy viết tên mình lên đó và dòng chữ ngắn vỏn vẹn năm từ rồi đưa cho anh cảnh sát. Sắc mặt đã đỡ hơn cũng không còn hoang mang lo sợ nữa, đâu phải là lần đầu tiên cô tự tay giết người.

"Tôi là trẻ mồ côi."

"Không có ai có thể đến đây chăm sóc em sao?"

Lưu Ly lắc đầu, trước nay cô chỉ có một mình, cô độc đã quen rồi không cần người chăm sóc. Lấy tờ ghi lời khai viết lên vài dòng chữ đưa cho anh cảnh sát.

"Tôi ổn, mai có thể xuất viện được rồi nhưng còn viện phí..."

Kiểm tra tổng quát tốn không ít tiền, cô thì làm gì có nhiều tiền như thế. Chi phí sinh hoạt hằng ngày cô cũng không có nhiều.

Anh cảnh sát bật cười, là trẻ mồ côi tất nhiên cuộc sống không được thoải mái như bao người khác, vấn đề này có thể giúp được.

"Với trường hợp của em, tiền viện phí cục sẽ chi trả. Được rồi em nghỉ đi, chuyện cũng đã xảy ra đừng nên suy nghĩ nhiều."

Nói thì như thế nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ vẩn vơ. Trên đời này thật sự có ma quỷ?

Suốt cả đêm đó Lưu Ly không tài nào ngủ được, hể nhắm mắt là lại thấy những hình ảnh như oan hồn không tan đeo bám cô không rời, cả không gian toàn là một mùi máu tanh nồng thật buồn nôn và cả ngọn lửa hừng hực cháy thêu rụi bao kí ức tuổi thơ của cô.

Chưa tới một ngày toàn thành phố đều biết đến việc ma cây giết người, một đồn mười, mười đồn trăm. Không biết từ lúc nào đã đem chuyện Lưu Ly gặp phải biến thành tam sao thất bản, càng tưởng tượng càng thái quá, đến cô nghe còn không tin được nữa là người khác.

Miệng người quả nhiên đáng sợ.

Toàn thể trên dưới trường Diamond đều xì xầm bàn tán, không lúc nào chịu để cho cái miệng được nghỉ ngơi.

Nếu lấy chuyện Lưu Ly gặp phải liên tưởng một chút đến cái chết của Thi Thi, không khó tìm ra nguyên nhân cái chết có liên quan đến ma cây. So với người đàn ông đó thì Thi Thi có vẻ tốt số hơn nhiều, ít ra còn được chết toàn vẹn, về dưới đó còn có thể làm một con ma xinh đẹp.
 

banglantuyettu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/5/15
Bài viết
39
Gạo
0,0
Chương 9: Bay...



Không khí trong phòng chủ tịch của trường Diamond đặc quánh không thở được. Hiệu trưởng lấy khăn lau mồ hôi trên trán, trong lòng ai oán không ngừng.

Chủ tịch nghe ông báo cáo cụ thể cái chết của Thi Thi xong thì không khí trong phòng trở thành thế này, tim của ông không tốt, thiếu ôxi rất dễ đột tử a.

Hạ Hướng nghe xong báo cáo, hồn như lạc vào thế giới khác một lúc sau mới lên tiếng.

"Không còn việc của ông, ra ngoài đi."

Hiệu trưởng mừng rỡ, hận không thể chạy chỉ có thể từ tốn đi ra khỏi phòng.

"Tất cả đều là sự thật?"

Hạ Hướng bước tới gần cửa sổ, không quay đầu lại hỏi con trai.

Hạ Chấn Nam ngồi trên ghế sô pha, tâm hồn đã phiêu dạt tới chỗ Lưu Ly đang nằm trong bệnh viện. Nếu không phải ba mẹ về không đúng lúc, thì lúc này nơi hắn ngồi là phòng bệnh của của Lưu Ly chứ không phải là phòng chủ tịch.

"Là thật, thi thể con cũng đã xem qua. Không còn máu cũng chẳng bị thương, khi phát hiện thì cả người bị trói vào gốc cây bằng dây thường xuân."

Không hiểu sao Hạ Hướng lại nói với con trai câu này.

"Chúng ta không nhìn thấy không có nghĩa những thứ đó không tồn tại."

Hạ Chấn Nam ngẩn ra nhưng hắn không có thời gian để nghĩ nhiều, trước hết phải vào bệnh viện xem xét tình hình của Lưu Ly.

"Tồn tại hay không cũng không liên quan đến con. Con vào bệnh viện đây."

Nói xong liền đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

Hạ Hướng qua cửa sổ nhìn về phía khu rừng, mười tám năm nay ông và vợ chưa từng đặt chân vào rừng lấy nửa bước. Không ai biết ông cũng là một thành viên của khu rừng, vợ ông là người hoa còn ông là người lá.

Từ khi Chấn Nam ra đời, ông đã phong ấn sức mạnh của nó lại và để nó làm một con người bình thường. Liên tiếp xảy ra hai vụ án giết người, không biết trong rừng có xảy ra chuyện gì không?

Tinh linh trong rừng sẽ không vô duyên cô cớ ra thế giới loài người làm loạn.

Hạ Chấn Nam bực mình đá chân vào chiếc BMW, Lưu Ly này thật không biết chăm sóc cho bản thân. Mới xảy ra chuyện tối hôm qua sáng nay đã đòi sống đòi chết ra viện, mấy tên bác sĩ kia cũng thật vô dụng, một bệnh nhân cũng không giữ lại được.

Chờ đó, hắn tới nhà sẽ cho cô một trận. Hạ Chấn Nam mặt mũi đen như đít nồi lên xe đi đến khu nhà trọn nơi Lưu Ly ở.

Lưu Ly vừa mở cửa bước vào nhà đã thấy một cái cây màu đen đứng dựa vào tường chờ cô. Người này không ở trong rừng ra đây làm gì?

Y Hàn hơi cúi người chào Lưu Ly.

"Tiểu thư."

Tiểu thư? Lần đầu tiên có người gọi cô như vậy khó tránh khỏi không được tự nhiên.

Phải nói sao đây, thân phận cao quý này là Hoa Huyết ban cho cô nhưng cô một chút cũng không cần. Cuộc sống của cô đang rất yên bình, tại sao lại muốn làm cho nó đảo lộn? Chỉ vì một người đàn ông, một hạt giống chết tiệt, mà bây giờ cô người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nhìn thấy biến hóa trên gương mặt Lưu Ly, Y Hàn hảo tâm nhắc nhở.

"Tiểu thư càng hận, càng tức giận, càng sợ hãi thì càng không kiểm soát được bản thân, đến lúc đó tiểu thư sẽ bị hạt giống điều khiển. Những chuyện tương tự như tối hôm qua sẽ còn tái diễn. Tuy tôi không biết vì sao chủ nhân trao hạt giống cho tiểu thư bảo vệ, nhưng mong tiểu thư sử dụng tốt sức mạnh của nó, nếu không sẽ tự hại người hại cả mình."

Lưu Ly cười nhạt, nói như thế, hôm qua Y Hàn thấy cô giết người nhưng không hề ngăn cản?

Trong sách mà Hoa Huyết đưa cô đọc có một chú thuật tên là Linh Tê chú, đó là chú thuật mà Hoa Huyết dùng để nói chuyện với cô khi còn ở trong đóa hoa. Cô tạm thời không nói được, thôi thì dùng cách này vậy.

"Tối hôm qua anh thấy những gì?"

Trong đầu Y Hàn vang lên giọng nói của Lưu Ly. Là Linh Tê chú, cô bé này học cũng nhanh thật.

"Lúc tôi đến, người đàn ông đó đã bị rễ cây đâm chết rồi. Xin lỗi tiểu thư, chủ nhân bảo tôi đến bảo vệ tiểu thư nhưng lại để xảy ra những chuyện như vậy."

"Hoa Huyết bảo anh đến bảo vệ tôi? Làm sao anh ta biết tôi đang xảy ra chuyện gì?"

Hoa Huyết?

Đầu Y Hàn nổi lên một loạt dấu chấm hỏi. Hoa Huyết là ai? Ngẫm nghĩ kĩ lại câu nói của Lưu Ly, bảo hắn đến chỉ có mình chủ nhân, không lẽ Hoa Huyết chính là chủ nhân?

Thật không còn mặt mũi nào để gặp người, hắn đi theo chủ nhân lâu như vậy, đến cả tên chủ nhân hắn cũng không biết.

"Khi nào chiếc nhẫn còn ở trên tay tiểu thư, dù đi đến đâu nếu tiểu thư gặp nguy hiểm, chủ nhân đều cảm nhận được."

Ra là thế, mấy sợi dây leo đâm thủng mắt người đàn ông đó là do Hoa Huyết điều khiển.

Nhớ lại cảnh tượng đẫm máu đó không khỏi thấy dạ dày sôi trào, muốn nôn. Lưu Ly cực lực áp chế cảm giác ghê tởm lại, bây giờ có nôn cũng không có ích gì. Cô còn chưa có ăn gì, không muốn lại nôn ra toàn nước.

"Anh đưa tôi vào rừng được không?"

"Để làm gì?"

"Trong phòng Hoa Huyết có sách để tôi học cách kiểm soát sức mạnh của hạt giống. Tôi muốn kiểm soát nó trước khi nó biến tôi thành nô lệ tùy ý nó sai bảo."

Đối với cô bé này chủ nhân có rất nhiều ngoại lệ cũng đặc biệt rất quan tâm chiếu cố.
Trước đây không ai được phép bước chân vào hàn đàm, chứ đừng nói vào được phòng của chủ nhân.

Ngay cả người đó cũng chưa từng được vào.

"Nếu tiểu thư muốn tôi sẽ đưa tiểu thư đi."

Lưu Ly lấy một ít đồ dùng cần thiết rồi theo Y Hàn đi vào rừng.

Lưu Ly và Y Hàn vừa ra khỏi nhà thì Hạ Chấn Nam đến. Do đường trong khu nhà trọ quá nhỏ không thể chạy xe vào, Hạ Chấn Nam đành xuống xe ung dung đi bộ vào, vốn trong người đã bực bội nay nhìn thấy cửa nhà bị khóa tâm trạng càng tệ hơn. Lấy điện thoại gọi chợt nhớ ra Lưu Ly không nói được, đành đổi thành nhắn tin.

"Xuất viện rồi sao không về nhà?"

Lưu Ly ngồi trên xe buýt, Y Hàn bay đến bìa rừng chờ cô từ lâu rồi. Ở nơi đông người sẽ không có nguy hiểm, Lưu Ly nhắm mắt dưỡng thần loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông báo có tin nhắn liền lấy điện thoại từ trong túi quần ra xem. Nhìn đến người gửi là Hạ Chấn Nam mới nhớ mình nghỉ học mà chưa xin phép.

"Tôi ra ngoài nghỉ ngơi một thời gian, phiền cậu xin nghỉ giúp tôi bảy ngày."

Gửi tin nhắn đi, Lưu Ly tắt luôn điện thoại rồi vào vứt vào ba lô. Nhắn thêm mấy tin nữa nhất định Chấn Nam sẽ hỏi hôm qua đã xảy chuyện gì, cô ngàn vạn lần không muốn nhắc lại chuyện này với ai. Hơn nữa chuyện này đã bị đồn ầm lên rồi, cô cũng không cần thiết kể lại làm gì nữa.

Hạ Chấn Nam nhận được tin nhắn, đọc rồi nhắn lại.

"Cậu đang ở đâu?"

Đợi mãi cũng không thấy Lưu Ly trả lời, Hạ Chấn Nam nhấn nút gọi đi. Giọng cô điện thoại viên nhàm chán không ngừng nhắc đi nhắc lại trong điện thoại bài ca muôn thuở như muốn làm hắn điên tiết. Tâm lí không ổn định, còn không nói được thì đi nghỉ ngơi ở đâu chứ? Vừa lo lắng vừa bực mình, Hạ Chấn Nam mang gương mặt nặng như chì về Hạ gia bảo người đi tìm Lưu Ly.

Vừa vào tới cung điện trong hàn đàm, Lưu Ly không nghỉ nhiều đi đến phòng của Hoa Huyết đóng cửa dùi mài kinh sử.

Sau hai ngày tự nhốt mình trong phòng, Lưu Ly đi ra vườn thực hành những gì học được trong sách. Đầu tiên chính là bay.

Từ trên cao nhìn xuống khu vườn nhỏ sau cung điện không khỏi trầm trồ khen ngợi Hoa Huyết có con mắt chọn hoa để trồng, hình như loại hoa nào cũng có nhưng lại không bị lẫn vào nhau. Hoa này mượn hoa kia mà tôn vẻ đẹp riêng của bản thân, nhìn rất đẹp mắt, bên cạnh lại có một thác nước nhỏ bốc lên hơi nước mơ hồ càng làm cho cảnh sắc trở nên mơ màng như đi trong mộng, lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Cuối cùng cô cũng có thể bay, cảm giác này đúng là đỉnh cao của tự do. Lưu Ly vui sướng lượn qua lượn lại trên vườn hoa.

A...

Vì quá vui sướng Lưu Ly không tập trung điều khiển chú thuật, oanh oanh liệt liệt rơi từ trên cao xuống, mắc kẹt trên cành cây chìa ra bên ngoài.

Phù...

Lưu Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá vẫn chưa ôm hôn đất mẹ. Ở trên kia rớt xuống chỉ có nước nhập thổ vi an, cái cây này cũng không cao lắm có thể leo xuống.

"Rắc..."

Tiếng động đáng ngờ vang lên, tim Lưu Ly đập thình thịch ngồi vắt vẻo trên cây không dám nhúc nhích, mặt mũi méo xệch khóc không ra nước mắt. Số cô còn đen hơn cả than.

Điều gì đến cuối cùng cũng đến.

Cành cây nhỏ nhắn không chịu được sức nặng của Lưu Ly gãy đôi rơi xuống mặt đất. Lưu Ly hoa hoa lệ lệ rơi xuống, hai tay dang ra trở về với đất mẹ thân yêu.

"Ha... ha..."

Hoa Huyết ở trong động nhỏ bên trong thác nước không kiềm chế được cười vang. Đứng dậy bay ra khỏi thác nước đỡ Lưu Ly đứng lên. Trên mặt ý cười không hề giảm bớt, không hề nhận ra đã rất lâu rồi mình đã không còn cười sảng khoái như thế này.

"Chết chưa?"

Còn rất biết chớp lấy thời cơ sát muối vào vết thương của Lưu Ly.

Không còn mặt mũi nhìn ai, Lưu Ly đẩy cánh tay Hoa Huyết ra tự mình gượng đứng dậy.

"Chết cái đầu anh ấy... a..."

Lưu Ly lại khẽ kêu lên, mặt mày nhăn nhó trông rất buồn cười. Ngã xuống đất chưa đủ hay sao mà còn bị trật chân. Lão thiên ngài có biết ngài quá đáng lắm không.

Không chấp nhặt với trẻ nhỏ, Hoa Huyết đưa tay đỡ Lưu Ly đi vào đình nghỉ mát được dây leo xanh mướt đan lấy nhau tạo thành, ngay cả bàn ghế ở trong đều làm bằng dây leo.

Có thể bay lên lượn qua lượn lại vài vòng đã giỏi lắm rồi, coi như hắn không nhìn nhầm, nha đầu này có tư chất.
 

banglantuyettu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/5/15
Bài viết
39
Gạo
0,0
Chương 10: Chỉ cần chấp nhận đừng hỏi tại sao



"Tôi đã nói để tôi dạy, sao em lại không nghe lời? Không có cành cây đó giờ em đã ở chỗ Diêm Vương rồi."

Vừa nói vừa ngồi xổm xuống cầm cổ chân Lưu Ly lên xem, người cao ngạo như hắn đây là lần đầu tiên để người khác ngồi cao hơn mình.

Mặt Lưu Ly nhăn nhó, bàn tay Hoa Huyết rất lạnh.

"Nhẹ tay thôi."

"Có gan chơi thì cũng có gan chịu, lần này chỉ là trật chân lần sau nhất định là lấy luôn cái mạng nhỏ của em."

Truyền linh lực vào cổ chân làm tan máu bầm cũng giúp cho cái chân bị trật trở lại bình thường, bỏ chân Lưu Ly xuống mới để ý thì ra chân cô nhỏ như vậy. Đứng dậy ngồi lên ghế đối diện với Lưu Ly, gương mặt không còn đầy ý cười như trước nữa.

"Anh bế quan ở trong thác nước?"

"Ừ... chuyện tối hôm đó làm em sợ?"

Tâm trạng vốn đang tốt của Lưu Ly liền lụi tàn, sắc mặt tối sầm lại. Cô đã cố quên tại sao còn nhắc lại? Vì chuyện đó mà mấy đêm nay cô ngủ không được yên giấc.

"Sợ thì ích gì chứ, giết cũng đã giết rồi."

"Muốn khống chế được hạt giống, em không chỉ phải trở nên mạnh mẽ hơn mà còn phải tàn nhẫn hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần. Em quá lương thiện còn hạt giống lại quá tàn nhẫn. Thứ nó cần không phải là một người bảo vệ lúc nào cũng run sợ trước mọi việc, cứ như thế này không lâu nữa em sẽ trở thành nô lệ của nó thôi."

Đó cũng là điều làm cô lo lắng nhất, đối với Hoa Huyết mà nói có lẽ cô quá lương thiện, nhưng cô không phải là người như thế.

Cô cũng có ích kỉ, có toan tính riêng cho bản thân, chỉ cần có thể sống mà không bị người khác chà đạp thì thứ gì cô cũng có thể làm. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ là người tốt.

Chẳng phải cổ nhân có câu "Người không vì mình trời tru đất diệt" đó sao, chính cuộc sống này đã biến cô trở thành người như vậy. Dù thế nào cô cũng sẽ cố hết sức để thích ứng với cuộc sống mới.

"Theo anh thì tôi phải làm thế nào?"

Hắn biết cô sẽ không chống cự lại hạt giống, người thông minh như cô sẽ không ngu ngốc tự làm khổ bản thân.

"Chỉ có một cách."

Lưu Ly nhìn Hoa Huyết chờ đợi câu nói tiếp theo.

"Học cách đối mặt với nỗi sợ hãi của bản thân, đem những thứ trước mắt xem như gió thoảng mây trôi. Nhân từ với kẻ khác chính là tàn nhẫn với bản thân, hãy nhớ kĩ, dù đó có là người em thương yêu nhất, khi đe dọa tới mạng sống của em thì cũng không cần thiết phải sống nữa. Không ai xấu cũng như tốt hoàn toàn, tôi không cấm em làm người tốt nhưng đừng tốt quá đáng. Cuộc sống này rất tàn khốc, lòng thương hại của em sẽ khiến em tự tìm đến cái chết. Giết được người thứ nhất thì những người sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

Im lặng thật lâu tưởng chừng như sẽ không có ai nói thêm câu nào nữa Lưu Ly mới lên tiếng. Người đàn ông này không đơn giản chỉ là đáng sợ.

"Ngoài kia còn bao nhiêu người có thể bảo vệ hạt giống tại sao lại phải là tôi? Đừng lấy lí do vì tôi đã phá vỡ phong ấn cứu anh ra làm cái cớ. "

Đúng, có rất nhiều người thích hợp hơn cô nhưng biết làm sao đây, hắn không thích ai ngoài người bảo vệ hiện tại của hạt giống. Cứ cho là do duyên phận mười tám năm trước đi, có rất nhiều chuyện đơn giản chỉ là do duyên phận an bài. Hơn nữa đào tạo một người lương thiện trở nên tàn nhẫn cũng có cái hay riêng của nó.

"Bởi vì tôi thích, chỉ cần là thứ tôi đã nhận định, em có chạy đằng trời cũng không thoát được. Đó là số phận của em, hãy chấp nhận nó đừng nên hỏi tại sao."

Bởi vì tôi thích, câu trả lời độc đoán này rất hay nhưng cô cười không nổi.

Cuộc sống mà khó khăn lắm mới ổn định một chút của cô đã bị hủy trên đôi bàn tay của người đàn ông này.

Lưu Ly nhắm mắt lại ngả người dựa vào ghế, những dây leo xanh mướt như cảm nhận được mệt mỏi của cô trở nên mềm mại hẳn đi giúp cô được thoải mái hơn. Chỉ cần chấp nhận đừng hỏi tại sao. Cô sẽ làm theo ý hắn, ít nhất là khi còn có thể chịu đựng được. Cô chỉ sợ mình phát điên thôi.

"Cầm lấy."

Ánh sáng lạnh lẽo màu tím nhạt chiếu vào mắt làm hai mắt Lưu Ly run run rồi mở ra, là một lọ thuốc bằng thạch anh tím đầy mê hoặc như đôi mắt của hắn. Không do dự lấy nửa giây, Lưu Ly vươn tay cầm lấy.

"Uống nó rồi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy em sẽ nói được. Đó là thuốc được làm từ mật hoa, không phải là độc dược đâu."

Nãy giờ cô nói chuyện bằng Linh Tê chú làm hắn thấy rất khó chịu.

"Như bây giờ không phải rất tốt sao? Nói bằng miệng hay Linh Tê chú có gì khác nhau, anh đâu phải là không nghe thấy."

"Tôi không thích, em chỉ có thể sử dụng Linh Tê chú khi nói chuyện với tôi trước mặt con người. Còn bây giờ tôi muốn nghe em nói."

Bất kể là thích hay không thích hắn vẫn luôn ép cô làm theo ý hắn.

Không phải do Lưu Ly có một chất giọng hay mà Hoa Huyết mới muốn nghe Lưu Ly nói. Lí do thật sự hoàn toàn là ở đôi môi như muốn quyến rũ người khác phạm tội của cô, nó là một đôi môi tà mị có thể câu hồn đoạt phách bất kì ai. Lúc hoa nở rộ là lúc hoa xinh đẹp nhất, cũng giống như những đóa hoa đang nở rộ ngoài kia, đôi môi của cô chỉ xinh đẹp nhất mỗi khi nó mấp máy trêu ghẹo người.

Lưu Ly cũng không nói gì nữa mở lọ thuốc đổ hết mật ngọt trong đó vào miệng rồi trả lại chiếc lọ trống không cho Hoa Huyết, đứng dậy đi vào trong cung điện, chân đúng là không đau. Cô biết trong lọ thuốc không chỉ có mật hoa, nếu chỉ có mỗi thứ đó thì người câm trên thế giới này đều có thể nói rồi.

Hoa Huyết vẫn ngồi yên tại chỗ, hắn biết cô ghét hắn, hận hắn, sợ hắn đế mức nào nhưng không còn cách nào khác. Một khi hắn đã yêu thích thứ gì đó, dù phải dùng tới bất kì thủ đoạn nào hắn cũng sẽ biến thứ đó thành của hắn, hoàn toàn của hắn, chỉ một mình hắn.

Tối đến Hoa Huyết không hề để cho Lưu Ly yên ổn, mang cô ra thế giới loài người liên tục lấy cô làm vật dẫn để hắn hút máu bồi bổ cho linh lực đã mất. Một đêm năm mạng người chết trước mắt, lòng Lưu Ly ưu thương nhưng không thể làm được gì dần cũng trở nên lạnh lẽo nhắm mắt làm ngơ.

Hắn cũng không giống như trước đây làm cho những người kia cấm khẩu, để mặc bọn họ kêu gào thảm thiết, thì ra khi bị rút cạn hết máu lại đau đớn như thế. Từng tiếng kêu la thống khổ của bọn họ nhỏ dần rồi tắt hẳn, Lưu Ly sau khi làm xong nhiệm vụ của mình cũng như cây đèn hết dầu xụi lơ dưới đất.

"Em có biết mình lúc này vô dụng như thế nào không?"

Lưu Ly nằm dưới đất không động đậy cũng chẳng buồn trả lời, hai mắt nhắm nghiền như cũ. Rõ ràng đã không thấy gì nhưng tiếng kêu gào của bọn họ làm cách nào cũng không thể xua tan.

Đây là Hoa Huyết đang muốn ép cô chấp nhận sự thật tàn khốc này, hơn ai hết hắn biết rõ nếu muốn Lưu Ly mạnh mẽ hơn không thể nói suông, cô không muốn thấy thì hắn sẽ cho cô nghe, đến một ngày nào đó tự nhiên cô sẽ không sợ nữa.

Hoa Huyết cúi người xuống bế ngang người Lưu Ly lên.

Lưu Ly bỗng nhiên lại thấy buồn nôn, hắn là người uống máu nhưng tại sao vị máu của bọn họ cứ như tan ra trong miệng cô khiến cô ghê tởm. Cô muốn nôn hết những thứ ghê tởm đó ra nhưng không nôn được, liều mạng dãy giụa suýt nữa thì rớt từ trên tay hắn xuống.

Hoa Huyết tối sầm mặt, giọng nói đã lạnh đi. Dùng sức ôm chặt Lưu Ly lại, em không muốn tôi đụng, tôi càng không cho em toại nguyện.

"Buông ra... buông tôi ra. Anh là quái vật."

Hắn là quái vật vậy thì cô là cái gì, bây giờ cô không phải cũng giống như hắn rồi sao?
Vừa dãy giụa vừa cười, nước mắt không ngừng trào ra. Trông Lưu Ly bây giờ không khác nào người điên.

"Đừng có làm loạn, tôi sẽ ném em xuống dưới."

Mặc cho Lưu Ly vùng vẫy Hoa Huyết đã bay lên trên tầng trời đen mông lung mơ hồ.

Ánh trăng đẹp biết bao chiếu rọi lên gương mặt đầy nước mắt của Lưu Ly. Cười mệt, khóc mệt cũng không thể tiếp tục dãy giụa, hai mắt Lưu Ly trống rỗng nhìn xuống phía dưới.

Nếu bây giờ rơi từ trên này xuống thì sẽ như thế nào? Hẳn là tan xương nát thịt đi, cô sẽ không chọn một cái chết ngu ngốc như thế.

Lưu lạc đầu đường xó chợ, giành giật thức ăn với súc vật mới sống được đến ngày hôm nay. Chịu không biết bao nhiêu cực khổ, đứng trước ranh giới sinh tử không biết bao nhiêu lần, để được sống như bây giờ dường như cô không phải đi đến mà là bò đến.

Chọn cái chết quả nhiên là ngu ngốc.

Lưu Ly an tĩnh lạ thường, Hoa Huyết nghĩ cô mệt rồi nên cũng không nói gì nữa bế cô về cung điện dưới hàn đàm, đặt cô lên giường ngủ mới đi ra ngoài. Lượng máu của năm người không phải là ít, hắn phải điều hòa lại nguồn linh lực trong bản thân.

Hoa Huyết vừa mới đóng cửa lại Lưu Ly đã mở mắt ra, tròng mắt độc một màu đen sâu thăm thẳm như viên kim cương đen ngâm trong hồ nước tỏa ra ánh sáng mị hoặc mà lạnh lẽo. Cứ như thế suốt đêm, Lưu Ly không hề ngủ.

Những ngày sau đó đêm nào cũng tái diễn cảnh lấy máu kinh khủng đó, một đêm năm người không hơn cũng chẳng kém. Lưu Ly bây giờ tuy không còn sợ như lúc trước nhưng cũng không phải không có cảm giác gì. Đem những thứ trước mắt xem như gió thoảng mấy trôi không hề dễ.

Thời gian còn lại cô theo Hoa Huyết học các chiêu thức phòng thân, chú thuật và cả cách điều khiển tự nhiên, đôi khi hứng thú sẽ học thêm cách điều chế độc dược.

Học mà không thực chiến sẽ không có kết quả tốt, lúc nào công chúa ma mị U Linh đến náo loạn ngoài hàn đàm hắn sẽ cho cô đứng ở xa quan sát phán đoán tình hình trận chiến. Đôi lúc nếu hứng thú còn cho cô động tay đụng chân làm loạn cục diện hai bên khiến cô công chúa đó tức muốn xịt khói đầu.

Tất nhiên U Linh không hề biết đến sự tồn tại của cô, bởi Hoa Huyết bảo vệ cô rất tốt, còn hào phóng tặng cho cô một đóa hoa ăn thịt người làm hộ vệ, nếu có kẻ nào xấu số phát hiện ra cô sẽ ăn gọn.

Sau mấy lần quan sát, cô nhìn ra được U Linh không hề có ý muốn giết Hoa Huyết, chỉ là thăm dò xem hắn khôi phục đến đâu mà thôi.

Say bảy ngày Lưu Ly gần như biến thành một con người khác, chưa đủ tàn nhẫn nhưng đủ lạnh lùng, sắt đá để nhìn những gì đang diễn ra xung quanh. Linh lực cũng khá hơn rất nhiều, nếu gặp những tiểu tinh linh, không cần đóa hoa đó vẫn có thể bảo vệ tốt bản thân.
 

banglantuyettu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/5/15
Bài viết
39
Gạo
0,0

banglantuyettu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/5/15
Bài viết
39
Gạo
0,0
Lời văn khá mượt á! Cố gắng phát huy nha!:-bd
Sẽ cố gắng. :D Cơ mà còn non tay lắm, đọc vẫn thấy nó sao sao ấy, rất muốn sửa lại những đã nhỡ viết đến hai mấy chương nên thôi.
 

banglantuyettu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/5/15
Bài viết
39
Gạo
0,0
Chương 11: Âu Thần

Kết thúc bảy ngày khổ luyện để trở thành người hoa, Lưu Ly trở về Diamond để khổ luyện văn hóa giáo dục của loài người.

Trong lớp vắng tanh không một bóng người, bên ngoài sương mù buổi sớm vẫn còn đọng lại trên cành lá, long lanh dưới ánh nắng mặt trời, tuy mặt trời ở đằng đông đã ửng hồng nhưng cảnh sắc vẫn còn mờ mịt, hơi sương vẫn chưa tan hẳn.

Lưu Ly nằm gục đầu lên trên bàn ngơ ngác nhìn lớp học trống không, cô đi học sớm thảo nào chưa có cô chiêu cậu ấm nào vác xác đến lớp.

Trong chiếc nhẫn Hoa Huyết lười biếng vẫn còn đang ngủ, đóa hoa mà U Linh tạo ra để phong ấn thì có cái gì hay mà hắn phải lưu luyến không muốn rời xa như thế? Đâu phải hắn không có chỗ nào để ngủ, không phải hắn còn có một căn phòng đẹp lộng lẫy dưới hàn đàm sao?

Mọi thắc mắt của cô chỉ đổi lại được câu trả lời lấp lửng của hắn.

"Tôi quen rồi."

Có ma mới tin cái lí do củ chuối này, nhưng hắn không muốn nói thì thôi cô cũng lười hỏi nhiều.

Nhưng sự thật đúng là có một phần do thói quen, đôi khi thói quen này làm hắn mệt mỏi.

Lưu Ly ngồi nghịch chiếc nhẫn chọc cho Hoa Huyết tỉnh dậy, mặc kệ người bên ngoài đang dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

"Mấy ngày này cậu đi đâu?"

Trong tam vương tử người này đứng thứ ba, nổi tiếng bởi một gương mặt góc cạnh đầy trầm tĩnh, và một nụ cười không gần không xa làm người ta có cảm giác hắn giống cáo già. Có điều con cáo già này quá mức đẹp trai làm mờ mắt không biết bao nhiêu gà con ngây thơ.

Sinh trưởng trong một gia đình một chân trong tối một chân ngoài sáng, ngay từ nhỏ hắn đã không giống như những đứa trẻ khác được tự do chơi đùa, phải tiếp nhận huấn luyện cực kì nghiêm khắc của người trong Âu gia, cho nên mới già trước tuổi như bây giờ.

Lưu Ly không tiếp tục chọc phá Hoa Huyết nữa mà ngẩng đầu lên. Trong tam vương tử, người làm cho cô thấy thoải mái một chút chính là Âu Thần.

"Tôi còn có thể đi đâu ngoài rừng, làm người rừng chán rồi sẽ lại làm người thôi."

Âu Thần trợn mắt một lúc lâu sau mới nói.

"Cậu có thể nói lại được rồi?"

Phục hồi nhanh như vậy sao?

Thông thường những người gặp rào cản tâm lí dẫn đến mất khả năng ngôn ngữ như Lưu Ly nhanh thì mấy tháng, chậm thì mấy năm mới có thể nói được, vậy mà Lưu Ly chỉ mất có bảy ngày.

Xem ra lòng tốt chuẩn bị phương pháp điều trị cho Lưu Ly mà Chấn Nam chuẩn bị đều thành công dã tràng rồi.

Âu Thần có chút khó tin nhưng giọng nói đó đúng là của Lưu Ly.

"Ừ, bác sĩ chỉ nói là tạm thời đâu phải vĩnh viễn. Sao vậy, không lẽ cậu muốn tôi thành người câm?"

"Cậu rõ ràng biết tôi không có ý đó."

Nói sao đi nữa, chỉ mới bảy ngày mà bình phục thì đúng là truyện cổ tích.

Âu Thần ngồi xuống dãy bàn bên cạnh, hắn vốn không phải là học sinh lớp này. Ngẫm nghĩ lại chợt thấy có gì đó không đúng.

"Cậu nói mấy ngày qua cậu ở trong rừng?"

Lưu Ly không trả lời, gật đầu xác nhận.

Không đúng. Lưu Ly không thể nào ở trong rừng. Chưa kể đến chuyện ma cây giết người để lại trong Lưu Ly một bóng ma tâm lí khiến cô không dám vào rừng. Mà giả như nếu có thì tại sao hắn lại tìm không ra? Khu rừng đó không lớn lắm, người hắn phái đi tìm cô cũng không phải ít, làm gì có chuyện không tìm ra cô?

Thấy nét hoài nghi trong mắt Âu Thần, Lưu Ly nhàn nhạt mở lời.

"Có những nơi cho dù cậu có đào sâu ba tấc đất cũng không tìm ra đâu. Tôi muốn yên tĩnh, tự nhiên sẽ không để người khác tìm thấy."

Âu Thần chỉ cười. Nếu Lưu Ly đã thật tâm muốn trốn hắn đúng là khó lòng mà tìm ra, huống gì so với cô người hắn phái đi hoàn toàn không biết rõ ngóc ngách trong rừng.

Dù không nghĩ đến khả năng Lưu Ly đi nghỉ mát trong rừng, nhưng là sở thích của cô hắn luôn cố tình lưu tâm. Rừng chính là mái ấm của cô, một đứa con sợ hãi luôn muốn tìm đến nơi có hơi ấm của gia đình để dựa vào. Hắn lúc đó là đánh liều tìm thử.

"Muốn quên đi sợ hãi chỉ có cách đối mặt với nó, tôi sẽ không vì một nhành cây mà từ bỏ cả khu rừng."

Cũng giống như Hoa Huyết, sẽ không vì sợ hãi của cô mà ngừng hút máu người.

Lưu Ly đưa bàn tay để trước nắng, bông hoa trắng gần như trong suốt lấp lánh lạ kì. Dù thu nhỏ lại nhưng nó vẫn là hoa thật.

"Chiếc nhẫn đó là Chấn Nam tặng cho cậu?"

"Không phải. Là của người khác ép đeo thôi."

Âu Thần tinh ý nắm bắt điểm đáng ngờ trong lời nói của Lưu Ly.

"Người khác? Là ai?"

Câu hỏi nói ra đã lâu nhưng vẫn chưa có câu trả lời.

Lưu Ly bây giờ có một loại khí chất rất lạ, an tĩnh mà không hề khiến cho người khác cảm thấy nhàm chán.

Thời gian trôi qua chậm chạp, lâu đến mức Âu Thần cho rằng Lưu Ly sẽ không trả lời mới nghe được tiếng nói nhẹ bẫng như không của cô truyền đến bên tai.

"Là... đóa hoa của quỷ."

Âu Thần ngẩn ra, đóa hoa của quỷ?

Đây chắc là biệt danh.

Vừa hay dáng vẻ ngẩn ngơ này của Âu Thần rơi trọn vẹn vào đáy mắt một người, bầu không khí liền trở nên bất bình thường.

"Trông hai người vui vẻ nhỉ?"

Hạ Chấn Nam đi vào lớp, bên cạnh là Vương Khải Minh trên mặt đầy ý cười muốn xem kịch vui.

"Đến rồi à."

Âu Thần cười có chút cứng ngắc, sau đó liền khôi phục lại như cũ.

Lời nói tiếp theo lại mang một chút ai oán.

"Vui như thế nào thì cũng bị tên ôn thần nhà cậu làm cho mất hứng. Người đã về rồi, cậu không cần đeo gương mặt nặng như chì đó để đi dọa người khác."

Đối với Lưu Ly, Âu Thần đích thực là có cảm tình đặc biệt, chẳng qua là bối cảnh của hắn có chút nguy hiểm nên biết dừng lại đúng lúc để cho người xuất thân thuần túy trong sạch như Chấn Nam theo đuổi Lưu Ly. Lâu vậy rồi mà Lưu Ly vẫn thờ ơ với Chấn Nam, làm hắn thấy bản thân mình trao lại cơ hội cho không đúng người.

Không nhắc thì thôi hể nhắc tới lại chỉ có bực mình, mất tích nguyên tuần cả điện thoại cũng tắt. Chơi trò mất tích cũng không thèm nghĩ xem người ở lại tìm cô như hắn có lo lắng hay không. Vứt ba lô trên bàn, Hạ Chấn Nam bước đến trước mặt Lưu Ly.

"Cả tuần qua cậu ở đâu?"

Lưu Ly day trán không khỏi cảm thấy mệt mỏi.

"Chân là ở trên người tôi. Tôi đi đâu không đến lượt cậu quản."

Đã nói được rồi sao? Thật không thể xem thường khả năng hồi phục của cô.

Lưu Ly mất tích khiến hắn nhận ra một điều, hắn đã cho cô quá nhiều tự do. Lần này dù có là cường thủ hào đoạt hắn cũng phải ép Lưu Ly đi vào khuôn khổ, từ đó mới có thể tùy thời mà lấy được tình cảm của cô.

"Không đến lượt tôi cũng sẽ quản."

Dù không muốn thừa nhận nhưng hắn cũng phải chấp nhận sự thật Lưu Ly đối với Âu Thần luôn có hảo cảm nhất định. Hạ Chấn Nam quay mặt qua hỏi Âu Thần.

"Cậu biết Lưu Ly ở đâu có phải không?"

"Vừa mới thôi."

"Ở đâu?"

Âu Thần không nhanh không chậm nhả ra hai chữ.

"Trong rừng."

"What?"

Vương Khải Minh trợn mắt há hốc mồm đưa tay lên sờ trán Lưu Ly liền bị cô gạt đi.

"Cậu đúng là hết thuốc chữa, trải qua những chuyện như vậy mà còn có thể vào rừng ở đúng bảy ngày. Lưu Ly, cậu là người hay là yêu quái vậy?"

Là người hay là yêu quái?

Lưu Ly bỗng nhiên cười thành tiếng, rất khẽ nhưng lại khiến cho ba người nổi da gà.

Bàn tay giống như đang vuốt ve đóa hoa nhưng thật chất là muốn vò nát nó, thủy chung vẫn là không làm gì được. Chỉ là một đóa hoa mà cũng khiến Hoa Huyết tiêu tốn linh lực tạo màng bảo vệ.

Hạ Chấn Nam, Âu Thần trừng mắt lạnh nhìn Vương Khải Minh. Lời từ miệng tên này nói ra đúng là không có từ nào tốt đẹp. Như thế nào lại bảo Lưu Ly là yêu quái?

Vương Khải Minh xem như không thấy ánh mắt của hai thằng bạn. Bảy ngày có đủ để làm thay đổi một con người? Tại sao hắn vẫn cứ thấy Lưu Ly có cái gì đó khác trước đây?

"Nhìn mà xem, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương của cậu có thể đem so với nước ở Thái Bình Dương rồi. Lưu Ly, chiếc nhẫn trên tay cậu rất đặc biệt."

Tay đang chống má đợ cằm của Lưu Ly run run trượt khỏi cằm, hại cô suýt nữa cắn trúng lưỡi.

Hành động nhỏ này hiển nhiên rơi vào mắt ba người lại biến thành có tật giật mình.

Lưu Ly rất muốn hỏi xem mắt của Vương Khải Minh có phải có vấn đề hay không? Ánh mắt của cô thì yêu thương cái nỗi gì, cô còn hận mình không thể dùng ánh mắt để phanh thây bông hoa lẫn kẻ nằm trong đó đây.

"Nhảm nhí."

Vương Khải Minh giương đôi mắt hẹp dài đào hoa lên nhìn thẳng vào mắt Lưu Ly.

"Phải không?"

Âu Thần chìa tay ra trước mặt cô, nhìn thế nào vẫn thấy giống hoa thật.

"Tháo ra xem nào."

"Không tháo ra được."

Mà bây giờ cô cũng không muốn tháo ra nữa, để nó trên người chẳng may gặp nguy hiểm vẫn có Hoa Huyết giúp đỡ.

"Không tháo ra được hay là không muốn tháo?"

Hạ Chấn Nam bắt lấy cổ tay Lưu Ly đưa tay còn lại muốn tháo chiếc nhẫn. Bởi vì sợ Lưu Ly đau nên lực tay rất nhẹ. Lần đầu thấy chiếc nhẫn hắn đã có cảm giác gì đó rất lạ, nhưng không biết là lạ ở chỗ nào.

Chưa chạm đến chiếc nhẫn thì tay đã bị bẻ gập ra sau, chỉ một động tác vặn tay của Lưu Ly đã dễ dàng chế ngự được cánh tay đang nắm lấy tay mình. Đây là một trong số rất nhiều chiêu thức mà Hoa Huyết đích thân dạy cho cô, phòng khi có kẻ đối với cô động tay động chân giống như người đàn ông tối hôm đó.

Khi đã đạt được mục đích Lưu Ly liền buông tay Hạ Chấn Nam ra. Hoa Huyết nói với cô, đóa hoa này vốn là hoa chuyên hút máu người, dù Hoa Huyết không có trong đó nó vẫn có thể tự tìm đến nguồn máu mà nó muốn. Nếu chẳng may người chạm vào có dòng máu tương thích với nó, không cần cô nói cũng đã biết sẽ xảy ra chuyện gì.

"Lưu Ly, cậu..."

Hạ Chấn Nam và hai người còn lại ngây người một lúc lâu sau cũng không nói ra được từ tiếp theo. Cái cảm giác kì lạ ở trên người Lưu Ly có phải là từ sau lần gặp biến cố ma cây giết người, cô không còn là một Lưu Ly chân yếu tay mềm như trước đây?

"Chấn Nam... xin lỗi."

Lưu Ly đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi ra khỏi lớp, chân quen lối đi vào vườn trường. Nơi này yên lặng, tĩnh mịch đối lập với thế giới xô bồ ngoài kia. Thứ cô thích chính là cảm giác yên tĩnh này.
 
Bên trên