Hướng dương nở trong thế giới quỷ - Cập nhật - Zumy

Zumy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/7/14
Bài viết
15
Gạo
0,0
Tên truyện: Hướng dương nở trong thế giới quỷ
Tác giả: Zumy
Tình trạng: Đang viết
Giới hạn độ tuổi: Không giới hạn
Giới thiệu truyện:
Bí mật chồng chất bí mật, khi ta từng bước bóc dần những lớp bọc có độc, đến cuối cùng đau khổ nhất vẫn là chính ta.
Câu truyện sẽ đưa bạn khám phá hết những cung bậc cảm xúc cùng cuộc đời trầm bổng của từng nhân vật. Nó cũng đưa bạn đến một thế giới tàn bạo nhuốm đầy máu tanh cùng những âm mưu hiểm độc nhưng ở đó cũng có cả sự vụng về, ngốc nghếch, mù quáng khi đến với tình yêu.

Mục lục:
Chương 1: Người thừa kế
Chương 2: Hạnh phúc nhỏ nhoi
Chương 3: Bố! Tại sao?
Chương 4: Ước mơ bị phá vỡ
Chương 5: Người thừa kế đầu tiên
Chương 6: Khóm hướng dương
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Zumy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/7/14
Bài viết
15
Gạo
0,0
Hướng dương nở trong thế giới quỷ

CHƯƠNG 1
: NGƯỜI THỪA KẾ.

Khó khăn không phải là nỗi đau
Nó chính là liều thuốc cho ta phấn đấu.


Trong một khu vườn với hàng nghìn cây đào hồng thắm dưới những tia nắng lung linh cùng thoang thoảng trong gió thơm mùi cỏ dại. Một chàng bạch mã hoàng tử cầm một bông hồng đỏ quỳ trước một cô nàng lọ lem và cất lên tiếng nói tha thiết: Nàng đồng ý đến với ta nhé, tay sẽ trao tất cả cho nàng. Bông hồng đỏ từ từ nở ra để lộ ra chiếc nhẫn lấp lánh ánh kim cương.
Vù… Bốp…

- Thôi đi, dù cô ta có mơ thì cũng không cao sang như thế đâu, cô ta mà đòi xứng với giấc mơ đấy á, giờ người ta yêu nhìn vào túi tiền chứ còn ai yêu nhìn vào cái mặt, hàng thẩm mỹ ai chẳng giống ai.
Hà Linh nhảy khỏi bàn rồi từng bước chậm rãi đi ra khỏi lớp, mắt cô còn không quên liếc xuống phía dưới nhìn con bé tay đang lật dở quyển sách nhưng đôi mắt thì đang nhắm chặt vào nhau.

- Này Hà Linh, động tí là bà phi sách, bà không sợ sách rách thì cũng nên lo não tôi bị tổn thương chứ, đến lúc đó thì ai làm văn để cho lọ lem lớp ta mơ mộng đây.

Mạnh Đức ném lại quyển sách về bàn của Hà Linh rồi như một thói quen khó bỏ cậu lại liếc về phía lọ lem của lớp mình, đôi môi cậu khẽ nở một nụ cười quái dị. Từng bước từng bước rón rén như kẻ ăn trộm.
Cậu ta bước nhẹ nhàng từng bước cho đến khi đứng cạnh bàn của lọ lem, bàn tay phải giấu sau lưng của Mạnh Đức còn đang cầm một cốc gì màu vàng úa. Rất nhanh Mạnh Đức đã tiến hành kế hoạch của mình, cậu từ từ đưa tay phải của cậu lên trên đầu của lọ lem cách chừng ba mươi phân.

- CÔ GIÁO... NGHIÊM.

Nó như một phản xạ tự nhiên đang mơ màng thì nghe thấy tiếng hô chào cô giáo, lọ lem liền bật dậy và kết quả là cả cái cốc nước vàng vàng dính lên người và sách vở của nó, còn cả cái lớp thì bật cười ha hả.


Chính vì cái cốc nước đó đã xua tan hoàn toàn cơn buồn ngủ của cô. Cô bình thản đứng dậy rồi hướng nhà vệ sinh thẳng tiến như việc này xảy ra là quá bình thường.

Bọn họ có tiền có thế, hô phong hoán vũ cô cũng không muốn đắc tội, cô sợ nhất là liên lụy đến gia đình mình, suy nghĩ của cô là: “Thôi thì một điều nhịn chín điều lành”.


Cô mở vòi xả nước rồi vã lên mặt, cô muốn chính mình tỉnh táo hơn, cô biết nhất định khó khăn nào cũng có thể vượt qua, tương lai tốt đẹp đang ở phía trước cô không thể trong phút chốc vì không nhịn được mà phá hủy tương lai của mình.


Cầm khăn giấy trên tay cô lau mạnh vào những vết loang lổ, không hiểu nó là loại nước gì mà khó đi đến thế, nhưng cũng rất may là nó không có mùi. Lau đi lau lại rất nhiều lần nó lại phải thở dài.

- Tình hình không lau sạch được rồi, đành lấy áo thay vậy?

Một tháng đi học cô đã trải qua rất nhiều chuyện, mới đầu khi bị người ta bắt nạt cô cảm thấy rất tủi thân, ngày nào cũng phải rơi nước mắt, nhưng cái gì dần già cũng thành quen, nó chẳng còn muốn phí phạm những giọt nước mắt nữa.

- Uyển Dương à, tớ đã nhắc nhở với cậu là rời khỏi trường càng sớm càng tốt, đừng để đến nỗi người ta tạo ra những việc không tưởng khiến cậu không phải tự thôi học mà là bị đuổi học đó, chắc là cậu không muốn học bạ của mình có một vết dơ chứ.

Lam Anh vừa nói vừa dùng ánh mắt thương hại nhìn nó một vòng mà lắc đầu . Đôi môi cô khẽ nhếch lên.

- Chật chật, lần này lại là thứ nước gì vậy? Quả là thực đơn càng ngày càng phong phú.

Dương từ lúc Lam Anh xuất hiện thì chỉ có cúi gằm mặt mà cắn môi, bản thân nó cũng đâu muốn sống thế này nhưng ngôi trường là tương lai, là hi vọng cho cuộc sống tốt đẹp.

- Cô lì lợm hơn tôi tưởng đấy.

Khác hẳn hoàn toàn mới giọng điệu lúc trước, thay vào cái nụ cười nhếch môi thì giờ là cái liếc xéo đến khó chịu rồi Lam Anh bỏ đi.


Uyển Dương không hiểu, bản thân cô không đả động hay chọc ngoáy đến ai mà sao tất cả mọi người trong trường đều nhằm vào cô như kẻ thù vậy. Tại sao lại vậy chứ?

Uyển Dương nắm chặt chiếc áo trong tay, cô có thể cảm thấy bản thân mình như đang run lên, cô nặng nề bước từng bước nặng trĩu đến phòng thay đồ. Dù có chuyện gì xảy ra cô nhất định cố gắng chịu đựng.
__________

Cốc... Cốc…

- Vào đi.

Giọng nói khàn khàn nhưng cao bổng khiến người nghe cảm thấy bức bối, một giọng nói đầy uy quyền.

Một người đàn ông đẩy cửa bước vào, trên tay ông còn cầm một tập hồ sơ.

- Thưa ngài, đây là bản kế hoạch dự toán cho mảnh đất sắp tới. - Người đàn ông đưa tập hồ sơ bằng hai tay với dáng vẻ kính cẩn.

- Ừm.

Nhìn vẻ mệt mỏi của chủ tịch mà ông cũng thấy đau lòng, đi theo ngài bao nhiêu năm tuy ăn chửi nhiều hơn ăn cơm nhưng cũng nhờ vậy mà ông tiến bộ và được trọng dụng.

- Sức khỏe của ngài không tốt, ngài nên nghỉ ngơi đi ạ, dự án lần này cũng không quan trọng tại sao ngài lại phải đích thân xem xét, ngài lên lo cho sức khỏe của mình còn phải đón tiểu thư về nữa chứ ạ.

Ông tiến đến bàn tiếp khách rót cho chủ tịch một ly nước, ông không hiểu hết được ý tứ trong hành động của chủ tịch.
Ông Lâm từ từ uống ly nước, gương mặt hiện rõ lên sự mệt mỏi.

- Nó dạo này thế nào rồi.

Hành động dồn ép tiểu thư muốn tiểu thư trở nên mạnh mẽ và có lẽ là tàn độc. Tiểu thư sẽ phải gánh chịu tất cả để trở thành người thừa kế sao?

- Tiểu thư vẫn nhẫn nhịn một mực không chịu ra khỏi trường.
Ông nhìn thấy ngài chủ tịch gật đầu, đôi mắt ngài nhắm lại cả thân người ngả ra ghế.

Đã học được tính nhẫn nhịn, rất xứng làm người thừa kế của ta, các tính cách còn lại dần dần rồi nó cũng sẽ biết nhanh thôi.

Ông Lâm phẩy tay ra hiệu cho thư ký ra ngoài, ông cần yên tĩnh suy nghĩ một lát.
Từ ngày tìm được tiểu thư chủ tịch càng ngày càng khó hiểu, tại sao chủ tịch không đón tiểu thư về rồi từ từ huấn luyện lại để tiểu thư cứ sống vì cái ước mơ mà chắc chắn sẽ không thành sự thật.

“Cuộc sống sắp tới là vô vàn khó khăn với tiểu thư rồi”. Tiếng thở dài phát ra nghe não ruột làm sao?

Không khí xung quanh cũng trở lên ngột ngạt đến lạ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Zumy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/7/14
Bài viết
15
Gạo
0,0
Thật ra Chim thấy không cần thiết giới thiệu nhân vật. Bạn viết giới thiệu truyện, trong đó đương nhiên sẽ có vài nét về nhân vật rồi. ;)
Tuy là mình nói về nhân vật nhưng cũng lồng cả cốt truyện vô rồi . Mình giới thiệu qua về cốt truyện thì cứ thấy chẳng hấp dẫn gì nên đổi luôn thành thế này, hề hề.
 

Zumy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/7/14
Bài viết
15
Gạo
0,0
Chứ bạn giới thiệu nhân vật thế này cũng làm mất đi cái hay. Nhân vật thì cứ nên để độc giả tự cảm. Giới thiệu truyện thì bạn chỉ cần giới thiệu nội dung sơ sơ thôi, giữ lại cốt và kết chứ lị.
Vậy giờ mình sẽ sửa lại hì hì.
 

Zumy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/7/14
Bài viết
15
Gạo
0,0
Hướng dương nở trong thế giới quỷ.

Chương 2: HẠNH PHÚC NHỎ NHOI.


Từng làn gió thoảng thổi qua vỗ về khuôn mặt của Dương giúp cô cảm nhận một sự nhẹ nhàng mà tưởng chừng trên đời này cô sẽ khó được nhận bởi những người xung quanh.

Quá khứ của cô phức tạp với sự tổn thương lớn mà cô không hề muốn nhớ lại, hiện tại thì đầy mệt mỏi nhưng vẫn phải mỉm cười, giờ đây cô chỉ nghĩ đến tương lai, một cái tương lai tốt đẹp để xóa nhòa vết thương trong lòng.

- Ê! lọ lem.

Bước chân của Dương dừng hẳn, đôi môi cô mím lại, phải làm sao khi cuộc sống sẽ không bao giờ được bình yên như mình mong muốn.

- Có thích con này không? - Nụ cười châm chọc hiện rõ trên khuôn mặt cậu ta. Một con rắn đang bò ngoằn ngèo trên bàn tay ấy.

Cậu ta từng bước lại gần nó hơn, con rắn trên tay cậu thì không ngừng trườn bò thỉnh thoảng lại ngáp cái miệng như đang đói.

Cô có thể cảm nhận được toàn thân đang run lên và cương cứng trước mắt con rắn đó. Cô không còn cảm nhận được rằng mình đang thở, cô đang dần bị ngạt. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ “Đừng lại gần, xin đừng lại gần”.

Đôi tay cô nắm chặt để không thể khụy xuống, điều họ muốn chính là sự yếu đuối và sự khuất phục của cô, cô sẽ không cho họ thấy, không bao giờ.

Cậu ta thì vẫn tiếp tục cầm con rắn lởn vởn vòng quanh cô để khêu lên sự sợ hãi, không những thế cậu ta còn cho cái thân bóng nhẵn của con rắn lướt qua bên má của cô.

Cái mát lạnh nhỏ được truyền từ má của mình cũng khiến cả cơ thể cô lạnh toát, cô chỉ muốt thét lên cho vơi đi nỗi sợ, nhưng dù cô có thét đến đâu thì cái người kia cũng sẽ không bao giờ dừng lại.

Ý chí của cô không thể chịu được nữa rồi, đôi tay nắm chặt như cắm sâu vào da thịt, đôi mắt nhắm nghiền không dám mở ra để nhìn con vật đang lởn vởn quanh mình.

Sức chịu đựng của cô tưởng chừng như không thể duy trì thì một giọng nói vang lên.

- Đức Tùng, đùa thế là đủ rồi, cậu không nhận ra vẻ mặt trắng bệch của bạn ấy sao?

Lam Anh đứng từ đằng xa qua sát, hai tay cô khoanh trước ngực, đôi môi nhếch lên kết hợp với đôi mắt nửa cười nửa khóc đầy chế diễu.

Động tác của Đức Tùng dừng lại, khuân mặt cậu ta như đang mất hứng khi bị Lam Anh xen vào.

- Cậu chẳng phải rất thích đứng ngoài xem trò vui sao Lam Anh?

Lam Anh cười rồi nhún vai.

- Biết làm sao khi tớ muốn xem kịch dài đây, cái gì được xây dựng lâu dài nó cũng vững chắc hơn mà, nhất là… Sự sợ hãi.

Tùng hiểu ý cô bạn của mình, cậu ta liếc Dương một cái rồi khoác cặp lên vai và mang cả con rắn đi nữa.

Giờ cô mới cảm nhận được không khí, cảm nhận được chính mình vẫn đang tồn tại, cô phải nhanh đi khỏi đây để không ai nhìn thấy nước mắt cô đang trực tuôn, bước chân cô càng gấp gáp dồn dập hơn, đôi mắt cô đã đỏ hoe, cô phải nhịn, nhất định phải nhìn.

Cô càng đi càng nhanh để lại phía sau một con người đang cười diễu cợt, nụ cười trên môi Lam Anh vụt tắt chỉ còn lại khuân mặt đầy đăm chiêu.

------------------

Dương không biết như thế nào chính mình đã trở về trước cổng nhà nhưng chỉ cần ra khỏi cái trường đó cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn căn nhà nhỏ của mình, trước đây khi còn mẹ, gia đình luôn ấm áp, bố mẹ luôn xem cô như con ruột của mình mà yêu thương chiều chuộng, cô có một người mẹ hiền, một người cha tốt và hai đứa em đáng yêu lại ngoan ngoãn. Cô biết thời gian sẽ không thể quay trở lại nhưng cô mong cuộc sống cũng không đầy sóng gió như bây giờ.

Mẹ mất đi bố trở nên trầm lặng và khó tính, chỉ có hai đứa em vẫn ngây ngô làm chỗ dựa tinh thần lớn nhất cho cô.

Dương cố lấy lại khuân mặt tươi tỉnh nhất mở cửa vào nhà. Hai đứa trẻ đang chơi đồ chơi trên sàn liền la lên rồi chạy đến ôm chân cô.

- A! Chị Dương đã về.

- Chị Dương về.

Hai đứa trẻ đáng yêu như vậy thử hỏi làm sao cô không cố gắng cho được. Dương ngồi xuống ôm hai đứa trẻ vào lòng.

- Hai đứa ăn gì chưa? Bố đi đâu rồi?

Cả hai đứa lắc đầu nhưng miệng thì vẫn cười. Yến Ly nhanh nhảu nói, tay còn không ngừng vuốt vuốt má.

- Bố dặn là phải ở nhà ngoan, bố ra ngoài kiếm tiền.

Yến Nhi ôm chặt cổ Dương rồi tiếp lời chị của mình.

- Bố… Bố còn nói khi về nếu ngoan bố sẽ thưởng kẹo.

Dương ôm chặt hai đưa em mà trong lòng đau buốt, hai đứa mới nhỏ như vậy đã phải ở nhà mà không có người lớn trông coi lại thiếu cả sự chăm sóc ngay đến cơn trưa cũng vẫn chưa được ăn.

- Nghe chị dặn này, bây giờ hai đứa thu dọn hết đồ chơi rồi rửa chân tay còn chị Dương sẽ đi nấu cơm để ba chị em mình ăn nha.

Hai đứa bé gật đầu đã hiểu rồi chạy về chỗ đống đồ chơi xếp từng thứ vào hộp.

Cô thở dài rồi đi về phòng thay quần áo để xuống nấu ăn.

Tuy rằng trên mâm cơm chỉ có canh rau ngót nấu với một ít thịt băm nhưng cũng là bữa ăn ngon đối với ba chị em hiện giờ. Từng thìa cơm một được nó bón cho hai đứa trẻ, nhìn cách nhai nhóp nhép và đung đưa cái chân dễ thương của hai đứa khiến bản thân nó cảm thấy vui vẻ đến lạ. Trên đời này đâu phải đứa trẻ nào cũng biết điều ngoan ngoãn như vậy đâu.

Sau khi ăn cơm xong Dương đưa hai đứa trẻ đi ngủ, cô nằm bên ôm lấy hai đứa trẻ mà vỗ về chúng vào giấc ngủ thật sâu.

Từng cử động của Dương thật khẽ để không khiến hai đứa tỉnh giấc, cô nhẹ nhàng rời giường khi hai đứa trẻ đã yên giấc ngủ để đi thu dọn nhà cửa và giặt đống quần áo.

Làm xong mọi việc nhà cô ngước mắt lên đã gần 3 giờ chiều, hai đứa vẫn chưa ngủ dậy.

Khoảng thời gian này là lúc để Dương học bài, chỉ có cố gắng học tập tốt mới mong có tương lai tốt đẹp, đúng vậy cô luôn hướng về tương lai, cái hi vọng mong manh ấy.

Dương học đến khoảng hơn 5 giờ thì bố cô về, ông có vẻ say rượu.

- Bố xin lỗi, bố bị người ta lừa.

Ông chỉ để lại cho cô một câu như vậy rồi đi vào phòng ngủ để lại trong lòng cô bao nhiêu lo lắng.

Đến tận bữa tối cô gọi ông nhưng ông cũng nói không muốn ăn, chuyện gì đã xảy ra với ông khiến ông như vậy? Cô rất muốn hỏi cho rõ nhưng cô biết có hỏi thì ông cũng sẽ không nói.

Đến 6 giờ 30 phút cô đi đến một quán cafe để làm thêm, cô làm ca bốn từ 7 giờ tối đến 10 giờ tối. Mọi người ở đây ai cũng vui vẻ dễ dần nên cô cũng rất thoải mái.

- Dương, em mang cốc kem này đến bàn số sáu.

- Dạ.

Cô nhanh tay nhận lấy rồi đưa đến bàn số 6, ngồi chiếc bàn đó có hai vợ chồng và một đứa con gái khoảng tám tuổi rất xinh xắn.

- Của em đây, chúc em ngoan miệng.

Dương nở nụ cười thân thiện nhưng đứa nhỏ lại thu mình dính chặt với mẹ hoảng hốt.

- Xin lỗi cô, con gái tôi mắc bệnh trầm cảm.

- Dạ, không sao ạ!

Người mẹ vừa vỗ về con gái vừa quay ra giải thích với cô, khuôn mặt cô có chút thay đổi.

Dương nhớ, cô cũng đã từng bị trầm cảm nhưng cũng chính nhờ mẹ, nhờ sự ấm áp của gia đình đã giúp cô vượt qua. Dù chuyện gì có xảy ra, cô cũng nhất quyết bảo vệ cái gia đình mà khó khăn lắm cô mới có được.

Sau khi hết giờ làm vẫn như mọi khi, cô bước chậm trên đường về nhà, cảm nhận từng cơn gió qua, đưa những chiếc lá khẽ xào xạc. Dương cảm nhận được sự thoải mái.

Nhưng khi về đến gần nhà cô chợt giật thóp khi đã muộn thế này nhưng sao lại có người đến nhà cô.

Trước ngôi nhà bé nhỏ của Dương lại xuất hiện rất nhiều ôtô, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết đó là những chiếc ôtô đắt tiền. Nhưng tại sao những chiếc ôtô đó lại xuất hiện trước nhà cô?


clip_image002.jpg
 

Zumy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/7/14
Bài viết
15
Gạo
0,0
CHƯƠNG 3: BỐ! TẠI SAO?

Công chúa lọ lem chỉ xuất hiện trong cổ tích

Làm gì có hạnh phúc mà không phải

trải qua nỗi đau mất mát

Nỗi lo lắng và sợ hãi hoàn toàn xâm chiếm suy nghĩ của cô, cô chạy vào nhà, đúng như cô đoán, chính là bọn xã hội đen đang đứng kín mít trong ngôi nhà nhỏ.

Chân tay cô bắt đầu run, hơi thở càng trở lên gấp gáp, cô cố gắng đè nén cơn sợ hãi của bản thân mà vội vã lao đến bên người bố đang ngồi run rẩy trên ghế.

- Bố à! Chuyện gì đang xảy ra, sao họ lại đến đây?

Hoang mang sợ hãi, cô sợ sẽ có điều gì xấu xảy ra với người cha này và hai đứa em nhỏ nhưng đáp lại lời nói vội vã của cô cũng chỉ là sự im lặng cùng sự run rẩy của người cha.

Ông không nói gì với cô cả, hai tay ông đan chặt lấy nhau, khuôn mặt không ngừng nhăn nhó.

- Bố à! Hãy nói con nghe đi, có chuyện gì xảy ra vậy?

Dương khẽ lay ông với giọng cầu khẩn , nó cảm thấy nỗi sợ hãi như đang ngấm dần vào từng thớ thịt của mình.

- Uyển Dương à! Bố xin lỗi con, bố xin lỗi.

Cô không hiểu, sao bố phải xin lỗi cô, trong lòng cô càng hoang mang hơn, đôi tay nắm chặt lấy ống tay áo ông như không còn cảm giác.

- Nói cho con nghe có chuyện gì rồi bố con ta cùng giải quyết.

Cô nhìn thấy vẻ mặt vừa sợ hãi nhưng vẫn có gì đó đầy căm phẫn khi nhìn người đàn ông sang trọng ngồi đối diện.

Ông ta có dáng người cao, hơi gầy, khuân mặt ông ta thì bị che khuất bởi một cặp kính đen khiến cô không nhìn rõ mặt. Nhìn bộ vest đen đắt tiền không một nếp nhăn của ông ta khác hẳn cái bộ dạng nhăn nhó xộc xệch của bố cô.

- Quyết định đi, ta không có nhiều thời gian đâu.

Giọng nói khàn khàn cao bổng cất lên ngay cả đến cô cũng bị tác động bởi cái uy của lời nói.

- Chủ tịch.

Người đàn ông mặc bộ vest màu ghi đứng bên cạnh thấy người mặc vest đen đứng dậy liền đưa tay ra đỡ.

- Không sao.

Ngài chủ tịch bước từng bước chậm rãi, nhìn dáng vẻ cũng khiến người khác thấy cái uy của ông.

- Xin ông, xin ông đừng làm như vậy, đừng bắt nó đi.

Khi bố cô thấy ông chủ tịch rời đi ông liền lao đến muốn kéo ông ta lại nhưng bố cô lại bị hai người khác giữ lại.

Dương nhìn thấy bố mình bị hai đàn ông giữ lại, cô lo lắng chạy đến đỡ lấy ông.

- Bố à! Bố sao không?

Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đen xạm của ông, Dương như đứng sững lại khi nhìn người đàn ông trước mắt. Bố cô khóc, điều gì đau lòng khiến bố cô phải rơi giọt nước mắt đàn ông quý hiếm như vậy. Kể từ khi mẹ cô mất, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy ông rơi nước mắt.

Tim cô như thắt lại, mạch máu như đông cứng trước bộ dạng của bố mình.

Người đàn ông mặc áo vest mài ghi tiến lại gần Dương, hai tay ông nắm chặt phía trước.

- Cháu hãy chuẩn bị đồ rồi đi theo chú.

Nghe được câu nói này nó lại càng sốc hơn, đi theo ông ta, tại sao nó phải đi?

- Bố à, chú ấy đang nói gì vậy? Việc này là sao hả bố?

Dương nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của bố, ông liên tục lắc đầu mà vẫn im lặng không nói ra lý do.

- Ông Khả, hãy để cô ấy đi đi, trả nó về đúng vị trí của nó.

Cô nhìn bố mình, ông vẫn tiếp tục lắc đầu, ông nhìn Dương với ánh mắt không đành.

- Không… Không?

Dương dường như không còn sức lực và tâm chí để nhận thêm bất kỳ sự tra tấn nào nữa, cô không hiểu, hai người này đang nói cái gì? Tại sao không ai giải thích hay nói rõ sự việc cho cô biết vậy?

- Dương à, cháu nghe chú nói này.

Dương nhìn ông ấy như một sự chờ đợi, tim cô đập nhanh đến nỗi mạch máu như không lưu thông nổi.

- Nếu cháu thương bố cùng hai đứa em kia thì cháu nên đi mới chú, đừng hỏi gì hết, cháu càng biết nhiều gia đình cháu càng gặp nguy hiểm, mọi chuyện của gia đình cháu chú sẽ đứng ra lo liệu.

Dương nhìn ông ta với ánh mắc ngơ ngác, sao lại là cô, sao cô phải đi?

- Bố à! Tại sao lại thế!

Dương sợ hãi bám chặt lấy người đàn ông đó, đôi mắt cô long lanh mọng nước.

- Chú ơi! Cháu xin chú, dù là tiền hay bất cứ cái gì cháu cũng sẽ cố gắng trả, chỉ xin chú đừng phá vỡ gia đình cháu, cháu rất cần gia đình này.

Ông nhìn Dương với ánh mắt đau lòng, tại sao chủ tịch lại tàn nhẫn như thế với chính con gái ruột của mình, muốn cướp đi tất cả những gì nhỏ nhoi cô muốn gìn giữ.

Dương lấy tay quệt đi những giọt nước mắt, cô đến bên bố mình mà mỉn cười.

- Bố! Bố nói với chú ấy đi, cái gì chúng ta cũng có thể lo được, bố không muốn con đi có phải không? Bố nói với chú ấy đi bố.

Nụ cười vẫn còn nở trên đôi môi của Dương nhưng đôi mắt cô thì đã bị nhòa đi bởi nước mắt.

Nhìn thấy con gái đáng thương đã phải chịu bao đau khổ, ông không muốn để cô đi, đứa con gái này dù không có máu mủ ruột già nhưng ông cũng yêu cô vô bờ. Ông ôm chặt cô trong lòng, vỗ về con gái an ủi.

- Bố à!... Hức… Hức… Tại sao? Tại sao lại như thế! - Từng tiếng nấc nghiện ngào của cô nhưng từng vết dao khứa sâu vào trái tim gần như đã vỡ.

Ông biết làm sao đây? Làm thế nào với đứa con đáng thương đó, tuổi thơ của nó đã tràn đầy nỗi đau tại sao những tháng ngày hạnh phúc lại ngắn ngủi như thế. Không! Ông nghĩ kỹ rồi, ông không thể buông tay.

Lòng tự trọng của người đàn ông cũng không thể bằng tình thương của người cha dành cho con của mình, ông có thể vứt bỏ lòng tự trọng chỉ cần có thể giữ lại con gái, dù cái giá có đắt thế nào ông cũng có thể trả.

- Tôi xin ông, tôi van ông hãy nói với ông ta đừng bắt con gái tôi đi, xin đừng bắt con tôi đi, đừng phá nát gia đình của tôi.

Bố cô bám chặt lấy ông ấy, không ngừng van xin cầu khẩn. Nhìn bố mình quỳ gối trước người khác khiến tim cô như vỡ nát, đầu óc như tê dại.

Nhìn cảnh tượng đau lòng đến vậy chính bản thân ông cũng không kìm được nước mắt nhưng số phận đã an bài như vậy, cuộc sống của tiểu thư không thể bình yên, có thể chính kiếp trước tiểu thư đã gây ra tội ác lớn nên kiếp này mới bị đầy đọa như vậy? Ông mong chính mình cũng có khả năng giúp tiểu thư nhưng ông làm sao có thể chống đối được với chủ tịch.

Ông ra hiệu cho vệ sĩ đưa tiểu thư đi, ông không thể nhìn cảnh tượng này nữa, chủ tịch đã đợi sẵn ở ngoài xe nếu ông không đưa tiểu thư ra thì không ai có thể cản được cơn giận dữ của chủ tịch.

- Các người bỏ tôi ra, tránh xa tôi ra, các người định làm gì? Bỏ tôi ra, tôi không đi với các người đâu, tôi muốn ở đây với bố tôi, xin các người, xin các người đó, bố ơi cứu con… Cứu con…

- Không! Đừng đưa nó đi, thả nó ra đi, đừng làm nó đau.

Nó bị đập một cú sau gáy khiến nó choáng váng ngất đi nhưng miệng vẫn lẩm bẩm, những giọt nước mắt đọng lại trên khuôn mặt.

Suy nghĩ của nó không ngừng vang lên những tiếng hét.
- Bố ơi!... Cứu con… Cứu con.

Ông Khả nở nụ cười chua chát nhìn cánh cửa gỗ đã đóng lại rồi lại nhìn trên phía cầu thang gác nơi tiếng khóc của hai đứa trẻ, chính tiếng ồn ào dưới nhà đã làm tỉnh giấc hai đứa bé ngây thơ, có lẽ chúng cũng cảm nhận được sự mất mát của mình khi người chị của chúng rời đi.

Trong nhà thì tan tác như vậy nhưng ngoài chiếc cửa kia thì đoàn xe từ từ lăn bánh đưa nó đến một thế giới khác, khác hoàn toàn với thế giới trước của nó, thế giới đó không thanh bình, thế giới đó toàn máu, độc ác, tàn nhẫn, quá nặng nề so với cô gái nhỏ.
 

Zumy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/7/14
Bài viết
15
Gạo
0,0
CHƯƠNG 4: ƯỚC MƠ BỊ PHÁ VỠ

Ai cũng có một ước mơ của mình

Nhưng đâu phải ai cũng có đủ bản lĩnh để theo đuổi ước mơ.

Trong căn biệt thự sang trọng với khuân viên rộng lớn, khung cảnh đẹp đẽ sang trọng là thế nhưng người ta lại cảm nhận được cái lạnh thấu bao quát căn nhà này.

Trên chiếc ghế trong phòng chủ tịch, ông ngồi trầm tĩnh với ly cà phê đã nguội lạnh từ lâu.

Cốc… Cốc

- Vào đi.

Ông thư ký đẩy cửa bước vào còn dẫn theo một cô bé khoảng mười sáu tuổi với khuân mặt xinh xắn.

Ông Lâm dựa lưng vào ghế rồi xoay qua nhìn cô bé trước mặt, khuân mặt cô bé khá được, đôi mắt to với hàng mi dài chớp chớp cùng nụ cười rất điệu nghệ, quả là một cô bé biết tận dụng ưu điểm của mình khiến người ta thích thú.

- Nó đây sao? Có vẻ xinh xắn.

Cô bé được ngài chủ tịch khen liền nở nụ cười tươi lấy lòng. Cô thật sự không tin được, cô lại là con nhà giàu, có một người cha có thể hô phong hoán vũ. Từ nay cô sẽ không phải cúi đầu xấu hổ trước ai, sẽ không bị ai xem thường vì không có cha có mẹ nữa.

- Từ nay con sẽ là con gái ta, con thích gì tất nhiên sẽ có cái đó.

- Vâng, thưa bố.

Cô hạnh phúc biết bao khi biết mình đã có một gia đình lại còn là gia đình rất giàu có. Ông trời quả không phụ sự mơ ước của cô, từ giờ nhờ có tiền số phận của cô sẽ thay đổi hoàn toàn.

- Tư Lập, pha cho ta tách cà phê rồi dẫn con bé về phòng đi.

- Vâng thưa chủ tịch.

Ông Lập gọi người đưa cô bé đi rồi trở lại với tách cà phê nóng trên tay, ông biết chủ tịch muốn phân phó cái gì đó.

- Ngày kia Anh Đăng sẽ về, cậu ta sẽ ở lại nhà ta.

Cậu chủ Đăng sẽ về đây ở sao? Chẳng lẽ chủ tịch định để cậu chủ qua lại với con bé tiểu thư giả đó.

- Vâng thưa chủ tịch, vậy còn tiểu… À là cô bé Uyển Dương.

Ông là thư ký cũng là người thân cận với chủ tịch, ngay cả đến ông cũng không chấp nhận được cách mà ngài chủ tịch đối với con gái mình, tại sao ngài chỉ đem lại sự đau khổ và oán hận đến cho tiểu thư. Giờ đây tiểu thư đã quên đi quá khứ sao chủ tịch không nhân cơ hội này bù đắp lại tình cảm cùng cú sốc đã gây ra cho cô.

- Cứ để nó theo hầu con bé vừa rồi, nó sẽ học hỏi được nhiều điều từ cô ta đấy.

Đôi mắt ông Lâm lóe lên một tia gian xảo, chỉ cần nhìn con bé vừa rồi ông cũng đủ biết cô ta là kẻ khôn ngoan, cũng chính vì sự khôn ngoan đó mà ông chọn cô ta tạm thời thế vào chỗ của con gái mình.

- Có quá bất công đối với Uyển Dương không? Thưa ngài.

- Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo sắp xếp đã định.

- Còn cậu chủ Đăng.

Ông Lâm nhìn thư ký của mình với ánh mắt giận giữ, từ khi nào thư ký của ông lại thắc mắc nhiều chuyện như vậy.

- Đừng để nó tiếp cận được con bé, chắc chắn nó sẽ dùng mọi cách mang con bé rời khỏi ta.

Ông Tư Lập biết rõ tình cảm của cậu chủ, sau khi vụ việc kinh hoàng đó xảy ra cậu chủ cũng thay đổi hoàn toàn, lệnh đã được ra tất nhiên không giám trái. Ông nhẹ nhàng lui ra ngoài rồi đóng cửa lại. Thế giới của ngài chủ tịch ông chẳng bao giờ có thể hiểu hết được.

Ông Lập đi ra từ phòng của chủ tịch liền tiến đến một căn phòng khác ở cuối hành lang. Trước cửa căn phòng đó có hai người canh giữ nghiêm ngặt.

Hai tên vệ sĩ nhìn thấy ông Lập đến liền biết ý mở cửa.

- Cách người thả tôi ra đúng không?

Ông Lập nhìn thấy khuân mặt hớn hở chờ đợi của tiểu thư mà đau lòng, tiểu thư muốn rời khỏi đây có thể còn khó hơn lên trời.

- Uyển Dương, chú muốn nói chuyện với cháu.

- Dạ.

Cô có thể dự cảm điều gì đó không lành, nụ cười trên môi cô trở nên gượng gạo.

- Từ giờ cháu sẽ trở thành người hầu cho tiểu thư nhà này, tuân thủ cách mệnh lệnh và chăm sóc tiểu thư.

Nụ cười trên môi của cô càng lúc càng trở lên miễn cưỡng vừa muốn cười vừa muốn khóc. Việc hầu hạ người khác cũng không phải không thể làm nhưng còn tự do của cô thì sao?

- Tại… Tại sao ạ? Cháu phải về nhà chứ.

Nhìn khuôn mặt khổ sở của tiểu thư bản thân ông cũng cảm thấy khó chịu, nhưng ông cũng là kiếp đi làm thuê cho người khác, bản thân ông cũng không đủ khả năng giúp được tiểu thư.

- Bố cháu nợ chủ tịch rất nhiều tiền và… Bố cháu đã ký giấy bán cháu rồi.

Nó như không thể tin được, bố cô bán cô sao? Làm gì có chuyện vô lý như thế được, bố cô dù nghèo đói thế nào cũng có bao giờ vay tiền ai đâu, không thể nào, nó không tin đâu.

- Chú gạt cháu, bố không làm thế với cháu đâu, chú gạt cháu phải không?

- Đừng cố rời khỏi đây, điều đó sẽ gây nguy hiểm cho bố cháu và hai đứa nhỏ kia, cháu không tưởng tượng được cơn giận giữ của ngài chủ tịch đâu.

Ông biết tiểu thư cần thời gian để tiếp nhận điều này, bản thân ông cũng không dễ chịu gì khi nhìn người khác đau khổ. Ông lặng lẽ dời khỏi để một mình nó lặng người đi .

Điều đó là sự thật sao? Ước mơ có một gia đình vui vẻ đầm ấm giờ đây tan nát sao? Gia đình mà nó bảo vệ lại từ bỏ chính nó, muốn đẩy nó đi. Mười năm trước nó bị gia đình bỏ rơi, mười năm sau lại bị bố mình từ bỏ.

Ông trời không cho nó một mái ấm, xã hội không cho nó được bình yên. Sao nó lại thấy mệt mỏi đến thế.

Khó khăn trước mắt làm sao có thể vượt qua, những bước tường cao lớn giam giữ con người Dương, liệu cô có thể tiếp tục sống, có thể hầu hạ một kẻ đang đứng trên sự kiêu căng phách lối?
 
Bên trên