CHƯƠNG 1: CUỘC GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH
Tháng Ba vừa rồi, rạp hát thành phố tổ chức một cuộc thi Piano nhân ngày sinh của Chopin. Vô tình tôi được tòa soạn cử đến để lấy tin vòng sơ khảo.
Trong khán phòng đông nghịt người, những bản cổ điển lừng danh từ cổ chí kim lần lượt được trình diễn. Tay lăm lăm máy ảnh, tôi liên tục bấm máy và ghi chép. Cho đến khi vừa mệt, vừa tiếc rẻ vì mấy bản nhạc cứ trôi qua hờ hững, tôi mới quyết định tạm giải lao, gắng nghe trọn vẹn một bài thi.
Có lẽ trời còn thương nên vừa ngả lưng, trên sân khấu ngay lập tức xuất hiện một bóng áo dài thước tha, điệu đà ngồi vào cây piano. Cô đánh một bản valse của Chopin. Tuy không rành loại nhạc bác học này lắm nhưng tôi nghe được trong tiếng đàn có cái gì đó sầu bi, tức tưởi chưa kịp nói thành lời. Giai điệu lúc nhẹ nhàng khoan thai, lúc ào ạt như rừng cây gió trút. Cô càng đánh càng mềm mại. Người trong khán phòng cũng hồi hộp thấp thỏm, không biết làm sao để sống cho trọn vẹn cảm xúc của bài “Valse tiễn biệt”.
Bài thi kết thúc khá thành công. Song tôi không có nhiều thì giờ để suy tư về nó. Nhiệm vụ của tôi là phải đưa tin ngay khi buổi diễn kết thúc. Đúng lúc ấy, tiếng một cô gái dè dặt cất lên từ đằng sau. Cô ngại ngùng giải thích điện thoại của mình hết pin và giờ phải gọi về cho mẹ để xin phép được về trễ, chương trình chắc còn lâu mới kết thúc. Đưa điện thoại cho người ta, tôi mới tần ngần: “Chẳng phải là cô gái Chopin đây sao?”.
Vài phút sau, cô quay lại. Dưới ánh sáng thiếu thốn của rạp hát, gương mặt của cô hiện lên mơ hồ những góc cạnh; trông có vẻ thân thiện, không đến nỗi “nghìn trùng xa cách” như khi dạo phím đàn. Thật lạ, cô nàng mang một cái tên rất Việt Nam – Mi, lại phát âm như người nước ngoài. Nghe lơ lớ buồn cười không thể tả. Cuộc trò chuyện của chúng tôi bị cắt ngang khi ban tổ chức chuẩn bị thông báo kết quả.
Bản “Valse tiễn biệt” của Mi được ban giám khảo đánh giá khá cao. Cô sẽ là một trong năm người được dự thi vòng chung kết. Nhưng oái ăm thay, tôi chực chờ mãi để phỏng vấn cô vài câu mà chẳng thấy đâu. Biến mất không dấu tích. Kì lạ đến khó hiểu!
Thất thểu về nhà, trong tôi đầy rẫy những dấu hỏi. Có điều, nó chỉ là chương đầu của vở hài kịch. Rút điện thoại liên lạc với tòa soạn, tôi mới rụng rời tay chân. Con “dế” thân yêu của tôi đã bị “thay hình đổi dạng” tự lúc nào. Kiểu dáng hao hao giống nhau, vỏ mạ bạc, cơ mà trên tay tôi đang là một chiếc Nokia lạ hoắc và pin đã cạn sạch. Hỡi ôi! Chắc mẩm là nàng đã cầm nhầm điện thoại của tôi rồi.
…
Đưa xe chạy rà rà, mắt cố gắng tìm số nhà 97 đường XX mà lòng tôi ngổn ngang vô chừng. Ngoài trời, đêm vừa xuống. Trên nền trời chi chít những vệt tia lửa điện sáng loáng,có lẽ muốn mưa mà không mưa nổi. Không khí khô khốc, hừng hực, bức bối. Kiểu thời tiết như thế rất dễ làm người ta nổi cáu, nhất là với người đã chứa sẵn những nỗi bực mình.
Sau vài lần lòng vòng, cuối cùng tôi cũng tìm được căn nhà đúng như mô tả của bạn bè. Phía sau cánh cổng sắc trắng cao vời vợi, ngăn cách thế giới bụi bặm bên kia là tiếng đàn piano. Vẫn là bản “Valse tiễn biệt” của Chopin. Song, hơi khác so với lần trước. Nhạc dạo nhanh hơn, gấp hơn, ra vẻ chất Chopin hơn, có điều tôi vẫn thích cái nữ tính, dịu dàng đằm thắm trong khán phòng tối hôm đó.
2 tiếng chuông lừng khừng. Ít giây sau, một cô gái vội vàng chạy ra mở cửa. Không ai khác, đó chính là Mi. Cô khép nép sau cánh cửa, nhíu mày hỏi: “Xin lỗi, anh tìm ai?”. “Anh đây mà. Anh phóng viên mà hôm trước em mượn điện thoại ấy. Hôm đó, em…”. Vừa nghe đến từ “phóng viên ”, cô liền khép cửa “rầm” một phát, mặt sa sầm xuống sợ sệt.
Thật lạ! Tôi đã làm gì nên tội nhỉ? Gắng gượng tôi nói vọng vào: “Em ơi, cái điện thoại của anh…”. Một lời mắng vọng ra: “Điện thoại gì...Đồ điên!”, rồi ánh đèn tắt ngấm sau tấm rèm buông gấp. Quái lạ thật, cô ta đang giễu mình sao? Hay mình đi nhầm địa chỉ. Không nhầm được. Đúng là Mi cơ mà. Nét mặt ấy, dáng người ấy. Cả tiếng đàn piano nữa. Nhầm sao được !
Bần thần trước cửa vài giây, tôi mới “vỡ” ra: cái giọng lơ lớ nửa Ta nửa Tây đã được hoán đổi bằng một giọng miền Nam trong trẻo lạ thường. Phải chăng cái lơ lớ của hôm ấy cũng là cô ta bày trò để chọc phá mình? Thôi thì lui binh, để vài ngày sau tính tiếp.
Thế rồi, tôi chỉ chịu đựng được đúng một hôm. Hôm sau, thành phố vừa lên đèn, tôi lại phi ngay đến nhà cô gái kì lạ kia. Không vội vàng bấm chuông như lần trước nữa, tôi đảo mắt ngắm ngôi nhà một lượt.
Ban công khá rộng, sáng đèn. Chập tối không bao lâu mà khu phố đã yên tĩnh lạ lùng. Suốt con đường dài chỉ nghe mỗi độc tiếng côn trùng. Từ bên kia đường, ánh đèn vàng mờ ảo trong sương đêm in hình cái bóng đen cứ đi đi lại lại trên những dấu chân của mình. Trời rét buốt. Ngẩng đầu hít thở, bất chợt một bông hoa sữa vàng đục rơi vào rơi rụng vào bàn tay tôi. Trong cái lạnh của sương đêm, hương hoa sữa càng đượm nồng. Là hoa sữa trái mùa. Nằm ngay trước cổng nhà. Thân to và cành vươn dài đến tận ban công. Trên lầu cao kia, không hiểu ai đó đang vô tình hay cố ý trêu đùa với người bên dưới. Tiếng piano cứ rãi đều, da diết như mời mọc. Nên chăng mình bấm chuông? Rồi kịch bản hôm qua sẽ lặp lại, sẽ bị đuổi về không thương tiếc ?