Phía đông thành Tây An có một khu rừng đã ngàn năm tuổi. Người dân trong thành không một ai dám đến gần khu rừng. Người ta đồn rằng, đó là nơi các vị thần giam giữ vua của loài rồng, Hắc Long Vương...
Truyền thuyết kể rằng, Hắc Long Vương là kẻ đã thống nhất các bộ tộc rồng, giúp cho nhân gian tránh khỏi chiến tranh khói lửa. Mọi chuyện diễn ra vô cùng tốt đẹp cho đến khi hắn bắt đầu thay đổi. Những việc hắn gây ra sau đó khiến cho cả nhân gian nhuộm một màu máu đỏ tươi, khắp nơi nơi vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết, ai oán. Cuối cùng, thiên giới phải vào cuộc, cử vô vàn đạo quân hùng mạnh, sau mấy trăm năm tranh đấu mới đánh bại được Hắc Long Vương. Nhưng trước sức mạnh khủng khiếp của hắn, các vị thần chỉ có thể tạm phong ấn và giam giữ dưới đáy hồ Thủy Nguyệt.
Năm tháng cứ thế dần trôi qua...
Hắn là một con rồng, một con rồng bị giam dưới đáy hồ sâu, rất rất lâu trước đây. Lâu tới mức ngay cả bản thân hắn cũng đã quên mất bản thân mình là ai. Nhưng thực ra hắn cùng không bận tâm đến vấn đề này lắm. Đám yêu quái tiểu tốt trong rừng vấn thường cung kính gọi hắn là Hắc Long Vương. Hắn nghĩ thầm: à, ra đó là tên ta trước đây.
Ngày ngày, hắn ở dưới đáy hồ sâu thẳm, ngước mắt lên nhìn trời qua mặt hồ yên ả. Hắn chợt thấy cuộc sống này không quá mức vô vị. Luôn có đám yêu tinh yêu quái túc trực hầu hạ hắn, còn hắn thì chỉ nhàn tản, không cần lo lắng bất cứa điều gì, không vướng bận cái gì. Hắn không nhớ cuộc sống khi chưa bị giam giữ trước đây, nhưng cũng chẳng buồn nhớ lại. Những thứ đã quên thì cần nhớ lại để làm gì cơ chứ?
Xuân qua, hạ tới, thu đến, đông tàn…
Vô số xuân, hạ, thu, đông trôi qua trước mắt hắn.
Nhưng rồi cuộc sống chỉ nằm yên một chỗ, không làm gì cả, suốt ngày nghe đám yêu quái tiểu tốt lải nhải bên tai những lời lẽ ca tụng bắt đầu khiến hắn dần cảm thấy dần nhàm chán. Một ngày, hắn khẽ cựa mình một cái, một sợi xích bên chân trái bỗng đứt phựt. Hắn ngẩn người, sau đó lại vặn mình thêm mấy cái nữa, những sợi xích lần lượt đứt từng cái một. Sau cùng chỉ còn sợi xích trên cổ là không tháo ra được. Hắn thấy thật kì quặc. Cái tên đã nhốt hắn, sao có thể vô tâm đến mức bố trí những sợi xích như thế cơ chứ. Hại hắn cả người có thể cử động, nhưng cổ lại bị dính dưới đáy hồ. Tư thế khó coi chết đi được. Hắn đâm buồn bực mãi không thôi.
Đám yêu tinh trong rừng luôn tìm cách làm cho hắn vui. Vì nếu hắn không vui, nhất định trong rừng lại ngập những nước là nước. Thật là tệ hại.
Một lần, hắn bắt một ả hồ li nhốt lại trong lồng, thỉnh thoảng lôi ra đùa nghịch. Nhưng ả hồ li này lại thật chẳng biết điều gì cả. Mỗi lần trông thấy hắn, ả vẫy chín cái đuôi, tìm cách hạ mị dược. Hắn nổi cáu, mặc dù không giết ả, nhưng cắt đi tám cái đuôi, ném cho yêu quái cá chép làm chổi lau nhà.
Lần khác, đám yêu quái trong rừng lại dâng lên cho hắn một món ăn mà bọn chúng cam đoan là rất bổ. Hắn liếc qua một cái, trong lòng không hiểu sao lại thấy buồn bực không thôi. Thứ đồ ăn kia là một đứa trẻ con loài người sơ sinh. Hắn quát:
- Giỏi lắm, các ngươi dám dâng lên cho ta thứ đồ ăn hạ đẳng. Xem ta xử lí đám yêu quái tiểu tốt các ngươi như thế nào.
Đám yêu quái bị hắn dọa hồn phách tan đến bảy tám phần.
Rất lâu sau đó, không một con yêu quái nào dám đến gần hắn nữa.
Hắn đột nhiên ngủ rất nhiều. Trước đây, khi mùa đông chớm đến, hắn liền ngủ một mạch cho đến lúc cây cối lên lá xanh tươi. Nhưng bây giờ chẳng phải mùa đông hắn cũng lăn quay ra ngủ. Mỗi lần phải đến bốn năm ngày mới tỉnh. Sau đó, có một lần yêu quái cá chép đến nói với hắn:
- Đại vương, người vừa ngủ, có người đến tìm.
Hắn ngáp một cái rõ dài, uể oải hỏi:
- Ai thế?
- Tiểu nhân không biết. Nhưng khí trên người hắn khiến tiểu nhân bị thương.
Yêu quái cá chép tên Tiểu Dương được hắn nhận vào làm quản gia dưới hồ. Để cẩn thận, hắn đã yếm lên Tiểu Dương bùa bảo vệ mà không phải kẻ nào cũng phá được. Nhưng kẻ kia chỉ dựa vào khí mà cũng có thể làm thương Tiểu Dương, hẳn không phải là kẻ tầm thường.
- Hắn có nhắn gì không?
- Không có. Hắn thấy đại vương ngủ, liền lập tức rời đi luôn.
Hắn trầm ngâm một lúc đoạn bảo:
- Từ nay đóng cửa, không được phép tiếp bất kì ai.
- Vâng.
Tin Hắc Long Vương đóng cửa không tiếp bất cứ ai nhanh chóng lan đi, đám yêu quái biết rõ sức mạnh của hắn nên không kẻ nào dám liều lĩnh làm phiền. Cứ như thế mà mấy nghìn năm nữa lại trôi qua...
Tiểu Dương bây giờ nhờ sống bên cạnh hắn, hướng sái mấy trăm năm tu luyện, đã có thể biến thành hình người, dẫu chỉ là hình hài một đứa trẻ 16, 17 tuổi.
Cũng trong khoảng thời gian mấy nghìn năm ấy, nhân giới và cả thiên giới đều có sự thay đổi rõ rệt. Ngọc Hoàng thượng đế bế quan tu luyện chưa trở ra, Thiên đình xảy ra tranh chấp, hình thành hai phe đối lâp, tranh giành nhau kịch liệt. Có kẻ trên thiên đình đã nhiều lần xuống tìm Hắc Long Vương, muốn phá vỡ phong ấn, kéo hắn về phe mình. Nhưng chẳng ngờ Hắc Long Vương laị bàng quan mọi việc, trực tiếp đá kẻ kia ra khỏi cửa. Hắc Long Vương nói với Tiểu Dương:
- Ngươi xem, bọn chúng nhốt ta xuống đáy hồ bấy lâu nay, còn dám vác mặt đến nhờ ta giúp đỡ. Từ nay kẻ nào đến làm phiền, trực tiếp đuổi thẳng.
Thực ra, nói đến thái độ bàng quan của Hắc Long Vương, còn phải kể đến một nguyên nhân. Ấy là sợi xích sắt trên cổ hắn. Thật không hiểu sao, nhưng mấy nghìn năm rồi mà sợi xích ấy không đứt ra, thậm chí đến một vết nứt cũng chẳng thấy bóng. Hắn vô cùng buồn phiền, vì bị nhốt như vậy có cảm giác như xích một con...chó. Hắn là một con rồng cao cao tại thượng cơ mà. Đây đúng là sỉ nhục, sỉ nhục hắn chết đi được. Hừ.
Một ngày nọ, Tiểu Dương xin hắn đi thăm bằng hữu, hắn liền đồng ý. Nhưng Tiểu Dương đi rồi, mới thấy mọi thứ thật là trống trải. Hắn cả ngày lại lăn ra ngủ. Ngủ từ sáng cho tới tối, tỉnh dậy gọi Tiểu Dương. Nhưng tiểu Dương chưa về, hắn bỗng thấy thật cô độc.
Hắn là một con rồng, một con rồng đen đầy sức mạnh. Hắn bị nhốt dưới đáy hồ sâu, bốn mùa xuân hạ thu đống đều nhìn qua mặt hồ yên ả.
Hắn là một con rồng, một con rồng danh tiếng lẫy lừng, vang khắp 4 cõi. Nhưng thực ra, ngay cả hắn cũng không nhớ cuộc sống trước đây thế nào. Hắn thu nhận một con cá chép làm quản gia dưới hồ. Mấy nghìn năm trôi qua, ngoảnh đi ngoảnh lại cũng chỉ có cá chép bầu bạn. Hắn thấy thật buồn. Thật buồn làm sao.
Một buổi trưa mùa hè, hắn đang ôm gối đánh một giấc, đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng động. Hắn bực mình, trong người khó chịu, nhưng tai vẫn vểnh lên nghe ngóng kẻ nào to gan gây ồn. Dường như có ai đó đang khóc, tiếng thút thít đứt quãng. Ồ, có lẽ là một đứa trẻ. Hắn nghĩ thầm.
Hắn quay người, lấy gối đè đầu, tiếp tục ngủ. Mấy hôm nay Tiểu Dương đang bận ra mắt cá chép mẹ vợ, không có dưới đáy hồ. Hắn nhìn cái vẻ hớn hở của Tiểu Dương khi nhắc đến cô nàng cá chép mới thành thân, thấy ngứa mắt kinh khủng, trực tiếp đá bay luôn ra ngoài. Thằng nhóc đó, có vợ rồi liền quên mất chủ nhân. Thật là bực mình.
Hắn lại dần chìm sâu vào giấc ngủ, được một chốc lại bị tiếng khóc ồn ào đánh thức. Lửa giận trong người bốc lên, đầu hắn bốc khói. Hắn hằm hằm trồi lên mặt nước, nấp dưới cái lá sen, chỉ thò mỗi đôi mắt đen tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng trông thấy một đứa trẻ loài người đang ngồi bên hồ, gục mặt xuống hai đầu gối, khóc nức nở. Hắn giơ tay, định tóm lấy đứa trẻ, ném cho đám yêu quái trong rừng. Đúng lúc ấy, đứa bé chợt ngẩng mặt lên...
Đó là lần đầu tiên hắn trông thấy một đôi mắt thuần khiết như thế...
Lửa giận trong lòng bị thổi bay đi. Hắn nhíu mày, vặn mình biến thành hình người, sau đó cẩn thận bước đến gần đứa trẻ.
- Ngươi là ai? Mau biến đi. Ngươi làm ta mất ngủ đấy, có biết không?
Đứa trẻ loài người đột nhiên đưa bàn tay nhỏ bé, túm lấy vạt áo của hắn nức nở:
- Yêu quái ca ca...hu...hu...huynh ăn muội đi.
Hắn ngẩn cả người.
Thực ra, hắn đang định dọa đứa bé: " Nếu ngươi không mau biến đi, ta sẽ ném ngươi cho đám yêu quái trong rừng ăn thịt."
- Này, ta là yêu quái thật đấy.
Đứa bé gật gật đầu.
- Ngươi có sợ không?
Đứa trẻ lại tiếp tục gật gật đầu.
- Hừ, mau biến đi, con người hạ đẳng. Ta không ăn thịt ngươi. Nếu như muốn bị ăn thịt, thì đi tìm yêu quái khác. Đừng có ở đây khóc lóc, làm phiền giấc ngủ của ta.
Hắn phất phất tay áo, xoay người trở lại trong hồ. Thật là kì quặc, con người bây giờ thật là kì quặc. Không lẽ do hắn lâu rồi chưa tiếp xúc với con người nên trở nên...lạc hậu mất rồi? Đợi thằng nhóc Tiểu Dương về, hắn nhất định phải hỏi rõ. Nhốt gì thì nhốt, giam gì thì giam, hắn không thể đi chậm thời đại được.
Hắn nằm lăn lên giường, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngủ lại. Trong đầu, cứ mãi hiện lên đôi mắt đứa trẻ kia. Thật là trong sáng thuần khiết hơn cả bảo ngọc. Từ trước đến nay, hắn chưa từng trông thấy thứ gì đẹp đẽ như thế. Hừ, biết thế, vừa nãy hắn nên móc mắt đứa trẻ đó mới đúng. Bây giờ tiếc hùi hụi.
Qua ngày hôm sau, hắn đang nằm thư thái nhìn trời, đột nhiên nghe thấy tiếng loạt soạt rất khẽ. Cái tai hắn lại vểnh lên nghe ngóng. Hình như là tiếng bước chân.
- Yêu quái ca ca, yêu quái ca ca...
Hắn giật thót mình, nhanh chóng ngoi lên khỏi mặt nước. Lại là đứa trẻ ngày hôm qua. Nó vẫn còn sống hả? Không phải là đi tìm yêu quái ăn thịt mình sao? Thôi mặc kệ. Hôm nay nhất định hắn phải có được đôi mắt của đứa trẻ đó.
Hắn biến thành hình người, đứng ở giữa hồ, hắng giọng gọi:
- Con người hạ đẳng, sao lại tới đây nữa, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi.
Trái với dự đoán của hắn, đứa trẻ loài người dường như chẳng để ý đến lời nói của hắn, trên mặt hiện ra niềm vui sướng. Nó vừa chạy vừa gọi:
- Yêu quái ca ca, yêu quái ca ca...
Đúng lúc ấy, thì một cái cây leo thành tinh đột ngột mắc vào chân đứa trẻ.
Cùng lúc vang lên hai tiếng hét thất thanh.
Một của đứa trẻ. Đây là điều hiển nhiên.
Còn một là của hắn.
Nhưng đừng nhầm lẫn, hắn hét lên không phải vì lo cho đứa bé. Mà là vì, lúc ngã, món đồ trên tay đứa trẻ loài người tuột khỏi tay nó, sau đó, nhằm thẳng đầu hắn mà an vị ngay ngắn. Cái lá khoai bọc cái bánh từ từ trượt xuống khỏi đầu hắn, rơi xuống nước. Hắn nghiến răng uất hận không thành lời.
- Yêu quái ca ca...
Đứa trẻ rụt rè gọi.
Hắn hất cái bánh trên đầu xuống, quát lên:
- Ta không phải ca ca của ngươi.
- Muội...muội...
- Ngươi đến làm cái gì?
- Muội đem bánh cho huynh.
Hắn cười khẩy:
- Vớ vẩn, ta mà laị ăn thứ đồ hạ đẳng đấy sao? Nghe đây, nhóc con, ngươi dám cả gan đem ta làm trò đùa, ta phải móc mắt ngươi.
Đứa bé ngây ra, mở tròn mắt nhìn hắn. Ánh nhìn ấy trong vắt, làm hắn như thấy nhẹ cả người. Thế nên mọi ý định của hắn đã bị đánh bay không còn dấu vết. Hắn buồn bực bảo đứa trẻ:
- Mau biến đi. Hôm nay ta khó ở, tạm tha cho ngươi. Đừng trở lại đây nữa. Ta là yêu quái xấu xa lắm đấy.
Hắn quay người, đứa bé đằng sau bỗng gọi giật lại:
- Yêu quái ca ca, huynh là người tốt.
- Vớ vẩn. sao ngươi biết ta tốt?
- Vì huynh không ăn thịt muội. Cũng không móc mắt muội.
- Đấy là do ta khó ở. Nếu như ngươi quay trở lại, ta nhất định sẽ ăn ngươi.
- Ngày mai muội sẽ đến. Muội sẽ đem bánh cho huynh.
Hắn hừ mạnh một cái, phẩy tay áo, bước vào trong hồ.
( Còn tiếp)
Chỉnh sửa lần cuối: