Huyễn Thiên Địa - Cập Nhật - TD Phong Linh

Tham gia
20/1/21
Bài viết
37
Gạo
0,0
CHƯƠNG 29: TẠM BIỆT
Lam Vũ muốn đuổi theo vào rừng, nhưng mà thân thể Minh Viễn còn ở trong lều, cũng không thể phó thác cho thỏ trắng canh giữ.

Đắn đo nhiều lần, cuối cùng hắn cắn răng chạy vào rừng tìm Phong Nguyệt. Nhưng mà chưa đi được mấy bước đã trông thấy Phong Nguyệt gấp chạy trở về, gương mặt trắng bệch. Lam Vũ trông thấy sắc mặt Phong Nguyệt không đúng đang muốn lên tiếng thì bị Phong Nguyệt cản lại.

Nàng kéo Lam Vũ chạy về lều, gấp giọng nói khẽ.

“Đằng kia quân Dạ tộc đang đuổi tới. Không biết vì sao bị đuổi tới nhanh như vậy.”

Lam Vũ biết sự tình không hay, lập tức dọn lều, cõng Minh Viễn lên vai như đang vác đồ vật. Thỏ trắng tỉnh giấc mơ màng, nhưng nghe Phong Nguyệt nói có quân lính đuổi tới nó lập tức tỉnh táo.

“Còn hai canh giờ nữa trời mới sáng. Tuy hơi nguy hiểm nhưng mà đường duy nhất là vào rừng. Đi thôi.”

Thỏ trắng nhảy phía trước, hai người chạy theo sau. Họ vừa đi được một lúc thì quân lính đuổi tới chỗ hạ trại. Bọn chúng xem xét dấu vết một phen, sau đó cũng đuổi vào rừng.

Mấy người Phong Nguyệt chạy đi không bao lâu thì phát hiện dưới đất dường như có động nhẹ. Nhẹ đến nỗi nếu không chú ý thì sẽ không cảm nhận được. Thỏ trắng ra hiệu dừng lại, sau đó áp tai xuống đấy nghe ngóng.

“Là…là Chằn Tinh.” Thỏ trắng lắp bắp.

“Chằn Tinh? Là một loài yêu thú sao?” Phong Nguyệt tò mò hỏi.

“Không chỉ là yêu thú.” Thỏ trắng khó khăn nói. “Nó là thứ yêu thú không có linh trí, nhưng lại có sức mạnh khủng khiếp.”

Thỏ trắng khịt mũi, sau đó hừ hừ nói ra. “ Dù bọn ta có trăm ghét ngàn ghét chúng nó, thì cũng phải thừa nhận rằng nó mạnh hơn bọn ta.”

Phong Nguyệt nghĩ nghĩ, sau đó hỏi thỏ trắng. “Ngươi biết Hải Long không? Chằn Tinh so với Hải Long thì thế nào?”

“Hải Long sao?” Thỏ trắng nhìn sang Phong Nguyệt, suy tính một hồi mới nói. “Cái này khó nói, ta cũng không đánh giá được. Ta chưa được giao thủ với Hải Long. Trên đời này đâu phải gặp được ‘Long’ dễ dàng như vậy.”

“Nói vậy Hải Long quý hiếm lắm sao?” Lam Vũ chen lời.

“Không phải quý hiếm, mà là cao quý đó. Trên thế gian có bao nhiêu loài rồng, nhưng mà rồng thật sự thì chưa ai thấy. Ngược lại tất cả chỉ có huyết thống của rồng chảy xuôi trong người. Hải Long là loài có một nửa huyết thống rồng. Cực kì cao quý.”

“Một nửa huyết thống của rồng…” Lam Vũ không khỏi chấn động. Hóa ra con Hải Long bị giam trên đảo Hải Long Vĩ là một nửa rồng.

“Vậy Chằn Tinh này tính làm sao đây?” Phong Nguyệt đem mọi người trở về thực tại.

Thỏ trắng ngưng trọng nói ra, “Động tĩnh như vậy tức là nó vẫn đang ở khá xa. Nhưng loài này di chuyển rất nhanh, khoảng cách như vậy sẽ mau chóng bị rút ngắn.”

“Vậy có tránh được không?” Trước sau đều có địch làm Phong Nguyệt có chút gấp gáp.

“Chằn Tinh bình thường nấp trong hang sâu rất ít khi ra ngoài, mà hễ ra ngoài là đi tìm thức ăn. Nếu ta không lầm, chúng ta đây là rơi vào tầm ngắm làm mồi cho nó rồi.” Thỏ trắng ảo não nói.

Làm thế nào bây giờ? Phong Nguyệt và Lam Vũ không hẹn mà cùng có câu hỏi như vậy, nhưng mà không ai nói ra.

Thỏ trắng gãi gãi tai một chút, sau đó vô cùng tinh quái cười nói.

“Nghĩ ra rồi. Đơn giản vậy thôi.”

“Làm sao?” Lam Vũ cũng hồi hộp không kém. Bây giờ hắn vác Minh Viễn trên vai mà chạy, hành động đều không tiện. Dù hắn có thiện chiến thì tránh được vẫn nên tránh đi.

“Vầy đi, chẳng phải chúng ta đang ở trên cùng một đoạn đường thẳng sao?” Thỏ trắng cười hì hì, xoa hai tay vào nhau mà nói, bộ dạng của kẻ xấu hiến kế.

“Đường thẳng?”

“Đúng vậy, là đường thẳng. Phía sau là quân Dạ tộc, phía trước là Chằn Tinh. Chúng ta ở giữa hai bề thọ địch nên làm thế nào. Tất nhiên là dắt hai kẻ địch đến với nhau rồi.” Thỏ trắng bứt ngọn cỏ gặm gặm, bộ dạng tiểu nhân đắc chí mà nói.

“Phải ha, dắt Chằn Tinh đến đối phó với quân Dạ tộc, nhất cử lưỡng tiện.” Phong Nguyệt hai mắt sáng lên, vui vẻ nói ra.

Vừa nói xong, cả ba đã nghe rầm rập tiếng bước chân nện xuống đất. Chằn Tinh đã đến gần. Con Chằn Tinh này còn cao hơn cả cây trong rừng, trông như một ngọn núi nhỏ đang di chuyển. Thân hình như một con đười ươi khổng lồ trụi lông, da dẻ xanh lét thêm lốm đốm chỗ trắng chỗ đen. Mặt mũi nhìn hung ác, khi nó gầm lên một tiếng lộ ra mồm đầy răng nhọn, đỏ như bồn máu.

Lúc này thỏ trắng hét lên thất thanh.

“Cha mẹ ơi, tới rồi tới rồi. Mau, quay đầu chạy về lối cũ.”

Cả ba lập tức co giò chạy về hướng ngược lại. Không dám mảy may thả lỏng. Chỉ cần chậm một chút chắc chắn bị Chằn Tinh ăn thịt.

Mặc dù nói hai người một thỏ đã ra sức chạy trối chết, nhưng mà Chằn Tinh một mực đuổi sát theo sau. Có mấy lần Phong Nguyệt vấp chân, suýt nữa bị Chằn Tinh giẫm bẹp dưới chân, may mắn Lam Vũ trên vai cõng Minh Viễn lại phân tâm lo lắng cho nàng, kịp thời kéo nàng chạy như bay.

Bọn họ chạy suốt một đường, luồn lách qua mấy cây đại thụ, tạm kéo giãn khoản cách nhất định với Chằn Tinh. Nhưng mà Chằn Tinh vẫn như cũ cuồng hống ở phía sau bọn họ.

Chẳng mấy chốc mà phía xa xa đã xuất hiện ánh đuốc. Gần một ngàn quân Dạ tộc cũng đang rầm tập chạy đến. Thỏ trắng hô lên.

“Con mồi đến rồi, tất cả chuẩn bị. Nghe hiệu lệnh của ta thì đánh đường máu chạy xuyên qua toán lính.”

“Được!”

“Một, hai, ba. Giết – !” Thỏ trắng gào lên như vậy, lập tức nhảy tới phía trước.

Lúc này đôi mắt đen của thỏ trắng chuyển một cái thành màu đỏ tươi, trên hai chi trước xuất ra song kiếm. Thỏ trắng bật người lên cao, cả người xoay như con vụ lao tới địch nhân. Chiêu thức vừa nhanh vừa ảo diệu, chẳng mấy chốc song kiếm đã nhuộm đầy máu.

Phong Nguyệt cũng không nhìn nhiều, nàng thấy binh lính Dạ tộc nhảy tới vây quanh mình và Lam Vũ thì xòe tay, lập tức một thanh kiếm xuất hiện nơi tay nàng.

“Thủy – Sinh – Lưu – Chuyển!” Phong Nguyệt thét dài một tiếng sau đó lao đến địch nhân.

Trường kiếm trong tay nàng như một dải lụa mềm, hết làn này đến lần khác né tránh công kích của địch thủ, lại chính xác tìm đến da thịt chúng mà cắt vào. Vết cắt lần này lại sâu hơn lần trước. Chính là nói theo mỗi lần nàng ra chiêu thì uy lực sẽ tăng gấp đôi.

Ở bên cạnh nàng Lam Vũ cũng không rảnh rỗi. Mặc dù không thể xuất kiếm đối kháng, nhưng mà hắn cũng liên tục phun chú ngữ, toàn lực né tránh binh lính đang lao tới.

Ngay lúc bọn họ vừa chém giết đến thất điên bát đảo thì Chằn Tinh đuổi đến.

Chằn Tinh há miệng gầm vang khiến mặt đất chấn động. Thỏ trắng nhân lúc này hét lên với Phong Nguyệt và Lam Vũ.

“Chạy!”

Cả ba nhân lúc quân lính còn đang bất ngờ vì tiếng gầm khiến mặt đất rung chuyển kia thì bỏ chạy. Lúc bọn họ chạy được xa xa thì nghe tiếng quân lính hét thảm. Từng tiếng kêu gào xé gan vang vọng trong khu rừng.

Bọn họ vòng một lối khác, tiếp tục chạy về phía bên kia khu rừng. Bởi vì chắc chắn viện binh sẽ nhanh chóng đến, cũng không biết Chằn Tinh ăn được bao nhiêu.

Bọn họ chạy được một đoạn thời gian thì sắc trời phía Đông cũng hừng sáng. Thỏ trắng cũng thở ra một hơi, nói.

“Trời sắp sáng rồi, nguy hiểm trong rừng cũng sẽ không có mấy nữa. Đường cũng dễ đi hơn. Từ đây còn một đoạn ngắn nữa chúng ta sẽ ra khỏi khu rừng này.”

Thế nhưng vừa lúc đó, bốn người áo choàng đen từng trên trời đáp xuống, chặn phía trước bọn họ. Một người trong số chúng cất giọng ồm ồm.

“Tiểu tặc to gan. Mau giao ra Dạ quân đại nhân!”

Phong Nguyệt vội đứng về phía trước che chắn cho Lam Vũ đang cõng Minh Viễn trên lưng. Nàng xuất ra trường kiếm, sẵn sàng xông lên bất kì lúc nào.

“Nói nhiều làm gì, muốn đoạt lại thân xác của hắn thì xông lên đi.”

“Nguyệt nhi!” Lam Vũ hô nhỏ. “Bọn chúng có bốn người, chúng ta địch không lại.”

“Địch không lại thì bọn chúng ta cho chúng ta sao?” Phong Nguyệt siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt gắt gao nhìn bốn người kia. “Vũ ca, một lát nữa khi ta ứng chiến, huynh và thỏ trắng lập tức bứt tốc mà đi. Không cần nhìn lại.”

“Nhưng…”

“Nhiệm vụ quan trọng. Mang Minh Viễn về cho công tử. Ta sẽ lập tức đuổi theo sau.” Phong Nguyệt quay lại cho Lam Vũ một nụ cười hiếm hoi. “Ta làm việc chắc chắn có chừng mực. Huynh yên tâm.”

Nói rồi Phong Nguyệt nhún nhân xông về phía địch nhân, tay cầm trường kiếm chém tới, sử ra một chiêu sát phạt.

“Thủy – Yên – Cô – Nguyệt ”

Lời vừa dứt, lưỡi kiếm của nàng đã hướng về phía bốn tên áo đen phía trước, mang theo sát khí ngập trời mà bổ xuống. Bốn tên áo đen nhảy tránh được một kiếm, bọn chúng lập tức xuất ra vũ khí mà tấn công tới. Phong Nguyệt xoay người, giơ tay lên không trung hét lớn chú ngữ.

“Mượn thiên thượng thủy cho ta ám tiễn. Phóng!”

Lập tức trên trời đổ mưa, thế nhưng mỗi giọt mưa lại là một ám tiễn, rơi vào trên người bốn tên áo đen chính là cắt da cắt thịt làm chúng phải toàn lực chống đỡ.

Nhân lúc này, Phong Nguyệt quát khẽ với Lam Vũ, “Chạy!”

Lam Vũ vốn muốn nói, nhưng nhìn ánh mắt cương liệt của Phong Nguyệt thì ngậm miệng, lập tức xoay người theo thỏ trắng chạy đi.

Thấy Lam Vũ chạy trốn, mấy kẻ áo đen định đuổi theo, nhưng lại bị Phong Nguyệt quấn lấy không buông. Bọn người áo đen cũng cảm thấy kì lạ. Chúng không nhìn rõ được cấp độ nguyên lực của Phong Nguyệt, lại trông thấy chiêu thức của nàng quỷ dị vô cùng. Trước khi chúng cũng từng giao thủ với Linh giả Thân vệ, nhưng mà trước kia và hiện tại hình như có chút gì đó không giống.

Trước đó với thực lực của Linh giả Thân vệ chỉ có thể một người đấu với một người bọn chúng. Nhưng mà ngày hôm nay Phong Nguyệt có thể một địch bốn, vây hãm bọn chúng không để chúng phân tâm, khiến chúng chịu không ít thiệt thòi. Quả thực là mạnh lên bất thường.

Phong Nguyệt thôi động toàn bộ nguyên lực, dùng hết khả năng của mình cầm chân bốn kẻ áo đen không để chúng đuổi theo Lam Vũ. Nàng thân thủ như múa, trường kiếm như lụa, Phong Nguyệt mỗi một chiêu một thức đều mang theo sát phạt quyết đoán, lại vô hình như nước, mềm nhẹ như nhung. Nếu có người khác ở đây nhìn thấy nàng lúc này như một đóa hoa nở rộ hẳn là sẽ cảm thấy kinh diễm không thôi, đồng thời cũng sẽ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Lam Vũ cùng thỏ trắng một đường chạy đi trong rừng, chẳng mấy chốc đã ra đến bên ngoài. Bên ngoài thế mà lại là một cái vực thẳm. Bên kia vực thẳm là núi đá cao sừng sững. Thỏ trắng nhảy tới mép vực, dùng chân giẫm lên mỏm đá nhỏ mấy cái theo qui luật tiết tấu. ‘Ầm’ một tiếng, một cây cầu dây vắt ngang vực bỗng dưng xuất hiện.

“Đi thôi. Muốn từ bên này sang núi đá bên kia nhất định phải đi qua cây cầu này. Nếu không sẽ bị lệch phương vị.” Thỏ trắng quay lại nói với Lam Vũ.

Lam Vũ không nói gì, chỉ nhìn vào trong rừng. Giờ phút này thứ hắn mong đợi nhất là thân ảnh Phong Nguyệt còn an toàn nguyên vẹn chạy đến đây.

Thỏ trắng nhìn sắc mặt hắn cũng hiểu hắn đang chờ cái gì. Cho nên nó cũng đứng một bên chờ.

Nhưng mà chờ đến lúc trời trưa đứng bóng vẫn không thấy Phong Nguyệt. Lại chờ đến trời bắt đầu ngả về chiều cũng chẳng thấy dáng nàng đâu. Thỏ trắng sốt ruột nói.

“Đi thôi. Không chờ được nữa, có khi nàng ta đã…”

“Câm miệng!” Lam Vũ quát to, cắt ngang lời thỏ trắng. “Nàng ấy không sao. Nàng ấy sẽ không sao. Nàng ấy sẽ đến.”

Mấy lời cuối cùng Lam Vũ dường như là đang tự nói với chính mình. Bởi trong lòng hắn cũng bất an như vậy. Hắn lại không thể bỏ mặc thân xác của Minh Viễn nằm lại đây cùng thỏ trắng, nhưng lại có thôi thúc muốn chạy trở về kề vai chiến đấu cùng nàng.

Thỏ trắng trừng mắt nhìn Lam Vũ, nó biết Lam Vũ lo lắng cho đồng bạn. Nhưng nhiệm vụ quan trọng, làm không xong sẽ bị sư phụ mắng, thảm hơn là bị đại nhân mắng. Nghĩ đến đây thỏ trắng rùng mình một cái, nhất quyết phải đem Lam Vũ cùng Minh Viễn trở về trước rồi nói.

Nghĩ là làm, thỏ trắng lại rùng mình, từng đợt ánh sáng dâng lên xung quanh nó, ‘Bóc’ một cái thỏ trắng nhỏ xíu mềm mại đã biến thành một con thỏ khổng lồ to lớn như người.

Lam Vũ nghe động quay lại nhìn suýt chút đánh rơi Minh Viễn trên lưng xuống đất. Không để cho hắn kịp phản ứng, thỏ trắng đã xách hắn lên quay người đi qua cầu.

“Ngươi, ngươi, ngươi có thể biến lớn như vậy sao không vác Minh Viễn để ta đi cứu nàng???” Lam Vũ hét lớn.

“Vác cái gì mà vác. Nếu ta có thể thì chờ ngươi nhắc chắc. Nhưng mà hình hài này của ta duy trì chẳng được bao lâu.” Thỏ trắng vừa đi vừa nói. Nó cũng bất đắc dĩ lắm chứ, nhưng mà biết làm sao được, công pháp này nó cũng chưa có thuần thục đâu. Nếu không vạn bất đắc dĩ nó cũng chẳng muốn dùng.

Lam Vũ há miệng định nói gì đó thì nhìn thấy trong rừng một thân ảnh chật vật chạy ra tới. Hắn hô to với thỏ trắng.

“Là nàng ấy, nàng ấy đến rồi. Buông ta xuống!”

Thỏ trắng vừa qua khỏi cầu treo nghe vậy cũng buông Lam Vũ xuống rồi quay lại nhìn. Chỉ thấy Phong Nguyệt từ trong rừng chạy đi ra, trên người đủ loại vết thương lớn nhỏ, máu rơi theo từng bước chân nàng chạy qua. Nhìn thấy Lam Vũ đứng chờ mình, trong lòng Phong Nguyệt như có một dòng nước ấm chảy qua.

Lam Vũ vui mừng nói với thỏ trắng.

“Ngươi vác hắn một chút, ta đến đỡ nàng.”

Thỏ trắng gật, dù sao qua khỏi chỗ này họ có thể nghỉ ngơi một chút. Lúc nó vừa đưa tay định nhận lấy Minh Viễn thì nghe Phong Nguyệt vốn đã chạy tới giữa cầu kêu lên một tiếng đau đớn.

Lam Vũ quay sang nhìn thì thấy một tên áo đen trên người cũng đầy vết thương vung kiếm chém tới Phong Nguyệt. Phía sau hắn vẫn còn hai tên nữa đang chạy đến. Lam Vũ gấp gáp muốn chạy sang cứu nàng, nhưng Phong Nguyệt đã quát.

“Đi mau! Mặc kệ ta.”

Nói rồi nàng vung kiếm chém xuống dây treo. Cầu treo lập tức rơi xuống, khiến cho nàng và ba tên áo đen cũng rơi theo.

“PHONG NGUYỆT!!!”

Lam Vũ gào lên muốn nhảy tới đón lấy Phong Nguyệt nhưng bị thỏ trắng giữ lại.

Hắn giãy giụa trong tay thỏ trắng muốn đi ra. Nhưng mà thỏ trắng đang trong trạng thái cường hóa, khi lực lớn, hắn giãy không được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Nguyệt rơi xuống vực thẳm.

Mất một lúc sau, khi bóng dáng Phong Nguyệt đã chìm vào bóng tối vực thẳm, Lam Vũ mới thôi giãy giụa. Hắn như người mất hồn quỳ ở đó, hai mắt đẫm lệ.

Hắn đánh rơi mất rồi, đánh rơi người hắn yêu nhất mất rồi. Hắn phải làm sao? Đến tận lúc mất đi rồi, hắn mới thừa nhận hắn yêu nàng. Nhưng mà còn ý nghĩa gì nữa đâu. Nàng đã chẳng còn trên đời nữa.

Thỏ trắng lúc này đã trở về bộ dáng ban đầu, ngồi bên cạnh thân xác Minh Viễn. Nó biết buồn, nhưng không hiểu đau, cũng không biết rốt cuộc chữ yêu kia là gì mà làm cho người ta đau khổ đến vậy.

Trời đổ mưa.

Một nam tử quỳ bên vách núi nhìn xuống vực thẳm, ảm đạm và tịch liêu.

Zừa lắm 9onion26
 
Tham gia
20/1/21
Bài viết
37
Gạo
0,0
CHƯƠNG 30: TIN TỨC
‘ĐÙNG’ – ‘ĐOÀNG’

Tiếng chớp rạch ngang trời, mưa rơi vần vũ, Lam Vũ từ trong ác mộng giật mình tỉnh dậy. Không biết là đêm thứ bao nhiêu hắn mơ về cảnh tượng ấy.

Trong giấc mơ, Phong Nguyệt rơi từ cầu treo xuống vực thẳm. Trước khi biến mất, nàng nhìn hắn mấp máy môi hỏi, “Chàng có từng yêu ta hay chưa?”

Đến tận giây phút cuối cùng, nàng vẫn muốn biết đáp án từ hắn. Hắn đáp, “Yêu, ta vẫn luôn yêu nàng.” Thế nhưng nàng vĩnh viễn không biết được đáp án, bởi vì giây phút nàng hỏi xong nghi vấn trong lòng, nàng đã biến mất vào bóng tối vực thẳm.

Hắn mồ hôi đầy đầu, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia trời mưa ầm ầm, Lam Vũ ngây ngốc ngồi trong phòng, trong đầu trống rỗng.

Kể từ ngày đó, sau khi mang thân xác Minh Viễn trở về, Lam Vũ không còn nói gì nữa. Hắn tựa như một người đã chết, một u linh tại nhân thế.

Sau khi trở về, thỏ trắng kể hết sự tình cho Sơ Âm và Tịch Nhiên. Hôm đó Sơ Âm kích động đứng mắng chửi Lam Vũ suốt một canh giờ liền, ngay cả Tịch Nhiên cũng không can nổi. Sau đó Sơ Âm choáng váng phải ngồi xuống nghỉ ngơi, mới hỏi hắn một câu.

“Rốt cuộc vì sao ngươi luôn từ chối muội ấy?”

Lam Vũ trầm mặc, một hồi lâu sau mới khàn giọng lên tiếng.

“Thuộc hạ và nàng ấy là huynh muội cùng cha khác mẹ.”

“Cái gì???” Sơ Âm lập tức muốn kích động lên. “Sao ngươi biết?”

“Từ lúc còn nhỏ, cha của thuộc hạ đã qua đời. Thuộc hạ cũng không biết ông ấy xuất thân từ đâu, chỉ biết rằng thuộc hạ và mẫu thân ở cùng với phụ thân của bà. Chính là Đại trưởng lão.” Lam Vũ cất giọng khàn khàn. “Rất nhiều lần thuộc hạ nghe gia gia mắng mẫu thân vì đã đem thuộc hạ là đứa con hoang trở về làm ông xấu mặt. Thuộc hạ liền biết phụ mẫu là danh không chính ngôn không thuận.”

Tịch Nhiên nhíu mày, nhưng không nói gì, để Lam Vũ tiếp tục nói.

“Lúc còn nhỏ thuộc hạ rất thân với Nguyệt nhi. Thuộc hạ rất thích nàng ấy, cũng muốn lớn lên sẽ cùng nàng ấy kết làm phu thê. Nhưng mà một lần vô tình nhìn thấy mẫu thân ôm bức họa của một người nam nhân mà khóc thảm thiết. Thuộc hạ hỏi bà đó là ai, bà nói đó là người đàn ông của bà, là người bà yêu tha thiết. Sau đó ít lâu thuộc hạ mới biết đó là phụ thân của Nguyệt nhi. Lại sau đó ít lâu nữa, mọi người luôn nói, thuộc hạ giống ông ấy, còn ông ấy lại đối xử rất tốt với thuộc hạ…”

“Vậy nên ngươi liền nghĩ ngươi là đứa con hoang mà hắn ta và mẫu thân ngươi sinh ra?” Tịch Nhiên chầm chậm hỏi.

Lam Vũ không trả lời, đôi mắt hồng lên. Nếu không vì vậy thì làm sao hắn lại từ che giấu tình cảm của mình với Phong Nguyệt đây. Tịch Nhiên một bên ôm lấy Sơ Âm, để nàng dựa vào mình nghỉ ngơi, một bên nhìn Lam Vũ thở dài.

“Ngươi hiểu lầm rồi.”

“Hiểu…lầm?” Lam Vũ đưa ánh mắt mịt mờ nhìn Tịch Nhiên.

“Đúng, hiểu lầm.” Tịch Nhiên lãnh đạm nhìn Lam Vũ. Vốn chàng muốn để hai nhà tự giải quyết hiểu lầm không đáng có này. Nhưng mà nữ chủ không còn, chàng cũng không đành lòng nhìn thêm nữa. Tịch Nhiên hắng giọng, chầm chậm nói ra.

“Mẫu thân của ngươi vốn dĩ là hôn phối của phụ thân Phong Nguyệt. Nhưng mà năm đó bà ấy đi làm nhiệm vụ, sau đó mất tích hơn một năm mới trở về, đem theo một đứa trẻ là ngươi. Lúc này phụ thân của Phong Nguyệt đã thành thân với người khác, cũng là mẫu thân của Phong Nguyệt.”

Lam Vũ nghe xong như sét đánh bên tai. Hồi lâu mới lắp bắp hỏi.

“Không thể nào..! Vậy…phụ thân của thuộc hạ…là ai?”

“Không biết, chỉ biết ngươi cũng không phải nhi tử của mẫu thân ngươi. Bà ấy cứu ngươi khỏi thôn trang gặp nạn thôi.”

Nghe xong lời này, Lam Vũ chỉ mở to mắt nhìn Tịch Nhiên. Sau đó không nói gì, từ từ trở về phòng, đóng cửa hết mấy ngày. Khi một lần nữa mở cửa bước ra, Lam Vũ chính thức chết lặng. Hắn chỉ thì hành nhiệm vụ, hoặc là ngây ngốc ở trong phòng, không có hoạt động khác.

Lại một tiếng sấm lôi hắn về thực tại. Lam Vũ thu hồi tầm mắt nhìn lòng bàn tay mình, thì thào.

“Hóa ra ta chẳng là ai cả. Vậy mà lại đánh mất người mình yêu, trong khi nàng cũng yêu mình. Đúng là ngu ngốc không ai bằng.”

Trong đêm mưa lại lặng lẽ một tiếng thở dài nặng nề.

.

Sáu tháng. Minh Viễn lấy lại được cơ thể sáu tháng thì cũng từng ấy thời gian Dạ tộc lấy lý do Linh tộc bắt cóc Dạ quân mà kéo quân sang càn quấy.

Cũng không biết là ai kéo ra kết giới, cho nên quân Dạ tộc liên tục đột nhập Huyễn Linh Địa mà công kích. Nhóm Linh Lăng đi thăm dò bên Thương Dạ Địa cũng gặp không ít khó khăn, thường xuyên gặp quân lính Dạ tộc đuổi giết. Cũng may nhờ vòng tay của Minh Viễn nên dễ dàng lẩn trốn vào đám đông, thoát được hiểm cảnh.

Lúc này người phải lo toan sứt đầu mẻ trán nhất lại là Minh Viễn. Tịch Nhiên trạng thái không ổn định, thường xuyên bí mật bế quan, còn Sơ Âm thì mang thai đến tháng thứ bảy rồi, cơ thể nặng nề không thể quán xuyến nhiều việc. Cho nên tất cả mọi chuyện đều rơi trên đầu Minh Viễn.

“Ngươi nói xem ta là Dạ quân, chứ không phải Linh chủ. Tại sao ta phải ngồi đây xử lý công vụ cho hai người bọn họ?” Minh Viễn ngồi trong thư phòng ném bút lông gào lên.

Mặc Hiên đứng một bên sắp xếp tài liệu khinh thường hừ một tiếng.

“Này Mặc Hiên, ta thấy năng lực của ngươi rất tốt. Tầm nhìn và mưu lược cũng rất được, hay là ngươi thay bọn họ xử lý sự vụ đi. Ta làm mãi thế này cũng có chút cố kị.”

Mặc Hiên không nhìn Minh Viễn, lạnh lùng nói ra.

“Đúng là có chút cố kị. Nếu vậy ngươi thay chức trách của ta, chiếu cố phế nhân đang nằm trong mật thất kia, lại chạy đi lo sinh ý của toàn bộ cái phủ này. Sau đó hướng bên ngoài chạy việc. Vậy thì ta sẽ ngồi đây xử lý công vụ thay ngươi.” Từ ngày phủ Linh chủ đóng cửa, ngưng triều bái thì trên vai Mặc Hiên gánh thêm không ít việc.

“Nhưng ta là Dạ quân!!!” Minh Viễn không cam lòng gào lên.

“Đúng, Dạ quân đại nhân. Ngươi xem tình hình báo cáo của nhóm Linh Lăng bên kia một chút. Ta đi xem ‘người kia’.”

Mặc Hiên bỏ lại một cuộn giấy sau đó nhanh chóng rời đi. Nói gì thì nói, Minh Viễn thực sự là một người có năng lực. Cho dù hắn không có sát phạt quyết liệt, nhưng mà cũng mạnh tay đối phó quân công kích Dạ tộc. Hắn nói, bởi vì quân đột nhập Huyễn Linh Địa là quân của Đoạn Cửu, không có gì để thương xót.

Minh Viễn nhìn bóng lưng Mặc Hiên khuất sau cánh cửa thì ai oán rủa thầm. Sau đó cầm cuộn giấy lên mở ra.

Cuộn giấy vừa mở ra lập tức một cột khói đen bốc lên. Nhìn thấy cột khói, Minh Viễn phẩy tay đóng tất cả cửa thư phòng lại. Cột khói nhanh chóng ngưng tụ lại thành hình dáng một con mèo. Con mèo mở mắt nhìn Minh Viễn một chút, sau đó mở miệng, phát ra tiếng người.

“Dạ quân, ngươi lại béo lên đúng không?”

Minh Viễn lập tức nổi bão.

“Con mắt mèo nào của ngươi thấy ta béo hả? Ta ngày ngày xử lý công vụ muốn hao mòn.”

Con mèo này tất nhiên là Miêu Vô Hối, nó cong cong ánh mắt nói với Minh Viễn.

“Đây cũng là chiến tuyến ngươi chọn. Còn than vãn cái gì.”

“Cũng là ngươi chọn.” Minh Viễn xụ mặt nói.

Miêu Vô Hối cười ha hả, khoan thai liếm móng một chút mới bình thản nói.

“Đúng là ta chọn. Nhưng tại sao lại chọn? Hai bên trai cò đánh nhau, bọn ta đều có thể ngư ông đắc đợi. Bởi vì bọn ta cũng chẳng phải là Linh tộc cũng không phải Dạ tộc. Bọn ta chỉ đơn giản là từ ‘nơi đó’ mà ra. Chọn đứng về bên này, một phần là vì Dạ nương năm xưa cứu ta một mạng, một phần là vì ý chí của Thần.”

“Ý chí của Thần…” Minh Viễn thì thào lặp lại.

“Cũng có thể nói, các ngươi cũng thuận với ý chí của Thần. Cho nên ta đứng về phía các ngươi.”

“Thần, còn tồn tại sao?” Minh Viễn không khỏi tò mò hỏi.

Miêu Vô Hối lắc đầu, “Thần, không còn tồn tại nữa. Hay nói cách khác, Thần bây giờ đã trở thành non sông đại địa.”

“Vậy ý chí của Thần là gì đây?”

“Ở cấp độ này của ngươi thì chưa được, kể cả Linh chủ kia cũng không được. Có điều, ý chí của Thần là hậu chiêu từ viễn cổ ngài lưu lại cho các ngươi. Làm được tới đâu, cũng là do các ngươi vậy.”

“Ngươi không phải đến đây để nói với ta mấy lời thâm sâu khó dò này chứ?” Minh Viễn ngả người tựa vào ghế, hắn nghĩ không ra lời Miêu Vô Hối nói. Nghĩ không ra thì chờ Tịch Nhiên dậy rồi bàn sau vậy.

“Đúng là ta không có rảnh như vậy. Ta đến để báo cho ngươi, Đoạn Cửu bên kia đã thuần thục Thần lực rồi. Có lẽ hắn sẽ mau chóng tiến đánh sang bên này.”

“Nhanh như vậy??” Minh Viễn bật dậy. Đây không phải chuyện giỡn chơi.

“Đúng, ta cũng có chút bất ngờ. Cũng không biết hắn đào được công pháp tà đạo nào, theo lẽ thường dù chỉ chút xíu Thần lực như vậy cũng phải mất không ít thời gian mới thuần thục được, trước đó lại bị thương nặng nhưng hắn lại dùng thời gian chưa tới một năm để thuần thục.” Miêu Vô Hối cũng trầm ngâm.

“Ngươi nói vậy, Linh chủ bên này hắn cũng chỉ cần hơn một năm là thành thục rồi.” Minh Viễn nghĩ nghĩ nói ra. “Chẳng lẽ Tịch Nhiên hắn cũng đào được công pháp tà đạo?”

“Làm sao so sánh được, cái đồ ngốc nhà ngươi. Linh tộc bọn hắn trải qua vạn năm luyện hóa khối Thần lực này phù hợp với huyết thống Linh tộc, nhất mạch truyền thừa. Chỉ cần hắn đầu óc tốt một chút là được rồi. Lại nói ngươi thấy đầu óc của hắn chỉ ‘tốt một chút’ thôi sao? Là siêu siêu tốt! Ngươi cũng từng nhận Thần lực của hắn, ngươi có cảm thấy gì khác lạ không?” Miêu Vô Hối hừ lạnh, nói một tràng.

“Cũng có, nhưng mà ta chỉ nghĩ là phản ứng bình thường…”

“Ngu ngốc, trước kia nói ngươi thông minh, qua một trận sóng gió nhỏ như vậy thông minh của ngươi rơi mất ở đâu rồi? Đó là nó phản ứng với huyết thống khác loại. Cũng may các ngươi có khế ước linh hồn cho nên mới chỉ có chút phản ứng đó thôi.” Nói đến đây, Miêu Vô Hối liếc Minh Viễn một chút rồi lại nói. “Tóm lại các ngươi tính toán cái gì thì làm nhanh đi. Không còn nhiều thời gian đâu.”

Nói rồi Miêu Vô Hối giậm chân, thân hình nó lập tức hóa thành làn khói đen ban đầu, phiêu tán trong không khí.

Minh Viễn ngồi đó trầm mặc, hắn có quá nhiều thứ không hiểu. Rốt cuộc hắn đứng dậy, mang theo báo cáo tình hình Thương Dạ Địa đi tìm Tịch Nhiên.

“Ý chí của Thần…” Tịch Nhiên sau khi nghe Minh Viễn thuật lại lời của Miêu Vô Hối cũng lâm vào trầm tư.

Phái mất một lúc lâu sau, Tịch Nhiên mới lên tiếng hỏi Minh Viễn.

“Ngươi nói xem, Huyền Minh Cốc rốt cuộc có lai lịch ra sao?”

“Năm đó mẫu thân ta tình cờ cứu Miêu Vô Hối một mạng, sau đó nó nói là nợ mẫu thân ta một cái ân tình. Cho nên sau đó ta cũng thử đi điều tra xem Huyền Minh Cốc là gì, nhưng mà kết quả lại không ra cái gì.” Minh Viễn tiếc nuối trả lời.

“Vậy kết quả điều tra được những gì?”

“Điều tra được đó là một tổ chức tự do. Làm đủ mọi việc miễn trả được cái giá xứng đáng, hoặc là thu mua, buôn bán, đấu giá gì đó cũng có. Bản doanh ở đâu thì không rõ, nhưng mà một vài phân nhánh thì rải rác khắp hai lục địa. Thậm chí một hòn đảo ngoài khơi cũng có bàng chi.”

“Không sai biệt lắm so với những gì ta điều tra được.” Tịch Nhiên gật đầu nói. “Ta cũng từng tự mình đi điều tra, kết quả cũng thu được như ngươi. Có điều phân nhánh ở Huyễn Linh Địa hoạt động cũng không tích cực.”

“Rõ ràng là một tổ chức kinh doanh như vậy, sao lại có thể liên quan đến Thần?” Minh Viễn hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, thở dài một hơi nói ra.

“Truyền thuyết về Thần cũng không có nói hắn là kiểu xa rời hồng trần. Viễn Cổ Thần, một người độc nhất ngồi trên Thần vị nhìn xuống thế gian. Có ghi chép hắn là kẻ bạo ngược, thích chơi đùa thế gian. Cũng có ghi chép hắn là thủy tổ của hai tộc Linh Dạ chúng ta. Ngươi nói xem, người như thế liên quan đến tổ chức như Huyền Minh Cốc cũng không khó giải thích.” Tịch Nhiên gõ gõ ngón tay lên bàn nói.

“Dù sao cũng là truyền thuyết mà thôi. Không thể hoàn toàn tin là thật.” Minh Viễn lắc đầu nói.

Minh Viễn cũng không biết nói cái gì khác, truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, chuyện có thật hay không hắn và tất cả những kẻ đương thời cũng không thể lội ngược dòng tìm hiểu.

Tịch Nhiên mỉm cười nhìn xa xa, “Vậy ngươi nói xem, hắn vứt khối Thần lực này xuống phàm thế là vì cái gì?”

Minh Viễn không trả lời. Vạn năm nay không ai trả lời được câu hỏi này. Tuy cuộc chiến giành Thần lực đã trôi qua vạn năm, Nhân tộc có thể đã quên, thường dân Linh tộc và Dạ tộc cũng không còn nhớ rõ, nhưng mà người đứng đầu như bọn hắn một chút cũng không quên. Trận chiến khốc liệt ấy là ký ức được truyền thừa từ đời này qua đời khác, Dạ quân cũng vậy mà Linh chủ cũng thế. Từng đời từng đời nối tiếp nhau, cũng từng có người đặt câu hỏi, vì sao Thần lực lại xuất hiện ở phàm thế? Nhưng không ai chạm được tới đáp án.

“Miêu Vô Hối kia nói chúng ta đi cùng đường với ý chí của Thần. Có thật vậy chăng? Ý chí của Thần là cái gì mà cùng đường với chúng ta? Mà con đường của chúng ta lại là cái gì đây?” Tịch Nhiên không nhanh không chậm nói.

Bỗng nhiên Minh Viễn cảm thấy con đường trước mắt sương mù quá nhiều. Hắn có chút mịt mờ không xác định được phương hướng.

Tịch Nhiên đặt tay lên vai hắn, mỉm cười, thần thái nghiêm túc nói. “Trước chúng ta đi thế nào, bây giờ tiếp tục đi thế ấy. Con đường nào cũng được. Cứ một mực tiến về phía trước thôi.”

Minh Viễn nhìn Tịch Nhiên một lát, sau đó gật đầu. Bọn hắn bây giờ chỉ có đi về phía trước, không có thuốc hối hận để lùi về phía sau.

“Chà, còn một việc nữa.” Tịch Nhiên buông vai Minh Viễn, lười biếng chống cằm nói. “Nên đập chuột rồi xới tung hang ổ của nó lên, hay là để nó cõng rắn về cắn chúng ta đây?”

Nói đến đây, nụ cười trên môi Tịch Nhiên càng nồng đậm. Minh Viễn khẽ thở dài nói.

“Đập chuột không khéo sẽ vỡ bình hoa. Thế nhưng mà minh tranh dễ đấu, ám tiễn khó phòng. Dù sao độc xà vào nhà chưa chắc chúng ta đập đầu được nó. Ta biết hiện tại ngươi mạnh hơn hắn, nhưng mà ngươi còn bao nhiêu thời gian để dây dưa? Hắn lại còn cả đời.”

Nụ cười trên môi Tịch Nhiên vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt trở nên ngưng trọng.

“Trên bàn cờ đại thế, nếu hắn đã không tiếc mà thí chết con chốt, ta cũng không ngại biến nó thành cờ trong tay ta.”

Cuối cùng Tịch Nhiên thốt ra một câu như vậy làm ánh mắt của Minh Viễn cũng có một chút lóe lên. Bàn cờ này nếu đi sai một bước lập tức thua cả ván cờ.
 
Tham gia
20/1/21
Bài viết
37
Gạo
0,0
Xin chào bạn đọc yêu quý,
Mình sẽ dừng đăng truyện ở diễn đàn Gác Sách. Và truyện được tiếp tục cập nhật tại thư viện Gác Sách.cuteonion27
cuteonion57Link đây nè: https://gacsach.com/huyen-thien-dia-than-luc-chi-tranh.full
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ Huyễn Thiên Địa.9onion32

By the way, do tình hình công việc bận rộn cho nên tốc độ ra truyện sẽ chậm đi một chút. Cụ thể là một tuần chắc chắn có 1 chương, còn chương thứ 2 thì...hên xui cuteonion50 Tuy nhiên, nói thì nói vậy, Phong Linh vẫn sẽ cố gắng đảm bảo 2 chương 1 tuần, chỉ là chương thứ 2 xong khi nào up khi đó nha.cuteonion58
Sự ủng hộ của mọi người là động lực để mình viết tiếp mỗi ngày.2onion35Nếu mọi người cmt bàn luận thì mình còn vui nữa.cuteonion39(Ngoài thư viện có thể cmt bằng Fb đó mọi người, không cần đăng nhập đâu á.)

Xin chân thành cám ơn mọi người cuteonion41

Tác giả
Tiêu Dao Phong Linh
 
Bên trên