Huyền Thoại Lapis Lazuli - Cập nhật - Sephy Nguyen

spillingthewind

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/15
Bài viết
102
Gạo
0,0
VI.
Come with me.
(Đi với ta.)

Không thể ngờ… người đó, sau một hồi, cũng lôi được cổ tôi đến Lux Aeterna nhưng tôi không nói với anh ta tôi sợ. Chỉ đơn giản, hắn kéo tôi lên rồi hắn đá tôi xuống. Như một món đồ được thồ trên lưng con ngựa đỏ của hắn.
…​
Khi hắn trở vào lại điện thờ, mưa cũng tạnh dần. Nắng xuyên qua những hạt nước, làm cho mặt hồ lóng lánh, xuất hiện dải cầu vồng bắt ngang khoảng không gian bên trên ngói điện, nơi những con bướm trắng giũ cánh cho ráo rồi tiếp tục nhảy múa một cách hồ hởi. Mùi cỏ cây xung quanh xông lên tận mũi cô khiến Ely hắt xì.

- Ngươi… cậu không tắm mưa sao lại hắt xì? – Hắn tiến lại gần cô.

- Không, chỉ là do mùi hương của cỏ.

- Vậy thì tốt! Đàn ông con trai chưa làm gì đã ngã bệnh thì coi không được. – Hắn vừa nói vừa đưa hai bàn tay lên vuốt mái tóc ướt từ trên đỉnh đầu xuống. Nước nhễu lỏn tỏn sau lưng hắn.

- Làm gì có chuyện! Tại tôi không thích tắm chung với anh… người tôi còn sạch lắm. Anh hiểu không?

- Hiểu. Ta cũng không thực sự muốn tắm ở đây, nhưng… – ngưng một chút rồi hắn nói nhanh – chẳng còn lựa chọn nào.

- Ý anh là sao? – Ely không hiểu hắn muốn nói cái gì, nhưng cô hiểu hắn không như cô tưởng, cô đã nghĩ hắn thích đứng dưới mưa.

- Không có gì. Cậu có thể giúp ta một việc nữa được không? – Hắn nói với cô mà mắt nhìn chăm chăm vào áo cô.

- Anh muốn gì ở tôi? – Ely như chột dạ, cuối mặt xuống, nhìn theo tia nhìn của hắn.

- Cho ta mượn một cái áo của cậu được không? Áo ta quá ướt để mặc nó về.

- Không!

- Tại sao, cậu có nhiều áo còn ta chỉ mượn một cái. Nếu cậu cho ta mượn thì ta trả lại cậu cái áo của cậu và thêm nhiều quần áo khác nếu cậu muốn. – Lời nói của hắn có vẻ như một lời dụ dỗ nhưng giọng nói không chút ngọt ngào và cũng không hề ép buộc. Nhưng Ely cứ thấy thà hắn hứa hẹn, dụ dỗ nghe còn bình thường hơn.

- Tôi không thích mặc chung đồ với người khác! Cho nên…

- Sợ ta làm hư cái áo đó hả? Chắc là nó quý giá. – Hắn nói, vẫn cách nói đó. Ý nghĩa của lời nói có vẻ mỉa mai nhưng lại được nói với giọng điệu hết sức bình thường, nghe có phần thờ ơ.

- Không phải! Nhưng nếu có cho anh mượn thì anh cũng chẳng mặc vừa đâu.

- Để ta thử một lần thì biết. Cởi nó ra đi. Nếu không vừa thì ta không mượn nữa.

- Nhìn là biết không vừa rồi, bộ anh ngốc hả?

- Không.

- Nhưng tôi có cách giúp anh. Anh không cần mặc đồ của tôi. Anh sẽ mặc đồ của anh.

- Bằng cách nào?

Ely không trả lời hắn. Trong đầu cô lúc đang nói chuyện với hắn đã nảy ra một “sáng kiến”. Cô đem cái áo vải đang nằm trên bộ áo giáp ở trên sàn ra ngoài bờ hồ. Cô nhúng nó xuống nước, cố giũ cho sạch hết đất cát nhưng không thể làm cho máu tan hết, chẳng sao, miễn là làm cho nó tốt hơn ban đầu là được. Hắn bước ra, đến gần, hắn thấy… một đứa con trai đang giặt đồ một cách nhẹ nhàng nhưng chẳng nói gì, im lặng cho tới khi Ely vắt chiếc áo. Trông thấy cô vắt hơi khó khăn, hắn nói:

- Đưa đây!

Rồi bàn tay rắn chắc của hắn vắt cái áo một cái không quá mạnh, trông thì rất nhẹ nhàng nhưng ráo nước hẳn. Hắn đưa lại cho cô.

- Được rồi, anh nhìn nè!

Hắn nhìn Ely, tự nhiên miệng hắn có vẻ như nhếch lên.

- Hãy đến đây hỡi Ánh sáng của thế gian. Đến nơi mà Người muốn đến. Và sưởi cho ấm con tim giá lạnh, khi hơi thở của Người là lửa… CHÁY!!! – Ely khẽ đọc, lập tức cái áo trên tay cô bay lơ lửng, chỗ cô và hắn đang đứng bỗng sáng hơn lên, nhiệt độ tăng dần, tập trung vào chỗ cái áo. Sau cùng, nó rơi trở lại trên tay cô, khi đó hắn hỏi:

- Cậu là người của Hoàng gia?

- Tôi là ai thì liên quan gì… tôi mới vừa giúp anh. Nhìn nè, giờ anh có thể mặc nó. Mặc vào đi! – Ely ra lệnh cho hắn cốt chỉ để lảng đi, khỏi phải trả lời.

- Cậu làm gì ở đây.

Ely suy nghĩ. Ely không biết phải trả lời như thế nào. Cô cũng không biết hắn có thực sự đặt câu hỏi không vì rõ ràng hắn không cần câu trả lời của cô. Âm điệu đều đều của hắn đã đủ nói lên tất cả. Nhưng cô vẫn buộc mình xem đó như một câu hỏi để mà trả lời. Vì nếu như cô không xem đó là một câu hỏi thì cô cũng không biết phải đáp lại như thế nào. Cô càng không muốn im lặng.

- Tôi đã nói rồi là tôi bị lạc.

- Ta sẽ dẫn cậu đến nơi mà cậu muốn, chờ ta một lát.

Hắn cầm lấy cái áo, quay bước. Ely thở phào nhưng thực sự không cảm thấy nhẹ nhõm. Tại sao hắn biết cô là người Hoàng tộc? Chẳng lẽ tại việc cô vừa làm? Chắc chắn là như vậy rồi.
…​
- Cậu muốn đi đâu?

Ely đang “vẽ” những đường đi vô hình trên mặt nước. Tranh thủ lúc hắn đi mặc đồ, cô “chơi” với những tảng đá. Cô thích trò này, bây giờ cô không còn sợ té xuống nữa. Cô nhảy lò cò bằng một chân, chán, cô đổi kiểu, chạy thật nhanh, băng băng trên mặt hồ xanh thẫm như một con nhện nước. Cô tăng dần khoảng cách giữa các bước nhảy, cho tới khi tảng đá này cách tảng đá kia gần hai mét. Nhưng cô không bao giờ té xuống nước, luôn có những “chú cá đá” bơi lên giúp cô. Mải lo chơi, cô không nghe tiếng hắn hỏi.

- Cậu muốn đi đâu? – Hắn hỏi lại.

- Hả? Anh mới nói gì à?

- Cậu muốn đi đâu? – Hắn lập lại lần thứ ba.

Lần này thì Ely nghe thấy rồi. Nhưng tâm trí cô vẫn chưa thể thoát khỏi trò chơi của mình. Cô thấy một con bướm trắng đang bay cách cô khoảng một bước nhảy. Cô cuối thấp xuống, gập đầu gối, để hai tay ra sau lưng rồi cô nhún một cái, bật người lên và nhảy tới chỗ con bướm đang đậu, chân nó mỏng manh tới nỗi mấy chú “cá đá” không thèm “ra mặt”. Tuy không chạm được nó nhưng Ely phấn khởi reo lên:

- Tôi giống con ếch không này?

Rồi cô tiếp tục nhảy nhót trên mặt hồ. Hắn không nói gì. Ely cảm thấy hơi quê độ vì hắn chẳng thèm hùa theo trò chơi “ếch vồ”. Cuối cùng, cô cũng đứng ngay lại giữa hồ. Cô cô gắng nhìn bao quát xung quanh một lần thiệt kĩ. Ánh nhìn của cô lại kết thúc ở hắn, “bức tượng của điện thờ”! Cô lấy can đảm, hỏi thêm một câu lạc đề nữa:

- Cái hồ này chắc không bao giờ cho ai bơi đâu nhỉ? Nó cứ thế này, thế này… – Vừa nói, một chân cô dang ra, chạm vào mặt nước và lại có một tảng đá “ngoi đầu” lên.

- Ta đã bơi duy nhất một lần khi còn nhỏ.

- Thật chứ? – Mắt cô sáng lên vẻ ngạc nhiên.

- Lúc đó ta và con Unicorn này còn nhỏ, ta cưỡi nó băng qua khu rừng nhưng lúc đó, nó còn quá nhỏ để chở ta đi một đoạn đường khá xa. Khi ngang qua đây, nó làm rơi ta từ rất cao trên đó xuống… – hắn chỉ ngón trỏ lên trời – ta nghĩ mình sẽ chết hoặc bị thương nặng. Nhưng nước ở đây đã cứu ta.

- Có nghĩa là… anh rớt xuống nước… chứ không phải rớt trúng mấy tảng đá này sao? Tại sao lại như vậy được?

- Ta rơi vào trong hồ nước này, ta bơi được một lúc…

- Ra là anh biết bơi. Nhờ đó mà anh thoát! Nhưng lúc đó, những tảng đá này chưa làm việc của chúng như bây giờ à?

- Ta đã không bơi được tới bờ vì những tảng đá đã đẩy ta lên.

- Vậy anh là người tạo ra những tảng đá này chứ gì? Phép thuật cao siêu như vậy mà không biết làm cho áo mình tự khô?!

- Ta không tạo ra chúng. Ta không tạo ra bất kì cái gì ở đây.

- Nhưng anh không làm… chứ ai làm? Người duy nhất biết chỗ này là anh, mà anh cũng là người duy nhất có thể ngập cả người trong nước.

- Phải. Ta không phủ nhận. Nhưng ta không biết sử dụng phép thuật để làm ra những tảng đá này.

Ely im lặng và suy nghĩ về những gì hắn nói. Nhưng hắn không im lặng theo:

- Ta không có thời gian để ở đây nữa.

Hắn kết thúc câu chuyện đột ngột, làm cô cảm thấy hơi hụt hẫng. Cô muốn hỏi hắn thêm nhưng e là sẽ không thể. Hắn gọi con Unicorn của hắn tới, nhảy lên lưng nó một cách nhẹ nhàng. Trên lưng con ngựa, hắn nhìn Ely với vẻ mặt như sắp quát lên: “Nhanh lên, ta đá một phát bây giờ!” Nhưng Ely biết hắn sẽ không bao giờ mất kiểm soát đến độ phải quát tháo thành tiếng. Sự dứt khoát của hắn không cần phải dùng nhiều từ ngữ thì cô cũng hiểu được.

- Nhưng tôi không lên được! Con ngựa hơi cao so với tôi… – Cuối cùng Ely cũng chạy về phía con Unicorn đỏ. Cô xụ mặt xuống. Bị bắt phải đi khiến cô buồn bực khó tả.

- Đưa tay đây, công chúa! – Hắn móc họng Ely bằng một câu rất “đẹp” và Ely chỉ còn biết “nóng mặt” mà đưa tay cho hắn kéo lên rồi ngồi ngoan ngoãn sau lưng mình.

- Làm ơn cho tôi quá giang đến Lux Aeterna.

Giờ, nỗi buồn của cô trở về với nỗi sợ. Mọi thứ lại bắt đầu.

3154163651_114394428_574_574.jpg

"Blue and Red Horse" vẽ bởi MightySquirrel​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

spillingthewind

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/15
Bài viết
102
Gạo
0,0
VII.
Lux Aeterna

Cuối cùng, “Ánh sáng” cũng chiếu tướng tôi.
…​
Cô mừng vì mình đã “đưa” Thái tử Felim giữ giùm cái nón từ trước rồi chứ ngồi sau lưng con Unicorn đỏ này, Ely cảm tưởng như mình đang bị một cơn gió lốc cuốn đi. Có lẽ hắn rơi xuống hồ nước kì lạ chắc cũng do hắn “đua tốc độ” như vậy. Bức bách quá, cô phải chộp lấy hắn, bấu víu cái lưng hắn từ phía sau. Không biết hắn cảm thấy bị con trai ôm thế nào, hy vọng là hắn sẽ không đá cô xuống vì… tởm. Nhưng hắn cứ ngồi như không có chuyện gì. Cũng may cho cô vì hắn không phải là một gã hay để tâm đến hành động của người khác. Nhưng điều đó làm cho cô hơi thấy tổn thương, cô thực sự đang cần người nói chuyện nhưng hắn im lặng miết từ sau khi hắn khiến cho cô á khẩu vì bị gọi là “công chúa”!

Rời khỏi nơi đó, cô mới có cảm giác như thời gian đã trôi qua lâu lắm. Cô ngoảnh đầu nhìn xuống phía dưới và nhìn cho tới khi chỉ còn thấy mặt nước xanh xanh, mảng tường xanh lá đậm cũng nhạt nhoà dần và tất cả những cái cột giờ đây trở thành những đường thẳng mờ căm. Đàn chim, đàn bướm đã tan biến từ sớm. Sau cuối, cô cũng chẳng nhìn thấy gì nữa ngoại trừ hắn, thứ duy nhất còn có thật. Khuôn mặt Quốc vương và Hoàng hậu cùng những người thân quen đã sống bên cô hơn hai mươi năm chợt hiện lên trong tâm trí. Ước gì anh có thể đưa tôi trở về Pandora, cô nghĩ. Mắt cô đỏ lên như muốn khóc. Cô biết chắc rằng nếu hắn thấy gương mặt cô lúc này, có lẽ sẽ lại nói: Khóc? Con trai mà khóc? Cô sẽ không thể trả lời hắn. Rồi hắn sẽ nói tiếp: Có chết cũng không khóc.
…​
Cô đã từng nhìn thấy Lux Aeterna trong những bức tranh bày bán hay triển lãm khắp nơi trên Vương quốc mình. Đơn giản là vì nó tạo cảm hứng cho quá nhiều nhà nghệ thuật, không thiếu những hoạ sĩ nước cô đi đến Ambrose tìm kiếm “Ánh sáng Vĩnh hằng” để vẽ. Ở Lux Aeterna, mỗi một cung điện, lâu đài, thánh đường thậm chí đến nhà ở của thường dân cũng đều là một bức tranh đẹp. Kiến trúc, sự phối cảnh của nó không đặc biệt mới mẻ nhưng đã lên tới đỉnh cao tinh hoa phong cách cổ điển. Thủ đô của Ambrose, trái tim của Elf Trắng, linh hồn rực rỡ của ánh sáng cổ điển chính là Lux Aeterna, nơi cái đẹp được cho là viên mãn nhất. Nếu có một nơi đẹp hơn, có lẽ chỉ ở trong tưởng tượng. Chỉ có trí tưởng tượng hoặc kí ức mới có thể biến một nơi nào đó đẹp hơn tất cả những nơi còn lại trên thế giới. Và có lẽ, nơi mà mọi người tưởng tượng nhiều nhất chính là Rainbow Castle[1], Thánh địa của Rồng – nơi chỉ Rồng mới đến. Một số người còn gọi nó là Magnus Arcus Pluvius[2].

Cô còn nhớ, cô cũng từng đến xem nhiều cuộc triển lãm lấy Lux Aeterna làm chủ đề. Cô không nghĩ là mình sẽ được tham quan nó khi đi làm “phò mã”. Ai mà nghĩ tới ngày này! Nhưng Ely đã đến rồi! Kìa! Trước mặt cô là đỉnh của cung điện được dát bằng bạch kim, mãi mãi không bao giờ bạc màu, lúc nào cũng sẽ quang vinh trong ánh sáng. Nó là biểu tượng của Lux Aeterna, Platinum Palace[3]. Nó quá nổi tiếng, bất kì ai cũng biết, nhưng muốn được vào trong đó thì chẳng phải ai cũng vào được. Kể cả rất nhiều người làm nghệ thuật cũng bị từ chối cái rụp. Những bức vẽ hiếm hoi bên trong cung điện phần lớn đều do các hoạ sĩ Hoàng gia đảm trách. Còn Ely thì không biết vẽ nhưng chẳng ai cấm cô vào đó cả, miễn cô vẫn còn là Hoàng tử Lucis.

Dù Lux Aeterna làm cho vô số người si mê nhưng cô cảm thấy… chán vì chỉ có một phong cách cứ lặp đi lặp lại từ bức tranh này sang bức hoạ khác. Mỗi hoạ sĩ một cách cầm cọ nhưng cuối cùng họ luôn gặp nhau ở sự hoàn mỹ, ở cảm hứng ngợi ca, ở sự thánh thần hoá. Ely cho đó là một sự giả tạo và đôi lúc cô cảm thấy Lux Aeterna vô hồn. Có lẽ là do khi người ta cứ nói về một điều gì đã nói rất nhiều thì chẳng còn gì để nói. Cần phải nói khác đi, nói sâu hơn, nói về cái mà người ta không dám nói, nói về cái người ta nghi ngờ, nói về cái người ta thực sự muốn thì có lẽ cô đã có nhiều hơn chỉ một bức tranh có hồn.

Đó là một bức tranh mà Ely nhớ mãi. Hai năm trước, cô được nhìn thấy nó một lần và sau đó nó bị đốt đi bởi vì nghệ sĩ của bức tranh đó chính là Lucis. Khi biết tin người ta sẽ mang chàng đi đến Lux Aeterna, chàng đã vẽ một bức tranh rất đẹp nhưng vô cùng cá biệt. Cô không nhớ rõ toàn bộ bức tranh, cô chỉ nhớ màu sắc của nó đơn điệu và nghèo nàn nhưng mà nó thể hiện một sự đối lập tuyệt vời kết hợp với bố cục đơn giản mà lại cực kì hiệu quả. Cái cô nhớ nhất là ý tưởng của Lucis trong bức tranh đó: Một cung điện, rõ ràng chính là Platinum Palace, một cái cây màu đen, nhưng giống với cái bóng của một cái cây hơn. Cái bóng đen này mọc chính giữa cung điện và xung quanh là um tùm và dày đặc những bóng cây màu trắng khác. Cung điện cũng màu trắng nhưng đã bị nhuốm màu đỏ khè như máu khô. Rễ của cái cây đen hắc đâm xuống và chạy khắp nơi trên mặt đất lại được vẽ một màu đỏ bầm. Phía trên cái cây là bóng tối lơ lửng, đặc quánh.[A]

Quốc vương Kainen không nói gì cả, nhưng mọi người đều nhìn thấy và hiểu được nỗi ám ảnh vì sắp trở thành vật tế của Hoàng tử Lucis. Ely còn nhớ anh trai cô đã đặt cho bức tranh của mình cái tên “Lux” đầy mỉa mai. Mỗi khi Ely thấy sợ hãi, bức tranh như xuất hiện mơ hồ trong tâm trí của cô.

Lúc này cũng vậy.

Chợt có tiếng nói từ phía trước theo gió bay vào lỗ tai cô, đánh thức ý thức của Ely khiến cô hơi giật mình. Đó là hắn, đang nói chuyện với cô:

- Xuống đi! Tới rồi đó anh bạn.

- Vâng, chờ tôi tí.

Ely hơi vả mồ hôi để leo xuống lưng con Unicorn cao to, vạm vỡ… như chủ nó. Khi hắn cũng xuống khỏi lưng ngựa, cô nhìn hắn, chờ đợi một câu nói từ hắn. Hắn vẫn im lặng. Thôi, để cô lên tiếng trước, không thì biết chừng nào hắn mới mở miệng!

- Anh có phiền không nếu anh đưa tôi đến tận nơi?

- Nơi nào? – Hắn hỏi cộc lốc nhưng chưa đợi cô trả lời, hắn nói tiếp – Được thôi, vẫn còn một chút thời gian, nếu cậu chỉ quanh quẩn nội trong thành phố này.

- Tôi muốn… đến coi cung điện.

- Cậu sẽ không vào được.

- Thì tôi đứng ở bên ngoài, coi được gì thì coi, dù gì đã tới đây.

- Được. Để cám ơn cậu đã giúp ta giặc đồ. Đi thôi!

Nói là làm, hắn vỗ một cái vào lưng con Unicorn. Con Unicorn thoắt cái chạy đi mất hút. Còn hắn, đi thẳng tới trước, cô phải vừa đi vừa chạy mới đuổi kịp. Khi đã bắt kịp bước chân của hắn bằng bước chạy của cô, Ely tò mò hỏi:

- Uả? Sao anh để con Unicorn đi?

Hắn trả lời nhưng chân vẫn bước đều những bước dài:

- Chẳng ai được dắt ngựa tới gần cửa chính của cung điện, nó mang ý nghĩa sỉ nhục gì đó đối với Hoàng tộc.

- Vậy nó chạy đâu rồi?

- Nó tự về được.

- Không ai bắt mất nó sao?

- Vẫn như mọi khi thôi. Không ai bắt nó cả.

- Không ai bắt nó thật sao?

- Không. – Hắn lắc đầu.

1058833799_1227777261_574_574.jpg

Chú giải:

[1] Rainbow Castle: Lâu đài Cầu vồng

[2] Magnus Arcus Pluvius (Latin): Great Rainy Arc, tạm dịch là Cầu Vồng Vĩ đại

[3] Platinum Palace: Cung điện Bạch kim

Hình: "Pure" (Colors Inverted) vẽ bởi Helen Rusovich
(A) Ý tưởng này mình lấy từ hình này luôn, với thủ thuật “Invert Colors”. Bức ảnh gốc của tác giả sẽ trở lại với màu sắc ban đầu nếu bạn làm "Invert Colors" một lần nữa.

Requiem for a Dream (Remix)
(Lux Aeterna)
Nguyên tác: Clint Mansell
 
Chỉnh sửa lần cuối:

spillingthewind

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/15
Bài viết
102
Gạo
0,0
VIII.
Stairway to heaven
(Cầu thang tới thiên đường)

“And if you listen very hard
The tune will come to you at last.”[1]
(“Và nếu bạn lắng nghe thật kĩ
Cuối cùng, giai điệu sẽ tới với bạn.”)
…​
- Mỏi chân quá, dừng lại một chút đi! – Ely nài nỉ.

- Cứ dừng ở đó nghỉ, ta đợi cậu phía trên. – Giọng hắn bình thản.

Trong ánh chiều vàng mơ màng, hai người bạn mới quen bắt đầu cuộc hành trình “Leo Thang” kinh điển của người dân Lux Aeterna khi muốn đến ngắm cung điện Hoàng đế Edwin III, vị Hoàng đế vĩ đại! Dù chỉ được đứng ngoài nhìn nhưng ai cũng phải “leo” hai trăm bậc cầu thang được xây bằng pha lê trắng rất bắt ánh sáng. Bước trên những bậc thang lấp lánh này như bước trên bậc thang dẫn đến thiên đường và vì thế người ta đặt cho nó cái tên Stairway To Heaven[1]. Elysia đang đi đến “Thiên đường” của cô một cách khó khăn và mỏi mệt.

Chỉ có hắn và cô “leo thang” từ nảy tới giờ? Sao lạ lùng vậy? Không phải hôm nay người ta sẽ đổ xô đi coi mặt Hoàng tử của Pandora để chuẩn bị cho một đám cưới linh đình của Hoàng gia hai nước hay sao? Sự vắng vẻ càng làm cho con đường như dài ra. Càng dài ra hơn cũng do hắn. Nhưng hắn không phải là tất cả lí do cho sự lề mề, lê thê của cô. Cô biết. Không phải tất cả lí do thì cũng là một phần lí do. Chẳng ai có thể bước nhanh hơn hắn. Nếu mà hắn biết rằng phía bên kia của những bậc cầu thang sáng lấp lánh này chính là pháp trường của cô thì hắn có đi chậm lại không? Cô không có câu trả lời. Thực sự, cô không muốn hắn trả lời.

- Chín mươi hai… chín mươi ba… chín mươi bốn… hừ… một trăm… một trăm…

Ely đếm tất cả các bậc cầu thang, không bỏ sót bậc nào. Chiều Lux Aeterna rực rỡ nhưng yên ả, như chỉ nghe tiếng chân của… ba người. Nắng chiếu vào mắt cô khi cô ngước lên nhìn. Bầu trời ở quá cao nhưng Platinum Palace đã xuống gần. Ely lấy tay che trán để hạn chế một phần ánh sáng. Cô nhìn thấy một người nữa, đang đi ngược chiều với họ. Cuối cùng cũng có một người, người dân đầu tiên ngoài hắn của Lux Aeterna hiện diện. Cô nhìn y, thôi không nhớ đến bước đếm nữa. Y lặng lẽ bước những bước thẳng thớm trong khi đầu không ngẩng lên. Cô không thấy được mặt y nhưng cô thấy những thứ khác trên người y và mái tóc màu xám bạc, cái màu rất hợp với Stairway To Heaven. Nhìn chung, y ăn mặc giản dị, kín đáo. Nhìn cách đi đứng chậm rãi, nhẹ nhàng, cô có thể đoán ra y là một người điềm tĩnh và có thể là một quý tộc hay ít nhất là công tử của nhà khá giả nào đó. Nhưng tốt nhất là cô không nên đoán vì kể từ cái lúc linh cảm của cô về giấc mơ đã sai thì cô chẳng đoán trúng mấy, nhất là “ca” của “bức tượng”. Cô mỉm cười, thấy mình lúc đó đúng là ngốc.

Hắn chẳng buồn nhìn mọi thứ xung quanh, chắc là đã quen lắm những cảnh sắc này rồi, kể cả con người. Đôi mắt hắn lúc nào cũng hướng về phía trước, hắn đi đều như binh lính tập diễu hành nhưng hắn diễu hành đơn độc. Nếu không tính thêm tên lính quèn như cô.

Sao hắn chỉ là một người dẫn đường thuần tuý? Cô lại thích một người dẫn đường vui vẻ, nhiều chuyện để nói, để kể cho cô nghe hơn là một “bức tượng” biết đi. Ely thở dài.
…​
- Nè, sắp tới chưa?

Ely lên tiếng hỏi khi cô ước lượng mình đã đi cũng sắp hai trăm bước rồi. Nhưng chẳng thấy hắn trả lời. Rồi đột ngột, hắn chạy. Stairway To Heaven như bắt đầu hạ thấp và trượt nhanh xuống dưới chân hắn. Bước chân mạnh mẽ của hắn có lẽ đã làm nứt hết cầu thang nếu như chúng chẳng may làm bằng… thuỷ tinh. Chuyện gì thế, Ely nghĩ.

Chưa biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tai cô nghe thấy tiếng chuông rất quen thuộc, cô dừng lại trên những bậc cầu thang cuối cùng. Có cái gì đó từ phía trên cao đang đổ về phía cô. Một cái bóng! Là của Wolfy! Nó nhảy xuống từ bậc thang cuối cùng mà cô phải leo đến. Đôi cánh nó bung ra, những cái lông vũ rụng xuống thềm pha lê được ánh sáng của những khối đá hắc vào nên trông sáng hơn bình thường.

- WOL… FY!

Cô hét lên, mừng rỡ. Con sói dụi cái đầu to và cọ tai vào má cô. Nó hú lên báo hiệu cho Thái tử Felim. Chàng đang đứng ở trên đó, dĩ nhiên là với Thái tử phi Helena.

Cô ôm nó sung sướng, cảm giác hạnh phúc quen thuộc. Nhưng cô nhớ ra có cái gì đó thiêu thiếu. Cô nhìn ra sau lưng chú sói cưng, cô thấy một cô gái trẻ cũng đang ôm chầm lấy người hắn. Hắn và cô gái đứng cách cô vài bậc thang, hai người tỏ ra thân thiết lắm. Thì ra là hắn chạy lên là vì đã nhìn thấy cô gái kia. Hèn gì mà cô hỏi hắn không trả lời.

- Ace! – Cô gái nói, hình như là tên của hắn. – Em nhớ anh lắm!

Không biết được “bức tượng” ôm thì cảm giác như thế nào nhưng hình như cô gái kia đang rất là sung sướng. Cô không nhìn họ nữa, cô quay trở lại với “con trai yêu dấu” của cô. Wolfy quẫy đuôi liên tục và kêu như khóc.

- Biết rồi, biết rồi! Wolfy! Wolfy! – Thực ra cô đang muốn nói với nó câu khác nhưng cô đành phải thay đổi cách nói chuyện thường ngày khi còn ở Hoàng cung Pandora. Chẳng lẽ giữa đường mà lại là gần đến nơi rồi, cô còn: Ừ! Ừ! Ely biết rồi! Ely bỏ con! Cho mami xin lỗi… Dám chắc sẽ có chuyện không lành xảy ra.

- Gì đây? Ace? Cái đó đâu? – Đột nhiên, cô gái trẻ tuổi thay đổi thái độ như gió đổi chiều. Ely nghe thấy câu hỏi của cô gái nhưng cô nghĩ chẳng liên quan đến mình. Hắn quay nhìn về phía cô. Hắn nói, tiếng hắn đủ rõ để không phải la vọng xuống thì cô cũng nghe được:

- Cậu còn giữ cái vật ta đưa cậu không?

Chợt như nhớ ra, cô nói:

- Còn. Chờ tôi tí.

Cô vừa bước lên vừa lấy trong người ra miếng ngọc và đưa cho hắn trước mặt cô gái.

- Cám ơn, và có lẽ chúng ta sẽ từ biệt ở đây.

- Vâng, à… anh tên Ace?

Khi hỏi câu này xong, cô nghe thấy tiếng cười của cô gái.

- Đúng rồi. Anh ấy tên là Ace. A, C, E!

- Ừm… Chào Ace, tôi là Lucis.

Ngay lúc đó, Ely nghe tiếng một người khác đang gọi mình:

- Hoàng tử Lucis, em ở dưới đó phải không?

- Em ở đây, anh Felim! – Ely nói với lên.

Bất chợt hai người, “bức tượng” và cô gái, cùng nhìn thẳng vào cô, cùng nở nụ cười. Lần này là lần thứ hai cô thấy cô gái cười nhưng là lần đầu tiên “bức tượng” mỉm cười với cô, thực sự là cười?

3150269737_199651520_574_574.jpg

Chú giải:

[1]Stairway To Heaven: Lời của bài nhạc do Zed Lepphin trình bày. Nội dung chính kể về "một quý bà người luôn chắc chắn rằng tất cả những gì lấp lánh đều là vàng" nên đã mua một cái thang để lên đến thiên đường.

Hình: "Stairway to Heaven" vẽ bởi Dopaprime
 
Chỉnh sửa lần cuối:

spillingthewind

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/15
Bài viết
102
Gạo
0,0
IX.
The blackest cover
(Cái vỏ bọc đen tối nhất)

“Người làm gì còn quyền ra lệnh nữa, người chỉ có quyền khẩn cầu sự giúp đỡ của ta, “Đồ đàn bà hèn hạ” của người trong… Bóng tối.”
…​
Felim không biết người thanh niên đang đứng trước mặt là ai nhưng khi nghe cô gái giới thiệu thì cuối cùng chàng phải đến và chào hỏi Hoàng tử Lazaward bằng cái bắt tay chính trị. Còn Ely thì bắt đầu cảm thấy hồi hộp. Không rõ tại sao bởi vì ngay cả nếu anh ta chính là anh trai của Công chú Sapphira thì cũng đâu cần phải hồi hộp đến như thế, thế giới này biết bao điều lạ có thể xảy ra hằng ngày. Nhưng cô vẫn cảm thấy nôn nao cả ruột. Tất cả mọi người gặp gỡ nhau ngay trên Stairway To Heaven có lẽ là một điều tốt, Ely không thực sự muốn bước vào tới cung điện mới được thấy cô công chúa mình sắp kết hôn. Nhưng cô không thể ngăn con chuột hồi hộp đang chạy trong bụng cô, cắn vào dạ dày cô và làm cho nó chảy ra thứ acid mà mỗi khi hồi hộp cô có thể bị như vậy vài tuần liền. Vấn đề là ở chỗ “bức tượng”! Bởi vì “bức tượng” chứ không phải ai khác, là anh vợ của cô! Nghe có vẻ như hắn… à không… anh ấy là một nhân vật quan trọng. Đúng là cô không thể không thừa nhận sự đặc biệt của người này trong tâm trí của cô. Nhưng hắn sẽ nhìn cô như thế nào, sẽ làm gì cô nếu biết sự thật? Chỉ một phát là hắn xử xong cô chăng? Tự dưng, cô cảm thấy đất nước Pandora thật sự xa xôi để trở về được. Cô còn định “rủ” hắn cho cô quá giang về nước nữa. Lần đầu Ely cảm thấy hối hận gì đâu.

- À, ta chính là Sapphira. – Công chúa Sapphira mỉm cười nhẹ.

- Vâng, xin chào Công chúa. – Ely nói khi họ đã cùng nhau đứng trên một bậc mới, chính là bậc thang thứ hai trăm lẻ một, toàn làm bằng vàng và không những thế, đó là một mặt phẳng rất rộng và dài dẫn thẳng đến Platinum Palace.

- Đây là anh trai ruột của tôi, Hoàng tử Lazaward. Anh ấy đã làm một việc tốt, giúp cho chúng ta tìm ra chàng, Hoàng tử Lucis ạ.

- À, vâng… - Ely nói, giọng chừng như sắp lạc hẳn đi.

- Em đã ở đâu, Lucis? – Helena đứng cạnh Thái tử Felim, cẩn trọng đội lên đầu Hoàng tử Lucis cái nón của cô.

- Cám ơn chị, em bị lạc và như mọi người đã thấy, chính Hoàng tử Lazaward đã cho em quá giang đến được đây đúng giờ. – Ely quay sang Lazaward, cuối đầu thấp xuống. – Cám ơn ngài, Hoàng tử Lazaward.

- Không có gì, may là Hoàng tử đến kịp lúc. – Hắn nhắc khéo cho cô hay là cô đã lề mề như thế nào. Âm giọng của hắn vẫn thế, tuy có chút quan tâm hơn nhưng vẫn ngang phè. Cô không nên ngước lên nhìn hắn. Cô nghĩ tốt nhất nên để mọi thứ ở đó lại phía sau.

- Hoàng tử Lazaward! – Công chúa Sapphira cao giọng.

Hắn quay sang Sapphira, chờ đợi.

- Cái này là cái thứ mấy rồi, thưa Ngài Đãng Trí? – Sapphira nhìn xuống miếng ngọc đang nằm trong tay Lazaward.

- À, có lẽ thứ năm hay thứ sáu? Ta không nhớ.

- Thưa Hoàng tử, cái này là cái thứ bảy, chính tay em đã làm cho anh nhưng cũng chỉ có mỗi em nhớ.

- Anh xin lỗi. – Lần đầu tiên cô được nghe lời xin lỗi của hắn. Nghe giống như một đứa trẻ đang nói với mẹ nó, tuy không hề biết lỗi nhưng vẫn dễ dàng xin lỗi.

- Nếu không nhờ có Hoàng tử Lucis, có lẽ là anh sẽ lại tốn thêm thời gian mới có thể vào được. – Giọng Sapphira nhẹ nhàng nhưng bộc lộ một thái độ bực bội.

- Chuyện gì thế Công chúa Sapphira? – Thái tử Felim hỏi.

- Chuyện đó để ta kể cho mọi người sau, xin thất lễ. Cám ơn chàng, Hoàng tử Lucis. Chúng ta đi thôi, Hoàng đế và Nữ hoàng đang đợi tất cả chúng ta.

Nói rồi, Công chúa Sapphira cầm một cái áo mà bây giờ Ely mới để ý đến nó, khoác lên người Hoàng tử Lazaward. Cô thấy hình ảnh này rất quen, đúng rồi, là Hoàng hậu Illumine hay làm cho Quốc vương Kainen, cha của cô. Và Thái tử phi Helena cũng vậy, với Thái tử Felim. Vẻ trìu mến trên mặt của những người phụ nữ cao quý này giống hệt nhau, tuy nhiên, khác với cha và anh trai cô luôn mỉm cười hạnh phúc trong sự uy nghiêm sẵn có, “bức tượng” chỉ cúi người xuống để Công chúa Sapphira giúp mình mặc đồ. Và, cũng hệt như những bức tượng khác, hắn không hề biểu lộ cảm xúc.

Công chúa Sapphira cũng không lấy đó làm buồn phiền, nàng ung dung làm việc. Khi Lazaward đang cúi xuống, Sapphira kéo cổ anh mình lại, đặt lên má anh trai một cái hôn nhẹ, nàng thì thào để chỉ có mỗi người được nàng hôn nghe thấy:

- Ace, anh có thấy người đó không?

Lazaward trả lời bằng một câu hỏi, cũng rất đỗi nhỏ nhẹ:

- Ai, Sapphira?

- Vậy là anh không để ý rồi. – Công chúa trả lời.

Tiếng thì thầm của hai nhân vật lạ làm cho lỗ tai sói của Wolfy động đậy.
…​
Người mà Công chúa nhắc tới chính là người mà chỉ có mỗi Ely trông thấy khi đang ở lưng chừng Stairway To Heaven. Đó là người thanh niên với mái tóc màu xám, ánh bạc khi nắng chiếu vào, người lặng lẽ bước như một cái bóng trên cầu thang. Khi trở về cung điện riêng của mình, chắc chắn Ace sẽ biết người đó là ai vì Công chúa Sapphira sẽ kể cho hắn nghe sự xuất hiện bí ẩn của tên mà nàng nhắc tới khi vừa gặp anh trai mình sau hai tháng trời. Nàng sẽ kể rằng y được người nào đó kêu đến cung điện mà người đó chắc chắn không ai khác hơn được nữa, chính là kẻ thù của nàng và anh nàng, Hoàng thái tử Citrine.

Y đã nhìn thấy Lucis và Lazaward ngay từ trước khi cả hai sắp đến chân Stairway To Heaven. Lướt qua mặt của Sapphira và Felim cùng vợ chàng trong lúc cả hai đang đứng nhìn về phía Hoàng cung của Đế chế Ambrose để chiêm ngưỡng sự bề thế, lỗng lẫy của nó, y đi xuống những bậc cầu thang. Sapphira dán mắt theo sau y nên phát hiện ra anh trai và chồng sắp cưới của nàng khá trễ. Sự tồn tại của y có lẽ cũng không phải nhỏ nhưng Sapphira không muốn thừa nhận điều đó khi nàng chỉ coi y như “con chó” của Citrine.
…​
Một giọng đầy mỉa mai vang lên trong cung điện của Thái tử hai tiếng trước khi Ely tận mắt trông thấy Platinum Palace.

- Ngươi đến rồi hả? Vào đi! Còn đợi ta mời ngồi nữa hả? Ngươi chỉ là một tên phù thuỷ hèn hạ, thâm độc!

Người vừa mới đến bước vào trong, đóng chặt cửa của gian phòng lại, lẩm bẩm cái gì đó, rồi y nhìn thẳng vào mặt kẻ vừa nặng lời với mình:

- Còn ngươi chỉ là một tên Thái tử bất tài, háo sắc. Lazaward mới là người xứng đáng kế thừa ngai vị hơn ngươi nhiều.

- Ngươi điên à? Hắn chỉ là một gã “đâm thuê chém mướn” ngoài sa trường của ông già Edwin! Đồ hỗn xược! Dám nói với ta bằng cái giọng như thế!

- Nhưng tại sao ta phải nghe lời người, trù ếm tên Phò mã? Ta với hắn không có thù hằn gì cả. – Y hạ giọng, chỉ muốn nghe được một chút thành thật của Thái tử Citrine.

- Đây là lí do ngươi đến đây đó hả?

Không trả lời vội, Citrine ngồi dậy, không nằm trên cái giường rộng rãi của mình nữa, gương mặt Thái tử thể hiện một sự tức giận không phải thường:

- Thì ếm là nghề của người mà! Chẳng phải ngươi đã ếm cả ta, chủ nhân tương lai của đất nước này?

- Ta không có thù với hắn. Ta không có lý do để làm việc đó. – Y trả lời như thể không phải y là kẻ chuyên đi ếm hại người khác, như thể Thái tử đang vu khống cho y.

- Nếu ngươi còn muốn được cung cấp sách… - Thái tử Citrine mệt mỏi nói.

- Thôi được. – Không suy nghĩ, y gật đầu như y đã chuẩn bị điều này từ khi y còn ở nhà.

- Nhưng hãy cẩn thận – gương mặt Thái tử Citrine giãn ra, bày trí lên đó một nụ cười thâm hiểm – Lazaward không phải là kể dễ trị và em gái nó cũng vậy.

- Nếu ta thất bại?

- Thì ta sẽ ngưng cung cấp sách cho ngươi trong vòng hai năm. – Nụ cười trên môi Citrine càng thâm độc hơn nữa.

- Vậy ta sẽ không đưa thuốc cho ngươi, cây sẽ mọc lên cao và đâm ra ngoài da thịt. Và Thái tử Citrine ời, người sẽ không thể chịu nổi được sự bứt rứt, khó chịu.

- Ta sẽ chém đầu ngươi nếu ngươi dám…

- Người có tin là ta sẽ cho người và con trai người chung số phận không?

- Đồ quỷ quyệt! Đồ xui xẻo! Đồ đàn bà!

- Đó là cái giá của ngươi. Đừng có mà “Đồ”! Ta không phải là món đồ… chơi nhưng mà ngươi không chịu nghe.

- Mày… ta nguyền rủa ngươi!

- Sao cũng được! – Y nhún vai. – Vì ta là “Femme Fatale”[1] của người mà, Thái tử điện hạ. – Y khẳng định.
Những cuộc đối thoại giữa y và Thái tử Citrine đều kết thúc ở sự bất đồng và mai mỉa. Giữa hai người không thể nào tồn tại sự thông cảm nhưng người thua luôn luôn là Citrine. Khi y nói mình là “Femme Fatale” của Thái tử, Citrine mắt mở to thất thần, tuyệt vọng và sắc vàng nhờ đục của chúng dấy lên một sự hối hận không thể diễn tả.

Citrine, đừng có cương với ta, y nghĩ rồi y biến nó thành một nụ cười.

3154164474_987112958_574_574.jpg

Chú giải:

[1]Femme Fatale (French): Tiếng Anh dịch là Fatal Woman, trong từ điển điện tử Anh-Việt của LACVIET dịch là: Người đàn bà quyến rũ đến nỗi đàn ông vì mê mà phải gặp tai họa.

Hình: "Rose" vẽ bởi Justlikethatxd
 
Chỉnh sửa lần cuối:

spillingthewind

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/15
Bài viết
102
Gạo
0,0
X.
White night
(Đêm trắng)

“Your Majesty, I’m your son, the guilty prince.”
(“Muôn tâu Bệ hạ, con là con trai của cha, tên hoàng tử tội lỗi.”)
…​
Sau một cái ngáp dài, gương mặt trẻ trung và sáng quắc của Hoàng đế Edwin chuyển sang già khụ đi và tối sầm lại. Ý thức được điều đó khi đôi mắt của Elysia không sao nhìn đi nơi khác, Edwin đưa tay ra hiệu cho buổi tiệc chào đón Hoàng tử Lucis và gia quyến trong Hoàng tộc của chàng kết thúc. Mọi người bây giờ đều biết mặt nhau và chưa có chuyện gì xảy ra, Thái tử Felim thở phào nhưng ngày mai, liệu có nhẹ như hôm nay? Chàng đưa vợ mình trở về phòng còn Hoàng tử Lucis ở lại để kể về chuyến đi ban sáng cho Công chúa Sapphira nghe. Nàng thích thú lắng nghe việc anh trai nàng, Hoàng tử Lazaward, người rất ít khi đi cùng ai về đến Platinum Palace trong suốt nhiều năm qua, lại đi cùng Hoàng tử Lucis ngay ngày đầu tiên chàng đến đây trên lưng con Unicorn đỏ và ngầu. Hoàng tử Lazaward cũng phải ở lại và bị bắt phải gật đầu hoặc lắc đầu mỗi khi Công chúa Sapphira hỏi những câu đại loại như: Có đúng thế không anh, hay là, thật thế à. Hoàng tử Lucis cảm thấy không thực sự có hứng thú với chuyện này và cuối cùng thì Công chúa Sapphira cũng buông tha cho hai người trở về nơi chốn của mình với lí do: Hôm nay ai cũng mệt mỏi vì đi đường xa… Không biết Lazaward có thấy biết ơn khi được giải thoát sớm hay không, Ely chỉ thấy nét mặt của anh ta cũng vẫn như vậy. Có khác thì trên người anh ta giờ đây đã khoác lên một bộ hoàng phục đẹp đẽ, oai nghiêm như bao hoàng tử khác và cũng chẳng hiểu sao, Ely vẫn thấy có gì đó không đúng lắm. Có lẽ cái “bức tượng” ướt nhẹp bởi mưa kia đã in quá đậm trong kí ức hình ảnh của cô. Nó sẽ trở thành một kí ức dài hạn. Không, nó đã trở thành mất rồi.

Những hành lang dài và rộng đưa cô trở về căn phòng được chuẩn bị kĩ càng cho phò mã. Căn phòng này có lẽ đẹp hơn căn phòng của Hoàng tử Lucis thật gấp mấy lần. Cô dỡ cái nón ra khỏi đầu, cởi những cái khuy áo, cẩn thận treo bộ đồ mới may chỉ dành riêng cho Hoàng tử Ely lên cái móc. Đôi giầy bít chặt cổ chân cô cuối cùng cũng nằm yên trên cái kệ để giầy làm bằng vàng rồng. Mọi thứ đồ dùng ở đây đều làm bằng vàng, nếu không tính những cái chén làm bằng thuỷ tinh nạm đá quý khi nảy được bày ra trên bàn tiệc. Kể cả những cái muỗng, cái nĩa và những con dao cắt thức ăn cũng làm bằng bạch kim sáng loáng. Chả trách ai cũng muốn vào sống trong cung điện này một lần cho biết, kể cả những tên thương nhân cũng muốn cảm nhận sự khác biệt. Vì ở đây mọi thứ đều lộng lẫy chứ không đơn giản là sự giàu sang.

Ely không nghĩ ngợi nhiều, cô nhắm mắt lại và cô mơ nhưng cũng không phải là mơ, cứ như kí ức của cô tự dưng đến như một giấc mơ. Trong trạng thái nửa như thức nửa như đã ngủ, Ely nhìn thấy Hoàng tử Lucis và chính cô, Công chúa Elysia trong một khu vườn Lily trắng.
…​
Khi nàng Helena xinh đẹp tỉnh dậy, nàng nhìn thấy cái gối bên cạnh nàng trống trải. Nàng vội vàng khoác cái áo ấm, đi ra ngoài ban công, nơi nàng nghĩ sẽ tìm thấy Thái tử Felim của nàng. Đúng là như vậy, Thái tử Felim đang ở đó. Nét mặt chàng để lộ vẻ khổ tâm, chàng tựa người vào bức tường trạm trỗ hoa văn chìm với những bông hoa Lily đang nở trông rất sang trọng và cao quý. Nàng đến bên cạnh chồng nàng, cất tiếng nói:

- Chàng đi ngủ đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm lắm!

- Helena… ta…

- Chàng thấy sao? Hay chàng lại không ngủ được? Đã một tuần rồi mà chàng vẫn chưa nguôi ngoai sao? Đêm nào chàng cũng…

- Ta biết… nhưng… ta cảm thấy mình thật quá vô dụng!

- Không phải lỗi của chàng đâu, đừng tự dằn vặt bản thân. Dù sao đó cũng là một chuyện không phải ai cũng có thể giải quyết được, nhất là bây giờ, Hoàng tử Lucis có lẽ đã đến một nơi rất xa.

Felim không nói gì, chàng chỉ lặng lẽ gục mặt xuống. Nhưng Thái tử phi Helena vẫn tiếp tục nói:

- Nếu ta không thể thay đổi được chuyện gì đó, cách tốt nhất là chấp nhận nó.

- Nhưng ta không chấp nhận mất cùng lúc hai đứa em nữa!

Lời nói dứt khoát, âm thanh vang lên đầy đau đớn đến nghẹn ngào của Felim làm cho vợ chàng và chính bản thân chàng như không thể chịu đựng được nữa. Chàng ôm lấy Helena, hôn lên vai nàng rồi chàng khóc. Helena đứng yên, nàng ôm chặt lấy cơ thể đang run lên của Felim.
…​
Tất cả mọi chuyện bắt đầu khi cha chàng, Quốc vương Kainen, hạ lệnh cho chàng bí mật theo dõi Hoàng tử Lucis nửa năm trước. Chàng đã phát hiện ra một điều lạ lùng là Lucis dịu dàng, khép kín tự dưng yêu đời nhưng cũng ngày càng bí ẩn. Về mặt nào đó thì Lucis càng trở nên kín đáo. Chính cha chàng cũng nhận ra điều khác biệt. Nhưng ngài không hỏi và ngài dặn Hoàng hậu Illumine và Thái tử Felim cũng phải giữ im lặng. Ngài không muốn con chim ngoan héo hon, chết mòn từng ngày một trước khi ngài thả nó bay vào một cái lồng son mới. Nhưng điều ngài lo lắng cuối cùng cũng đến, như bao câu chuyện cổ tích khác: Hoàng tử một khi đã tìm thấy nàng công chúa của mình thì họ sẽ cùng nhau đi đến lâu đài mới của họ để sống hạnh phúc cả cuộc đời còn lại. Phải chi mọi thứ được như vậy thì cô dâu mà Hoàng tử Lucis chọn sẽ trở thành Hoàng phi, một đám cưới linh đình cũng không kém đám cưới của Thái tử Felim và Thái tử phi Helena sẽ được tổ chức. Nhưng ngặt nỗi, Hoàng tử Lucis không được phép có người yêu. Nhưng cũng ác thật, chàng đã yêu. Tình yêu làm con tim những người đang yêu trở nên mạnh mẽ và sẽ sinh ra một sự phá hoại ghê gớm nếu bị ngăn cấm. Hoàng tử Lucis cũng không ngoại lệ.

Một buổi sáng thức dậy, chàng mọc ra đôi cánh, trắng đẹp và mềm mại như những cánh hoa Lily tung bay trong gió. Nhưng chàng phải dùng hết sức bay thẳng lên. Kết quả là chàng biến mất cùng với một lá thư để lại cho mẹ chàng và một bài thơ cho cha mà Felim thuộc nằm lòng vì chàng đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, dĩ nhiên, cùng với sự khinh bỉ:

“Like the Sun
Cried alone
Silently
In the sky
Of the night

Count the stars
Lived their life
Shortly
Little light
Lead a way

When the day
Come to stay
Quickly
Fade away
Leave a trace”


(Như Mặt trời
Khóc một mình
Trong âm thầm
Giữa bầu trời
Trong đêm

Đếm những ngôi sao
Sống cuộc đời của mình
Ngắn ngủi
Một chút ánh sáng
Dẫn lối một con đường

Khi ngày
Lại đến
Nhanh chóng
Mờ mất đi
Để lại một tàn tích)

Nếu tình yêu là một sự điên rồ thì Hoàng tử Lucis là một kẻ điên. Nhưng chàng hoàng tử điên cũng không bằng nàng công chúa điên. Nàng không biết tình yêu là gì nhưng nàng đã điên khi thấy anh nàng đau khổ. Và khi đó, nàng đã nói:

- Nhanh lên! Hãy đi khi còn có thể!

1066860500_1778100618_574_574.jpg

"Easter Lily" (chưa xác định được tác giả hình chụp)​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

spillingthewind

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/15
Bài viết
102
Gạo
0,0
XI.
The prince of freedom
(Hoàng tử của tự do)

“Ngươi hãy chạy đi khi còn có thể… khi ta bắt được… cuộc chạy trốn ngọt ngào của ngươi sẽ kết thúc, con trai của cha.”


Tới nước này mà mày còn làm thơ?


Nếu không phải bây giờ thì còn lúc nào nữa chứ? Dũng cảm lên!
…​
Đêm trắng đó, bốn người thức suốt cho tới khi trời sáng. Một người mải miết chạy. Một người giận dữ bỏ đi nhưng không hề chợp mắt. Một người ngồi khóc. Người còn lại ngồi nghe người kia khóc.
…​
Khẽ đẩy cánh cửa lớn của đại điện, Hoàng tử Lucis thấy cha mình đang lặng lẽ ngồi, mắt đang nhìn vào một khoảng không xa xăm vô định chứ không nhìn người mới bước vào. Tờ giấy có chép bài thơ trên tay chàng trở nên thật nặng. Chàng lấy hết mọi can đảm tiến lại gần cái ghế bằng vàng, chàng quỳ xuống, khẽ hôn tay cha rồi miệng chàng tịnh tiến đến cái nhẫn vàng có gắn những viên kim cương trắng. Mắt chàng đỏ lên. Chàng đứng lùi lại rồi quỳ xuống một lần nữa nhưng bằng cả hai đầu gối. Chàng dâng bằng hai tay tờ giấy trắng sạch sẽ. Cha chàng cầm nó lên và đọc những hàng chữ ngay ngắn, đẹp đẽ của con mình. Chàng đã viết về Kainen, cha chàng là Mặt trời và Ambrose chính là màn đêm của vương quốc Pandora. Chàng hiểu hết nỗi khổ tâm của Quốc vương, của một vị vua.

Nhưng Quốc vương Kainen im lặng. Chàng quỳ mọp xuống, chàng ngẩng mặt lên, đôi mắt chàng đỏ hoe, những sợi mạch máu nổi lên như kiềm nén một thứ gì đó, là nước mắt chẳng hạn nhưng hơn hết có lẽ là sự đau khổ đã đè nén khá lâu. Tại sao cha chàng im lặng? Rồi chàng trông thấy Thái tử Felim xuất hiện nhưng anh trai chàng cũng im lặng.

Chàng đã nhận ra mình bị theo dõi từ lâu nhưng khi đó, chàng cũng không bận tâm vì chàng chỉ nghĩ rằng mình đang vui chơi rồi sẽ về nhà sau khi cuộc vui tàn. Chàng không nhận ra càng lúc mình càng bị cô gái đó cuốn hút và chàng bắt đầu cảm thấy khó chịu vì Felim cứ đứng đằng sau lưng, chứng kiến hết thế giới riêng tư của mình, chứng kiến việc chàng sa ngã vào tình yêu và việc chàng đau đớn vì điều đó như thế nào. Chàng dư biết Thái tử Felim làm thế là chủ ý của cha chàng nhưng họ chẳng nói gì cả. Họ để mặc chàng, họ tin chàng, họ biết chàng sẽ không làm thế. Họ thích sự tự nguyện hơn là ép buộc.

Chỉ có mỗi Elysia là không giống họ. Khi cần, cô không chọn cách im lặng, cô quát mắng chàng không phải vì điều gì cả, mà chỉ vì chàng không dám chạy, trốn. Cô suy nghĩ thật đơn giản hay là chàng suy nghĩ quá phức tạp? Chàng tự hỏi bản thân mình. Không phải, chàng không hiểu lắm con người của Ely, chàng không biết cô công chúa nhỏ thực sự muốn gì, chàng chỉ thấy ánh mắt đầy cương quyết và mỗi từ mà cô nói là một cây búa, đập nát từng chấn song. Nhưng cô để mọi thứ lại cho chàng, chạy trốn hay không chạy trốn, là vấn đề của riêng chàng. Trong vườn hoa Lily, Ely hỏi nhưng chàng không trả lời, chàng đã im lặng như bây giờ cha và anh trai chàng im lặng. Loài hoa mà chàng yêu thích nhất bây giờ cũng vẫn đang toả mùi hương trong lòng chàng dẫu trước mặt là hai người đàn ông uy quyền nhất đối với chàng. Chàng nghe thấy tiếng lòng mình. Chàng ngửi thấy hương thơm của khu vườn khi Ely hỏi câu hỏi đó, chàng thấy cái mũ của một anh nông dân và cái giỏ trên lưng anh đầy nắng[A], chàng nhìn thấy bên cạnh anh ta là một người phụ nữ, chàng thấy rõ gương mặt cô ấy, thật xinh đẹp và nắng cũng vương đầy trên mái tóc nàng.

Elysia đã hỏi:

- Không bây giờ thì bao giờ?
…​
Lucis tháo cái vương miệng nhỏ trên đầu mình ra, chàng đặt xuống sàn. Chàng không nói gì cả, đứng lên và bước đi về phía cánh cửa đằng sau lưng mình trước mặt cha và anh trai. Thái tử Felim nhìn Quốc vương Kainen nhưng ngài vẫn ngồi yên trên ngai vàng.

Lucis tiếp tục bước đi. Chàng đi thật nhanh, không, mà là chàng đang chạy, thật nhanh. Bỏ trốn thì phải chạy, chạy trốn! Từ trên đầu chàng xuất hiện một vệt sáng óng ánh và bất thình lình, nó rơi xuống ngay lưng chàng. Chàng ngã nhào tới trước, lưng chàng bỏng rát nhưng chàng đứng dậy, chạy tiếp. Một vệt sáng khác xuất hiện rồi cũng như lần trước, nện vào chân chàng. Lần này, chàng không ngã nhưng người chàng loạng choạng như sẽ ngã nếu chịu thêm một vệt sáng nữa. Bất chấp tất cả, chàng tăng tốc độ. Felim càng nổi giận, chàng tập trung sức mạnh vào đòn đánh tiếp theo. Một vệt sáng dài ở ngay trên đầu. Lucis vẫn không ngừng lại. Hai mươi giây trôi qua. Vệt sáng ngày càng rộng ra và sáng rực rỡ làm cho cả đại điện như được thắp đèn. Tay Lucis chạm được vào cánh cửa rồi và chùm ánh sáng cũng vừa chạm vào vai Lucis. Chàng thét lên nhưng tiếng thét đứt quãng bởi một sự kiềm nén dễ sợ từ trong con người chàng. Nhưng máu chàng từ trên vai, chảy xuống rồi tràn qua khe cửa, thoát ra bên ngoài. Bóng tối lại bao trùm lấy sự im lặng khi vệt sáng kia đã tắt.

Lucis không quay đầu nhìn lại nhưng chàng biết rõ gương mặt Thái tử Felim đã biến sắc đến mức nào. Chàng đẩy cửa. Cửa mở. Chàng không thể ra được. Cánh cửa vẫn mở. Chỉ có chàng là không thể bước tới nữa. Dù cố gắng nhưng chàng vẫn không thể. Chàng đứng yên trước cửa. Chàng vẫn không quay nhìn lại. Chàng gào lên như một con thú hoang bị nhốt trong lồng:

- Tại sao phải là con? Tại sao? Sao không phải Irene hay bất kì kẻ nào khác? Vì Genio, Alphini chết? Vậy con cũng muốn chết!

- Vậy thì ngươi hãy chết đi! Đứa con bất hiếu! Thằng em vô trách nhiệm! – Thái tử Felim phóng ra thêm một chùm ánh sáng nữa nhưng lần này nó không thể chạm vào Lucis. Một cái khiên sáng rực xuất hiện phía sau lưng che chắn cho cái lưng gầy nhuộm máu của chàng.

- Cứ để nó đi đi, Felim! – Quốc vương Kainen mệt mỏi nói – Một đứa ích kỉ như nó giữ lại cũng chỉ gây hoạ. Hãy để nó đi! Felim, con có nghe ta nói không?

- Tại sao cha lại bảo vệ cho nó?

- Ta không cần đứa con bất hiếu này nữa!

- Cha không cần nhưng con cần, không có nó, ai sẽ thực hiện thoả ước với Ambrose?

- Cha sẽ nghĩ cách, nhưng có lẽ cuộc chiến sẽ tiếp diễn… - Kainen đứng lên, đi về phía cánh cửa. Ngài không nhìn đứa con trai, ngài viết gì đó lên bức tường vô hình, nơi mà Lucis không thể bước qua. Kainen trở lại ngai vàng, ngồi xuống, ngài nhắm mắt lại: Ngươi hãy chạy đi khi còn có thể… khi ta bắt được… cuộc chạy trốn ngọt ngào của ngươi sẽ kết thúc, con trai của cha. Lucis nghe thấy giọng nói của Kainen truyền đến đầu mình. Chàng chạy, con đường phía trước tối nhưng trên bầu trời có nhiều ngôi sao đang nối những điểm sáng thành đường cho chàng.

Chàng chạy mãi.

Đến khi Kainen mở mắt thấy.

Lucis đã bay mất.

Nhưng trước mặt Quốc vương Kainen là Công chúa Elysia đang đứng ở ngay cánh cửa, nơi mà máu của Lucis đổ xuống vẫn còn đang loang ra. Thái tử Felim không biết tại sao Elysia lại xuất hiện vào lúc này, chỉ biết cô cũng đã biết việc Lucis bỏ trốn nhưng chàng không hề hay biết người khiến Lucis có đủ can đảm để bỏ trốn chẳng ai khác nhưng là Elysia.

- Tại sao người lại để nó đi? Tại sao? Người lẩm cẩm rồi à?

- Đừng nói như thế, Thái tử Felim, anh đang mạo phạm Quốc vương! – Ely nói.

- Nhưng anh không hiểu, tại sao lại để nó đi? Không phải ai hết mà là Quốc vương, vua một nước, lại mềm yếu như thế?

- Felim, anh không hiểu được đâu… vì chính em là người đã cầu xin cha chấp thuận để cho anh Lucis đi. Nhưng đổi lại, từ nay chính em là Hoàng tử Lucis.

- Cái gì? Em đang nói sảng à? Tất cả là trò đùa? Trò đùa gì thế này? Cả Hoàng cung này điên hết rồi sao? – Felim nói với giọng mỉa mai, chua xót, dường như ngay từ giây phút đó, chàng bắt đầu nhìn thấy kế hoạch của Công chúa Elysia, đứa em gái yêu quý, bé bỏng và ngốc nghếch của chàng.

- Không! Thưa Thái tử Felim, anh trai mà em yêu kính! Em không đùa! Từ bây giờ, em mới là Lucis… và tất cả những gì mà anh ấy phải làm, em sẽ cố gắng! – Lúc này Ely vẫn còn mặc trang phục của công chúa nhưng cô không giống như nàng công chúa dịu dàng, ngoan ngoãn mà Thái tử Felim rất mực nuông chìu nữa.

- Em điên à? Em đừng có điên! Elysia chỉ là Elysia! Không thể trở thành một hoàng tử được và càng không thể sống cuộc đời của Lucis.

- Nhưng em có thể! Em có thể mà, anh Thái tử Felim! Dù chỉ là một giây phút… - Giọng cô chùng xuống ở những từ cuối cùng.

Thái tử Felim không quan tâm những điều Ely nói, chàng nhìn Quốc vương Kainen, hàm răng nghiến chặt từng từ:

- Cha muốn đưa hai đứa nó đến chỗ chết… – Chàng hét lên. – HẢ QUỐC VƯƠNG KAINEN? NGÀI CÒN ĐỦ SÁNG SUỐT ĐỂ CAI TRỊ VƯƠNG QUỐC KHÔNG?

- Ta sẽ đem ngai vàng đặt lên đôi vai con. Một ngày nào đó, con sẽ hiểu khi làm cha. Ta sẽ chuẩn bị sẵn, nếu Ely gặp chuyện gì, hãy đem cái đầu của ta đến cho Edwin.

- Elysia, cô biết cô sắp làm gì không, cô công chúa nhỏ?

- Từ lâu em đã muốn được sống khác đi, trở thành một chàng hoàng tử như các anh, em thèm khát được gánh vác một phần trách nhiệm của vương quốc Pandora bởi vì em không muốn các anh hi sinh để cho em được sống hạnh phúc. Em không muốn sống trên cái chết của người khác, của những người mình yêu thương. Em đã nhìn thấy Hoàng tử Lucis, anh ấy thường ngồi một mình ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Và đôi mắt em khi nhìn thấy “Lux”, bức tranh mà cha đã đốt, đã vẽ nên việc ngày nào đó, chính em là người sẽ đến Lux Aeterna.

- Ha ha… Lí lẽ gì vậy? – Felim cười xoà.

- Em không biết nói sao cho anh hiểu nhưng tóm lại là… em cảm động trước khát vọng tự do mà anh Lucis âm thầm giấu kín. Và cha cũng đã đồng ý, phải không cha?

- Em không xem lời nói của anh ra gì thì anh cũng không còn gì để nói với em nữa. Ely, em giỏi lắm! Em sẽ phải trả giá vì sự bướng bỉnh và ngu ngốc của mình! Và Lucis cũng sẽ trả giá!

Thái tử Felim bỏ đi ngay tức khắc sau câu nói cuối cùng, Ely mỉm cười, nụ cười yếu ớt nhưng vẫn giữ lâu trên môi cho tới khi Quốc vương Kainen đưa tay lên ra hiệu cho cô đến bên cạnh mình. Elysia ngồi lên một góc nhỏ cái ghế vàng sáng chói của cha, cô ngồi ngay ngắn trong lòng Kainen. Cô cũng đã ngồi trong lòng cha, cũng trên chiếc ghế đặc biệt này hồi còn nhỏ, đã một thời gian cô ít làm thế từ khi cô thành một thiếu nữ. Kainen ôm con gái bé nhỏ của mình thật chặt, ngài khóc, những giọt nước mắt rất nóng, rất ấm áp chảy xuống lưng cô, ngài đã khóc, lặng lẽ và… rất nhiều cho đến khi trời bừng sáng lên.

"Like the Sun
Cried alone
Silently
In the sky
Of the night"
…​
Ely thì thầm với cha Kainen:

- Tự do để chạy trốn khỏi một điều gì đó và tự do để làm một điều gì đó. Con thích điều còn lại.

3154406814_1176592176_574_574.jpg

Chú giải:
[A] Lấy cảm hứng từ lời bài hát “Pocketful of Sunshine” do ca sĩ Natasha Bedingfield trình bày.

Hình: "Dusk Fall" vẽ bởi Eliz7
 
Chỉnh sửa lần cuối:

spillingthewind

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/15
Bài viết
102
Gạo
0,0
Trước tiên mình xin nói về phần giới thiệu của bạn. Phần cảnh báo của bạn là không cần thiết. Tuổi 17+ là đủ để cho thấy nội dung có phần nhạy cảm, mà đến cả độ tuổi đã có thể chịu một số tội hình sự là 16 tuổi cũng không đủ tiêu chuẩn để đọc được. Thế nên bạn không cần quá lo lắng mà cảnh báo thêm về phần nội dung nhạy cảm kia. Thứ hai, việc bạn chú thích về tên truyện không phải là một cảnh báo, nó là một chú thích mà bạn có thể tạo một phát triển riêng về nó, phần này mình sẽ nói ở phía sau. Thứ ba, việc toàn bộ đều hư cấu chỉ là một chú ý, ghi chú không phải là một cảnh báo bạn ạ. Thứ tư, mình biết bạn rất nghiêm túc về truyện mình viết, nhưng bạn lại đang chơi đùa với sự nghiêm túc của chính mình khi sử dụng quá nhiều từ "gợi cảm, thân thiện và tươi vui" trong các dấu ngoặc kép thế này.

Bạn hãy tưởng tượng truyện của mình được xuất bản, bạn có muốn những dấu ngoặc đó xuất hiện ngay trong phần giới thiệu bìa hay không? Nếu bạn thật sự muốn khi cho rằng nó thể hiện phong cách của bạn thì mình phải khuyên bạn một điều rằng: đó là điều không nên vì nó làm phần giới thiệu của bạn trông không được hài hòa khi tần số xuất hiện của chúng là khá dày. Thay vì thế một lời giới thiệu chỉnh chu, mang đậm văn phong tác giả lại có hiệu quả hơn. Bạn đừng nghĩ rằng chỉnh chu là không được hài hước, bạn hoàn toàn có thể viết một đoạn giới thiệu hài hước mà không phải trình bày bằng những dấu ngoặc kép đó, vì ngôn từ là vô hạn, biến hóa không lường. Bạn hoàn toàn có thể cho mọi người thấy cái tôi, cái hay, cái hài, cái đẹp và cái đặc biệt của bản thân mình chỉ bằng những ngôn từ mà không cần viện đến những trình bày kia. Phần giới thiệu này là rất quan trọng, nó không chỉ đem nội dung tiếp cận và câu dẫn người đọc, nó còn khiến người đọc nhận thấy một tác giả có phù hợp với gu của mình hay không. Bạn muốn mua thử một mặt hàng mới, vậy bạn có mua một sản phẩm mà từ hình ảnh bao bì xấu xí và chất liệu bao bì tệ? Nó có phải thể hiện cho thấy đấy không phải là một sản phẩm tốt? Khi mà bạn chưa hề dùng nó lần nào, dù giá cả của nó cũng ngang bằng những món khác cùng thể loại đi nữa, chắc chắn bạn sẽ rất nghi ngại khi tiêu dùng nó. Và sẽ có người sẵn sàng từ bỏ nó luôn.

Mình xin trích lại một chút để minh họa cho lời của mình là với ý tứ đó bạn có thể biến thành nguy hiểm và hài hước cùng lúc.
Đúng hẹn, Quốc vương Kainen đưa một vị hoàng tử “xuất giá” xứ người nhưng không ngờ chàng bạch mã hoàng tử lại là cô Công chúa nhỏ Elysia, đứa con gái quý giá của Quốc vương và Hoàng hậu. Tất cả ra cớ sự này cũng bởi vì Hoàng tử thứ của Kainen đã trốn đi biệt tích cùng người yêu trước đó vài tháng. Và tất cả con trai của Quốc vương đều đã yên bề gia thất hoặc đã nằm lại trong cuộc kháng chiến.
Trên đường đi đến thủ đô của Ambrose, Elysia bị lạc khỏi đoàn tùy tùng khi cô… đi vệ sinh. Nhưng rất là may mắn, “Hoàng tử” Ely được Hoàng tử Lazaward tình cờ “dẫn độ” về tới nơi, giao tận tay em gái để “bái đường thành thân” và rồi trong đêm “động phòng hoa chúc”…

Theo hẹn ước, Quốc vương Kainen đành phải đẩy vị hoàng tử thứ của mình vào cuộc hôn nhân xứ người nhầm kéo lại chút hòa bình cho đất nước. Nhưng, không một ai biết được bí mật động trời mà hoàng thất đang ra sức ém nhẹm: chàng hoàng tử thứ đã bỏ trốn theo một cô gái. Chuyện gì sẽ xảy ra khi Quốc vương Kainen chẳng còn vị hoàng tử nào đang độc thân để đưa đến Đế quốc Ambrose đúng hẹn? Tất nhiên, Edwin xứ Ambrose sẽ tiễn ông khỏi ngai vàng và tiễn luôn toàn dân vương quốc này về cõi vĩnh hằng sáng chói nào đó. Thế nên, để bưng bít cho sự thật động trời kia, hoàng thất lại dẫn đến một hành động kinh thiên động địa khác: công chúa nhỏ Elysia sẽ đi lấy vợ thay cho vị hoàng tử thứ.
Mọi chuyện tưởng yên ổn khi cô công chúa biến thành chàng hoàng tử sau khi qua một dây chuyền hóa trang lão luyện của hoàng gia, thì trên đường đến thủ đô của Ambrose, Elysia lại bị lạc khỏi đoàn tùy tùng khi… đi vệ sinh. May mắn thay Elysia đã được cứu, và rủi thay, người cứu 'cô hoàng tử nhỏ' lại là Hoàng tử của Đế quốc Ambrose: Lazaward. Anh đã dẫn độ Elysia về tận nơi, giao tận tay em gái mình để đại hôn lễ được cử hành, và đêm tân hôn của đôi bạn trẻ bắt đầu…

Nếu hỏi truyện và phần giới thiệu cái nào quan trọng hơn, mình có thể nói là phần giới thiệu. Nếu truyện của bạn hay 10 mà giới thiệu chỉ 3 4 thì không một ai lựa chọn đọc, thế nên phần giới thiệu phải ít nhất là 9. Nhưng tại sao mình nói là quan trọng hơn, vì nó rất ngắn nhưng nó tải hết tất cả vai trò của cả truyện, cả tác giả.

Phần lời nói đầu, với mình bạn không nên đặt nó ở đây, nó không đủ truyền tải những gì bạn nói và nó đang làm phiền độc giả. Thứ nhất mình thấy tâm huyết của bạn là rất nhiều, đôi ba dòng theo mình nó chưa đủ đưa đến cho người đọc những tâm tư của bạn. Giống như bạn đang vẽ cả một khung cảnh thiên thai bằng nghệ thuật tối giản, nó không đủ đáp ứng. Trong khi đó, nó lại nằm ngay phần đầu, phần để bạn lôi kéo độc giả cho truyện nên đặt nó ở đó là một quyết định sai lầm. Vì bạn ép người đọc phải đọc nó trước (dù có thể vài người bỏ qua, nhưng nó ở quá gần, người ta sẽ vẫn tò mò mà đọc). Đặc biệt là bạn khẳng định bạn viết có mục tiêu, và bạn muốn người khác thấy sự dũng cảm. Mọi người viết đều có mục tiêu, mọi người viết đều có một tư tưởng nhất quán cả. Thế nên việc bạn khẳng định mình có mục tiêu sẽ vô tình khiến người khác đọc đến lập tức nảy ra ý nghĩa: "Thế ý bạn là tôi viết không có mục tiêu sao?" Từ ý tốt của bạn lại hóa ra thành ý xấu vì con người suy nghĩ rất đa chiều, thậm chí đến tranh Picasso vẫn có người khinh bỉ thì một tâm huyết của người mới viết càng dễ bị xem nhẹ đi. Và vì sự đa chiều đó, bạn càng không nên nói rõ là mọi người hãy (phải) cảm nhận sự dũng cảm. Câu truyện của bạn 11 chương, và nó chưa kết thúc, nó sẽ còn dài. Một câu chuyện dài là rất nhiều sự kiện, rất nhiều cuộc đời, rất nhiều góc nhìn, chắc chắn nó còn thể hiện ra rất nhiều sự điều khác. Và tác giả chỉ có 1, trong khi người đọc là hàng ngàn, không thể ép hàng ngàn người đều phải cảm thấy nó. Việc cảm thấy được nó hay không là trách nhiệm lèo lái của tác giả, trách nhiệm này lớn hơn tất cả mọi trách nhiệm khi viết truyện, người đọc không cảm nhận như người viết là vì người viết chưa lèo lái cảm nhận độc giả đi đúng ý mình. Bạn không nên nói thẳng "hãy cảm nhận dũng cảm" vì thứ nhất độc giả sẽ khó chịu, "tôi cảm cái gì là chuyện tôi, cứ lo viết đi", thứ hai, nó khiến mọi thứ phản lại ý muốn của bạn: nó lộ hết trơn rồi. Ý nghĩa sâu xa của 1 câu truyện hãy để người đọc nói, còn khi bạn nói ra, người đọc sẽ cảm thấy không cần phải đọc nữa vì tác giả nói hết rồi còn gì.

Thế nên lời giới thiệu, bạn có thể kết hợp với việc giải thích tựa, viết riêng một bài, dài hơn và đẹp hơn, tinh tế hơn và thể hiện hoàn toàn ý niệm của bạn ở một chỗ khác tách rời hoàn toàn với phần giới thiệu. Khi đó, người muốn đọc sẽ bấm vào đọc, người không muốn đọc thì người ta có thể vào thẳng truyện. Giống như bạn mua một cuốn sách, bạn có quyền đọc lời giới thiệu ở sau lưng trước, ở mặt trong bìa trước hoặc bạn vào thẳng truyện, đọc chương đầu hay đọc chương cuối. Hãy để độc giả tự do, đừng ép họ vì họ sẽ phản kháng lại tác giả.

Mình cũng đã viết cho bạn một bài trả lời dài rồi nhưng có lẽ giờ không cần nữa. Bởi vì nó sẽ chỉ lặp lại những gì mà mình đã sửa chữa ở #1.

Cám ơn bạn đã cho mình một bài diễn văn khắc khe vì nó giúp mình nhận ra sai lầm của mình. Tất cả là tại sự thiếu dứt khoát và thiếu nghiêm túc của bản thân mình khi đăng tải lên trên Gác. Mình thừa nhận là nếu mình gửi bản thảo cho nhà xuất bản thì mình có lẽ đã làm cái gì đó khác. Sẽ không bao giờ có phần giới thiệu nào như cái mình đã làm ngày đầu tiên nhưng chắc có thể cũng không có phần giới thiệu. Mình không ghét nó, thật sự mình còn cảm thấy sợ nếu phải "sống" mà không có nó. Rất ít người hoặc thậm chí không có nổi một ai đọc câu chuyện mình viết nếu mình không chuẩn bị món tráng miệng đầu tiên. Mình đã sợ nên lúc ấy, đã viết theo cái kiểu tóm tắt "vui vẻ" kia. Nhưng đúng là nó cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng ai thích. Đa số người ta thích một món thịnh soạn ngay từ đầu. Ăn no nê trước rồi hẳn tính tiếp. Nhưng giờ mình chẳng còn gì phải sợ nữa. Có thể câu chuyện này sẽ còn ế ẩm dài. Nhưng giờ đây nó được trưng ra đúng hơn cả lúc ban đầu, đúng với điều mà mình thực sự muốn ở nó.

Mình dư biết phần giới thiệu đủ tốt sẽ có sức mạnh như thế nào. Bạn chắc hiểu điều đó hơn cả mình vì bạn có lẽ đã từng thực hành điều đó. Còn mình chỉ tưởng tượng ra khi nhìn vào thành công của những người khác.

Tóm lại là, đối với câu chuyện này, cái thời của "những khúc dạo đầu" đã qua rồi, từ một năm trước, khi mình bắt đầu gõ những từ đầu tiên trên cái lap sắp đem vô viện bảo tàng này. Nó chưa từng có Chương 0, chưa từng có Prologue, hay Preface, Foreword nào mà chỉ có mỗi cái tóm tắt vớ xờ vẩn để mình câu khách thôi. Nhưng giờ nó cũng sụp hố của bạn tử thần rồi nên mình thấy thanh thản ghê.

Mình không thực sự biết cách trả lời bình luận nên nếu có gì không phải, mong bạn tử thần bỏ quá cho nhé.
 

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0
Mình góp ý cũng là để thêm một góc nhìn cho tác giả thế nên chuyện tác giả không vừa ý và đáp lại với thái độ không vui là chuyện hay gặp :), bạn đừng lo quá, bạn trả lời không thái độ không phải gì cả đâu.
Mình luôn mong góp ý của mình có thể giúp được phần nào cho tác giả, thường mình cũng không muốn tác giả phải sửa thế này thế kia theo ý mình dù có đưa ra một số ví dụ. Thật ra ví dụ chỉ là để tác giả thấy sự thay đổi vẫn có thể được chứ không hoàn toàn bế tắc. Và mình cũng mong tác giả tự tìm ra được con đường cho mình, vì chỉ có tác giả hiểu tác giả nhất, nên chỉ có tác giả mới quyết định đường đi cho mình mà thôi. :) Thật vui vì bạn đã có thể quyết tâm lựa chọn và đi theo con đường của riêng ấy. Hi vọng cho bạn thành công! :) Cố lên nhé!
 

Ring

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
479
Gạo
300,0
Tớ không có ý kiến về câu chuyện vì tớ chưa đọc, xin lỗi vì nó không hợp gu tớ, nhưng thấy ở phần #0 bạn có nhắc đến nước mắt tử thần , và tớ nghĩ điều này là rất không nên khi nêu thẳng tên một độc giả vào phần giới thiệu, à không, phải gọi là dòng tâm sự của bạn chứ nhỉ. Cái tên là sở hữu của mỗi người, thế giới ảo thì tên nick người ta đã mặc định đó chính là tên của họ rồi, nếu bạn muốn dùng đến nó thì bạn phải xin phép họ, hoặc bạn và họ phải thân thiết đến mức tự ngầm hiểu cho nhau là muốn làm gì thì làm. Bạn ấy góp ý là góp ý cho bạn, cho câu chuyện của bạn, chứ không phải góp ý cho toàn độc giả nên bạn không cần mang tên bạn ấy ra để phân bua, hay giải thích. Nếu thấy hợp lý thì sửa, không hợp lý thì cứ lịch sự cảm ơn và hãy cứ theo chính kiến của bạn. Việc bạn xóa bỏ phần giới thiệu ban đầu và mang ra lời "tâm sự" cùng cái tên của bạn nước mắt tử thần - dù có cố ý hay vô ý - cũng khiến người đọc như tớ hiểu nhầm rằng bạn nước mắt tử thần đã ép buộc bạn làm thế. Và nếu không xem phần cmt và rep của hai bạn thì tớ đã ngầm hiểu thế rồi. Vậy nên, ít ra bạn hãy hỏi ý kiến bạn ấy, hoặc bạn tìm cách xử lý khác, để không ai phải hiểu nhầm như thế sau khi truyện lên tới trang 2, 3,... 10... và phần nói chuyện của các bạn bị quên lãng.
Thân!
 
Bên trên