Iris White - Tạm dừng - Akaihane

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Tên tuyện: Iris White

Tác giả: Akaihane


Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác | Tình trạng đăng: Tạm dừng

Lịch đăng: Chưa rõ. Tác giả đang lên kế hoạch chỉnh sửa lại, sẽ cố gắng thay đổi ít nhất có thể. 0w0

Thể loại: Phiêu lưu, thần thoại, siêu nhiên, tình cảm

Độ dài: 150 chương +

Giới hạn độ tuổi đọc: 16+ | Cảnh báo về nội dung: sản phẩm của trí tưởng tượng.



Giới thiệu

Hành trình của một cô gái đi tìm kiếm tri thức và dùng tri thức của mình để thay đổi cả một thế giới. Đâu đó trong thế giới ấy, vang lên bài thánh ca:
Hoang tàn một mảnh nhà đổ nát
Người đau kẻ khổ sống lầm than
Con trẻ biết ôm ai than khóc?
Tóc bạc đầu biết khóc cho ai?
Iris White
Tri Ý gánh mệnh của con dân
Chiến Vu đi đầu chống số phận
Hồng Vũ nhảy múa tiễn vong linh
Bách tộc ra đi không hối tiếc.
Dylan Clockman

Chỉ nguyện
Để tương lai lại cho nghìn đời.


Mục lục

Phần 1: Odrysia


Chương 1 --- Chương 2 --- Chương 3 --- Chương 4 --- Chương 5
Chương 6 --- Chương 7 --- Chương 8 --- Chương 9
Chương 10 --- Chương 11 --- Chương 12

Chương 13 --- Chương 14
Góc lảm nhảm:
- Tác giả không phải lần đầu viết truyện nhưng là lần đầu đi đăng lên diễn đàn. Câu chuyện này là một phần trong câu chuyện rất rất lớn, được tác giả ấp ủ qua mấy năm mà băn khoăn không biết nên viết câu chuyện nào trước. Nói ngắn gọn thì câu chuyện này là một phần của một hệ liệt lớn đó. Cả hệ liệt chắc phải mất thời gian mấy năm để viết. Nhưng mà, nếu có thể viết được đến cuối chặng đường, chắc cũng là một thành tựu của dân không chuyên như mình. Sau này đọc lại cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn.
- Đây là một câu chuyện hình thành từ trí tưởng tượng, hoàn toàn không có thật. Và, có thể sẽ có những chỗ bất hợp lý bởi sự thiếu hiểu biết của tác giả.
- Cuối cùng, hy vọng những ai đọc truyện của mình có thể có được những phút thư giãn. Nếu như cảm thấy không hợp hoặc không muốn đọc tiếp thì cứ dừng lại, đừng gượng ép làm gì. 0w0




 
Chỉnh sửa lần cuối:

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Trẻ con ngày nay thích đi trộm sách à?
Chương 1: Người cha.

Người đàn ông sải những bước chân không nhanh không chậm trên hành lang lót đá thạch anh. Ông có vẻ ngoài không nổi bật, tuổi trong khoảng từ bốn mươi lăm đến năm mươi, khoác trên người bộ trường bào tối màu đơn giản nhưng lại được may từ chất liệu tốt nhất. Trong tay ông là một chồng sách dày bìa cứng. Những lính gác hai bên hành lang đều phải cúi đầu khi thấy ông.

“White đại nhân, ngài xong việc rồi sao?”

Nhẹ nhàng đặt chồng sách lên bàn, người đàn ông khẽ gật đầu nói:

“Hôm nay ta sẽ mượn những quyển này, hãy làm thủ tục giúp ta.”

“Vâng, sẽ nhanh thôi ạ.” Quan thủ thư nhanh chóng làm thủ tục rồi đưa thẻ cho người đàn ông.

Người đàn ông nhận thẻ và sách rồi rời đi. Ông bước xuống những bậc thang cao khá khó khăn vì phải bê chồng sách dày và nặng.

Thị vệ hai bên bậc thềm biết người đàn ông sẽ không để người khác mang hộ sách, nên không có ý định đến giúp ông.

Mặc dù đã cẩn thận đi chậm lại nhưng người đàn ông vẫn để rơi một quyển sách, nó tuột hẳn đến qua khỏi bậc thang cuối cùng.

Lúc này, một cô bé áo quần rách rưới từ đâu lao đến, nhặt lấy quyển sách rồi chạy mất hút.

Người đàn ông sững sờ, ông có chút ngạc nhiên thốt lên: “Trẻ con ngày nay thích đi trộm sách à?”

Thị vệ hai bên im lặng nghĩ: Không, chúng thích trộm đồ ăn hơn!

Một thị vệ lên tiếng: “Đại nhân, nó là từ khu dân nghèo. Có cần đi bắt nó về không ạ?”

Ông khoát tay: “Không cần, cũng chỉ là một đứa trẻ. Hẳn con bé không thể chịu đói hơn nữa mới đi trộm thứ gì đó để bán. Ta sẽ trả lại quốc thư quyển sách khác. Các ngươi đừng báo cáo lại chuyện này.”

“Rõ, đại nhân.”

Mặt trời đã về Tây, người đàn ông đi bộ trên con đường đá, ông cũng không về nhà mà hướng tới khu buôn bán lớn nhất thủ đô, nơi sầm uất nhất của thành phố, nhưng nằm cạnh nó lại là nơi sinh sống của những con người khốn khổ.

Hai bên đường không ngừng có những con người tàn tạ gầy gò ngồi dựa bên bờ tường. Trước mặt họ sẽ có một mảnh vải hoặc cái bát mẻ, thế nhưng những người mà trước mặt họ không hề có gì cả, lại chiếm nhiều hơn. Có lẽ đối với họ mảnh vải hay cái bát, là những thứ quá xa xỉ và không cần thiết bằng một mẩu bánh mì.

Mỗi lần đi ngang một người, ông đều thả xuống một đồng bạc. Hành động ấy diễn ra liên tục trên suốt quãng đường và lòng ông vẫn luôn có một tảng đá đè nặng.

Hiệu sách chính là đích đến của ông, đây cũng là nơi ông thường đến ngoài thư viện.

Chủ của hiệu sách này là bạn thời còn đi học của ông, lúc còn trẻ là một thương nhân lưu động thích đi đây đi đó, cưỡi trên đầu ngọn sóng cơn gió, nhưng càng lớn tuổi thì lại càng muốn được yên ổn một chỗ. Cuối cùng, người bạn ấy dùng số tiền dành dụm được, mở một hiệu sách trong khu buôn bán rồi bình yên sống qua ngày.

Thật ra, người đàn ông cảm thấy bản thân rất giống người bạn này. Khi còn trẻ ông coi tri thức là tất cả, nhiệt tình năng nổ theo đuổi nó, nhưng khi ông đã biết được nhiều thứ, thấy được nhiều cảnh đời bất hạnh, ông lại hoang mang, bất lực. Tuy ông có tri thức nhưng cũng có rất nhiều việc ông không thể thực hiện được.

Sau cùng, ông thất vọng. Vì phát hiện ra vốn kiến thức của ông chỉ như một mớ lí thuyết suông và nó không thể giúp gì cho những con người bất hạnh ngoài kia cả. Phải, kiến thức của ông không thể đem lại bánh mì cho những con người chịu đói, cũng không thể mang lại mái nhà cho những kiếp người vô gia cư.

Năm tháng trôi qua, ngọn lửa nhiệt huyết thời trai trẻ đã tắt từ lâu, những năm gần đây ông chỉ sống vô thức, sống vật vờ như một cái bóng mà không hề có mục đích.

“Alan, lại đến tìm sách à? Lần này là quyển gì đây?” Người bạn lâu năm của ông lên tiếng.

“Lần này hơi khó khăn một chút. Tôi cần quyển “Cơ sở của hình học” bản cổ nhất.”

“Quả thật là khó khăn đấy ông bạn.”

Alan White thở dài: “Một cô bé tình cờ nhặt đi quyển sách tôi mượn từ thư viện. Tôi phải trả lại thư viện một quyển khác.”

“Trẻ con? Đi trộm sách? Là con cái nhà nào nghịch phá thế?” Người bạn nghi hoặc.

“Không, đứa bé đó đến từ khu dân nghèo.”

Người bạn bật cười: “Trẻ con khu nghèo lại đi trộm sách? Nó hẳn là phải đi trộm thức ăn mới đúng chứ! Hơn nữa lại còn ở thư viện? Nơi mà cách chỗ chúng ở cả nửa thành phố! Không phải ai cũng thích đi qua nửa thành phố chỉ để tìm sách như ông đâu, ông bạn.”

“Trẻ con ở khu vực trung tâm, tôi cũng coi như quen hết mặt. Đứa trẻ đó tôi không nhận ra. Quần áo, dáng vẻ thì… cũng chỉ có thể đến từ khu dân nghèo. Tôi đến cũng là muốn hỏi ông có thể tìm xem đứa bé ấy là ai không?”

“Mặt mũi nó thế nào? Khoảng mấy tuổi?”

“Mặt và tóc đều rất bẩn, tôi không nhìn rõ được nhưng đôi mắt lại rất đặc biệt, là màu tím hiếm có.”

“Màu tím sao? Màu mắt đặc biệt như vậy thì cũng sẽ dễ tìm hơn. Được rồi, tôi sẽ hỏi thăm dùm ông. Còn quyển sách kia thì không rẻ đâu. Một nghìn đồng bạc. Một tay giao tiền, một tay giao đồ. Hiệu sách của tôi dùng quyển này để trấn tiệm đó!”

“Thế thì để nó trấn thêm một ngày nữa đi. Trên đường đến đây, tôi lại tiêu hết tiền rồi.”

“Ông lại tật cũ. Cũng không biết nó là tốt hay xấu nữa.” Người bạn lắc đầu, thở dài.

*******

Vài ngày sau đó, tại thư viện.

“Ngài White, đây là…” Người thủ thư ngập ngừng.

“Ta xin lỗi vì đã làm mất cuốn “Cơ sở của hình học” của quý thư viện. Cuốn sách này ta mua từ bên ngoài, là bản cùng thời với cuốn cũ. Quý thư viện có thể bỏ qua cho ta lần này không?” Alan White lịch sự xin lỗi.

Trước lời xin lỗi chân thành của một quý tộc, quan thủ thư cũng khó mà từ chối. Vị quan cúi đầu kiểm tra cuốn sách mới thật kỹ, rồi đồng ý.

“Được rồi. Ngài là khách quen của thư viện. Quyển sách này cũng không khác bản gốc. Nhưng mong ngài hãy cẩn thận hơn vì mỗi quyển sách nơi đây đều rất quý giá. Mất quyển nào tôi đều khó ăn nói với đức vua.”

Alan chân thành gật đầu: “Cảm ơn ngươi đã bỏ qua.”

Sau khi đã trả lại sách, Alan White rời khỏi thư viện cùng với những quyển sách mới vừa mượn từ nơi đó. Lần này, ông cũng gặp khó khăn trong việc bước xuống bậc thang. Bất hạnh hơn lần trước, lần này ông đánh đổ cả chồng sách, còn bản thân thì té lăn xuống nền đá. Thị vệ hai bên vội vã nhặt sách, đỡ ông dậy.

Cùng lúc đó, cũng có người hớt hải chạy lại, đặt xuống quyển “Cơ sở của hình học”, nhanh tay thó thêm quyển khác, rồi nhanh chân chuẩn bị chạy.

“Đứng lại!” Alan phát hoảng. Ông mới vừa hứa với quan thủ thư sẽ không làm mất sách nữa. Nếu bây giờ mất thêm một quyển thì sau này sẽ rất khó ra vào thư viện. Hơn nữa, tiền mua sách rất đắt đó!

Đứa bé không quay đầu lại.

“Dừng lại! Nếu ngươi lấy quyển sách đó thì lần sau sẽ không lấy được thêm quyển nào đâu!”

Đứa bé không chạy nữa, nó dừng một chốc, rồi đi ngược về phía ông. Nhìn quyển sách trên tay một lúc lâu, mới đặt xuống đất, chuẩn bị lủi đi.

“Đợi đã. Ta có chuyện muốn nói. Sẽ không làm hại ngươi đâu.”

Đứa bé không định chạy nữa. Nó quay lại, nhìn thẳng vào người đã gọi mình.

Hành động nhìn thẳng vào quý tộc tại vương quốc này được xem là vô lễ, cũng có thể tính là tội không tôn trọng quý tộc. Ở đất nước này, tầng lớp quý tộc, tu sĩ và thần quan được hưởng rất nhiều đặc quyền, còn bình dân thì thấp bé như một con kiến. Trong luật pháp có rất nhiều quy định về việc bình dân phải hành xử như thế nào trước quý tộc, tu sĩ và thần quan. Nếu vi phạm thì sẽ bị xử nặng. Tuy nhiên, nếu so với tội trộm sách của quốc thư thì vẫn nhẹ hơn.

Alan lại không để ý đến việc đó. Ông tiến lại gần hơn để nhìn cho kĩ đứa bé. Mắt của nó đúng là màu tím, vậy thì chính là đứa trẻ lần trước rồi. Tuổi thì có vẻ rất nhỏ, khoảng ba tuổi. Ông cũng không chắc, vì những đứa trẻ ở khu dân nghèo đều có vẻ nhỏ gầy hơn so với tuổi thật...

Ông đứng im lặng, lúng túng không biết nên hỏi gì hay nói gì mặc dù ông là người bảo có chuyện muốn nói.

Đứa bé đó cũng im lặng chờ ông mở lời.

Ông nhìn sâu vào mắt đứa trẻ, nó không hề có vẻ gì lúng túng. Thu lại ánh nhìn, ông với tay nhận lấy quyển “Cơ sở của hình học” từ tay thị vệ, lật trang đầu tiên.

“Điểm là gì?” Alan White hỏi.

Đứa bé: “…”

Alan: “Đường là gì?”

Đứa bé: “…”

Alan: “Thế mặt phẳng? Góc phẳng? Hình tròn?!”

Đứa bé: “…”

Alan White thất vọng. Ông nghĩ có lẽ bản thân đã mong chờ quá nhiều chăng?

Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì đó, ông vội lật bừa một trang trong “Cơ sở của hình học”. Chỉ vào trang sách đó, ông hỏi.

“Có thể đọc không?”

Đứa bé lắc đầu. Nhưng có lẽ nó biết ông đang thử nó, nên nó quay đi, tìm một viên đá dưới chân rồi bắt đầu vạch vẽ từng nét nguệch ngoạc trên đất.

Alan White ngạc nhiên. Ông không ngờ một đứa trẻ không biết chữ lại có thể viết được như thế. Điều đó chứng tỏ cô bé này có trí nhớ khá tốt.

Ông cũng đã có thể đưa ra quyết định của mình.

“Cô bé, có muốn làm con gái nuôi của ta không?”

Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn ông, nhìn sách trong tay ông, rồi lại nhìn thư viện sau lưng ông, dứt khoát gật đầu.

Trẻ con thực thành thật! Alan cảm thán.

“Ta là Alan White. Là một quý tộc cũng là đại học sĩ của vương quốc này. Kể từ hôm nay, con sẽ là con gái ta. Con có tên không?”

Đứa bé lắc đầu.

“Vậy tên con sẽ là Iris. Hoa Iris màu tím tượng trưng cho trí tuệ và sự khen ngợi. Ta nghĩ cái tên này hợp với con và với màu mắt tím của con. Con có thích nó không?”

Đứa bé đưa tay lên mắt, xoa xoa một lát, rồi gật đầu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Nhiều năm sau cây cối mọc lên, lấp đi khoảnh đất đó, hoàn toàn xóa bỏ dấu vết nơi Iris đã từng sống trước năm tuổi. Những kí ức về căn nhà này cũng theo đó chìm vào quên lãng.
Chương 2: Nhà cũ

“Đây là nhà mới của con, mặc dù trông nó không mới cho lắm.”

Trước mặt Iris là một tòa dinh thự đã cũ, màu sơn đã phai và rêu bám đầy trên những bức tường. Iris được Alan dắt tay vào trong nhà. Bên trong dinh thự lại càng không sang trọng, hoành tráng như những tòa dinh thự của các quý tộc khác. Trần nhà không hề có những chiếc đèn chùm pha lê tuyệt đẹp, chỉ có những chiếc đèn khung sắt cùng nến trắng. Không có những món đồ trang trí bằng vàng nạm đá quý, chỉ có những vật dụng đơn giản làm bằng bạc. Trên những bức tường không hề có những bức tranh của các danh họa mà chỉ là một màu xám nhạt thếch. Cả tòa dinh thự toát lên phong cách của chủ nhân nó, không cầu kì, không dư thừa và một chút gì đó thật trống vắng.

Người hầu trong dinh thự chỉ có đúng ba người.

Alan để một nữ hầu dẫn Iris đi xem phòng của mình rồi tắm rửa thay quần áo, đi ăn cơm chiều.

Lúc nữ hầu dẫn Iris vào, Alan đang vừa dùng cơm vừa đọc sách mượn từ thư viện.

“Thưa ngài, tiểu thư đã xong rồi ạ.” Nữ hầu nói xong liền lui ra ngoài.

Alan ngẩng đầu. Sự kinh ngạc khiến ông làm rơi cả chiếc muỗng đang cầm. Ông không ngờ tóc của Iris lại là màu bạch kim. Nếu mắt tím đã hiếm thì tóc màu trắng tuyệt đối là khó gặp.

Tóc của ông là màu vàng, mọi người dân ở vương quốc này đều mang tóc màu vàng. Trong sách có đề cập đến những người có màu tóc khác nhau thì ở những vùng khác nhau. Ông cũng đã gặp qua nhiều người có mái tóc khác màu, thế nhưng màu trắng đến không tì vết thì đây là lần đầu tiên ông thấy.

Hơn nữa, khuôn mặt đó lại càng tinh xảo đến bất ngờ. Bây giờ còn nhỏ đã đẹp đến như vậy thì lớn lên chắc chắn khiến vạn người say.

Iris nhìn ông một cái rồi tự tìm chỗ ngồi.

“Tại sao ôn… cha lại nhận nuôi con?” Đây là lần đầu tiên Iris nói chuyện sau khi gặp Alan.

Khi hỏi câu này, trông mặt Iris rất bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy bàn tay vụng về cầm muỗng của cô nắm rất chặt.

Dĩ nhiên Alan thấy điều đó. Ông thu lại vẻ thất thố của mình.

“Ta đã nghe kể về con, một đứa bé thường bị những đứa trẻ khác trong xóm nghèo ném bùn vào người. Một đứa trẻ mồ côi và không biết thường trú ở nơi nào, nhưng lại thường được phát hiện đứng ngoài lớp học nhỏ của thầy giáo trong xóm. Thường chạy đi làm những việc lặt vặt trong khu buôn bán để kiếm tiền. Và, chưa bao giờ ăn cắp một thứ gì. Cũng như con đã không lấy đi quyển sách này.”

Ông lấy từ chiếc tủ gần đó cuốn “Cơ sở của hình học”.

Ánh mắt Iris lóe lên khi nhìn thấy quyển sách.

“À, đừng lo lắng, ta đã trả lại thư viện quyển khác. Ta biết con thường đứng ở con hẻm nhỏ gần thư viện mà nhìn. Ta biết con đã quan sát rất lâu và biết ta dễ tính, sẽ không trách phạt người khác, nên con quyết định “mượn” sách từ tay ta. Tuy nhiên…”

Giọng Alan bắt đầu trở nên nghiêm khắc.

“Nếu như không phải ta mà là một người khác con đã sớm bị giải đi xét xử. Tội ăn cắp nói không lớn cũng không nhỏ, nhưng nếu trộm những vật thuộc sở hữu của quốc gia thì là trọng tội, chắc chắn sẽ bị xử tử. Con có thể thông minh, nhưng vẫn còn rất non nớt trong cách hành xử.”

Alan dừng lại một lát, đưa mắt nhìn Iris.

Cô lúc này vẫn đang chăm chú lắng nghe chưa hề xao lãng.

Alan đứng dậy, từ vị trí đối diện chuyển sang ngồi cạnh Iris. Hồi tưởng lại khoảnh khắc lần thứ hai ông trông thấy cô, từ từ buông lời:

“Ta đã trông thấy con ngoài lớp học. Bên trong rất ồn mà con thì ngược lại, rất yên tĩnh. Con đang chăm chú lắng nghe và nhìn gì đó trong trong lớp.”

Ông cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô.

“Vẻ mặt con lúc đó cũng giống bây giờ, là vẻ mặt của một người tò mò và muốn được hiểu biết. Ta đã quyết định muốn nhận nuôi con ngay lúc đó, nhưng vẫn còn muốn thử con, thế là lại có chuyện ở thư viện xảy ra. Ta đã già, lại không vợ không con. Nhận nuôi con là đúng rồi.”

Iris cúi mặt đưa tay xoa xoa đầu mình, cái vị trí mà Alan đã xoa lúc nãy. Sau đó lại ngẩng đầu, dường như đã quyết tâm làm điều gì đó.

“Cha có thể đưa con về nhà không?” Đây là tiếng gọi cha phát ra từ tận đáy lòng cô.

*******

Sáng hôm sau, Alan đưa Iris về nhà, hay nói đúng hơn là Iris dẫn Alan về căn nhà mình thường sống. Nó nằm sâu trong khu rừng kề cạnh khu xóm nghèo.

Đường rất dễ đi, nhưng Alan có cảm giác, nếu không phải là Iris dẫn đường thì có lẽ ông sẽ không vào được tới bên trong. Alan cảm thấy có điều gì đó rất lạ, dường như trong tâm trí mọi người sống ở thủ đô, kể cả ông, không hề có suy nghĩ sẽ đi vào tìm hiểu khu rừng này. Mặc dù nó tồn tại ngay tại đây, từ rất lâu, nhưng ai cũng phớt lờ nó. Và phải đến khi ông được Iris dẫn vào rừng thì ông mới phát hiện ra điều này.

Những tàn cây xanh rậm rạp che lấp đi ánh sáng mặt trời, làm cho cả khu rừng trông thật u ám tối tăm. Bên tai ông lúc này, chỉ nghe thấy tiếng bước chân sột soạt vì giẫm lên những tầng lá khô, vang khắp rừng. Alan vừa đi vừa nghĩ nơi đây thật không thật. Là rừng rậm nhưng lại yên tĩnh lạ thường, dường như không hề có sự sống của động vật…

Không biết đã đi được bao lâu trong những tia sáng ít ỏi xuyên qua từ tầng tầng kẽ lá, Alan bỗng cảm thấy lóa mắt vì ánh sáng phát ra từ cuối con đường. Đến khi ông nhìn rõ cảnh vật thì đập vào mắt ông là một khoảnh trời xanh ngắt, hòa cùng thảm cỏ xanh rì, với đầy hoa dại tươi mát còn vương một ít sương.

Một nơi đẹp như trong bức tranh cổ tích. Ông thầm nghĩ.

Trên thảm cỏ ấy nổi bật một căn nhà rơm vàng.

Alan câm nín.

Quả thực là làm bằng rơm, từ cái ghế, cái bàn, cái giường cho tới cái đèn… nhưng không có chén, dĩa, muỗng, dao, nĩa. Có vẻ chủ nhân của căn nhà không cần tới chúng. Lại nhìn đến rất nhiều trái cây cất trong giỏ rơm, có lẽ ông đã đoán được Iris ăn gì để sống qua ngày. Tuy nhiên, ông vẫn không thể hiểu nổi, một căn nhà rơm có thể chống đỡ được qua mưa gió mà không bị thổi bay mất sao?

“Căn nhà này… là do con tự làm à?”

Alan hỏi Iris từ lúc vào nhà đã luôn đào bới cái gì đó dưới nền đất.

“Không phải, khi con sinh ra thì đã ở đây rồi.”

Iris vẫn đang đào. Alan đi vòng xung quanh nhà. Sát cạnh căn nhà có một thân cây to cao vươn ra ba nhánh chắc khỏe ôm trọn lấy nửa phần trên của nhà rơm. Thật khó tin đây là một gốc cây tự nhiên.

Đây là cây gì nhỉ?

Đáng ngạc nhiên hơn là kể cả một người hiểu biết khá rộng như Alan cũng không biết gốc cây này tên gì.

Alan trầm tư nhìn căn nhà. Một gốc cây lạ, một cái chồ… nhà rơm với nội thất… cũng bằng rơm, nhưng đầy đủ, một bãi cỏ đẹp, đơn giản nhưng thơ mộng. Đây là một nơi sống lí tưởng. Người đã xây… không, làm nên căn nhà này hẳn đã gửi vào rất nhiều tình thương cho Iris. Thế nhưng đó là ai? Tại sao lại để Iris bơ vơ một mình?

Lúc này Iris chạy ra ngoài, cầm theo một cái đồng hồ quả quýt còn dính một ít đất cùng một giỏ trái cây.

“Cha ơi, xong rồi, về thôi.”

“Sao lại chôn nó xuống đất thế kia?” Alan xoa đầu Iris.

Alan mượn lấy chiếc đồng hồ từ tay cô bé, đưa nó đến gần mắt hơn để quan sát. Không phải chỉ là đồng hồ, phía mặt bên kia còn là la bàn. Nắp kim loại của hai mặt được nối cùng một chỗ bởi một nối kép phức tạp. Tại đó còn khảm một viên đá không rõ chất liệu màu vàng kim, rất đẹp cũng thật tinh xảo. Còn khung đồng hồ thì là… bạch kim?

Đây là kim loại còn quý hơn cả vàng. Chỉ mới xuất hiện gần đây ở các Đế quốc, chủ yếu được làm thành các trang sức nhỏ như bông tai, nhẫn, bởi giá thành rất cao.

Ông chỉ mới được thấy một mẫu bạch kim thô từ tay một thương nhân lưu động, cũng học được cách giám định bạch kim từ người đó. Thứ này trong vương quốc hoàn toàn không có, cho dù đem ra hiệu cầm đồ cũng không giám định được mà cho nó là một thứ kim loại thường nào đó. Thế nhưng, nếu là ở hiệu cầm đồ của các Đế quốc, với kích thước và trọng lượng này nó đáng giá cả một gia tài.

“Dì Marry nói, thứ quý giá thì phải giấu đi.” Iris hồn nhiên trả lời.

Alan nghĩ “quý” mà Iris nói hẳn không phải về mặt tiền bạc.

“Nó quả thật rất quý. Con hãy cất cẩn thận.”

Alan trả đồng hồ cho Iris rồi dẫn cô bé đi về.

Trước khi về, cô bé chạy đến chỗ đất nhô cao gần nhà rơm, đặt xuống giỏ trái cây, quỳ chắp tay im lặng một lát rồi rời đi.

Lúc cô bé vừa quay đi, bỗng có một cơn gió mạnh thổi tới từ phía sau, làm rụng những chiếc lá trên cây cao, nước trên lá cũng theo đó rơi xuống.

Từng giọt, từng giọt, như đang khóc…

Alan nhìn cảnh ấy lại cảm thấy buồn đến lạ. Ông dường như cảm thấy ai đó đã từng rơi nước mắt ở nơi đây, ngay chính tại gốc cây không tên ấy. Ông cũng cảm thấy quang cảnh nơi đây tuy đẹp nhưng lại ảm đạm, không có sự sống của động vật. Và dường như ẩn chứa trong bức tranh cảnh vật là một lời vĩnh biệt đầy yêu thương.

Lại dường như có rất nhiều bí ẩn vây quanh Iris…

Sau khi Alan và Iris rời khỏi, gốc cây không tên bỗng gãy đổ, ngã xuống như đã hết trách nhiệm. Một cơn gió lần nữa thổi qua cuốn theo thảm cỏ cùng căn nhà rơm, tất cả đều hóa bụi vàng bay theo gió, chỉ để lại một mảnh đất trống trơ trọi giữa khu rừng già.

Nhiều năm sau cây cối mọc lên, lấp đi khoảnh đất đó, hoàn toàn xóa bỏ dấu vết nơi Iris đã từng sống trước năm tuổi. Những kí ức về căn nhà này cũng theo đó chìm vào quên lãng.

Chẳng ai nhớ nơi đây đã từng có một thiên đường trần gian. Chẳng ai nhớ nơi đây khởi đầu cho cuộc đời Iris. Chẳng ai biết ai vì ai mà khóc nơi đây.

Cho dù đây là nơi kết thúc của một trong ba người quan trọng nhất với Iris, là nơi bắt đầu của cô, cũng là nơi bắt đầu của bọn họ…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

YGinger

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/6/16
Bài viết
223
Gạo
180,0
Truyện của bạn nội dung khá hấp dẫn, làm mình liên tưởng tới tiểu thuyết "The Secrect Garden" của F.H. Burnett. Văn phong của bạn ổn, miêu tả rất sinh động. Mới hai chương đầu nhưng đã khắc họa rõ tính cách nhân vật. Ông Alan tốt bụng, giàu lòng thương người, trầm tĩnh, biết nhìn người, và coi trọng tài năng tiềm ẩn trong Iris. Iris, mình cũng vô cùng thích loài hoa này (nhưng là biết tới nó với cái tên hoa Diên Vĩ cơ :3). Mắt màu tím với tóc màu bạch kim thì đẹp kiểu Royal rồi. :v
Tuy nhiên, bạn vẫn mắc vài lỗi (mình đã liệt kê ở dưới). Cụ thể là lỗi diễn đạt, một số câu kéo của bạn dài và nhiều vế nhưng bạn lại không tách ra, đọc dễ lẫn ý này sang ý khác. Còn lại thì đa số là lỗi đánh máy, nhầm dấu hỏi với dấu ngã thôi, chứ chính tả cũng khá chắc rồi đấy. Sửa lại tý là OK. ;)
Chương 1
bằng một mẫu bánh mì.
=> Mẩu.
Phải, kiến thức của ông không thể đem lại bánh mì cho những con người chịu đói cũng không thể mang lại mài nhà cho những kiếp người vô gia cư.
=> Mái nhà.
Mình nghĩ bạn nên cho dấu phẩy trước từ "cũng".
“Cơ sở của hình học”bản cổ nhất.”
=> dấu cách kìa bạn.
“Không đứa bé đó đến từ khu dân nghèo.”
=> Bạn nên "phẩy" sau "Không" để ngắt nhịp và rõ nghĩa nhé.
Cùng lúc đó, cũng có người hớt hãi chạy lại,
=> Hớt hải.
tầng lớp quý tộc, tu sĩ và thần quan được hưởng rất nhiều đặc quyền còn bình dân thì thấp bé như một con kiến.
=> Sau "còn" nên "phẩy". Các câu văn dài mà nhiều vế thì bạn cứ "phẩy" đi, tránh cho lúc đọc thấy miên man, dễ hụt hơi.
“Cơ sở của hình học”từ tay thị vệ, lật trang đầu tiên.
=> Dấu cách.
Trẻ con thật thành thật, Alan cảm thán.
=> Trẻ con thật thành thật! Alan cảm thán.
Chương 2:
“Ông chủ, tiểu thư đã xong rôi ạ."
=> Rồi.
Iris cuối mặt đưa tay xoa xoa đầu
=> Cúi?
Những tàn cây xanh rậm rạp che lấp đi ánh sáng
=> Tán cây.
Bên tai ông lúc này chỉ nghe thấy tiếng bước chân xột xoạt
=> Sột soạt.
một khoảnh trời xanh ngắt hòa cùng thảm cỏ xanh rì với đầy hoa dại tươi mát còn vươn một ít sương.
=> Khoảng... vương...
Tại đó còn khảm một viên đá không rõ chất liệu màu vàng kim rất đẹp cũng thật tinh xảo.
=> "phẩy" sau chất liệu nha bạn.
Chỉ mới xuất hiện gần đây ở các Đế quốc,
nếu là ở hiệu cầm đồ của các đế quốc,
=> Nếu bạn viết hoa chữ "Đế" thì mấy chỗ khác cũng vậy nhé.
Alan nghĩ “quý” mà Iris nói hẵn không phải về mặt tiền bạc.
=> Hẳn.
đặt xuống gió trái cây, quỳ chắp tay im lặng một lát rồi rời đi.
=> Giỏ.
Lúc cô bé vừa quay đi bỗng có một cơn gió mạnh thổi tới từ phía sau đến,
=> Đã dùng "tới" thì bạn bỏ "đến" đi. Có thể viết là "từ phía sau thổi đến" or "thổi đến từ phía sau".
Chẳng ai biết ai vì ai, mà khóc nơi đây.
=> Câu này thì mình nghĩ nên bỏ dấu "phẩy".
*HÓNG-ING* :3
 

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Www, người đầu tiên, cảm ơn bạn nha. Bạn nhận xét đúng mấy cái mà mình đang rầu lun. Mình mới sửa chương 1 hà, chương 2 để đi học về rồi sửa. =W=
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Truyện của bạn khắc họa tính cách nhân vật rất cụ thể và nhanh chóng chỉ trong hai chương đầu. Khi mình đọc thì cũng có cảm giác rất cuốn hút nữa! :x Nhưng mình còn để ý thấy một số lỗi chính tả của bạn và lỗi diễn đạt (thông thường khiến mình khó đọc và khó hiểu), tuy nhiên vì mình đọc một lèo luôn hai chương nên quên luôn lỗi nào ở đâu mất tiêu rồi. :3
Hóng những chương mới từ bạn. :D
 

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Mình thấy tàn cây cũng đúng nữa bạn, có sử dụng nhiều trong thơ.

Khoảng đúng mà khoảnh cũng đúng, mình dùng khoảnh cho nó nghe đậm hơn một chút để nhấn mạnh, gây chú ý đó bạn.

Còn về dấu phẩy sau "kim loại" thì cảm ơn bạn đã nhắc nhở, câu văn đúng là rất dài. Nhưng mà mình sẽ để sau màu vàng kim. Mình cũng không biết giải thích ra sao, nếu theo phong cách của mình thì mình sẽ đặt ở đó.

Phải nói là cảm ơn bạn rất nhiều, vì đã kiên nhẫn liệt kê ra lỗi chính tả của mình. Tự sửa lỗi đúng là rất khó. TT
 

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Iris, về nhà nào.
Chương 3: Đi học

“Ngôi mộ đó… là của ai?”

Iris lắc đầu: “Không phải người, là mẹ khỉ.”

“Khỉ?”

Iris gật đầu: “Phải. Mẹ khỉ đã chăm con từ khi con còn rất nhỏ, nhưng mẹ cũng mất từ rất sớm.”

Nói đến đây, Iris cúi đầu.

Alan thầm nghĩ: Động vật dù sao cũng không thể sống lâu như con người. Mẹ khỉ của Iris hẳn là mất từ hai năm trước, cũng là lúc người ta trông thấy con bé xuất hiện ở xóm nghèo…

Alan vỗ đầu Iris: “Mẹ khỉ của con đã mất thì vẫn còn cha ta đây.”

Iris vẫn cúi đầu nhưng lại kéo bàn tay to trên đầu xuống, nắm lấy nó.

Khi hai người đi ngang qua một căn nhà đất, Iris bỗng dừng lại. Vì Iris vẫn đang nắm tay Alan nên ông cũng phải dừng theo.

Iris đang nhìn vào căn nhà ấy như những lần trước đây. Tương phản với vẻ yên tĩnh của cô, bên trong thật ồn ào và tràn đầy tiếng cười đùa của những đứa con nít.

Alan nhận ra đây chính là lớp học nhỏ mà Iris vẫn hay đứng bên ngoài.

Iris chỉ ngôi nhà đất: “Con có thể vào đây học không?”

Khi quyết định nhận nuôi Iris, Alan có rất nhiều dự tính cho cô bé. Trong đó, việc đi học được ưu tiên nhất. Ông muốn cho con bé nền giáo dục tốt nhất, mà nơi có đủ điều kiện thì chỉ có thần điện. Tuy nhiên, con bé còn quá nhỏ, ông không muốn cho cô sớm tiếp xúc với các tu sĩ và thần quan. Hơn nữa, Iris vẫn chưa biết chữ, đến thần điện học thì là quá sớm. Có lẽ để con bé học ở lớp học nhỏ này là điều tốt, vì dù sao Iris vẫn quen thuộc với nơi này hơn.

“Được chứ.” Alan gật đầu đồng ý sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng.

Sau đó, Alan dẫn Iris đi khắp khu buôn bán để mua đồ dùng hằng ngày cho cô bé. Vật dụng trong dinh thự vẫn còn thiếu rất nhiều, vì Alan trước giờ vẫn sống một mình cùng với vài người hầu. Đều là người lớn cả nên chẳng có đồ dùng cho trẻ con.

Tòa dinh thự cũ trước giờ luôn vắng vẻ, thiếu hơi người. Nay có thêm Iris hẳn sẽ náo nhiệt hơn nhỉ? Alan thầm nghĩ.

Sau khi hai người đã mua nhiều thứ, quay lại căn nhà đất, thì lớp học cũng vừa tan. Thầy giáo đang tiễn học trò ra về.

Alan chờ cho bọn trẻ về hết rồi mới tìm thầy giáo bàn bạc việc nhập học của Iris. Đây là một vị thầy giáo còn rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi. Thầy giáo có khuôn mặt luôn mang nét tươi cười của một con người lạc quan, còn có vẻ là một người yêu thương học trò. Ông cũng an tâm hơn khi gửi Iris học ở đây.

Khi nghe Alan kể về hoàn cảnh của Iris, đến đoạn cô bé thường xuyên đứng ngoài cửa lớp học lỏm, thầy giáo trẻ lập tức nhận cô không chút do dự. Thầy giáo còn đảm bảo sẽ đặc biệt chú ý giảng dạy cho cô bé, không để cô có khoảng cách với các bạn trong lớp. Vị thầy này rất quý những đứa trẻ ham học hỏi.

Xong việc, Alan chào thầy rồi dẫn Iris về nhà.

Lúc này đã là buổi chiều, bầu trời ngả sang màu cam hồng đầy não nề, hai bên con đường ấy vẫn là những kiếp người tàn tạ, đang vật vờ bên bờ tường cũ nát. Alan lại cho họ những đồng bạc, từng người, từng người một, đến khi trong túi ông chẳng còn đồng xu nào cả.

Ông đưa mắt nhìn những con người gầy gò xanh xao ở cuối đường. Ở đó, có một người phụ nữ ôm trong lòng đứa con nhỏ, một người đàn ông đã mất một chân, một gia đình ngồi thu mình tựa vào nhau, một đứa trẻ lả đi vì đói, vẫn còn vài người nữa… Họ đang giương những cặp mắt đầy trông chờ về phía ông. Nhưng, Alan đã không còn tiền để cho họ.

Alan cúi đầu. Ông nhìn thấy hàng cúc thẳng tắp được may trên áo mình. Thế là, từng chiếc cúc bạc được giật ra, thay cho những đồng bạc, chúng được trao cho những người cần chúng nhất.

Những con người đã lay lắt hai bên đường lúc ấy đều ngạc nhiên, trước hành động của ông, cũng trước thân phận quý tộc của ông. Quý tộc không bao giờ để bản thân đánh mất lễ nghi trước người khác, đặc biệt là bình dân.

Những người nhận được cúc bạc của Alan đã lọm khọm quỳ xuống, dập đầu liên tục, người chỉ còn một chân thì cố gắng ngồi nghiêm trang, lời cảm tạ vang lên không ngừng, nước mắt chảy nhiễu giọt trên mặt đất.

Cuộc đời cơ cực đã làm mờ đi đôi mắt họ. Ủ dột và sống một cách tạm bợ là điều họ làm hằng ngày. Thế nhưng, hôm nay, họ lại gặp được một người khiến họ phải nhìn thẳng vào cuộc đời này.

Một quý tộc có thể bỏ đi những quy tắc, thì tại sao họ lại không thể cố gắng thoát khỏi cảnh đói khổ?

Alan không hề biết, thứ mình đã cho đi không phải chỉ là những đồng bạc và cúc áo.

Những con người đó có lẽ sẽ khó có thể quên ngày hôm nay.

Iris vẫn luôn nắm tay Alan trong lúc ông cho đi những thứ mình có thể. Cô bé nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi, nặng nề của cha mình. Cô biết ông không buồn phiền, vì tiếc rẻ những đồng bạc hay cúc bạc đã cho đi, ông không phải là người như vậy. Mà là vì một điều gì đó lớn hơn và cô không thể hiểu được.

Ánh nhìn của cha luôn hướng về nơi xa xăm nào đó.

Iris vẫn còn quá nhỏ để hiểu được nó, nỗi buồn thế sự trong lòng cha cô.

Khi về đến nhà, lão quản gia trông coi mọi việc của dinh thự, ngạc nhiên trước bộ áo không cúc của Alan. Lão vội vàng đi lấy cho ông một bộ áo khác. Trước thói quen của Alan, lão cũng đã đoán ra phần nào nguyên nhân trong đó.

Tối hôm ấy, Alan bắt đầu dạy cho Iris, chữ và những thường thức cơ bản về vương quốc mà họ đang sống.

“… Vương quốc chúng ta đang sống có tên là Odrysia. Là một vương quốc có quy mô nhỏ nên chỉ được phân thành hai vùng Thượng - Hạ. Vùng đất dưới chân chúng ta chính là Thượng Odrysia, cũng là thủ đô, nơi tọa lạc của cung điện hoàng gia. Quốc vương hiện tại là Arnold Đệ nhất, vẫn đang bệnh nặng. Vương hậu là Helen White. Hoàng tử chỉ mới tám tuổi nên quyền lực hiện nằm trong tay vương hậu… Đã nhớ chưa?”

Iris nhanh nhẹn gật đầu.

Alan cảm thấy bản thân càng già càng hồ đồ. Đứa con Iris này của ông không phải có trí nhớ khá tốt. Mà là quá tốt! Nghe, nhìn, chỉ một lần là nhớ. Bảng chữ cái ông dạy cho con bé, trong vòng ba tiếng đồng hồ là đã có thể đọc viết rõ ràng.

Lúc trước Iris không hiểu chữ có lẽ là do diều kiện để học quá tệ, thời gian cũng không có nhiều. Trong lần gặp thứ hai, Alan thấy Iris học lỏm trước lớp nghèo cũng chỉ được mười lăm phút rồi chạy đi mua bột cho ông chủ hàng bánh mì. Hơn nữa, tuy chỉ nghe loáng thoáng từ bên ngoài, nhưng ông biết thầy giáo đã dạy xong bảng chữ cái từ lâu, bây giờ đang dạy các bài tập đọc. Cho dù cô ngày nào cũng đứng đó nghe thì cũng không thể nào biết chữ.

Hẳn Iris cũng hiểu điều đó nên mới nảy ý định trộm sách ở thư viện để tự học.

Tuy nhiên, cái gì cũng có thể tự học, chỉ duy nhất chữ là không thể. Nếu như có người để trao đổi thì cũng có khả năng tự học được. Thế nhưng, Iris có vẻ bị khinh thị bởi những người ở khu nghèo, lẫn bình dân thành thị. Iris lại không phải đứa trẻ hướng ngoại, sẽ không đi tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác, đặc biệt là những người không ưa mình.

Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, tính cách hướng nội của Iris cũng không phải tự nhiên mà có. Là do từ nhỏ, con bé đã được khỉ nuôi nấng. Vì màu tóc và mắt quá đặc biệt nên bị người khác xa lánh. Đó là điều dễ thấy, con người rất khó có thể chấp nhận những gì khác với bình thường. Chỉ là, con bé bất hạnh sinh ra có vẻ ngoài không giống với người khác.

Chính hoàn cảnh sống thiếu sự quan tâm từ con người đã khiến con bé trở nên hướng nội, ít nói.

Có điều, đáng mừng là cho dù hoàn cảnh có éo le, thì ít nhất Iris vẫn có thể nói chuyện, vẫn hiểu được những gì người khác nói.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Alan cảm thấy hạnh phúc, vì một con người có thể giao tiếp được với những con người khác.

Alan cũng hạnh phúc vì các vị thần đã ban tặng cho ông đứa con này.

Được Alan dạy trong vòng một buổi tối, Iris đã có thể thoải mái đọc sách, đồng thời nắm được những thường thức cơ bản. Tốc độ học của cô bé nhanh hơn người thường rất nhiều lần.

Chiều hôm sau, Alan đưa Iris đi học. Ông đứng trước cửa lớp giúp cô kiểm tra lại vật dụng trong túi đi học, khiến rất nhiều phụ huynh chú ý. Có lẽ, họ không ngờ một quý tộc sẽ cho con đi học tại cái lớp nghèo nàn này, đứa con ấy lại còn là một bé gái.

Ở tiểu vương quốc Odrysia, vẫn còn nặng việc trọng nam khinh nữ. Gia đình bình dân nào có con gái thì sẽ luôn giữ ở nhà làm việc, không cho ra ngoài, huống hồ là đi học. Ở giới quý tộc thì các tiểu thư chỉ được tự do tham gia vào các vũ hội, yến tiệc, khi đã qua lễ trưởng thành, ở năm mười lăm tuổi. Nếu chưa đủ tuổi thì các vị tiểu thư vẫn phải hạn chế ra ngoài một mình.

Việc học tập của các tiểu thư chỉ được giải quyết tại nhà, không được công khai học tại trường, lớp. Trong luật pháp của vương quốc không hề ghi lại điều đó, nhưng nó được xem là tục lệ không thể thay đổi, không ai trong vương quốc sẽ đưa con gái mình đến trường cả.

Iris được đến lớp vì cô may mắn có người cha là Alan.

Sau khi đã đảm bảo không thiếu thứ gì, Alan yên tâm cho Iris vào lớp, lại đến nhắn nhủ vài câu với thầy giáo rồi mới rời đi, vào khu buôn bán. Alan muốn tìm áo váy và giày mới cho Iris. Những thứ này trong dinh thự không có sẵn, phải mua mới. Ngày hôm qua mãi lo việc đi học, ông quên mất phải đưa cô đi may quần áo. Đúng là càng già càng đãng trí.

Alan đi qua nhiều cửa hàng, cuối cùng quyết định vào xem cửa hàng lớn nhất mà các quý cô hay lui tới. Cửa hàng này chuyên bán tất cả những vật dụng dành cho các quý cô, đa dạng và tinh xảo. Ông vừa vào cửa liền có một vị tiểu thư trẻ ra tiếp đón.

“Quý ngài đây là lần đầu đến ạ? Chẳng hay ngài muốn tìm gì? Cho phu nhân hay con gái?”

“Ta muốn tìm váy áo cho con gái ta. Con bé năm tuổi. Thân hình khá nhỏ nhắn.”

“Tôi hiểu rồi ạ. Mời ngài theo tôi.”

Alan đi theo sau vị tiểu thư nọ, vừa lúc đi ngang hàng tủ trưng bày, ông trông thấy chiếc váy xanh navy dành cho các quý cô trưởng thành, được đặt trong chiếc tủ đẹp nhất.

Alan bất giác cảm thấy màu xanh navy sẽ rất hợp với Iris khi con bé đã trưởng thành. Tuy nhiên, bây giờ Iris chỉ mới năm tuổi, những màu nhạt và tươi tắn mới phù hợp với trẻ con hơn.

Alan tiếp tục theo sau vị tiểu thư.

Ông chọn cho Iris ba bộ váy, một đôi giày, một đôi bông tai và một chiếc khăn buộc tóc. Lúc ra thanh toán, Alan lại đi ngang qua chiếc tủ ban nãy.

Vị tiểu thư nọ thấy ông cứ nhìn bộ váy mãi mới lên tiếng.

“Nếu ngài thấy vừa lòng thì cứ mua về cho con gái, chờ sau này trưởng thành rồi mặc. Chiếc váy này được làm từ chất liệu vải tốt nhất, đường chỉ chắc chắn, tỉ mỉ, cho dù để qua hai mươi năm cũng sẽ không hư hao.”

Alan vẫn nhìn bộ váy, không lên tiếng.

Vị tiểu thư nhìn ra ý muốn mua bộ váy của ông, tiếp tục nói thêm.

“Cả đôi giày và chiếc vòng cổ cũng là hàng cao cấp nhất của tiệm chúng tôi đấy ạ. Phối cùng bộ váy sẽ đặc biệt hoàn hảo... "

Vị tiểu thư bán váy nói mãi không dừng.

Cuối cùng, Alan mua bộ váy với cả giày và vòng cổ. Ông mang theo lỉnh kỉnh đồ đạc đã thanh toán đi thăm người bạn già ở hiệu sách, chờ Iris tan học.

“Chú Alan, chú lại tới à?” Chàng trai tóc vàng mắt xanh niềm nở hỏi.

“Baron, cháu về rồi?” Alan đặt những chiếc túi xuống.

“Dạ, cháu vừa về hôm qua. Cháu sẽ ở lại một tháng để tiêu thụ, nhập hàng rồi mới đi ạ.” Baron đi pha trà.

“Cháu thật năng động, như cha cháu lúc trẻ vậy. Lão Baron đâu rồi?”

“Cha đi lấy sách rồi ạ.”

Baron nghi hoặc nhìn những chiếc túi: “Những thứ này chú mua cho ai vậy ?”

“Là con gái ta. Ta vừa nhận nuôi con bé hôm kia. Bây giờ nó đang đi học, cũng gần tan rồi.”

Alan nhận tách trà từ tay Baron, khẽ thổi, rồi ngưng lại. Ông rũ mi, không nhìn vào mắt Baron.

“Dạo này, thông thương không gặp vấn đề gì chứ?”

Baron giữ cho thái độ của mình thật bình thường. Người thanh niên tóc vàng mắt xanh biết, chú Alan vẫn còn tự trách vì chuyện của mẹ, cậu và bà ngoại.

Chú Alan là người tốt, Baron không muốn chú mãi chìm trong dằn vặt.

“Không thưa chú. Nhờ có chú mà vấn đề thông thương của Odrysia mấy năm trở lại đây đã dễ thở hơn rồi.”

Alan im lặng.

Baron cũng không lên tiếng.

Sau khi dùng xong tách trà, Alan đứng dậy.

“Ta cũng nên đi đón con gái thôi. Chào cháu.”

“Tạm biệt chú Alan.”

Lúc này, Iris đang đứng dựa bên bờ tường lớp học, nhìn những phụ huynh đón con của họ về. Những đứa trẻ đó có rất nhiều đứa được bế về nhà. Cô bé tự hỏi không biết cảm giác được bế là như thế nào?

“Iris, về nhà nào.”

Iris nâng túi đi học, chạy về phía Alan. Cô đưa tay định học những đứa trẻ kia đòi bế. Nhưng khi thấy những chiếc túi giấy trên cả hai tay ông thì dừng lại.

Iris thả tay xuống. Cô loay hoay định nắm lấy tay ông như lần trước, nhưng cũng không có chỗ để nắm. Iris đành đi vòng ra phía sau Alan, nắm lấy vạt áo ông.

Hai người cùng về nhà.

Iris nghĩ: Để ngày mai vậy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

YGinger

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/6/16
Bài viết
223
Gạo
180,0

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Qua qua qua, chắc chương này ít lỗi hơn rồi phải hong nhỉ? Mình sửa lại những lỗi trên rồi. Lại cảm ơn bạn nghen. Nam chính thì... mình quăng bom thôi chứ còn rất rất rất lâu nữa mới xuất hiện. Mình để chữ tình cảm trên thể loại chứ tới nửa sau, gần cuối mới có. TVT. Muốn tự vẽ bìa cho mình quá mà... vẽ màu rất tệ hại TT.
 
Bên trên