Iris White - Tạm dừng - Akaihane

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Thôi… để lần sau vậy.
Chương 4: Quốc tang

Sau khi về nhà, Alan đưa hết quần áo mới cho Iris, chỉ giữ lại chiếc đầm xanh navy. Ông đặt nó vào một chiếc hộp gỗ cùng với đôi giày và chiếc vòng cổ, rồi cất ở một chỗ sâu trong nhà kho.

Alan nghĩ chiếc vày này dù sao Iris cũng chưa thể mặc được, thì thôi cất đi, sau này sẽ đưa cô trong lễ trưởng thành. Mặc dù, lúc đó chiếc váy hẳn đã lỗi thời rồi…

Tối hôm ấy, Alan lại dạy học cho Iris. Lần này ông dạy cho cô nội dung trong quyển “Cơ sở của hình học”. Ông vẫn muốn kiểm tra lại khả năng ghi nhớ của cô.

Quả nhiên, Iris đọc quyển sách trong vòng một tiếng liền có thể thuộc lòng nội dung trong đó.

Lúc này, Alan mới chắc chắn rằng Iris quả thật có trí nhớ hơn hẳn người bình thường. Trong lòng ông cảm thấy tự hào về đứa con gái của mình.

Alan bắt đầu điều chỉnh lại cách dạy cho phù hợp với khả năng của Iris. Ông đưa cho Iris những bài tập ứng dụng cách vẽ hình, cô bé rất nhanh giải được hết mà không cần hỏi ông bài nào.

Alan lại xác định được thêm khả năng ứng dụng giải quyết vấn đề của Iris đồng bộ với khả năng ghi nhớ. Như vậy thì việc học tập tri thức đối với con bé rất dễ dàng.

“Tối nay đến đây được rồi, con về phòng ngủ đi.”

Iris ngẩng đầu, hỏi: “Con có thể đem quyển “Cơ sở của hình học” này về phòng không?”

“Được chứ.” Alan cười.

Iris ôm lấy quyển sách bằng cả hai tay, rời đi.

Nhìn dáng vẻ quý sách của Iris, Alan nghĩ có lẽ ông nên sớm dẫn con bé đến quốc thư. Nhưng trước hết ông phải xây cho cô một thư phòng. Thời còn trẻ, ông có một căn thư phòng chứa rất nhiều sách, nhưng về sau lại đem hết tất cả quyên cho quốc thư, thư phòng cũng bị làm thành nhà kho.

Iris có vẻ giống ông, rất thích sách. Mặc dù không biết sau này sẽ ra sao nhưng bây giờ cứ xây cho cô một căn phòng sách để cô vui vẻ cũng tốt.

Đã nghĩ liền làm, ông gọi quản gia tới để bàn việc xây thư phòng.

*******

Sáng hôm sau, lúc Alan đang khoác áo chuẩn bị dẫn Iris ra ngoài, thì nhận được tin.

“Chủ nhân, quốc vương đã băng hà tối qua. Tin tức vừa được truyền ra từ trong cung sáng nay ạ.” Lão quản gia vội vã thông báo.

Alan sững sờ, mặc dù quốc vương bệnh nặng kéo dài đã lâu, nhưng ông không ngờ ngài sẽ ra đi vào lúc này. Vương tử còn quá nhỏ…

Iris đứng một bên nhìn dáng vẻ sầu khổ mất mát của cha mình. Cô bé biết quốc vương là ai, biết băng hà là như thế nào. Nhưng cô không hiểu tại sao cha lại buồn đến như vậy, trong khi cô lại không cảm thấy gì cả.

Alan nhanh lấy lại tinh thần, gấp rút đi thay lễ phục. Sau đó dặn dò lão quản gia.

“Bây giờ, ta sẽ đưa Iris tới hiệu sách. Đến trưa, ngươi hãy đón con bé về giúp ta.”

Nói xong, Alan dẫn Iris đi.

*******

“Ai u! Con gái nhà ai mà đẹp quá vậy. Về làm con dâu của lão nha.”

Iris ngơ ngác.

Thanh niên Baron cười trừ.

“Con trai ông đã mười bảy. Con gái tôi mới có năm tuổi!” Alan gắt.

Alan hít một hơi rồi từ từ thở ra.

“Quốc vương đã đi rồi.”

Sắc mặc của thanh niên Baron và lão Baron sạm đi. Không khí trong căn phòng bỗng trở nên ngưng động. Ngoại trừ Iris vẫn còn nhỏ, đối với những người còn lại trong phòng, đây là một tin xấu.

Alan lại thở ra một hơi: “Tôi để Iris lại đây, nhờ ông trông con bé giúp tôi. Tôi phải vào cung.”

“Được rồi. Ông đi đi. Tôi sẽ kêu Baron chơi với nó.” Lão Baron cảm thấy có lẽ lúc nãy ông đùa không đúng lúc.

Alan yên tâm rời đi.

Lúc này, thanh niên Baron nhận mệnh chơi với Iris.

“Em nhỏ, có muốn ăn kẹo không?” Thanh niên Baron chìa kẹo.

Iris nhận lấy, im lặng ăn.

Năm phút sau…

“Em nhỏ, uống trà chứ?” Thanh niên Baron bưng trà.

Iris nhận trà, im lặng uống.

Lão Baron đi ngang, bắt gặp cảnh ấy, cảm thấy có điều gì đó không đúng. Nhưng lão không nghĩ ra nên thôi mặc kệ.

Mười lăm phút sau…

“Em nhỏ, có thấy nóng không? Để anh quạt cho nha.” Thanh niên Baron rút cây quạt không biết từ nơi nào, bắt đầu phe phẩy.

Iris im lặng hưởng những cơn gió mát.

Lão Baron lại đi ngang. Lần này, ông tỉnh ngộ, thằng con nhà ông rõ ràng đang hầu hạ con bé đó chứ có phải chơi đùa gì đâu.

Thanh niên Baron đứng quạt đến mỏi tay, thầm nghĩ: Tại sao mình lại đi quạt cho con bé này nhỉ?

Mọi chuyện phải bắt đầu từ việc Iris quá im lặng. Người ta cho kẹo thì ăn, bưng trà thì uống, quạt cho thì… hưởng, nhưng trong im lặng. Iris không nói chuyện, cho nên thanh niên Baron cũng không biết cô bé muốn gì. Dẫn đến, thanh niên tìm cách để cô thoải mái, vui vẻ từ đó sẽ nói vài câu... Thế nhưng, độ thoải mái tăng mà Iris cứ câm như hến, cho nên thanh niên Baron tiếp tục chịu khổ.

Thanh niên Baron giác ngộ, xe ngựa đã lao xuống ruộng, cần đổi chiến lược để bản thân không lội sình.

Thế là thanh niên Baron buông quạt.

“E hèm. Em nhỏ muốn nghe anh kể chuyện không?”

Iris nhìn Baron, không lên tiếng.

Thanh niên Baron khổ não. Này là đồng ý hay không đây?

Thôi, cứ tính im lặng là đồng ý vậy.

Thanh niên Baron bắt đầu kể lại những câu chuyện anh gặp được trong lúc thông thương qua các quốc gia. Iris có vẻ rất thích những câu chuyện đó. Có lẽ, trẻ con luôn tò mò những điều mới lạ.

Iris ngồi nghe chăm chú cho đến khi lão quản gia đến đón cô bé về.

Phải đến khi Iris đã đi được một lúc lâu, thanh niên Baron mới phát hiện ra, cô bé vẫn chưa nói với anh được một câu nào.

Baron gục đầu trên thành ghế.

Chàng thanh niên mắt vàng tóc xanh cảm thấy bản thân thật thất bại... trước một đứa con nít.

Iris đi trên đường, nhìn thấy trước cửa mỗi nhà đều treo vải đen. Cô bé bất giác nghĩ tới người cha vẫn đang ở trong cung của mình.

Tại lễ tang của quốc vương trong vương cung, các vị quan nhỏ giọng bàn tán. Tiếng xì xầm bao trùm lễ đường buổi Quốc tang.

“Quốc vương qua đời rồi. Vương tử mới tám tuổi… Chẳng lẽ để vương hậu nắm quyền sao? Odrysia sẽ đi về đâu đây…”

Những câu hỏi đặt ra về tương lai của vương quốc tràn ngập trong buổi lễ, khiến cho những người có mặt tại nơi đây phải bất an, lo sợ. Trong lòng những người dự tang lại bồn chồn không yên, thay vì, đau buồn cho người đã khuất.

Cái chết của người đứng đầu vương quốc luôn sẽ khiến người dân lo lắng, hơn là thương tiếc. Một vị vua có thể đạt được rất nhiều. Nhưng, cũng mất đi thật nhiều.

Alan vẫn luôn đứng ở một góc, chìm sâu vào bầu không khí u ám của tang lễ. Một người bạn học thời trẻ của ông đã qua đời rồi…

“White đại học sĩ, vương hậu cho gọi ngài.” Nữ quan thân cận của vương hậu thông báo.

Cái gì nên đến cũng sẽ đến.

Alan theo sau nữ quan.

“Ta nghe nói ngươi vừa nhận nuôi một đứa con gái?” Vị vương hậu Helen White vừa nói vừa thong thả cắt tỉa chậu hoa. Trên mặt bà không hề có vẻ u buồn của một người vừa mất chồng.

“Chỉ là một đứa trẻ đáng thương thôi ạ.” Alan khom người thưa.

Vương hậu đặt kéo xuống: “Ngươi thật giàu lòng nhân ái. Vậy hãy mang theo lòng thương người của ngươi mà phò tá hoàng tử lên ngôi vua đi.”

Alan cúi mặt, hạ người, bắt chéo một bàn tay trước ngực: “Thần rất sẵn lòng phò tá vương tử nếu như người đừng cố lôi kéo quyền lực về phía gia tộc White, thưa vương hậu.”

Helen vỗ bàn: “Ngươi không phải cũng mang họ White sao!? Là con cháu của gia tộc White thì không phải nên tranh lấy quyền lợi cho gia tộc? Còn ngươi thì tại sao cứ trốn tránh trong cái nhà rách đó!? Cái chí khí hùng hồn bảo vệ cho đám thương nhân năm đó của ngươi đâu rồi!”

Alan im lặng.

Vương hậu nhắm mắt, thở ra một hơi: “Ngươi vẫn giận ta chuyện năm đó sao?”

“Thần hèn mọn, không dám.”

“Được rồi, ngươi lui đi.” Vương hậu phất tay.

Alan khom người, chắp tay với vương hậu rồi rời khỏi.

Vương hậu Helen White chờ Alan rời đi, mới phân phó nữ quan thân cận.

“Tìm người theo dõi hắn ta, cả đứa bé tên Iris kia nữa.”

*******

“Quản gia, họ đang làm gì vậy?” Iris thắc mắc nhìn những người lạ mặt không ngừng ra vào dinh thự.

Lão quản gia ngạc nhiên khi nghe cô hỏi. Sau khi vào dinh thự tới nay, đây là lần đầu tiên vị tiểu thư này nói chuyện với ông.

“Tiểu thư, bọn họ đang đo đạc để chuẩn bị xây thư phòng mới .”

Iris nhìn đám người đang bận rộn, không lên tiếng nữa.

Lão quản gia cảm thán, vị tiểu thư này không những có vẻ ngoài xinh xắn mà giọng nói cũng dễ nghe. Tuy nhiên, lại quá trầm lặng so với một đứa trẻ.

Lão quản gia thở dài, bảo Iris chuẩn bị túi rồi thay Alan dẫn cô đến lớp học.

*******

Đoàn tang lễ chậm tiến trên con phố. Chiếc quan tài của nhà vua được nâng ở đầu đoàn người đưa tang. Mặt trời buổi chiều tà in bóng đoàn người sao thật nặng nề. Những cánh hoa tang bay khắp trời, cùng với những tấm lụa đen treo hai bên đường, khiến lòng người càng thêm mất mát, đau thương, cũng thật mờ mịt .

Alan lẫn trong đoàn người. Dáng vẻ ông bước đi mang đầy mệt mỏi. Các vị quan, quý tộc khác sau khi dự lễ phúng viếng đã sớm rời vương cung. Còn ông thì lại muốn tiễn người bạn học này cho tới cuối chặng đường nhân sinh. Người bạn này của ông khi còn sống đã phải gánh vác cả một vương quốc, ông hy vọng khi nhắm mắt, Arnold sẽ được yên giấc.

Có một điều mỉa mai, đó là những người thân duy nhất của nhà vua lại không có trong đoàn người đưa tang này. Vương tử đã sớm khóc tới ngất đi trong lễ phúng điếu. Còn vương hậu thì… có lẽ đang cố gắng lôi kéo các vị đại quý tộc.

Helen à, cô còn có thể vô tình đến mức nào đây?

“Arnold à Arnold, đến cuối cùng lại chỉ có mình tôi tiễn ông sao?” Alan lẩm bẩm rồi thở dài.

Alan hối hận, năm đó ông không nên để Arnold lấy Helen, không nên tác thành cho hai người. Nếu như vậy thì có lẽ, mỗi người trong các ông đã không phải ôm đau khổ mà sống như thế này. Ông đã sai từ rất lâu rồi.

Alan đứng trong đoàn người cho đến khi chiếc quan tài màu đen bị đất lấp đi, vĩnh viễn nằm sâu dưới lòng đất, mới quay lưng rời khỏi.

*******

Lớp học đã tan, Iris lại chờ Alan đến đón mình, cô vẫn đứng ở cái vị trí hôm qua cô đã đứng. Như thế thì Alan sẽ dễ dàng tìm thấy cô hơn. Hôm nay cô nhất định sẽ thực hiện hành động đòi bế của mình.

Vừa nhát thấy Alan, cô liền lập tức vừa chạy, vừa giơ hai tay, chuẩn bị thực thi hành động.

Alan lại bất ngờ khuỵu xuống, ôm lấy cô. Cái bóng của ông che lấp cả mặt trời, ánh sáng không thể nào lọt qua. Và, chứa đựng biết bao sự đau khổ.

Iris cảm giác thấy nỗi bất lực sâu nặng trên người ông. Ông ôm lấy cô như ôm lấy thứ quý giá cuối cùng của bản thân vậy. Cái ôm khiến người khác phải đau lòng và thương tiếc.

Cô bé lại buông tay.

Thôi… để lần sau vậy.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Và, chính câu trả lời ấy đã góp phần đưa nhân loại vượt lên trên số phận.
Chương 5: Mua sách

Đêm ngày quốc tang, Alan lên cơn sốt, lâm vào mê man. Lão quản gia gấp rút đi gọi y quan, để lại hai người hầu chăm sóc Alan.

Iris bị bắt ngồi một bên canh chừng, người lớn không để cô lại gần, sợ cô nhiễm bệnh. Hôm nay, cô bé cũng không cần phải học buổi tối nữa. Cô bé nhìn hai nữ hầu bận rộn mà buồn trong lòng. Cô cũng muốn chăm sóc cha, không biết cha cô bệnh như thế nào? Tại sao ông đi cả ngày đến tối lại thành ra như vậy?

Y quan nhanh đến rồi nhanh đi. Bệnh của Alan không đáng ngại. Chỉ là đang độ trở trời, ông lại mệt mỏi sau sự ra đi của quốc vương, nên mới nhiễm bệnh. Chỉ cần ông nghỉ ngơi ba ngày, sẽ hồi phục.

Mọi người trong dinh thự lúc này mới yên tâm. Iris cũng được phép đến bên giường Alan. Cô bé bắt một cái ghế cao, leo lên ngồi. Nhìn cha mê man, cô tự hỏi, không biết chừng nào ông hết sốt?

Hôm sau, Iris lại đến thăm ông, vẫn bắt một cái ghế cao, vẫn ngồi ở vị trí cạnh giường Alan như ngày hôm qua. Nhưng hôm nay, cô bé mang theo một quyển sách lấy từ phòng cha cô. Lão quản gia bảo, cô có thể mang sách trong phòng cha ra ngoài đọc, nhưng đừng động đến những thứ trên bàn. Thế nên cô bé sẽ đọc sách, chờ cha tỉnh dậy.

Alan chung quy bệnh không nặng, nên chỉ giữa trưa là tỉnh. Vừa mở mắt, ông liền trông thấy đứa con gái nhỏ đang đọc sách bên giường, như một bà cụ non. Ông cười hiền từ, nụ cười hằn lên vết chân chim nơi khóe mắt, chống tay, nâng người.

Đã bao lâu rồi khi ông nhận được sự quan tâm từ người thân? Đã bao lâu rồi, sau một cơn bạo bệnh, ông trông thấy ai đó bên giường mình?

Iris nhảy xuống ghế, định đỡ ông dậy, nhưng cô bé quá thấp so với chiếc giường. Lúc cô vẫn còn loay hoay dưới chân giường, Alan đã tự mình ngồi dậy. Cô bé đành leo lại trên chiếc ghế cao.

“Tại sao không ra ngoài chơi lại ngồi đọc sách như thế này?”

Iris lắc đầu: “Con thích đọc sách.”

Alan vỗ đầu con gái: “Con thật không giống một đứa trẻ.”

Trong đầu Iris nảy ra một dấu chấm hỏi vĩ đại. Giống một đứa trẻ là như thế nào?

Vì Alan vẫn chưa thể xuống giường, nên nhiệm vụ đưa đón Iris tới lớp về nhà, được giao lại cho lão quản gia.

Trong lòng Iris có chút không vui. Nếu cha không đón cô thì cô lấy ai đòi bế đây? Chừng nào cái nguyện vọng nho nhỏ của cô mới thành đây?

Hôm đó, Iris ngồi trong lớp, lần đầu tiên mất tập trung, hồn thả trên những tầng mây.

Thầy giáo đang giảng về một số bài thơ của danh nhân trong vương quốc. Iris lúc đầu không hề chú ý, cho đến khi cô nghe thấy tên cha cô, Alan White.

Cô bé nghiêng đầu nhìn thầy giáo.

Thầy giáo trẻ trông thấy cô nhìn, vội chỉnh giọng.

“Bài thơ “Cả đời” này được ngài Alan White, bây giờ là đại học sĩ đại nhân, viết nên trong lúc học tập tại thần điện, nhân một lần ngẫu hứng tranh luận cùng thầy giáo về việc “học”. Lần ấy, giáo sĩ hỏi các học sinh của mình, “Các trò dùng bao nhiêu thời gian trong cuộc đời để học?” Tất cả học sinh đều trả lời là mười năm, giáo sĩ cũng cho như vậy là đúng. Giáo sĩ cho rằng con người chỉ học vỏn vẹn trong mười năm. Thế nên, trong mười năm ấy, họ không được phép lãng phí thời gian, phải cố gắng nhồi nhét vào đầu những kiến thức học được. Nếu không sẽ trở thành kẻ vô dụng…”

Iris thầm phản bác trong đầu: Con người đâu phải chỉ học trong mười năm trên lớp.

Thầy giáo trẻ lại tiếp tục: “… Lúc ấy, ngài Alan White lập tức phản bác lại lời của giáo sĩ. Ngài White cho rằng con người dùng cả đời để học. Hằng ngày nhìn thấy những điều mới chính là học, nghe thứ lạ cũng là học, những cảm giác lạ lẫm đến từ các giác quan cũng là học. Kinh nghiệm của con người, mỗi ngày mỗi có, vậy tại sao lại nói chỉ học trong mười năm? Hơn nữa, học không phải là học nhiều thứ, để rồi không hiểu. Nếu không hiểu bản thân đang học gì thì còn học để làm chi? Đó sẽ không phải “học” chân chính mà chỉ là sao chép lại những nội dung được dạy. Cũng trong phút cao hứng ấy, ngài Alan White đã làm nên bài thơ “Cả đời” thức tỉnh mọi người về việc “học”. Từ đó, tên của ngài, Alan White, được lưu truyền khắp vương quốc. Bài thơ “Cả đời” được đưa vào sách giáo khoa để cảnh tỉnh các em nên hiểu những gì mình đang học…”

Thầy giáo ngưng trong chốc lát, rồi lại nói tiếp.

“… Hôm nay, các em rất may mắn khi được học tập cùng với con gái của Alan White đại học sĩ đại nhân đấy.”

Những học sinh trong lớp bỗng rú lên như sói tru, làm cho những người đi ngang qua lầm tưởng hôm nay thầy giáo giảng về tập tính của động vật. Lớp học bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Iris thầm nghĩ: Cảm giác nhìn thấy tên cha mình trong sách giáo khoa thật khó tả.

Cô bé bỗng nhớ lại lúc cô được nhận nuôi. Lần đó, cha cô còn té lăn từ trên cầu thang xuống. Iris cảm thán, cha cô trông chẳng giống danh nhân tẹo nào.

Cuối cùng, bài giảng ngày hôm đó của thầy giáo trẻ phải kết thúc sớm, vì đám học trò lợi dụng tình hình bắt đầu quậy phá, nhảy nhót. Thầy giáo trẻ bất lực, không cản được.

Còn Iris tiếp tục phiền não chuyện chừng nào mới được bế của cô. Thế là, người lớn buồn phiền chuyện người lớn, con nít lo lắng chuyện con nít. Cho dù bên ngoài trông có già dặn như thế nào thì linh hồn cũng chỉ là của một đứa trẻ thôi.

Sáng ngày thứ hai sau khi Alan hết sốt, ông vẫn phải nằm trên giường vì cơ thể còn yếu.

Iris hằng ngày luôn mang theo một quyển sách đến thăm ông.

Alan thở dài: “Trẻ con vẫn nên hoạt bát một chút, nói nhiều một chút, đừng cứ suốt ngày đọc sách như vậy.”

Iris không hiểu nhìn ông.

Alan chỉ vào quyển sách, bảo: “Đọc sách cũng tốt, nhưng thế giới bên ngoài vẫn còn rất nhiều thứ đáng để tìm hiểu. Sao con không ra ngoài chơi? Đến hiệu sách thì sao?”

Iris ngẫm nghĩ: Anh trai ở hiệu sách rất tốt bụng, nơi đó lại có rất nhiều sách. Đó là nơi thứ hai có nhiều sách mà cô bé biết ngoài thư viện.

Alan trông vẻ trầm tư của Iris, cảm thấy có hi vọng.

“Thế nào? Có muốn đi không? Ta sẽ bảo lão quản gia dẫn con đi. Hôm nay con không phải đi học thì có thể ở hiệu sách đến chiều đấy.”

Iris dao động, nghĩ đến cả kho sách có thể đọc ở hiệu sách.

Alan lấy ra hai đồng xu, tiếp tục dụ dỗ: “Hai đồng này đủ để con mua một quyển sách mang về đó.”

Iris không nghĩ nữa, nhận lấy hai đồng, leo xuống ghế.

Alan nhìn theo cái bóng nhỏ của cô, nở nụ cười, xem ra ông đã tìm được cách để dạy bảo đứa con này rồi.

Iris đến hiệu sách trong lúc vừa nhập sách mới. Lão Baron đang ngồi xổm kiểm tra sách. Lão vừa làm, vừa đấm đấm phía sau lưng.

“Ai… Già rồi, đến kiểm sách thôi cũng thấy mệt. Phải chi có ai làm dùm mình.”

“Ông ơi, để cháu giúp ông.”

Cha dạy phải biết giúp đỡ người già, Iris nhớ lại.

Lão Baron dừng tay: “Ai da, bé Iris đến chơi à? Công việc nhàm chán này mà cháu lại muốn làm sao?”

Iris gật đầu chắc nịch.

“Cũng được. Cháu lại đây để ông chỉ cháu.”

Iris chạy lại.

“Cũng không khó đâu. Cháu đọc sơ qua nội dung của những quyển sách này rồi phân loại là được. Mà… cháu biết chữ chứ?”

Iris gật đầu.

Lão Baron yên tâm để cô phân loại sách. Thật ra, lão lại quên rằng, đứa con nít năm tuổi thì biết thế nào là phân loại sách chứ. Chúng nó còn chẳng biết sách có những thể loại gì nữa là.

Nhưng Iris không phải chỉ là một đứa trẻ năm tuổi bình thường, chỉ biết chìm trong các trò vui. Cô bé yêu sách, lại có trí nhớ tốt đến không tưởng. Việc nhận biết sự khác và giống nhau giữa các quyển sách, đối với cô rất dễ dàng. Hơn nữa, cô thích công việc này, vì có thể được đọc trước những quyển sách .

Iris cũng không cần phải đọc lướt từng quyển một. Tốc độ đọc sách bình thường của cô rất nhanh, chỉ năm phút là xong một quyển. Và cho dù có đọc nhanh, thì cô bé vẫn nhớ như in những thứ đã đọc. Sở dĩ cô cứ hay ôm một quyển sách cả ngày, là vì muốn ngẫm đi, ngẫm lại từng dòng, từng con chữ của quyển sách, chúng làm cô say mê khôn tả.

Iris vui vẻ tận hưởng công việc. Cô bé đọc hết quyển này tới quyển khác, chăm chú đến không phát hiện thanh niên Baron đi từ bên ngoài vào.

Thanh niên Baron vừa ra ngoài kiểm tra đoàn thương buôn của anh. Hàng hóa bán ra thu lãi rất nhiều khiến anh cao hứng. Nhưng vừa bước vào cửa nhà, lại trông thấy Iris ngồi giữa đống sách. Thanh niên nhớ đến lần trước cô bé đến chơi, cảm giác thất bại ùa về.

“Iris đang làm gì vậy cha?”

Lão Baron đang ngồi tính doanh thu tháng này của tiệm, ngẩng đầu trả lời: “Nó đang phân loại sách cho ta.”

Lão nhìn nhìn cái vẻ thất bại ủ dột của thằng con.

“Hì hì, lúc nãy nó nói với ta được một câu đấy.” Lão Baron cười trên nỗi đau của thằng con ruột.

Thất bại tăng thêm một nấc, thanh niên Baron quay qua nhìn Iris một cách tủi thân. Bé xinh đẹp, sao không nói chuyện với anh trai này.

Trông bộ dạng xem sách chăm chú của Iris, thanh niên Baron mới nhớ ra. Một đứa con nít năm tuổi biết phân loại sách sao? Thanh niên Baron vẫn thực tế hơn lão Baron nhiều lắm.

Lại nhìn đến những chồng sách được phân loại hẳn hoi xung quanh Iris, thanh niên Baron nghĩ. Hẳn nó thông minh hơn những đứa trẻ khác.

Iris đặt quyển sách cuối cùng lên một trong những chồng sách, kết thúc công việc. Cô bé nghiêng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, mặt trời đã lên đến đỉnh, đã là buổi trưa rồi. Cô đứng dậy, đi bước nhỏ đến chỗ lão Baron.

“Cháu muốn mua sách.”

Lão Baron nhìn thằng con ngồi thu lu một góc, cười cười. Câu thứ hai!

“Cháu cứ thoải mái chọn đi… Thằng Baron đâu, mau dẫn em nó đi xem sách.”

Thanh niên Baron phấn chấn nhận nhiệm vụ, vừa đi, vừa hỏi: “Em muốn mua sách gì?”

Iris không lên tiếng, lắc lắc đầu. Cô cũng không biết nên mua sách gì, ở đây có quá nhiều sách để chọn. Cô bé nghĩ, hẳn nên lấy cuốn nào muốn đọc nhất, vì chỉ được lấy một quyển.

Iris không để ý thanh niên Baron nữa, quay nhìn xung quanh tìm sách.

Thanh niên Baron đau lòng. Em gái nhỏ, đến nói chuyện với anh trai này cũng thấy phiền à? Mình bị ghét sao? Thanh niên ai oán tựa vào kệ sách, hóa bóng ma trong nhà hát opera.

Iris một mình càng đi, càng sâu, qua khỏi những kệ sách mới ở bên ngoài, tiến vào quầy sách cũ. Không khí ở đây đậm mùi giấy hơn ở bên ngoài, còn hơi mang theo mùi mốc. Cô bé cũng bỏ qua những cuốn sách cũ được đặt ngay ngắn trên kệ. Bởi vì, cô biết rõ những quyển như thế rất quý, mà cô thì sẽ không đủ tiền mua. Iris lại đi sâu hơn, vào những chiếc kệ trong cùng. Nơi đây, bụi bặm và đầy mạng nhện, chính là nơi ít được quan tâm nhất trong hiệu sách. Tuy nhiên, những cuốn sách cũ bị lãng quên trong góc sâu này, lại có sức hấp dẫn đối với cô. Cô bé tò mò muốn biết bản thân sẽ tìm được gì trong góc sách này.

Bỗng nhiên, Iris nhìn thấy nó, quyển sách của định mệnh, là vật đã ảnh hưởng đến một câu trả lời của cô về sau, là vật đã lái tương lai của cô vào đúng hướng đi của nó.

Và, chính câu trả lời ấy đã góp phần đưa nhân loại vượt lên trên số phận.

Với vẻ ngoài cũ nát nhưng vẫn còn bìa, cô bé nhìn thấy trên đó cái tên “Những vị thần”.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Hi bạn, thấy truyện bạn lâu rồi mà hôm nay mới có thời gian ngồi đọc. Mình mới đọc 3 chương đầu, thấy truyện bạn cuốn hút ngay từ những dòng đầu tiên. Cách viết rất đặc trưng, có chút Tây, không hề bị pha lẫn bởi các thể loại truyện khác. Mình thích những truyện thần thoại, giai đoạn đầu này chưa thấy yếu tố đó, tiếp tục theo dõi truyện vậy. Mong là bạn sẽ đi đến hết con đường, mình sẽ cố gắng theo cùng bạn :)!

Ông mang theo lỉnh khỉnh đồ đạc đã thanh toán đi thăm người bạn già ở hiệu sách, chờ Iris tan học.
Lỗi sai xíu xiu: từ "lỉnh kỉnh" nha bạn!

Mình góp ý một chút là câu cú, văn phong của bạn đang rất mượt, bỗng nhiên ở chương 3, đoạn hội thoại giữa Alan và Baron, bạn lại thêm từ "ạ" sau mỗi câu của Baron khiến câu văn trở nên miễn cưỡng và mất đi chất Tây vốn có.
Với lại nếu có thể bạn cho phông chữ bé hơn được không, chữ to hơi khó đọc? Theo quy định của Gác là phông chữ để ở mức 13 thôi, nếu mình nhớ không nhầm.
Thêm một điều nữa nếu bạn chưa biết là khi bạn trả lời bình luận của một ai đó, bạn có thể tích vào chữ "trả lời" ở góc phải ngay phía dưới bình luận. Khi đó người được bạn trả lời sẽ nhận được thông báo và họ sẽ biết để vào đọc.
Chúc bạn viết truyện ngày càng hay! :)
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
“Vi thần hèn mọn, không dám.”
Chỗ này mình nghĩ là nếu bạn đã muốn theo phong cách hơi cũ của phương Tây thì nên chuyển thành "thần" thôi. Để là vi thần thì mình nghĩ chỉ trong hoàn cảnh truyện cổ đại phương Đông, nhất là ở Trung Quốc thì hợp hơn.
Chúc bạn viết truyện tốt nhé! :D
 

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Chỗ này mình nghĩ là nếu bạn đã muốn theo phong cách hơi cũ của phương Tây thì nên chuyển thành "thần" thôi. Để là vi thần thì mình nghĩ chỉ trong hoàn cảnh truyện cổ đại phương Đông, nhất là ở Trung Quốc thì hợp hơn.
Chúc bạn viết truyện tốt nhé! :D
Cám ơn bạn nhiều lắm lun á, mình rối loạn vụ sử dụng từ lắm. Tại cái đứa hay coi phim cổ trang, kiếm hiệp như mình mà lại đi viết châu âu trung cổ... =__=.
 

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Hi bạn, thấy truyện bạn lâu rồi mà hôm nay mới có thời gian ngồi đọc. Mình mới đọc 3 chương đầu, thấy truyện bạn cuốn hút ngay từ những dòng đầu tiên. Cách viết rất đặc trưng, có chút Tây, không hề bị pha lẫn bởi các thể loại truyện khác. Mình thích những truyện thần thoại, giai đoạn đầu này chưa thấy yếu tố đó, tiếp tục theo dõi truyện vậy. Mong là bạn sẽ đi đến hết con đường, mình sẽ cố gắng theo cùng bạn :)!


Lỗi sai xíu xiu: từ "lỉnh kỉnh" nha bạn!

Mình góp ý một chút là câu cú, văn phong của bạn đang rất mượt, bỗng nhiên ở chương 3, đoạn hội thoại giữa Alan và Baron, bạn lại thêm từ "ạ" sau mỗi câu của Baron khiến câu văn trở nên miễn cưỡng và mất đi chất Tây vốn có.
Với lại nếu có thể bạn cho phông chữ bé hơn được không, chữ to hơi khó đọc? Theo quy định của Gác là phông chữ để ở mức 13 thôi, nếu mình nhớ không nhầm.
Thêm một điều nữa nếu bạn chưa biết là khi bạn trả lời bình luận của một ai đó, bạn có thể tích vào chữ "trả lời" ở góc phải ngay phía dưới bình luận. Khi đó người được bạn trả lời sẽ nhận được thông báo và họ sẽ biết để vào đọc.
Chúc bạn viết truyện ngày càng hay! :)

Cám ơn bạn nhiều nhiều nhiều lắm mình sẽ cố gắng chỉnh. QWQ
Zụ trả lời thì mình biết mà, lúc đầu vô diễn đàn còn cuống lên cuống xuống nhưng bây giờ thì cũng quen quen rồi. =W=
Mà phông chữ 13 là cỡ số 5 trong gác phải hông bạn? Mình hay copy vào gác rồi vừa đọc vừa chỉnh lại, nên sử dụng phông của gác lun cho tiện. =W=
Mố 0.0, mình biết rồi, mình thấy nút trả lời mà quên bấm, toàn bang vô cái khung cuối trang trả lời. =-=
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Cám ơn bạn nhiều nhiều nhiều lắm mình sẽ cố gắng chỉnh. QWQ
Zụ trả lời thì mình biết mà, lúc đầu vô diễn đàn còn cuống lên cuống xuống nhưng bây giờ thì cũng quen quen rồi. =W=
Mà phông chữ 13 là cỡ số 5 trong gác phải hông bạn? Mình hay copy vào gác rồi vừa đọc vừa chỉnh lại, nên sử dụng phông của gác lun cho tiện. =W=
Mố 0.0, mình biết rồi, mình thấy nút trả lời mà quên bấm, toàn bang vô cái khung cuối trang trả lời. =-=
Ý mình là bạn cứ đánh phông chữ 13 trên excel, sau đó copy vào đây là vừa đẹp. :D
 
Bên trên