Judas - Cập nhật - Toriki

Toriki

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/2/14
Bài viết
8
Gạo
0,0


KẺ TỘI ĐỒ QUYẾN RŨ
( JUDAS)

Tác giả: Toriki
Tình trạng: Đang sáng tác.
Thể loại: Lãng mạn, bi kịch, SE.
Truyện lấy bối cảnh phương tây thời trung cổ nên tên nhân vật sẽ được gọi để phù hợp với bối cảnh.
Văn án:

Nàng là một con chiên ngoan đạo, nàng thuần khiết và trinh nguyên hơn bất cứ tạo vật đẹp đẽ nào trên cõi trần thế này. Nàng danh giá ngồi ở nơi cao tít tấp khiến những con người ở tận cùng dưới đáy xã hội phải ngẩng nhìn ngưỡng vọng. Và nàng là thánh nữ, đứa con của chúa linh thiên phái xuống thế nhân trần tục để cứu rỗi những linh hồn lầm lạc. Xóa đi bóng đêm ruỗng mục tanh hôi những lỗi lầm.


Nếu không có sự xuất hiện của hắn, nếu hắn không một tay tàn nhẫn kéo nàng vào bóng đêm trụy lạc, hoang tàn của mình, nếu hắn không giày vò nàng bằng thứ tình yêu đầy kinh tởm mà cũng lắm mị hoặc ấy, hẳn nàng vẫn là nàng , vẫn có thể trở về chốn thiên đường nơi nàng đã ra đi sau khi hoàn thành sứ mệnh. Nhưng, tiếc thay nàng đã không thể, không còn có thể quay về được nữa.


Vì nàng đã yêu một Judas.
 

latengok

Gà cận
Tham gia
23/2/14
Bài viết
417
Gạo
120,0
Văn án thu hút! Lại "mì chờ" thôi! Late thích Marc Levy. Văn án này hơi hơi như " bảy ngày cho mãi mãi". Rất kết cuốn đó và chờ 1 " bảy ngày cho mãi mãi" hơi thở Việt Nam.
 

Toriki

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/2/14
Bài viết
8
Gạo
0,0
@latenngok: thật ra thì mình chưa đọc bảy ngày cho mãi mãi. Cảm hứng để viết câu truyện này mình đã ấp ủ rất lâu từ những ngày còn viết fanfic cơ. Chỉ là đến bây giờ mới đủ siêng năng để thực hiện. Mặc dù rất áp lực về sự kỳ vọng của bạn, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức. Vì dù sao cũng chỉ là một tay viết nghiệp dư, mình chỉ mong người đọc có thể cảm nhận được cảm xúc khi mình viết là đủ rồi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

latengok

Gà cận
Tham gia
23/2/14
Bài viết
417
Gạo
120,0
Hãy viết cho bản thân bạn! Cho cảm xúc của bạn! Quan tâm đến độc giả là điều nên làm, nhưng không nên để độc giả tạo áp lực cho mình! Late không muốn so sánh tác phẩm này với tác phẩm khác! Vì mọi sự so sánh đều là khập khiễng, mỗi tác phẩm đều là càm nhận riêng của tác giả; Late tôn trọng và trân trọng điều đó. Late chỉ đang chờ một cái nhìn mới về thế giới mà chúng ta quen gọi là " thiên đường và địa ngục" thôi! ^^
 

Ryan Nguyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/14
Bài viết
683
Gạo
60,0
@latenngok: thật ra thì mình chưa đọc bảy ngày cho mãi mãi. Cảm hứng để viết câu truyện này mình đã ấp ủ rất lâu từ những ngày còn viết fanfic cơ. Chỉ là đến bây giờ mới đủ siêng năng để thực hiện. Mặc dù rất áp lực về sự kỳ vọng của b, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức. Vì dù sao cg chỉ là một tay viết nghiệp dư, mình chỉ mong ng đọc có thể cảm nhận đc cảm xúc khi mình viết là đủ rồi.
Bạn nên viết đầy đủ ký tự một chút, gác sách yêu cầu đấy. Đọc xong thì bạn xóa luôn nhé, vì đây là chuyên mục truyện tự sáng tác mà.
 

Chim Cụt

đang cố gắng dài ra
Gà về hưu
Tham gia
4/12/13
Bài viết
14.361
Gạo
1.000,0
@latenngok: thật ra thì mình chưa đọc bảy ngày cho mãi mãi. Cảm hứng để viết câu truyện này mình đã ấp ủ rất lâu từ những ngày còn viết fanfic cơ. Chỉ là đến bây giờ mới đủ siêng năng để thực hiện. Mặc dù rất áp lực về sự kỳ vọng của b, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức. Vì dù sao cg chỉ là một tay viết nghiệp dư, mình chỉ mong ng đọc có thể cảm nhận đc cảm xúc khi mình viết là đủ rồi.
Chim nghĩ bạn nên hạn chế viết tắt. ;)
 

Toriki

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/2/14
Bài viết
8
Gạo
0,0
MỞ ĐẦU



Nỗi đau khổ lớn nhất của một thiên thần không phải là khi đánh mất đôi cánh, mà chính là sự vô vọng khi biết mình trót lỡ si mê một ác quỷ điên rồ.


Đó là câu nói duy nhất mà ta nghĩ được vào lúc này khi dõi mắt nhìn đám đông xôn xao, thì thầm to nhỏ bên dưới. Hai tay ta bị quật ra sau trói chặt và một thân cây xù xì, dáng hình kỳ lạ. Ta nghe họ bảo rằng nó dùng để kiềm hãm linh hồn quỹ dữ. Nhìn những con người đi đi lại lại với cái miệng luôn rì rầm những lời nguyền rủa khi chất thêm củi lên dàn hòa thiêu. Ta hết nhìn họ rồi lại đưa mắt nhìn đám đông bên dưới. Ta bật cười lạnh lẽo khi chợt nghĩ, lẽ nào cái chết của ta lại khiến họ thích thú và mừng vui thế kia ư? Những con người dưới kia phần đông đã từng có một thời tôn sùng ta như một thần nữ, bề trên linh thiên, huyền diệu.

Ngày trước sự sống của ta khiến họ thấy bản thân mình được ban phước lành , được thần linh bảo hộ. Nay cái chết của ta cũng có thể làm họ tự huyễn hoặc bản thân mình rằng mầm móng tội ác, linh hồn ma quỷ có thể diệt trừ. Họ nghĩ làm thế bản thân họ có thể được an yên.

Hà! Ta khinh, ta phỉ nhổ lên thứ lí luận kệch cỡm ấy. Ta chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi trong vũ trụ này. Tồn tại của ta, tội lỗi của ta, đau thương của ta có đáng gì đâu để họ bận tâm, chú ý. Để rồi quy chụp cho ta tội ác chỉ bởi ta trót yêu một Judas mà bọn họ khinh nhờn.


Dẫu có là lỗi lầm, tội ác thì chỉ là lỗi lầm của riêng ta. Dẫu có là một mối duyên thống khổ đáng nguyền rủa thì ta cũng xin lãnh gánh một mình. Có khổ đau, bi thảm cũng là do ta tự làm tự chịu có can hệ gì đến ai.

Thế đấy, họ cho đó là tội ác. Họ bảo ta phản bội lại chúa trời, hủy đi trinh tiết nên có của một thánh nữ. Họ buộc ta dùng cái chết để rửa đi nhuốt nhơ, dùng lửa thiêu đốt cháy linh hồn quỷ dữ. Và dùng tro cốt để đáp trả chúa sinh thành.


Nhưng cho là vì lí do gì đi nữa thì ta cũng chẳng cần bận tâm. Bởi lẽ cái tâm kia đã lạc mất nơi góc trời nào ta chẳng rõ. Vào lúc này đây khi xác thân rã rời cận kề cái chết ta chỉ biết ngơ ngác kím tìm trong đám đông trộn rộn, dáng hình của Judas mà ta yêu. Hắn ở đâu sao ta chẳng thấy? Hắn cứ như thế bỏ ta mà đi ư? Hắn sao lại không đến mang ta đi? Ừ! Ta quên mất, hắn nào còn có khả năng tìm ta như thuở ban đầu.


Mắt ta dần mờ đi trong làn khói trắng. Những tháng ngày quá vãng lục đục tìm về lấp đầy tâm trí ta. Ta thấy ta của ngày thơ dại, tiếng khóc chào đời mang đến hào quang lấp lánh nơi nơi. Ta thấy ta một thân áo trắng hát khúc kinh cầu nơi giáo đường thần thánh. Người người quỳ rạp bên dưới chân ta. Ta chẳng biết mình có phải là thánh nữ như họ đã nói hay không! Ta chỉ biết bản thân mình vẫn chỉ là một cô bé bình thường biết vui buồn, giận dỗi. Nhưng những xúc cảm thông thường ấy buộc phải ẩn nhẫn dưới lớp vỏ giá băng, điềm đạm. Vì người khác bảo ta cần và phải nên như thế. Ta buột mình giữa những lộc lừa, dối trá. Chôn giấu tâm tình dưới lớp ngụy trang cứng ngắc mang tên tôn nghiêm. Vờ nhìn đới với con mắt khinh nhờn của đấng bề trên tối thượng. Ta không thể cười cũng chẳng thể khóc dẫu đau khổ sướng vui. Chỉ vì cái danh xưng thánh nữ ta chẳng mấy thiết tha.


Ta khát khao được nổi loạn, hâm mộ đôi cánh tự do. Nhưng cuộc sống ta cứ nhàn nhạt trôi qua theo năm tháng. Nếu không có sự xuất hiện của hắn chắc hẳn thanh xuân của ta, yêu hận của ta cũng chầm chậm lụi tàn.
 

Toriki

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/2/14
Bài viết
8
Gạo
0,0
CHƯƠNG 1: MA QUỶ TÓC ĐỎ



Năm ta tròn 18 tuổi, hắn_ Adam Moore, kẻ giết cha dượng, bức điên mẹ ruột, phản lại giáo lí của chúa linh thiêng, dẫm đạp lên đạo đức mà sinh tồn đã bước vào cuộc đời ta mang theo hơi thở ma quỷ điên rồ. Nhưng thật lạ lùng, ta lại thấy một cái tôi mà bản thân luôn khao khát nơi hắn. Yêu hận của ta bắt đầu trong khoảnh khắc ấy. Bi thống, sướng vui cũng từ giây phút ấy mà tượng hình. Khoảnh khắc ánh mắt ta và hắn bắt gặp nhau trước khi cánh cổng giáo đường đóng khép, ta biết thiên đường đã không còn lối dành cho ta.


“ Họ nói ngươi là đứa trẻ bị nguyền rủa?”


Ta hướng về hắn, ánh mắt vẫn như thế, điềm đạm, tĩnh lặng không chút cảm xúc. Nhưng chỉ có riêng ta biết trái tim ta run rẫy thế nào khi ở gần hắn đến thế. Chỉ có riêng ta biết vì sao bản thân lại hỏi hắn câu đó khi cả hai lần đầu tiếp xúc. Ta thề có chúa tối thượng! ta hỏi hắn như thế không phải vì ta cũng như đám người kia luôn tin rằng hắn là kẻ bị nguyền rủa. Vì, bản thân hắn chính là lời nguyền rủa. Lời nguyền rủa dành cho riêng ta.

Hắn liếc nhìn ta, khóe môi khẽ cong nở nụ cười nhàn nhạt như có như không:

“ Phải!”

“ Ngươi cũng tin là như thế?”

Nhìn kiểu chấp nhận như thể đó là điều hiển nhiên ta lại có chút bất mãn. Nếu đã chấp nhận sao lại còn nổi loạn. Hắn vẫn như thế, thản nhiên nhún vai trả lời như chẳng mấy bận tâm:

“ Có lẽ là thế!”

“ Vì thế ngươi trở thành kẻ nổi loạn!”

Ta khẽ khàn nhìn hắn chờ đợi. Trong khoảnh khắc, những lời cảnh báo của dân làng về hắn, về tội ác của hắn. Giết bố dượng, làm mẹ mình phát điên và còn cả đứa em gái nhỏ chẳng hiểu vì sao lại tự trầm mình nơi lòng U hồ. Sau mười năm dài bị lưu đày trong ngục tối, vừa được thả ra đã trở thành cơn ác mộng kinh hoàng cho dân làng chốn này. Hắn, một tên lưu manh với mái tóc đỏ rực màu ma quỷ.

“ Không!”

Lúc này đây hắn mới nhìn thẳng vào mắt ta. Lời nói bật ra đầy kiên định. Còn ta chỉ nhíu mày nhìn hắn chăm chú bật ra những nghi vấn cất giấu trong đầu:


“ Họ nói ngươi giết cha, làm mẹ phát điên, là tên lưu manh trong làng.”


Hắn tiến đến áp sát người ta. Thân thể ta vô thức lùi về sau đến khi tấm lưng nhỏ nhắn chạm vào bức tường xù xì sau lưng. Bàn tay nắm chặt khẽ run rẫy, mở to mắt nhìn hắn. Gương mặt anh tuấn với những đường nét kinh diễm động lòng người phảng phất sự tà ác và oán đới gần trong gang tất. Sự gần gũi khiến hô hấp ta ngưng trệ. Bàn tay to lớn thô ráp khẽ chạm vào mặt ta mơn man. Hơi thở quỷ dị lởn vởn khiến những sợi lông tơ trên mặt ta dựng đứng. Hắn thì thào:

“ Nàng có tin không, họ đáng phải như vậy!”


“ Thượng đế có đức hiếu sinh!”


Ta nói khẽ, có chút hoảng loạn nhìn hắn. Mi mắt hắn khẽ rũ xuống, bờ môi mím chặt. Ở khoảng cách gần thế này ta có thể nhìn rõ biểu cảm có chút bất nhẫn thấp thoáng trên gương mặt hắn. Hắn nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt thấp thoáng ý cười tự giễu nhìn ta:

“ Rất tiếc, thánh nữ à! Ta, từ lâu đã không còn niềm tin với chúa.”


Hắn nhìn vào mắt ta thật sâu, đôi ngươi miên man nỗi niềm hoang lạc. Ngoài bi thương và thống hận ra ta chẳng thể nhìn thấy được điều gì trong mắt hắn. Cứ như thế hắn rời đi, dáng hình cô độc. Ta lặng lẽ nhìn hắn, lòng ngập tràn thương cảm và hoang mang. Bên ngực trái tiếng nứt khe khẽ vang lên.

Luôn có những câu chuyện bi thương đằng sau một bi kịch. Ta tin là như thế, chí ít trong câu chuyện của hắn mà ta chưa rõ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên