Chương 2: Cửa hàng tiện lợi 444 (p2)
Cửa hàng không đông khách cho lắm nên Hàm Khiết cũng chẳng bận bịu gì. Cảm thấy ngồi một chỗ như thế thì thật vô vị, cô vốn có tinh thần trách nhiệm cao nên không thể ngồi không hưởng lương như thế. Nghĩ vậy Hàm Khiết đi vào kho lấy một số sản phẩm bên ngoài đã vơi đi đem ra sắp xếp lại.
Kẹt...
Cửa nhà kho mở ra, tí ánh sáng của đèn điện rọi vào, thật tối tăm, cô loay hoay mãi mới tìm được công tắc đèn.
Cạch...
Đèn thì đã mở nhưng nguồn sáng nghèo nàn khó mà soi sáng hết không gian này. Thứ ánh sáng lu mờ của bóng đèn cũ trên trần nhà cứ chớp tắt mãi. Hàm Khiết dùng đôi mắt sợ sệt chậm rãi quét xung quanh, nhà kho này quả thật có thể dọa người. Dù có khả năng nhìn thấy ma nhưng Hàm Khiết lại rất dị ứng, cô sợ phải thấy những gương mặt đầy máu, rất sợ. Nỗi sợ hãi khiến cô vất vả lắm mới có thể gom được mớ sản phẩm kia, đang định quay ra ngoài. Bỗng cô nghe thấy có tiếng bước chân, từ từ tiến lại gần, làm cô nhớ lại lời nói của cô gái lúc nãy. Câu nói "Họ nói rằng họ đã thấy ma" cứ vang lên ám ảnh cô, thật sự thì cô chẳng muốn gặp mấy thứ dơ bẩn ấy đâu. Đang lo lắng thì cô cảm thấy có hơi thở truyền ra từ sau lưng, sau đó có một bàn tay lạnh lẽo chạm vào vai cô.
- Á...
Cô hét lớn rồi huơ tay lung tung, tất cả sản phẩm đang cầm trên tay liên tục ném tới tấp vào bóng đen kia.
- A, dừng lại.
Giọng nam trầm vang lên khiến cô dừng hẳn, lúc này Hàm Khiết mới bình tĩnh nhìn lên. Ra là một chàng trai trẻ tuổi, nụ cười thân thiện của anh làm cô ngây ngất, nhưng cô nhanh chóng nhận ra sự kì lạ của chàng trai này, thật đáng tiếc.
- Anh, sao lại vào đây?
- À, tôi gọi mãi nhưng không thấy nhân viên, thấy kho mở nên tôi vào. Xin lỗi đã làm cho cô sợ.
Chàng trai kia thân thiện trả lời, đã vậy còn liên tục xin lỗi làm cô bối rối.
- Tôi xin lỗi mới đúng, anh có sao không?
Chàng trai lắc đầu và cười nhẹ, anh cúi người nhặt những sản phẩm trên nền sau đó giúp cô đem ra ngoài. Bên ngoài có một đứa trẻ chừng 6, 7 tuổi đang đứng đợi.
- Cô nhìn thấy đứa trẻ đó không? Tôi gặp nó trên đường, nó khóc to nói là lạc mẹ. Tôi thấy thương nên dẫn nó đến đây.
Anh nói với cô giống như đã quen biết từ lâu, còn có vài phần tin tưởng. Anh ngắt quãng câu nói của mình rồi lại nhìn về đứa bé đó và nói.
- Cô thấy có lạ không, một đứa trẻ nhỏ lại xuất hiện trên con đường đó, con đường nổi tiếng có nhiều tai nạn xảy ra ấy. Hồi sáng tôi có nghe bản tin trên con đường ấy ba hôm trước đã xảy ra tai nạn giao thông, nghe nói là một đứa trẻ.
Nói rồi anh nhìn theo hướng đứa trẻ đang ngồi ăn kem đằng kia và sợ hãi.
- Cô có thể cho tôi mượn máy tính không.
- Anh cứ tự nhiên.
Anh mở vi tính để tìm tin tức lúc sáng. "Một tai nạn giao thông đã xảy ra trên đường X, người mẹ không cẩn thận để con trai một mình đi trên phố, xe tải chở hàng đã đụng phải..." Đọc đến đó mặt anh tái xanh nhìn cô rồi nhìn qua đứa trẻ đang trừng mắt nhìn mình.
- Cô thấy không, tôi nói đúng mà thằng bé ấy là ma đó. Nó mất ba hôm trước và hôm nay là ngày trục hồn* của nó đó.
Anh ta run sợ nhìn Hàm Khiết, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi. Hàm Khiết cảm thật buồn cười vì hành động của chàng trai này, những cảm xúc trên mặt anh quả thật rất gây cười.
- Không phải đâu mà, anh đừng lo.
- Nhưng trên báo nói...
Vừa lúc ấy có một giọng nữ vang lên.
- Tiểu Bảo, con hư quá con chạy đi đâu vậy? Làm mẹ lo muốn chết, mẹ đã dặn là ở đó chờ mẹ rồi mà, sao con không nghe lời.
- Mẹ lâu quá, con gặp anh kia, anh ấy nói sẽ dắt con đi tìm mẹ.
Thấy mẹ đến, đứa trẻ mừng rỡ nói với người mẹ rồi cậu bé chỉ tay về phía chàng trai kia. Đôi mắt ngây thơ của cậu bé nhìn anh sau đó chớp chớp nhìn mẹ.
- Con hư quá, dám dối mẹ hả? Làm gì có anh nào, sau này không được chạy lung tung nữa biết không! Thôi chúng ta về nào.
Nói rồi người mẹ dắt đứa trẻ ấy đi dưới con mắt ngạc nhiên của chàng trai kia.
- Ơ, rõ ràng bài báo kia đăng tin là đứa trẻ đó gặp tai nạn kia mà, sao lại như vậy?
Anh ngây ngốc nhìn Hàm Khiết, cô thì nhìn anh khó xử sau đó thở dài.
- Đúng vậy, đứa trẻ đó gặp tai nạn nhưng đã có người cứu nó, người chết không phải nó mà là một chàng trai tốt bụng đã cứu nó. Anh nên đọc cho hết bài báo.
Nghe Hàm Khiết nói, anh chàng kia ghé mắt vào vi tính, kéo chuột tiếp tục đọc phần còn lại. "Nhưng đúng lúc ấy đã có một thanh niên cứu đứa trẻ và anh đã tử vong tại chỗ."
Bên dưới dòng tin còn có tấm hình của chàng trai xấu số và đó cũng chính là hình của anh.
- Đây... đây là tôi... tôi sao?
- Phải. - Cô buồn bã trả lời.
Thật ra cô đã nhận ra anh là ma từ khi nhìn thấy rõ mặt anh, tuy gương mặt thân thiện luôn nở nụ cười nhưng thần khí của một con người đã không còn, đôi mắt cũng đã thâm đen. Với lại ba ngày trước cô đã đọc báo và thấy hình của anh nên cũng dễ nhận ra.
- Anh đã chết, hôm nay không phải là ngày trục hồn của đứa trẻ đó mà là của anh.
Câu nói giải thích nhẹ nhàng của Hàm Khiết giống như sét đánh, vang bên tai anh. Thân hình anh ngã khuỵu xuống đất, đôi tay gắt gao ghì chặt tóc mình.
- Không thể nào... không thể nào.
Bỗng chốc gương mặt của chàng trai kia trở nên vô cùng khó coi, những vệt máu quanh mắt hiện lên. Đúng vậy, cô đã gặp bao nhiêu oan hồn rồi, phản ứng của anh không nằm ngoài dự liệu của cô. Bóng đèn trong cửa hàng liên tục chớp tắt, gió mạnh nổi lên làm những quầy hàng rung lắc dữ dội.
- Cô nói dối, sao tôi có thể chết được chứ, cô nói dối, cô nói dối...
Chàng trai kia hét to, trừng mắt nhìn Hàm Khiết, ánh mắt đầy nộ khí và hoài nghi. Hàm Khiết cảm thấy phải ngừng ngay cơn thịnh nộ của anh ta lại, không khéo anh ta làm cho cái cửa hàng này sập mất.
- Anh có thôi ngay đi không, sống chết có số, anh chết rồi thì về nhà đi, đừng có ở đây quấy phá tôi.
Hàm Khiết cũng hét to, trừng mắt lại nhìn anh. Bỗng những cơn gió mạnh vụt tắt, không gian cũng trở lại bình thường.
- Tôi không tìm thấy nhà của mình.
Trông phút chốc chàng trai kia lại phục hồi lại dáng vẻ ban đầu. Vẫn gương mặt hiền hậu ấy nhưng nét mặt vô cùng buồn bã.
- Tôi dắt anh về nhà.
- Không, tôi không muốn về. Nhưng mà sao cô có thể nhìn thấy tôi?
- Không chỉ thấy anh mà tôi còn nhìn thấy được các hồn ma khác.
- Hay thật, cô có mắt âm dương sao?
- Đừng nói về tôi nữa, anh lắm lời quá. Lo mà về nhà đi.
- Tôi không về đâu, nơi đó không ai thương tôi hết.
Hàm Khiết yên lặng không đáp trả, nhưng trong ánh mắt đã trầm xuống, một chút ão não thoáng qua.
- Tôi là Đỗ Thiên Tân, cha mẹ tôi ly dị và tôi theo ba mình. Ba tôi là họa sĩ nên hôm nay tôi ở chỗ này ba tháng, ngày mai tôi ở chỗ kia sáu tháng, ông luôn thay đổi chổ ở và dĩ nhiên tôi cũng phải đi theo. Tôi không có bạn, cha thì xem tôi như một gánh nặng. Tôi chết rồi cũng như là một giải thoát cho ông ấy. Vậy nên tôi sẽ ở lại đây, ít ra cô cũng nhìn thấy tôi.
- Tùy anh.
Cô thất vọng về anh, những lời anh nói như gợi lại những nỗi đau bấy lâu trong lòng cô. Cả hai cùng im lặng, cô thì làm lấy công việc của mình còn Thiên Tân thì đi lung tung trong cửa hàng, cầm lấy cái này rồi lại cầm lấy cái kia, trong có vẻ rất thích thú.
Két...
Tiếng xe ô tô thắng gấp phá tan bầu không khí trầm lặng, một chàng trai khôi ngô tuấn tú đi vào. Anh ta ngang nhiên tiến thẳng đến quầy tiền và gom lấy số tiền trong ấy.
- Này anh làm gì vậy? - Hàm Khiết sợ hãi hét lên, cô nghĩ anh là cướp, mặt anh ta thoạt nhìn cũng không có hậu là mấy.
- Tôi là nhân viên trực ca đêm chung với cô.
Nói rồi chàng trai kia thong dong mặc cái tạp dề đang để trong tủ. Ngồi xuống ghế xoay gần đó, chân bắt chéo, đưa tay nghịch vài sợi tóc của mình ung dung nhìn Hàm Khiết.
- Nói dối, chẳng phải ông chủ nói chỉ có mình tôi trực ca đêm thôi sao.
Chàng trai kia nhìn cô không nói gì mà chỉ tay về phía bảng thông tin nhân viên trên bức tường. Trên đó có hình của anh và đề tên là Trương Lãnh.
- Phải ha.
Cô ngây ngốc nhìn gương mặt trên tấm hình rồi nhìn anh thì quả là một người.
- Anh ta đi ô tô, ăn mặc phong độ như vậy mà lại làm nhân viên bán hàng cho cửa hàng bé tí, quả thật là trêu người mà, có lẽ nhàn nhã quá chăng?
Thiên Tân đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém, nói nhỏ bên tai Hàm Khiết.
Về phía chàng trai kia, đang nhàn nhã ngồi trên ghế cạnh quầy tính tiền, ghé mắt vào màn hình máy tính.
- Cô đọc báo sao?
- À, vâng.
- Lá cải thật biết làm quá. Chàng trai này vẫn chưa chết, vẫn đang nằm trong bệnh viện. Linh hồn của anh ta chỉ là không tìm thấy xác thôi.
- Sao anh biết?
- Tôi không những biết như vậy, tôi còn biết nếu anh ta không trở lại với với thân thể thì sau ba ngày thì hồn phách sẽ tiêu tan.
Nghe đến đây thì Hàm Khiết nhìn sang Thiên Tân.
- Đi thôi, kẻo không kịp, anh vẫn chưa chết đó.
Nói rồi cô kéo tay anh chạy đi, để lại Trương Lãnh nhìn theo.
Phòng cấp cứu bệnh viện trung ương.
- Tôi không vào đâu, tôi sống như một gánh nặng của cha. Tôi cũng không có bạn bè gì cả, tôi cô đơn như vậy thì sống để làm gì chứ.
Anh vẫn ngoan cố với suy nghĩ trẻ con của mình, làm Hàm Khiết phát bực.
Bốp...
Hàm Khiết tức giận vung tay tát anh.
- Thật uổng công cha anh nuôi anh khôn lớn, anh thì khổ lắm sao? Anh may mắn có cha nuôi rồi còn tôi tôi là trẻ mồ côi sống trong cô nhi viện. Anh không có bạn, tôi thì có bạn sao, họ bảo tôi lập dị và nghĩ tôi luôn đặc đều nói dối họ, họ xa lánh tôi. Anh cô đơn bằng tôi không, nhưng tôi không bi quan như anh, tôi muốn sống, sống vì bản thân của mình.
Cô dừng lại, kéo tay anh đến cửa phòng cấp cứu. Đôi mắt tin tưởng nhìn anh, nhoẻn miệng cười động viên.
- Đừng lo, anh còn có tôi làm bạn. Hãy sống và quay lại gặp tôi nhé!
Anh như hiểu ra, mỉm cười với cô và biến mất. Đèn phòng cấp cứu chợt tắt, vị bác sĩ bước ra, thông báo cho cha của Thiên Tân là anh đã tỉnh lại.
Cô yên tâm rời khỏi, quay về cửa hàng tiện lợi. Trên đường về, cô thấy lòng thật nhẹ nhõm, lâu rồi cô không có cảm giác như vậy. Thật sảng khoái.
- Vô cớ bỏ việc trong giờ làm, trừ ba ngày lương.
Anh ta nói ngay khi nhìn thấy cô trở về, giống như chờ chỉ để nói có thế thôi.
- Anh, tùy anh. Mà lúc nãy dường như anh nhìn thấy Thiên Tân, phải không?
- Không phải chỉ mình cô có mắt âm dương đâu.
Anh nhướng mày, vẻ mặt giống như chuyện đó là điều hiển nhiên vậy.
- Anh là ai?
Cô sợ hãi lùi về phía sau vài bước.
- Cô không cần biết.
Bỗng một cơn gió mạnh nổi lên, làm cay mắt cô, cô vội đưa tay lên mặt và nhắm tịt mắt lại đến khi mở mắt ra thì anh ta đã biến mất. Tấm hình trên bảng thông tin nhân viên cũng thay đổi, là một gương mặt khác chứ không phải là gương mặt của anh ta.
ngày trục hồn: cách ngày oan hồn chết 3 ngày, oan hồn đó sẽ tìm đường trở về nhà. Họ không biết mình đã chết cho đến khi tìm được nhà của mình. Nhưng thường thì họ không tìm được nhà cho đến khi gặp được người đưa rước linh hồn.
Hết chương 2.