Kẻ trộm sách - Cập nhật - destroyer

destroyer

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Văn phong lẫn lời nói của bạn đều rất tự nhiên, cứ như đang nói chuyện ngoài đời chứ không phải viết truyện a! Đọc cái đoạn trộm ấy vẫn chưa có tình tiết hấp dẫn cho lắm, nhưng mà bao quát toàn bộ thì mình rất thích.
Mong bạn sớm ra chương mới và chúc bạn viết tốt hơn nhé!
P/s: Ơ, tớ hay lảm nhảm ấy mà. :">
Đọc chương truyện của bạn mà đầu mình đang có một cuộc chiến nho nhỏ. Một bên là lỗi lặp từ hơi nhiều của bạn, một bên là giọng văn tự nhiên của bạn. Vì tự nhiên nên thường lặp từ, mà không lặp từ lại "trau chuốt" quá. Mình không biết phải ủng hộ bên nào. :D
Nói chung là mình thích thể loại này, thích giọng văn của bạn, nên sẽ theo dõi truyện.
Công nhận, đọc đoạn tả cậu nhóc ăn phở mà thấy thèm. :))
Mình đọc khúc đầu tiên suýt chút nữa tắt page rồi =)) Cũng may biết trước đây là một chương truyện chứ không phải bức thư "troll" lưu hành trên facebook ngày trước. Ngoài ngắt đoạn văn quá dài thì có vài chỗ hơi la đà tí. Nghề nghiệp của cậu nhóc được đề cập đầu tiên là đạo chích, nhưng quá trình trộm của cậu nhóc hơi đơn giản. Oài, mình muốn xem một chút rủi ro và thú vị (ngoài việc đồ ăn khuya để trong tủ lạnh của gia đình "nạn nhân") Nhưng đây cũng là một cậu bé khá cá tính.
Thể loại phiêu lưu, viễn tưởng hay kinh dị mình đều thích nên xếp ghế theo dõi, hi vọng bạn kiên trì viết đến hết. À, nói nhỏ là mình biết tại sao lũ chim không sợ chỗ dây nhợ có treo biển đầu lâu xương chéo =))
Cái này em thấy có phần giống... truyện gì thì quên rồi :) nhưng mà nói về hai đưa bé hút chữ (thì như là vầy) sau đó bị cuốn vào quyển "cô bé quàng khăn đỏ".

Cảm ơn mọi người đã góp ý. Mình đã viết truyện này theo cách tự nhiên nhất có thể. Lúc mình mới bắt đầu viết, truyện vô cùng cứng ngắc và khô khan, thậm chí ngay cả bản thân mình đọc lại cũng thấy truyện rất mất tự nhiên. Bây giờ thì có thể nói là đã đỡ hơn trước rất nhiều.
 

destroyer

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Chương 2 BUỔI SÁNG KÌ LẠ

Xin chào, bạn vẫn còn đang theo dõi câu chuyện của tôi chứ? Cũng đã mấy ngày trôi qua kể từ đêm hôm đó rồi. Ha ha, nói thật với bạn, chẳng hay ho gì khi mà nửa đêm đột nhập vào nhà người khác để chôm chỉa đâu. Lo lắng, hồi hộp luôn là cái cảm giác thường trực với tôi. Ý tôi là làm sao mà bạn biết được khi nào sẽ bị người ta bắt cơ chứ?

Còn về phần con mèo ư? Nếu bạn lo lắng thì tôi sẽ nói cho bạn biết nó vẫn ổn, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy nó lang thang gần mấy bãi đất hoang hoặc mấy con hẻm vắng. Có lúc tôi thấy người nó lem nhem bùn đất, mình mẩy xám xịt, một con mèo bụi đời chính hiệu. Cũng có khi tôi thấy nó ngồi trên bờ tường với bộ lông chải chuốt sạch sẽ, phơi mình một cách thoải mái dưới nắng như một con mèo hoàng tộc điệu đà. Nói chung là tôi có cảm giác cuộc sống con mèo ít ra còn dễ chịu hơn cả tôi.

Người ta vẫn như vậy, bận rộn đi qua đi lại trên đường, chẳng ai để ý đến tôi cả. Giữa buổi sáng sớm tinh mơ, một chiếc ta xi vàng dừng lại ở phía bên kia đón một gia đình ba người, một con bé cỡ tuổi tôi và ba mẹ nó. Á hà, đúng là một gia đình kiểu mẫu của cuộc sống hiện đại này. Còn tôi, tôi cũng là kiểu mẫu đấy, một thằng nhóc lang thang kiểu mẫu điển hình, đại diện cho mấy đứa sống bụi đời. Hê hê.

Tôi đang mặc một áo thun và khoác ngắn tay bên ngoài, quần bò, dép và một cái ba lô chứa đủ thư lỉnh kỉnh ở bên trong. Ngoài ra còn một chuyện nữa là tôi đã không tắm bốn ngày rồi. Này, liệu hồn, đừng có bịt mũi lại rồi bảo tôi là đồ ở dơ, tôi đâu có nhà cửa cùng với một cái vòi nước máy phun phèo phèo muốn xài lúc nào thì xài đâu. Thực ra thì tôi cũng chả bốc mùi đến nỗi đó đâu, chỉ có điều là tôi hơi ngứa và khó chịu mỗi khi trời nóng vào buổi trưa thôi.

Còn buổi sáng này, trời vẫn còn mát, trên các tán cây vẫn còn đọng lại các hạt sương đêm lấp lánh và không khí vô cùng trong lành, dễ chịu.

- Brùm…

Nói như vậy thì đúng là quá sớm, đúng là chẳng ai lường trước được cái gì cả. Một chiếc xe mô tô màu đỏ với ánh đèn chớp nháy sau đuôi vừa phóng vù qua, cuốn theo một cơn lốc bụi xoáy lên. Cứ như nhiêu đó vẫn chưa đủ, gã tài xế còn kịp quăng thêm tàn thuốc lá xuống đất ngay phía trước mặt tôi, khói cay bốc lên xuyên thẳng vào mũi tôi khiến tôi ho khục khặc mấy cái. Tàn thuốc lăn vào trong bụi cỏ dưới gốc cây, để lộ ra một điểm màu cam nhỏ, khói trắng bốc lên thành dòng uốn lượn.

Tôi đạp chân xuống tàn thuốc cái bẹp, mẩu tàn thuốc co lại dúm dó lẫn với mấy bụi cỏ và ánh sáng cam tắt ngúm. Người ta thì đi bộ hay chạy bộ để tập thể dục, còn gã tài xế ngốc kia cưỡi nguyên một chiếc mô tô để tập thể dục. Đúng là không nhìn thấy thì không tin được.

Nếu bạn để ý kĩ thì sẽ thấy quanh mình luôn có khối chuyện kì cục đang xảy ra.

Bỗng nhiên, âm thanh lộc cà lộc cộc vang lên ở ngã tư phía trước, âm thanh trầm, đục giống như bạn dùng khớp ngón tay đập lên mặt bàn vậy. Âm thanh đó vang lên dồn dập không ngừng. Bạn thử đoán xem đó là tiếng gì? Nếu bạn chưa đoán được, vậy thì tôi sẽ cho bạn thêm một gợi ý. Khi đến gần hơn cái ngã tư đó, ngoài những âm thanh ồn ào, lộn xộn gõ đập đó ra, tôi còn nghe kèm theo đó một tiếng thét cao giọng, âm sắc.

- Á A A…!

Quao, giọng cao đấy. Đúng là giọng ca vàng, dám cá nếu để một cái ly thủy tinh ngay trước mặt cái người vừa thét lên đó, bảo đảm cái ly sẽ nát vụn ra ngay tại chỗ. Tôi liền bước nhanh tới nơi phát ra cái âm thanh kinh khủng đó.

Mé đường bên phải có một dãy hàng rào gỗ nâu đét, sần sùi, bên trong đó là một quán bán cà phê và nước giải khát các loại. Hầu hết hàng rào đã bị bao phủ bởi mấy cây dây leo mọc um tùm, ngoại trừ phần ngọn cây trên hàng rào được người ta cắt tỉa thường xuyên.

Qua khe hở giữa những cây hàng rào gỗ bao quanh quán, tôi thấy mấy người nhân viên trong quán đó đang chạy tán loạn, người thì xách chổi, kẻ thì cầm cây quơ lên, thậm thí cả cái gàu hốt rác… Trông cứ như họ đang đi đánh nhau ấy nhỉ, chắc là có thằng trộm cướp nào đó số xui bị họ bắt được chứ gì. May thay, đó không phải là tôi. Thế thì đúng là xui cho cái kẻ đạo chích không chuyên đó.

Tiếng thét thủng tai đó lại vang lên:

- TRỜI ỚI! ĐUỔI NÓ ĐI LẸ LÊN!

Hình như có cái gì đó nhầm lẫn thì phải, chắc là tôi thiếu mất thông tin gì đó rất quan trọng. Chắc chắn là như vậy, tôi tiến đến sát hàng rào, lội người sát vào đám dây leo mọc um tùm, bám chặt vào cái hàng rào gỗ rồi nhón chân lên để nhìn.

Và đúng thật là có một trận hỗn chiến đang xảy ra, mấy anh nhân viên mặc áo thun trắng trong quán vớ bất kì thứ gì có thể chọc được chọc liên hồi xuống gầm bàn gầm ghế, khe hở giữa mấy chậu cây. Có người nhấc từng két nước ngọt ra khỏi vách, để lên bàn và lấy chổi thọc vào kiểm tra các khe kẽ gần đó. Họ đang kiếm cái quái gì vậy nhỉ? Trong khi đó mấy cô nhân viên thì đứng tụm lại một bên góc, họ đều mặc áo trắng, váy đen. Một cô run giọng, thét lên hỏi:

- Trời ơi, kiếm thấy nó chưa?

Anh nhân viên có mái tóc loe hoe vài cọng đỏ ở gần mắt vừa thọt thọt cán chổi xuống mấy chồng ghế, vừa lèm bèm với cái giọng kéo lê:

- Từ từ đi em ơi…

Anh ta thọc cán chổi một cái rõ mạnh vào trong hốc tối và cằn nhằn cẩu nhẩu:

- Em hổng giúp tụi anh thì thôi. Đứng đó la hét hoài, điếc tai quá!

Vừa nói xong, anh ta cắn môi, bấm bụng cố nín cười và tiếp tục thọt cây chổi vào hốc tối giữa mấy chậu cây. Tôi bụm miệng phát ra một tiếng cười nhỏ, vậy ra cái giọng la hét om sòm khi nãy là bà chị này, người cũng đâu có to lớn hay cơ bắp hơn ai đâu. Tính ra chị ta thuộc nhóm người ốm nhất ốm nhì trong số các nhân viên quán luôn đấy, vậy mà giọng thì cứ như tiếng cọp gầm.

Bà chị kia biết mình bị chọc quê liền đỏ mặt tía tai, dậm chân tại chỗ tức tối:

- Người ta sợ thì người ta mới đứng la chứ! Đàn ông gì đâu vô duyên hết nói!

Lúc đó tôi mới chợt phát hiện ra tôi không phải người duy nhất đang đứng bên ngoài hóng chuyện. Một xe tải chở nước đá đang đỗ bên ngoài quán, khói lạnh chảy tràn ra khỏi thùng hàng và phủ lên mặt đường phía sau đuôi xe một lớp màn sương mỏng kì lạ. Màn sương mù mang theo hơi nước lạnh lẽo đó cứ là đà sát mặt đất và lan tỏa ra xung quanh chậm chạp, nhàn nhã. Nhưng đám sương mù đó lại tan đi nhanh chóng khi hai nhân viên trên xe bước rảo chân bước qua. Họ chỉ dỡ một thùng đá xuống lề đường rồi dừng lại, ghé đầu vô bên trong quán để xem có cái gì đang xảy ra ở bên trong.

Anh chàng thanh niên trẻ với cái cằm thô, lún phún râu ghé đầu vô, nhướn một bên chân mày lên bảo:

- Ê, mới sáng ra mà mấy người đã phá quán rồi hả, có tức tối cái gì cũng từ từ mà giải quyết.

Người kia dựa người sát vào bên cửa đến nỗi tay áo nhăn nhúm cả lại và chêm thêm vào:

- Làm sao thì làm. Lỡ một hồi bà con hàng xóm người ta tưởng có đánh lộn rồi kêu công an tới là phiền lắm đó!

Anh ta nhướn một bên môi lên cười khì khì với cậu đồng nghiệp đứng cạnh mình. Mới sáng ra mà nhân viên nữ đứng túm tụm một góc, còn nhân viên nam lại cầm gậy tìm kiếm đâm thọt khắp nơi trong quán. Tôi bảo đảm nếu là bạn thì bạn cũng sẽ ngạc nhiên và thấy tức cười như vậy thôi.

Cậu nhân viên đang cầm cây thọt thọt vào khe hở giữa mấy chậu cây lớn gần hàng rào, anh ta cúi người thọc sát tay vào khe hở tối thui và giải thích:

- Không giúp thì đứng một bên đi à. Ở đó mà…

- Ê NÓ KÌA!

Một cô nhân viên la lớn lên khiến tất cả mọi người hoảng sợ đến nỗi nhảy dựng lên suýt nữa đụng ngã chồng ghế cao ngất ngưỡng bên cạnh. Mấy cô nhân viên la hét om sòm và chỉ tay xuống đất cứ như đang định vị kẻ địch từ xa, còn mấy anh nhân viên thì cầm gậy gộc rượt đuổi một thứ gì đó.

Tôi nheo mắt cố nhìn kĩ hơn và đã thấy thứ đó. Nhưng tôi không muốn nói cho bạn nghe đâu, tôi muốn bạn đoán. Thế sẽ hay hơn. Tôi gợi ý nhé: nó có răng dài, mình trông giống trái dưa leo… À và nó có kích thước của một con mèo con, lông xám ngoét, gần như là đen. Và một gợi ý nữa cho những ai đang đọc chuyện này trên bàn máy tính, tên của nó giống giống với thứ bạn đang cầm và rê rê bên tay phải đấy.

Đấy, nguyên nhân gây ra vụ ồn ào và lộn xộn trong quán cà phê này chỉ đơn giản là một con chuột. Và bạn đừng có tưởng bở, đó không phải là một con chuột bình thường đâu. Như tôi đã gợi ý phía trên, tôi nói nó lớn cỡ một con mèo con nghĩa là tôi đang nói tới một con chuột cống xấu xí, to tướng đấy.

Con chuột cứ như một vận động viên chạy ma ra tông chính hiệu vậy, tôi nói thật đấy chứ không phải chơi đâu. Nó chạy như bay qua các chân bàn chân ghế, luồn lách cực nhanh, đã thế nó còn né hết mấy khúc cây với mấy cái cán chổi đang phang thẳng xuống đầu mình. Con chuột to tướng đó hết lạng trái tới lách phải nhanh nhẹn hết chỗ nói. Một cậu nhân viên liền chạy thẳng ra phía trước cửa, chặn lại, nhắm thẳng đường đi phía trước của con chuột và phang thẳng cây chổi chà xuống. Tuy nhiên, con chuột bất thình lình nhảy chồm lên cây chổi và bò thẳng về phía tay người nhân viên ta. Anh ta điếng người sợ nó sẽ lao vào cắn mình nên vất ngay cây chổi xuống. Con chuột cống liền vút mình nhảy xuống đất, lao người ra cửa. Hai anh chàng chở đá ở ngoài cửa ngay lập tức giật mình nhảy bắn qua một bên vì chẳng ai muốn bị một con vật kinh tởm như thế bám dính lên người mình.

Mọi việc chỉ chính thức kết thúc khi con chuột chạy băng qua đường, chui vào lỗ cống bê tông tối thui. Sau đó, mọi người trong quán dọn dẹp lại đống bàn ghế lộn xộn, mấy thứ đồ đạc xung quanh, hai người chở nước đá quay về xe tải khuân mấy thùng đá vào bên trong.

Nhưng kinh hãi nhất vẫn là bộ mặt khiếp vía của mấy chị nhân viên trong quán, trông họ vẫn còn giữ nguyên vẻ thất thần, sợ sệt cứ như thể con chuột còn lẩn trốn ở đâu đó. Buồn cười nhất là thậm chí con chuột còn chưa kịp đụng trúng ai nữa mà họ đã ré lên om sòm. Tôi dám chắc nếu con chuột nhảy vào người họ thì họ sẽ hét lên đủ lớn để bảo đảm cửa kính, cửa sổ, ly… Nói tóm lại là bất kì thứ gì làm bằng thủy tinh trong vòng phạm vi bán kính nửa cây số sẽ vỡ nát ra… Mà không phải, nát vụn ra mới đúng, đúng vậy đấy, mấy thứ đó sẽ nát vụn ra luôn như cát ngoài bãi biển.

Ha ha, đúng là một buổi sáng ồn ào và bận rộn!

Và tôi rảo bước đi tiếp như chưa có gì xảy ra cả. Lịch hằng ngày của tôi chán vô cùng, cứ đi vòng vòng đây đó cho đến khi trời tối. Vừa đi lại trên mấy khu phố, tôi vừa đảo mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại xung quanh. Nếu may mắn, biết đâu tôi lại chọn được nơi thích hợp cho phi vụ ban đêm của mình.

Tôi vừa đi chầm chậm vừa nhìn xuống mấy cái khe rãnh giữa các viên gạch lát đường. Thỉnh thoảng ngứa chân thì đá tung các mảnh gạch vỡ bay về phía trước.

Và sau đó tới lượt chuyện kì lạ thứ hai xảy ra trong buổi sáng nay.

Tôi vừa đi vừa liếc vào mấy cái lỗ trên cây cột điện, tự hỏi rằng người ta khoan mấy cái lỗ này để làm gì. Sau đó tôi ngước nhìn lên mớ dây nhợ chằng chịt đến phát kinh ở trên cao. Trông chúng rối rắm như mớ kẹo bông gòn vậy, lẽ ra tôi định nói chúng trông như cái mạng nhện nhưng rồi tôi đổi ý. Bạn muốn biết lí do không? Cái mạng nhện trông còn gọn gàng chán so với mớ dây điện treo lủng lẳng trên đó.

Trông cái mớ dây điện lằng nhằng đó mà tôi thấy ớn cả người, chẳng trách sao người ta lúc nào cũng treo cái bảng đầu lâu xương chéo lên để cảnh báo. Nhưng vấn đề ở chỗ là lũ chim chóc thì đâu có biết chữ, chúng vẫn cứ thế thi nhau nhảy nhót qua lại giữa mấy sợi dây điện.

Một lát sau, có mấy con chim kì cục bay lướt qua đầu tôi. Ban đầu thì tôi chẳng để ý, lướt mắt nhìn qua, tôi cứ ngỡ là lũ chim sẻ nâu đang ríu rít rủ nhau đi kiếm bữa sáng. Nhưng rồi tôi phải dán chặt mắt lại lên lũ chim đó khi phát hiện ra sắc màu óng ánh phản chiếu trên lớp lông của chúng. Dưới ánh ban mai, tôi nhìn ra rõ mồn một một màu xanh lá tươi mát trên người chúng, khác hoàn toàn lớp lông màu nâu đấy của lũ sẻ. Trên người chúng còn có thêm một chút xíu đỏ, xanh dương hay vàng như những màu trang trí cho đẹp mắt. Những sắc màu đó óng ánh dưới ánh sáng mặt trời cứ như lớp lông trên người chúng được nhuộm lên bởi ánh sáng từ sắc cầu vồng rực rỡ vậy.

Này, đừng có trố mắt nhìn tôi rồi bảo rằng tôi nói ba xạo, tôi nhìn thấy rõ ràng thật đấy. Còn một chuyện mà suýt nữa tôi quên nói với các bạn, cánh của chúng đập vô cùng nhanh, nhanh đến nỗi tôi không thể nào nhìn ra. Mà cho dù tôi có nhìn ra tôi cũng không dám nhìn vì việc đó sẽ khiến tôi hoa mắt và thậm chí cả ói mửa nữa. Bảo đảm với bạn đấy.

Vì thế tôi xin khẳng định một điều về loài chim này: Chúng… không phải là chim sẻ. Hê hê, nói thật tôi chẳng biết đây là con chim gì.

Lũ chim sẻ thì quá quen thuộc với mọi người rồi, lông nâu, mỏ nhỏ cứng chắc, thân hình nhỏ nhắn đủ để nằm gọn trong lòng bàn tay. Thậm chí chúng vẫn cứ sống chung quanh mọi người dù cho không ai để ý đến chúng. Nếu may mắn, bạn sẽ gặp được vài con chim sẻ bạo dạn bay thẳng vào trong nhà mình.

Còn những con chim màu sắc sặc sỡ này, tôi chưa thấy chúng bao giờ cả. Nếu chỉ trông thấy một con, tôi đoán chắc là một con chim cảnh sổ lồng. Nhưng cả bầy thế này thì khó mà nói được là chúng sổ lồng đấy. Trừ khi chúng bị nhốt quá lâu trong cửa hàng chim kiểng, đến nỗi chúng không thể nào chịu đựng hơn được nữa và thế là quyết định tổ chức một cuộc ‘vượt lồng’ tập thể.

Tôi chỉ có thể đoán bừa cho vui vậy thôi chứ tôi biết chắc chắn chúng không thể nào là những con chim sổ lồng.

Nếu bạn biết chúng là loài chim gì, bạn thông minh hơn tôi rồi đấy. Nhưng mà này, đừng có mà tự cao. Tôi chỉ là một thằng nhóc lang thang học hành chẳng tới nơi tới chốn nên đâu phải cái gì tôi cũng biết đâu.

Nhưng hình như chỉ có một mình tôi để ý tới những con chim lạ này thì phải, mọi người xung quanh chẳng có ai để ý đến chúng. Họ vẫn cứ bận rộn mà đi qua đi lại trên đường sống một cách vội vã. Tôi đoán chắc tôi là người duy nhất đủ ngốc để mà đứng một mình quan sát những con chim kì cục đó.

Chúng lượn một vòng trên trời rồi đậu xuống đánh bạn với đám chim sẻ xung quanh. Cả đám chim kêu lách chách lích chích rồi đồng loạt vỗ cánh bay dọc theo con đường. Bóng của lũ chim chóc phủ thành những vệt đen nho nhỏ di động trên bức tường bên kia đường.

Không hiểu sao tôi thấy rất tò mò về đám chim chóc này, chúng đi đâu mà rủ nhau đi thành bầy thế nhỉ. Thường thường tôi thấy lũ chim sẻ chỉ hợp thành bầy, ríu rít với nhau trong vòng vài phút rồi tản mát ra hết, bạ con nào con nấy đều bay đi kiếm ăn. Chỉ cần một tiếng động lớn vang lên hay có vật gì đó lạ đến gần là lũ chim sẻ sẽ tản đi lánh nạn hết trong vòng chưa tới một giây.

Nếu không tin, bạn có thể canh một bầy chim sẻ đang đậu trên cây, bất ngờ la lên hay ném một khúc cây vào chỗ chúng đang đậu sẽ biết ngay.

Vậy mà giờ đây tôi thấy hai loài chim khác nhau hợp thành bầy và bay cùng với nhau. Chúng dừng lại trên cành cây hoa giấy bên phải, cái cây mọc cao qua khỏi bức tường, chìa phần cành lá bù xù ra ngoài lề và phủ bóng ra tận giữa mặt đường. Lũ chim sẻ nhảy nhót trên cành mổ mổ mấy con sâu dại trên đó, có những con chỉ đơn giản đậu lên bờ tường, tranh thủ thời gian rảnh mà ríu mỏ lên luyện giọng.

Chúng hót say sưa đến nỗi khiến tôi cũng phải đứng ngẩn người ra mà nghe. Chúng cố ưỡn đầu lên giọng cao thật cao rồi hạ giọng xuống bất chợt như để phô diễn khả năng của mình. Những con đậu trên cành cây thấy thế thì tỏ ra điệu đà hơn, chúng nhún qua nhún lại trên những cành cây nhỏ, xòe mấy cái lông đuôi ra và hót một cách chậm rãi, sâu lắng như những ca sĩ thật thụ.

Nhưng cũng có những con không quan tâm mấy đến việc khoe giọng. Chúng chỉ đơn giản xòe một bên cánh ra, rúc đầu vào đó, bận rộn dùng mỏ rỉa lại mớ lông của mình và làm khán giả đứng nghe như tôi.

Lũ chim sẻ hót cũng khá hay đấy nhưng tôi sẽ chỉ chấm cho chúng 0 trên 10 điểm thôi. Vì tôi chẳng hiểu lũ chim này hót cái gì cả, ha ha.

Trong khi đó, lũ chim lạ đập cánh liên tục, chúng bay bằng cách treo mình giữa không trung, cánh vỗ nhanh tới mức gần như trở thành một ảo ảnh vô hình. Chúng bay vòng quanh mấy cụm hoa, lia cái mỏ dài của mình vào trong mấy bông hoa mà hút mật như lũ bướm. Kì lạ nhỉ? Có con rúc sát vào mấy đóa hoa lớn rồi chui trở ra với cả đống phấn hoa nhỏ li ti dính đầy cả trên bộ lông óng mượt của mình. Chúng lại lắc nhẹ mình, giũ người từ tận cái mỏ trên đầu cho tới chót lông đuôi của mình cho mớ phấn hoa rơi ra. Mỗi khi chúng lắc mình như vậy, bộ lông của chúng lại lấp lánh một cách rực rỡ dưới ánh mặt trời.

So với lũ chim sẻ, có lẽ những con chim này trầm lặng hơn, không ríu rít một cách ồn ào để khoe giọng, cũng không uốn mình nhảy nhót vui nhộn trên cành cây. Dù không cố ý khoe mẽ, nhưng mỗi khi chúng vũ cánh bay lên, bộ lông trên mình chúng lại lóe lên ánh kim tuyến sáng chói, đủ để khiến cho lũ chim sẻ nâu phải rụt đầu, xếp cánh lại vì xấu hổ. Đó là lời nhận xét thật lòng của tôi với chúng đấy.

Bỗng nhiên, một con chim chợt bay đến gần tôi. Nó có bộ lông lấp lánh màu xanh lá cây trên lưng và xanh dương đậm dưới cổ. Nó đập cánh nhanh, liên tục, lượn mấy vòng quanh người tôi như để xem xét hay kiểm tra cái gì đó.

Hoặc cũng có thể, chỉ là tôi suy đoán thôi nhé, tôi nghĩ con chim này phát hiện ra rằng tôi chưa tắm mấy ngày nay. Chậc, nếu thật sự nó ngửi được mùi trên người tôi thì đúng là việc này chẳng có gì hay ho và đáng tự hào. Lẽ ra tôi có thể xua tay đuổi nó đi ngay nhưng tôi lại không làm vậy, tại vì tôi thấy cảm giác được một con chim bay vòng vòng quanh mình cũng vui và khá là thú vị.

Sau khi lượn mấy vòng quanh người tôi, con chim bỗng dừng lại ngay phía trước mặt tôi mà không bị ngất xỉu hay chóng mặt. Khá ngạc nhiên đấy. Tôi cứ ngỡ là nó sẽ bay đi sau khi tham quan chán chê khắp người tôi. Nhưng không, nó vẫn cứ dừng lại ngay phía trước mặt tôi với khoảng cách chỉ có vài cm.

Đây có lẽ là con chim tò mò nhất mà tôi từng biết. Ở khoảng cách gần như vậy, những sợi lông nhỏ óng ánh trên người nó hiện ra rõ mồn một trước mắt tôi, cái mỏ nhỏ xinh xinh nhưng lại vô cùng chắc chắn. Cặp mắt nâu của con chim giống một cái gương câu nhỏ với một cái thế giới tí hon bên trong đó. Tôi nhìn thấy rõ lề đường, cây cối, tường rào và nhất là một thằng nhóc tò mò đang ngó chằm chằm lại tôi trong đôi mắt con chim.

Nó nghiêng đầu qua lại nhanh thoăn thoắt để quan sát tôi, cánh vẫn cứ đập liên hồi không ngừng. Tôi vẫn giữ nguyên tư thế đứng yên như thế nhìn nó, trong đầu chợm nghĩ đây đúng là một con vật hiếu động và…

“Cụp!”

… Nghịch ngợm nữa. Nó vừa mổ nhẹ lên ngay giữa trán tôi cái chóc và bay trở lại tán cây bên bờ tường ngay tức thì. Nó đậu lên một cành cây mảnh khảnh, tụ tập lại với đám bạn chim chóc của mình.

Chuyện quái hơn là hình như con chim đó vừa kêu lên mấy tiếng chinh chích để báo động cho cả bầy về thằng nhóc tò mò đang theo dõi chúng. Hình như tôi đã đoán đúng, cả bầy chợt ngừng mọi việc lại, chúng ngừng hót, ngừng rỉa lông, hút mật… Tất cả bọn chúng đều ngước đầu xuống nhìn tôi chằm chằm, người duy nhất đang quan sát chúng.

Ái chà chà, tôi có cảm giác gì đó không hay ho cho lắm khi mấy chục con chim đang ngước mỏ, quắc mắt xuống nhìn tôi. Nếu mà chúng bâu vào mổ thì chắc là đau khiếp lắm đây.

Nhưng chúng chỉ kêu lên mấy tiếng nho nhỏ rồi nhún mình, đồng loạt cất cánh bay lên khiến cho cành lá rung lên nhè nhẹ. Những hạt sương lóng lánh trên bề mặt tán lá bung lên rồi rơi xuống tạo nên các hạt nước lấp lánh kì lạ bám đầy dưới mặt đất. Cả bầy chim ríu rít rủ nhau bay thẳng rồi rẽ nhanh sang phải khiến tôi phải bước nhanh lên để đuổi theo chúng. Rồi chân tôi dần chuyển dần từ đi bộ sang chạy nhanh lên để đuổi theo chúng. Tôi chạy vù vù trên lề đường, nhanh đến nỗi đập trúng một con bọ nhỏ đang bay ngang qua trước mặt.

Tôi chạy vội trên nền gạch và nhảy nhanh qua khỏi một cái bồn cây để bám theo lũ chim này. Chúng đã bay cao lên vượt qua các tán cây nhưng vẫn tôi vẫn có thể nhìn thấy bóng của chúng thấp thoáng qua các tán lá. Những bóng đen mờ mờ nhỏ xíu và một vài màu xanh lá lẫn với màu nâu trên bộ lông của chúng.

Tôi mải mê đuổi theo bầy chim đó, chạy nhanh tới nỗi suýt nữa đụng phải một bà cô già khọm cùng với con chó xù nâu của bà ta. May phước là tôi kịp nhảy xéo lên bồn cây bê tông để né.

Tuy không bị gì nhưng bà ta vẫn lớn tiếng quát:

- Thằng nhóc kia, làm gì mà chạy nhanh dữ vậy hả?

Tôi mau miệng:

- Xin lỗi!

Và tôi phải mau chân nhảy vọt thẳng tới trước như một vận động viên nhảy xa khi mà con chó xù của bà ta lao thẳng vào định táp cổ chân tôi. Bà ta liền túm chặt sợi dây để con chó lại. Con chó sủa ầm ĩ, lao thẳng về phía tôi mặc cho bà ta quát tháo luôn mồm:

- Mặc kệ thằng nó đi, lu lu!

Hú hồn, may là nhanh chân. Con chó ương bướng vẫn cố lôi chủ của mình nhào về phía trước dù cho tôi đã nằm ngoài tầm cắn cạp của nó. Còn người đàn bà kia vẫn tiếp tục quát con chó và cố kiềm chế con vật cưng cứng đầu của mình lại.

Đúng là chủ tớ y chang nhau, dữ thấy mụ nội. Tôi nhăn mặt khó chịu và chạy biến đi ngay. Bạn biết đấy, đâu có ai ngốc đến nỗi đứng đó mà chờ xem tiếp chuyện gì xảy ra. Lỡ đâu bà ta thấy tôi còn đứng đó, thể nào bà ta cũng thả tự do cho con chó cưng của mình để nó tha hồ mà đuổi theo tôi. Nhưng mà cho dù con chó đó có thật sự đuổi theo tôi thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn, đó chỉ là một con chó nhỏ, tôi chỉ việc quơ chân đá một cái là nó cũng phải sủa ăng ăng bỏ chạy.
 

destroyer

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Chương 3 Quyển sách bí ẩn

Tôi cứ như vậy tiếp tục đuổi theo bầy chim mà chẳng cần lí do gì. Có thể là tại cái tính con nít, thích vui chơi của tôi trỗi lên hoặc là do tôi tò mò. Cũng có thể là cả hai, tôi cũng không rõ nữa.

Mớ đồ đạc lỉnh kỉnh phía sau ba lô cứ nảy lên nảy xuống đập vào lưng tôi không ngừng. Lưng tôi trở nên ngứa và hơi bị e ẩm, cảm giác này đúng là khó chịu thật. Tôi phải xốc tay lên kéo hai sợi dây đeo xuống, giữ chặt lại cho đỡ xóc.

Dù vậy tôi vẫn còn đủ sức để mà đuổi theo bầy chim kia. Thậm chí tôi có thể hiên ngang mà khoe với bạn rằng sức của tôi dai không kém gì một vận động viên chạy đường trường thực thụ. Ha ha, tôi chỉ nói quá lên thôi, nhưng thật sự ra thì tôi vẫn còn đủ sức để mà theo đuôi lũ chim thêm một quãng nữa.

Bạn muốn biết lí do tại sao tôi lại chạy khỏe đến thế không? Tôi là một tên đạo chích, không nhanh chân thì sẽ bị người khác phát hiện, đơn giản có thế thôi. Nếu tôi có một nơi ở đàng hoàng như bạn thì tôi sẽ nằm ườn ra một chỗ mà đọc truyện xả hơi chứ không thèm chạy làm gì cho mệt xác.

Lũ chim bỗng đột ngột rẽ vào một con hẻm nhỏ làm cho tôi phải quáng người rẽ gấp theo chúng. Việc đó làm cho cùi chỏ tay phải của tôi tông mạnh vào gờ một cái thùng rác, nhưng chẳng sao, tôi hơi nhức ở cánh tay thôi, còn hai chân thì vẫn chạy được.

Trong đây có cả đống dây điện mắc ngang mắc dọc chằng chịt qua lại trên các trụ điện, những sợi cáp lớn thì chạy thẳng tới hết chiều dài con hẻm, mấy cọng nhỏ thì luồn qua lách lại và mắc vào nhau một cách lộn xộn. Có sợi thì chạy từ cột điện bên này sang cột điện bên kia, có sợi thì chạy thẳng vào nhà người ta. Nhưng cũng có mấy sợi dây cũ bị đứt đoạn nửa chừng, chúng bám vắt bám víu vào mấy sợi dây còn lại như một thứ vật thể kí sinh.

Tôi có thể khẳng định rằng đây thực sự là một thách thức lớn với một đàn chim đang bay theo đội hình đấy. Nếu mà chúng vướng vào cái “lưới trời” này, chắc chắn chúng sẽ tốn khối thời gian để mà gỡ lông của mình ra khỏi đó.

Tôi dám chắc chúng sẽ tan đàn và mạnh con nào con nấy đi đường của mình. Nhưng lũ chim đó như đoán được ý nghĩ của tôi và chúng quyết định trổ tài ra cho tôi biết mặt.

Ngay khi vừa tới gần cái mê cung dây nhợ giữa hẻm, bầy chim liền chia bầy ra thành từng con một, khép chặt cánh vào người và lạng lách qua khoảng trống giữa các sợi dây. Khi vừa thoát khỏi một khe hở, lũ chim liền giang đôi cánh nhỏ xíu ra đón gió chỉ trong vài giây rồi ngay tức thì khép cánh lại, tiếp tục lao mình xuyên tiếp qua mớ dây nhợ.

Lũ chim sẻ và những con chim màu lá kia hòa vào nhau, biểu diễn lướt xoáy qua mấy sợi dây chằng chịt trên cao một cách tài tình. Sắc nâu đen của bầy sẻ và sắc xanh lá óng ánh của những con chim kia trộn vào nhau như tạo thành những nốt nhạc đẹp tuyệt trên các đường dây điện.

Bạn biết đấy, cứ tưởng tượng mớ dây điện chạy dọc theo con hẻm là những đường kẻ và những con chim kia chính là các nốt nhạc.

Đấy đấy, tôi nghĩ bạn đã mường tượng được một bản nhạc đang di động trên khoảng trời chật hẹp bên trong con hẻm nhỏ.

Tôi mải mê chạy theo mà không thèm để ý xem có cái gì đang ngáng đường mình. Cho đến khi nghe thấy tiếng vòi nước phun xè xè phía trước. Người đàn ông ở phía sau hàng rào đang tưới mấy luống cây cảnh của mình một cách say sưa, ông ta vội vàng nghiêng vòi nước trên tay mình xuống khi thấy tôi chạy tới. Nhưng việc đó hơi muộn. Tôi nhanh chân nhảy vội qua để tránh dòng nước đang chực bắn về phía mình.

Lũ chim hình như vẫn không quan tâm đến việc có một thằng nhóc đang đuổi theo đến hụt cả hơi. Chúng tiếp tục uốn lượn qua cái mê cung dây điện chằng chịt cứ như đây là chặng bay quen thuộc của chúng mỗi ngày. Chúng cứ thế liên tiếp bay, rẽ trái, rẽ phải, uốn lượn, đảo người qua mấy con hẻm quanh co.

Hic, tôi dám chắc chuyện này chỉ có mỗi lũ chim chóc bé tí như chúng mới làm được. Nội chỉ thử tưởng tượng cảnh vật xung quanh đang quay mòng mòng trước mặt mình thôi là tôi đã muốn mửa hết mọi thứ trong dạ dày ra.

Sau khi đã vượt qua hết chướng ngại vật, tất cả lũ chim đó đồng loạt giang rộng đôi cánh ra, bất ngờ hợp lại thành một bầy duy nhất như ban đầu và vút bay ra khỏi con hẻm chật hẹp.

Đến lúc này thì chân tôi đã bắt đầu mỏi nhừ ra rồi đấy. Đuổi theo một bầy chim vòng vèo qua mấy đường hẻm nhỏ đúng là ngốc thật. Tôi chạy vội ra ngoài và dừng lại ngay tức thì khi thấy lũ chim đã bay thẳng sang bên kia đường. Dù đã mệt, tôi vẫn có thể qua đường đuổi theo tiếp. Nhưng lũ chim bỗng bay vọt cao lên và biến mất hút qua nóc nhà bên kia đường.

Vấn đề nằm ở chỗ đó đấy, bạn có thể chạy bộ đến hết cả hơi để đuổi theo một bầy chim nhưng không thể tự nhiên mà mọc cánh ra mà bay theo chúng.

Tôi bước lên lề đường, cúi gập người, chống tay lên đầu gối và thở hổn hển. Đúng là một buổi sáng ngớ ngẩn, khi không lại chạy theo cả bầy chim chỉ vì tò mò để rồi phải dừng lại ở ngay đây.

Tôi tháo cái ba lô ra để xuống đất và ngồi lên bồn cây mà thở hổn hển. Đúng là mệt bở hơi tai. Vừa toan dựa lưng ra sau, tôi lại chợt giật nảy mình, phải phóng tay ra hai bên chụp lại thành bồn cây. Suýt nữa thì tôi ngã chổng vó vào bên trong bồn cây. Bên trong đó đầy rẫy mấy con kiến, chúng mà chui vào bên trong người là bạn sẽ nhảy cẫng lên ngay tức thì, tha hồ lắc mông vì ngứa khi bị kiến cắn.

Sau khi ngồi lại cho ngay ngắn, tôi mới bắt đầu cảm thấy hai chân đang ngứa và tê không chịu được. Chắc là do tôi mải đuổi theo lũ chim nên không để ý đến điều đó. Cảm giác này cứ như bị một đàn kiến hành quân, bò qua bò lại khắp nơi trên da mình vậy. Tôi gãi gãi chân một hồi và để ý thấy những quả chò rơi rải rác khắp nơi trên nền đất và cả bên trong bồn cây.

Vậy có lẽ không khó lắm để bạn đoán ra cái cây bên trong bồn phải không. Đúng vậy, một gốc cây chò. Mà thật ra cả dãy đường ở bên đây và bên đều như thế cả, cây chò được trồng dọc theo hai bên đường. Chúng chắc phải cao ngang với tòa nhà ba tầng ở bên kia đường, chỗ mà lũ chim đã bay ngang qua. Tôi nhặt một quả chò và ném lên cao, quả chò liền xoay vòng vòng như chong chóng và rơi xuống đất.

Mà chỗ này là chỗ quái nào nhỉ, tôi chưa từng đến đây bao giờ. Phía trước mặt tôi là một con đường lớn và bên kia đường là một nơi lạ hoắc mà tôi chưa từng vào bao giờ. Một tòa nhà ba tầng với cái bảng hiệu to tướng ở bên dưới ‘Nhà sách trung tâm’. Tôi thấy có khá nhiều người vào trong đó, chủ yếu là mấy đứa nhóc học trò cùng với ba mẹ của chúng. Lũ nhóc con bảy, tám tuổi nhanh chóng tung tăng chạy thẳng vào trong mà không thèm chờ ba mẹ mình. Có lẽ trong đó có cái gì thú vị lắm nên mới khiến chúng hào hứng đến thế.

Tôi dẫu môi suy nghĩ một hồi và quyết định vào trong đó xem có gì hay. Vác nhanh cái ba lô trở lên lưng, tôi chạy ngay đến ngã tư bên trái, đứng chờ. Khi đèn xanh ở dành cho người đi bộ vừa bật, dãy xe cộ liền dừng lại, tôi tranh thủ bước qua đường rồi đi thẳng đến trước cửa tòa nhà đó.

Bên phải cửa vào có treo hàng tá tấm poster quảng cáo giới thiệu những quyển sách mới và mé tường bên trái có đặt ba máy bán nước tự động. Lúc này tôi liền nuốt nước bọt cái ọt vào bụng. Việc chạy theo đuôi lũ chim làm tôi khát không chịu được, tôi nhanh chóng lại cái máy gần nhất, bỏ mấy các lẻ vào trong. Vài giây sau, một chai nước chạy tọt ra khỏi lỗ hổng bên dưới thân máy. Tôi liền túm lấy chai nước, cậy nắp hớp một hơi hết nửa chai và thở mạnh để lấy hơi. Xong xuôi, tôi bỏ cái chai vào bên hông ba lô.

Cửa kính ở hai bên mở rộng, phản chiếu ánh sáng ban mai vàng nhạt cùng hình ảnh của mọi thứ xung quanh. Những cây chò, con đường, những chiếc xe và mọi người ra vào xung quanh. Tôi hít một hơi, xốc nách ba lô lên mà thẳng tiến vào bên trong.

Ha, nhà sách. Bên trong đúng thật như tên gọi của nơi này, toàn sách là sách. Tim của tôi chùng xuống ngay tại chỗ, vậy mà tôi cứ nghĩ nơi này có cái gì hay lắm chứ. Đầu tiên, tôi xin lưu ý trước là tôi không xúc phạm đến bạn hay bất cứ người nào thích đọc sách, đây chỉ là ý kiến của cá nhân tôi. Nơi này đúng là một chỗ ưa thích cho lũ mối và bọn mọt sách.

Định nghĩa của tôi về sách. Sách là thứ mà người ta tốn công làm ra chỉ để cho mấy con mối gặm hoặc là cho lũ mọt sách đầu to đọc. Nếu nó có thêm bất kì công dụng nào khác thì đây là thứ rất thích hợp để đập chết lũ gián hoặc lũ chuột.

Tôi là kiểu người thích vận động, leo trèo chạy nhảy khắp nơi. Ý tôi là một tên trộm đêm, cuộc sống phiêu lưu, mạo hiểm, đi đây đi đó mới là thứ tôi ưa thích. Nếu bạn nhét cho tôi một cuốn sách, tôi cũng chẳng biết nên làm gì với nó? À, có thể tôi sẽ cầm nó lên để quạt mát nếu như đó là một cuốn sách mỏng chừng chục trang. Hoặc tôi có thể sử dụng nó để làm một thứ vũ khí tác chiến tầm xa để ném vào lũ chuột, chúng luôn làm tôi giật mình đến toát mồ hôi mỗi khi tôi leo vào cửa sổ nhà người ta.

Tôi cười khì khì với ý nghĩ đó. Có thể lắm. Nếu được thì tí nữa tôi sẽ xí một cuốn sách dày dày rồi nhét vào trong ba lô. Biết đâu được tối nào đó tôi sẽ cần đến nó để ném lũ chuột.

Ha ha, nhưng mà thôi, có lẽ không thì tốt hơn. Ba lô của tôi chứa bấy nhiêu đó thứ dụng cụ đã là quá đủ, thêm một quyển sách thì sẽ làm tăng trọng lượng ba lô và khiến cho tôi bị chậm lại.

Tôi lẫn vào bên trong như một người mua hàng bình thường và dĩ nhiên là tìm hiểu xem sách có cái gì hay ho mà khiến cho người ta thích đọc thế. Lướt mình qua dãy kệ trước mặt, tôi nhẩm đếm mấy cuốn sách chất đầy trên đó. Trên cùng kệ là bảng ghi chú với hai chữ to tướng “Truyện tranh”. Còn xung quanh kệ có tới sáu bảy đứa nhóc bâu quanh, đứa nào đứa nấy ôm một cuốn truyện mà đọc một cách vui thú. Đứng bên hông kệ là một cô bé khoảng tám tuổi, vóc người nhỏ nhắn, cô bé cầm theo một cái túi đựng bốn cuốn truyện bên trong cùng với hóa đơn tính tiền.

Bên ngoài cửa, thêm một đám trẻ con đi vào. Và tôi nhận ra rằng nếu mình không ra khỏi đây sớm thì tí nữa tôi sẽ bị lũ trẻ ở đây dìm chết mất. Tôi cố len người qua hai thằng nhóc ở phía trước rồi đi qua một dãy kệ khác. Tôi cũng phải đi đứng thật cẩn thận vì trong ba lô của tôi có chứa cả đống thứ dụng cụ, những tiếng lịch kịch nho nhỏ do chúng va chạm vào nhau cứ phát ra không ngừng.

“Keng!”

Hình như tôi nghe thấy tiếng mấy mũi khoan kim loại va vào nhau. Chẳng là thế này, bạn biết rồi đấy, tôi có một cái máy khoan cầm tay nên tôi có cả một hộp mũi khoan trong ba lô. Tôi cất chúng trong một cái chai với phần lưỡi khoan úp xuống đáy, chủ yếu là để tiện cho việc xem số khắc ở phía đuôi.

“Leng keng!”

Ài, tôi biết mấy mũi khoan thỉnh thoảng có chạm vào nhau và tạo ra những âm thanh trầm đục nho nhỏ. Nhưng âm thanh vừa nãy thì rất trong, ngân vang và kéo dài chứ không trầm đục như tôi nhớ.

“Keng keng…”

Hình như là âm thanh phát ra từ phía bên kia thì phải?

Tôi đi đến gần xem thì thấy vô số chiếc chuông gió đang treo lủng lẳng trên một cái giàn. Chúng gồm hàng chục những chiếc ống kim loại được đan kết vào nhau một cách đặc biệt bằng những sợi dây mảnh. Hình thù và kiểu cách của những chiếc chuông gió rất khác nhau, không cái nào giống như cái nào. Có cái gồm những cái ống dài xếp đều nhau thành hai hàng, cái thì tạo thành một vòng tròn đều, cái thì giống như một cái thang tròn với những ống kim loại được treo cao dần lên…

À… Nói chung là chúng có muôn hình vạn trạng và được trang trí vô cùng đẹp mắt. Thậm chí hình dạng của những chiếc chuông gió cũng quyết định âm thanh của chúng. Mỗi khi gió lùa qua, chúng lại phát ra những âm thanh cao thấp, trầm bổng khác nhau.

Nhưng dĩ nhiên đâu phải lúc nào cũng có một cơn gió đủ mạnh để có thể thổi từ bên ngoài đường mà vào thẳng bên trong nhà sách, ngay chỗ treo chuông gió này đâu. Và có lẽ vì vậy mà người ta phải treo mấy cái quạt xoay ngay trên những cái kệ cao. Vì những cái quạt này xoay liên tục nên đám chuông gió cứ va vào nhau leng keng được một chập thì ngừng, cho đến khi luồng gió từ quạt quay lại chúng mới kêu vang lên tiếp.

Lạc quan mà nói, ít nhất lũ mối mọt cũng không động đến mấy cái chuông gió này. Nếu mà chúng có muốn xơi đám giàn ống kim loại kêu leng keng đó, chúng sẽ phải hi sinh hàm răng của mình trước. Kế đó sẽ phải hốt đám răng rụng của mình mà vào trong phòng trồng răng của ông nha sĩ để ông ta dùng keo dán, dán từng cái răng một trở lại vào trong miệng, ha ha.

Tôi bụm cười với cái ý nghĩ điên rồ đó một lúc rồi quay lại chỗ mấy kệ sách. Tôi thộp đại một cuốn xuống và suýt tý nữa là té sụm lưng. Ôi cha mẹ ơi, cuốn sách dày cộm này phải nặng cả tấn chứ chẳng chơi. Tôi lật ra xem và thấy toàn chữ là chữ, nhiều đến mức chóng cả mặt.

Tôi nói thật, tôi chẳng cần miêu tả bên trong quyển sách này ra sao, bạn cũng khỏi cần phải mắc công tưởng tượng. Lí do ư, nó y chang chính xác thứ bạn đang xem ngay bây giờ đấy. Toàn chữ với chữ, chúng giống như nước ngộp thẳng vào mặt bạn khiến cho bạn chẳng thể nào nhìn tập trung vào bất cứ thứ gì khác ngoài mớ chữ bên trong đó.

Bây giờ tôi nói thật, bạn rất giỏi khi chịu khó ngồi gặm nhấm câu chuyện của tôi tới tận khúc này đấy. Đó là lời khen thật lòng chứ chẳng phải nói đùa đâu.

Và bạn biết vì sao tôi nói thế không? Tôi đã đóng sầm lại quyển sách đó ngay tại chỗ và nhét ngay trở lên kệ. Ôi dào, tôi có cảm giác mình vừa phơi cầu mắt của mình dưới nắng suốt mấy giờ liền ngay sau khi ngó vô trang sách đầy chữ đó trong vài giây. Dám cá nếu tôi ngó thêm chừng vài phút nữa, đảm bảo tôi sẽ ngoẻo tại chỗ.

Ái dà dà, coi vậy chứ ở dãy kệ này có khối người đang đứng ngồi lố nhố mà đọc mấy quyển sách dày cộm tới mấy trăm trang. Đúng là không thể hiểu nổi, sao họ đọc được hay như vậy chứ. Đứng sát bên cạnh tôi là một con mọt sách chính hiệu. Một anh thanh niên mang một cái gọng kính đen bóng, trên lưng vác cái ba lô nặng nề với cái laptop bên trong, hai tay vừa cầm quyển sách nặng ịch để đọc, hai tai vừa cắm tai nghe để nghe nhạc. Anh ta vừa dán chặt mắt vào quyển sách vừa lắc lư đầu nhè nhẹ.

Tôi phải đi nhanh sang bên kia kệ để anh ta khỏi nhìn thấy mình, lén cười khì khì đến độ hai cánh tay mình rung cả lên. Đúng là mọt sách.

Nói đến mọt sách tôi mới sực nảy ra một ý nghĩ kì cục. Không biết liệu có tổ mối nào ở đây không ta? Tôi phì cười và đi vòng quanh xem thử, biết đâu đó tôi sẽ thấy một tổ mối to tướng nằm giữa đống sách trong đây thì sao? Có thể lắm chứ, hì hì.

Nhưng dĩ nhiên tôi biết chắc là trong đây không có tổ mối nào cả. Vì nếu có thì chắc chắn mấy quyển sách trong đây đã chẳng còn nguyên như thế này.

Tôi nhớ có một lần thấy người ta dỡ mấy cái nhà kho cũ ra. Họ tháo hết sạch mấy thanh gỗ mục ra khỏi nhà kho bởi vì chúng đã bị lũ mối ăn sạch cả. Thoạt nhìn thì mấy thanh gỗ đó trông vẫn bình thường, chẳng có vẻ gì là bị mối ăn cả. Nhưng khi người ta vừa đạp nhẹ lên thanh gỗ, thanh gỗ lập tức gãy vụn xuống, để lộ hằng hà sa số những đường hầm nhỏ đục khoét khắp mọi nơi bên trong thanh gỗ. Từ trong đó, những con mối trắng túa ra khắp nơi, chúng thật sự là một đạo quân giận dữ và hung hãn khi thấy nhà mình bị phá tan nát như thế. Đặc biệt là đám mối lính, con nào con nấy thân mình đều to gấp đôi mối thợ, cái đầu thì lớn gấp ba mấy con mối thường và hai cái càng thì tôi chỉ có thể nói là “Ôi mẹ ơi!”. Càng của chúng cũng lớn tương đương với đầu của mình và hai cái càng đó đủ bén để cắt đứt cả da của bạn đấy.

Ơ… nhưng dĩ nhiên lũ mối đấy có hung dữ như thế nào cũng vô ích. Bạn biết đấy, chúng cũng chỉ là lũ mối bé tẹo thôi mà, người ta chỉ việc giơ chân lên đạp một cái là chúng bẹp lép hết cả đám. Vì vậy, nếu bạn thấy một đám mối phiền phức như thế đang gặm đồ đạc trong nhà bạn, lời khuyên của tôi là:

Cứ đạp bẹp chúng thoải mái!

Tôi móc gáy của một quyển sách trên kệ xuống, lật ra xem quyển sách có bị mối đục không. Tôi chợt nghĩ nếu mà lũ mối mà có đục thật, tôi có thể nhìn xuyên thấu qua cả quyển sách dày cộm này thông qua mấy cái lỗ đó.

Bỗng nhiên, tôi lại thấy chân mình ngứa ran cả lên và hai đầu gối bắt đầu mỏi nhừ. Tệ thật, hậu quả do lũ chim chóc và thói hiếu động của tôi gây ra. Tôi quẳng quyển sách trở về chỗ cũ và đến bên hàng ghế gần đó. Một tiếng cụp nhỏ vang lên từ bên trong cái ba lô, chắc tôi vừa dựa trúng cái máy khoan trong đó. Tôi gỡ ba lô ra bỏ xuống đất rồi mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, đá đá chân cho đỡ nhức và dựa lưng ra sau.

Tôi vòng tay ra sau lưng ghế đan chặt vào nhau, duỗi thẳng hết mức hai cánh tay, ngước đầu nhìn lên trần nhà, hít một hơi mạnh và thở ra khoan khoái. À hà, ngồi nghỉ trong đây đúng là dễ chịu hơn so với cái bồn cây ngoài kia, ít nhất cũng có một chỗ dựa lưng thoải mái. Chứ đâu như cái bồn cây ngoài kia, vừa cứng vừa không có chỗ dựa, đã thế còn có cả đống kiến bò lổm ngổm xung quanh.

Xin nhắc lại là lúc này tôi vẫn đang ngồi trong nhà sách, nhìn vẩn vơ xung quanh. Nơi này rất bình thường, mọi người xung quanh rất bình thường. Xung quanh chẳng có gì lạ, vẫn chỉ là kệ sách, các hàng ghế, mấy bóng đèn dài, sáng trên trần và vài cái quạt máy thổi vo vo.

Đúng thế đấy, mọi việc chung quanh tôi vẫn diễn ra như một ngày bình thường. Giống như việc bạn mỗi sáng thức dậy, đập cái bốp xuống cái đồng hồ báo thức đáng ghét rồi đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.

Nhưng tôi hỏi thật bạn, nếu bạn nghĩ mọi thứ vẫn bình thường như thế thì tôi kể ra làm gì. Phải không nào?

Đúng thế đấy, sắp có chuyện xảy ra rồi. Và trớ trêu thay, tôi thậm chí còn chưa biết điều đó, tôi chẳng thể đề phòng hay chuẩn bị tinh thần cho chuyện quái quỉ sắp xảy ra nữa. Và tôi muốn nhắc bạn để bạn chuẩn bị tinh thần trước, chuyện này vô cùng khó tin, vô cùng kì cục và nói chính xác hơn là nó vô cùng điên rồ.

Tôi cảnh báo bạn trước rồi đấy nhé.

Nếu bạn là một người bình thường, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như mọi ngày, tôi khuyên bạn nên đóng sách lại, hay đóng chương trình này lại đi. Xin lỗi, tôi chẳng biết bạn đang đọc sách hay sử dụng máy tính nên mới phải giải thích dài dòng ra như thế. Vì tôi biết chắc câu chuyện mà tôi kể sẽ chẳng phù hợp với bạn đâu, thật đấy.

Còn nếu bạn cảm thấy cuộc sống của mình chán lê thê lết thết vì ngày nào cũng phải làm đi làm lại những chuyện y chang nhau, có lẽ câu chuyện này rất thích hợp với bạn. Và nếu… À hà, xin lỗi, tôi nói “nếu” nhiều quá, tại tính nhiều chuyện của tôi đấy mà.

Cảnh báo cuối cùng đây: nếu bạn cảm thấy câu chuyện của tôi ảnh hưởng đến cuộc sống thực của mình hãy ngừng lại. Có thế thôi!

Sau một hồi thong dong đã đời trong cái nơi dành cho lũ mối và bọn mọt, tôi quyết định đi ra ngoài. Dẫu sao thì tôi cũng không thể nấn ná trong đó cả ngày, nếu không sự nhàm chán của lũ mọt sách trong đó sẽ giết chết tôi mất. Ý tôi là ai ai cũng cắm cúi chúi đầu vào đọc sách cứ như đang trêu ngươi một đứa hiếu động, quậy phá như tôi vậy.

Đúng là thật không thể chịu nổi, làm như đưa mắt ra khỏi quyển sách thì họ sẽ chết hay sao ấy…

Ớ… À xin lỗi, tôi quên mất bạn cũng đang chúi đầu theo dõi câu chuyện của tôi.

Lúc ra gần tới cửa, tôi nhìn thấy một cái kệ sách nhỏ chỉ cao ngang người tôi, với hàng chữ “Sách mới và sách bán chạy”. Cứ một đầu sách thì kệ để được năm cuốn và chúng luôn vơi đi rất nhanh. Hầu như mấy chị nhân viên phải canh chừng để sách mới ra đó liên tục. Đang đi thẳng ra ngoài, tôi vô tình liếc qua và phát hiện ra một điểm kì cục trên kệ sách. Dãy sách trên cùng, ngay vị trí giữa có một quyển sách rất đặc biệt, chỉ cần nhìn vào là tôi thấy ngay nó vô cùng nổi bật so với những quyển sách khác.

Bạn thử đoán xem, một quyển sách như thế nào mới gọi là đặc biệt? Tôi xin nói trước là quyển sách đó vô cùng nổi bật. Chấp bạn chọn cả đống sách rồi bày ra sàn nhà chung với quyển sách đặc biệt đó, tôi vẫn có thể nhìn và lụm ra ngay quyển sách đó.

Tôi xin nói sơ qua cái nhìn ban đầu của tôi đối với quyển sách đó nhé. Quyển sách đó chỉ có một cuốn duy nhất, nằm lọt thỏm giữa hai chồng sách dày. Phần viền bìa sách như được kết bằng lông chim, tôi nhìn thấy các sợi lông mảnh màu xanh lá lấp lánh kết lại thành hoa văn trang trí quanh bìa. Còn phần hoa văn trung tâm được in như một chiếc lá với các đường gân to nhỏ đan xen, chồng chéo nhau. Tất cả đều tỏa ra từ một đường tròn nhỏ như chiếc nhẫn, màu xanh lá nhạt ngay giữa bìa sách.

Nếu bạn đã hình dung ra quyển sách đó trong đầu thì bạn thấy nó rất đẹp. Nhưng liệu bạn có thấy quyển sách này thiếu gì không, thứ này rất quan trọng đấy.

Đó là tựa của quyển sách. Và đó cũng chính là điểm đặc biệt của quyển sách này, nó không hề có tựa trên bìa.

Nó độc đáo và đặc biệt như vậy đấy. Nhưng hình như chẳng có ai để ý thấy quyển sách đó cả, như thể nó vô hình vậy. Mọi người đi ngang cứ lần lượt nhìn cả kệ sách rồi lựa mua những quyển sách trên đó, kể cả những quyển sách khác nằm ở dãy trên cùng. Cứ thế lần lượt từng quyển một được rút ra và sẽ có ngay quyển khác thế vào. Nhưng tuyệt nhiên không ai thèm động đến quyển sách đặc biệt ở giữa mặc dù chỉ có một cuốn nằm trên kệ. Đúng thế đấy, chỉ có duy nhất một cuốn như thế và nó nằm lọt thỏm giữa vô vàn chồng sách khác, cô đơn một mình giữa kệ.

Không lẽ họ thật sự không thấy cuốn sách đó? Tôi vẫn đang phân vân không biết liệu đây có phải chỉ là suy đoán của riêng tôi hay chăng.

Và ngay tức thì, đã có ngay hai người khách đến gần cái kệ đó lựa sách, có lẽ họ sẽ xác nhận được chuyện này. Hai cô gái trẻ từ đâu đi thẳng tới kệ, họ hỏi mấy chị nhân viên một số câu và bắt đầu lựa chọn sách trên đó. Họ rút một cuốn sách ở trên cùng ra, chỉ trỏ vào trong đó và bàn tán rất sôi nổi. Bọn họ cứ thế lần lượt lấy từng cuốn ra xoay một vòng xem bìa rồi xem sơ qua bên trong.

Khi họ đưa tay với đến gần cuốn sách không có tựa đề kia, tôi cứ ngỡ họ chắc chắn phải vồ lấy ngay mà thắc mắc tại sao lại có cuốn sách kì cục như vậy. Nhưng không, họ với tay lấy cuốn sách ngay kế bên đó, lật ra xem và nói chuyện như thể cuốn sách đặc biệt kia không hề tồn tại.

Kì lạ thật đấy, không lẽ họ thật sự không thấy cuốn sách đó?

Sau khi hai cô gái kia mua sách xong và rời đi, tôi mới đến gần kệ, nhìn chằm chằm vào quyển sách đó. Lẽ ra tôi nên mặc kệ quyển sách đó và bỏ đi. Nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác rằng tôi không thể rời khỏi đây mà không có cuốn sách đó. Tôi với tay lên chạm vào quyển sách, cảm giác hồi hộp bỗng bao trùm lấy cả cánh tay tôi. Bạn biết đấy, đó là cái cảm giác như khi bạn đang đút tay xuống một cái hốc tối mà bạn không rõ liệu trong đó có con gì cắn mình không.

Tôi chạm vào quyển sách, nhẹ nhàng lấy nó ra khỏi kệ trong khi tim vẫn còn đập thình thịch không ngừng. Cuốn sách khá nặng tay, toát ra một mùi thơm kì lạ, mùi dịu nhẹ của hoa cỏ buổi sáng. Tôi chạm nhẹ tay vào các chi tiết trên bìa sách, tôi cảm nhận được chúng không chỉ đơn giản là những thứ được in lên. Những họa tiết đó được khảm, dán lên một cách tinh vi và tỉ mỉ. Nhưng tôi lại chẳng thấy vết dán ép hay vết keo thừa nào cả. Dù là quyển sách này được làm ra như thế nào, tôi vẫn có thể khẳng định một cách chắc cú với bạn cuốn sách này được làm hoàn toàn bằng tay một cách kì công.

Không biết liệu cuốn sách này có gì đặc biệt ở bên trong hay không? Hay cũng có thể là bên trong chẳng có gì? Nhưng chuyện này là không thể, cuốn sách cầm nặng tay đến thế kia mà.
 

destroyer

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Chương 4 Cánh cổng trong quyển sách


Tôi rất muốn, rất muốn mở cuốn sách này ra xem ngay liệu bên trong đó có cái gì hay ho không. Chắc chắn là bạn cũng phải tò mò như vậy chứ phải không nào. Không lí nào bạn lại bỏ qua một cuốn sách có cái bìa đặc biệt như vậy.

Tôi đứng yên tại chỗ, đưa tay lên bìa một cách hồi hộp, nắm chặt lấy cái bìa dày cộm chuẩn bị mở ra.

Nhưng bỗng nhiên, có một dòng suy nghĩ trái ngược chạy qua đầu tôi ngay lúc này. Tay tôi khững lại khi vừa hé mở quyển sách, tôi có cảm giác mình không nên mở cuốn sách ra ở đây. Tôi xoay cổ nhìn quanh. Gần cửa kính, ánh sáng vàng ruộm của buổi sáng đang khẽ lay mình qua quầy tính tiền ở bên trong.

Nhiều người vẫn đang đi ra đi vào nhà sách. Một ông bác già mặc áo sơ mi, quần tây đen đang đứng bên quầy tính tiền với hai cuốn sách dày cộm trên tay. Ông ta nắm chặt hai cuốn sách đến nỗi như sợ ai đó sẽ giật chúng khỏi tay mình.

Tiếng bước chân lộp cộp vang lên ngoài bậc thềm, một gia đình nhỏ gồm hai vợ chồng và đứa con gái nhỏ nhắn bước vào trong nhà sách. Hai vợ chồng còn khá trẻ, họ vừa trò chuyện vừa cố đi nhanh lên để bắt kịp đứa con gái nhỏ nhắn của mình. Trong khi đó, đứa con gái nghịch ngợm của họ nắm tay họ đi giữa, níu tay họ và luôn miệng giục họ đi nhanh lên. Con bé đó háo hức buông tay ba mẹ mình, chạy nhanh đến nỗi đụng vào tôi rồi nhanh chóng bắn tuốt vào trong.

Ba mẹ con bé gọi với theo:

- Từ từ thôi con!

Họ bước nhanh hơn để theo kịp. Trong lúc đó, con bé nhảy cẫng lên bên kệ sách tô màu, giục họ:

- Ba mẹ, lẹ lên!

Ha, đúng là một con nhóc nghịch ngợm.

Trong lúc gia đình nhỏ kia đang cười nói bên kệ sách tô màu, những tiếng dép kẹp liền vang lên lộp độp không ngừng trên nền nhà. Thêm vài vị khách hàng nhí nữa vừa bước vào trong nhà sách.

Lần này là một đám nhóc kéo nhau vào đây, chúng lớn hơn con bé hồi nãy nhưng trông cũng lóc chóc nghịch ngợm không kém. Chúng kéo thành bầy thành đám lu bu ầm ĩ.

Một đứa chạy trước, ra vẻ biết đường trong đây:

- Ê, qua bên đây nè mày. Ở đây có nhiều truyện mới lắm!

Và cả đám liền lúi húi bâu vào cái quầy truyện tranh, rút truyện rào rào ra khỏi kệ để xem. Vài cuốn chịu không nổi đám nhóc liền oằn mình đổ nhào xuống đất. Lũ nhóc vẫn hí hửng cầm truyện mà đọc, chẳng thèm để ý cái mớ lộn xộn rơi rớt dưới chân mình.

Hai chị nhân viên đang đứng nói chuyện ở gần đó liền đi lại gần, tỏ vẻ bực dọc với đám nhóc:

- Mấy cái đứa này, cẩn thận chút coi. Rớt hết sách rồi nè!

Đám nhóc nuốt nước bọt cái ực, đứng nép mình qua một bên trong lúc hai chị nhân viên xắn tay áo lên, nhặt lại mấy cuốn truyện lên và sắp xếp chúng trở về vị trí cũ một cách ngay ngắn. Lũ nhóc nép mặt mình sau cuốn truyện, lén lút nhìn nhau rồi hí hửng nhe răng cười nghịch ngợm.

Một đứa nhóc đội nón xanh da trời không biết từ đâu chạy tới, nó thở hổn hển lấy hơi rồi bảo cả đám:

- Ê tụi bay, tao thấy kệ truyện ma ở bên kia kè!

Cả đám nghe vậy liền nhao nhao lên hỏi ở đâu. Chúng lập tức ào ào bỏ bừa mấy cuốn truyện tranh xuống kệ và chạy theo thằng nhóc đội nón xanh da trời. Hai chị nhân viên đành phì cười, lắc đầu bất lực với lũ ranh con và tiếp tục sắp xếp lại mớ truyện lộn xộn trên kệ.

Còn tôi phải trố mắt ra nhìn chúng. Quao, nói thật tôi chả hiểu nổi chúng thích đọc thứ gì nữa. Chỉ mới trước đó mấy giây, chúng còn thích thú bâu quanh kệ truyện tranh, chưa kịp đọc xong gì cả đã kéo sang kệ truyện ma. Dám chừng vài phút nữa chúng sẽ kéo qua dãy sách dạy nấu ăn lắm đấy.

Nhưng nói tóm lại, ngoài họ ra, còn có vô số người khác đang đi qua đi lại giữa các dãy kệ và hành lang. Và hiển nhiên là tôi đâu có rảnh mà liệt kê từng người từng người trong số bọn họ ra cho các bạn nghe. Họ cứ đi qua đi lại lựa sách rồi cười nói, bàn tán.

Tôi có cảm giác vô vàn con mắt đang theo dõi, quan sát từng cử động của mình. Kì cục thật, trước đây mỗi khi làm mấy vụ trộm vặt, tôi đâu có lo lắng đến thế đâu. Sao bây giờ tôi lại lo đến đổ cả mồ hôi hột trong khi trên tay chỉ cầm một quyển sách cơ chứ.

Đổi quyển sách sang tay trái, tôi thấy những đường rãnh trong lòng tay phải mình sáng lên óng ánh do ướt mồ hôi. Tôi vẫn đang phân vân chẳng biết có nên lấy đem quyển sách này ra ngoài không.

Tôi liền cầm quyển sách đi sát vào dãy kệ ở tuốt bên trong nhà sách, tôi đứng ngần ngừ tại chỗ không biết có nên làm vậy không. Tôi không dám chắc việc lấy quyển sách này là một ý tưởng hay ho. Đầu tiên, tôi chưa bao giờ lấy một thứ thừa thải và không cần thiết như thế này cả. Thứ hai, nếu như tôi bị bắt quả tang, tôi chắc chắn một trăm phần trăm tôi sẽ bị tóm cổ vì trong này rất đông người. Mà cho dù tôi có chạy ra ngoài được thì chắc chắn cũng chẳng thoát nổi vì bây giờ trời đang sáng. Nếu là trời tối thì chỉ cần tôi leo qua chừng vài cái hàng rào thì sẽ chẳng còn ai tóm nổi tôi.

Quá nhiều người ở trong nhà sách. Tôi nghĩ có lẽ mình nên đem quyển sách này ra ngoài rồi hẵng mở ra xem. Đúng, chắc chắn tôi phải làm vậy.

Tôi tìm được một hành lang vắng không có người qua lại. Không khó lắm để đoán ra lí do tại sao không ai thèm lui tới chỗ này. Một bên chứa toàn là đám sách tài liệu, còn bên toàn là sách từ điển khô khan.

Tiếng bước chân đi lại lộp cộp vẫn vang lên xung quanh, tôi có thể đoán rằng mọi người vẫn đang đi qua đi lại quanh đây. Tôi hít một hơi khó khăn, bỏ quyển sách xuống sàn, kéo thả ba lô ra khỏi vai, thả xuống đất. Tôi kéo khóa ở hai bên, mở ra, mắt vẫn liếc nhanh qua hai bên hành lang để đề phòng. Tôi nhét vội quyển sách vào trong đó, bóp khóa lại và lôi ba lô lên đeo trở lại ra sau lưng một cách bình thường.

Vậy là xem như đã xong phần cất giấu cuốn sách. Bây giờ tôi phải tính toán xem nên chạy thẳng ra ngoài cửa hay là rón rén canh lúc không ai để ý, lẩn vào mọi người mà đi ra.

Tôi bước ra chỗ có thể nhìn thấy cửa. Từ đây đến đó không xa lắm, nhưng lại có vô số chướng ngại vật cản đường. Cụ thể là có rất nhiều người, rất nhiều nhân viên, các quầy sách bày ngang dọc. Và nhất là đám nhóc nghịch ngợm khi nãy, giờ đây, chúng nó đang đi lòng vòng quanh chỗ treo đám chuông gió, tay không ngừng táy máy đụng vào từng cái chuông gió một, khua lên khiến chúng vang lên những âm thanh rổn roảng leng keng.

Đám nhóc đó trông như đang kiểm tra âm thanh của từng cái chuông gió vậy. Chúng chọc vào từng ống chuông, gõ ngón tay cóc cóc lên đó khiến chiếc chuông đu đưa qua lại.

À… Tôi đang làm cái gì thế này. Tôi vừa mới lén lấy một quyển sách chưa được tính tiền, bỏ nó vào trong ba lô, có thể bị bắt tại trận bất kì lúc nào. Thế mà giờ đây lại đứng đó coi lũ nhóc đó chơi trò chọc chuông gió.

Đúng là đoảng thật.

Tôi tập trung trở lại, nhìn thẳng về phía cửa và bắt đầu bước đi. Tôi cố bước đi một cách bình trường nhưng không được. Mặc dù tôi biết chắc trong cái ba lô chỉ có mấy thứ dụng cụ lỉnh kỉnh và một quyển sách nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác như đang cõng một thứ gì đó rất nguy hiểm ở sau lưng. Kiểu như bạn đang đèo một thứ gì đó rất nguy hiểm và dễ nổ giống như bình ga chẳng hạn.

“Keng… Xoảng… ”

Hả, thứ gì vừa bể vậy? Tôi giật thót tim, quay phắt một cái mạnh đến nỗi suýt gãy luôn cả cổ, liếc ngay về phía phát ra tiếng động.

- Thôi, mấy đứa đi chỗ khác chơi đi. Làm bể hết đồ bây giờ!

Chị nhân viên đeo gọng kính xanh lam xua đám nhóc nghịch ngợm ra khỏi kệ trong khi một người khác đang nhặt chùm chuông gió rơi dưới đất lên. Chị nhân viên kia vừa treo chùm chuông trở lên vừa trợn mắt với đám nhóc mà làu bàu:

- Bực bội mấy thằng này ghê. Chạy lung tung phá phách nãy giờ!

Đám nhóc chẳng những không sợ mà còn toét miệng cười khì khì, kéo cả bầy đi chỗ khác chơi tiếp.

Chị đeo gọng kính vỗ vai bạn mình và nhỏ nhẹ:

- Thôi, kệ đi. Mấy đứa con nít thôi mà!

Thì ra đám nhóc nghịch ngợm đó đã lỡ tay làm rơi một chùm chuông gió xuống đất nên mới tạo ra loảng xoảng đó. Vậy mà tôi cứ ngỡ là cái ba lô sau lưng mình rách toẹt ra và mọi thứ rơi tuột cả xuống đất chứ.

Tôi bắt đầu đi ngang qua kệ tính tiền. Vài người đang tranh thủ xem qua kệ “Sách mới và sách bán chạy” trong lúc chờ tới lượt mình. Mấy chị nhân viên đứng trực ở đó vẫn niềm nở giới thiệu những cuốn sách trên kệ cho khách hàng, họ thậm chí không hề mảy may để ý đến một lỗ hổng nằm ở trên cùng, ngay chính giữa hàng sách trưng bày. Cuốn sách nằm ở vị trí đó hiện giờ đang nằm yên vị trong cái ba lô của tôi.

- Ủa, chị ơi! Sao ở đây hổng có sách vậy?

Cả người tôi như bị đóng băng cứng ngắc tại chỗ, không dám đi tiếp ra ngoài. Cổ họng tôi thì lạnh ngắt như vừa nốc cả chai đá lạnh vào bụng, hai tay cứ dính chặt hai quai đeo ba lô không thể buông ra được, kiểu như bạn vừa trót chạm tay vào một chỗ vừa trét keo dán khô cực nhanh vậy đó. Tôi ráng giữ bình tĩnh, làm bộ như một người vô tội tò mò chẳng biết gì cả, chỉ đang đứng đó hóng hớt mấy kệ sách xung quanh.

Một cô gái đang cầm bọc sách vừa tính tiền xong, chỉ vào chỗ trống trơn trên kệ sách, thắc mắc với mấy nhân viên trực gần đó.

Tim tôi gần như ngừng đập tại chỗ. Hai chị nhân viên đứng trực gần đó vô cùng ngỡ ngàng, họ nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu. Ánh mắt đó kiểu như là bạn vừa đang cầm một cây bút ở trên tay, chỉ trong một phút lơ là, cây bút đó đã biến mất khỏi tay bạn trong khi bạn chắc chắn là mình không hề buông nó ra. Nói đơn giản hơn, nó giống như một trò ảo thuật đấy, chỉ một giây trước quyển sách còn trên kệ và giây sau thì nó mất tiêu.

Một chị nhân viên kinh ngạc nhìn vào chỗ trống:

- Ủa, sao kì vậy?

Chị còn lại nhanh nhẹn chỉ vào mấy thùng sách mới vừa mở ở sau kệ bảo:

- Thôi lấy mấy cuốn kia bỏ vô đi.

Mặc dù tôi vẫn còn lo đến tím cả người nhưng tôi vẫn không hiểu nổi tại sao đến bây giờ họ mới phát hiện ra. Rõ ràng tôi đã lôi cuốn sách ra khỏi kệ từ hơn mấy phút trước đó rồi. Và họ thì đứng túc trực liên tục ngay tại kệ sách để bỏ thêm sách mới vào nếu như có ai đó lấy ra. Vậy nếu như tôi đã lôi cuốn sách đi rồi vậy tại sao họ không nhận ra ngay chứ?

Nhưng thôi, tôi không muốn đứng như trời trồng ra giữa nhà sách chỉ để thắc mắc về chuyện đó. Bạn biết đấy, bạn sẽ nghĩ như thế nào khi đột nhiên thấy một người đứng như cái cây ở ngay giữa đường chỉ để nhìn chăm chăm vào một cái kệ sách cách đó chừng hai mét, mà không lại gần để lựa sách. Chắc chắn một trăm phần trăm là kẻ đó có vấn đề và rất là đáng nghi.

Tôi tiếp tục hướng thẳng về phía cửa với tốc độ rất… bình thường. Bình thường đây theo định nghĩa của tôi lẫn của bạn nghĩa là đi bộ đấy.

Ngoài cửa, hai anh bảo vệ đang đứng nói chuyện ung dung, họ hết nhìn ra đường đến nhìn vào trong nhà sách. Và trong thoáng chốc, ánh mắt của họ chợt lướt sang tôi.

Lúc này, tôi bỗng sực thót tim, rùng mình trong thoáng chốc. Trời ơi, mình vừa làm cái quỉ gì vậy. Cảm giác của tôi lúc này giống như tôi vừa phạm một sai lầm không thể sửa lại được. Kiểu như mình vừa tự nguyện chui đầu vào một cái chuồng nhốt đầy sư tử vậy.

Sao tôi lại đi lấy quyển sách ngu ngốc đó cơ chứ. Ngoài việc làm cho ba lô nặng hơn và khiến cho tôi lo đến phát sốt lên, nó có giúp ích gì được cho tôi đâu.

Dù cho lưng tôi đang dần ướt nhẹp mồ hôi nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục đi tới trước bình thường như mọi người khác. Không thể dừng lại được nữa rồi, hai nhân viên bảo vệ đã ở ngay trước mắt tôi. Viễn cảnh duy nhất tôi có nghĩ ra ngay bây giờ là hai người nhân viên bảo vệ bất ngờ chụp vai tôi lại và lên giọng ồm ồm bảo “Cậu trai, cậu bỏ quyển sách trong ba lô cậu ra được rồi đấy!”.

Tôi chỉ chờ có mỗi điều đó xảy ra.

Thời gian như trôi chậm lại khi tôi bước ra ngưỡng cửa nhà sách. Toàn thân tôi lạnh toát cả, tôi cảm nhận được có hai vật nặng rõ rệt đang đeo chặt theo tôi. Một tảng nằm ở bên trong người tôi, nó đè chặt lấy buồng phổi khiến cho tôi cảm thấy nghẹn họng, khó thở. Tảng còn lại chính là cái ba lô, tôi cảm thấy nó trở nên nặng ịch, ghì chặt xuống lưng, khiến cho tôi buộc phải nắm chặt lấy hai cái quai ba lô hơn để nó không. Tôi thậm chí còn nghe rõ tiếng bước chân của mình dậm ình ịch trên nền gạch, tưởng như đang đeo hai khối sắt nặng cả chục kí, phải từ từ dậm từng bước khó nhọc ra ngoài.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy một luồng hơi ấm dần lan tỏa khắp người tôi. Và cảm giác này là có thật đấy, chứ không phải là do tôi tưởng tượng ra đâu đấy. Bạn muốn biết luồng hơi ấm kì diệu đó ở đâu ra không? Tôi sẽ bật mí nói nhỏ cho bạn nhé.

Đó chính là… ánh nắng mặt trời. Ha ha.

Tôi đã chính thức bước ra khỏi nhà sách. Xung quanh tôi lúc này tràn ngập ánh nắng ấm áp của buổi sáng, tiếng chim hót líu lo, gió nhẹ thổi mơn man và bla bla bla… Nghe có vẻ hay đấy và văn vẻ bay bướm quá phải không?

Nếu bạn đang cho rằng tôi đang nghĩ như thế thì bạn đoán sai toẹt rồi. Tôi đang lo đến cóng cả người vì vừa đi qua hai bảo vệ nhà sách với một cuốn sách chưa thanh toán tiền trong ba lô đấy.

Tôi chạy ào đến ngã tư, nhanh đến nỗi chai nước giắt bên hông ba lô cứ lắc rồn rột liên tục để phản đối việc đó. Qua đường xong, tôi phóng vọt vào con hẻm vắng ở bên kia đường.

Sau khi chắc chắn là mình đã an toàn, tôi mới ngồi bệt xuống, thở phì phò. Phù… đúng là cái trò trộm vặt ban đêm lúc nào cũng dễ dàng và đỡ sợ hơn so với ban ngày.

Tôi mở toạc ba lô, lôi ngay quyển sách chết tiệt đó ra rồi đeo ba lô trở lại, ngồi dựa ra sau tường. Bây giờ là lúc kiểm tra cuốn sách vớ vẩn này. Tôi đã liều mạng lấy trộm một cuốn sách chỉ vì tôi cảm thấy nó khá đặc biệt. Bây giờ tôi phải xem xem nó có thật sự đặc biệt như tôi nghĩ không.

Tôi vuốt tay qua bìa sách, cảm thấy bìa hơi ướt. Quái thật, rõ ràng là lúc trong nhà sách tôi thấy bìa khô queo, không có lấy một giọt nước cơ mà. Không lẽ… tôi ngó ngay vào chai nước, nó vẫn yên vị ở bên ngoài ba lô. Trong ba lô của tôi cũng chẳng có thứ gì có thể làm ướt được quyển sách.

Tôi liền đứng dậy đưa sách ra chỗ ánh nắng kiểm tra. Lật nghiêng cuốn sách, tôi thấy có vài giọt nước nhỏ chạy ngang phần hoa văn cành lá trên cuốn sách rồi biến mất, để lại một đường sáng lấp lánh.

Phải nói với bạn rằng: Quao, chuyện này ghê thật đấy.

Bạn cũng bắt đầu cảm thấy hơi ghê ghê rồi phải không? Tự nhiên nước ở đâu ra lại xuất hiện trên bìa sách. Mà phải chi đó là cuốn sách bình thường đi thì cũng chẳng có gì để nói, đằng này cuốn sách đó lại không có tựa, trên bìa chỉ có hình gân lá chằng chịt và một đường tròn nhỏ ở giữa.

Nghe ghê chưa? Sợ chưa? Ha ha.

Được rồi, bây giờ là lúc chính thức mở sách ra và khám phá xem nó viết thứ gì ở bên trong.

Và đây là lần thứ… Ài, lần thứ mấy tôi cũng chẳng nhớ nữa, tôi chỉ muốn nói rằng nếu bạn không muốn đọc thì hãy ngừng lại. Còn một khi đã đọc tiếp câu chuyện của tôi, bạn hãy quên đi mọi thứ mình từng biết về thế giới này. Thật đấy!

Tôi muốn nói thêm rằng, có những quyển sách mà tốt nhất là bạn đừng nên mở ra đọc. Vì một khi bạn đã mở ra đọc bạn sẽ…

À như thế nào nhỉ, tôi quên mất rồi. Để tôi suy nghĩ tý đã.



Phải rồi, thường thường có một cách nói rất hay như thế này. Nếu bạn vớ phải một cuốn sách hay thì bạn sẽ hoàn toàn bị cuốn vào trong quyển sách đó.

Còn trong trường hợp của tôi, tôi không thích đọc sách, và quyển sách tôi sắp sửa mở ra cũng chẳng hay ho gì cả. Nó… rất là tệ hại.

Nếu bạn vẫn muốn tiếp tục đọc câu chuyện của tôi. Tốt thôi, hãy cùng tôi mở quyển sách ra nào. Điều kì diệu sắp bắt đầu xảy ra rồi đấy

Tôi nắm chặt bìa quyển sách rồi mở ra để xem bên trong đó viết cái gì.

“RÈ… rẹt… rẹt… rẹt… ẹttt…!”

Nghe giống như âm thanh giấy bị xé ra phải không? Nhưng không bạn lầm rồi, trang sách đầu tiên không bị xé ra mà bỗng nhiên bị hút tẹt vào giữa gáy sách.

Tôi ngạc nhiên đến độ phải lật quyển sách ra ngoài bìa, kiểm tra xem trang sách vừa biến mất khi nãy có rơi ra ngoài không. Nhưng rồi thêm hàng loạt tiếng giấy bị xé rời ra nữa, các trang sách bị hút vào giữa gáy sách một cách nham nhở. Những trang sách bị hút vào càng lúc càng nhanh, tiếng lẹt rẹt đó dần chuyển sang tiếng loạt xoạt lụp phụp mạnh mẽ, tựa như tiếng gió thổi các trang sách lật vù vù vậy.

Và rồi những trang giấy dần biến mất, thay vào đó là một cánh cửa sổ có kích thước bằng đúng quyển sách tôi đang cầm, hay nói cách khác quyển sách này chính là cái cửa sổ đó. Các trang giấy chỉ như lớp màn che bên ngoài, dần được xé rời ra và hút thẳng vào bên trong cánh cửa sổ đó.

Những tờ giấy bay phất phơ giữa không gian bên trong cửa sổ và trôi càng lúc càng xa. Lực gió xoáy bên trong đó ngày càng mạnh hơn và tôi cảm thấy hình như tôi bắt đầu bị hút vào trong đó theo các trang giấy.

Tiếng rít càng lúc càng mạnh hơn, tôi siết chặt tay lên bìa sách, cố đóng lại nhưng không được. Tôi cũng chẳng dám buông tay bỏ quyển sách xuống, nếu buông tay ra, tôi dám chắc mình sẽ bị hút thẳng vào trong quyển sách.

“BÙNG!”

Đấy, bạn nghe thấy chứ. Đó là lúc lực hút bên trong quyển sách đạt đến mức mạnh nhất, tôi bị hút tọt thẳng vào trong đó trước khi kịp nhận ra chuyện đó.

Bạn muốn biết cảm giác bị hút vào một quyển sách như thế nào không, để tôi nói ngắn gọn cho mà nghe nhé. Tôi như bị ai đó nhấc lên khỏi mặt đất, quăng tọt thẳng tới trước khiến tôi lao đầu thẳng vào bên trong quyển sách. Mọi thứ xung quanh tôi quay mòng mòng nhanh đến nỗi tôi chẳng thấy gì ngoài một mớ màu sắc mờ mịt trộn lẫn vào nhau. Ánh sáng trước mặt tôi cứ dính quện vào nhau và xoáy liên tục khiến tôi không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp.

Và đó cũng là lúc cuộc đời tôi bước sang trang khác. Thật đấy, cuộc đời tôi đã bước sang trang khác theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bạn hiểu theo nghĩa nào cũng được cả.
 

Hàm Thủy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
74
Gạo
0,0
Ôi trời, mình không lên mạng có một tuần mà bạn đã xong được ba chương, đọc đau con mắt luôn. Mãi mới hết chương hai và ấn tượng với con chuột.
P.s: thay từ Quao bằng từ khác được không nhỉ, mình méo miệng rồi :))
 
Bên trên