Tình yêu Khác ánh mặt trời - Cập nhật - Hạn Sử Dụng

Tô-ma

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/10/18
Bài viết
47
Gạo
0,0
10. Nicholas cũng viết nhật ký
Tháng... Có lẽ ngay từ lần gặp đầu tiên khi em đâm sầm vào tôi thì tôi đã phải lòng em rồi. Cách em ngước nhìn bằng ánh mắt trong vắt, cách em nói “Je suis désolé”, mái tóc ngang vai đen mướt lay động khi em bước đi, và cách em che miệng cười khi tôi vụng về suýt làm vỡ chậu hoa... Trong khoảnh khắc ấy, em đã chiếm trọn những cảm quan của tôi về thế giới, tất cả mọi vật đối với tôi như không tồn tại, chỉ có em, chỉ còn em trước tôi, và những cơn sóng ào ạt dịu êm dội lên trong khắp ngõ hẻm cơ thể cũng như linh hồn tôi...

Tháng... Tôi biết em đã có bạn trai, và không ngạc nhiên. Nhìn em khóc vì anh ta, tôi biết em yêu thật lòng. Tôi ước mình có thể ôm em vào lòng, dỗ dành em, và xoa dịu nỗi buồn khổ trong em lúc ấy. Nhưng tôi chẳng là gì của em. Chỉ là một đồng nghiệp mới quen. Còn nỗi day dứt nào hơn khi nhìn người mình thương mến đau khổ mà mình chẳng thể làm gì cho họ.

Tháng... Dù em đã rất cố gắng, tôi biết em gắng sức như thế nào khi học cùng tôi, và là một học trò giỏi, nhưng em đã không vượt qua được kì thi tuyển. Isabelle đã thắng. Cô ấy coi như đấy là một trận đấu giữa hai người chúng tôi, dù vẫn luôn nói nó thật không cân sức. Sau lần đó, em cứ xa tôi dần. Tôi nhớ em tới phát cuồng. Nhưng hơn cả là thương em. Tôi biết cái tôi của em đang co lại, lòng tự tin vào bản thân mà tôi nghĩ đã khơi dậy được trong em trong thời gian trước đang tắt dần. Sức sống của em như một ngọn nến đang sáng lấp lánh vui tươi bỗng run rẩy lay lắt khi cơn gió lạnh ùa tới. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này.

Tháng... May mắn đã mỉm cười với cả em và tôi. Em đã được nhận vào trường mới của Gabriel! Bông hoa Lily của tôi lại xòe cánh trở lại. Vì quá vui nên tôi đã không giấu nổi cảm xúc của mình. Em đã sợ. Lạy Chúa. Mong là nó sẽ không đẩy em ra xa tôi một lần nữa. Thật tệ. Tôi vốn nghĩ mình là con người tự do. Nhưng từ khoảnh khắc em vội vã bỏ đi, tôi nhận ra trái tim tôi đã bị trói lại bằng một sợi dây thật mềm. Tôi khát khao được nhìn thấy em mỗi ngày, nghe em cười khúc khích, nghe giọng nói dễ thương của em gọi tôi, và được nhìn sâu vào đôi mắt nâu hiền dịu kia...

Tháng...

Tháng...

Tháng... Thật nhiều chuyện đã xảy ra... Có lẽ đây là những dòng nhật ký cuối cùng của tôi về em. Đơn giản vì... tôi đã quyết định cầu hôn em, đóa hoa Lily thương mến của tôi! Chỉ ngày mai thôi, chúng mình sẽ tựa vai nhau viết tiếp những câu chuyện của riêng đôi ta. Cho tới khi đầu bạc.

Kết thúc Phần I.

Khac%20anh%20mat%20troi%20-%20photo.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tô-ma

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/10/18
Bài viết
47
Gạo
0,0
Phần II

11. Thế giới bên kia

Con đường lên cầu lúc 9h đêm vắng tanh không bóng người. Thi thoảng mới có một chiếc ô tô vụt qua. Cô gái bước đi liêu xiêu trong làn mưa ào ạt. Nước thấm qua quần áo ướt đẫm lạnh buốt. Gió từ dưới biển không ngừng quất lên mặt cô như những làn roi phủ gai sắc ngọt. Nhưng cô như chẳng quan tâm. Nỗi đau trong lòng quá lớn đã khiến thể xác hoàn toàn tê dại. Chỉ trong một ngày cô đã mất đi hai người yêu dấu nhất. Hai sợi dây buộc cô lại với cuộc sống đứt phựt. Giống y như cách người ta chặt đứt dây thừng khi treo cổ phạm nhân, và kẻ xấu số sẽ rơi xuống gãy cổ ngay tức khắc. Cô trèo lên lan can trơn trượt và nhìn xuống dòng nước tối đen sâu hun hút dưới chân. Cô từng đi qua cây cầu này bao lần, cây cầu bắc ngang qua eo biển hẹp, nhìn xuống phía dưới và rùng mình nghĩ về kẻ bất hạnh đã nhảy cầu tự tử ở đây, tự hỏi sao họ lại có thể kết liễu cuộc đời mình như vậy. Cô chẳng ngờ có ngày cô hiểu được điều đó, trong ngày cuối cùng của cuộc đời. Cô nhắm mắt lại khẽ nói “Anh! Con! Em tới đây...”
Nhưng cô không rơi xuống. Cô mở mắt. Một bàn tay chắc khỏe đã giữ chặt tay cô lại. Người đàn ông cao lớn mặc áo trùm đầu không hiểu từ đầu xuất hiện đã đứng ngay bên cạnh. Cô ngoảnh lại, nhưng trong bóng tối, cô không nhìn rõ mặt người kia. Cô giẫy giụa, nói như sắp khóc:
- Bỏ ra, không liên quan gì tới anh!
Nhưng bàn tay anh ta chắc như gọng kìm và không có ý gì là sẽ buông cô ra. Đôi mắt xanh nhạt nhìn cô chăm chăm. Dưới ánh đèn đường là một khuôn mặt phụ nữ nhòe nhoẹt nước tái nhợt vì lạnh và đau khổ.
- Tôi biết vì sao cô tới đây. Tôi sẽ giúp cô.
Cô chợt nhận ra đó là một người nước ngoài nói tiếng Việt. Nhưng điều đó không quan trọng. Cô hỏi lại nghi hoặc:
- Giúp tôi?
Anh ta không trả lời, chỉ dùng tay trái vẽ lên không trung và lạ thay, một hình tròn sáng hiện lên. Giữa vòng tròn đột nhiên xuất hiện hình ảnh hai người đàn ông đang đi trên con phố sáng đèn. Đến trước một quán cà phê, người bên trái quay lại. Cô gái mở tròn mắt và thở gấp gáp “Anh Thanh!”. Là anh, đang cùng bạn cầm guitar bước vào một quán cà phê. Dù anh trông hơi khác và quang cảnh cũng rất lạ, nhưng đó đúng là anh rồi! Cô nhìn sang người đàn ông một cách ngỡ ngàng.
- Đó là... gì vậy?
Người đàn ông không trả lời mà chỉ hất hàm về phía vòng tròn ý bảo cô xem tiếp. Tầm nhìn của vòng tròn như một cái camera đang phóng to tấm biển trước cửa quán: Vé vào cửa..., đồ uống miễn phí, từ ngày... tới ngày... Trời ơi! Ngày đầu tiên là ngày hôm nay, ngay lúc này? Cô gái đưa tay lên che miệng thảng thốt.
- Cô muốn gặp lại chồng chứ?
- Không thể thế... Anh ấy đã... Sao lại...?
Cô gái nghi hoặc hết nhìn vòng tròn lại nhìn người đàn ông kì lạ.
- Anh bày trò lừa tôi?
- Tôi chỉ hỏi cô: cô có muốn gặp lại anh ta không?
- Nhưng anh ấy đã...
Rõ ràng đây phải là một trò bịp nào đó, nhưng cô lại muốn bíu lấy nó như một chút hi vọng cuối. Ít nhất, cả cái mạng sống này, cô mất cũng còn chẳng tiếc.
- Cô chỉ cần nói muốn, tôi có thể đưa cô gặp lại anh ta.
Người đàn ông nói đơn giản. Cô gái rõ ràng vẫn còn trong tình trạng không biết mình đang trong mơ hay thực. Cô gật đầu một cách vô thức.
- Sẵn lòng trả bất cứ giá nào?
Cô gái lại gật đầu. Anh ta rút trong túi áo ra một chiếc vòng da và đeo vào cổ tay cô.
- Chúng tôi sẽ chờ cô ở đó.
Cô gái vẫn ngơ ngác không hiểu.
- Ở đâu?
Anh nhìn thẳng vào mắt cô một cách kì lạ và nói gọn lỏn:
- Thế giới bên kia.
Người đàn ông đẩy mạnh một cái. Cô gái còn chưa kịp ngạc nhiên đã rơi thẳng xuống dòng nước đen ngòm cuồn cuộn chảy.
 

Tô-ma

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/10/18
Bài viết
47
Gạo
0,0
2. Cô gái vẽ tranh tường
Con đường nhỏ dẫn vào cánh rừng thưa Thanh đã đi không biết bao lần. Anh thích khu rừng vì nó gợi trong anh những kí ức dịu dàng thời thơ ấu, nơi có những ngọn đồi thông vi vút gió mà anh thường cùng lũ bạn lên chơi vào những buổi chiều mùa hè. Nhưng nó cũng nhắc anh nhớ lại cả những chuyện xưa cũ. Thế mà đã hơn mười năm. Thanh tự nhủ. Anh ngồi xuống, tựa người vào một gốc cây khô trắng dọc đường. Những vỏ cây nhọn len lén đâm xuyên vạt áo sơ mi mỏng khiến anh cảm thấy nhói đau. Đúng vậy, Thanh nghĩ bụng. Thời gian không bao giờ xóa hẳn được những kỉ niệm buồn. Nó chỉ chìm sâu hơn dưới mặt hồ kí ức, đè lên bởi những đợt sóng mới liên tục xô đến, và chực chờ những giây phút tĩnh lặng nhất, lại âm thầm hiển hiện với đầy đủ những chiếc gai nhọn.

... An là bạn hàng xóm và là mối tình đầu của Thanh. Ngày đó, ba người Thanh, Bá và An chơi rất thân với nhau như anh em một nhà. Thanh và Bá học trên An ba lớp. Cả hai lúc nào cũng chăm sóc cưng chiều An như hai ông anh lớn đối với cô em gái út. Mọi chuyện bắt đầu từ khi mẹ Bá đổ bệnh. Gia đình trở nên khó khăn túng thiếu. Bá thậm chí phải tạm ngừng việc học để lo đi làm thêm kiếm tiền phụ gia đình. Vì gánh nặng gia đình quá lớn đặt lên trên vai Bá, một cậu thanh niên mới 18 tuổi, Bá bị mệt mỏi, áp lực. Nhiều hôm, Bá đã uống rượu say khướt. Chiều hôm đó, trên đường đi học về, khi An đi qua quán rượu ven đường thì thấy Bá đã say mèm. Cô bèn dìu Bá về nhà. Chuyện tồi tệ ấy sau đó đã xảy ra ở nhà Bá, khi cậu không làm chủ được bản thân trong cơn say. Cô bé An tội nghiệp đã giấu kín không dám nói với cha mẹ. Khi Thanh biết chuyện, cậu đã nổi khùng lên, đánh cho Bá một trận, rồi đi tìm An, dặn có chuyện gì thì nói ngay với cậu. Khi An đã bắt đầu có dấu hiệu mang thai, cô sợ hãi, đến nói với Thanh. Cậu bảo cô nên đi phá cái thai đó đi, vì cô còn nhỏ tuổi, sinh nở sẽ rất nguy hiểm. Vả lại cô vẫn còn là học sinh, không thể nuôi con bây giờ được. Nhưng An lại chần chừ vì sợ.

Mẹ của An đã nhận ra những dấu hiệu bất thường của con gái. Bà gặng hỏi, buộc An phải nói ra chuyện mình đã có bầu, nhưng cô không nói là với ai. Cha của An vốn rất nóng tính. Biết chuyện, ông nổi sung lên và tuyên bố sẽ cho tên lưu manh đó vào tù. Thanh đến nơi biết chuyện, sợ cha An làm thật, vì ông ấy vốn rất nóng tính, lại là công an, sẽ khiến Bá và gia đình đi vào đường cùng, nên đã liều nhận trách nhiệm thay cho Bá. Dù sao, hai gia đình Thanh và An vốn thân thiết với nhau, và hai bên cũng có ý gả hai đứa cho nhau, tuy chưa chính thức nói ra. Mặc dù vậy, Thanh đã bị ba An chửi mắng thậm tệ, và đuổi ra khỏi nhà. Chịu sức ép và sự chê cười của mọi người xung quanh, lại đau đớn vì việc của An, cô gái mà mình rất mực thương mến, và Bá, Thanh đã bỏ vào miền Nam làm thuê. Cậu dự định kiếm được một ít tiền dắt lưng để tới khi An sinh xong sẽ quay lại cùng cô chăm sóc đứa nhỏ. Thế nhưng vừa đặt chân tới nhà thì nhận được tin sét đánh là hai mẹ con An đều đã mất. Đau khổ tột cùng, lại vừa ân hận đã không ở bên cạnh người yêu trong giờ phút hiểm nghèo, Thanh đã bỏ đi biệt tích, hòng rũ bỏ hẳn được quá khứ ngày nào...

Thanh cau mày, dứt mình khỏi những dòng suy tưởng đã bóp nghẹt trái tim anh đau đến không chịu nổi. Như một phản xạ tự vệ tự nhiên, trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh cô gái xinh xắn với đôi mắt một mí thông minh và nụ cười tinh nghịch. Những đợt sóng cảm xúc dịu dàng tràn tới khiến Thanh lập tức cảm thấy dễ chịu. Cô bé họa sĩ tranh tường với cái tên đáng yêu. “Mĩ Chi”. Anh buộc miệng gọi khẽ cái tên ấy và mỉm cười...

Thanh làm đầu bếp cho quán Mun và cũng kiêm luôn chân quản lý. Một ngày nọ khi anh đang lúi húi cùng Thản sửa chữa lại mấy cái bàn bị hỏng chân và sắp đặt lại nội thất cho quán thì một cô gái bước vào, một tay ôm mớ họa cụ còn tay kia thì xách cái máy chiếu mini.
- Em chào anh, em tới vẽ tranh tường.
Thản ngừng tay, mở to mắt nhìn cứ như đã bị sét đánh. Tên này là bạn cùng nhà với Thanh, hiện đang làm tiến sỹ ngành Khoa học máy tính, nhưng lại có sở thích làm thợ mộc. Tuy thế, bố cậu, một thợ mộc lành nghề, lại cực lực phản đối thằng con theo nghề mình và khuyến khích nó “học hành tới nơi tới chốn, đừng như bố mày suốt ngày đục đục đẽo đẽo... và đừng có yêu đương vợ con sớm quá...” (tất nhiên ông đã hạ giọng khi liếc về phía bà vợ đang lạch cạch chặt sườn trong bếp). Thản rất nghe lời bố nên theo ngành máy tính, và mải mê học hành tới nơi tới chốn cho mãi tới tận bây giờ. Hậu quả là đã 26 tuổi mà vẫn chưa biết yêu là gì. Chẳng nghi ngờ gì nữa, hắn đã bị cô bé mới đến hớp hồn.

Chị chủ đã báo trước với Thanh về việc trang hoàng lại quán bằng những bức tranh tường hiện đang rất mốt, nên anh không ngạc nhiên. Anh chỉ gật đầu chào rồi dẫn cô lên tầng hai. Cô bé họa sĩ cặm cụi say sưa vẽ cho tới trưa, cũng vừa lúc Thanh-Thản nghỉ tay ăn trưa. Đồ ăn thì sẵn trong bếp chỉ việc xào xáo lại một tí, lại nhiều nên ba người cùng ăn với nhau luôn. Mĩ Chi bỗng nhìn Thanh chăm chú.
- Em thấy anh quen lắm... A! Có phải anh đã từng hát ở quán Sên không ạ?
- Ừm. Anh với Thản lâu lâu lại qua đó.
- Em nhớ rồi, là cặp nghệ sĩ Thanh-Thản mà, trời ơi!
Cả ba cười cùng cười vang. Thanh khoát tay:
- Nghệ sĩ gì đâu. Bọn anh chỉ hát cho vui, cho quên thời gian...
- Em rất mê quán đó. Chủ quán, chị Trân, là một người rất yêu thích nghệ thuật sắp đặt nên bài trí một không gian tạo sự thoải mái và ấm cúng và có một sắc thái rất riêng, vừa hiện đại vừa có chút xưa cũ.
Thanh gật đầu.
- Em thấy những bức tranh vẽ trên tường không?
- Dạ có.
- Anh rất thích chúng, đặc biệt là bức bên phải gần sân khấu.
Ánh mắt Mĩ Chi chợt lấp lánh vẻ thú vị. Đó chính là bức đầu tay cô vẽ.
- Tại sao ạ?
Thanh ngừng một lát rồi nói chậm rãi.
- Nhìn từ xa, bức tranh dường như được tạo thành chỉ bởi vô số những chiếc lá nhiều kích cỡ và dáng xoay khác nhau. Nhưng khi tiến lại gần hơn, người ta sẽ nhìn thấy trong đám lá ấy ẩn chứa nhiều thứ thú vị. Một bông hồng nhỏ, một con sâu đo, một chiếc đồng hồ chỉ 4h, một quyển sách, thậm chí cả một con cá. Tìm kĩ hơn chút nữa, sẽ thấy một mẩu bánh mì, một cái kẹo, một giọt nước, một chiếc chìa khóa, và cả những hình dạng kì lạ mình không biết gọi tên là gì. Tất cả những thứ đó được họa sĩ giấu kĩ trong đám lá. Anh thấy bức tranh có ít nhất hai lớp nội dung. Lớp đầu có chút đơn điệu, nhìn thoáng qua là thấy. Nhưng lớp sau thì cần một cái nhìn gần hơn và một chút cố gắng. Chính bí mật nho nhỏ ấy tạo nên chiều sâu cho bức tranh và khiến ai phát hiện ra cũng phải gật gù thốt lên một tiếng “A” thú vị.
Mĩ Chi ngước nhìn người con trai trước mặt có chút ngạc nhiên.
- Những bức tranh cũng giống như những con người phải không anh? Đôi khi mới nhìn qua tưởng đơn điệu buồn tẻ, nhưng tới gần hơn một chút, sẽ nhận ra nhiều điều mới lạ.
Thanh gật đầu. Thản nãy giờ yên lặng bỗng chen vào:
- Hai người nghĩ sao nếu chúng ta chỉ là những phần mềm giả lập trên máy tính? Kể cả những gì chúng ta sáng tạo ra, những bức tranh, thơ, văn, khoa học, nghệ thuật, cảm xúc, tình yêu, tất cả đều đã được lập trình sẵn? Và cả thế giới này chỉ là một thế giới giả lập trong một siêu máy tính?
- Giống Matrix à anh?
- Đúng rồi, Matrix. Nếu như vậy, tất cả những gì mới lạ sâu sắc con người sáng tạo hóa ra cũng buồn tẻ vì nó được sinh ra bởi những thuật toán...
- Theo em thì tùy góc nhìn ạ, nếu từ góc nhìn của người admin của thế giới thì buồn tẻ, nhưng nếu từ góc nhìn của chúng ta thì rất thú vị mà. Với lại, liệu có thuật toán nào phức tạp tới mức ngay người viết ra nó cũng không lường được hết các khả năng không ạ?
- Cũng có đấy, nhưng giả sử người admin có một bộ óc giống như đấng toàn năng, thì đối với ông ta...
Ba người tiếp tục trò chuyện vui vẻ cho tới đầu giờ chiều rồi lại quay lại với công việc đang dở.

Bức tranh lớn nên vẽ mất nhiều ngày. Mĩ Chi quay lại một vài lần nữa để hoàn thành nốt. Bức tranh vẽ một cửa sổ lớn, nhìn ra thành phố nhưng giữa không trung lại là những chú cá rất lớn với những đốm sáng trên đầu tung tăng bơi lội, tạo ra một ảo giác như đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài một thế giới kì lạ. Không gian nho nhỏ của quán trên tầng hai lập tức trở nên mới lạ và quyến rũ hơn bởi sự kì ảo từ bức tranh mang tới. Những người khách ngồi đây sẽ cảm giác như mình lạc vào một thế giới khác, tạm thoát khỏi cái thế giới đầy căng thẳng mệt mỏi mà họ đang sống.

Nhưng những thay đổi lớn nhất cô bé họa sĩ mang tới không phải là cho nội thất của quán Mun mà là tâm tình của anh đầu bếp. Sau cái kết đau đớn của mối tình đầu, Thanh tưởng chừng như lòng mình đã nguội lạnh vì vết thương quá sâu. Với thân hình rắn chắc của một võ sĩ Taekwondo đai đen 5 vạch, làn da ngăm đen nam tính, phong cách nghệ sĩ và tính cách trầm ổn trưởng thành, cộng với sự u uẩn và chút bất cần đã tạo cho Thanh một chất men đặc biệt hấp dẫn phụ nữ. Nhưng dù đã có bao nhiêu cô gái muốn tới với anh, anh đều thờ ơ không màng. Mười năm sống trong nỗi thống khổ và ân hận dày vò hàng ngày hàng giờ khiến anh cảm giác như mình đã trải qua quá nửa kiếp người. Những khao khát yêu đương đáng ra phải hừng hực ở lứa tuổi này nhưng lại chìm sâu xuống đáy hồ tối đen và mục nát dưới lớp bùn đen của quá khứ. Cô đã đến như một tia sáng dịu dàng nhưng mãnh liệt xuyên qua lớp nước sâu thẳm sưởi ấm cả những mất mát, những vùi lấp, xoa dịu nỗi đau xưa cũ. Sự mới mẻ tươi mát, bản tính tò mò khám phá và sức sống trẻ trung của cô khiến anh luôn cảm thấy thú vị. Từ khi quen cô, những cảm xúc trong anh như bắt đầu đâm chồi, những mầm non lớn dần, lớn dần, như sẵn sàng đón nhận một cuộc sống mới. Ở bên nụ cười má lúm rạng rỡ ấy, lần đầu tiên, sau bao năm tháng, anh lại dám nghĩ về hạnh phúc...
 

Tô-ma

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/10/18
Bài viết
47
Gạo
0,0
3. Hội Trật Tự Mới
- Đợi đã, hai cha con quên gói quà!
An đứng trên ngưỡng cửa gọi với theo. Chiếc xe vừa mới chuyển bánh liền phanh kít lại. Thanh hạ kính cửa sau.
- Vâng hi hi hi... may quá đi sinh nhật lại quên quà thì quê. Con cám ơn mẹ.
Bé Thục Anh đưa hai tay lấy hộp quà mẹ đưa cho qua cửa kính.
- Hai cha con đi vui vẻ.
Thanh mỉm cười gật đầu với vợ rồi bấm nút nâng kính. Anh liếc gương sau và tay gạt xi nhan trái để đi ra thì bỗng giật bắn mình. Phía trên vỉa hè, An thét lên khiếp đảm. Uỳnh! Một chiếc xe tải chở rau tránh xe ngược chiều mất lái đâm sầm vào đúng vị trí chiếc xe hai bố con vừa đi ra...

An hét lên và bật dậy, mặt nhăn nhúm vì đau đớn. Giấc mơ về cái chết của chồng con đã ám ảnh cô biết bao ngày qua. Cô mở mắt nhìn quanh và bỗng bàng hoàng. Một căn phòng lạ, không cửa sổ, nhưng đồ đạc bài trí sang trọng, cửa vào phòng khép hờ. An định bước xuống đi ra ngoài nhưng cảm thấy cả người bủn rủn không còn sức lực. Cô dựa lưng vào thành giường, gắng trấn tĩnh lại. Cô đã đứng trên thành cầu, đã gặp người đàn ông lạ mặt, người đã nói sẽ giúp cô tìm lại chồng, nhưng lại đẩy cô ngã xuống. An bất giác chạm vào chiếc vòng da ở cổ tay.
- Cô không nằm mơ đâu!
Một tiếng nói bất thình lình vang lên khiến cô giật bắn mình. Người đàn ông tóc vàng cao lớn đã đứng trên ngưỡng cửa từ lúc nào không hay và nhìn cô chăm chú. Ông ta lịch sự đưa cho cô một cốc nước. Lúc đó cô mới nhận ra mình đang khát cháy cổ. Cô tỏ vẻ ngần ngại. Người đàn ông liền nói:
- Đừng sợ. Nếu tôi muốn làm gì thì chẳng cần đợi tới bây giờ.
Ông ta nói đúng. An tự nhủ rồi uống một hơi cạn sạch. Nước mát và thơm nhè nhẹ mùi cam khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Cô lại ngó nhìn người đàn ông. Anh ta có lẽ cũng chưa tới bốn mươi tuổi.
- Cảm ơn anh. Tôi đang ở đâu?
An lên tiếng. Thay vì trả lời, người đàn ông tóc vàng lại hỏi lại:
- Cô cảm thấy sao?
Dù ở một nơi xa lạ, nhưng đối mặt với người này không hiểu sao An không thấy sợ. Cô thành thật:
- Tôi cảm thấy rã rời, chẳng còn chút sức lực trong người. Mà anh là ai? Sao tôi lại ở đây?
- Đó là cảm giác thường có sau khi dịch chuyển.
Người đàn ông vẫn không trả lời cô, chỉ nói một cách thản nhiên.
- Dịch chuyển gì cơ tôi không hiểu?
An ngơ ngác.
- Dịch chuyển tới một thế giới khác.
An nhíu mày nhớ lại và chợt lẩm bẩm “Thế giới bên kia?”.
- Đúng vậy. Ở thế giới của cô cô đã mất người thân đúng chứ?
An lại thấy nhói một cái trong lòng. Cô khẽ gật đầu. Người đàn ông lại tiếp:
- Ở thế giới này, người thân của cô vẫn còn sống...
- Thật... thật sao?
- Và chúng tôi sẽ giúp cô tìm lại họ.
Đôi mắt An mở to ngỡ ngàng không tin được những gì cô vừa nghe. Có thật chồng con của cô vẫn còn sống ở cái... thế giới này, dù cô chẳng hiểu thế nghĩa là thế nào. Nếu người đàn ông này nói thật... cô mân mê chiếc vòng da đeo trên tay... Ma thuật! Chắc hẳn đó phải là ma thuật... nếu không cô đã chết mất xác dưới chân cầu... Những ý nghĩ ấy khiến cõi lòng cô bỗng như sống lại. Cô thở hổn hển xúc động trước niềm hi vọng mới.
- Anh là ai? Sao lại giúp tôi?
Người đàn ông mỉm cười một cách bí ẩn.
- Cứ gọi tôi Lexa. Giờ thì cô nghỉ ngơi đi đã. Lát nữa tôi sẽ đem cho cô một chút đồ ăn.
An biết có hỏi nữa cũng vô ích. Cô chỉ cảm ơn người đàn ông rồi nằm xuống và lập tức lại thiếp đi vì quá mệt mỏi.

Mấy ngày tiếp theo, An dần hồi phục sức lực. Lexa giải thích cho cô rằng anh ta là người của Hội Trật Tự Mới. Nhiệm vụ của họ là đưa người dịch chuyển từ thế giới này sang thế giới khác. Những thế giới song song! Ở thế giới này phiên bản của cô đã chết, còn những người thân đã chết của cô lại còn sống. Một cặp thế giới bù trừ hoàn hảo và rất hiếm hoi. Cô đã cực kì may mắn. Những kẻ dịch chuyển khác không được như vậy. Cô hỏi Lexa khi nào cô có thể đi tìm chồng mình. Anh ta chỉ nói cô hãy bình tĩnh chờ đợi. Họ sẽ cho cô biết khi mọi việc sẵn sàng.

Trong thời gian ở đây, cô được phép đi lại trong khu nhà, nhưng không thể ra ngoài vì các cửa lớn đều đóng kín. Hóa ra đây là một tòa nhà rất lớn, và dường như ngầm dưới lòng đất, vì cô chưa hề thấy bất kì một cửa sổ nào nhìn ra ngoài trời. Cô cũng gặp một vài kẻ dịch chuyển khác giống như mình. Họ đều nóng lòng gặp lại người thân đã mất và làm lại cuộc đời ở thế giới mới. Đã hai tuần trôi qua và Lexa vẫn chưa xuất hiện lại. Cô chỉ gặp người quản gia và những người phục vụ. Tất cả đều rất kiệm lời và chỉ nói những câu tối thiểu cần thiết nhất mà không lộ thông tin gì thêm. Cuối cùng, vào một buổi sáng nọ, Lexa bỗng xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng cô. An bật dậy. Anh ta đưa cho cô một chiếc phong bì và nói:
- Đây là địa chỉ nơi chồng cô đang làm việc. Cô hãy tìm cách gặp lại anh ta. Tuy nhiên, điểm mấu chốt là cô không được nói cho anh ta cô là ai. Nên nhớ, ở thế giới này cô đã chết. Và không ai ngoài cô và chúng tôi được phép biết về chuyện này, kể cả chồng cô. Ngay khoảnh khắc cô tiết lộ thân phận, cô sẽ phải rời bỏ thế giới này. Cô đã hiểu rõ chưa?
- Vâng, nhưng... tôi sẽ phải giấu như thế cả đời à?
- Cũng không hẳn. Tùy trường hợp. Thường thì hết 10 năm cô có thể nói ra với một người. Nhưng chỉ được làm thế khi chúng tôi cho phép.
- Vâng, tôi nhớ rồi.
- Cô muốn lấy tên mới là gì?
- Tên mới?
An ngỡ ngàng nhưng hiểu ra. Cô buộc miệng:
- Thục Anh. Tên tôi là Thục Anh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên