8. Tanabata
Anh Ikuzo liên lạc rủ tôi và Hattori tham dự buổi tiệc Tanabata mà hội nghệ sĩ tổ chức với nhau. Tôi vừa từ chối vừa tiếc hùi hụi, tôi không về kịp ngày đó bởi vì còn bận làm lễ Tanabata ở làng Zao. Đến ngày về thì tiệc tùng cũng qua mất rồi dù tôi cũng muốn gặp Yui ghê gớm lắm. Tôi có cảm giác cứ mỗi một lần nhìn thấy Yui, nếu nhìn đủ lâu hoặc nghe cô ấy nói gì đó với mình thì tôi sẽ lại ngẫm ra được một điều gì đấy đáng để thay đổi trong cuộc sống.
Những ngày ở Zao luôn trôi qua một cách chầm chậm như dòng chảy của một con suối nhỏ. Ngủ sớm dậy sớm, mở mắt ra là lên núi làm việc công ích, chiều lại lang thang ở vài nơi trong làng, thỉnh thoảng tôi cùng Hattori giúp Tojiro thu hoạch rau củ, làm việc đồng áng. Mỗi ngày tôi đều thấy Hattori cười nhiều hơn những ngày trước đó, bớt tỏ ra già đời hơn và cũng ít nhắc đến chuyện tiền bạc đi. Đó là một chuyện tốt. Thế nhưng cũng có một phần nào đó trong tôi dần cảm thấy sốt ruột giữa những ngày như thế này. Thỉnh thoảng rất đột ngột, đôi khi là giữa bữa ăn hay có thể là trong những bước chân đi bộ từ đền Inari trở về nhà tôi lại chợt muốn chạy thật nhanh ra ga tàu, mua vé đi một mạch về Tokyo. Những khoảnh khắc bồn chồn ấy trôi qua cũng nhanh thôi nhưng nó đến mỗi lúc một nhiều. Cảm giác lạ lùng thật khó nói khiến tôi không tài nào tự giải thích nổi ngay cả với chính mình.
“Này.” Tôi bảo với Natsume khi đang đứng giữ thang cho cậu ta treo đồ trang trí lên những cây tre chuẩn bị cho lễ hội. “Nếu như ông có một công việc cần phải hoàn thành nhưng lại chẳng muốn làm nó tẹo nào và một công việc ông rất muốn làm nhưng ông vẫn chưa đụng gì đến cái công việc cần phải hoàn thành kia thì ông sẽ làm cái nào trước?”
“Cái công việc phải hoàn thành kia có phải làm xong ngay trong một hai ngày sau đấy không?” Natsume hỏi.
Tôi ngẫm nghĩ vài giây rồi trả lời: “Chắc là không, còn chừng một tuần nữa chẳng hạn?”
“Thế thì tôi sẽ làm việc mình thích trước, làm ngay lập tức. Sau đó áng chừng xem cái công việc quan trọng kia cần bao lâu để xong thì sẽ bắt tay vào làm nó.”
“Ông đúng là cái đồ học ở trường nghệ thuật nhỉ.”
“Thế bà thì bà chọn gì?”
“Chắc là chẳng cái nào kịp hoàn thành cả.” Tôi đáp. “Tôi sẽ chần chừ vì không muốn làm cái này nhưng lại không dám làm cái kia vì sợ việc của cái này sẽ không xong. Cuối cùng là chẳng làm được cái gì hết.”
“Đấy có phải là chuyện gì hay ho đâu mà nói với cái giọng quả quyết như thế chứ?”
“Tôi biết.” Tôi nghiêng đầu. “Nhưng đã bao giờ tôi nói bằng cái giọng chần chừ đâu!”
Tôi rất thích những điều dứt khoát, như cái cách thẳng thắn lựa chọn một món hàng mà không phải đắn đo rồi hỏi người bên cạnh việc cái này hơn hay cái kia hơn. Ví như màu trắng hợp với tôi hơn nhưng tôi thích màu đen thì dứt khoát tôi sẽ chọn màu đen. Nhưng việc này cũng gây khó khăn cho tôi khi ra ngoài xã hội bởi con người thì không giống như màu sắc hay một món đồ. Chúng ta không đoán định được suy nghĩ và hành động tiếp theo của họ. Người này lại có những móc nối với nhiều người khác, vậy là ta lại phải suy nghĩ thật nhiều, thật kỹ để rồi sẽ chần chừ trước những câu hỏi của chính mình.
“Anh Natsume!” Đám trẻ con loanh quanh đang chơi đùa gần đó chạy ùa tới vây lấy xung quanh chúng tôi. “Xuống đây chơi cùng bọn em đi!”
“Không được, anh đang bận việc rồi.” Cậu ta đáp.
“Đây này, bắt lấy.” Thằng bé đứng dưới ném quả bóng ra chỗ Natsume thật mạnh nhưng lại chệch hướng bay vèo ra xa rồi hút khỏi tầm mắt. Tôi cùng bọn trẻ chạy ra ngó, thấy quả bóng lăn khá xa, rơi xuống đoạn dưới thấp hơn chỗ chúng tôi đang đứng trên núi, nó mắc kẹt trên một chạc cây khá cao. Bọn trẻ nhìn nhau mặt tiu nghỉu vì biết là chúng không thể tự trèo lên lấy được.
“Để chị lấy cho.” Tôi nói rồi tiên phong đi xuống đoạn đó trước, mọi người thấy vậy cùng ùa theo sau.
Đi đến nơi, tôi bỏ đôi guốc gỗ sang một bên, đu vít vào một cành cây gần tầm với của mình nhất rồi bắt đầu đặt chân lên thân cây tìm điểm tựa.
“Dừng lại nào.” Natsume bất thình lình xuất hiện từ phía sau vòng tay ôm lấy tôi rồi lôi tôi xuống đất. “Lại ngã nữa bây giờ.”
“Nhưng đại tỉ Kanade nói sẽ lấy cho chúng em mà!” Bọn nhỏ thấy vậy liền nhao nhao lên mè nheo.
“Để đấy cho anh.” Natsume đáp, tháo cặp kính ra đưa cho tôi rồi thật nhẹ nhàng, cậu ta đu lên cây, leo thoăn thoắt mãi tít lên cao, gạt quả bóng xuống cho bọn trẻ mà chẳng tốn mấy sức lực nào rồi lại đu trở xuống, đáp nhẹ nhàng xuống ngay trước mặt tôi. Mái tóc hơi dài đen nhánh dính chút mồ hôi nhưng gương mặt không bị đỏ ửng lên vì mệt chút nào. Cậu ta hơi nhíu mày, tôi đoán là vì không đeo kính.
“Nhìn gì? Mau đưa kính đây coi.”
“Chết tiệt, Natsume! Cậu trở nên ngầu như vậy từ lúc nào thế hả?”
“Đâu thể để cậu ngã từ trên cây xuống rồi làm mọi người bị thương nữa chứ.” Natsume đáp rồi vượt mặt tôi bỏ đi theo bọn trẻ. Tôi nghĩ là cậu ta cố tình, bởi làm vậy lại khiến cậu ta trông càng ngầu thêm nữa.
“Chết tiệt.” Tôi nói và kèm theo đó là cái nhoẻn miệng cười.
Thế rồi đêm Tanabata rồi cũng đến. Khắp nơi trong làng, mọi người cùng nhau đổ bộ lên đền Inari rất đông vui. Bố mẹ tôi đi cùng với bà và nhà chú nên sẽ đến sau, còn lũ trẻ bọn tôi thì phải lên đền trước để kiểm tra lại một số thứ. Tôi mặc bộ yukata cũ mà xanh dương và trắng có họa tiết hình những chiếc ô giấy, đằng sau đai obi giắt theo một chiếc quạt cho đúng tiêu chuẩn mùa hè. Hattori, Tojiro và Natsume đều mặc yukata đến đón tôi rồi bốn đứa cùng nhau đi lên núi. Mặc dù đã có đèn chiếu sáng nhưng Natsume vẫn cầm theo một cái đèn lồng để soi đường.
Mọi người bảo với Hattori rằng đêm nay là đêm cuối ở làng Zao rồi nên nhớ mà ăn chơi cho thật đã. Vì yukata của Tojiro quá rộng so với Hattori nên Natsume đã cho Hattori mượn đồ của cậu ấy. Ban sáng Hattori nói cậu ta chưa bao giờ mặc yukata đi lễ hội như thế này cả. Tôi kể với mẹ, thế là sau một hồi bàn bạc mẹ và dì phát lương luôn cho Hattori bằng tiền mặt. Họ đưa cho thằng bé một cái phong bì dày nói rằng bên trong còn có cả tiền thưởng nữa, bảo Hattori có thể mua thật nhiều đồ ăn ở các gian hàng nhỏ.
Trên đường đi thỉnh thoảng tôi thấy vài con cáo nghe tiếng người, ngửi mùi thức ăn cũng lon ton leo lên đền góp vui. Lũ cáo làng Zao hóng hớt lắm, chẳng có buổi lễ hội nào tổ chức mà không thấy chúng ngoe nguẩy tới cả. Thỉnh thoảng có vài con đi vượt lên trên chúng tôi một đoạn lại quay xuống nhìn, mắt híp lại cứ như đang cười và chào hỏi chúng tôi: “Chào buổi tối, các cô cậu cũng đi dự hội hả?” “Này tôi đi trước nhé!” “Nhanh chân lên nào lũ trẻ loài người.”
Ở trên đền lúc này đã bắt đầu náo nhiệt, những cành tre treo điều ước ở khắp nơi với đủ các mảnh giấy nhiều màu sắc. Đi bộ xa thêm chút nữa ra rừng tre thì bắt đầu thấy các chủ gian hàng chuẩn bị đồ ăn, hàng quán xào nấu thơm nức mũi. Bọn tôi mua bốn phần takoyaki, vừa đi vừa ăn. Lũ trẻ con chạy qua chạy lại chào hỏi khá đông, tôi đếm cả thảy có tận chín bé gái mặc yukata có in hình cá vàng, họa tiết này khá phổ biến trên các bộ yukata dành cho trẻ em. Tôi cũng có một bộ yukata khác in hình hoa bìm bìm ở nhà, họa tiết hoa bìm bìm khá phổ biến nhưng đó vẫn là bộ đồ ưa thích của tôi. Tuy vậy tôi không hay mặc bộ đồ đó đi tới những nơi đông người như thế này mà thỉnh thoảng vào những ngày tâm trạng tốt, có thể là mưa, có thể là nắng hay thậm chí là giữa đêm, tôi sẽ lôi nó ra mặc và làm một việc gì đó thật cẩn thận như pha trà, cắt một vài cành hoa ngoài vườn đem cắm hoặc viết một bức thư. Tôi vẫn hay có những nghi lễ nho nhỏ của riêng mình như vậy.
Đang đi dạo khắp các hàng quán thì bỗng tôi nghe có tiếng gọi:
“Kanade! Mizuhara Kanade!”
Đó là Shindo Anju, con gái tiệm rượu trong làng. Anju vốn từ trước tới giờ vẫn được coi là cô gái xinh đẹp nhất của làng Zao, dáng người cao dong dỏng lại mảnh khảnh. Mái tóc dài bồng bềnh mềm như tơ bên một khuôn mặt thanh tú và duyên dáng. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu, lên cấp ba lại được học cùng lớp suốt ba năm liền, Anju là đứa nhanh nhẹn và lanh lợi, tiệm rượu nhà cô ấy cũng thường cung cấp rượu cho nhà nghỉ của gia đình tôi thành ra chúng tôi rất thường hay đi với nhau mỗi khi ở trường. Anju hồi đó rất thích Tojiro, tôi không rõ bây giờ thì thế nào nhưng Anju chưa bao giờ thổ lộ điều này với Tojiro cả.
“Anju, đã không gặp cậu suốt từ kỳ nghỉ đông đến giờ rồi!” Tôi thốt lên chào hỏi: “Suốt cả tuần vừa rồi cậu đi đâu vậy? Đúng hôm cuối cùng mình ở đây rồi mới xuất hiện.”
“Suỵt.” Anju ra dấu thì thầm rồi chẳng nói gì mà cứ cười khúc khích. “Nhìn này.” Cô ấy chìa tay ra cho tôi nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út.
“Hả?” Tôi buột miệng thốt lên. “Gì vậy? Sao lại…”
“Tớ mới đính hôn rồi, sang mùa thu này là tổ chức đám cưới đó!”
“Chết tiệt thật đấy Anju!”
“Chết tiệt nhỉ! Nhưng mà tớ vui quá!” Nói rồi Anju lôi tôi vào quầy rượu của nhà cô ấy rồi rót đầy sake vào một chiếc bát gốm đưa cho tôi uống. “Uống mừng bạn đính hôn!” Cô ấy bảo với tôi.
“Không được đâu, nếu Kanade say thì ai vác cô ấy xuống núi cho được?” Natsume cản Anju lại.
“Đồ ông lão Natsume này.” Anju cười khúc khích. “Kanade say thì cậu vác về chứ ai.”
“Đây là luật uống mừng rồi, không từ chối được đâu.” Nói rồi tôi đón lấy bát rượu trên tay Anju rồi nhắm mắt uống cạn.
Hồi bọn tôi học lớp mười một Anju đã bày ra trò thế này, cứ mỗi khi ai kể ra một chuyện đáng mừng của mình thì sẽ rót đầy một bát rượu bắt người nghe uống hết. Đây là trò chuốc rượu của Anju dành cho tôi, thỉnh thoảng cô ấy lại lôi tôi vào hầm rượu và bắt đầu thử các loại rượu do nhà nấu.
Anju là một đứa tinh quái đến kỳ quặc, nhờ có một người như vậy mà tôi mới biết rằng không phải đứa con gái xinh đẹp nào cũng ngớ ngẩn và yếu đuối. Chúng tôi luôn dính lấy nhau suốt thời cấp ba nhưng trong đầu tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình và Anju là bạn thân nhất, hoặc là tôi không thân với Anju theo cái cách mà cô ấy nghĩ về tôi. Thỉnh thoảng Anju bắt nạt vài đứa con gái khác cùng lớp mà tôi chơi cùng, cô ấy cũng ghét cay ghét đắng mấy đứa con gái hay bám lấy Tojiro. Tôi không nghĩ rằng Anju ghen với bọn họ, mà chỉ đơn giản là cô ấy luôn muốn độc chiếm những gì mà cô ấy cảm thấy yêu quý. Tình cảm của Anju hơi ích kỷ nhưng điều đó không làm tôi khó chịu, bởi chính sự ích kỷ đó lại chứng minh giá trị tỉnh cảm mà cô ấy dành cho mọi người lớn đến mức nào. Tôi thì không có kiểu tình cảm này đối với bạn bè nên tôi nghĩ tôi không thân với Anju đủ nhiều như điều cô ấy đang làm với mình. Vì vậy nên tôi vẫn chiều theo những trò tinh quái của cô ấy nhiều nhất trong khả năng của tôi. Như uống rượu đến mức nôn mửa hay đồng ý rằng mình cũng không thích người mà cô ấy ghét. Anju xinh xắn nhưng không có bạn trai suốt thời cấp ba, không phải bởi cô ấy chỉ thích mình Tojiro mà còn bởi bọn con trai sợ Anju. Ấy vậy mà khi mới chỉ hai mươi tuổi như bây giờ cô ấy lại khoe với tôi việc mình đã đính hôn ngay giữa đêm thất tịch như thế này. Cuối cùng, tôi nghĩ rằng mình đã không còn đủ quan trọng để khiến Anju bực bội khi thấy tôi đi cùng những người bạn mới nữa rồi. Đó là một chuyện vui, đồng thời cũng có chút hơi luyến tiếc.
“Này, cậu sẽ đến dự đám cưới của tớ cùng với một người bạn trai chứ? Tớ hứa sẽ không bắt nạt cậu ta đâu.” Anju nói với tôi.
“Có thể có, mà cũng có thể không.” Tôi đáp. “Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra đối với thứ mà mình còn chưa có chứ?”
“Này.” Anju lại tiếp: “Để tớ kể cho cậu một bí mật mà cậu không biết nhé?”
“Chuyện gì? Tớ sợ mấy cái bí mật của cậu lắm.”
Anju mỉm cười ghé sát vào tai tôi rồi thì thầm: “Thằng ngốc Kiichi Natsume đó thích cậu suốt từ hồi tiểu học cho đến cấp hai đó.”
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn ba thằng con trai đang chơi phi tiêu ở quầy hàng đối diện.
“Sao? Không phản ứng gì à?” Anju hỏi.
“Đó là chuyện của quá khứ rồi còn gì.” Tôi đáp.
“Hồi đó tớ cũng ghét Natsume, ghét cay ghét đắng.” Anju mỉm cười. “Nhưng giờ cậu ta đã ra dáng một người đàn ông rồi đấy. Mấy con nhóc hàng xóm rất hay bàn tán về cậu ta và Tojiro.”
“Còn cậu thì sao? Tại sao không phải là Tojiro?”
“Tại sao nhỉ?” Anju chống tay vào cằm cười. “Chắc là bởi cuối cùng tớ lại gặp được đúng chồng tớ đấy.”
“Đáng ghét!” Tôi véo má Anju, bát rượu mới uống cuối cùng cũng khiến tôi cảm thấy hơi nhức đầu.
Được một lúc thì Tojiro đến kéo tôi cùng với hai người còn lại đi viết điều ước để treo lên cây tre. Thoạt đầu tôi nghĩ chúng tôi đâu còn là trẻ con nữa mà viết điều ước. Đã từ rất lâu rồi tôi chẳng hề ước ao hay cầu nguyện bất cứ điều gì ngoài cầu an cho gia đình vào dịp đầu năm mới. Thế nhưng khi Tojiro đưa cho tôi miếng giấy và chiếc bút bi, tôi vẫn viết một điều lên đó.
Tôi đã viết rằng: “Tôi muốn được gặp Haruma.”