CHƯƠNG 1: CHUYỆN THƯỜNG NGÀY HÈ VÀ MÁU
Hè tháng sáu.
Trời đầy mây, có chút gió nhẹ.
Trong sân trường cao trung X, bốn nam sinh đang đứng thành hai nhóm, mỗi nhóm hai người. Ngoài ra còn có một bác mang bộ đồng phục bảo vệ, khuôn mặt vui vẻ, lẩm bẩm: tuổi trẻ thật là tuyệt.
- Không ngờ chúng ta lại đối đầu thế này, Thái, An.-Thái là một nam sinh nhỏ con chỉ cao một mét sáu, phần vải tay của chiếc áo thun phủ lên những đường nét của cơ bắp. An khá cao, gầy gò, thứ đáng chú ý nhất là đôi mắt sáng của cậu.
- Không, đây là điều đã được dự báo trước.- Hoàng đeo một chiếc kính cận gọng nhựa màu đen, không cao lắm, khuôn mặt dễ thương như trẻ con của cậu ta rất được phái nữ yêu thích. Nam, cao một mét bảy mươi ba, người không béo không gầy, tóc hơi dài, che mất một bên mắt.
- Đây sẽ là trọng tài của chúng ta.-Hoàng chìa tay về phía sau và trịnh trọng nói.-Bác bảo vệ trường!
Trong khi Thái và Hoàng vỗ tay thì Nam nghĩ: bác định tính so với nhiệm vụ trông coi ngôi trường đây.
- Để quyết định người sẽ sở hữu "thứ đó"chỉ cần một trận đấu.-Hoàng nói và quăng cho Thái một lon cà phê rỗng.
- Đá lon?
- Gần giống vậy. Hai bên đều có một chiếc lon, giấu ở một vị trí bất kì. Đội nào đá được lon của đội kia trước sẽ thắng. Hai đội có năm phút để giấu.-Hoàng chợt cười đầy nguy hiểm.-Chơi mọi thể loại trừ chọc vào mắt và đá vào chỗ hiểm nhé?
- Tưởng gì, bắt đầu luôn đi.-Thái cũng cười đáp trả.
- Này sao nghe nguy hiểm thế?!-Nam kêu lên.
-TRẬN ĐẤU BẮT ĐẦU!-Hoàng hô lớn rồi chạy đi, chẳng thèm để ý đến Nam, nó đành chạy theo.
Cả hai nhóm chạy về hai hướng khác nhau.
Trong lúc đang di chuyển, Nam hỏi:
- "Thứ đó" là gì vậy?
- Tại sao mày không biết mà còn tham gia?!-Hoàng làm điệu há hốc mồm.
- Cái gì?! Không phải mày đột nhiên kéo tao vào sao?! Thế mà giờ còn làm điệu đấy à? !Cá chắc là An cũng bị thằng Thái kéo vào cái trò này!-Nam thể hiện sự bất mãn và cam chịu của mình vì nó từng gặp chuyện này nhiều rồi.
- Được thôi, vậy tao sẽ nhường phần chặn thằng Thái lại cho mày nhé ?-Hoàng nháy mắt.
- Tao sẽ giúp mày, trách nhiệm bạn bè mà.-Mắt Nam sáng lên.
*
* *
- An, kế hoạch?-Thái hỏi sau khi đã vào một góc khuất của khu năm ba.
- Khuôn viên trường là hình vuông, một nửa là ba khu nhà tạo thành hình chữ U, nửa còn lại là sân thể thao và căng tin nằm bên cạnh. Khu nhà của năm ba và năm hai nằm ở chính giữa và cao hơn một tầng so với khu năm nhất có cá lớp học và phòng chức năng, phòng thí nghiệm… Sân thượng khu năm ba sẽ là đặt lon nơi hoàn hảo để quan sát và phòng thủ vì độ cao và chỉ có một lối lên đó.-An phân tích.
- Đúng là kẻ nghiện game chiến thuật của chúng ta, phân tích địa hình cực kì nhanh chóng. Nhưng...-Thái cau mày.
- Mày cũng đang nghĩ điều tao nghĩ?
- Đúng. Hoàng cũng chắc chắn đã tính đến mọi trường hợp rồi. Vì sự hai đội có những đặc điểm riêng và việc cả hai không biết lon của nhau ở đâu nên đây có thể là cuộc chiến về thời gian. Sự mạnh mẽ của tao có thể sẽ khiến Hoàng đưa ra chiến lược được ăn cả ngã về không, không ai trong chúng phòng thủ lon mà sẽ chia ra tìm vị trí lon của mình vì khả năng cao là tao sẽ là người đi tìm lon còn mày phòng thủ. Đến lúc đó bên nào tìm được lon trước sẽ thắng.-Thái thở dài.-Mà cũng như đã nói có thể thằng đó đã tính đến việc ta quá hiểu nó.
- Thật đáng tiếc khi đó lại là kế hoạch của chúng ta.
- Đành vậy thôi. Giờ ta sẽ hành động. Nhưng tao sẽ giao chuyện lon cho mày. Tùy cơ ứng biến.
- Được. Mà này,-An nói-"Thứ đó"là gì vậy?
*
* *
Tiếng trống vang lên báo hiệu năm phút đã kết thúc.
Thái đã thăm dò khu vực năm hai và khu vực nhà trông giữ xe bên cạnh khá kĩ nhưng không phát hiện ra lon và người của nhóm kia. An cũng liên lạc qua điện thoại là từ vị trí của mình cũng không phát hiện ra nhóm kia ở xung quanh hoặc đã đi vào tòa nhà.
- Rốt cuộc là đã đi đâu rồi?-Thái lẩm bẩm trong lúc đi tới khu giáo viên từ khu trông giữ xe.
Đột nhiên, Nam xuất hiện trước mặt Thái làm thằng này giật mình. Tuy Thấy nó, Thái giật mình nhưng ngay lập tức thủ thế.
Hai bên yên lặng.
Nam đột nhiên làm động tác đeo kính râm lên mặt, tay cầm một cành cây nhỏ giả làm thuốc lá, giả vờ hút và nói:
- Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua đây, phải để tiền…ấy chết.-Nam giật mình nói.- Nhiệm vụ là giữ chân mày ở đây, nên phải là muốn đi qua khỏi đây, phải để quần áo lại mới đúng.
Thái nhìn Nam. Một cách khinh bỉ như nói: Biến thái.
- Không làm mày buồn cười tí nào sao. Chán thế. Cái đồ không có tâm hồn cảm nhận nghệ thuật.-Nam nhún vai, chìa tay ra, lắc đầu.
- Nghệ thuật cái đầu mày ấy!-Thái thủ thế.-Mày đã muốn chặn tao ở đây, thế thì đánh thôi. Yên tâm đi, một trong số các quy tắc của thầy dạy là chỉ dùng karate để tự vệ nên tao sẽ không dùng nó với người thường đâu.
Thái nói chưa dứt câu, Nam đã vội lùi ra xa. Quả là quyết định đúng đắn khi ngay sau đó thằng này đã tung ra thế nào đấy của Karate để tấn công.
Nam ngay lập tức hành động , vừa lui lại nó vừa căng chiếc dây chun ở giữa ngón trỏ và ngón cái bàn tay trái và bắn đi một thứ màu trắng.
Pưng.
Bụp.
Thái bị trúng ngay giữa trán. Bất ngờ nên nó đột nhiên hơi sững lại.
- Há há, mày lùn là do ghét sữa đó.-Nam đột nhiên cảm thấy không cười thì không chịu được, nó vừa cười vừa chỉ trỏ.-Lùn quá nên giữa trán luôn.
Thằng này đột nhiên im lìm.
- À, tao...-Nam lo lắng đi đến gần, cảm thấy chút tội lỗi vì xát muối vào nỗi đau của người khác. Dù sao thì, lí do thằng này học Karate là để không ai coi thường mình.
Nắm đấm lại vung nữa. Xé gió.
Vụt.
May mà Nam chưa đến gần lắm nên vẫn chưa vào tầm cánh tay thằng này. Nó lập tức giật lùi lại về phía sau xa hơn nữa.
- Mày nghĩ tao yếu đuối thế sao?-Thái mặt hớn ha hớn hở như muốn nói: bị lừa nhé. Thế nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ mày-chết-chắc-rồi. Nếu thằng đó còn bình tĩnh đến thế thì đã phải đợi Nam đến gần rồi mới tung cú đó cho nó gục luôn trên nền bê tông.
Nam nuốt nước bọt ực một cái. Lần tới mà sơ hở nữa là ngất xỉu rồi được đưa về nhà mất. Nó nghiến răng, lấy những miếng giấy được gấp cho dày lên trong túi ra và chuẩn bị bắn.
Ngay khi Thái lao tới, Nam cũng bắt đầu bắn và liên tục lùi lại.
Pưng.
Lại một phát nữa trúng giữa trán nhưng Nam làm gì có tâm trạng mà cười. Thái khựng lại, vì dù sao thì cũng khá đau. Nam liền chạy lùi chéo xuống phía sau, ra khỏi vị trí tấn công của thằng này để nó phải định hình lại cách tấn công. Tất nhiên là nó sẽ không để thằng này có khoảng trống mà kịp suy nghĩ. Những miếng giấy lại bay đi lần nữa.
Đúng lúc này, Hoàng chạy từ cổng vào, tay cầm túi gì đó khá dài và một cái túi nilon nhựa lớn. Thái giật mình quay lại và định lao về phía Hoàng. Dù thằng này đang định làm gì thì chắc chắn rất nguy hiểm, Nam nghĩ, luôn luôn thế và chắc cả Thái cũng biết vậy.
Những tiếng pưng liên tục vang lên, trúng vào những phần mềm ở lưng Thái.
- Đối thủ của mày là tao.-Nam nó.-Tiện nói luôn, bọn tao đã phát hiện ra nơi bọn mày đặt lon rồi.
- Hả?!-Thái sững người.
Thứ An có là một bộ não của một chiến lược gia. Điều nó làm chắc chắn là đưa ra kế hoạch tốt nhất, đoán được sẽ rất dễ dàng. Tất nhiên còn cần chuẩn bị cho việc chúng nó đã quá hiểu chúng ta. Đó là những gì Hoàng đã nói.
- Lên đi nào,nói nhiều làm gì!-Trong mắt Nam là vẻ phấn khích.
Thái nhanh chóng thay đổi chiến thuật. Nếu ban đầu là đánh bại cả Nam và Hoàng và sẽ cứu viện nếu An gọi, thì giờ là hạ Hoàng vì chắc chắn thằng đó có một kế hoạch đầy nguy hiểm và bản thân đang bị chặn lại.
Thái bắt đầu chạy về phía Nam. Mặc kệ tất cả những phát bắn.
Nam giật mình, bắn liến tiếp những không ngăn được Thái. Nó lập tức quyết định chuyển phương thức tấn công nhưng vẫn tiếp tục bắn giấy đánh lạc hướng. Khi Thái tới đủ gần rồi, nó đột nhiên xoay người và đá.
Bốp.
Thái đỡ trượt. Những cú đá xoay người thằng này thường gặp hướng vào mặt, nhưng Nam lại hướng vào bụng. Thằng này ngã ra đất. Chưa kịp làm gì, Thái liền bị Nam lật úp lại rồi ngồi lên mông và tóm lấy hai chân kéo về phía sau. Khóa chân.
Tất nhiên là rất đau.
*
* *
Cạnh.
Cánh cửa dẫn lên sân thượng khu năm ba mở ra. Đứng ở cửa là Hoàng, tay cầm một túi gì đó.
- Tao đang chờ mày.-An đang dựa vào hàng lan can quay ra và bước tới vài bước.
- À chờ tí đã.
Hoàng nói rồi chạy quanh sân thượng, nhảy lên nhìn nóc của chiếc hộp bê tông bao lấy cánh cửa lên tầng thượng. Sau khi xác nhận không có thứ cần tìm nó mới quay ra.
- Nói đi An, nơi đặt lon.
- Mày phá hỏng hết độ ngầu của tao rồi. Dù sao thì, mày cũng ngờ được chuyện đặt lon chỗ khác còn tao là mồi nhử sao? Đáng tiếc, tao không nói đâu.
- Mày nghĩ tao đến đây tay không sao?-Hoàng vừa cười gian ác vừa rút ra một hộp đĩa game "Mặt trăng đỏ" từ túi.
An ngã phịch xuống đất.
- Nói đi, nếu không tao sẽ vứt nó xuống.-Hoàng đến bên lan can.
- Ưm...
Nhẹ nhàng không tiếng động, hộp đĩa rơi.
- Không! Cái đó của Nam.
- Hả!-Hoàng đần mặt ra. Không sao, mình đã đặt cái túi lưới ở cửa sổ ngay bên dưới-
Bộp.
Hoàng giật mình một cái. Thằng này không dám quay xuống nhìn. Thả trượt rồi.
- Dù... dù sao thì, nói ra nếu không tao thả tiếp.-Hoàng hét lên và lấy ra "Thời đại thông minh". Cần đẩy nhanh kế hoạch để tránh điều bất lợi.
An ngất xỉu tại chỗ.
Hoàng quá ngạc nhiên đến ngây người rồi đến bên cạnh khóc không ra nước mắt.
- Thần kinh mày yếu quá đó.
Bịch bịch.
Tiếng người chạy lên cầu thang. Vài giây sau Thái xuất hiện.
Có lẽ Nam đã đo nền rồi. May thật, Hoàng thở phào.
- Nói đi, mày muốn nói vị trí lontrước rồi ăn đòn sau hay bất tỉnh rồi để tao đi tìm sau.-Thái vừa bẻ tay vừa đến gần.Chính mày bảo gì cũng chơi mà.
- Không cái nào cả.-Khi Thái đến đủ gần, Hoàng nói thế và chọc vào mắt Thái làm thằng sửng sốt; mày đặt luật cơ mà.
Ngón tay dừng lại, Hoàng nhân đó chạy tới cửa.
- Tao chỉ cấm dùng chứ có cấm giả vờ làm đâu.Há há.
Vừa chạy vừa quay lại cười làm Hoàng đâm vào cánh cửa. Quay cuồng một lúc, thằng này nhận ra điều không ổn khi cánh cửa không đập vào bức tường bê tông ở đằng sau.
Lập tức đóng cánh cửa lại, cái lon liền đập vào mắt Hoàng. Còn thằng này nhanh như chớp đá bay cái lon.
Bốp.
Thái đang lăn ra cười còn không kịp khóc khi thấy cái lon bay lên.
- Dùng lời nói chỉ có nửa sự thật để đánh lạc hướng, làm tao nghĩ rằng bọn mày đã giấu lon đi một nơi cực kì kín đáo, ai ngờ lại ngay trước mắt thế này.-Hoàng gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.-Khá lắm. Đúng là "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất".
*
* *
Cả bọn đi xuống sân. An đang được Thái cõng.
- Sao rồi mày?-Nam chạy tới.
- Tao tưởng mày phải đang nằm nền rồi cơ mà?!-Hoàng cảm thấy sau gáy mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
- À tao đã chạy sau khi cố thử khóa chân Thái. Lúc đấy mày cũng đã lên đến nơi nên tao phải chạy trong lúc Thái cần đuổi theo mày chứ.
Hoàng rất muốn thốt lên câu gì đó để bộc lộ nỗi tức giận nhưng cần kiềm lại bây giờ; cần đánh lạc hướng đã.
- Chúng ta thắng rồi đó.-Hoàng giở nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt trẻ con của mình.-Về nhà thôi mày.
- Có gì trên bồn kìa, ai làm rơi gì à?-Nam đột nhiên nói và đến gần.
- Cái đó...-Hoàng thầm rủa cái thói quen để ý kĩ mọi thứ mà Nam học được sau cái lần chơ trò chơi thám tử đó.
- A, là trò "Mặt trăng đỏ", tao cũng có cái này. Hôm phát hành đầu tiên bốc thăm trúng thưởng tại trung tâm game tao may mắn trúng giải, cái đó là đĩa đầu tiên nên có thêm tem có chữ "Sản phẩm đầu tiên". -Cách nói chuyện của Nam trở nên rất lạ.-Cái đó tao đang cho An mượn, mày lại vừa cầm cái túi gì đó, chắc chắn là để đe dọa nó. Chắc mày quơ vào nhỉ?
Không khí đột nhiên vô cùng hắc ám, cho thấy cơn giận đang lên tới đỉnh điểm.
Thái đột nhiên nở nụ cười gian xảo, lấy ra thứ gì đó.
- Đây là thứ của người thắng cuộc.
Một cái nhẫn gì đó.
- Mày phá cái đĩa game quý giá của tao chỉ để lấy một cái nhẫn sao?!-Cơn giận tăng lên đỉnh cao mới.
- Nam à, mày nghĩ tao sẽ lãng phí tuổi trẻ của mình cho cái trò vớ vẩn vừa rồi à.-Hoàng đột nhiên nói với giọng nghiêm túc.-Thực ra ngày hôm nay là món quà tao dành cho mày, không phải hai ngày nữa là sinh nhật mày sao?
- Hoàng...-Đáy mắt Nam là...
Bốp.
Nắm đấm giáng thẳng vào mặt Hoàng.
- Đừng có hòng lừa tao!-Sự tức giận dâng trào.
Hoàng trào máu mũi, lùi lại mấy bước.
- Thực ra... phần thưởng... thực sự... là... vòng tay của Kĩ sư trong phim "Kĩ sư vô danh"(1).
- Làm như tao quan tâm ấy!-Nam hét lên, cho Hoàng một phát cùi chỏ.
- Chà, tuổi trẻ.-Bảo vệ nói.
*
- Chào bác ạ.
Người bảo vệ già cười chào lại.
- Chào cậu.
Người đã nói lời chào là một người đàn ông đeo kính râm với chiếc áo thun cùng quần bò đen, vai đeo một chiếc hộp đàn ghi-ta.
Người đó đi vào thang máy bên trái trong số ba chiếc, nhấn nút lên tầng cuối cùng, tầng mười.
Khi con số “10” sáng lên, cánh cửa mở ra không một tiếng động.
Người đàn ông bước ra hành lang không một bóng người, rồi rẽ trái. Cuối hành lang đó là một cầu thang nhỏ với một cánh cửa đóng chặt.
Nhẹ nhàng đút một chiếc chìa khóa vào ổ, người đàn ông xoay nắm đấm cửa và mở nó ra.
Vù.
Gió lập tức ùa vào, vỗ nhẹ vào mặt và làm mái tóc của người đàn ông đung đưa.
- Gió, thì ở đâu cũng vậy nhỉ.
Bước ra sân thượng và đóng cánh cửa sau lưng lại, người đàn ông chợt thấy tim mình đập hơi mạnh.
- Gì vậy chứ…
Đi tới vị trí cách mép sân thượng nửa mét với phần nhô lên cao ba mươi centimét, người đàn ông đặt chiếc hộp đàn xuống và mở ra.
Bên trong là những bộ phận được tách ra riêng biệt, đặt cẩn thận trên lớp nhung đỏ, tất cả đều có màu bạc.
Người đàn ông lấy ra chiếc ống ngắm.
*
Sau cái trò đã làm, Hoàng xin tạ tội bằng cách tổ chức tiệc nướng ngoài trời ở sân sau nhà Hoàng. Cả bọn mời ông ngoại của Nam để ý.
Gia đình của Nam chỉ có nó và ông. Cha mẹ nó là nhà khảo cổ nổi tiếng, năm nó lên bảy, đoàn khảo cổ của bố mẹ nó tham gia một khai quật một ngôi đền mới và tất cả đã chết vì bẫy khí độc. Từ đó thì ông luôn chăm sóc nó.
Trong kí ức, mẹ nó, Nguyễn Hồng Ngọc là một người phụ nữ đẹp toát lên vẻ hiền lành cùng với nụ cười dịu dàng, nhưng đừng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, thế hệ mang dòng máu họ Nguyễn này luôn là những con người ưa khám phá và mạnh mẽ (chắc là không cần liệt kê số đàn ông mà bà đã đánh gục vì dám trêu đùa quá trớn đâu nhỉ); còn bố, Vũ Minh Phong lại có dáng vẻ thư sinh yếu ớt, khuôn mặt bình thường, nhưng không hiểu sao làm mẹ mê mệt.
Theo ông ngoại kể, mẹ dành được học bổng ra nước ngoài và ở đó bà đã theo học ngành khảo cổ và gặp bố, con trai một gia đình Việt Nam đã định cư lâu năm ở đó. Đám cưới vô cùng thuận lợi vì, theo như ông ngoại nói, mẹ đã che giấu bản tính thực sự và lấy lòng bà mẹ chồng bằng cách ra vẻ là một người phụ nữa hiền dịu đảm đang. Đúng là đáng sợ, ông nó nói, nếu rút khăn ra lau mồ hôi thì đúng là chuẩn.
Tính cách của mình cách là do di truyền, Nam luôn nghĩ vậy. Tuy đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện sau này nhưng nó lại chưa thể quyết định sẽ đi du lịch hay làm khảo cổ như bố mẹ. Nhưng nó chắc chắn sẽ làm một việc thú vị hơn cả những gì bố mẹ mình đã làm.
Nó và ông đang trên đường sang nhà Hoàng. Súp cay cho xúc xích đã được Nam chuẩn bị và đang đưa đến.
Nhà Nam ở giữa thị trấn, còn Hoàng ở cuối nên đi hơi xa một chút. Đừng có tưởng thế này là xong đấy, Nam nghĩ.
- Gió hơi mạnh đấy ông ơi. Có khi nào mưa không ạ? - Nam nói.
- Không có mưa đâu mà. - Ông nó cười.
Cách đó một trăm mét, trên nóc một tòa nhà, một họng súng đang hướng đến Nam. Một khẩu súng bắn tỉa màu bạc, chất liệu làm nên khẩu súng đem lại cảm giác vừa mềm mại như nước vừa cứng rắn hơn cả sắt thép.
Một biểu tượng gồm có hai vòng tròn lồng vào nhau, những kí tự xen giữa chúng và một ngôi sao nội tiếp hình tròn nhỏ hơn, xuất hiện ở mũi súng. Gió bắt đầu mãnh mẽ và dữ dội. Và cuối cùng đã trở nên cuồng bạo.
Bùm.
Khẩu súng được bóp cò. Tát cả gió biến hành năng lượng phóng viên đạn kia bay đi.
Khẩu súng màu bạc tan thành cát bụi.
Phập.
Gió cuốn bụi bay tung trắng xóa. Khi màn bụi tan đi, Nam đã nằm ở đó trên một vũng máu đang lan rộng ra.
Chú thích :
(1) Chế phim
Bác sĩ vô danh (Doctor Who) một bộ
phim truyền hình của
Anh thuộc thể loại
khoa học viễn tưởng do hãng
BBC sản xuất, rất hay.