Chào các bạn, mình là một tác giả... Ừm cũng không gọi là có thâm niên gì trong nghề so với các tiền bối ở Gác. Mình chỉ là một tay mơ thôi, được cái là mình đã dùng chính bản thân mình để trải nghiệm công việc viết lách này và từ sự trải nghiệm đó, mình thu nhặt được một số suy niệm, mình muốn chia sẻ những suy niệm này với các bạn.
Mình bắt đầu đọc quyển truyện tranh đầu tiên vào năm mình lớp ba, bắt đầu sáng tác những mẩu truyện vụn vặt từ khi mình lớp năm. Đến năm lớp sáu, bảy, mình tự sáng tác quyển truyện tranh đầu tay của bản thân (bao gồm cả vẽ). Thật ra ước mơ ban đầu của mình là trở thành họa sĩ truyện tranh, tuy vậy, vào năm mình lớp bảy thì vô tình đọc được cuốn tiểu thuyết đầu tiên, kể từ đó mình đã từ bỏ vẽ và chuyển sang văn. Mình luôn băn khoăn giữa hội họa và viết lách thì mình nên theo đuổi cái nào, rốt cuộc cũng chẳng biết làm sao, cuối cùng mình đã chọn 'vẽ bằng những con chữ'. Mình cảm thấy bản thân rất hạnh phúc khi được viết như vẽ và được vẽ như viết
Từ năm lớp bảy trở về sau, mình đã tích cực tham gia vào đội văn của trường. Mình bắt đầu tìm hiểu sâu về văn học Việt Nam và một số tác phẩm Trung Quốc, tác phẩm phương Tây. Mình luôn đọc để tìm xem sự khác nhau giữa các nền văn học như thế nào, điều gì đã khiến văn học phát triển ở những nước khác mạnh mẽ như vậy (tất nhiên là mình cũng so sánh với Việt Nam nữa). Bắt đầu từ năm lớp mười trở về sau thì mình hoàn toàn ăn ngủ vì văn, lúc này mình đang học trường chuyên Thoại Ngọc Hầu, đó là trường chuyên duy nhất của tỉnh mình (Ừm... Nếu nói thế có thể bạn không biết đó là cái trường ở xó xỉnh nào nhưng mình có thể bật mí một chút, có hai người rất nổi tiếng từng học ở đó, một người làm âm nhạc và một người là đạo diễn kiêm diễn viên hài). Tại đây mình được học lý luận văn học chuyên sâu và có nhiều thời gian dành cho văn hơn vì hầu như mình đã loại bỏ những môn khác ra khỏi tâm trí chỉ để chuyên tâm học văn. Mình bắt đầu nghiêm túc tìm hiểu về Truyện Kiều và các tác phẩm của Tự lực văn đoàn. Tuy vậy, ở thời kì này thì mình thích nghiên cứu về thơ hơn truyện ngắn và tiểu thuyết, nhất là thơ mới.
Thời kì huy hoàng dành cho văn đã kết thúc và cũng như bao người khác, mình phải tập trung ôn thi đại học. Mình đậu luật và 'cưỡi ngựa xem hoa' qua vùng đất này một chút rồi lại bỏ hẳn nó mà đi theo tiếng gọi của con tim mình - Viết lách. Mình nghĩ sau cùng, mình vẫn thích văn học và viết hơn so với luật pháp. Trong những năm tháng này, mình chú ý nhiều đến văn học Nhật Bản, từ đó, cũng quan tâm đến thiền, đến Phật giáo nguyên thủy và Thiên Chúa giáo, mình nghĩ văn học và tôn giáo có mối quan hệ mật thiết với nhau. Mình cũng có nghiên cứu triết học và tâm lý học một chút... Ừm chỉ một chút thôi, nghiên cứu những thứ nằm trong khả năng của mình (Những thứ mà bộ não ngu si của mình có thể nuốt). Mình hi vọng bản thân có thể đủ can đảm mà tiến sâu thêm một chút vào triết học trong tương lai, mong rằng não của mình vẫn còn nguyên vẹn mà không bị bện lại thành dây thừng sau tất cả.
Bên cạnh đó thì... Bản thân mình cũng tự trải nghiệm cuộc sống. Văn học nhìn chung là con diều cất cao trên bầu trời được nối với mặt đất bởi một sơi dây mỏng manh. Văn học dù có mơ mộng huyền tưởng như thế nào thì cũng phải gắn liền với mặt đất thực tại, vì vậy, điều quan trọng nhất mà nhà văn cần có chính là sự trải nghiệm. Đọc là để chiêm nghiệm, kiểm tra xem nó có đúng hay không chứ không phải đọc cho xong, cho có. Quan điểm của mình rất rõ ràng, mình chỉ thừa nhận những gì mình đã đọc qua nếu mình đã nhìn thấy nó trong cuộc sống xung quanh mình, nếu mình có thể hiểu nó. Viết cũng vậy, mình chỉ viết những gì mình biết, nếu không trải qua nó thì không thể viết được, bởi vì đó không phải là viết mà là nói dối. Mình có đọc được một câu rất hay trong một bộ truyện tranh Nhật, câu đó thể này: 'Nhà văn thì viết, còn nhà văn tham vọng thì nói dối'. Mong ước của mình là trở thành nhà văn. Mình đang trên đường tiến đến đó, không phải là nhà văn tham vọng. Mình viết vì niềm vui thuần túy được cất lên câu chuyện trong cõi lòng mà thôi.
Về viết lách... Mình bắt đầu sáng tác chính thức vào năm lớp bảy, kể từ đó cho đến nay mình đã viết không ngừng, không gián đoạn. Thoạt tiên mình viết ngôn tình Việt [
đó là cách gọi mà một số người dành cho thể loại mình viết lúc ấy, thật thô bạo đúng không? Khiến người ta tổn thương đấy] sau đó mình viết truyện Việt (Đây là cái mà các bạn gọi là văn phong nhẹ nhàng chuẩn Việt, tại sao lại có sự phân biệt này ư? Bởi vì đối với một số người thì chỉ khi nào tác phẩm có văn phong nhẹ nhàng mới được xem là thuần Việt còn những tác phẩm khác, dù có lấy bối cảnh Việt và được viết bằng tiếng Việt, do tác giả Việt sáng tác thì không nhẹ nhàng cũng sẽ không được thừa nhận là văn Việt nha. Trời khổ, viết mà mang nhiều định kiến như vậy thì mệt lắm. Xong còn phải kiểu hao hao Nguyễn Nhật Ánh mới chịu thừa nhận là văn Việt cơ. Mỗi nhà văn có phong cách sáng tác khác nhau, làm sao có thể dùng phong cách của một người mà chỉ chung cả nền văn học của một thời kì được nhỉ?]. Tiếp đó mình sáng tác đam mĩ (Một bộ đam mĩ lịch sử, hợp tác với người bạn bên chuyên Sử nhưng nó chết từ trong trứng nước vì sai thời gian, sai sự kiện. Sau này mình đã rút kinh nghiệm là không sáng tác truyện lịch sử nữa vì mình không muốn tô hồng hay bóp méo lịch sử. Khi mình đọc lại Khâm định Việt Sử thì... Mình cảm thấy mỗi nhân vật trong đó điều bị chi phối bởi thời cuộc và có thể những gì chấp nhận được ở lúc ấy khó mà chấp nhận được ở bây giờ, thời đại khác nhau mà. Mà đã không chấp nhận được thì rất khó để người thời này nhìn nhận đúng đắn về những việc ấy. Vậy nên mình quyết định để nguyên lịch sử như vậy, những người thiên cổ sẽ tồn tại theo đúng những gì diễn ra trong cuộc đời họ, đúng bản chất của họ và mình không dùng ngòi bút để biến đổi họ, mình chấp nhận họ với những gì mà họ có, dù là tốt hay xấu). Rồi, thôi bỏ qua vụ đam mĩ lịch sử đi, con đường viết lách của mình tiếp tục trải dài... Sau khi từ bỏ viết hai năm thì mình tự dưng phải lòng Hinata, thế là chuyển sang viết fanfiction NaruHina luôn. Mình viết một truyện ngắn và một số truyện dài dang dở về họ, tuy nhiên, quá trình phiêu lưu trong thế giới fanfiction này của mình đã kết thúc bằng một bộ fanfic trường kỳ hơn sáu trăm chương là Long Thần, sau khi kết thúc nó thì mình cũng bỏ viết fanfic luôn.
Bắt đầu từ thời kì này, mình chuyển sang viết tiểu thuyết và ý định sẽ dừng chân ở đây suốt đời, mình đã viết hoàn chỉnh được một bộ 'Mai nở dưới Sao' hơn ba trăm chương và đang viết tiếp phần hai, phần ba của nó, dự là trong năm đến bảy năm mới kết thúc. Mình rất ngưỡng mộ những người có thể viết truyện ngắn bởi vì bản thân mình đã được trao cho một khả năng dài dòng huyên thuyên đáng kinh ngạc. Mình không thể viết được truyện ngắn mà chỉ có thể viết được cái gì đó dài dài... Hầy. Mình nhớ hồi học tiểu học, thường có tiết kể chuyện, lúc đó mình hay xung phong rồi đứng trước lớp kể chuyện cho các bạn nghe, những câu chuyện của mình luôn kéo dài đến hết giờ mà không có hồi kết... Sau này khi bắt tay vào viết nghiêm túc, mình chợt nhớ đến lúc đó và nghĩ... Có lẽ nó phù hợp với mình. Và rồi mình quyết định đi con đường này, viết những thứ trường kỳ
đó cũng là niềm vui mà, chỉ cần mỗi ngày, khi viết, mình lại hạnh phúc là được rồi. Chỉ cần khi gõ những con chữ, cõi lòng niềm vui ngập tràn, như thế đã đủ rồi.
Mặc dù mình đã quyết định viết và hầu như từ bỏ hết những thứ đáng giá mình có để chọn nó thì mình vẫn luôn băn khoăn rất nhiều. Đến tận bây giờ mình vẫn hỏi 'Tại sao ta viết?'. Câu trả lời rất đa dạng, mỗi lần hỏi lại có một câu trả lời khác nhau và mình nghĩ rằng vòng tuần hoàn ấy không bao giờ kết thúc. Mình nghĩ đây cũng là điều tốt, luôn luôn tự vấn chính mình về cái mà ngòi bút mình hướng về chính là cách tốt nhất để giữ được bản thân, khiến mình không lạc lối.
Rồi, qua phần tâm sự, giờ là phần chính đây, mình sẽ chia sẻ những suy niệm nảy sinh trong quá trình theo đuổi viết của mình cho các bạn, những gì mình chia sẻ các bạn thấy đúng, phù hợp với những gì các bạn trải qua thì các bạn có thể tiếp thu và áp dụng còn không thì thôi, mình không bắt buộc ai phải nghe theo hay thừa nhận những suy niệm này, dù gì đó cũng là suy niệm, nó sẽ thay đổi theo thời gian, và mình thì chỉ có thể viết những gì mình biết mà thôi, có thể trong tương lai khi mình biết nhiều hơn thì những suy niệm này sẽ thay đổi.
Phần đầu của topic này sẽ bao gồm những bài viết cũ bên watt của mình, khi đăng hết những bài trên watt thì mình mới bắt tay vào viết bài mới, vậy nên nó sẽ không thành một hệ thống mà là những chủ đề ngẫu hứng, nhé.
Dạo này mình không có thời gian nhiều nên topic sẽ cập nhật chậm, mình mong rằng các bạn sẽ thông cảm mà không hối thúc mình.
Mục lục:
Mình bắt đầu đọc quyển truyện tranh đầu tiên vào năm mình lớp ba, bắt đầu sáng tác những mẩu truyện vụn vặt từ khi mình lớp năm. Đến năm lớp sáu, bảy, mình tự sáng tác quyển truyện tranh đầu tay của bản thân (bao gồm cả vẽ). Thật ra ước mơ ban đầu của mình là trở thành họa sĩ truyện tranh, tuy vậy, vào năm mình lớp bảy thì vô tình đọc được cuốn tiểu thuyết đầu tiên, kể từ đó mình đã từ bỏ vẽ và chuyển sang văn. Mình luôn băn khoăn giữa hội họa và viết lách thì mình nên theo đuổi cái nào, rốt cuộc cũng chẳng biết làm sao, cuối cùng mình đã chọn 'vẽ bằng những con chữ'. Mình cảm thấy bản thân rất hạnh phúc khi được viết như vẽ và được vẽ như viết

Từ năm lớp bảy trở về sau, mình đã tích cực tham gia vào đội văn của trường. Mình bắt đầu tìm hiểu sâu về văn học Việt Nam và một số tác phẩm Trung Quốc, tác phẩm phương Tây. Mình luôn đọc để tìm xem sự khác nhau giữa các nền văn học như thế nào, điều gì đã khiến văn học phát triển ở những nước khác mạnh mẽ như vậy (tất nhiên là mình cũng so sánh với Việt Nam nữa). Bắt đầu từ năm lớp mười trở về sau thì mình hoàn toàn ăn ngủ vì văn, lúc này mình đang học trường chuyên Thoại Ngọc Hầu, đó là trường chuyên duy nhất của tỉnh mình (Ừm... Nếu nói thế có thể bạn không biết đó là cái trường ở xó xỉnh nào nhưng mình có thể bật mí một chút, có hai người rất nổi tiếng từng học ở đó, một người làm âm nhạc và một người là đạo diễn kiêm diễn viên hài). Tại đây mình được học lý luận văn học chuyên sâu và có nhiều thời gian dành cho văn hơn vì hầu như mình đã loại bỏ những môn khác ra khỏi tâm trí chỉ để chuyên tâm học văn. Mình bắt đầu nghiêm túc tìm hiểu về Truyện Kiều và các tác phẩm của Tự lực văn đoàn. Tuy vậy, ở thời kì này thì mình thích nghiên cứu về thơ hơn truyện ngắn và tiểu thuyết, nhất là thơ mới.
Thời kì huy hoàng dành cho văn đã kết thúc và cũng như bao người khác, mình phải tập trung ôn thi đại học. Mình đậu luật và 'cưỡi ngựa xem hoa' qua vùng đất này một chút rồi lại bỏ hẳn nó mà đi theo tiếng gọi của con tim mình - Viết lách. Mình nghĩ sau cùng, mình vẫn thích văn học và viết hơn so với luật pháp. Trong những năm tháng này, mình chú ý nhiều đến văn học Nhật Bản, từ đó, cũng quan tâm đến thiền, đến Phật giáo nguyên thủy và Thiên Chúa giáo, mình nghĩ văn học và tôn giáo có mối quan hệ mật thiết với nhau. Mình cũng có nghiên cứu triết học và tâm lý học một chút... Ừm chỉ một chút thôi, nghiên cứu những thứ nằm trong khả năng của mình (Những thứ mà bộ não ngu si của mình có thể nuốt). Mình hi vọng bản thân có thể đủ can đảm mà tiến sâu thêm một chút vào triết học trong tương lai, mong rằng não của mình vẫn còn nguyên vẹn mà không bị bện lại thành dây thừng sau tất cả.
Bên cạnh đó thì... Bản thân mình cũng tự trải nghiệm cuộc sống. Văn học nhìn chung là con diều cất cao trên bầu trời được nối với mặt đất bởi một sơi dây mỏng manh. Văn học dù có mơ mộng huyền tưởng như thế nào thì cũng phải gắn liền với mặt đất thực tại, vì vậy, điều quan trọng nhất mà nhà văn cần có chính là sự trải nghiệm. Đọc là để chiêm nghiệm, kiểm tra xem nó có đúng hay không chứ không phải đọc cho xong, cho có. Quan điểm của mình rất rõ ràng, mình chỉ thừa nhận những gì mình đã đọc qua nếu mình đã nhìn thấy nó trong cuộc sống xung quanh mình, nếu mình có thể hiểu nó. Viết cũng vậy, mình chỉ viết những gì mình biết, nếu không trải qua nó thì không thể viết được, bởi vì đó không phải là viết mà là nói dối. Mình có đọc được một câu rất hay trong một bộ truyện tranh Nhật, câu đó thể này: 'Nhà văn thì viết, còn nhà văn tham vọng thì nói dối'. Mong ước của mình là trở thành nhà văn. Mình đang trên đường tiến đến đó, không phải là nhà văn tham vọng. Mình viết vì niềm vui thuần túy được cất lên câu chuyện trong cõi lòng mà thôi.
Về viết lách... Mình bắt đầu sáng tác chính thức vào năm lớp bảy, kể từ đó cho đến nay mình đã viết không ngừng, không gián đoạn. Thoạt tiên mình viết ngôn tình Việt [

Bắt đầu từ thời kì này, mình chuyển sang viết tiểu thuyết và ý định sẽ dừng chân ở đây suốt đời, mình đã viết hoàn chỉnh được một bộ 'Mai nở dưới Sao' hơn ba trăm chương và đang viết tiếp phần hai, phần ba của nó, dự là trong năm đến bảy năm mới kết thúc. Mình rất ngưỡng mộ những người có thể viết truyện ngắn bởi vì bản thân mình đã được trao cho một khả năng dài dòng huyên thuyên đáng kinh ngạc. Mình không thể viết được truyện ngắn mà chỉ có thể viết được cái gì đó dài dài... Hầy. Mình nhớ hồi học tiểu học, thường có tiết kể chuyện, lúc đó mình hay xung phong rồi đứng trước lớp kể chuyện cho các bạn nghe, những câu chuyện của mình luôn kéo dài đến hết giờ mà không có hồi kết... Sau này khi bắt tay vào viết nghiêm túc, mình chợt nhớ đến lúc đó và nghĩ... Có lẽ nó phù hợp với mình. Và rồi mình quyết định đi con đường này, viết những thứ trường kỳ

Mặc dù mình đã quyết định viết và hầu như từ bỏ hết những thứ đáng giá mình có để chọn nó thì mình vẫn luôn băn khoăn rất nhiều. Đến tận bây giờ mình vẫn hỏi 'Tại sao ta viết?'. Câu trả lời rất đa dạng, mỗi lần hỏi lại có một câu trả lời khác nhau và mình nghĩ rằng vòng tuần hoàn ấy không bao giờ kết thúc. Mình nghĩ đây cũng là điều tốt, luôn luôn tự vấn chính mình về cái mà ngòi bút mình hướng về chính là cách tốt nhất để giữ được bản thân, khiến mình không lạc lối.
Rồi, qua phần tâm sự, giờ là phần chính đây, mình sẽ chia sẻ những suy niệm nảy sinh trong quá trình theo đuổi viết của mình cho các bạn, những gì mình chia sẻ các bạn thấy đúng, phù hợp với những gì các bạn trải qua thì các bạn có thể tiếp thu và áp dụng còn không thì thôi, mình không bắt buộc ai phải nghe theo hay thừa nhận những suy niệm này, dù gì đó cũng là suy niệm, nó sẽ thay đổi theo thời gian, và mình thì chỉ có thể viết những gì mình biết mà thôi, có thể trong tương lai khi mình biết nhiều hơn thì những suy niệm này sẽ thay đổi.
Phần đầu của topic này sẽ bao gồm những bài viết cũ bên watt của mình, khi đăng hết những bài trên watt thì mình mới bắt tay vào viết bài mới, vậy nên nó sẽ không thành một hệ thống mà là những chủ đề ngẫu hứng, nhé.
Dạo này mình không có thời gian nhiều nên topic sẽ cập nhật chậm, mình mong rằng các bạn sẽ thông cảm mà không hối thúc mình.
Mục lục:
Chỉnh sửa lần cuối: