Chương 2:
Hôm nay là thứ 7 cuối tuần cũng như mọi khi, Quang Tường và Hiểu Thanh cùng hội Thiền định của mình gặp nhau tại quán cafe Laficen ở cuối con phố, nơi đây có nhiều hội yoga, hội cờ tướng, hội hoa lan, hội bình thơ.. tất cả đến đây như một thông lệ, giữ trật tự và riêng tư. Họ tận dụng mỗi góc riêng để hàn huyên và ngắm cảnh nơi tách biệt phố đông người và ồn ào bởi những tiếng rao bán hàng rong, tiếng hát karaoke của hàng xóm. Nơi đây diện tích 3000 mét vuông, cây cổ thụ rợp bóng, chim bay về hót líu lo. Ở cái đất thành phố mộng mơ này thì nơi đây không phải là nơi hiếm tìm. Nhưng điều đặc biệt là nơi đây có người chủ quản rất hiểu đời, hiểu đạo. Anh ta thiết kế quán cafe rất tinh tế, có một chút cổ kính ở cánh cửa mới bước vào, nhìn tổng thể toát lên vẻ cổ đại thời xa xưa, nhưng khi bước vào từng không gian riêng lại bắt gặp nét hiện đại sang trọng, đẳng cấp một cách nhẹ nhành như một thiếu nữ yêu kiều. Thật khiến cho người ta cảm thấy rạo rực và có ý thơ, có sinh khí, có nội lực cho khách đến đây. Quay lại với nhóm của Quang Tường, cuối tuần thường ghé vào đây gặp nhau để nói về thiền định của mình, một trong số người học Thiền tinh tấn nhất là Quang Tường. Các anh em trong hội đều muốn nghe Tường chia sẻ cách học, cách suy nghĩ và cách làm. Đôi khi may mắn mới được gặp sư phụ vì sư phụ thường đi khắp các nước để hoằng pháp. Ông biết Quang Tường là học trò có tư chất và có căn cơ nên sư phụ đặc biệt tin tưởng, cho Quang Tường thay mặt mình chia sẻ cùng các đồng môn.
Trước khi vào chuyên môn đàm đạo thì mọi người thường hỏi nhau về sức khỏe, công việc, gia đình.. đại loại sẽ là thế này
Anh Thiên Đàm lên tiếng hỏi Hiểu Thanh
- Dạo này thấy chú Thanh có vẻ thiếu sinh khí, nước da tối hơn, đôi mắt thâm quầng đấy, có việc gì không ổn phải không? Chú có thể nói cho các anh em nghe xem giúp được gì không?
Thanh nhìn Quang Tường xong quay sang trả lời: - Dạ, anh đúng là tinh tường, không gì qua được mắt anh. Đúng là cả tháng nay em mệt mỏi với thằng con út, mới sinh được 3 tháng nó ốm suốt anh ạ. Vợ em thì sức khỏe yếu, nên em phải phụ chăm con suốt đêm. Nhiều lúc nghĩ tự do như Quang Tường có khi lại sướng.
- Anh Đàm nhìn lên trời cũng thở dài, con nhỏ thì khổ rồi, phải đến 6 tuổi mới bớt khổ. Như anh đây đã vì chuyện con cái mà vợ chồng gây nhau suốt ngày đến lúc không chịu nổi, tình cảm cũng vơi dần, áp lực cuộc sống lại thêm nặng nề tâm lý khiến cho anh và vợ ngày càng xa dần không thể quay đầu. Giờ mỗi người mỗi nơi nhưng vẫn cứ dính líu con cái chưa chấm dứt được mối dây ràng này.
Nói tới thì Linh Kim lên tiếng: - các anh thanh niên còn than vậy em chỉ tưởng con gái tụi em mới khổ với chồng con thôi. Ngày 8 tiếng đi làm về nhà em xoay như chong chóng sáng 5h đã thức lo con cái ăn uống đi học, mình còn đi làm không kịp giờ. Chiều 5h về đón con, ghé chợ, về cơm nước đến 8h mới được ăn cơm, mà có được hết việc đâu, lau nhà, rửa chén, giặt đồ bề bộn cả nhà. Không đêm nào mà em được ngủ trước 11h. Nếu một tháng, 2 tháng, 5 tháng thì còn cố gắng, đằng này cả năm này qua năm khắc. Khiến em thấy kiệt quệ sức lực và không thể nào thoát ra được cái guồng quay này. Cũng may có lớp thiền này giúp em một phần nào lấy lại cân bằng cuộc sống.
Cả hội đều nói chuyện như thể có ai đó chia sẻ bớt gánh nặng và áp lực gia đình, để tìm được tiếng nói chung và an ủi nhau vượt qua. Chỉ duy nhất có Quang Tường không lên tiếng, có thể do anh chưa có gia đình, nên anh không có trải qua những khó khăn đó, hoặc anh không muốn lên tiếng vì lại bị hỏi dồn khi nào cưới vợ? Lại câu hỏi thiên thu không gì mới đối với anh.
Cuối cùng thì cũng quay về La Mã, anh Trương Tín quay sang hỏi Quang Tường: - Chú khi nào lấy vợ? Hay tính ở vậy cho gái nó thèm?
Cả hội cười rất tươi như vừa quên hết những nỗi niềm riêng của mình, bao nhiêu người xen nhau nói chú Tường nhà mình tài sắc vẹn toàn sao các cô gái không thấy mà núm lấy nhỉ? Hoặc có người nói chắc tại chú ây kén quá thôi, chứ người như chú ấy thiếu gì gái theo. Quan Tường không nói gì chỉ biết hít sâu và thở nhẹ như thể nén giữ một nỗi niềm tâm sự
- Em thấy ở một mình khỏe, con gái rắc rối phức tạp, chìu không nổi. Con cái lại lu bu sau cũng chẳng nhờ vả gì được, cũng phải xác định vô viện dưỡng lão. Đi là công việc áp lực mệt mỏi về nhà bị tra tấn vợ réo con khóc la, em thấy phí một đời trai. Tường nói rồi nhìn lên con chim nhỏ đang hót ríu rít trên rặng cây liễu.
- Hiểu Thanh lên tiếng: Chắc tại bạn em chưa gặp đúng duyên đúng người thôi, chứ gặp đúng người rồi thì biết khổ vẫn chui vô.
Quang Tường mắt vẫn nhìn về phía con chim nhỏ đang hót, miệng mỉm cười nói: Em ước sao có thể thoát khỏi kiếp luân hồi, chốn nhân gian này nhiều thị phi mỏi mệt quá. Chắc không lấy vợ các anh ạ, em không thể nào yêu được, gặp con gái em không thấy cảm xúc mà chỉ thấy nhạt nhẽo vô vị, chắc kiếp này ở một mình. Do vướng bận còn cha mẹ già nên mới phải đi làm và giữ tròn chữ hiếu, nhiều lúc muốn lấy vợ đại cho ông bà vui, nhưng nghĩ lại làm vậy gây thêm đau khổ cho cô gái ấy. Thôi không nói chuyện của em nữa nha, các anh chị nói em nghe tuần rồi có ai ngồi thiền đều đặn không? Có hiện tượng gì lạ không? Nói em nghe để em chấn chỉnh
Mọi người đều đồng thanh kiểu như một nội dung, Thiền khó quá em ơi, anh, chị ngồi mãi tê hết chân nhưng không thấy gì lạ, chỉ thấy buồn ngủ ghê gớm. Cả hội cười rôm rả, chỉ có Quang Tường là nghiêm mặt nói
- Thiền là một trong những cách giúp các anh chị lấy lại cân bằng cho cuộc sống, và nếu nói theo phật pháp thì Thiền là con đường duy nhất khai ngộ tâm trí, có thể mở được con mắt thứ 3 để nhìn về tiền kiếp, để có thể giải thoát luân hồi. Hôm nay em sẽ chia sẻ cho anh chị nghe về những gì em nhìn thấy, có thể là phạm thiên quy. Nhưng em muốn các anh chị có niềm tin tuyệt đối và quyết tâm tu luyện để có thể đạt được thành tựu.
(mời bạn xem tiếp chương sau)