Lấy anh nhé, răng anh sắp rụng mất rồi - Cập nhật - Nhái bén bướng bỉnh

nhái bén bướng bỉnh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/1/14
Bài viết
7
Gạo
0,0
Tên tác phẩm: Lấy anh nhé ! răng anh sắp rụng mất rồi.
Tác giả: Nhái bén bướng bỉnh.
Thể loại: tình cảm
Tình trạng: đã hoàn thành :D:x:D

" trong suốt bốn năm qua anh luôn giữ em ở trong tim, anh đã nhớ, rất nhớ em nhưng vì em nói hãy để em được yên nên anh không muốn em nhìn thấy anh lại đau khổ. Anh không biết nói những lời có cánh, những lời ngọt ngào như những người khác, chúng mình đã mất bốn năm xa nhau rồi, đừng giận anh nữa nhé, đừng làm phí công ông trời cho chúng mình gặp lại nhau nữa được không em?
Cánh tay anh sẽ luôn làm gối cho em mỗi đêm, anh sẽ làm một cây tùng to lớn để che chở cho em trong cuộc sống này.
Suốt bốn năm qua anh phải "mang tiếng" là ế vợ, cứ coi như là em làm phúc giúp thế giới bớt đi một người cô đơn được không?Lấy anh nhé ! răng anh sắp rụng mất rồi. "

;) ;;) ;) Chương 1,2, 3, 4

Chương 1: Thiếu úy Hà Ngọc Hà.


Buổi sáng mùa thu thật dễ chịu, Ngọc Hà vui vẻ ngắm nhìn mọi thứ trên đường đến cơ quan, dù đó là những thứ mà hàng ngày cô vẫn nhìn thấy, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt.Vì hôm nay là ngày cô được nhận quyết định chính thức sau 6 tháng tạm tuyển, cầm tờ quyết định trên tay, Ngọc Hà hớn hở xuống phòng hậu cần lấy quần áo được cấp phát. Từ hôm nay, cô chính thức trở thành một cô công an, ban đầu cô không thoải mái lắm vì cô vốn không thích nghề này, nhưng sau 6 tháng thử việc cô đã thoải mái hơn với suy nghĩ :

“ nghề gì thì mục đích cuối cùng cũng chỉ là được nộp bảo hiểm và nhận lương, trải nghiệm một chút cũng tốt “

Về đến nhà cô là lại bộ quân phục mới được cấp phát cho phẳng phiu, cầm bảng tên có chữ Hà Ngọc Hà, cô mỉm cười nghĩ : “ ô, nhìn mình cũng ra dáng phết đấy chứ”

Nghe tiếng ba mẹ đã về, cô mặc cả cây quân phục chạy xuống nhà, giơ tay chào :

-Thiếu úy Hà Ngọc Hà báo cáo, hôm nay con đã được nhận quyết định chính thức !

- Con khỉ này mặc quân phục cũng ra dáng ghê, từ nay phải cố gắng , đừng có bắng nhắng nữa đấy .

Ba mẹ cô nói và nhìn cô một cách đầy mãn nguyện.


Sau bữa cơm tối chúc mừng cùng với cả nhà, cô lên phòng. Mở cửa ra ban công ngồi với một cốc café, lúc này cô đang nghĩ đến Anh, ngày hôm nay sau khi nhận quyết định, sau khi gọi cho ba mẹ thì Anh là người cô muốn chia sẻ niềm vui. Chính cô cũng cảm thấy lạ, tại sao mọi chuyện vui buồn của cô, có những chuyện không thể nói với ai cô chỉ nghĩ đến Anh, dù lúc đó bên cạnh cô đã có Phúc. Cô và Phúc yêu nhau được gần 1 năm, nhưng cô luôn cảm thấy giữa mình và Phúc có khoảng cách, rồi cả khi Phúc lừa dối cô đến với một cô gái khác cô cũng chỉ cảm thấy buồn vì bị lừa dối chứ không cảm thấy tiếc nuối.

Nhâm nhi cốc café, cô nhìn về phía cánh của màu xanh ở nhà bên cạnh, 2 ban công sát nhau. Đó cũng là nơi cô và Anh tình cờ gặp nhau và bắt đầu tình yêu ở đó, nhìn về ban công bên cạnh cô vẫn tưởng tượng ra dáng vẻ của Anh hôm đó, Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, quần sẫm màu và đi giày đen, với một giọng nói bông đùa nhưng ấm áp. Cô yêu anh khi cô mới qua tuổi 16, khoảng cách 11 tuổi nhưng chưa bao giờ đó là vấn đề giữa cô và Anh. Vậy mà cô và anh cũng đã yêu nhau được hơn 5 năm, rồi chia tay. Cô vẫn nhớ buổi chiều hôm đó, khi cô nghe xong cuộc điện thoại của người con gái đó, cô đã khóc và được nếm trải vị đắng tình yêu đầu tiên trong cuộc đời. Rồi cô và Anh xa nhau, Anh muốn gặp cô để nói hết tất cả nhưng cô đã không gặp Anh tư đó. Thời gian trôi nhanh quá, cũng đã 4 năm rồi, cô bây giờ đã 24 tuổi, còn Anh chắc đã có gia đình. Cô mỉm cười, khi thấy mình vẫn giữ trong tim một vị trí mà không ai có thể chạm vào, nhiều lúc cô thấy mình thật ngốc khi đã bỏ lỡ biết bao cơ hội có được hạnh phúc chỉ vì một người. Nhìn cốc café đã cạn, Ngọc Hà vươn vai đứng dậy tự cười và tự nói với mình “ đừng nghĩ vớ vẩn nữa đồ dở hơi, đi ngủ thôi, ngày mai mà đi làm muộn thì không được đâu”


Sáng hôm sau khi đã đến cơ quan, cô dọn dẹp mọi thứ, đun nước và pha trà sẵn đợi mọi người trong phòng đến. 7h mọi người cũng đến đầy đủ, sau khi giao ban xong mọi người ngồi uống trà, a Trung trong phòng trêu cô:

- Từ khi em Ngọc Hà về phòng mình, sáng nào cũng có trà thơm do người đẹp pha thế này, làm mấy anh trẻ đẹp trong phòng ăn sáng xong là dành bụng về cơ quan uống nước chè, làm mấy quán ăn sáng tiết kiệm được khối trà đá !

- Anh đang mừng hay đang tiếc cho mấy quán phở sáng kia thế?

- Thế từ mai em không đến sớm pha trà nữa, để cho anh lại có cơ hội đi “ xóa đói giảm nghèo” giúp mấy bà bán trà đá ở cổng nữa nhé hihihi.

- Mày ác thế là cùng em ah, anh mới đùa tí mà mày đã xù lên rồi.


Uống trà xong, ai về việc nấy, hôm nay Ngọc Hà được giao cho thống kê sổ sách, cô mới vào làm nên mọi thứ cô phải học dần dần từ các anh chị trong phòng. Ngồi với đống sổ sách, cô nghĩ “ làm ở phòng hậu cần công an tỉnh quả là không đơn giản, mệt phết đấy”

Vì là lính mới lại nhanh nhẹn nên cô luôn biết ý giúp mọi người làm chân sai vặt, như đưa công văn hay đi lấy giấy tờ gì đó, lại tham gia các phong trào sôi nổi nên được mọi người yêu quý khá nhiều. Đặc biệt là các anh chưa vợ trong phòng, cũng như ở các phòng khác để ý cũng tương đối, nhưng cô chỉ luôn cười vì cô không có ý định lấy người cùng nghành. Chính vì sự quan tâm đó mà cô lại trở thành lí do làm 2 cô nàng tên là Lam và Nga trong phòng không vui, họ thái đọ với cô ra mặt vì ngày trước, khi cô chưa vào làm thì 2 cô nàng luôn là trung tâm chú ý của các anh, nhưng từ khi cô vào làm thì các anh lại đổi mục tiêu sang cô. Vì thế mà 2 cô nàng đồng nghiệp đùn đẩy hết việc vặt trong phòng sang cho cô. Đang nhức đầu với đống sổ sách thì Ngọc Hà nghe tiếng Lam gọi:

- Ngọc Hà, mang cái này vào cho trưởng phòng kí đi.

Thật ra đó không phải việc của cô, nhưng vì 2 cô nàng cứ thích kiểu “ ma cũ bắt nạt ma mới” mà cô lại mới vào làm nên cô nhịn. cầm đi cho xong chuyện. Sau khi đưa văn bản cho sếp kí, Ngọc Hà trở về chỗ của mình làm nốt, chưa kịp ngồi xuống thì lại nghe tiếng Nga sai:

- Hà, pha cho chị cốc trà chanh, nóng quá.

“ không có tay hay sao mà không đi mà pha, hừ” Ngọc Hà nghĩ bực dọc trong đầu nhưng vẫn vui vẻ đi pha. Rồi đưa cốc nước cho Nga, nhận được cái hất hàm cảm ơn.

Cuối cùng thì 2 ma nữ ấy cũng cho cô yên ổn với đống sổ sách, làm xong đống sổ sách cũng đã 5h15, cô thu dọn rồi lấy túi sách khóa của phòng đi về. Ra đến nhà xe gặp Trung cũng ra lấy xe:

- Ơ, anh chưa về à, còn lang thang ở đâu mà bây giờ mới về thế ?

- Uh, anh đi xem sếp đánh bóng bàn, em làm bây giờ mới xong đống của nợ ấy à.

- Vâng, hì, mệt ghê.

- Sao em phải làm hết làm gì, việc đấy cả của Lam với Nga nữa mà, mày cứ nhịn càng làm chúng nó được đà bắt nạt.

- Thì em mới vào, cũng phải học dần từng việc một chứ anh.

- Chúng nó mà làm quá, mày cứ bật thẳng tưng cho anh. Hai con yêu tinh ấy ghê gớm lắm đấy, các anh sợ chạy hết rồi

- Hihihih, anh có chạy không?

- Chứ lại không, thôi về đi cô .

Ngọc Hà cười, dắt xe qua của cơ quan, nổ máy xe, nhìn thấy vẫn còn sớm nên qua nhà gì Chi chơi, nhà gì ở ngay đối diện cơ quan. Chơi với con em nhà gì một lúc, Ngọc Hà mới về nhà, vừa vào đến nhà cô đã thấy mẹ cô hỏi ngay:

- Tối nay con đừng đi đâu chơi nhé, nhà có khách

- Ai thế mẹ? khách đến thì ngồi nói chuyện với ba mẹ chứ liên quan gì đến con mà con không được đi chơi?

- Ơ cái con này, đã bảo không đi là không đi. Thay quần áo đi nấu cơm đi, hôm nay có khách đến ăn cơm.mẹ mua hết thức ăn rồi đấy.


Ngọc Hà lên phòng túm ngay lấy con em:

- Ỉn ! tối nay nhà mình có khách nào đấy?

- Thì bác Tường với con bác ấy chứ ai, hình như định dấm dúi chị cho anh con nhà bác ấy hay sao ấy.

- Con lợn mán này ! biết ngay là có biến mà, từ lúc mẹ bảo không được đi chơi đã thấy nghi nghi rồi.

- Chị cứ chuẩn bị tinh thân từ giờ mà ở nhà xem mặt đi. Cứ anh nào mua cho e nhiều đồ ăn là em cho làm anh rể hết.

- Con lợn này, chỉ ăn là giỏi, mày định bán rẻ chị mày đấy à.

- Hihihih, em đi chơi đây, chị nấu cơm một mình nhé !

- Ơ ơ ơ.., này, quay lại mau !

Con em đã chạy biến từ lúc nào, cô xuống bếp chuẩn bị làm cơm khách, sau 1h đồng hồ thì cơm nước cũng xong, Ba cô xuống bếp ngó qua một lượt, gật đầu. Thường thì mấy vấn đề nấu nướng này ba mẹ cô không phải lo lắng vì cô nấu ăn rất ngon, chính vì thế mà mấy ôn bạn chí cốt của Ba cô luôn có ý muốn cô về làm con dâu. Và hôm nay là một người trong số bạn của Ba cô dẫn con trai đến nhà cô, 6h30 khách cũng đã đến, mọi người ngồi vào mâm, mọi người cố ý giới thiệu cô và anh chàng kia nhưng cô chỉ cười và tìm cách ăn cho nhanh, rồi viện cớ xuống bếp gọt hoa quả chuồn xuống bếp. Cô thở dài ngán ngẩm, cô không thích mấy vụ giới thiệu và gán ghép này, với chuyện tình cảm cô luôn muốn để theo tự nhiên.

Chương 2: Chúng ta là đối tác của nhau.



Điện thoại kêu, Ngọc Hà vơ tay lên đầu tìm điện thoại xem nó đã ở đâu:

- alo !

- Con khỉ, dậy đi, 5 phút nữa tao ra đón đi ăn sáng rồi đi café

Là Dung, con bạn chí cốt và cũng đang “ế “ như Ngọc Hà, vì chưa có người yêu nên cả 2 luôn dính lấy nhau, không đi chơi thì cũng là đi mua sắm, café. Dính nhau đến nỗi mỗi khi nhìn thấy 2 đứa là mẹ của cô với Dung để nói” Chúng mày không định lấy chồng à mà cứ dinh lấy nhau như keo dính sắt thế”


Thay xong bộ quần áo, Ngọc Hà đã nghe tiếng Dung lẻo lẻo dưới cổng, đi xuống nhà xỏ chân vào đôi giầy bệt, cầm mũ bảo hiểm tung tăng ngồi lên xe con bạn già đi ăn. Sau khi ăn xong, thì cả 2 đi về quán café quen.

- Này, hôm qua tao đi chơi về qua mua trứng nướng thấy lão Phúc đèo 1 em trẻ đẹp cũng vào ăn, không phải em kia.

- Ôi giời, tưởng gì, không đáng nói đến ! À mà mày với anh bạn bên phòng cháy thế nào rồi, báo cáo chị đi, có gì chị đây tư vấn cho.

- Thì vẫn nói chuyện bình thường, cũng hơi thích thích nhưng mà nó “tỉnh tò” nhanh quá, làm tao hốt tất liệt.

- Chả thích bỏ xừ ra lại còn hơi, gớm, cô nghĩ tôi là ai mà cô chém thế !

- Hihihi, mà mày đi làm không ngó nghiêng được chàng nào à, thấy bảo mấy chàng trong phòng quan tâm lắm mà.

- Thôi thôi, tao vào cái nghành này làm theo nguyện vọng và yêu cầu của ba mẹ tao là quá đủ rồi, bạn mày không có ý định lấy chồng cùng nghành.

- Này ! hay là từ khi bị anh Phúc “ cắm sừng” mày bị tê liệt dây thần kinh cảm giác rồi hahahahahah.

- Chờ đấy mà chị đây tê liệt vì cái thể loại đấy !

- Tao lại cứ tưởng, hehehehe, tí đi xem hàng họ tí đi, thấy Xu nhắn tin vào inbox là có váy mới về.

- Ok, hôm nay chị rảnh mà.


Sau một ngày đi dạo phố với đi buôn dưa với con bạn già về, Ngọc Hà về nhà. Thấy mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai đó:

- Uh, tối cứ đưa nó đến, con Hà nhà này nó ít đi chơi lắm( trong khi vưa đi gần hết ngày về) J

Lại có vụ gì mai mối rồi đấy, phải nghĩ cách chuồn sớm thôi. Ăn cơm xong cô lấy điện thoại nhắn tin cho con bạn : gọi cho tao, luôn và ngay”

Điện thoại kêu, Ngọc Hà liến thoắng một hồi:

- alo, sếp ạ ! vâng, cháu làm chưa xong ah, cháu đến cơ quan làm ngay đây ah.

Bên kia thì con bạn đang ngẩn người” mày nói gì đấy hả con dở này”


Ngọc Hà cười với mẹ:

- con phải lên cơ quan làm cho xong vụ sổ sách, ngày mai sếp cần.

- ơ, sao phải đi giờ này, mai đi không được à?

- Không được, mẹ không thấy sếp vừa gọi con à, thôi con lên thay quần áo đi đây.

Ngọc Hà vừa đi vừa cười vì thoát được vụ mai mối và xem mặt của mẹ, cô thay quần áo rồi ra quán café quen.Gọi 1 ly nâu lắc xong cô rút điện thoại gọi cho con bạn già.

- cơm chưa?

- Rồi, sao?

- Ra café nhé, tao đang ở đây.

Rồi tắt phụp điện thoại, cười. 10 phút sau Dung cũng đến, chưa kịp ngồi xuống đã nghe tiếng con bạn già leo lẻo :

- hôm nay giở mùa hay sao mà mày lôi tao đi cf sớm thế, mà lúc nãy mày lảm nhảm cái gì đấy hả ?

- hehehehehe, bạn cứ ngồi xuống đã.

- Sao, có chuyện gì, lại có ai dẫn con đến nhà xem mặt à ?

- Uh, tao phải kiếm cớ là đi làm, rồi chuồn ra đây, không thì mệt với mẹ tao.

- Sướng nhá, được xem mặt suốt thế này khỏi lo ế, thế mày không ở lại xem mặt mũi anh ý thế nào à ?

- Thì ai chả có 2 tai, 2 mắt, 1 mũi, 1 mồm, chả có nhẽ dị tật bẩm sinh gì đó ?

- Hahahaha, biết đâu lại có chàng nào được thì sao, kiếm 1 anh cưới đi cho thầy u khỏi lo.

- Mày cưới trước đi, rồi tao theo

Hai đứa ngồi nhâm nhi cafe, tán đủ chuyện trên trời, rồi mỗi người ôm một cái điện thoại lên facebook, ngoài trời tự nhiên đổ mưa phùn. Ngồi trong quán nhìn ra ngoài đường, tự nhiên Ngọc Hà thấy nhớ đến Anh, cái ngày cô và Anh chia tay nhau cũng mưa và vào một buổi tối như này.


Sáng hôm sau đến cơ quan, anh Trung đã gọi cô vào và nói là hôm nay cô sẽ đi cùng anh găp mặt bên công ty tư vấn thiết kế, để hợp tác thiết kế công trụ sở công an Tỉnh mới, đây là một tòa nhà lớn 5 tầng thay thế cho trụ sở cũ bây giờ. Đáng nhẽ là chị Lam sẽ cùng anh Trung, vì Lam ở bên xây dựng cơ bản đi gặp đối tác nhưng chị Lam hôm nay lại xin nghỉ ốm, nên Trung lôi cô đi cầm cặp, chắp bút cho anh.Cũng coi như một cơ hội để quen việc luôn.

Sau khi đấu thầu thì một công ty tư vấn có năng lực đã trúng thầu. Nghe anh Trung nói qua thì đây là một công ty ở tỉnh khác nhưng có kinh nghiệm thiết kế những công trình như này, giám đốc lại là một chàng chưa vợ. Cô cười, vì nghĩ đến sự tếu táo của ông anh đồng nghiệp này.

Trung bảo cô xem lại hợp đồng và một vài văn bản để lát nữa làm việc với đối tác, cô lật giở hợp đồng, Công ty tư vấn thiết kế Hà Giang, giám đốc là Nguyễn Quốc An. Ngọc Hà giật mình, cô tự trấn an mình là giống tên và trùng hợp thôi.

Đúng 9h, bên phía công ty tư vấn đã đến, bước vào là 2 người đàn ông, một người còn khá trẻ, còn lại một người nữa thì Ngọc Hà không lạ gì, cô không tin vào mắt mình, đứng ngây người, đây là người mà cô đã nhớ tới đêm qua. Cô nghe tiếng Trung chào 2 người đàn ông :

- Chào anh, tôi là Trung, người sẽ đại diện bên A để làm việc với các anh.

- Chào anh, tôi là An, người đã nói chuyện với anh hôm qua, đây là Tuấn Anh, kĩ thuật bên chúng tôi.

- Xin chào, đây là Ngọc Hà, người sẽ giúp tôi làm việc với các anh.

Ngọc Hà vẫn chưa tin vào mắt mình, chỉ khi nghe tiếng Trung nhắc cô mới lấy lại tinh thần ;

- Ơ con bé này, người ta đang chào kìa, thấy giám đốc đẹp trai quá hay sao mà ngây người ra thế !

Ngọc Hà chữa ngượng, cười và chìa tay ra :

- Chào anh, tôi là Ngọc Hà

- Chào em.

Giọng nói anh vẫn vậy, ấm áp. Đã bao lâu rồi cô không được nắm lấy bàn tay này, cô thấy mọi người đang nhìn nên vội rút tay lại. Trong cả buổi làm việc, Ngọc Hà phải cố gắng lắm mới có thể tập trung, cô vẫn giữ khuôn mặt thản nhiên như thường nhưng trong lòng Ngọc Hà là cả một biển sóng. Cuối cùng cũng xong, bên đối tác mời cơm vào 7h tối nay, Ngọc Hà trở về nhà nói với mẹ là không ăn cơm nhà, cô lên phòng thay quần áo, nhìn mình trong gương, lục tung tủ quần áo xem mặc gì cho hợp, khi tìm được bộ váy ưng ý thì cô lại thôi, vì cô nghĩ anh giờ đã có vợ con rồi nên không cần thiết phải như vậy, cô trách mình dở hơi. Ngọc Hà chọn một chiếc sơ mi đơn giản, cùng với quần jean và dép cao gót, nhìn cô rất năng động và trẻ trung. Nhìn lại mình trong gương một lần nữa, Ngọc Hà đến chỗ hẹn với đối tác.

Không khí suốt bữa ăn đều diễn ra vui vẻ, cô luôn cười và cố giữ khuôn mặt bình thường. Sau khi bữa ăn kết thúc, Ngọc Hà và mọi người đi ra quán cafe ngồi uống nước. Cô và Anh không nói với nhau câu nào, nếu có cũng chỉ là những câu nói liên quan đến công việc.

Hơn 10h Ngọc Hà trở về nhà, thay quần áo xong cô bước ra ban công với một cốc cafe, đây là thói quen của cô mỗi tối. 11h, điện thoại báo có tin nhắn, Ngọc Hà mở điện thoại, tin nhắn từ một số điện thoại quen thuộc mà cô chưa bao giờ quên.

- Chào em, em khỏe không ?

Cầm điện thoại phải mất 5 phút sau Ngọc Hà mới realy lại.

- Em khỏe, còn anh?

- Như hôm nay em gặp anh là thấy mà, hôm nay nhìn em rất ấn tượng trong bộ quần áo công an, không phải em nói em rất ghét công an sao?

Vẫn là cái giọng khó chịu chết người ấy, Ngọc Hà làu bàu trong miệng.

- À ! em chỉ nói em ghét công an chứ em không nói là em không vào đấy làm việc.

- Nếu anh muốn nói chuyện công việc thì đến cơ quan, em hết giờ làm việc rồi. Bây giờ là giờ ngủ.

- Chúc Béo ngủ ngon.

Anh lại cô là Béo, cái tên quen thuộc mà ngày trước anh vẫn hay gọi.Trong lòng Ngọc Hà lúc này là tình yêu ngày xưa trở về, nhưng kèm theo đó là cảm giác đau mà cô đã muốn quên đi.

Chương 3: Nỗi đau trong quá khứ.



Công trình thi công trụ sở công an Tỉnh mới đã bắt đầu, Ngọc Hà và An có tần suất chạm mặt nhau ngày càng nhiều. Cô vẫn làm công việc của mình, nếu có gặp Anh thì cũng chỉ chào hỏi nhau, An cũng vẫn giữ thái độ chừng mực, không vồ vập. Điều này làm cho Ngọc Hà có chút cảm thấy hụt hẫng, nhưng vì nghĩ anh đã lấy vợ nên cô cho đó là bình thường.

Đang ngồi “ mổ cò” văn bản, Ngọc Hà nghe hai “ma nữ” trong phòng đang nói về giám đốc của đơn vị thiết kế, họ đang kể say sưa và ca ngợi đó là mẫu đàn ông mà họ ao ước:

- Nhìn là biết, phong độ thế chứ, không biết chàng có người yêu chưa nhỉ?

- Thành đạt như thế thì có mà khối gái theo, nhưng đánh đồn có địch mới vui ha ha.

Ngọc Hà vừa “ mổ cò” vừa cười một mình. Đánh xong văn bản Ngọc Hà đâng định đưa cho Trung thì thấy anh nói:

- Chết, còn mấy hạng mục cần bàn với bên thiết kế để sửa lại mà anh lại quên điện thoại ở nhà.

- Có gấp không anh?

- Có !

- Để em liên hệ với họ cho

Ngọc Hà vô tư theo phản xạ bấm số của An gọi cho anh, hẹn anh đến cơ quan gặp.

Hết giờ làm việc, Ngọc Hà xuống nhà xe lấy xe, đang dắt xe ra cổng thì gặp An bước lại:

- Em hết giờ làm rồi à?

- Vâng ! anh Trung đang đợi anh trên phòng.

- Ừ…… em này !

Ngọc Hà nhìn An tò mò.

- À không, anh lên trên đây.

Ngọc Hà nhăn mặt khó hiểu, không biết anh định nói gì, thôi kệ dù sao anh cũng có gia đình rồi, cũng không thể thân thiết như xưa. Nghĩ đến điều đó, Ngọc Hà lại cảm thấy nhói đau ở trong lòng.


Bốn năm về trước khi cô đang hạnh phúc trong tình yêu với An, thì bỗng một ngày một cô gái đã gọi đến cho cô nói rằng cô ấy là vợ chưa cưới của An, chỉ một thời gian nữa là họ làm đám cưới. Nghe xong cô vẫn đủ bình tĩnh để gọi cho An nói rõ mọi việc, và ngay hôm sau An đã từ Hà Giang xuống Thái Nguyên gặp cô để nói rõ mọi việc.

- Những gì chị ấy nói với em có đúng không?

- Anh ….anh xin lỗi, anh không nên dấu em

- Anh trả lời đi, đúng hay không?

- Ngọc Hà, anh biết anh có lỗi với em nhưng hãy nghe anh nói rõ mọi chuyện đã.

- Đúng là trước đây anh và cô ấy đã từng yêu nhau, nhưng qua thời gian giữa anh và cô ấy không còn như trước nữa. Anh đã nhiều lần muốn dừng lại nhưng cô ấy không đồng ý, vì cô ấy là em gái của bạn thân anh nên rất khó xử.

- Khó xử nên anh tìm cách nói dối vả em và chị ấy sao?

- Không, anh không lừa dối em hay cô ấy, khi yêu em anh cũng đã nói với cô ấy, cô ấy đã…, thật sự anh rất khó nói.

- Em không muốn nghe anh nói gì nữa, em không muốn phải tức giận với anh. Anh về đi.

Ngọc Hà không nhớ sau đó cô đã đi đâu nữa, cô chỉ biết cô đi dưới mưa và trở về nhà trong một bộ dạng ướt nhẹp, ngồi trong góc phòng nhìn những tấm ảnh của cô và An, cô đã khóc, khóc rất nhiều. Rồi cô ốm vì cảm lạnh mất một tuần sau đó, cái cảm giác đau mà chỉ khi ngủ quên nó mới biến mất, nhưng khi tỉnh dậy thì nó lại ập đến.


An gọi cho bạn bè của cô và biết cô bị ốm sau đó, anh đã rất lo lắng và tự trách bản thân. Làm cô đau khổ đó là điều mà chưa bao giờ anh nghĩ đến, giá mà cô trách anh, mắng chửi anh thì anh còn cảm thấy nhẹ bớt phần nào. Nhưng cô chỉ im lặng, điều đó càng làm anh đau đớn hơn.

Sau một tuần, Ngọc Hà đã khá hơn, cô không còn nằm bẹp trên giường nữa. Ngọc Hà vẫn nhớ cuộc gọi điện thứ hai với cô gái đó:

- Alo !

- Chị là Mai, chị muốn nói chuyện với em.

- Chị muốn nói chuyện gì ?

- Em nói gì với anh An mà để anh ấy nói chị không ra gì cả ? tại sao em lại nói với anh ấy ?

- Chị có thấy câu hỏi của chị buồn cười không ?

- Anh ấy sẽ không thể lấy ai ngoài chị đâu, em đừng có nằm mơ, nếu em muốn yên ổn thì đừng gặp anh ấy nữa. Còn không thì đừng trách chị không nói trước với em.

- Anh ấy là một người tự chủ nhưng cũng là một người đàn ông sống có trách nhiệm với những gì mình đã làm. Nếu anh ấy không thể lấy ai khác ngoài chị thì không phải vì anh ấy yêu chị mà vì chị không để anh ấy làm điều đó.

Chị không cần phải dọa, vì tôi sẽ không để anh ấy phải khó xử đâu.


Nói xong Ngọc Hà dập máy, hai hàng nước mắt chảy dài. Nếu ai khác thì cô không biết, nhưng với An thì cô luôn tin anh không giống với những người khác. Chính vì thế cô đã chọn hộ anh, để anh không phải khó xử.

Nhớ lại những gì đã xảy ra trong quá khứ, Ngọc Hà thở dài. Từ khi gặp lại nhau, điều cô luôn muốn biết đó là anh có hạnh phúc không ? nhưng mãi mà cô không thể hỏi anh điều đó được.


Hôm nay là kỉ niệm ngày thành lập ngành Công an nhân dân ( 19/8), cả cơ quan tấp nập tiếp khách từ các cơ quan, ban nghành khác đến chúc mừng. Mọi năm thì Ngọc Hà luôn chúc mừng những bạn bè của cô trong ngày này, còn năm nay thì cô lại được bạn bè của mình gửi những lời chúc ý nghĩa trong ngày này. An cũng đại diện cho công ty tới chúc mừng lãnh đạo trong phòng và toàn thể anh chị em. Sau khi nói chuyện với mọi người xong, An lại gần cô và nói :

- Chúc mừng em !

- Cảm ơn anh

- Tối nay công ty anh mời cơm, anh đến đón em nhé !

- Em có xe mà, em tự đi được rồi.

An nhìn cô, lúc này anh chẳng biết phải nói gì thêm. Đứng trước mặt anh bây giờ không còn là cô bé nhút nhát trước kia nữa, mà là một cô gái đầy tự tin và năng động. Nhưng sự cá tính và quyết đoán của cô vẫn không thay đổi.


Tối hôm đó, trong buổi tiệc chúc mừng ngày thành lập nghành, An cố ý ngồi gần Ngọc Hà, cô cũng thản nhiên ngồi ăn một cách thoải mái, sau khi cầm chén đi chúc rượu mọi người một lượt, Ngọc Hà cảm thấy mình bắt đầu choáng. An ngồi bên cạnh ngăn cô :

- Em uống ít thôi, không lại đau dạ dày.

Rồi An gọi một cốc nước Chanh cho cô. Trung ngồi gần đó cảm thấy giữa hai người này hình như đã biết nhau từ trước, anh liền trêu Ngọc Hà :

- Mới làm việc có hai tuần mà giám đốc An đã biết em Ngọc Hà bị đa dạ dày rồi à, không biết là còn biết em bị đau gì nữa không đây hehehehe !

Ngọc Hà lườm Trung bằng con mắt đầy ‘âu yếm’’

- Anh chưa thấy em mời rượu nên anh khó chịu phải không ?

- Sao mày xoắn quẩy thế nhỉ, nào ! uống thì uống.

Cầm chén lên đang định chạm với Trung thì An đã cướp chén rượu trên tay Ngọc Hà xuống.


- Ngọc Hà uống nhiều rồi, để tôi uống với anh.



An nói vội, Ngọc Hà tròn mắt nhìn anh, hành động này của An không chỉ làm cô ngạc nhiên mà khiến Trung và hai ‘ma nữ’ ngồi đối diện cũng mắt tròn mắt dẹt. Hai cô nàng bĩu môi nhìn cô :

- Gớm chưa, mới hai tuần mà đã câu được zai ngon thế rồi cơ đấy ! thế mà cứ giả bộ ngoan hiền lắm.

Hai cô nàng tuy nói nhỏ nhưng cũng đủ để Ngọc Hà nghe thấy, cô tiu nghỉu lắc đầu nghĩ ‘‘ ngày mai mình lại trở thành đề tài hot để buôn ở cơ quan rồi’’

Đúng như dự đoán, hôm sau khi lên đến cơ quan Ngọc Hà đã thấy vài cô nàng hay buôn chuyện túm năm tụm ba lại thì thào khi thấy cô, cô cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm đến mấy bà Tám ấy. Đang cầm chén nước chè thì thấy Trung từ đâu đi đến vỗ vai ‘ bộp’ một cái :


- Này, mày làm kiểu gì mà tán đổ anh chàng giám đốc ấy nhanh thế hiihhi, được đấy, cố úp đi rồi về mà làm phu nhân giám đốc em ah.

- Không có mùa xuân ấy đâu anh ơi, người ta có vợ rồi.

- Gì ! vợ là vợ thế nào, anh thấy bảo chưa vợ con gì sất mà.

- Có rồi !

- Mày lấy tin vịt ở đâu mà nhanh thế, hỏi nó à ?

- Sao phải hỏi, cái này em biết trước rồi.

- Hả, anh chả hiểu gì cả.


Ngọc Hà nhìn Trung cười buồn, vì chính cô đến giờ vẫn không muốn nghĩ đến việc anh đã có vợ.


Chương 4: Của nợ





Vừa nói chuyện với Trung xong thì Ngọc Hà thấy Huy bước vào phòng để gặp lãnh đạo của cô. Cô và anh chỉ kịp nhìn nhau rồi ai vào việc nấy, Huy xong việc trở ra về thì thấy Ngọc Hà cũng đang ra cửa cầm theo tập tài liệu như đang định đi đâu đó:

- Vẫn biết là công việc cần phải giao tiếp nhiều, nhưng em cũng không nên uống nhiều rượu như thế !

- Việc em uống nhiều hay ít có làm sao không?

- Anh chỉ lo cho cái dạ dày của em thôi.

- Cảm ơn anh, em tự lo cho nó được.

Ngọc Hà nói xong rồi đi thẳng, để An đứng lại một mình nơi cầu thang. Anh lắc đầu mỉm cười vì cái tính ương bướng đáng ghét đó của cô, nhưng chính vì thế mà anh lại yêu cô cho đến tận bây giờ. Có lẽ Ngọc Hà vẫn nghĩ anh và Mai đã kết hôn, nhưng sự thật thì chuyện đó đã không xảy ra, suốt bốn năm qua anh cũng như cô. Chờ đợi một điều gì đó.


An ra xe, lái xe về văn phòng, ngồi trong phòng làm việc anh lấy ra trong túi áo vest một chiếc lắc nhỏ, đây là món quà mà anh đã định tặng cho Ngọc Hà vào dịp sinh nhật khi cô tròn 20 tuổi, nhưng anh đã không có cơ hội đó. Nhìn nó anh có thêm động lực để chinh phục lại trái tim Ngọc Hà một lần nữa, lần này anh sẽ không phạm một sai lầm nào nữa. Dù an biết lần này có lẽ sẽ khó khăn hơn trước gấp vạn lần, vì chính anh là người đã làm cô tổn thương, nhưng anh sẽ từng bước làm cho cô tin tưởng anh và tin vào tình yêu của anh.


Lại một ngày nữa trôi qua, Ngọc Hà lại ngồi cùng con bạn già ở quán café quen thuộc, nếu như mọi lần cô và nó nhìn thấy nhau là liến thoắng không thôi thì hôm nay, dù nó có nói thế nào cô cũng chẳng buồn đáp lời.

- Hôm nay có ai gắn keo dán sắt vào miệng mày hay sao mà im thin thít như thịt nấu đông thế?

- …..!!!

- Sao ? có chuyện gì thì khấn đi, chị nghe !

- Tao đã gặp Huy !

- Thảo nào nàng tâm trạng thế? Gặp ở đâu? Bao giờ?

- Đến làm việc với cơ quan tao.

- Bị dính vào vụ gì à mà phải lên gặp công an thế?

- Không ! công ty ông ấy là đơn vị tư vấn thiết kế lần này.

- Ra là thế ! thế mày với ông ấy thế nào?

- Chả thế nào.

- ….!

Dung cũng không biết phải nói gì với Ngọc Hà vào lúc này, có lẽ cô cần được yên tĩnh nên Dung cũng không nói gì thêm. Cả hai lặng lẽ ngồi với cốc café cho đến khi về.

Đêm là lúc người ta sống thật với lòng mình nhất, Ngọc Hà ngồi một mình trên ban công, từ lúc nào cô có thói quen thở dài chính cô cũng không biết, lúc này cô đang nghĩ đến An. Cô cảm nhận trong trái tim mình tình yêu dành cho An vẫn còn đó, nó chưa thay đổi dù chỉ một ngày, nhưng còn anh thì sao? Có còn yêu cô và nhớ đến cô trong bốn năm qua không? Hay anh đang hạnh phúc bên ai người con gái đó?

Đêm nay không chỉ mình Ngọc Hà có tâm trạng, mà một người nữa cũng đang có tâm trạng giống cô, Huy là một người không bao giờ hút thuốc nhưng đêm nay anh lại muốn hút thuốc. Cầm điếu thuốc trên tay và rít một hơi dài, An cảm nhận một vị đắng trong cổ họng, có lẽ anh không thể hợp với thể loại thuốc thang này. Dập điếu thuốc vào thùng rác, anh ngồi một mình với nỗi nhớ miên man về cô, gặp lại cô và nhìn thấy cô trưởng thành như bây giờ đó là điều anh vui hơn bao giờ hết, nhưng nhìn thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt ấy đã làm anh buồn. Anh có cảm giác cô không cần anh che chở nữa.



Ngày chủ nhật cuối tuần mấy thanh niên trong phòng rủ nhau làm một bữa nho nhỏ, địa điểm là nhà Trung, thanh niên “càn quấy” của cả phòng. Nhà Ngọc Hà gần chợ nên được giao nhiệm vụ mua đồ luôn, mua xong cô xách túi to túi nhỏ đợi cô bạn cùng cơ quan đến đón, cô khá lười đi xe ;))

Đến nhà Trung cô đã thấy trung cùng một vài “ sâu rượu” nữa tay dao, tay thớt đã sẵn sàng, cô cùng mọi người chuẩn bị, người thì nhăt rau, người chuẩn bị bát đĩa. Tính ra thì mùa thu ăn lẩu cũng chưa hợp lí lắm vì vẫn còn nóng, nhưng vì muốn đơn giản, ngon mà lại nhanh, không mất công nấu nướng nhiều nên tất cả đã chọn ăn lẩu. Mọi thứ đã chuẩn bị xong và chỉ còn chờ vào bàn, mọi người đã ngồi vào chỗ đông đủ cả nhưng Trung vẫn chưa cho “ chiến đâu” vì vẫn còn thiếu người:

- Chờ ai nữa thế? Nhanh lên mọi người sắp chết đói rồi đây!

- Đợi tí…. Khách đến ngay bây giờ đây hihi.

- Khách nào thế? Sao không thông báo cho anh em gì cả.

- Khách đến rồi đây, xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu. Tôi có mang rượu đến để nộp phạt đây.Giọng An vang lên.

Ngọc Hà bất ngờ vì Trung không nói là sẽ mời An thôi kệ, cô vẫn tỏ thái độ bình thường.

Trung cười bắt tay với An:

- Mình có mời anh bạn đây tham gia cùng chúng ta buổi off hôm nay, để cho giới doanh nhân xem đời sống ăn và chơi của dân nhà binh chúng tôi như nào.

- Anh lại đùa rồi, doanh nhân gì đâu, lương của tôi hàng tháng còn không bằng mọi người đấy.

- Hihihi , lương anh không tính bằng tháng mà tính bằng năm, thôi, chúng ta vào mâm thôi, không mấy con quỷ đói kia cho tôi vào nồi lẩu mất.

Cả phòng ăn rôm rả tiếng cười nói, Ngọc Hà cũng vui vẻ tếu táo với mọi người, nhất là với Trung, cô mới chỉ vào làm có hơn sáu tháng nhưng Trung rất quý cô, và coi cô như em gái vì cô rất nhí nhảnh và dễ gần. Trung để ý thấy An nhìn Ngọc Hà rất nhiều, nghĩ là họ đang có tình ý gì với nhau anh liền trêu:

- ơ kìa Ngọc Hà, gắp cho khách với chứ, sao lại để khách ngồi không thế kia !

- Họ có tay mà anh !

- Mày chỉ giỏi ăn thôi, ai vớ phải mày chắc bán nhà với hoa màu đi nuôi mày ăn mất.

- Nếu ai mà tình nguyện bán nhà với hoa màu đi nuôi em ăn như anh nói thì em cũng lấy luôn, heheheheh.

- Không những ăn nhiều mà lại còn ăn tham. Huy cười nhìn cô nói.

Ngọc Hà nhìn Ancau mặt không nói gì. Cơm đã no, rượu cũng đã say, mọi người lại kéo nhau đến địa điểm hát hò truyền thống. Ngọc Hà tìm túi xách của mình để đi nhưng không thấy, định ra ngoài hỏi cô bạn có cầm túi của mình ra trước không thì thấy An đang đứng chờ ngoài cửa, trên tay cầm túi xách của cô.

- Đi thôi, mọi người đang chờ rồi!

- Em có xe rồi, anh ra trước đi, em tự đi được.

- ở đây làm gì còn cái xe nào ngoài xe của anh đâu, nhanh lên mọi người đang chờ đấy. Nếu em không muốn mọi người nghĩ em và anh đang có gì thì đi nhanh lên.

Ngọc Hà hậm hực bước lên xe, đúng là từ trước đến giờ anh luôn làm chủ trong tất cả mọi việc, và cô thì không bao giờ có thể phản kháng lại được. Đến quán hát, Ngọc Hà bước ra từ trong xe, không chờ An đi cất xe mà cô vào trước một mình, sau khi hỏi nhân viên về số phòng hát thì cô quay người chuẩn bị lên cầu thang thì thấy từ trên cầu thang bước xuống là người mà cô không muốn gặp. Là Phúc đang đi xuống, nhìn thấy cô, anh ta vẫn cao giọng chào hỏi:

- Chào em! Em cũng đến đây cơ à?

- Ở đây thì có gì mà tôi không thể đến?

- À, anh chỉ không nghĩ là em cũng thích đến những nơi như thế này.

- Một người bận rộn như anh thì sao có thời gian để ý đến người khác thích gì, xếp lịch hẹn hò cũng đủ mất nhiều thời gian rồi.

- Sao? Mỏ vàng của anh đi đâu rồi mà anh đi một mình thế?

Cô bạn gái Phúc đi từ nhà về sinh ra nhìn thấy Phúc và Ngọc Hà đang nói chuyện thì tỏ thái độ hờn ghen:

- Chúng tôi yêu nhau và quay trở về với nhau thì có gì là sai mà cô hậm hực thế, hay cô vẫn tức vì bị anh ấy đá đẹp?

- Này cô, mùng một và 15 hàng tháng tôi đều thắp hương khấn để ra đường không phải nhìn thấy cái mặt cô và anh ta đấy.

- Em vẫn thế, chẳng thay đổi gì cả, anh chỉ làm những gì anh cho là đúng thôi. Em như này sẽ chẳng giữ được ai đâu.

Phúc vừa dứt lời thì An bước đến bên cạnh cầm tay cô:

- Tôi thì lại mong cô ấy giữ thật chặt mà cô ấy còn không thèm giữ tôi đấy .

Rồi An quay sang nói véo mũi Ngọc Hà: Sao không đợi anh hả? chắc anh phải buộc em vào tay anh thì em mới không chạy đi lung tung.

Thấy Trung ló đầu ra khỏi phòng hát gọi í ới, An gật đầu cầm tay Ngọc Hà vào phòng với mọi người.

Phúc và cô người yêu đứng hình một lúc, ngượng vì câu nói vừa rồi của mình, và cảm thấy bị chạm vào niềm kiêu hãnh của mình. Phúc luôn nghĩ anh ta luôn là số một và Ngọc Hà đau khổ sau khi anh ta chia tay cô để quay về với cô người yêu cũ.

Vào đến phòng hát cùng mọi người, Ngọc Hà ngồi thụp xuống ghế, ngày vui như thế này mà lại gặp phải hai của nợ ấy. Từ khi chia tay Phúc, Ngọc Hà không cảm thấy gì là đau khổ mà chỉ tiếc khoảng thời gian vài tháng phung phí cho cái loại đàn ông chỉ kiếm tình yêu bằng sự thương hại và giả dối đấy. Cô với lấy chai bia tu một hơi, rồi chọn bài, hôm nay cô đã uống hơi nhiều. An đi ra ngoài, một lát sau anh trở vào cùng một cốc lipton với vài lát chanh tươi, cô vẫn thích uống lipton kiểu này. Ngọc Hà nhìn anh, không nói gì nhưng vẫn cầm cốc nước uống ngon lành, sau khi mọi người đã hát xong thì Trung đưa mic cho Ngọc Hà:

- Hát bài gì thì chọn đi, không làm được sơn ca thì là chích chòe vậy hehhehehe .

- Hát hay lắm đấy anh Trung ạ. An tiếp lời, làm Trung ngẩn người vì tò mò, giữa hai người này có gì đó không bình thường.

- Đến bài của em rồi, để em hát cho đại ka nghe nhé. Ngọc Hà nháy mắt cười với Trung. Cô chọn bài : Nếu em được chọn lựa của Lệ Quyên.

……….Nếu bây giờ được lựa chọn một lần nữa, em vẫn sẽ yêu anh như ngày xưa…


… Chẳng cần bận tâm hay nghĩ suy, mình hi sinh cho ai đo sẽ được những gì……

…..Và nếu bây giờ em em đây được nói một lời, nói em còn yêu mãi một người…


Lời bài hát như chính lời trái tim của Ngọc Hà, tình yêu ẩn sâu chất chứa dành cho An, người mà bao năm nay cô luôn giữ trong lòng và không có ai có thể thay thế được vị trí của An trong lòng cô. Lời bài hát vừa dứt, cô nghe tiếng mọi người vỗ tay và cầm chén lên thi nhau “tặng hoa”.

Tất cả mọi người khá bất ngờ khi nghe cô hát, vì không nghĩ là cô hát hay đến vậy, mọi lần đi hát cô đều chỉ hát cùng ai đó một đoạn ngắn hoặc từ chối không hát. Chỉ có An là không thấy lạ, trong lúc cô hát anh đã thấy có 2 dòng nước mắt lăn dài trên má cô. Điều đó làm anh xót xa và ân hận, nhưng anh cũng mừng thầm vì trong lòng cô vẫn có anh. Và anh sẽ không để cô rời xa anh một lần nữa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nhái bén bướng bỉnh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/1/14
Bài viết
7
Gạo
0,0
Chương 5: Anh hạnh phúc chứ?



Hát rồi hò hét chán chê đến 3h chiều, ai cũng đã lâng lâng vì rượu nhưng tất cả đều rất vui vì đã có một ngày cuối tuần vui vẻ. Mọi người bắt đầu ra về, Ngọc Hà hôm nay uống khá nhiều, nhưng vẫn đủ tỉnh để tìm đường về nhà. Vịn tay ghế đứng dậy, Ngọc Hà thấy được ai đó nâng mình lên, cô quay lại, là An :

- Để anh đưa em về, em uống nhiều rồi.

- Em tự gọi taxi về, anh về đi.

- Túi xách của em vẫn còn ở trong xe anh, em định lấy gì trả tiền taxi mà về, đi thôi.

- Anh …., Ngọc Hà nhìn An với con mắt tức giận.Nhưng anh chẳng quan tâm, anh cầm tay cô đi xuống cầu thang, ra đến bãi đậu xe anh mở của ấn cô vào trong. Lên xe đi được một đoạn Huy thấy cô nhăn mặt, tay bắt đầu ôm bụng, An hiểu ngay là cô đang đau dạ dày, ngó hai bên đường thấy có một hiệu thuốc. Huy dừng xe và nói với cô:

- Để anh đi mua thuốc cho em.

Mua xong trở vào xe anh thấy Ngọc Hà ngủ từ lúc nào, hôm nay cô uống khá nhiều. Nếu cứ thế này đưa cô về nhà, ba mẹ cô thấy anh chắc chắn sẽ lo lắng và không vui. An lái xe về văn phòng công ty, ở đó có phòng ở của anh luôn nên sẽ để cô nghỉ một chút.

Về đến văn phòng An nhẹ nhàng bế Ngọc Hà vào phòng ngủ của anh, đắp chăn cho cô cẩn thận, anh ngồi bên cạnh nhìn cô ngủ, lâu lâu lại thấy cô nhăn mặt. An đoán chắc cái dạ dày lại đang hành hạ cô. Huy lắc đầu nhìn cô, sự bướng bỉnh của cô lúc nào cũng làm anh lo lắng, nhưng anh lại vui vì được che chở và lo lắng cho cô.

Nghe thấy tiếng có ai nói văng vẳng, Ngọc Hà tỉnh giấc, nhìn xung quanh thì không phải phòng của mình, nhìn đồng hồ trên tường thì đã 7h tối. Ngọc Hà giật mình, rón rén vừa đi vừa ngó nghiêng đi ra ngoài thì cô bị An làm cho giật mình:

- Em tỉnh rồi à, còn đau bụng không? Lại đây uống thuốc đi.

- Đây là văn phòng của anh à? Sao anh không đánh thức e dậy để em về ?

- Em say thế có đánh thức cũng chẳng dậy nổi đâu.

Ngọc Hà uống hai viên thuốc dạ dày An mua, trầm ngâm mất vài phút cô ngẩng lên hỏi anh thì cũng vừa lúc anh gọi cô.

- Anh.. !

- Em.. !

Cả cô và anh bất giác bật cười, đã lâu rồi cô không nhìn thấy anh cười, nụ cười của anh vẫn vậy. Ngọc Hà lấy hết can đảm để cất lên câu hỏi mà cô muốn biết bao lâu nay :

- Anh hạnh phúc chứ ?

- Hạnh phúc thì khó nói, nhưng anh bằng lòng với cuộc sống hiện tại. Còn em ? mấy năm qua cuộc sống của em thế nào ?

- Em vẫn vậy thôi.

- Thôi cũng muộn rồi em về đây,

- Để anh đưa em về.

Suốt quãng đường về cả Ngọc Hà và An đều im lặng, cả cô và anh đều không biết nói gì thêm dù trong lòng cả hai đều chất chứa rất nhiều điều muốn nói. Ngày đó khi chia tay An, Ngọc Hà không muốn nghe anh giải thích gì thêm, im lặng để mọi chuyện qua đi cho đến bây giờ. An cũng không có cơ hội nói với cô là anh vẫn chưa kết hôn và vẫn một mình suốt từ đó.

Đến nhà, Ngọc Hà cảm ơn An rồi xuống xe đi vào nhà. Ba mẹ vẫn đang ngồi xem ti vi, nói chuyện cùng vợ chồng bác hàng xóm vẫn thường qua nhà chơi, Ngọc Hà chào mọi người rồi lên phòng. Lấy quần áo rồi vào phòng tắm, Ngọc Hà ngồi dưới nền phòng tắm, cứ để mặc nước dội lên khắp người. Sau bốn năm xa anh, ngoài những lúc ngủ mơ về anh và nước mắt chảy ướt gối thì đây là lần đầu tiên Ngọc Hà khóc vì An, cô vẫn yêu An nhiều như thế. An là tình yêu đầu của cô và cũng là người đàn ông cô dành cả trái tim và những cảm xúc non nớt thủa ban đầu để yêu. Cô đã cố gói gém lại mọi thứ về anh lại trong tim, cố gắng tỏ ra thật mạnh mẽ, vì cô không muốn anh phải lo lắng. Nhưng đến giờ này Ngọc Hà mới hiểu cô yếu đuối vô cùng, chỉ cần gặp lại anh là mọi công sức mà cô cố gắng để quên anh đi đều là vô nghĩa.

Bước ra từ phòng tắm, mẹ thấy mắt cô đỏ hoe, mọ hỏi nhưng cô không dám nói là đã gặp An vì cô biết nếu ba mẹ cô biết cô và anh gặp lại nhau thì sẽ lại lo lắng. Vì trước kia khi biết cô và anh yêu nhau, ba mẹ cô đã không vui và không đồng ý vì sợ cô sẽ theo anh về Hà Giang xa xôi đó. Từ nhỏ đến lớn Ngọc Hà luôn hiểu trách nhiệm của mình trong gia đình, vì không có con trai, chỉ có hai chị em cô nên bao nhiêu kì vọng của ba mẹ đều dành cho cô hết. Cô luôn hiểu và cũng thấy mệt mỏi vì cái trách nhiệm này, nhiều khi cô muốn được như những đứa bạn mình, được tự do lựa chọn hạnh phúc mà chẳng phải lo về trách nhiệm làm con.


Chương 6 : Áp bức quá thì cũng phải bật lại thôi.

Sáng hôm sau đến cơ quan, Ngọc Hà cảm thấy trong người không được khỏe. Đang dọn dẹp lại đống giấy tờ trên bàn thì cô bị Lam sai đi lấy giấy cho vào máy in, xong rồi lại đi xuống nhà xe lấy chiêc ví chị ta để quên trong cốp xe. Uể oải leo ba tầng cầu thang, vừa bước vào lại bị Nga sai đi mua đồ ăn sáng. Ngọc Hà tức lắm, vốn đã khó chịu trong người nhưng cố nhịn, cô nghĩ hôm nay sẽ xin nghỉ sớm vì thấy không ổn rồi. Cố làm xong đống sổ sách được giao, đang định đứng lên xin sếp cho về sớm thì Ngọc Hà thấy Lam hẩy tay :

- Gọt cho chị mấy quả xoài.

- Em hơi mệt, em xin về sớm, chị ăn thì tự gọt đi.

- Này ! thái độ gì thế, chân ướt chân ráo mới về mà dám hỗn à, hay tưởng câu được anh giám đốc là đã vênh cái mặt lên.

- Em xin tuyển vào đây để làm việc chứ không phải để sai vặt và gọt hoa quả cho chị, chị muốn ăn thì tự mà gọt lấy.

Ngọc Hà bước ra khỏi phòng trước con mắt kinh ngạc của Lam, cô cũng cần phải cho họ biết cô không dễ bắt nạt, cái thói ma cũ bắt nạt ma mới này cô cũng không sợ. Dắt xe ra đến cổng thì gặp Huy đi vào, anh gọi nhưng cô cũng chẳng buồn đáp lời vì mệt, cô nhấn ga đi thẳng về nhà, về đến nhà cô nằm luôn ra giường đến quần áo cũng chẳng buồn thay.

An làm việc xong với Trung, hỏi cô thì biết cô ốm nên xin nghỉ về trước, lúc gặp ngoài cổng anh đã nghi nghi vì sắc mặt cô không được tốt. Về đến văn phòng An lấy máy gọi cho Ngọc Hà, nhưng cô không nghe nên anh để lại tin nhắn.

Nằm cả ngày, cuối cùng cũng lết được xác xuống dưới nhà để ăn chút gì đó, nếu cái dạ dày không kêu thì chắc Ngọc Hà sẽ nằm đến sáng mai. Ăn được bát cháo giải cảm, mồ hôi vã ra làm Ngọc Hà cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào, mở điện thoại ra Ngọc Hà thấy có 6 cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn. Hai cuộc gọi của Dung và bốn cuộc của An, một tin nhắn của anh Trung hỏi thăm ốm đau ra sao và trêu cô vì hôm nay dám chọc giận ma nữ. Còn lại là của An, anh lo lắng cho sức khỏe của cô. Nhắn tin trả lời Trung xong, Ngọc Hà cũng nhắn lại cho An, cô nghĩ dù sao thì cũng nên cảm ơn vì anh đã quan tâm.

Điện thoại của An có chuông báo tin nhắn, An vội cầm lấy điện thoại đọc tin nhắn rất nhanh. Là Ngọc Hà nhắn tin là đã khỏe và cảm ơn anh, An mới thở phào vì suốt từ sáng khi gọi và nhắn tin cho cô mà cô không trả lời, An đã lo lắng đến nỗi bỏ cả bữa tối.


Ngủ cả ngày nên bây giờ cũng chẳng ngủ được, Ngọc Hà ôm laptop vào facebook xem có tin tức gì mới không, gần đây cô cũng bỏ bê không cập nhật trên mạng xã hội này thường xuyên. Trang chủ hiện ra, rất nhiều cô bạn của cô đang rục rịch đám cưới, up ảnh lên facebook rất nhiều, Ngọc Hà cười vui cho họ. Đọc dòng status của Dung kêu gào vì gần đây ‘mặt tiền’ nổi mụn tình nhiều quá làm cô buồn cười. Phúc thấy cô online liền nhảy vao nói chuyện :

- Chào em !

- Anh có chuyện gì không ?

- Tự nhiên anh thấy nhớ em.

- Ô, vậy à, cảm ơn nhé !

- Em ngạc nhiên sao, thật ra anh vẫn yêu em, nhưng vì em không chịu nghe lời anh nên anh chán.

- Tại sao tôi phải nghe lời anh và làm theo ý anh trong khi đó toàn là những điều ích kỉ.

- Em vẫn không chịu thay đổi, nếu em muốn quay trở về với anh thì em hãy khác đi.

Ngọc Hà đọc xong những dòng chữ này cảm thấy nực cười và buồn nôn, chắc anh ta nghĩ cô yêu anh ta ‘tha thiết’ như mấy cô nàng chân dài của anh ta trước đó.

- Này anh, nếu có thời gian thì anh nên dành cho người yêu của anh, hoặc là đi tán tỉnh mấy cô chân dài não ngắn mà anh vẫn tán ấy, đừng mất công tưởng tưởng ra truyện không tưởng mà làm gì.

Ngọc Hà chán nản thoát facebook, gấp máy tính để lên bàn. Ngoài trời đổ mưa, sấm sét nổ ra, Ngọc Hà vội chui vào chăn, lúc này cô ước được nép vào ngực của An, ngày trước mỗi khi trời mưa, An thường gọi điện để cho cô đỡ sợ và nhắc cô vào chăn, vì cô vốn sợ sấm sét.


Chương 7 :


Chuông báo thức kêu lúc 6h sáng, Ngọc Hà vươn vai thức dậy, nhanh nhẹn đi đánh răng rửa mặt và thay quần áo để đi làm, xuống dưới nhà đã thấy ba nấu sẵn mì, ăn xong bát mì cô chào ba mẹ dắt xem ra cổng đi làm. Sáng nào ba cũng dậy sớm nấu ăn sáng cho cả nhà, dắt xe ra cho ba mẹ con rồi mới đi làm, lên đến cơ quan thì cũng vừa kịp giờ giao ban, Ngọc Hà ngồi cạnh Trung. Nghe sếp nhắc nhở công việc rồi mấy việc vẫn nói thường ngày, Ngọc Hà nhìn xung quanh thì thấy Lam và Nga đang nhìn cô bằng con mắt không mấy thiện cảm gì, trước vì đã lỡ soán ngôi trung tâm chú ý của hai cô nàng đã làm hai cô nàng nóng mắt, giờ lại thêm vụ dám bật thẳng tưng hôm qua nên càng làm hai cô nàng khó chịu. Ngọc Hà cũng chẳng mấy quan tâm, việc ai người nấy làm, cô tự nhủ là làm tốt công việc của mình là được.

Công việc hàng ngày vẫn vậy, sau một thời gian Ngọc Hà đã dần quen hết việc trong phòng, vì nhanh nhẹn và ham học hỏi nên Ngọc Hà quen khá nhanh, dần dần cô cũng được giao làm việc bên mảng sổ sách kế toán của phòng hậu cần. Chí ít ra thì cũng được sử dụng một chút kiến thúc đã học ra để mà sử dụng.


Vậy là một ngày làm việc nữa trôi qua, Ngọc Hà ra quán cafe quen thuộc với con bạn già, hôm nay trong lúc đang làm việc nó đã gọi điện nhí nhéo. Mới hơn 7h mà nó đã ra nhà đón cô ra đây để làm ‘hồ than thở’’

Ngọc Hà vừa uống sinh tố vừa hỏi Dung :

- Làm sao, nói xem nào, sốt ruột.

- Tao đi chết đây ! làm thế nào bây giờ.

- Làm sao mà chết ?

- Hôm trước chả hiểu điên điên dở dở thế nào mà lại gật đầu anh Thái phòng cháy. Qua vài ngày thì thấy là chả có cảm giác gì là yêu cả.

- Chỉ cảm nắng lúc đầu thôi chứ gì ?

- Uh, mà anh ấy lại tốt quá, làm tao khó nghĩ

- Tao thấy ông này cũng được, tốt tính lại hiền lành, gia đình lại cơ bản,mày cứ thử yêu một thời gian nữa xem. Nếu cảm thấy không hợp thì dừng.

... lấy người yêu mình tốt hơn con khỉ ah !

- Giời ! mẹ phán như Thánh ấy, thế mà các cụ ở nhà giới thiệu cho bao nhiêu mối cũng toàn kiếm cớ mà chuồn.

- Tao khác mày, con hâm.

Dung nhìn Ngọc Hà nguýt dài một cái, kể ra thì Ngọc Hà nói cũng đúng. Dung sẽ suy nghĩ về ý kiến của cô bạn mình.

Đang buôn với nhau rôm rả, Phúc từ đâu đi ra lại gần bàn Ngọc Hà và Dung đang ngồi. Dung vốn không ưa anh chàng này nên chẳng thèm để ý, Phúc tiến lại chỗ Ngọc Hà đang định nói thì cô người yêu từ bên ngoài chạy lại rít lên trước mặt Ngọc Hà:

- Cô và anh ấy đã chia tay, tại sao cô cứ tìm gặp anh ấy thế? Cô không thấy xấu hổ khi đi dụ dỗ bạn trai người khác à?

Dung bật dậy rất nhanh để đáp trả lại cố bạn gái của Phúc:

- Cô bị điên à, cô nói ai dụ dỗ bạn trai cô, không tự mình sờ trán mình xem xem có đáng cho người khác bận tâm hay không rồi hãy nói.

- Nếu anh có thời gian thì dạy lại người yêu của mình đi, đừng để ra ngoài ăn nói lung tung như người không có học thế.

Nói xong Dung kéo tay Ngọc Hà đi về, Phúc vẫn chạy theo bỏ mặc cô người yêu đang tru tréo, khóc lóc ở trong quán nước. Vì quá chán cô nàng chưa cần gợi ý đã cho anh ta mọi thứ, cung phụng anh ta đủ điều trong khi Ngọc Hà lại dửng dưng và đầy kiêu hãnh khiến anh ta tiếc nuối:

- Ngọc Hà, nghe anh nói đã, anh vẫn còn yêu em, anh vẫn mong là em thay đổi, nếu em còn muốn quay về với anh thì…

Chưa kịp nói hết câu Phúc đã bị Ngọc Hà chặn họng:

- Này anh ! tôi không có một chút gì là muốn hay không muốn với anh cả, những gì anh làm đã đủ làm tôi khinh anh rồi, anh đừng làm tôi phải khinh anh thêm nữa. Tôi có bạn trai rồi, đừng quấy rầy tôi.

- Em nói dối, em vẫn còn yêu anh, em bực túc với anh như vậy chứng tỏ em vẫn còn tình cảm với anh.

- Tại sao cậu cứ thích làm phiền bạn gái của người khác như vậy? Giọng An vang lên từ đằng sau Ngọc Hà, làm cô giật mình quay lại.

Dung cũng bất ngờ nhưng hớn hở chào anh: Anh An ! chào anh, anh đến đúng lúc quá.

- Anh là ai? Phúc nhìn An hằm hè hỏi.

An đến bên cạnh ôm Ngọc Hà cho thấy sự sở hữu: - Tôi là bạn trai cô ấy, đã được chưa.

- Tôi cảnh cáo anh, đừng làm phiền người yêu tôi thêm một lần nào nữa. Giọng của An đầy uy quyền

Phúc tức tối quay đi, lần này sự tự kiêu của anh ta đã bị đạp đổ. Phúc đi về với sự tiếc nuối, thì ra đây là người mà Ngọc Hà đã từng kể với anh ta một lần. Phúc nhớ lại lúc Ngọc Hà nói về con người này với con khuôn mặt đầy hạnh phúc. Hôm nay Phúc đã được gặp, cũng đáng thôi vì chính anh ta là người đã phản bội Ngọc Hà trước, ngay từ lúc đầu Ngọc Hà đã nói với anh ta rằng điều mà cô ghét nhất trong tình yêu là sự giả dối.

Chương 8: Với anh lúc nào em cũng chỉ là cô bé 17 tuổi


Vậy là cũng thoát được của nợ kia, đây là lần thứ hai An chữa cháy kịp thời cho Ngọc Hà vào những lúc như thế này, cũng thật lạ, lần nào gặp chuyện gì đó thì người đến bên cạnh giúp cô đều là An. Ngày trước cũng vậy, Ngọc Hà quay sang cảm ơn An :

- Cảm ơn anh !

- Anh chàng này cũng gan lì ghê, em đúng là có sức hút chết người đấy !

- Anh không phải khen đểu, chưa gì đã vội lên mặt, đừng có nghĩ vì thế mà em nghĩ anh là người tốt.

An nhìn cô không nói gì nhưng trong lòng thì mỉm cười vì lúc này cô thật đáng yêu, anh yêu cách cô cứng cỏi đáp trả lại. Vì lúc đấy trông cô cá tính chết người. Ngọc Hà chào An rồi cùng Dung đi về, buổi tối hôm nay đúng là không dễ chịu gì, cô vốn định cùng Dung có một buổi tối xả stress thì lại bị chọc cho tức chết.


Sáng hôm sau đến cơ quan, Ngọc Hà thấy Lam và Nga thân thiện với cô một cách khác thường, không đành hanh ra bộ kẻ cả bề trên nữa mà nhiệt tình chỉ bảo cho cô. Ngọc Hà và Lam được phân công tính toán về khoản tiền cho hạng mục công trình vườn hoa, và nhà thi đấu thể thao bên trụ sở mới. Lam hướng dẫn Ngọc Hà rất nhiệt tình, gần đây lại hay quan tâm hỏi han cô hơn trước nên cô nghĩ có lẽ bà chị này đã thay đổi thái độ với cô. Ngọc Hà cũng vui vẻ chẳng nghĩ ngợi gì.

Tối hôm đó khi đang đọc tạp chí ở tren phòng, Ngọc Hà thấy Lam gọi điện, chắc phải có gì đó thì bà chị này mới gọi cho cô:

- alo, Ngọc Hà à, em đã tính toán xong phần chị bảo em làm chưa?

- Em làm xong rồi chị ah.

- Em để ở chỗ nào trong máy để chị tổng hợp lại.

- Để mai em lên cơ quan in luôn rồi đưa cho chị, chị đỡ mất công, chỉ còn trình sếp duyệt thôi mà.

- Thôi , chị đang ở cơ quan, để chị in rồi mai đưa sếp luôn.

- Vâng, hôm trước thiếu máy nên em làm bên máy của anh Trung, chị mở máy lấy hộ em nhé.

Nói chuyện với Lam xong, Ngọc Hà ung dung đi ngủ, con em gái cũng học bài xong, hôm nay nó lại đòi sang ngủ với nên cô cũng đi ngủ sớm.

Sáng hôm sau, khi giao ban xong, Lam mang dự toán vào trình sếp. Sai sót khá nhiều nên sếp nổi giận lôi đình, bản dự toán phải được hoàn thành ngay vì để trình lên giám đốc xin quyết toán để trả cho đơn vị thi công. Sếp cho gọi Ngọc Hà và Lam vào:

- Các cô tính toán kiểu gì mà chênh lệch nhau nhiều thế này, có mỗi cái dự toán bé tí thế này mà làm không xong à?

Lam nhanh nhảu nói:

- Phần đầu thì cháu làm, còn phần tính toán thì Ngọc Hà nói là đã làm quen xây dựng cơ bản nên tranh phần làm ạ.

Ngọc Hà xem lại tất cả, đây không phải là những gì cô đã làm, cô quay sang nhìn Lam nói:

- Đây không phải là......, chị, sao số liệu lại khác thế này? em nhớ là không lớn đến thế này mà?

- Em làm em phải rõ hơn chị chứ ! bản mềm em lưu trong máy tính của em vẫn còn, em cần xem lại không?
Ngọc Hà vội trở về mở máy xem lại bản mềm trong máy, cô kinh ngạc, đúng như vậy.

Sếp quay sang Ngọc Hà quạt một trận:

- Không biết thì dựa cột mà nghe, mới vào chưa được một năm mà đã nghĩ hơn người, không phải là cái gì cũng cho là mình giỏi đâu, cô cầm về mà xem.

Lam cười đầy mãn nguyện vì đã trả được Ngọc Hà một vố, từ nay thì biết điều nghe chưa em.

Ngọc Hà cầm lại dự toán sai sót về xem lại, cô không hiểu sai sót ở đâu vì hôm qua cô đã hỏi Lam rất kĩ. Trung thấy Ngọc Hà run lên vì sợ, khuôn mặt đầy lo lắng nên chạy lại hỏi cô:

- Này, mày làm gì để xếp cáu tiết thế?

- Em không hiểu đã sai ở đâu, tại sao lại thế, đấy không phải là những gì em đã làm. À đúng rồi, em lưu trên máy của anh.

Ngọc Hà vội sang máy tính của Trung tìm nhưng không thấy file đâu nữa. Ngọc Hà ngồi nghĩ một hồi, nhớ lại cuộc điện thoại hôm qua với Lam cô đã hiểu mọi chuyện, Lam hỏi chỗ để file gốc rồi copy vào máy tính của cô trong phòng làm việc, sửa toàn bộ số liệu rồi xóa file gốc đi. Như vậy sẽ không còn gì để đối chứng nữa, và mọi sai sót sẽ đều do cô làm hết.

Ngọc Hà vào nhà vệ sinh rủa mặt, thấy Lam và Nga ở đó, Lam vừa vuốt tóc trước gương vừa nói với cô với giọng điệu khinh thường:

- Đừng có ngựa non háu đá quá em ah, phải biết thế nào là lễ độ, không thì khó sống đấy !

Ngọc Hà chán nản xin về sớm, đây là lần đầu tiên khi bước ra ngoài cuộc đời, cô biết thế nào là dẫm đạp lên nhau mà sống. Cô thấy thế giới này thật đáng sợ, lúc này cô thấy mình như một con mèo nhỏ bị ướt mưa. Cô nghĩ đến An, cô muốn bên cạnh anh lúc này, Ngọc Hà vừa đi vừa nghĩ nên không để ý, phía trước là đèn đỏ nhưng cô mãi nghĩ nên đi thẳng, nghe tiếng còi xe cô giật mình thì phanh gấp lại ngã ra đường. Ngọc Hà nhăn mặt đứng lên, cánh tay đã xây xước vài chỗ, đang định dựng xe dậy thì đã thấy An ở đó từ lúc nào, anh tức giận gắt lên với cô:

- Em đi xe mà đầu óc em để ở đâu thế hả? đâm phải oto thì làm thế nào, đi thì phải nhìn đường với chứ !

An vẫy tay bảo cậu kĩ thuật làm cùng công ty lấy xe của cô đi làm việc trước, còn anh đưa Ngọc Hà về văn phòng để rửa vết thương.

Về đến văn phòng Huy lấy gói bông băng và nước rủa vết thương vừa mua rửa vết thương cho Ngọc Hà. Nhìn thấy An vừa rửa vừa thôi vì sợ làm cô đau, Ngọc Hà bật khóc làm An luống cuống vì tưởng làm cô đau.

- Đau lắm phải không? Đừng khóc, săp xong rồi, để anh làm nhẹ hơn cho em đỡ đau nhé !

An càng nói càng làm Ngọc Hà khóc to hơn, cô khóc như một đứa trẻ con, khóc vì uất ức mà không làm gì được. An vội ôm cô vào bộ ngực vững chắc của mình.Chỉ khi ở bên Huy, cô mới thể hiện những yếu đuối của mình. Nhìn An cuống lên vì không biết làm sao, Ngọc Hà thấy buồn cười, rõ ràng người bị đau là cô những nhìn mặt An còn thấy anh đau hơn cô, nhìn đến tội.

Ngọc Hà đã nín khóc và để yên cho Huy rửa vết thương, rủa xong anh lại dỗ dành cô bằng một gói hạt dẻ nóng mà anh vừa chạy đi mua. Khi Ngọc Hà đã đỡ đau, An mới đưa cô về nhà.

Về đến nhà ba mẹ thấy cô xây xát ở tay thì cuống lên hỏi, lại thấy Huy đưa cô về nên lại càng kinh ngạc hơn. An chào ba mẹ cô rồi kể mọi chuyện, nhắc nhở cô đi ngủ sớm rồi xin phép ra về. Ba cô thấy An lo lắng cho cô nhiều như vậy, ông cũng suy nghĩ nhiều hơn và thấy An là một người đáng tin tưởng.



Chương 9: Em không cần tình yêu của một người có vợ !


Ngọc Hà lên phòng, hôm nay là một ngày mệt mỏi, cô muốn đi ngủ sớm. Nằm trên giường nhưng đầu cô vẫn nghĩ về bản dự toán đó, bỗng cô nhớ ra là cô có copy về nhà làm, cô ngồi bật dậy mở máy tính. Đây rồi, số liệu cũ vẫn còn đây, buổi giao ban ngày mai cô sẽ làm sáng tỏ tất cả.Không thể để người khác chơi xấu mình thế được.


Sáng hôm sau, Ngọc Hà mang theo cả máy tính đến cơ quan, trong buổi giao ban đó Ngọc Hà đã đưa cho sếp của cô xem lại dữ liệu trong máy tính, tất cả những số liệu ban đầu mà cô đã làm. Việc đó đã làm Lam bất ngời vì nghĩ Ngọc Hà chỉ lưu trên máy ở cơ quan, không nghĩ đến việc cô mang về nhà để làm. Mọi việc đã được rõ ràng, Ngọc Hà đã chứng minh được là mình không làm gì sai sót, và Lam phải chịu hoàn toàn trách nhiện trọng việc sai sót lần này đồng thời bị lãnh đạo khiển trách.

Mọi việc đã được giải quyết, Ngọc Hà thấy nhẹ nhõm hơn, đang ngồi với Trung thì Ngọc Hà thấy An nhắn tin, hỏi về vết thương của cô. Cô cảm thấy cứ như này sẽ không ổn, dù gì thì anh đang là chồng của người khác, nếu cứ thân mật quá cô sẽ bị mang tiếng là cướp chồng người. Ngọc Hà cảm ơn vì An đã giúp và đưa cô về, rồi nói anh không cần phải lo.

An nhận được tin nhắn mà chưng hửng, rõ ràng là hôm qua Ngọc Hà rất cần anh và để cho anh chăm sóc, nhưng hôm nay lại thay đổi thái độ đến chóng mặt. An đang lo lắng hay bây giờ trong lòng cô đã có ai khác.

Cả ngày làm việc không tập trung, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ về Ngọc Hà, không biết phải tìm lí do gì để gặp cho hợp lí, An nghĩ đến lời mời tham dự sinh nhật của Trung tối nay, chắc chắn là Ngọc Hà sẽ đến. An vui vẻ mừng thầm.

Buổi sinh nhật cũng đã bắt đầu được 30 phút, nhưng mãi không thấy Ngọc Hà đến, An sốt ruột hỏi Trung:

- Ngọc Hà đâu rồi?

- Em nó đến ngay ấy mà, ông cứ chờ đi.

Vừa nói thì Ngọc Hà mở của bước vào, cô cũng nhìn thấy An, nhìn thấy cô An rạng rỡ hẳn lên.

Mọi người chúc rượu Trung, Ngọc Hà cũng không thể thiếu vì Trung là đàn anh thân thiết, lại uống với mọi người vài chén nữa vì toàn đồng nghiệp. Một anh bạn của Trung lại gần chỗ Ngọc Hà đang ngồi định mời rượu và làm quen với cô:

- chào em, anh có thể mời em một li không? Anh là bạn của Trung.

An vội xen vào :

- xin lỗi anh, cô ấy không uống được rượu.

Ngọc Hà tròn mắt : Anh làm gì thế ? uống hay không là việc của em.
Anh bạn kia ngạc nhiên: Anh là ai mà không cho cô ấy uống?
- Tôi là bạn trai cô ấy.
Rồi An quay sang nhìn Ngọc Hà nghiêm nghị, từ lúc cô bước vào phòng đến giờ cô không thèm nhìn anh, anh đã chờ cả ngày chỉ để gặp cô mà cô chỉ nói chuyện cười đùa với những anh chàng khác, trong lòng An bùng lên cảm giác khó chịu.

- Em không được uống nữa, vết thương của em chưa khỏi hẳn, em muốn ngày mai nó sưng tấy lên à ?

- Kệ em, anh không phải quan tâm đến em.

- Không uống nữa là không uống nữa !

- Chúng ta chẳng là gì của nhau hết ! anh đừng xen vào cuộc sống của em.

Ngọc Hà tức tối vì cái kiểu " bá đạo" đó của anh, xin lỗi Trung và bước ra ngoài, An đuổi theo cô vì muốn nói cho cô biết rằng anh chưa kết hôn :

- Nghe anh nói đã !

- Tại sao em phải nghe ?

- Vì em phai nghe thì mới biết đâu là sự thật ?

- Sự thật gì ? sự thật rằng anh đã kết hôn à ? bây giờ anh muốn gì nữa, anh lại muốn có em trong khi anh đã kết hôn à ?

Trước đây thì là vợ chưa cưới của anh gọi điện đến, còn bây giờ nếu như người ta biết anh qua lại với em thì sẽ là vợ danh chính ngôn thuận của anh gọi đến dọa nạt em nữa đúng không ?

- Ngọc Hà, anh chưa....., nghe anh nói đã

- Anh im đi, em không muốn nghe gì nữa, em không muốn nhận tình yêu từ một người có vợ.

Nói xong Ngọc Hà ra lấy xe đi về, cô vừa đi hai hàng nước mắt vừa rơi xuống, một lần nữa anh lại chạm vào nỗi đau mà cô đã giấu kín. Cô yêu anh, vẫn yêu anh nên cô mới đau đến vậy.

Huy trở về, vò đầu chán nản, tại sao anh mãi không thể nói cho cô là anh chưa kết hôn, tại sao cô không chịu nghe anh giải thích, chẳng nhẽ ông trời đã cho anh và cô gặp lại nhau nhưng lại không muốn cho anh cơ hội để sửa sai.

Sau buổi sinh nhật đó, mọi người đã biết trước đây Ngọc Hà và An đã từng yêu nhau. Không những yêu mà còn yêu nhau hơn 5 năm, điều này làm mọi người vô cùng bất ngờ. Sáng hôm đó, trong buổi giao ban, ai cũng nhìn cô bằng con mắt kinh ngạc. Người thì tò mò, người thì ngưỡng mộ vì cô yêu được một người đàn ông tài giỏi và sớm thành đạt khi tuổi con trẻ. Ngọc Hà mệt mỏi với những câu hỏi của mọi người, chỉ biết cười trừ.

Giao ban xong, Trung gọi cô lại để nói về chuyến công tác giao lưu giữa các đơn vị hậu cần của các Tỉnh, ngoài lãnh đạo phòng ra thì phòng sẽ cử thêm vài đồng chí nữa tham gia. Và cô là một trong số đó.Lần này sẽ tổ chức ở Hà Giang, lại Hà Giang, cô thầm nghĩ cô thật có duyên với nơi này.


Chương 10 : Sự thật.




Đang làm ở hai nơi nên An vẫn phải thường xuyên đi lại giữa Hà Giang và Thái Nguyên. Trụ sở chính của công ty vẫn ở Hà Giang nên An vẫn phải thường xuyên quay về.Công việc ở dưới này cũng đã ổn, giao việc cho nhân viên xong xuôi, An đi về Hà Giang.


Ngày hôm nay Ngọc Hà cũng lên Hà Giang để công tác, cũng lâu rồi cô chưa trở lại nơi này. Ngày trước khi còn yêu An, mỗi khi đến mùa hoa tam giác mạch An lại đưa cô đi ngắm, cô thích nhìn những ngọn núi đã tai mèo, đi xem chợ phiên và nhìn ngắm những cánh đồng hoa tam giác mạch đẹp mê hồn. Ngồi hơn 6 tiếng đồng hồ cũng đến Hà Giang, đã lâu rồi mới quay trở lại mà Ngọc Hà thấy quen thuộc quá, Ngọc Hà chắc một điều là con đường vào nhà An cô sẽ không thể quên được.

Lấy phòng nghỉ và thu xếp đồ đạc, Ngọc Hà nhìn ra ngoài đường, nơi này cho cô cảm giác quen thuộc quá, nhớ đến lần đầu nhận lời yêu An khi cô chỉ còn là một con nhóc, nhà cô ở sát với văn phòng công ty anh ở Thái Nguyên, lúc đấy chưa có điện thoại di động nên chỉ gọi điện thoại bàn, một tuần chỉ nói chuyện với nhau đc 2 lần nhưng sao hạnh phúc thế. Rồi khi có điện thoại di động thì cũng chẳng có thời gian nói chuyện nhiều vì An rất bận, lúc đấy An còn mải mê với những công trình, đi huyện xa suốt ngày và còn ham kiếm tiền lắm. Nên chẳng có nhiều thời gian cho Ngọc Hà, chưa năm nào Ngọc Hà được nhận một bông hoa hay một món quà vào sinh nhật hay các ngày lễ đúng ngày, luôn luôn là muộn sau một tuần hoặc hai tuần. Vì lúc đó mỗi người ở một nơi, chỉ khi nào An xuống Nguyên thì mới gặp nhau được. Nên Ngọc Hà rất ghét những ngày lễ của phụ nữ trong năm. Mải nghĩ về với những kỉ niệm cũ, chỉ khi Trung gọi đi ăn cơm cô mới giật mình. Lắc lắc đầu lấy lại tinh thần, Ngọc Hà vui vẻ xuống ăn cơm, giao lưu với mọi người.

Sau hội nghị công tác hậu cần xong, hôm sau các đoàn công tác của các tỉnh sẽ lên Đồng Văn tham quan cột cờ Lũng Cú với dinh thự Vua Mèo, rồi kết hợp làm tình nguyện, đi tặng sách báo cho các em học sinh vùng cao. Lên đến Đồng Văn, sau khi lên thăm cột cờ và các danh lam thằng cảnh, các đoàn cùng đến trường nội trú để tặng sách vở cho các em học sinh. Ngọc Hà cùng đoàn ngồi xem các tiết mục văn nghệ của trường, rồi trao tặng sách cho giáo viên nhà trường. Thấy điện thoại báo mẹ gọi, Ngọc Hà ra ngoài nghe, nghe xong rồi đang định đi vào thì có một người phụ nữ, dáng cao, trắng bước đến hỏi cô :

- Em có phải tên là Ngọc Hà không ?

Ngọc Hà giật mình vì tại sao ở đây có người lại biết tên mình, hôm nay cô đâu có mặc quần áo nghành mà đeo biển tên .

- Vâng, tôi là Ngọc Hà, chị là.... ??

- Chị và em đã từng nói chuyện với nhau, em không biết chị nhưng chị đã được nhìn ảnh của em tư bốn năm trước rồi. : Người phụ nữ cười nói Ngọc Hà.

Ngọc Hà ngờ ngợ, hay đây là vợ của An, nhưng nếu đã cưới An thì tại sao lại vẫn ở trên này ???/

- Chị là chị Mai, vợ anh An đùng không ?

- Đúng, chị là Mai, nhưng chị không phải là vợ anh An.

Ngọc Hà càng bất ngờ hơn khi nghe Mai nói như vậy, sao lại không phải vợ An ? Ngọc Hà bắt đầu thấy khó hiểu.

- Sao ? sao chị lại không phải vợ anh An ? em nghĩ hai người phải kết hôn rồi chứ ?

- Em ngạc nhiên lắm phải không ? Anh An không nói gì với em à ?

- Anh ấy không…. Mà em và anh ấy cũng chưa có cơ hội để nói .

- Chị muốn nói với em sự thật, vì ngày trước anh An và em chia tay là do chị, dù bây giờ có trở về với nhau được hay không nhưng chị nghĩ chị vẫn phải nói.

- Thật ra thì chị và anh An đã không còn yêu nhau nữa, đúng hơn là chị đã làm anh An rời xa chị, nhưng chị vẫn cố chấp để giữ anh ấy, khi làm cho em và anh ấy chia tay, chị rất hả hê vì nghĩ anh ấy sẽ mãi mãi là của chị. Nhưng nhìn anh ấy ở bên chị như một cái xác, và chán nản chị hiểu ra là trong lòng anh ấy không còn chị từ lâu, nhưng vì ngại anh trai chị là bạn thân và chị cứ tìm cách giữ anh ấy nên anh ấy mới không thể dứt khoát với chị. Chị đã hiểu, nên chị đã không níu giữ anh ấy nữa.

- Và giờ thì chị lên đây?

- Đúng, chị xin lên đây dạy học và ở hẳn trên này. Chị cũng mới lập gia đình được 2 năm, chồng chị làm bộ đội biên phòng ở đây.

Ngọc Hà cười với Mai, cô nhớ lại mấy lần An đã định nói với cô điều gì đó nhưng cô đều không muốn nghe. Nếu không gặp Mai lần này có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được điều anh định nói với cô là gì.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nhái bén bướng bỉnh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/1/14
Bài viết
7
Gạo
0,0
Chương 11: Với anh, em vẫn là cô bé.



Sau chuyến công tác từ Hà Giang về, Ngọc Hà nghĩ nhiều về những lời nói của Mai, An và Mai không kết hôn vậy tại sao trong bốn năm qua anh không hề nói cho cô biết? Trong lòng tràn đầy thắc mắc, đã hơn một tuần này không thấy An liên lạc gì, cũng không tìm cô nữa, Ngọc Hà giật mình nghĩ “ hay An đã giận và lại im lặng như trước kia”, Ngọc Hà sốt ruột nhìn vào màn hình điện thoại, cô hồi hộp bấm số gọi cho An “ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”

Ngọc Hà lo lắng, An đi đâu mà không liên lạc được. Đang thần người ra thì Trung đánh bộp vào vai cô:

- Này, làm gì mà mặt đần ra như ngỗng thế cô?

- Không, em nghĩ linh tinh thôi.

- Nhìn kiểu này là đang nghĩ đến zai rồi ! chắc bị nó cho leo cây hả?

- Anh chỉ được cái đoán mò, à anh này, sao mấy hôm nay không thấy bên công ty tư vấn đến làm việc?

Trung nheo mắt, nhìn cô cười cười:

- Đã bảo mà, Thánh phán có bao giờ sai đâu, zai của cô đi về Hà Giang rồi, vài ngày nữa mới xuống đây.

- ……

- Mà này, trước kia yêu nhau rồi, bây giờ cả hai đứa chưa có gì sất thì sao không quay về “ rổ rá cạp lại” với nhau đi, anh thấy chúng mày nhìn nhau mắt còn tóe lửa tình lắm ! J)

Ngọc Hà nhìn Trung thở dài “ haizzz ! không dễ đâu anh ơi”


Cuối cùng thì công việc bên Hà Giang cũng xong, mấy ngày nay An phải đi huyện để làm nốt mấy công trình còn dang dở, vào vùng cao sóng chập chờn nên hay mất sóng. Hôm nay An đã về thành phố để ngày mai xuống Thái Nguyên sớm.An nhớ ngày trước lúc cả anh và Ngọc Hà còn yêu nhau, nhiều khi gọi điện phải trèo lên ngọn cây hứng sóng mới nói chuyện được, nói chuyện có 30 phút mà phải gọi đi, gọi lại những mấy lần. Giở điện thoại ra, An nhìn vào màn hình điện thoại, hình nền là ảnh của Ngọc Hà, anh vẫn để cái hình nền đó bao năm nay. Đó là bức ảnh Ngọc Hà cười tinh nghịch, trên mũi vẫn dính đầy kem. Đang ngắm cô thì màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi đến, người gọi là Em, anh lưu số cô trong máy như vậy.

- Em à ! em chưa ngủ sao?

- Anh...... anh đi đâu mà em gọi không được ?

- Hihihih .........em lo cho anh à ?

- Ai thèm lo cho anh, chỉ là anh An nhờ em gọi cho anh vì có việc cần bàn thôi. Em đi ngủ đây.

“ phù” Ngọc Hà nói xong liền dập máy vội vì ngượng, sợ anh biết cô lo lắng cho anh và sợ anh biết là cô đang nhớ, tự nhiên cô thấy xấu hổ quá.

An nghe Ngọc Hà nói xong, cười một mình vì biết cô đang nói dối, anh không tin vào tai mình là cô chủ động gọi trước, suốt từ hôm sinh nhật Trung đến giờ anh luôn thấp thỏm lo lắng vì sợ cô có người khác. Hôm nay cô. Vậy mà hôm nay cô lại gọi điện và lo lắng cho anh nữa, An bật dậy, lấy vài bộ quần áo cho vào túi, cầm theo cặp tài liệu xuống nói với mẹ là anh đi Thái Nguyên bây giờ.

“ sao lại đi đêm hôm thế này, để mai đi” giọng mẹ An gọi với theo.

“ Không được đâu mẹ ơi,mẹ đừng lo”

Đánh xe ra cổng, An dừng xe lại thò đầu ra khỏi của kính hớn hở nói với mẹ: “ sang năm con sẽ mang con dâu về cho mẹ”

Mẹ An nhìn anh khó hiểu, lâu lắm rồi kể từ khi bà biết anh chia tay Ngọc Hà, bà chưa thấy con trai mình vui như thế này, lại còn hớn hở nói là sẽ mang con dâu về cho bà nữa. Bà vui vẻ mừng thâm trong bụng vì con trai bà cũng tìm được hạnh phúc.

An vừa lái xe vừa hát theo nhạc, anh không thể chờ được đến sang để đi, bây giờ mới 8h tối, xuống đến Thái Nguyên cũng vừa đến sáng. An muốn nhìn thấy Ngọc Hà ngay. Đi qua một của hàng có bán hạt dẻ, An dừng xe mua hai hộp to, Ngọc Hà rất thích ăn hạt dẻ. An cầm điện thoại gọi cho Ngọc Hà, một lát sau Ngọc Hà đã nhấc máy:

- Anh đây, em có thích ăn hạt dẻ nữa không?

- Có ! nhưng sao?

- Đến sang mai là em sẽ có hạt dẻ để ăn, hihihi

- Sáng mai?.... anh…anh đang đi oto đấy à?

- Uh, anh đang xuống Thái Nguyên, anh mua cả hạt dẻ cho em nữa đấy ! chờ anh nhé.

Ngọc Hà kinh ngạc, trước giờ cô vẫn phục khoản đi lại này của anh, nhưng đi trong đêm the này làm cô lo lắng, cô nở nụ cười hạnh phúc vì biết trong lòng anh vẫn có cô, vẫn nhớ đến những gì cô thích. Đêm nay cô chắc cũng không thể ngủ được vì mong trời sáng, hai con người thao thức, hồi hộp để tìm lại tình yêu của mình.


Sáng hôm sau, Ngọc Hà đến cơ quan mà tâm trí chỉ dồn vào chiếc điện thoại, vài lần đổ chuông nhưng mở ra không phải là anh. Nếu đi từ đêm qua thì bây giờ đáng lẽ phải đến rồi mới đúng, sao anh chưa gọi, chắc anh đi làm việc trước rồi mới có thời gian gặp cô.

Buổi trưa đi ăn cơm cùng mọi người mà Ngọc Hà thấy trong lòng nóng như lửa đốt, đang cầm cốc nước trên tay thì đột nhiên cốc nước rơi xuống. Cô giật mình, cô ra ngoài gọi cho An nhưng không trả lời, cô lo lắng, hay anh đã gặp chuyện gì. Ngọc Hà lắc đầu “ không , không có chuyện gì đâu, anh đi công việc thôi”


Điện thoại của Ngọc Hà đổ chuông, là An, cô vôi bắt máy : “ anh đang ở đâu,sao em gọi không nghe?”

- “Anh xuống đến đây co chút việc phải giải quyết gấp nên không kịp gọi cho em, bây giờ mới xong việc”

- Em ghét anh

Ngọc Hà tắt máy, hai hàng nước mắt tự nhiên chảy ra “ đồ vô tâm, đồi trứng thối, đồ đáng ghét, có biết làm người ta lo thế nào không ?” Ngọc Hà vừa khóc vừa nghĩ trong lòng.



Chương 12: Lấy anh nhé, răng anh sắp rụng mất rồi.



Định sớm gặp Ngọc Hà ngay nhưng vừa sang đến Thái nguyên đã phải đi giải quyết vì có công việc vướng mắc, giải quyết xong cũng hết ngày, An chỉ kịp gọi cho Ngọc Hà lúc nghỉ trưa để cô đỡ lo lắng, Xong việc An lái xe đến thẳng nhà Ngọc Hà, định bụng cho cô bất ngờ. Đến nơi, An bước ra ngoài xe cầm điện thoại gọi Ngọc Hà, Ngọc Hà nhìn qua cửa sổ thấy An dưới cổng, chạy nhanh xuống, vừa nhìn thấy An cô sổ ra một tràng:

- “Tại sao lúc nào anh cũng làm người khác tức chết mới chịu được thế? Tại sao cứ phải đi đêm, đợi đến sáng ra không được sao, nếu có chuyện gì, mẹ anh mà biết vì em gọi điện mà anh đi đêm như thế, bị làm sao thì em lấy gì đền cho mẹ anh đây?”

- Thì lấy em về làm con dâu mẹ anh đền là được mà, hihihihi

An nhìn Ngọc Hà nói như sắp khóc, biết cô lo lắng cho anh nhiều đến vậy anh hạnh phúc vô cùng. An vội kéo Ngọc Hà vào lòng, ôm cô thật chặt trong vòng tay mình, suốt bốn năm qua anh luôn ao ước được ôm cô trong tay thế này, đây là sự thật, không phải mơ.

- Em lo cho anh nhiều thế à, thế sao lại còn ghét anh?không muốn gặp anh?

- Sao anh không nói sự thật cho em biết, là anh vói chị ấy không kết hôn?

- Em có cho anh cơ hội nói đâu, em toàn nói ghét anh.

- “Đồ vô tâm, đồ trứng thôi, đồ đáng ghét, anh cứ phải là em khóc anh mới vui à?” Ngọc Hà òa khóc trong vòng tay của An, bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu nỗi nhớ chất chứa suốt bốn năm qua như được tuôn ra hết, cô đã rất nhớ anh và cần anh.

“ Thôi nín đi nào, khóc nhiều mắt sưng xấu lắm, anh mua hạt dẻ đền cho em rồi đây này”

An âu yếm dỗ dành, lau nước mắt trên khuôn mặt bé nhỏ của Ngọc Hà, An dịu dàng cúi xuống hôn lấy bờ môi mềm mại mà anh đã nhớ mong suốt bốn năm nay. Ngọc Hà cũng nhắm mắt đón lấy nụ hôn ngọt ngào của tình đầu ấy.

Hai người hạnh phúc nhìn nhau, bỗng Ngọc Hà nghe tiếng bụng của An sôi lên, cô phì cười, cô đoán chắc tối nay anh chưa ăn gì. Ngọc Hà trở vào thay quần áo rồi cùng An đi ăn tối.

Bên nồi lẩu nóng nghi ngút khói, Ngọc Hà nhìn An ăn một cách ngon lành, Ngọc Hà chỉ ngồi làm đồ ăn cho anh, An vừa cười vừa ăn nhìn Ngọc Hà: “ đi ăn với em năng suất thật đấy, cứ đà này chả mấy anh thành sumo”

Ngọc Hà lườm yêu An, bỗng nhiên cô chợt nghĩ đến ba mẹ, phải khó khăn lắm cô và An mới gặp lại nhau, cô không muốn để vuột mất hạnh phúc của mình một lần nữa. Cô trầm ngâm vì không biết sẽ nói với gia đình như nào.An thấy cô đăm chiêu, liền hỏi cô:

- Em đang nghĩ gì thế? Có chuyện gì à?

- Em đang nghĩ không biết phải nói thế nào với ba mẹ, nếu ba mẹ biết chúng mình lại yêu nhau? Haizzz, làm thế nào đây?

Ngọc Hà nhìn An đầy tâm trạng, họ mới tìm được lại nhau và họ không muốn mất nhau nữa. Điều này cũng làm An suy nghĩ, An bình tĩnh làm Ngọc Hà yên tâm” Đừng lo, mọi chuyện chúng mình sẽ cùng giải quyết em ah, hãy tin anh”

Ngọc Hà nhìn An mỉm cười, trước nay cô vẫn luôn tin anh, và bây giờ cũng vậy. Cô luôn tin anh sẽ thu xếp mọi việc được ổn thỏa.

Về đến nhà, Ngọc Hà thấy ba cô chưa ngủ, đang ngồi hút thuốc dưới phòng khách, ba cô đã lâu không hút thuốc, tự nhiên hôm nay lại hút, cô lo lắng nhìn ba:

- Ba chưa ngủ ah?

- An vừa đưa con về phải không?

Ngọc Hà giật bắn mình, đây chính là điều cô sợ lúc nãy thì vừa về đến nhà đã phải đối mặt;

“ Vâng, là anh An đưa con về, con có chuyện muốn nói với ba’’ Ngọc Hà lấy hết can đảm để đối diện với ba, người mà cô sợ nhất từ trước đến giờ để nói chuyện của cô và An.

- Ba, con và anh An đã mất bốn năm xa nhau, trong bốn năm đấy chúng con vẫn yêu nhau và không thể yêu được ai khác. Con cũng đã trưởng thành hơn, không như khi con 20 tuổi nữa, con mong ba mẹ chấp nhận cho con và anh An.

Ngọc Hà nói xong vã mồ hôi lưng, chuẩn bị tâm lí nghe ba cô giáo huấn về trách nhiệm làm con như lúc trước, khi biết cô và An yêu nhau. Nhưng mãi không thấy ba cô nói gì, Ngọc Hà lấy làm lạ,ngước lên thấy ba cô thở dài:

- “uh, nếu nó đảm bảo cho con được một cuộc sống tốt và mang lại hạnh phúc cho con thì cứ yêu đi, ngủ sớm đi mai còn đi làm, cứ bảo nó đến nhà chơi đang hoàng, hơn 30 tuổi đầu rồi,không phải lén lút như đi ăn trộm thế đâu”

Ba cô nói xong, đi vào giường ngủ, Ngọc Hà ngồi trơ ra như tượng, cô không tin vào tai mình những gì mình vừa nghe, cô tưởng là mơ còn tự tát “ bốp” vào mặt mình một cái để chứng minh là mình không mơ.

Ba cô thấy cô vẫn ngồi trơ như đá liền bào: “ Ơ cái con khỉ này, còn chưa biết lên phòng mà ngủ à, hay để ba rút lại lời vừa nãy nhé”

“ ấy, con lên ngủ ngay đây, hiihihi” Ngọc Hà vui sướng chạy lên phòng, nhìn dáng vẻ của con gái, Ba cô cũng cười theo. Năm đó, khi biết cô và An yêu nhau, ba cô lo lắng vì cô còn quá trẻ mà An lúc đó đã trưởng thành và hơn cô nhưng 11 tuổi, Ba cô chưa tin vào tình cảm đó của An dành cho con gái mình. Ông cũng không muốn con gái đi lấy chồng xa vì sợ mất con nên đã không đồng ý, suốt bốn năm qua ông không thấy Ngọc Hà yêu thêm ai, khi chia tay An ông đã thấy con gái ông rất đau khổ, kể cả khi đã đi làm Ngọc Hà cũng không muốn yêu ai, dù biết Ngọc Hà có qua lại với Phúc nhưng ông không hề thấy con gái ông hay nhắc đến và thừa nhận đó là bạn trai. Biết Ngọc Hà gặp lại An, cả hai cũng chưa yêu ai nên ông đành chấp nhận vì thấy tình cảm của An với Ngọc Hà đã trưởng thành. Ông cũng không quan trọng việc lấy rể hay ở rể nữa, hạnh phúc của cô là quan trọng, chỉ cần cô được hạnh phúc thì ông sẽ đồng ý.

Ngọc Hà lên phòng, gọi ngay cho An:

- Anh, em vui quá, không thể tin được hihih

- Gặp anh làm em vui thế à?

- Ba mẹ biết chúng mình yêu nhau rồi?

- Em không lo ba mẹ phản đối nữa à mà vui thế?

- Không, lúc nãy em đã nói chuyện với Ba, Ba đồng ý cho chúng mình yêu nhau rồi, Ba còn bảo anh đến nhà nữa đấy ! hihih

- Em nói thật chứ,haizzz ! vậy là anh không phải lo đến đón em đi chơi bị bắt sống rồi !

Cả cô và An đều cười, hạnh phúc quá, Ngọc Hà không thể tin cũng có ngày ba mẹ cô đồng ý.

Sáng đến cơ quan, Ngọc Hà vui vẻ ra mặt, líu lo cả ngày, ai nhìn cô cũng biết cô đang yêu. Trung trêu:

- Tổ chức một bữa cảm ơn anh mày đi còn gì nữa !

- Cảm ơn gì cơ?

- Thì anh mày tạo điều kiện cho gặp lại tình yêu còn gì.

- Hihihi, sẽ có mà bác.

Ngọc Hà rạng rỡ, từ khi ba mẹ cô đồng ý cho cô và An yêu nhau, An cũng đến nhà Ngọc Hà thoải mái hơn, nói chuyện với Ba cô về những tin tức thời sự nổi cộm, hợp Ba cô về khoản thích câu cá và trồng phong Lan, Huy đi huyện mà tìm được giò phong lan nào đẹp đều mang đến biếu Ba cô nên ông mừng ra mặt, càng ngày càng quý An hơn. Gần đây Ngọc Hà để ý là việc lớn, bé gì Ba cô cũng đều gọi An tới giúp, nếu anh không đến nhà mấy hôm là Ba cô đả hỏi mấy hôm nay anh bận gì. Nhà tổ chức ăn cơm, phải đợi An đến thì mới ngồi vào mâm, nhiều lúc Ngọc Hà còn giả vờ phụng phịu, ghen tị với An “ Chả hiểu anh có bùa gì không mà làm Ba em thay đổi nhanh thế? Chưa về làm con rể mà đã suốt ngày An rồi, nếu sau này mà cưới thì không biết em là con gái hay thành còn dâu đây”

Mỗi khi cô nói thế An đều véo mũi cô vì thấy cô trẻ con, nhưng anh cũng mừng vì được ba mẹ Ngọc Hà tin tưởng. Cũng đã cuối thu, anh đang tính sẽ cưới cô về trong năm nay, anh cũng đã bàn với mẹ chuyện anh lấy vợ, một kế hoạch đa được anh chuẩn bị sẵn.


Hôm nay là Noel, lại đúng thứ 6, Ngọc Hà vui vì đây là lần đầu tiên cô và anh được đón Noel cùng nhau, từ ngày yêu nhau lúc nào cũng phải nhận quà muộn. Hết giờ làm, Ngọc Hà đi ra phố tìm mua cho anh một món quà, đây là món quà đầu tiên cô mua bằng tiền mà tự cô kiếm ra để tặng anh, Ngọc Hà suy nghĩ không biết tặng anh thứ gì được, suy xét một hồi Ngọc Hà chọn một chiếc đồng hồ có dây da màu nâu tặng anh, để nó nhắc nhở về thời gian mà anh và cô gặp lại, một món quà vô cùng ý nghĩa. Chiếc đồng hồ tuy không phải loại đắt tiền như của anh, nhưng nó cũng mất 1/3 tháng lương của cô, chờ cô bán hàng cho vào hộp, Ngọc Hà vui vẻ cho vào túi và nghĩ đến hẳn anh sẽ bất ngờ lắm. Đang nghĩ đến anh thì anh gọi điện:

“ Em à, em về chưa?”

- Em về rôi, nhưng em không ở nhà.

- Thế em đang ở đâu ?

- Em đang ở gần văn phòng công ty anh.

- Đợi anh ở đấy !

Nói xong An dập máy luôn, Ngọc Hà chưng hửng vì không hiểu chuyện gì, anh có vẻ vội vã. 5 phút sau An cũng đến chỗ cô đang đợi, đi theo anh là nhân viên của anh.

- Em đưa chìa khóa xe đây ?

- Để làm gì ?

- Để em đi với anh chứ sao nữa ,

- Nhưng đi đâu ? em còn chưa thay quần áo nữa.

- Cứ đi thì biết mà, quần áo thì không phải thay đâu, nào đi thôi vợ yêu,

- Vợ ! ai thèm làm vợ anh, nhận vơ.

Ngọc Hà nói xong cũng ngồi lên xe theo An, cô vẫn chưa biết An sẽ đưa cô đi đâu.

- Mình đi đâu thế anh ?

- Đi Hà Nội.

- Hà Nội á !:eek:

- Ừ ! sao em phải ngạc nhiên thế ? đây có phải lần đầu anh đưa em đi đâu, hhiihi.

- Nhưng đi Hà Nội giờ này làm gì ? em chưa nói với ba mẹ đâu đấy !

- Hihihi , Anh xin ba mẹ đưa em đi rồi, không phải lo.

Ngọc Hà khó hiểu, không biết anh nghĩ ra trò gì đây, dù thắc mắc nhưng Ngọc Hà rất vui vì anh luôn tạo cho cô niềm vui bằng những bất ngờ thế này. 6h30, cô và An cũng đến Hà Nội, bỗng nhiên An bịt mắt cô lại, làm cô hốt hoảng. : ‘đừng lo, cứ tin anh, em đừng có mà ăn gian đấy !’’;))

An dắt tay cô bước vào một hiệu áo cưới nổi tiếng, Ngọc Hà đang thắc mắc không biết An định làm gì thì nghe thấy tiếng An nói với ai đó : ‘nhờ chị thay bộ váy tôi đã đặt cho cô ấy hộ tôi’’

Ngọc Hà thấy mình được hai người phụ nữ dắt vào một căn phòng, họ giúp cô thay váy xong rồi đưa cô trở ra ngoài. An bước đến gần tháo tấm vải bịt mắt Ngọc Hà ra, dụi dụi mắt Ngọc Hà thấy trước gương là cô trong bộ máy cưới trằng tuyệt đẹp, cô thốt lên kinh ngạc, quay sang An thấy anh trong bộ vest rất bảnh trai, An đến trước mặt Ngọc Hà, cầm chiếc lắc bạch kim mà anh đã định dành tặng cô bốn năm trước :


- Em à ! đây là chiếc lắc mà anh đã mua để tặng em vào lần sinh nhật thứ 20, nhưng anh đã không có cơ hội. Chúng mình đã mất quá nhiều thời gian để xa nhau, anh không biết nói những lời có cánh làm em hài lòng, anh cũng không biết làm thế nào mới lãng mạn, chưa năm nào anh tặng quà em được đúng ngày, nên em luôn ghét những ngày đó, nhưng từ nay trở đi anh sẽ không làm em ghét những ngày đó nữa. Anh sẽ làm cây tùng to lớn để che chở cho em trong cuộc đời này. Em có đồng ý nhận món quà Noel là ông già này không ?

- Anh......, em bất ngờ quá !

- Nhưng em không thể đi xa được, còn ba mẹ....

- Không cứ là cứ phải ở quê mới sống được, nơi nào sống được, phát triển được thì sống ở đó. Anh sẽ chuyển công ty và đón mẹ xuống dưới này.

- Anh ! nếu như vậy anh sẽ phải bắt đầu lại hết, bắt đầu lại mọi mối quan hệ từ đầu, vì em...

- Suốt bốn năm xa em, anh không thấy mình có được hạnh phúc, anh hiểu rằng chỉ nơi nào có em thì anh mới có hạnh phúc, anh muốn em làm mẹ của các con anh. Anh cũng không còn trẻ như khi xưa yêu em nữa. Lấy anh nhé ! răng anh sắp rụng mất rồi. ;) J



Ngọc Hà xúc động đến rơi nước mắt, cô nhẹ nhàng gật đầu đồng ý và ôm lấy An, >:D<Ngọc Hà không nghĩ An đã chuẩn bị cầu hôn cô thế này, cô hạnh phúc nhìn anh. Sau những sóng gió tình yêu của cô và An đã chạm đến cái đích của hạnh phúc, vậy là giấc mơ của cô đã có thật.

Hai người mải cười với nhau đến khi Ngọc Hà nghe tiếng bụng mình sôi lên vì đói, cô nhăn mặt : ‘ Em đã đồng ý rồi, vậy bây giờ cho em đi ăn được chưa, không em xỉu ra đây là anh không có cô dâu đâu đấy !’’:P

An hôn lên trán Ngọc Hà một cái rồi cười nói với cô :

‘Vâng ah, thưa vợ yêu’’:x

Trên con đường dài, hai người hạnh phúc nắm tay nhau hòa vào dòng người đông đúc. Từ nay, Ngọc Hà sẽ luôn có anh bên cạnh, cánh tay anh sẽ làm gối cho cô mỗi đêm và là người cô nhìn thấy mỗi sáng mai thức dậy.



The end
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
9.293,0
Hết rồi à, muốn đọc nữa :))
 

nhái bén bướng bỉnh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/1/14
Bài viết
7
Gạo
0,0
Hết rồi à, muốn đọc nữa :))
Chuyện tình cảm, đâu phải nói quên là sẽ quên. Chuyện hồi ức, nói đừng nhớ là sẽ xóa nhòa được.

Những điều rất nhỏ, gợi nhắc về những người, đã rất xa. Đi qua trăm đường vạn nẻo, nhưng chỉ một dáng lưng, một mùi hương, một màu sắc. Đôi khi cũng có thể khiến con người ta bật khóc, chỉ vì nhớ. Chỉ vì không thêm được một lần nào nữa, có thể gặp lại…

Nhân duyên, sự tình cờ. Vốn là điều đẹp đẽ, cũng rất tàn nhẫn. Mang người ta lại gần nhau, cũng khiến họ xa nhau. Yêu thương là một việc không hề đơn giản, nhưng chia tay thì chỉ cần một lý do không mấy phức tạp, còn lãng quên thì có lẽ chẳng bao giờ.( Bị thích câu này của bạn rồi, nên mượn tạm up lên facebook hehehehehehe )
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
9.293,0
Chuyện tình cảm, đâu phải nói quên là sẽ quên. Chuyện hồi ức, nói đừng nhớ là sẽ xóa nhòa được.

Những điều rất nhỏ, gợi nhắc về những người, đã rất xa. Đi qua trăm đường vạn nẻo, nhưng chỉ một dáng lưng, một mùi hương, một màu sắc. Đôi khi cũng có thể khiến con người ta bật khóc, chỉ vì nhớ. Chỉ vì không thêm được một lần nào nữa, có thể gặp lại…

Nhân duyên, sự tình cờ. Vốn là điều đẹp đẽ, cũng rất tàn nhẫn. Mang người ta lại gần nhau, cũng khiến họ xa nhau. Yêu thương là một việc không hề đơn giản, nhưng chia tay thì chỉ cần một lý do không mấy phức tạp, còn lãng quên thì có lẽ chẳng bao giờ.( Bị thích câu này của bạn rồi, nên mượn tạm up lên facebook hehehehehehe )

Ơ hơ cái chữ ký của tớ này, làm hết hồn :))
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
9.293,0
hihihi, tớ thích câu này của cậu, nên mượn tạm cho lên facebook, cno like nhiệt tình hêhheheh
Há há thế thì add fr mình đi. Nick fb mình là Lavender Asagi, nick mình không trùng với ai đâu a, cứ việc add khỏi lo nhầm người =))
 

Giang Nguyễn

Gà tích cực
Tham gia
22/12/13
Bài viết
166
Gạo
589,0
Chuyện thật quá... Mình thích lắm. Mờ nhiều lỗi quá :)
Tên nhân vật lộn xôn nà, đầu câu khi thì "-" khi lại dấu ngoặc kép, ...
Nói chung, đọc vẫn rất lôi cuốn ^^
 

Cục Tẩy

-Tẩy-
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/12/13
Bài viết
2.246
Gạo
253,0
Tui phát hiện mấy chương đầu trình bày đúng chuẩn, mấy chương sau toàn là lỗi không nhé nàng. :P.
 
Bên trên