Chương 3: Gặp lại anh có phải là điều may mắn nhất ?
Lên xe khoảng một lúc, cô nhìn lên chiếc gương phía trước, rồi một cách nhanh chóng, cô búi gọn mái tóc mượt mà, óng ả lên, kèm theo một chiếc kính to có thể che khuất khuôn mặt xinh xắn. “OK, được rồi, đi học thôi”- Cô thầm nghĩ.
-Bác Thiên dừng lại ở đây đi ạ.- Bởi vì cô không muốn bị mọi người soi mói nên kêu bác Thiên dừng xe lại cách trường một khoảng không mấy xa lắm.- Ở đây, được rồi.- Xe dừng lại cô liền xuống xe, tránh để người khác nhìn thấy.
-Cô chủ như thế sao được, ông chủ kêu tôi phải tận tay đưa cô đến trường. Cô như thế, tôi sẽ bị mắng mất.- Bác Thiên lo lắng.
-À, không sao đâu, cháu sẽ nói với ba cháu, bác không cần lo lắng đâu ạ. Với lại… sau này bác gọi cháu là Khả Di là được rồi ạ, không cần bác gọi cháu là cô chủ đâu. Bác lớn tuổi hơn cháu nhiều thế mà, kêu như vậy thật không phải…- Cô cười ngượng ngùng.
Bác Thiên nghe thế, liền kinh ngạc một tí rồi lại thôi. Cô liên nói tiếp: “ Thôi cháu đi học nha bác…”- Nói rồi cô đi khuất trong đám đông.
Trường cấp ba Thiên Dũng.
“ Đây là ngôi trường của cậu mình sao? Chà, coi bộ to thật nhỉ, toàn siêu sao không chứ. Chắc kì nghỉ lần này của mình có vẻ vui à nha, hì..hì”
Cô cười rồi bước thật nhanh tới phòng hiệu trưởng. “Rầm”, mở cửa một cách mạnh bạo, cô bước vào với một ánh mắt hớn hở.
-Chào cậu, con mới về, hì hì…
Chén nước của hiệu trưởng vừa đưa tới miệng, sau khi nghe tiếng mở cửa của cô, nước trà trong chén đã bị vơi dần đi gần hơn một nửa. “ Con nhỏ chết tiệt nào vậy”- Thầy hiệu trưởng chửi thầm trong bụng.
-Trò là ai, vào phòng hiệu trưởng mà không biết lễ phép à…- Thầy hiệu trưởng vừa tức giận, định dạy cho cô một bài học. Vừa lúi húi lau vết nước trà đổ lên áo.
-Haizzz…,cậu thật không nhớ con là ai à ??- Cô chán nản, thở dài…
« cái giọng nói này.. », thầy hiệu trưởng ngước mặt lên, nhìn thật kĩ gương mặt của cô.
-Khả Di…Là con sao..- Thầy hiệu trưởng có cảm giác ngờ ngợ như nhận ra cô là ai.
-Haizz, con chứ ai, cậu thật sự không nhớ ra con rồi…- Cô cười như mếu.
Hiệu trưởng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ « Nào nào, lại đây dạo này con có khỏe không ? »
-Con dạo này rất khỏe là đằng khác… nhưng mà con tưởng cậu định hỏi thăm ai đó chớ…- Cô kéo dài giọng nói như muốn chọc tức hiệu trưởng ,trông rất đáng yêu.
-Ờ thì….-Hiệu trưởng lúng túng không biết trả lời cô như thế nào cho thỏa đáng.
- Dì Hoa dạo này rất khỏe, nên cậu không cần phải lo lắng đâu nhé, hì hì…- Biết ý của cậu, cô đành nói ra.
Nghe thế, hiệu trưởng ngượng ngùng, mặt lại đỏ lên… « Thôi con không chọc cậu nữa đâu, à mà con nghe ba nói ba đã báo với cậu là con về nước rồi mà… ?»- Cô thắc mắc hỏi.
-Báo thì tất nhiên thì báo rồi… nhưng con xem con cải trang như thế thì ta nhận ra con à.- Hiệu trưởng bắt đầu càu nhàu cô – Khuôn mặt tự nhiên đâu lại không để, tự nhiên lại đeo cái mắt kính to đùng này này nè…
- Thôi, được rồi, con biết rồi mà. Con mới về mà cậu cứ càu nhàu con hoài thế…Mà lớp con là lớp mấy vậy cậu ?
- À lớp 12a1, xếp cho con lớp cao cấp nhất đấy…Chẳng nhẽ là xếp con vào lớp 11 rồi, nhưng bây học thế thì cũng chán, thôi cho bây lên học lớp 12 luôn cho lẹ…
- Cậu ơi, thôi thì đằng nào cũng học lại mà…Buồn chết đi được..-Cô lại bắt đầu càu nhàu.- Thôi, con về lớp nhé.
- Khoan- Hiệu trưởng liền ngăn cô lại- Con đợi tí, tí nữa có đứa dắt con lên.
-Ba, gọi con có chuyện gì không chứ…Mệt quá- Một cậu thanh niên chững chạc, nhưng lại ra dáng ăn chơi vô cùng.- Hử ?? Ai đây ba ??.- Cậu thanh niên thắc mắc hỏi.
Cô quay ngoắc lại, nhìn cậu thanh niên rồi mừng rỡ- Này mới có mấy năm mà quên mất chị đây rồi à. Thiên Tuấn ?
-Hả .. ? Khả Di, sao chị lại ở đây ? Chị về nước lúc nào thế ?
Thế là, hai người trò chuyện quên mất cả thời gian luôn.
-Này, hai cô cậu, tới giờ vào lớp rồi kìa.- Hiệu trưởng nhắc nhở, giọng nói cũng trở lại dáng vẻ nghiêm khắc hàng ngày.
Nghe thế, cô nhìn hiệu trưởng gật đầu một cái, rồi tiếp tục cuộc trò chuyện với Thiên Tuấn… Hai cô cậu này đã bỏ lơ mất ông hiệu trưởng già kia rồi.
Lớp 12a1
-Thôi, chị vào lớp nhé !- Cô mỉn cười rồi bước vào lớp.
Thấy thế, Thiên Tuấn bất chợt nói: “Em ở lớp dưới, có gì thi gọi em nhé…Số điện thoại của em nè 09xxxxxxx.” Trao đổi xong xuôi rồi ai về lớp nấy.
Thiên Tuấn thật ra là cùng tuổi với cô nhưng xét theo vai vế thì cô lại lớn hơn một chút. Hai chị em cô cũng rất thân với nhau nhưng từ khi cô sang Pháp thì lại ít khi liên lạc với nhau lắm! Nếu có thì chắc cũng dăm ba vài câu rồi lại thôi. Nhưng nhân dịp về đây, thế nào cô cũng rủ Thiên Tuấn đi chơi một buổi cho thỏa đáng.
Cạch… Mở cửa bước vào lớp, trước mắt cô đều là những thanh nam nữ tú vô cùng xinh đẹp, hàng diễn viên teen mới nổi hoặc đã có tên tuổi rực rỡ trong giới nghệ sĩ….Đây đúng là lóp hạng nhất thật đấy.
-Em là học sinh mới à.- Người phụ nữ, ăn mặc lịch sự tao nhã cất tiếng gọi hỏi nhưng trong giọng nói lại có tiếng chanh chua, xem thường.
-Vâng ạ…- Cô lén lút nhìn gương mặt của cô ta.
-Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em, sau này có gì cứ hỏi, tôi sẽ giúp đỡ- Từ giọng nói xem thường lúc nãy, cô ta đã chuyển sang giọng nói lạnh lùng cũng có phần chán ghét.
- Cả lớp im lặng …Giới thiệu với các em đây là học sinh mới của lớp ta.- Người phụ nữ này chỉ nói loa hoa cho xong chuyện rồi lại thôi.
- Mình tên là Huỳnh Khả Di, học sinh mới. Sau này xin các bạn giúp đỡ.- Cô cười cười.
-Nhà bạn làm nghề gì thế??- một nữ sinh bắt chuyện
- À, mình…
- Sao bạn lại vào được trường này?...
- Thật ra mình…
-Chắc nhà bạn cũng giàu lắm nhỉ?
-…
Thế rồi nhiều câu hỏi dồn dập, liên tiếp tấn công cô… cô chưa kịp trả lời câu này lại có câu khác chen vào, khiến cô vô cùng tức giận.
“Khoan”- Cô hét lên, không gian bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Tôi nhận được học bổng nên mới vào được trường này, vậy thôi, còn mấy câu hỏi khác.. tôi không có phận sự trả lời mấy bạn”- Cô quay ngoắc lại hỏi giáo viên chủ nhiệm “ Chỗ ngồi em ở đâu cô”…
“À, chỗ ngồi của em ở dưới kia”- Giáo viên chủ nhiệm cũng hết sức bất ngờ khi mà cô dám hét toáng lên như thế.
Trở về chỗ ngồi, không khí xung quanh cũng ồn ào trở lại như chưa có chuyện gi vừa xảy ra
-Chào bạn, mong bạn giúp đỡ- Cô mở lời với người con trai ngồi bàn bên cạnh.
-Ừ..- Nghe giọng nói này, người con trai lại cảm thấy thật quen thuộc liền ngước mặt lên.
Khi ánh mắt chạm vào nhau, cảm xúc trong tim của ai đó lại bắt đầu dâng trào.
“Thì ra là anh ấy, ngồi bàn bên cạnh nữa chứ, thật may mắn”. Trái tim của ai lại bắt đầu loạn nhịp. Cũng là trong khi khoảng khắc hai người gặp nhau lần đầu ở Pháp, cô đã có một chút hi vọng, cũng có một chút gì đó gọi là mong đợi. Dù đó chỉ là một niềm hi vọng vô cùng nhỏ bé nhưng cô vẫn cứ mong ước. Đó là mong ước: được gặp lại anh…