Tình yêu Lỡ say mê hương vị Cider - Cập nhật - Việt Hà

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chương 10:

(Chương truyện có tham khảo thêm vài trang web và blog du lịch trên mạng)

Chập tối, hai người cùng nhau đi ăn, thay vì chọn “sao-khảo” (đồ nướng) như Khoa đề xuất, thì Minh đã nghiên cứu và chọn món lẩu cá cay tê tái. Minh vốn không ăn được cay lắm, nhưng với thời tiết lạnh lẽo và không khí huyền bí của Trấn cổ. Thách thức vị giác cũng là thú vui. Cá tươi mới mang theo vị ngọt bùi thắm đượm, cùng gia vị cay nồng , kèm cơm trắng nóng hổi, thêm phần rau xào và nước chấm ngon miệng. Vừa xuýt xoa và thưởng thức món đủ sắc, đủ vị, đủ hương quá tuyệt vời rồi!

Biết Minh là tín đồ của các thể loại bánh, nên Khoa đã tìm hiểu rồi kéo cô đi kiếm đủ loại, từ bánh gạo nếp, bánh tép, bánh bao… Nếu Khoa không ngăn cản nói để mai còn có cái mà thưởng thức, chắc dù no Minh vẫn vì luyến tiếc mà mua hết về phòng nghỉ.

Sau đó, họ mới chính thức lang thang khắp ngõ ngách để thăm thú và chụp hình. Đứng trên cầu Tuyết Kiều với thiết kế xưa cũ, xa xa vài mái thuyền phủ màng tuyết trắng đang lững lờ trên sông, hai bên đường còn có những ngôi nhà gỗ nâu đỏ trầm mặc. Minh ngỡ như chính mình đang lạc trong bộ phim Bao Thanh Thiên ngày nhỏ từng đam mê vậy. Một nơi đẹp nao lòng, lại không cách mình qua xa, mà đến tận bây giờ mới được thưởng thức, cô cần bổ sung lại kiến thức du lịch thôi nhỉ.

Minh phát hiện ra, ở Trấn cổ chẳng có đất dùng cho tiếng Anh, thay vì tiếng Trung, họ còn dùng cả tiếng dân tộc, vùng miền. Vì có chuẩn bị, nên cô đã tải app Pleco, từ điển tiếng Trung có sẵn, để tra từ và đưa cho người bản xứ, phòng khi diễn tả không được thứ mình muốn nói. Nhưng cũng chẳng có cơ hội sử dụng nốt, bởi không giống vốn tiếng Trung ‘phọt phẹt’ nghe hiểu mấy bài hát yêu thích của cô, Khoa giao tiếp khá thành thạo. Hầu hết anh có thể trao đổi, nghe hiểu, dù nhiều lúc gặp từ khó anh sẽ chau mày suy nghĩ một hồi, thì rồi cũng có thể gật gù hiểu ra khi họ tận tình giải thích thêm.

Đứng ở đầu Cầu Đá Nhảy, nhìn sang phía bên kia sông, giọng anh trầm trầm bên tai, êm dịu:

- Nghe nói cầu này thăng trầm lắm, nước lũ cuốn trôi, rồi hư hại trong chiến tranh, thế mà người ta vẫn quyết khôi phục lại nguyên vẹn đấy. Em muốn đi qua không?

- Anh, đi trước đi, em theo anh!

Một câu ‘em theo anh’ giống như hũ mật, đổ tràn ngập trái tim Khoa. Dù biết lời chẳng mang ý tứ sâu xa, mà anh cứ cảm thấy ngọt ngào vậy đấy. Nhận lấy máy ảnh trên tay Minh, Khoa nắm tay cô, đi về phía trước. Đêm đông lạnh lẽo, tuyết phủ đầy không khí liêu trai. Nước sông Đà Giang uyển chuyển gợi xúc cảm, cô nắm tay anh, giao phó và an tâm. Họ cùng nhau từng bước sang bờ bên kia, như xông vào giữa dòng sông hiu quạnh chẳng màng sợ hãi. Tay anh dần buông lỏng, cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn bóng lưng đang bước qua vài bậc đá nữa. Học điệu bộ cô lúc trước, anh xoay người, điều chỉnh máy ảnh chụp cô gái nhỏ phía sau. Thần thái phóng khoáng pha chút bẽn lẽn như thiếu nữ đôi mươi, dưới ánh đèn lung linh đủ màu sắc từ khắp nơi hắt về, mái tóc buông xõa giữ lại hơi sương ẩm ướt còn phiêu dật trong gió. Khuôn mặt vốn trắng, giờ ửng hồng, thêm đôi môi son màu đỏ rượu quyến rũ giữa không gian đầy bí ẩn, ma mị và hấp dẫn. Đặc biệt, cặp mắt long lanh mang theo ý tứ vui vẻ hạnh phúc khiến lòng anh tĩnh lặng. Cuộc sống vốn ngao du mạo hiểm của anh, bỗng chỉ muốn dừng ở khoảnh khắc này, bên cô an yên tự tại!

- Anh yêu em!

Rất vô thức bật thốt ra câu tỏ tình từ đáy lòng, giữa dòng sông, anh từng bước lại gần với trái tim đang lạc nhịp của Minh. Nắm hai tay cô, nhìn sâu vào mắt cô, trải lòng:

- Anh đã nói em không cần hồi đáp ngay, nhưng nếu có thể. Hãy suy nghĩ đến anh, một chút thôi, được không?

- Ừm…

Minh ngập ngừng cúi đầu, nhìn bóng hai người cùng ánh điện vàng, đỏ chập chờn trong mặt nước, cô nhỏ giọng:

- Thực ra, mấy hôm nay em đều nghĩ đến anh mà.

Giọng cười trầm thấp khẽ vang lên, anh chủ động ôm lấy thân hình mảnh mai. Như một bức tranh thủy mặc đang mộc mạc bỗng trở nên sinh động. Giữa Cầu Đá Nhảy vốn tĩnh lặng và cô đơn, vì họ nhẹ ôm lấy nhau mà cả không gian như tràn ngập yêu thương, hạnh phúc. Có lẽ, ngay chính người trong cuộc, cũng không khi nào quên nổi xúc cảm ‘vô danh’ của giây phút này!

*

Tuy đã về đêm, nhưng ở Trấn cổ cũng không chút buồn tẻ như vẻ ảm đạm vốn có. Đèn thắp sáng và nhạc từ các quán Bar, quán cà phê vẫn vọng lại, thường là nhạc đồng quê Âu Mĩ của thập niên cũ hoặc vài bài nhạc Hoa lâu đời. Đi bộ dưới lòng đường, giữa màu rêu phong, và mênh mông sông nước, sắc đỏ của đèn lồng treo lơ lửng trên những mái hiên còn đọng sượng nặng trĩu, tác động mãnh liệt vào thị giác, góp phần tăng thêm tiết tấu cổ đại nơi đây. Họ cùng nhau nắm tay dạo qua từng góc phố, cây cầu và thưởng thức những món ăn mới lạ. Hai ngày sau họ ghé Trương Gia Giới, đương nhiên không thể bỏ qua cây cầu thủy tinh dài nhất thế giới được. Cây cầu nối hai ngọn núi với nhau, lơ lửng và đẹp… rùng rợn. Nhất là những tiếng hét thất thanh đang vang vọng đâu đó, càng khiến nó trở nên ‘hùng vĩ’ hơn bao giờ hết.

Mỗi ngày, Glass Brigde chỉ cho phép tám nghìn người tham quan, cây cầu dài bốn trăm ba mươi mét, đặt ở độ cao ba trăm mét, được ghép từ chín mươi chín tấm kính trong suốt. Từ trên cầu, có thể ngắm được toàn cảnh đỉnh núi Trương Gia Giới, nhưng cảnh sắc ngoạn mục này thật sự không dành cho ai đó yếu tim. Minh nắm lấy góc áo phao của Khoa, giật giật đợi anh nhìn lại.

- Em sợ à? Sao lúc mua vé không nói với anh?

- Ừm, em hơi sợ độ cao.

- Vậy xuống nhé?

- Lên tới đây rồi…

Ngập ngừng một lúc cô nhìn bàn tay mình vẫn trong tay anh, nhẹ nói:

- Anh đi chậm thôi, em theo anh. Anh hát cho em nghe bài gì đó. Được không?

Minh thấy nụ cười Khoa lúc này tương đối khó hiểu, nhưng anh vẫn bước chậm lại, còn kéo tay cô, choàng vào cánh tay mình.

- E hèm… bắt đầu nào… Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng…

Thấy Minh bật cười khi mình vừa cất lời hát, Khoa quay sang nhìn cô, tự tin nói:

- Trên đất Trung Quốc, cứ hát bài về Bác cho hùng hồn. Nào mang theo niềm tin của Bác, chúng ta tiến lên.

Sau đó, một tay anh đưa thẳng về phía trước, kéo cô đi và thật sự tiếp tục:

- Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng, lời Bác nay đã giành chiến thắng huy hoàng, ba mươi năm đấu tranh giành toàn vẹn non sông, ba mươi năm dân chủ cộng hòa kháng chiến đã thành công…

Giữa ngàn khuôn mặt xa lạ chẳng quen biết. Anh mặc chiếc áo phao đen tuyền dài quá gối, đầu đội mũ len, cổ cũng quàng khăn len, tất cả đều cùng một đôi với đồ trên người Minh. Đôi giầy được dấu trong ‘găng tay giày’ theo quy định, hòa mình với không gian hùng vĩ của vạn vật nơi đất khách quê người. Giọng anh đặc biệt hào hùng và rõ ràng, khiến vài cặp mắt xung quanh tò mò. Minh híp mắt cười, nắm chặt tay anh, như được truyền nhiệt huyết và năng lượng từ anh, cô cũng cất giọng:

- Việt Nam, Hồ Chí Minh. Việt Nam, Hồ Chí Minh. Việt Nam, Hồ Chí Minh. Việt Nam, Hồ Chí Minh!

Đất trời thênh thang, dưới chân là vực thẳm, trên đầu là mây xanh, họ cùng cười vang dù xung quanh là tiếng gào thét sợ hãi, thứ ngôn ngữ lạ lẫm, hay sự khó hiểu của mọi người. Khi sang đến bên kia cầu rồi, Khoa chợt ghé tai Minh thầm thì:

- Anh ‘nghe nói’ Ngọc từng đi Hà Bắc (một tỉnh ở phía bắc Trung Quốc) cùng em.

Minh chợt khựng người, chưa bắt kịp tiết tấu đã lại nghe anh tiếp:

- Hình như cầu đáy kính ấy cao bốn trăm năm mươi mét, còn cao hơn ở đây cả một trăm năm mươi mét đấy. Bức hình đẹp thế, anh thấy em cười rất tươi. Cả cờ líp hai người quay lại nữa… quá phấn khởi ý.

Lập tức, hai má Minh chuyển hồng, làm khuôn mặt trắng nõn càng đáng yêu, vẫn màu đỏ rượu trên đôi môi quyến rũ đang hơi mím, mắt khẽ chớp liên hồi như để tìm lời nói thích hợp. Ầy, ai nghĩ anh ấy biết cô từng đi núi Lang Nha để tham quan cầu đáy kính cùng Ngọc cơ chứ. Bỗng một vòng tay quàng qua thân hình lùm xùm trong áo phao, giọng nói thầm thì bên tai Minh:

- Vì nhìn thấy bức ảnh ấy, anh mới nhận ra em. Nhận ra em, nên anh mới trở về Việt Nam.

Minh ngẩn người phân tích dữ liệu, là sao nhỉ? Còn chưa kịp hiểu, Khoa đã tách khỏi người Minh, nhìn thẳng vào đôi mắt cô đang ngạc nhiên.

- Sự thật đấy. Em không tin à?

- Không phải, mà… em không nghĩ ra nổi.

Giọng anh nhẹ bẫng, dốc bầu tâm sự:

- Anh cũng chẳng nghĩ ra nổi. Nếu biết em là em gái Ngọc sớm hơn thì tốt rồi.

- Chúng ta gặp nhau lần đầu khi nào thế?

Vô thức, Minh ôm lấy hông anh, giữa không gian bao la rộng lớn, lạnh lẽo và kì vĩ, lòng người ta cũng dễ sinh ra rung cảm. Ví dụ khuôn mặt chân thật của Khoa đang gần trong gang tấc, khiến trái tim cô muốn nổ tung, hồi hộp và chờ đợi từng lời anh nói:

- Lúc nào đó, khi chỉ anh là người có thể ảnh hưởng được tới tâm trạng em. Anh sẽ kể cho em về ngày hôm ấy. Em tỏa sáng trong mắt anh như thế nào. Còn bây giờ, em hãy cứ nhìn anh của hiện tại trước đã. Nhé!

Ánh mắt anh chất chứa cả trời tâm tư không nói thành lời, môi anh tiến gần lại, trong sự sững sờ của Minh, Khoa chạm nhẹ đôi môi lành lạnh lên trán cô. Tiếng anh trầm thấp cười, lại tỏ tình:

- Anh yêu em!

- Mình…

- Không thử đâu nhé. Nếu khi nào em thật sự có tình cảm với anh, chúng ta yêu. Thử rồi, em bảo không hợp. Anh biết tính sao.

Anh vẫn thẳng thắn đối chất với ánh mắt Minh, đúng vậy, yêu là yêu, chứ nào có cái gì gọi là thử yêu. Nhưng… nếu trái tim đang đập thình thịch thế này mà không phải yêu, vậy như nào mới gọi là yêu?

Vì đi giày thể thao, nên Minh chỉ cao quá vai Khoa một chút, cô phải kiễng chân lên, hai tay ôm lấy má anh. Căng thẳng nhìn chằm chằm môi anh, hít một hơi thật sâu như thể lấy dũng khí, rồi môi đỏ ‘mổ’ nhẹ vào môi anh, mắt chớp liên hồi. Vừa định rời ra, anh đã siết chặt vòng ôm hơn. Cơn gió lạnh lẽo từ độ cao chót vót thổi vù vù bên tai, cũng chẳng thắng nổi nhiệt thành nơi anh. Một tay anh giữ gáy, một tay ôm má cô, Khoa kéo Minh lại, chạm đến lý trí đang nghiêng ngả bằng một nụ hôn nâng niu, khắc khoải. Ở nơi chông chênh giao thoa giữa đất trời, hơi thở hòa quyện, xóa tan mọi khoảng cách, rào cản, đẩy rung cảm lên đến đỉnh điểm, vỡ tan, ngập tràn mùi vị hạnh phúc. Rồi! Cô yêu anh rồi!

Minh chôn sâu khuôn mặt vào trước ngực anh, giọng trong trẻo quẩn quanh thính giác Khoa:

- Giả vờ sợ, để nghe anh hát thôi. Em nghe nói anh hát hay. Hôm nào hát bài khác cho em nghe nhé.

- Được, để anh về tìm bài hợp tình hợp cảnh. Hát cho mình em nghe.

Suốt đường về, một người vui vẻ cố nén cười, một người thì e dè ngại ngùng luôn cúi mặt. Sau chuyến đi, mối quan hệ ‘anh em bạn bè’ tiến lên bước mới. Ngày ngày họ vẫn cùng nhau đi làm, tan sở, đi siêu thị và cùng nấu nướng. Trong công ty cũng là muôn vàn lời đồn đại, về việc giám đốc và thủ quỹ ‘hình như’ đang yêu đương. Tất nhiên dù mùa đông ngoài kia xuống đến ba, bốn độ, hay trong này bàn tán nóng hổi đến cả trăm độ, cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến ấp áp của đôi trẻ. Bên nhau rất ‘vô tư lự’ không có gì cần suy nghĩ hay xem xét. Đây chính xác là thời gian đẹp nhất khi bắt đầu một mối tình.
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chương 11:

Mọi chuyện đều ổn cho đến hôm Khoa phải đích thân đi bàn hợp đồng. Ngày cuối đông, Minh lại nổi hứng chạy xe máy đi làm thay vì đi taxi cho đỡ lạnh. Thường thì Khoa sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng, nhưng hôm nay vì vội cùng Tiến chuẩn bị tài liệu và hợp đồng lại cho hợp lý, nên Minh tự giác lo cho bản thân mình. Chẳng ngờ, chỉ dừng nép bên lề đợi mua bánh mì thôi, mà cũng bị quệt xe. Tận mắt nhìn chiếc xe hơi năm chỗ lao ầm ầm về phía mình qua gương, đầu óc Minh bỗng trống rỗng không vận hành nổi. Chỉ một cái chớp mắt, gương xe ô tô va chạm mạnh với tay lái, hất bay cả xe lẫn người lên vỉa hè trong tiếng tri hô của người xung quanh. Chiếc xe kia chậm dừng, và Minh nhìn thấy một cánh tay thò ra ngoài, chỉnh gương chiếu hậu vừa bị ập vào do va chạm. Sau đó… chiếc xe nhanh chóng ‘vọt’ thẳng. Mọi người đang chờ đợi kẻ gây tai nạn xuống xem người bị hại, lại bị màn này làm cho ngạc nhiên ngơ người. Đến tận khi chiếc xe hơi đã mất dạng, tiếng chửi rủa bất mãn mới xôn xao trở lại. Chủ tiệm bánh mì chạy tới dựng xe Minh lên, muốn đỡ Minh dậy nhưng tay cô có vẻ bất tiện. Chắc do khi ngã chống khủy tay xuống đất nên bị thương. Vừa lúc có chiếc taxi dừng lại, bác tài xuống xe, nhẹ nhàng đỡ Minh rồi nói:

- Đi bệnh viện thôi, cháu gửi xe ở đây đi.

Cũng chỉ còn cách ấy, Minh gửi xe ở tiệm bánh mì rồi ngồi vào taxi tới viện kiểm tra. Nhưng vừa vào phòng phòng cấp cứu, Minh đã khựng người vì thấy Trung đang ngồi ở bàn khám bệnh. Cánh tay tê rần bỗng chẳng còn cảm giác, người qua lại cũng như không có. Chỉ tồn tại duy nhất hình ảnh áo blouse trắng năm xưa phất phơ trong tầm mắt. Ngày ấy, Minh thích nhất là nhìn Trung lúc anh làm việc.

- Sao em tới đây? Tay em sao thế?

- Em bị đụng xe...

- Tới đây nào.

Trung gấp lại quyển sổ trước mặt, nhờ bác sĩ khác trực thay, rồi tự mình vội vàng đưa Minh đi chụp X-quang, làm thủ tục cần thiết. Minh yên lặng, lẽo đẽo theo phía sau anh, nhìn bóng lưng ấy mới phát hiện, Trung gầy hơn trước rất nhiều, xanh xao và dáng vẻ hiu quạnh. Chụp phim xong, khi Trung còn đang trao đổi với bác sĩ, thì Khoa gọi điện thoại tới.

- Anh nghe Tiến nói em xin nghỉ nửa ngày. Có chuyện gì à?

- Em đang ở bệnh viện, bị đụng xe.

- Có sao không, em ở bệnh viện nào?

Giọng Khoa gấp gáp vọng lại, làm Minh yên tâm hẳn. Cô nói địa chỉ cho anh, rồi cúi đầu mân mê điện thoại. Hẳn là mối tình đầu luôn sâu nặng, bởi trái tim đã không còn rung động, thì gặp lại vẫn có cảm giác đau lòng khi người ta sống chẳng vui vẻ. Còn trẻ, Minh đã từng lầm tưởng mình có thể cùng Trung gánh vác, giúp anh chăm sóc cô em gái anh nâng niu. Lại chưa từng thử hỏi, có ai nguyện để cô gánh vác hay không.

- Em vào trong đi, đặt nẹp nhé.

Minh ngẩng lên, đối diện với ánh mắt đã kịp yên ả của Trung, rồi lại cúi đầu hỏi:

- Vết thương sao ạ?

- Xương cổ tay bị nứt. Vẫn nên nẹp một thời gian, hạn chế vận động tối đa cho tay. Đừng lo, trong đó đều là bạn anh. Vào đi, anh đợi ở đây.

Gật đầu, Minh đứng lên vào phòng thủ thuật. Cô không lo lắng, cũng không quá đau đớn, chỉ là đầu óc đang mông lung đâu đó rất xa xôi. Cho đến khi ra ngoài, Trung vẫn đang yên lặng chờ đợi. Hình như đây là hình ảnh dạo này cô hay bắt gặp. Có lẽ, cô cần nói chuyện với Trung rõ ràng hơn về việc tình cảm đã kết thúc.

- Anh này, chúng ta không trở lại được đâu. Em đang quen người khác rồi. Khi anh tin tưởng My, rời đi và kết hôn cùng cô ấy, em đã dập tắt hết mọi mơ ước chúng ta từng xây dựng rồi. Dù lý do là gì, với em đã không còn quan trọng nữa.

Ngừng một lúc, như để Trung phân tích rõ câu nói vừa rồi, xong cô mới tiếp:

- Gặp lại anh, thấy anh buồn rầu em cũng không đành lòng. Nhưng đó không còn là chuyện em quan tâm nữa. Chúng ta đã lựa chọn bước đi trên hai con đường riêng biệt, em tuyệt đối sẽ không đi lại đường cũ đâu. Hơn thế, tình yêu năm ấy, đã sớm kết thúc rồi. Nên anh tự lo tốt cho cuộc sống của mình đi. Nhé!

Trung ngẩng nhìn lên cô gái đang dứt khoát đâm nát trái tim mình, anh như nghẹt thở và đầu óc trống rỗng. Đúng vậy, Minh rất rõ ràng. Sẽ không đánh đồng tình yêu và lòng thương hại hoặc ơn huệ. Cô ấy mạnh mẽ, đã lựa chọn thì rất kiên trì và khó thay đổi. Trung biết! Giống như Minh nói, mọi chuyện liên quan đến Trung, cô ấy đã không quan tâm cũng chẳng muốn biết. Với Minh, Trung chỉ là một người đã từng quen mà thôi.

- Nhưng chúng ta… còn chưa nói chia tay mà.

Cố níu kéo chỉ khiến tình hình thêm tệ hại. Như đã tới điểm mấu chốt, Minh càng thẳng thắn không chút nể mặt:

- Vậy anh nghĩ một gã đàn ông, chưa chia tay em, lại đi kết hôn cùng người phụ nữ khác. Còn gì để phân vân nữa không? Em muốn hỏi, nếu My sống thêm mười năm, ba mươi năm. Chẳng lẽ em cứ đợi hai người ràng buộc từng ấy thời gian à? Hơn nữa, em cũng không mong cô ấy chết đi để anh quay về.

*

Khi Khoa chạy tới nơi, len vào mắt anh là khung cảnh Minh đang cúi đầu nhìn Trung ngồi ở ghế đá, môi mấp máy nói gì đó. Tay đang treo trước ngực, cũng không ảnh hưởng tới nét đẹp của Minh. Chiếc áo dạ đỏ bắt mắt, làm tôn lên nước da trắng hơi tái nhợt. Một lần nữa, lại là đôi giày đỏ anh chọn… nhất định phải vứt đôi này đi mới được, không hợp phong thủy. Dạ dày trống rỗng vì phải chiến đấu với vị chua, bắt đầu tiết axit khiến Khoa khó chịu. Cả vùng bụng nóng rát, nhộn nhạo. Cảm giác sôi sục vì men táo bào mòn bao tử không thương tiếc. Khoa ấn mạnh tay vào bụng, những mong lấn át được cảm giác muốn trào ngược. Anh nhíu mày tựa lưng vào tường hít thở, đến khi tự thấy đỡ hơn, Khoa mới đi gần lại phía Minh.

Đôi mắt Minh nhìn anh rất sáng, long lanh và nhẹ nhõm. Khoa chẳng quá bận lòng họ vừa nói gì cùng nhau nữa. Gặp Minh rồi anh chỉ chăm chú quan sát xem cô có đau đớn gì không. Rồi nhìn chằm chằm tay đang bị nẹp và treo trước ngực, Khoa nắm chặt bàn tay kia của Minh như sợ chỉ buông lỏng là cô sẽ biến mất. Minh bỗng nhoẻn cười nhìn chiếc cà vạt đã bị nới lỏng, nói với Khoa:

- Em không sao, chỉ bị rạn xương chút thôi. Qua một thời gian sẽ đỡ. Đừng lo!

Mùi thuốc tẩy đặc trưng của bệnh viện khiến người ta gay mũi, hành lang thì hối hả người qua lại. Khoa im lặng, nhìn khuôn mặt hơi tái, ánh mắt anh mênh mang, sâu thăm thẳm.

- Kiểm tra hết chưa?

- Xong rồi, mình về thôi anh.

- Không cần theo dõi thêm à?

- Em kí giấy về rồi. Về nghỉ ở nhà cho thoải mái, ở lại viện em thấy hơi bất tiện.

Trung bỗng bật cười cay đắng, thành công phá vỡ vỏ bọc vô hình của mình trước hai người ‘tình chàng ý thiếp’. Trước đây, Minh không hề nói vậy. Cô đã từng ăn ngủ ở bệnh viện cả ngày, mỗi khi nhàn rỗi, để đợi Trung tan làm. Chưa từng khó chịu hay ca thán! Trung đứng lên, đưa cho Minh túi thuốc, bất đắc dĩ dặn dò:

- Trong này anh ghi rõ nên sinh hoạt ăn uống như thế nào rồi. Làm theo cho nhanh khỏi. Đừng quên uống thuốc đúng giờ. Và…

Sau lớp kính cận, đôi mắt Trung khẽ biến đổi mà Minh không nhận ra, môi Trung cũng hơi nhếch:

- Nhớ tái khám đúng hẹn.

Rồi Trung gật đầu, xoay bước, xỏ hay tay vào túi áo blouse trắng, đi thẳng. Khoa vẫn nhìn theo bóng dáng kia, nheo mắt. Bệnh viện này không phải gần nhất so với tiệm bánh mì kia. Thậm chí, còn có thể nói là khá xa nữa.

- Em đi gì tới đây vậy?

- Em đi taxi, xe máy còn để ở tiệm bánh mì nữa.

- Chút nữa anh nói Tiến đi lấy về cho, dù sao ông chủ đều quen cả. Taxi tự đưa em tới đây à?

- Ừm, em cứ ngồi vào, rồi xe chạy tới đâu thì chạy thôi. Mình về đi, em mệt rồi.

- Ra xe thôi, đưa túi cho anh nào.

Nhận lấy túi xách từ vai Minh, trong đầu Khoa vẫn không xóa nổi nụ cười chợt lóe của Trung vừa rồi. Ánh mắt, rất nham hiểm và khuôn mặt không hề hiền lành, mang theo nét đe dọa rõ rệt. Ài, hi vọng chỉ là anh nghĩ nhiều mà thôi!

*

Về nhà, sắp xếp cho Minh xong, tranh thủ lúc quay về nhà lấy nguyên liệu nấu ăn, Khoa gọi một cuộc điện thoại.

- Lâu rồi không gặp, khỏe không?

Giọng nam cứng cỏi từ phía kia vọng lại:

- Tạm, dạo này ở đâu?

- Đang ở Hà Nội đây, sáu tháng rồi, mà bận quá, chưa tìm ông.

- Công việc ổn không?

- Có việc nhờ ông đấy. Ông quen biết trong ngành, giúp tôi tìm hiểu vài chuyện với.

- Sao, có chuyện gì rồi. Phức tạp không?

- À, không. Chỉ là muốn cẩn thận thôi.

Sau đó, Khoa nói với Quân về việc xảy ra hôm nay, nhờ Quân giúp tìm người gây tai nạn bỏ chạy, tiện thể tìm luôn người lái taxi hỏi vài chuyện. Quả thật, đầu óc Khoa quá ám ảnh nụ cười nhếc môi của Trung hôm nay rồi. Thêm ánh mắt đục ngàu khi Trung tuyên bố bất chấp mọi cách để Minh trở về bên cạnh anh ta, cứ lởn vởn trong trí nhớ Khoa. Thật căng thẳng quá!

- Được rồi, sẽ mất vài ngày đấy.

- Không sao, có kết quả là được. Số máy móc ổn chứ. Ngày mai tôi cho người qua kiểm tra, bảo dưỡng nhé.

- Để tôi nói với viện trưởng, hai hôm nữa hẵng qua. Khi đó tôi rảnh, đi cùng luôn.

- Ô kê. Nhớ chuyện của tôi nhé. Hôm nào có thời gian thì gặp nhau chút.

- Ừm, tính sau đi, bạn tôi đang nằm viện. Cũng ngã xe, có người cố ý đụng vào. Để tôi tìm hiểu hai vụ luôn.

- Dạo này trào lưu à.

- Chỗ tôi có chút đặc thù, ông biết mà, nên cẩn thận vẫn hơn.

- Vậy được, nhờ cả vào ông đấy. Gặp sau nhé.

- Ừ, gặp sau.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Quân, Khoa mang ít nguyên liệu xuống nhà Minh bắt đầu nấu nướng. Xong xuôi, anh mới gõ cửa phòng gọi Minh ra ăn cơm, nhưng lại chẳng thấy động tĩnh gì. Mở hé cửa, Khoa thấy Minh đang ‘chìm nghỉm’ giữa đống chăn to sụ. Lần đầu bước vào phòng cô, anh tỉ mỉ chạm vào từng vật trang trí be bé. Tất cả đều mang theo hơi thở quen thuộc của Minh. Khoa bật cười khi thấy trên bàn làm việc đang bật đèn, có chậu cây nha đam nhỏ, xanh mướt. Cô nàng này cũng thân thiện với môi trường lắm đây. Ngày mai phải tìm một cây tương tự thế này, để ở chỗ làm của cô mới được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lộ ra, cánh mũi nhẹ phập phồng khi Minh hít thở. Đôi mắt nhắm nghiền và cặp mi cong cong yên tĩnh, mái tóc lười biếng xõa tung trên gối. Anh ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn cô gái đang ngủ say. Bình yên là thế mà khiến cả trái tim anh rung động. Giá như mỗi ngày đều có thể bên Minh như này, cùng cô nắm tay đi ngủ, ôm cô lúc thức giấc, bao bọc, che chở cô ấy cả đời. Tốt biết bao!

Chẳng suy nghĩ nhiều, anh cũng chen lên giường, nằm cạnh Minh và ôm lấy cô. Bị hành động ấy làm tỉnh, lại thấy mình đang nằm trong vòng tay Khoa, Minh hết hồn dùng tay không bị thương định đẩy anh ra. Nhưng anh đã nhẹ nhàng nói:

- Lúc ấy anh rất sợ. Trên đường tới bệnh viện còn kẹt xe. Anh cảm thấy đầu óc như muốn phát điên lên được. Nhìn thấy em rồi, tất cả mới lắng đọng lại.

Minh thôi nhúc nhích, ngẩng nhìn lên, ánh mắt chạm phải chiếc cằm nhọn lún phún râu của anh. Căn phòng yên tĩnh đến lạ, tư thế hiện tại cũng không khó chịu như cô nghĩ.

- Em không sao. Anh bàn việc xong rồi chứ?

- Trước đây em có học y không? Anh đã gặp em khi em cùng Trung cấp cứu cho người gặp nạn.

Khoa từng nói, khi nào Minh chỉ bị ảnh hưởng duy nhất bởi anh thôi, thì anh mới kể cho cô nghe về lần đầu gặp gỡ. Nhưng bây giờ, anh lại muốn biết nhiều hơn, nhiều hơn nữa về những tháng ngày cô chưa có anh. Qua đi nỗi kinh ngạc, Minh thả lỏng cơ thể, gối đầu trên tay anh nhỏ giọng:

- Khi học đại học, em tham gia câu lạc bộ tình nguyện, cũng tham gia hội chữ thập đỏ của trường. Thường xuyên được tập huấn những kĩ năng ấy. Nhưng đó là lần đầu ‘thực chiến’ đấy, nghĩ lại cũng thấy mình liều thật.

Không phải ‘liều’ mà có lẽ lúc ấy Minh tin tưởng Trung có thể làm tốt, nên không lo lắng và quá áp lực, vì vậy cũng tự tin hơn. Con người ta thường bị ấn tượng mạnh bởi cái nhìn đầu tiên. Phần đa những người chứng kiến khi đó đều hồi hộp và cảm thán về người trong cuộc. Có lẽ, nếu Khoa là một cô gái, anh sẽ bị Trung thu hút, nhưng vì là đàn ông, nên lại bị cô gái này hấp dẫn.

- Trước đó em mua cà phê, xếp hàng phía trước anh. Em làm rơi tờ năm mươi ngàn, nên anh chạy theo để trả lại. Không ngờ, cà phê cũng bị em vứt, lao vào cứu người. Em và Trung quen nhau sau đó à?

Minh yên lặng nhìn lên trần nhà có những bóng điện vàng lung linh, chầm chậm kể:

- Chúng em không để lại phương thức liên lạc, nhưng em bị ốm, lại nằm viện anh ấy thực tập. Dần dần thành quen nhau. Cả thời gian quen biết, yêu đương chắc khoảng hai năm. Bọn em chia tay trước khi anh ấy đưa cô em gái sang Mỹ chữa bệnh, rồi kết hôn cùng cô ấy.

- Bây giờ…

- Cô gái ấy mất rồi, em cũng không hỏi sâu xa, em không quan tâm đến những chuyện ấy nữa.

Đúng là khi mới gặp lại có đau lòng, có kích động và hồi tưởng. Nhưng tất cả đều dừng lại ở đó và dần an ổn khi bên Khoa. Hai năm chia tay, tình yêu ấy đã qua đi từ rất lâu rồi.

- Em không yêu Trung nữa. Vừa nãy đã nói rõ ràng với anh ấy rồi.

Nếu còn yêu Trung, cô sẽ không bắt đầu với Khoa, mà bất chấp tất cả để quay lại với Trung. Đó mới là con người thật và cách sống của Minh. Bị câu nói ấy kích thích, Khoa siết chặt hơn vòng ôm của mình, cũng dụi mặt vào tóc Minh thầm thì:

- Nếu anh nói, thời gian này hãy đề phòng Trung một chút, em có ghét anh không?

Ngập ngừng suy nghĩ xong, Minh mới hỏi lại:

- Có chuyện gì à?

- Chắc anh lo lắng quá, nhưng để anh tìm hiểu kĩ hơn cho yên tâm, trước mắt em cứ cẩn thận được không?

Gật đầu đồng ý, Minh an ủi:

- Đừng nhĩ nhiều, không có chuyện gì đâu anh.

- Ừm, anh biết! Anh báo với anh Hoàng em bị ngã xe, chắc chút nữa anh ấy tới ăn cơm cùng đấy. Dậy nhé.

- Anh không nói gì to tát đấy chứ? Anh… có nói em gặp Trung ở bệnh viện không thế?

Chỉ vài giây Minh ngập ngừng, lo lắng, Khoa đã chợt hiểu chuyện chia tay năm đó chắc chắn rất ầm ĩ. Anh lắc đầu trấn an cô.

- Không, nhưng anh Hoàng bảo, để tới đây xem xét xong mới quyết có nói với ba mẹ em không.

- Ôi trời, ông anh già này.

Vừa nói đến đó, chuông cửa đã vang lên. Khoa vén tóc Minh rồi đứng dậy dặn dò:

- Chuẩn bị xong ra phòng ăn luôn nhé, anh đi mở cửa.

Anh còn cười, vỗ nhẹ má cô nói:

- Đừng lo, nhìn mặt anh rất có bảo hành, sẽ nói giúp em.

Minh thở dài đứng dậy chỉnh lại quần áo và chải lại tóc, rồi mon men ra khỏi phòng. Vừa thấy Hoàng ngồi ở ghế sa long, tự dưng Minh lại rùng mình. Thực ra Hoàng rất chiều hai cô em gái, nhưng anh mà nổi giận thì rõ nghiêm trọng. Minh lại nhát gan hơn Ngọc, đương nhiên chỉ cần anh trưng ra bộ mặt ‘khó ở’ là thấy lo lo. Đùa chứ… đừng để Hoàng biết Minh gặp lại Trung nhé!
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chương 12:

Năm đó, Hoàng đã đánh Trung vài trận ‘nên thân’, Minh cũng không chắc rằng nếu gặp lại, Hoàng sẽ không ra tay tiếp. Giống như cứ nhìn thấy Trung, ‘sát khí’ sẽ giăng đầy mắt anh vậy. Đáng sợ hơn cả lúc Bảo đá bay con chó dữ ấy chứ.

- Ngây ra đó làm gì. Lại đây.

Hít một hơi xong, Minh mới ‘bẽn lẽn’ tới gần Hoàng. Mang nước ra, Khoa thật không thể liên tưởng cô gái ‘anh dũng’ hôm nào cầm giày đập người ta, với cô gái đang ngồi ngay ngắn cạnh Hoàng là một. Biết hai anh em cần nói chuyện riêng, Khoa nhanh nhẹn nói về nhà lấy thêm ít đồ, nhưng trước khi đi thì cười cười ghé tai Hoàng:

- Anh, Minh còn chưa ăn gì, anh nói nhanh rồi gọi em xuống ăn cơm nhé. Em sợ cô ấy đói.

Hoàng ý tứ nhìn Khoa, trong đầu như hiểu rõ chuyện gì đó, nên tự nhủ phải hỏi Ngọc về anh bạn này một chút. Chỉ còn lại hai anh em, Hoàng xem xét thấy thay Minh không quá nghiêm trọng, khuôn mặt anh mới dịu dần lại.

- Anh nghe Ngọc nói, con bé kia mất rồi và Trung về tìm em.

Minh cúi đầu, bàn tay không bị đau đang nghịch móng tay chính mình. Hoàng biết đây là hành động khi cô em gái suy nghĩ mông lung. Anh chợt mềm lòng, cánh tay duỗi ra, chạm vào đỉnh đầu Minh, nhẹ giọng:

- Tính cách một người, sẽ thể hiện lên gia đình và hoàn cảnh sống của họ. Vì mang trong mình gánh nặng, nên Trung không thể sống cho bản thân. Vì mặc định về lòng tốt của gia đình My mà Trung sẽ tin tưởng họ vô điều kiện. Cũng vậy, nên không thể toàn tâm bảo vệ em.

Hoàng biết, Trung không xấu, chỉ là cậu ta không đủ mạnh mẽ, không đủ kiên định, hoặc hoàn cảnh không cho phép cậu ta chống trả. Dừng một lúc, nắm lấy bàn tay nhỏ, vuốt nhẹ móng tay đã bị xước, Hoàng tiếp:

- Anh sẽ không giao em cho một người ngay đến cuộc sống và suy nghĩ của mình cũng không thể làm chủ. Một người có quá nhiều ràng buộc, người đó không giành cho em.

- Em và Khoa, đang quen nhau.

Giọng Minh rất nhỏ, mơn man chạm vào thính giác Hoàng, anh điềm nhiên gạt vài sợ tóc xòa trước trán Minh.

- Nhìn ra được. Tự do đi lại trong nhà em thế mà.

- Em thật sự có tình cảm với Khoa. Hôm nay em nói rõ với Trung rồi, tình yêu giữa em và Trung đã kết thúc từ hai năm trước, em cũng chưa từng có ý nghĩ chờ đợi hay quay lại với anh ấy.

- Ừm, vậy thì được. Là đàn ông, đã quyết định thì phải gánh vác, cũng đừng bày ra vẻ mặt ‘khó ở’ cho người ta thương xót. Nếu còn lảng vảng đến tìm em, thì gọi anh tới.

Minh bật cười bởi giọng điệu hài hước, mang kiểu ‘gà mẹ bảo vệ con’ của Hoàng và gật đầu đồng ý với anh. Cô đã nói rõ đến thế, nếu Trung còn không tỉnh ra, thì để Hoàng ‘tẩn’ cho một trận cũng tốt, biết đâu sẽ khá hơn hiện tại.

- Gọi Khoa xuống ăn cơm thôi. Anh đói rồi, xem tay nghề có ổn không nào. Chứ anh thấy em cũng mập ra vài cân đấy.

- Gì, mùa đông ít vận động nên thế. Mập đâu mà mập.

*

Nhớ lại ngày ấy, lừa cho Minh uống say, My định bụng ‘tống’ Minh cho một gã ất ơ để Trung bắt gặp. Chẳng ngờ giữa chừng Hoàng lại gọi điện, mà cô lưu số Hoàng là “LOVER” nên My phấn khởi bắt máy rồi chua ngoa chửi rủa. Rằng Hoàng có mắt không tròng, yêu đương gì loại cưa cẩm chồng người khác. Vẫn lặng im cho đến lúc My dọa đưa Minh cho một tên công tử ‘dạy dỗ’, Hoàng mới nịnh nọt để My nói ra địa chỉ.

Khi tới đón Minh, biết Trung và My ở một góc ‘xem kịch’, Hoàng đã vứt Minh xuống giữa ghế sa lông ở sảnh khách sạn. Nhảy vào ‘đập’ Trung tơi bời, không hổ người luyện quyền cước từ nhỏ. Đến tận lúc công an tới áp giải Hoàng về đồn, anh vẫn chưa nguôi giận. Cuối cùng, người bế Minh về là Bảo, cũng nhờ Bảo giải quyết mới êm thấm được vụ lùm xùm ấy. Khi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, và chưa kịp sắp xếp lại sự việc khi tối, thì Minh đã nhìn thấy khuôn mặt nghiêm khắc của Hoàng. Minh giật mình nhận ra đang ở trong nhà Hoàng, cũng ngủ trên giường anh. Chuyện gì xảy ra đây?

“Anh… sao em…”

“Thằng mà em đang quen. Vứt đi. Hôm qua bị anh tẩn cho một trận không biết còn phải nghỉ làm bao lâu đâu.”

Cứ nghĩ do mình uống say, Trung đưa về bị Hoàng bắt gặp và hiểu lầm, nên ra tay đánh người, Minh vội giải thích:

“Không phải đâu anh, chúng em yêu nhau gần hai năm rồi. Tuy chưa đưa về ra mắt, nhưng còn tính đến chuyện kết hôn nữa. Đợi em và anh ấy làm việc, kiếm tiền, mua nhà rồi sẽ đến nói chuyện với ba mẹ.”

“Nói em ngốc thì em thành ngu luôn hả? Nó, với cái con vợ chưa cưới của nó, cho em uống say xong đợi thằng nào tới là tống em đi. Em không hiểu à?”

“Anh nói linh tinh cái vậy, đưa điện thoại cho em”

Lúc ấy, Hoàng chỉ hận không thể nhào tới đánh cô em gái mình một trận cho tỉnh. Không những đưa điện thoại cho cô, anh còn giúp ấn phím gọi luôn, làm Minh càng khó chịu.

“Chị còn dám gọi điện hả?”

“Sao em lại bắt máy, anh Trung đâu?”

“Anh ấy bị người của chị đánh nằm yên tại chỗ, còn có mặt mà hỏi. Không ngờ, ngoài anh Trung, chị còn tán tỉnh thêm hẳn hai người nữa. Thật không tưởng tượng nổi.”

Đến đó, Minh chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút vọng lại. Cô thẫn thờ nhìn điện thoại, có cảm giác như chỉ sau một đêm, đất trời hoàn toàn đảo lộn vậy. Tung chăn và bỏ qua lời ngăn cản của Hoàng, Minh quyết đi tới chỗ Trung. Ai ngờ, Trung còn không muốn gặp. Nhắn tin gọi điện thì người cầm điện thoại đều là My, Minh nghi ngờ có phải Hoàng ra tay quá mạnh, đến mức Trung không dậy được và bị My chi phối hay không.

Minh vốn chẳng bận tâm lời nói của My, My bị bệnh, được nuông chiều từ nhỏ, vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn. Nhưng Minh mong Trung có thể cùng cô nói chuyện. Chính Minh còn chưa hiểu sự tình gì đã đẩy tình yêu hai người vào cục diện này.

Qua hai tuần, Minh không cố gắng tìm Trung nữa, có lẽ họ cần khoảng thời gian để sắp xếp lại tâm trạng chính mình. Minh gửi mail, nói rằng đợi anh ở buổi tiệc hằng năm của cơ quan cô. Địa chỉ, cách thức tổ chức tiệc và thêm dòng chữ: “Em đợi anh rồi chúng mình nói chuyện”. Ai ngờ, My mặc chiếc đầm đuôi cá màu bạc lấp lánh, trang điểm lộng lẫy, khoác tay Trung bảnh bao xuất hiện khiến Minh muốn ngã ngửa.

Dù anh giới thiệu My là em gái thì sao. Mọi người có thể tưởng thật nhưng trải qua chuyện vừa rồi Minh là người rõ tâm ý cô em gái này nhất. Cơ quan Minh đã quen Trung từ lần gặp mặt ăn thịt nướng trước, nên ai cũng vui vẻ chào hỏi, vài anh chàng độc thân còn lân la làm quen cùng My xinh đẹp. Minh cười gượng, lui về phía hồ bơi, uống chút rượu vang và ngắm nhìn đám mây xanh hờ hững trôi trên trời. Nói chiêm nghiệm thì hơi quá, nhưng quả thật cô đang suy nghĩ về cuộc đời.

My lại gần từ lúc nào Minh chẳng để ý, cô ta lấy ly rượu từ tay Minh, đưa lên miệng nhấm nháp. Minh nhíu mày khó hiểu, bệnh của My hình như không được phép uống rượu. Cô đứng lên với tay muốn lấy ly rượu lại, nhưng My cười rất quyến rũ, màu son đỏ trầm chói mắt bởi ánh nắng loang loáng từ hồ bơi phản chiếu lên. My nói:

“Chị nghĩ xem, anh Trung sẽ tin ai? Chị hay tôi?”

Minh không trả lời, vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt lả lơi kia, quá già dặn cho một cô gái tuổi đôi mươi.

“Anh ấy yêu chị, thì sao? Yêu thì có gì to tát, chẳng phải vẫn theo sau chiều chuộng tôi, vẫn tin tôi, đứng vào một góc xem tên nào đến bế chị đi đấy thôi”

Uống cạn ly rượu, mắt My càng long lanh, miệng nhoẻn cười:

“Nhìn cho kĩ, tôi trong lòng anh ấy có vị trí như thế nào”

My vứt ngược ly rượu xuống hồ bơi, theo quán tính Minh đưa tay ra, nhưng chính My lại đổ rầm xuống nước. Minh kinh ngạc không kịp nói lời nào mà chỉ nhìn trân trối vào mặt hồ yên ả. Một bóng dáng quen thuộc lao ầm xuống, sau vài phút thì hai thân hình ướt sũng cũng chồi lên. Có lẽ My thật sự bất tỉnh trong vòng tay Trung nên anh lại bắt đầu công việc quen thuộc. Hô hấp nhân tạo và ép tim. Mọi người xung quanh đều bàn tán, chắc đang cho rằng cuộc chiến ‘chị dâu em chồng’ không hồi kết. Còn Minh càng lúc càng thanh tỉnh, đầu óc vận hành ‘thông minh’ trở lại.

Khi My mở mắt, Trung cũng thở hắt ra nhẹ nhõm, lớp trang điểm trên mặt My đã nhòe và thân hình run rẩy. Trung nhận chiếc khăn tắm từ ai đó, choàng lên người My, ghé tai nghe My thầm thì. Rồi ánh mắt sáng quắc chiếu thẳng vào mặt Minh.

“Động viên My uống rượu, lại còn đẩy My xuống hồ… Em…”

Hóa ra có rất nhiều lý do để Trung thay đổi, và lý do lớn nhất là niềm tin trong anh đã dần cạn kiệt. Hoặc thay vì tin người mình yêu trong hai năm, anh tin người đã đi cùng anh hai mươi năm. Minh chợt muốn bật cười thật to, thật to. Bên tai cô ong ong lời kể của Hoàng, đau nhức bởi những câu chì chiết cạnh khóe của My, và sụp đổ bởi khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt trách móc của Trung. Lời xì xào xung quanh chẳng hề tồn tại, Minh vuốt lại vạt váy dạ hội màu xanh dương như để che giấu tâm tình tệ hại. Trái ngược với hai con người chật vật đang ngồi kia, Minh vẫn xinh đẹp, màu nước hòa cùng màu váy điểm thêm chút ánh nắng từ mặt hồ phản chiếu lại, khiến khuôn mặt vốn tái nhợt như có thêm sức sống. Minh lấy chiếc khăn trắng muốt đi về gần phía họ, bước chân chầm chậm và lưng thẳng tắp. Trên môi treo một nụ cười tiêu chuẩn, Minh ngồi xuống xoa nhẹ khăn lên tóc My.

“Cần gì phải tự hành hạ như thế. Anh ta của cô, thì vẫn sẽ là của cô. Đồ thế này, tôi đâu có muốn cướp. Giữ lại dùng đi”

Trái tim như bị ai bóp nghẹt, Minh nhìn qua khuôn mặt chợt tỉnh của Trung, nhưng vẫn nói cùng My:

“Đừng tự khiến mình nguy kịch, không nên làm khổ người khác.”

Đau lòng chứ, anh cứu cô một mạng từ hồ cá, rồi xóa bỏ sự ‘khắc cốt ghi tâm’ ấy tại hồ bơi. Để lại dấu ấn trong tim cô ở nơi bình dị, nhưng chỉ tích tắc đã phá nát cả trái tim cô trong khung cảnh xa xỉ. Không gian như giãn rộng ra và mờ ảo, trước mắt Minh chỉ còn ánh mắt Trung ngẩn ngơ. Anh biết gì không, cô muốn ôm lấy anh sau chuỗi ngày không gặp, nói với anh rằng Hoàng là anh trai cô, còn Bảo chỉ là anh hàng xóm nhà bên mà thôi. Muốn hỏi anh còn định giày vò tâm trí cô bao lâu nữa, cô đã tê tái đến chết lặng rồi.

Mọi thứ có ý nghĩa gì khi giữa hai người là bờ vực sâu thẳm? Minh chớp mắt nuốt vào làn nước mắt đã trực trào, khuôn mặt chẳng còn sức sống nhưng vẫn thẳng lưng, xoay người tiến ra cửa. Cô có thể yếu đuối, gục ngã nhưng chỉ bên cạnh người thương yêu cô. Còn nơi này, nơi toàn ‘người lạ’ thì phải tự bảo vệ chính mình.

Dưới mái hiên, Minh rũ bả vai tựa người vào tường đợi Hoàng tới đón. Trái tim nỉ non vẫn đập liên hồi, loay hoay với nỗi đau trong lòng. Cơn gió lạc lõng mang hương hoa sữa đầu mùa hăng nồng tràn ngập khứu giác, xâm lấn khắp tâm trí. Khiến đầu óc đang trống rỗng của Minh thêm váng vất, nặng nề. Chuỗi ngày vui vẻ, hạnh phúc, và những hoạch định tươi sáng cho tương lai, vội nhạt nhòa, thay thế bằng cử chỉ và ánh nhìn xa xăm. Minh cảm thấy thân thể rã rời, mỏi mệt quá! Mối tình đầu, thứ khiến bạn nhớ mãi, nhưng chẳng thể cùng bạn đi đến cuối đường!

Bên đường, chiếc xe quen thuộc đỗ gần cây hoa sữa lâu đời. Hoàng bước xuống, mang áo khoác lên vai Minh. Chứng kiến đôi mắt mất đi tiêu cự và gương mặt thất thần, anh gần như đã hiểu. Minh tựa vào người Hoàng để anh dìu vào xe. Suốt đoạn đường đi, bỗng nhiên Minh bật khóc, rồi dần chuyển thành khóc dữ dội. Hoàng không an ủi, không hỏi han, chỉ yên lặng vỗ lưng cô. Cuối cùng, Minh cũng ngủ thiếp đi lúc nào, và khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Trong nhà Hoàng, mọi ngóc ngách đều là mùi thức ăn thơm phức.

Có lẽ trận khóc hôm qua cuốn trôi mọi thứ, Minh tĩnh lặng lại, không nháo loạn, tiếp tục cuộc sống như thường ngày. Vẫn đi làm, dù chuyện ở buổi tiệc chưa lắng xuống. Qua một tuần, Trung rũ rượi đợi Minh tan làm, ngày này qua ngày khác lẽo đẽo theo cô, chỉ để nói: “Anh không sống thiếu em được đâu”. Phải chăng Trung cũng tự dày vò rất nhiều, khi anh không đủ tin tưởng, nhưng vẫn yêu cô đến đau đớn thế.

Rồi Trung bị Hoàng bắt gặp, đánh cho thêm trận nữa. Khi Minh xong việc, thì mặt Trung đã bầm tím, sưng tấy cả. Nhìn Trung chật vật, cô động lòng, từ chối về cùng Hoàng, hẳn là cũng bực anh trai đôi chút vì nặng tay nữa. Mua thuốc sát trùng cho Trung, rồi cả hai yên lặng ngồi ở công viên, ngắm trời chiều đang ngả màu hoàng hôn. Nhưng dù cô hiểu Trung thì sao, tha thứ cho anh thì sao, cuối cùng anh vẫn đi cùng My. Ngày tạm biệt anh ngồi bệt trước cửa nhà Minh, áp trán vào lòng bàn tay cô, giọng thê lương, năn nỉ: “Xin em, hãy đợi anh về”. Minh không trả lời, không biểu cảm, càng không biết mình cần đợi đến lúc nào. Xong, vài ngày sau thứ cô ‘đợi’ được là những bức hình họ tổ chức lễ cưới. Chóng vánh và gọn gàng!

Hôm đó, vừa qua tiết thu hoang hoải, vốn ước trong tay nắm được chút gió thu xào xạc. Lại vô tình chạm vào giọt buồn man mác, lạnh lẽo đến cô liêu. Rất lạ, Minh không hề khóc, chỉ nhẹ cười bởi gương mặt rạng rỡ và tỏa sáng của My. Hẳn là gần hai tháng qua, chuyện tình này đang lơ lửng, bỗng nhiên dấu kết câu đặt xuống, nhẹ nhàng và dứt khoát. Khiến trái tim vốn cứ lên xuống chẳng một giây yên ổn được trở về vị trí cũ, nên nó vô thức thở phào, và an tĩnh lại. Mọi thứ tuy trống rỗng, nhưng bớt đi mỏi mệt. Hoặc nó đã đau đớn đến mức tái tê, vỡ vụn đến chai lỳ nên chẳng cảm thấy gì. Biểu cảm của Trung khi sánh vai cùng My là thật lòng hay giả tạo, không còn quan trọng. Bởi lựa chọn của Minh là sự an yên sau chuỗi ngày hoang mang, mơ hồ và khổ sở. Đông sắp gõ cửa rồi, buông tay thôi. Mối tình đầu ngọt ngào hay cay đắng đều thả đi cùng cơn mưa thu tí tách ngày hôm ấy!
 
Bên trên