Chương 02: Tuổi trẻ thật tốt, yêu đương, kết hôn, sinh con, không phải mấy ai đều làm được.
Đêm đã khuya mà thành phố A vẫn nhộn nhịp như thế chứng tỏ thành phố A đã trở nên giàu mạnh hơn. Ngồi trên chiếc ghế bọc da trong căn phòng cao cấp nhất, từ trên cao nhìn xuống dưới, hàng xe nối đuôi nhau chạy, người đi bộ trên vỉa hè, có người tan ca trễ, có người nắm tay người mình yêu đi dạo phố. Hứa Triết Đằng thưởng thức ly rượu vang đỏ vừa suy nghĩ liệu cô có đang ngồi trên chiếc xe nào đó trên con đường này không? Hay cô có đang nắm tay người yêu, hay chồng và cả con đi trên vỉa hè kia không? Mười năm rồi không liên lạc, mười năm rồi không tung tích. Anh lật tung cả nước Anh vẫn không tìm được cô. Biển người mênh mông, Brenda, rốt cuộc em đang ở đâu?
Mười lăm năm trước Hứa Triết Đằng gặp Hàn Nhã Du, Brayden gặp Brenda trên con đường đầy tuyết đêm Giáng Sinh. Cô mặc chiếc áo len dày, mặt vùi vào cổ áo chỉ để lộ đôi mắt sáng long lanh. Trên tay trái cô là một ống đựng giấy vẽ, tay phải cầm theo hộp đựng đàn vĩ cầm đi thẳng về chung cư cao cấp kia. Ở đó là nhà của giáo viên dạy vĩ cầm nổi tiếng cũng là giáo viên của anh. Hình ảnh cô gái châu Á nhỏ tuổi đi một mình trong đêm Giáng Sinh khiến anh nhớ mãi. Người châu Âu xem trọng Giáng Sinh, là dịp để gia đình tụ hợp lại cùng vui vẻ, vậy mà cô bé kia lại cô đơn đến thế. Từ đó anh gặp cô nhiều hơn, nhưng cũng chỉ là lướt qua nhau.
Một năm sau đó anh lấy hết dũng khí bắt chuyện cùng cô, cùng cô tập đàn, anh phát hiện cô rất có thiên bẩm về nghệ thuật. Cố có thể chơi vĩ cầm, dương cầm và cả ghi-ta, thậm chí cô vẽ rất đẹp. Anh vẫn còn nhớ Brenda đã từng nói với anh rằng sau này cô muốn trở thành một họa sĩ nổi tiếng. Nhưng có lẽ ước mơ này không thành hiện thực vì mười năm nay, anh tìm kiếm một họa sĩ tên Brenda hay Hàn Nhã Du đều không có.
Anh tỏ tình với Brenda vào sinh nhật lần thứ mười bảy của cô. Tình yêu đúc kết sau bốn năm quen biết, nói nhẹ không nhẹ, nói đậm không đậm. Năm mười tám tuổi, anh và Brenda cùng vào học trường Đại học Cambridge: anh học Y, còn cô học Nghệ Thuật. Đã có lúc anh từng nghĩ về tương lai của họ: anh sẽ là một bác sĩ, cô sẽ ở nhà vẽ tranh và chăm sóc con cái. Nhưng không ngờ cô lại bỏ đi như vậy, không một lời từ biệt, không nhắn nhủ, cô lạnh lùng biến mất khỏi cuốc đời anh mà không để lại vết tích gì. Tình yêu đầu tiên lại kết thúc không rõ ràng và khiến anh đau lòng như vậy khiến anh đến mãi bây giờ vẫn không thể quên, vẫn không thể yêu ai nữa. Brenda Nhã Du, em tàn nhẫn như thế!
Lặng lẽ nhìn lên bầu trời, tự nhủ rằng họ vẫn không xa nhau mấy. Brenda Nhã Du, rốt cuộc bây giờ em đang ở đâu?
Ở một ngôi nhà trong thành phố A ồn ào náo nhiệt, Hàn Nhã Du cũng nhìn lên bầu trời tự nhủ: Brayden, một chút nữa thôi, em nhất định sẽ tìm anh, cho anh một lời giải thích.
…………………………
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong Hàn Bộ Quân liền lái chiếu Audi Q7 đi làm. Hàn Nhã Du lấy Ferrari 458 đưa mẹ Thẩm đến nhà một người bạn thì Hàn Nhã Du đi mua hoa và chạy đến ngoại ô thành phố. Xe đậu trong bãi đậu xe chỉ có lác đác vài chiếc, Hàn Nhã Du một thân tây trang màu đen ôm đóa hoa huệ bước xuống xe và đi thẳng lên dốc. Đây là khu nghĩa trang đắt đỏ của thành phố, nằm ở chân núi, đứng từ đây có thể nhìn thấy thành phố A ở xa kia, thấy được cả bình minh và hoàng hôn. Hàn Nhã Du dừng lại ở hai ngôi mộ kế nhau, đặt bó hoa xuống: “Cha mẹ, Tiểu Du đến trễ, đến trễ mười năm.”
Mặt trời dần lặn xuống chân núi thì Hàn Nhã Du mới ra về. Lúc lên xe, ánh mắt của cô lộ rõ một chút gì đó bi thương, sóng mũi và hai mắt đỏ lên. Cũng đúng thôi, dù con người có kiên cường đến đâu thì khi họ mệt mỏi, khi họ đối diện với chỗ dựa của cuộc đời thì họ cẫn có những phút giây yếu mềm. So với mười năm nay, thời gian một ngày thì có là bao. Mười năm ở Mỹ, cô đã từng trải qua những cực khổ như thế nào, từng muốn ngã quỵ, từng bất lực bao nhiêu, cô đều muốn kể cho cha mẹ nghe rõ từng chuyện.
Mười năm ở Mỹ chưa có cực khổ gì mà cô chưa trải qua. Từ một cô tiểu thư không lo ăn mặc nay phải lo lắng cho cả ba người khiến cô từng có lần muốn chết. Vết sẹo trên cổ tay trái được che đậy bằng một hình xăm có dòng chữ “Be strong”. Nhìn sơ qua sẽ nghĩ là một hình xăm nghệ thuật nhưng khi nhìn thật gần sẽ thấy một vết sẹo dài trên cổ tay. Lúc ấy Hàn Nhã Du rất muốn chết. Nhưng khi chứng kiến dòng máu trong người dần chảy ra, Hàn Nhã Du đã nghĩ đến Hàn Bộ Quân, nghĩ đến mẹ Thẩm. Sẽ không còn ai chăm sóc họ, cuộc đời của họ sẽ như thế nào? Hay là họ sẽ chọn một tòa nhà cao tầng nào đó để nhảy xuống như cha, sẽ không còn ai trả thù cho cha, không còn ai gây dựng IIS. Cũng chính suy nghĩ đó nên Hàn Nhã Du mới tiếp tục sống, tiếp tục phấn đấu để xây dựng nên tập đoàn IIS hùng mạnh tại Mỹ và thu mua tập đoàn Kha Nguyên. Cô muốn cả nhà họ cũng sẽ tan nát như chính những gì họ ban tặng cho cô.
Lên xe và chạy về nội thành, chiếc Ferrari màu trắng chạy vô định trên đường phố tấp nập cuối cùng dừng lại trước tập đoàn K, Hàn Nhã Du mỉm cười xem như chào nó. Đúng vậy, khi tập đoàn Kha Nguyên sụp đổ, tập đoàn K cũng sẽ rơi vào tay cô. Những gì mà họ nợ cô, Hàn Nhã Du sẽ trả lại cho họ đầy đủ không sót một thứ gì. Hàn Nhã Du sau khi ngắm trụ sở tập đoàn K một lúc mới khởi động xe chạy đi mua một số thức ăn và vật dụng cần thiết mới về nhà. Có lẽ giờ này mẹ Thẩm đã về nhà rồi. Hàn Bộ Quân chắc đang lo lắng chuyện gặp gỡ ngày mai nên chưa về. Dù gì thì hai chị em họ Hàn đều có tính cách lạnh lùng và kiêu ngạo y như nhau, tâm tư của họ rất ít khi nào nói ra. Đơn giản thì Hàn Nhã Du chỉ muốn gặp mặt cô bé Nhược Hân thôi, cô tin vào quyết định của Hàn Bộ Quân, nếu Hàn Bộ Quân chọn một cô gái không tốt thì chính Hàn Bộ Quân cũng có cách xử lí, Hàn Nhã Du cô không cần lo lắng.
……………………………..
Trong một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố A, Hứa Triết Đằng đang ăn tối cùng Chu Tiểu Ngọc. Cô gái ngồi trước mặt anh đang ăn một cách rất tao nhã, cả người toát lên vẻ sang trọng mà nhẹ nhàng, rất giống Hàn Nhã Du. Đây cũng là lí do tại sao Hứa Triết Đằng lại quyết định kết hôn cùng Chu Tiểu Ngọc.
“Tiệc đính hôn sẽ tổ chức ở thành phố A, vậy gia đình anh có tham dự không?” Chu Tiểu Ngọc tao nhã đặt thìa xuống, lấy khăn lau miệng và hỏi Hứa Triết Đằng. Dù gì đây cũng là người cô yêu mười lăm năm. Chuyện kết hôn này đối với cô đương nhiên quan trọng.
“Vẫn chưa định ngày.” Hứa Triết Đằng cầm ly rượu uống một ngụm rồi trả lời. Theo như suy đoán của anh, chắc chắn Hứa Bội Bội sẽ không tham dự, bà phản ứng kịch liệt như thế nên việc tham dự có lẽ là không thể.
“Cuối tháng này. Ngày đó là thích hợp nhất. Việc chuẩn bị cũng đã cơ bản hoàn thành rồi. Hôm nảo rảnh chúng ta cùng đi thử lễ phục nhé.” Chu Tiểu Ngọc vui vẻ nói. Chuyện kết hôn mà cô từng mơ ước chỉ tưởng không bao giờ thành hiện thực nay đã thành hiện thực rồi.
Hứa Triết Đằng không trả lời mà chỉ nhìn Chu Tiểu Ngọc một cái sau đó thì dời tầm mắt ra dòng xe cộ đang tấp nập trên đường. Cái nhìn này Chu Tiểu Ngọc xem như là Hứa Triết Đằng đang ngầm đồng ý. Anh lúc nào cũng vậy, không bao giờ nói nhiều. Nhưng người nhất khiến anh nói nhiều chính là Brenda, ngay cả người vợ sắp cưới như cô đây cũng không được cái đặc quyền đó. Việc này khiến Chu Tiểu Ngọc có đôi chút tức giận.
“Không biết Brenda bây giờ đang ở đâu? Em thật sự muốn nhận lấy lời chúc phúc của cô ấy!” Chu Tiểu Ngọc nói bằng giọng nhẹ nhàng như thật sự muốn biết Hàn Nhã Du đang ở đâu.
Nhận thấy có gì đó lạnh lướt qua, Chu Tiểu Ngọc nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hứa Triết Đằng đang nhìn mình. Cô chỉ muốn biết xem anh đã thật sự quên Brenda chưa, thật không ngờ lại chọc anh tức giận. “Chúng ta về thôi, tôi còn có việc phải làm” Giọng nói trầm thấp của Hứa Triết Đằng vang lên, chưa kịp để Chu Tiểu Ngọc hiểu gì thì Hứa Triết Đằng đã căn dặn tài xế đưa cô về và lên một chiếc taxi rời khỏi. chu Tiểu Ngọc thầm mắng mình và thầm mắng Hàn Nhã Du, cô đã bước ra khỏi cuộc sống của Hứa Triết Đằng thì tại sao không rời khỏi trái tim của anh ấy.
Hứa Triết Đằng cũng thầm mắng mình. Tại sao bao nhiêu năm như thế anh vẫn không quên được cô.Anh tự nhủ bản thân hãy xoá hết mọi thứ liên quan tới cô nhưng mỗi năm trôi qua anh lại một mình ngắm hoa tử đinh hương, mỗi tối khi nhớ cô lại ngắm bức hình duy nhất của cô, mỗi lần nghe người khác chơi đàn anh lại nghĩ đến cô. Có phải cả cuộc đời này cô cứ mãi trốn, còn anh cứ mãi đứng chờ trong vô vọng không?
…………………………….
Từ sáng đến giờ thì Hàn Nhã Du chỉ cùng mẹ Thẩm đi trồng cây trong vườn, làm bánh và cùng mẹ Thẩm uống trà chiều. Mẹ Thẩm đang có ý định cùng một người hàng xóm mở một tiệm bánh, Hàn Nhã Du vô cùng ủng hộ. Mẹ Thẩm đã dành nửa đời người để chăm sóc hai chị em cô, nay để bà thực hiện mong muốn của bà. Dù gì thì Hàn Nhã Du và Hàn Bộ Quân cũng không thường xuyên ở nhà, để mẹ Thẩm tìm một việc nhẹ nhàng gì đó cũng vui. Hàn Nhã Du còn tranh việc đi tìm cửa hàng cho bà. Với tài chính của cô bây giờ sẽ không để bà chịu cực khổ và thiệt thòi nữa, trong lòng cô bà không khác gì mẹ của mình.
Sau khi mẹ Thẩm sang nhà hàng xóm để bàn việc thì Hàn Nhã Du cũng chuẩn bị đi gặp em dâu tương lai. Vì đang là mùa thu mát mẻ nên Hàn Nhã Du chọn một chiếc quần bò đen và một cái áo hai dây đen, khoác ngoài là một áo sơ mi trắng rộng khiến người khác nhìn cảm thấy thoải mái. Cô cũng không muốn gây áp lực cho em dâu tương lai, ăn mặc sang trọng quá cũng sẽ khiến người khác cảm thấy xa cách. Với lại nhà hàng mà Hàn Bộ Quân chọn lại là một nhà hàng bình thường, chắc chắn Hàn Bộ Quân không muốn khiến Nhược Hân cảm thấy áp lực. Cầm túi xách và bắt taxi đi đến chỗ hẹn, Hàn Nhã Du cảm thấy không được khỏe lắm nên không chạy xe. Cứ mỗi khi chuyển mùa thì sức khỏe của cô lại không tốt, ở Mỹ mùa đông rất lạnh, cứ từ mùa thu chuyển sang mùa đông thì tay chân cô lạnh buốt, lại đau chân và không thể ngủ, việc đi lại cũng vì thế mà khó khăn. Vì rất nhạy cảm với thời tiết và thức ăn nên những năm gần đây cân nặng của Hàn Nhã Du cũng không tăng lên, trong lòng cô cũng mừng vì nó không sút đi. Với chiều cao một mét bảy mươi lăm thì cân nặng bốn mươi bảy kí của cô là gầy. Vì thế mà suốt ngày mẹ Thẩm cứ nấu thức ăn bồi bổ cho cô và trách cứ cô.
Chẳng biết hôm nay là ngày gì mà đường lại kẹt xe, khi Hàn Nhã Du đến thì đã trễ mười lăm phút khiến cô có chút cảm giác có lỗi. Cô yêu cần rất cao về thời gian vì cô rất ghét chờ đợi, bây giờ bản thân lại đến trễ mười lăm phút khiến người khác phải đợi mình. Theo hướng dẫn của phục vụ, Hàn Nhã Du đi đến căn phòng đã được đặt trước. Bước vào trong, căn phòng không rộng lớn sang trọng, ngược lại mang cảm giác rất ấm cúng và dễ chịu.
Nhiều năm sau này, khi đã làm con dâu Hàn gia, Nhược Hân vẫn không quên cái cảm giác lần đầu tiên gặp Hàn Nhã Du. Xinh đẹp, tao nhã, quyến rũ, trên người Hàn Nhã Du toát lên khí chất sang trọng và quyền lực mà ít người con gái nào có được. Hàn Nhã Du bước vào với bộ đồ đơn giản nhưng vẫn toát lên khí chất tiểu thư đã có sẵn từ nhỏ của mình. Mười năm gian khổ không làm nó mất đi mà còn tạo nên sự chín chắn, mạnh mẽ mà quyến rũ rất đặc biệt.
Còn ấn tượng của Hàn Nhã Du đối với Nhược Hân, nói đúng hơn chính là đối với Hàn Bộ Quân chỉ có ba chữ: chọn rất tốt. Còn về Nhược Hân thì Hàn Nhã Du không có nhận xét gì, họ vẫn còn thời gian để tiếp xúc với nhau mà.
Bữa ăn trôi qua khá hòa thuận, Hàn Nhã Du không nói gì nhiều, chỉ có Hàn Bộ Quân lo lắng không khí tệ đi sẽ làm cho Nhược Hân bối rối nên tìm chuyện để nói. Hàn Nhã Du nhìn Nhược Hân có một vài chỗ rất giống mình: ánh mắt ấy không phải là ánh mắt của một cô gái hai mươi hai tuổi nên có, lo lắng ấy nhiều hơn những lo lắng của một cô gái hai mươi hai tuổi. Vì cảm thấy khá mệt nên Hàn Nhã Du không còn sức lực để ngồi nữa, cô cảm thấy rất có lỗi nhưng vì bản tính lạnh lùng không giỏi biểu cảm này khiến cho Nhược Hân hiểu lầm rằng cô không thích Nhược Hân.
“Vài ngày nữa đi cùng chị đến trung tâm mua sắm đi. Nếu không rảnh thì để Nhược Hân đi cùng. Bây giờ đã tối rồi, chị cũng phải về thôi.” Hàn Bộ Quân hiểu đây chẳng phải là chị anh muốn hẹn gặp Nhược Hân một mình sao? Nhìn sắc mặt thêm vài phần lo lắng của Nhược Hân thì Hàn Bộ Quân lại càng sốt ruột.
Nhìn thấy hai người đối diện đang lo lắng đến sắp bùng nổ khiến Hàn Nhã Du vui vẻ thêm vài phần. Cô mỉm cười nói: “Chỉ là muốn đi mua sắm một ít đồ cho em dâu thôi. Chị không bắt cóc Nhược Hân đâu.”
Nghe câu nói của cô xong thì cả Hàn Bộ Quân và Nhược Hân đều hóa đá vài giây, sau đó là ánh mắt vui mừng và nụ cười hạnh phúc trên hai gương mặt trẻ. Tuổi trẻ thật tốt, yêu đương, kết hôn, sinh con, không phải mấy ai đều làm được.