Lời thú nhận - Tạm dừng - Suechanlatbaingua

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0

Phần thứ ba:



Sáng hôm sau, Ryuji nhanh chóng tìm đến nhà của hai vợ chồng Ameya. Địa chỉ trên mảnh giấy dẫn anh đến một khu phố đầy những ngôi nhà thấp tè xếp san sát nhau. Khu nhà trọ hai tầng của cặp vợ chồng trẻ nằm cạnh một tiệm sách cũ, nơi mà bản hiệu đã bị thời gian làm cho ố màu. Ryuji sợ sệt nhìn tay vịn của chiếc cầu thang rỉ sét, mường tượng rằng chỉ cần vô tình chạm vào đó, bàn tay anh sẽ lập tức bị vi trùng uốn ván gặm nhấm. sạch sẽ.

Ryuji nhấn chuông nhưng không có tiếng trả lời. Sau khi chờ đợi thêm tầm năm phút, anh nhấn chuông thêm lần nữa, nhưng cánh cửa sơn xanh đã bong tróc nhiều mảng vẫn im lìm. Chàng thanh niên quyết định ghé qua tiệm sách nhỏ bên cạnh để tiêu khiển quãng thời gian chờ đợi. Trong căn tiệm chật chội và cũ kỹ, giữa những chiếc kệ gỗ được đóng chặt vào tường chất đày sách, một ông bác trung niên ngồi ngáy pho pho trước chiếc quạt máy chật vật thổi ra những làn gió yếu sớt. Và có vẻ như sự hiện diện của anh cũng chẳng thể kéo ông ấy ra khỏi giấc mộng vàng.

Chàng nhiếp ảnh gia lôi ra từ trong một thùng carton đặt gần lối ra vào một quyển tạp chí manga. Tạp chí này đã dừng xuất bản cách đây năm năm vì không còn đáp ứng được nhu cầu của độc giả hiện tại. Anh vẫn còn nhớ những ngày còn thơ vẫn thường cùng Mio và Shigeru tìm mua chúng ở tiệm tạp hóa đầu đường. Giờ đây, cửa tiệm đó đã được thay thế bởi một quán cơm bình dân. Bác chủ tiệm hiền dịu, thường cho cả ba coi cọp vào những ngày không một xu dính túi vì đã đổ hết tiền bạc vào bánh kẹo và mấy cục tẩy động vật đủ màu sắc, cũng đã chuyển tới Hokkaido sống cùng con gái. Mio của hiện tại đã trở nên quá nghiêm túc để tiếp tục đọc manga, còn Shigeru thì ngày càng trở nên khó đoán biết suy nghĩ của cậu ta. Đôi lúc, anh cảm thấy rất rõ ràng chỉ có mỗi mình là kẻ luyến tiếc những mảnh quá khứ rực rỡ sắc màu ấy.

Khi chàng trai trẻ say sưa lần giở những trang ký ức với một vẻ mặt đầy hứng khỏi như khi anh chỉ mới bảy tuổi, thì bỗng nhiên một giọng nói thánh thót khẽ gọi tên anh khiến cả Ryuji và ông chủ tiệm giật mình thức tỉnh.

- Yamashita kun.

Anh quay đầu về phía giọng nói phát ra thì bắt gặp Ameya Aki, giờ đã là bà Amami, đang chờ đợi anh đáp lời.

- Ameya san, à không, là Amami san mới đúng chứ nhỉ?

- Cậu cứ gọi tớ là Ameya cũng không sao đâu.

- Vậy thì, Ameya san, okaerinasai. - Ryuji nói bằng chất giọng dịu dàng như thể đang ngâm một câu thơ.

- Tadaima. - Ameya Aki nở nụ cười tươi sáng hơn cả vầng dương trên cao.

Cô vợ trẻ cúi đầu chào người chủ tiệm sách rồi tiếp tục cuộc nói chuyện với chàng thanh niên.

- Cậu đợi tớ lâu lắm phải không? Xin lỗi nhé, tớ cố tranh thủ đi mua chút đồ trước khi cậu đến. Dù đã gắng về thật sớm nhưng đang đi giữa chừng thì tự dưng bụng tớ đau quá nên phải ngồi nghỉ. Thành thật xin lỗi cậu.

- Vậy giờ cậu ổn rồi chứ? Lẽ ra phụ nữ bụng mang dạ chửa như cậu không nên đi một mình như thế.

Ryuji sốt sắng lên tiếng, mắt không hề rời khỏi cái bụng lùm lùm của cô bạn học cũ.

- Không sao, tớ quen rồi mà. - Ameya mỉm cười nhưng đôi mắt thì đông đầy nỗi u sầu.

- Mà Amami, ý tớ là Yuuhi san đang ở đâu vậy? Lẽ ra trong những lúc như thế này cậu ấy phải lo cho cậu chứ?

- Anh ấy có một số việc cần giải quyết. Mà chúng ta vào nhà nói chuyện tiếp nhé.

Ryuji giật mình. Lẽ ra anh không nên đứng giữa đường giữa xá mà bàn chuyện nhà người khác như thế. Sự thiếu tế nhị ngu ngốc của anh hẳn đã khiến cho Ameya Aki lấy làm xấu hổ. Chàng trai khẽ liếc nhìn xem ông chủ tiệm sách có đang chú ý đến cuộc đối thoại của hai người không, nhưng xem ra ông ấy hoàn toàn không quan tâm, chỉ tập trung phủi lớp bụi đóng trên bìa những cuốn sách.

Sau khi chào tạm biệt ông chủ tiệm sách cũ, Ryuji theo chân Ameya Aki bước vào căn phòng 50 mét vuông của cặp vợ chồng trẻ. Anh đưa hộp Yokan mua ở tiệm bánh kẹo truyền thống trước nhà cho Ameya và tất nhiên là nàng cảm ơn rối rít. Cô bạn cùng mời chàng trai trẻ an tọa trên một tấm đệm màu mận chín cũ mà họa tiết phía trên đã mờ nhạt hết. Ameya hỏi anh muốn uống trà hay cà phê. Ryuji đáp rằng anh ổn và không muốn làm phiền cô. Ameya Aki tỏ vẻ phật ý, kiên quyết buộc anh phải uống một món gì đó. Không những thế, cô còn một mực đảm bảo rằng việc đi pha một tách trà lúa mạch mát lạnh hay một cốc cà phê đá không thể nào gây hại cho đứa trẻ trong bụng mình được. Chàng nhiếp ảnh gia khẽ thở dài, tính kiên trì, nhiều khi đến mức lỳ lợm của người cô ấy chẳng hề thay đổi sau ngần ấy năm.

- Vậy cậu pha cho tớ một ly cà phê nhé. - Và anh đã đầu hàng cô nàng một cách chóng vánh như thế đấy.

Trong lúc cô bạn đồng môn cũ pha cà phê, Ryuji ngắm nhìn giản dị và phát hiện ra tấm ảnh chụp một giàn những cô gái mặc đồng phục đội tuyển bóng chuyền trường chung học cũ của anh, mặt ai nấy cũng rạng ngời hạnh phúc. Ở chính giữa tấm ảnh ngập tràn nhiệt huyết thanh xuân ấy, tay nâng cao chiếc cúp vàng, cưới híp cả mắt, chính là Ameya Aki, người đang đứng gắp đá cho vào ly cà phê màu trắng (loại bán giá một trăm hai mươi yên ở DAISO), vào khoảng bảy năm về trước.

- Đây là tấm ảnh chụp sau trận chung kết giải bóng truyền trung học toàn tỉnh hồi đó đúng không? - Ryuji cất tiếng hỏi.

- Đúng rồi đấy. Cậu vẫn còn nhớ à? - Cô vừa nói vừa đặt chiếc khay có hai cốc cà phê cùng đĩa bánh kẹo lên bàn.

- Thì tớ là người chụp tấm ảnh này mà. - Ryuji cố giấu sự thất vọng ẩn giấu trong giọng nói của anh.

- Vậy sao? Xin lỗi nhé, tớ chẳng nhớ gì cả. Đầu óc tớ dạo này tệ quá.

- Tớ không có ý gì đâu. Nhưng tớ vẫn luôn nhớ mãi về một cô nàng ACE (1) của đội đã khiến bản thân mình không thể dừng tay bấm máy ảnh khi cô ấy đánh cú giao bóng quyết định mang lại chiến thắng cho đội. Tớ thậm chí đã nghĩ rằng cậu sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp nữa kìa. - Khuôn mặt Ryuji tỏ ra vô cùng tiếc nuối.

- Thật ra hồi hai năm đầu cao trung, tớ cũng đã nghĩ đến chuyện lên chuyên nghiệp. Nhưng đến năm thứ ba thì tớ bỗng cảm thấy mọi thứ bắt đầu trở nên nhàm chán mà chẳng vì lý do gì cả. Không hề có bất kỳ đoạn đường tàu hay cái xác nào trong truyện này cả.

- Đoạn đường tàu hay cái xác? Ý cậu là sao? - Ryuji trợn mắt, không tin nổi những điều vừa lọt vào tai mình là thực.

- À, tớ lại nói nhảm nửa rồi. Bác sĩ có bảo do tớ đang mang thai nên thần kinh cũng bị ảnh hưởng. Nhiều khi chẳng thể làm chủ được những điều mình đang nói. Cậu đừng để bụng nhé.

- À, không sao đâu. Nhưng cậu cần nghỉ ngơi nhiều hơn đấy.

Ryuji cố làm ra vẻ anh hoàn toàn tin vào lời giải thích của cô bạn thân nhưng hàng ngàn con sóng ngớ vực không ngưng vỗ ì oàm trong lòng anh. Bởi anh đã nhìn thấy, khi cô gái yêu dấu của anh nói về một đoạn đường tàu và cái xác bí ẩn nào đó, khuôn mặt cô ấy tối sầm lại như một đám mây đen đang thai nghén trong mình cả một bọng mưa độc, còn đôi mắt thì trống rỗng như thuộc về một những hình nhân vẫn thường thấy trong những đám tang ma ở Trung Quốc.

- Giờ thì, Yamashita kun, cậu hãy kể cho tớ nghe chuyện về mọi người đi.

Ryuji cố gắng vẽ lên trên mặt mình một nụ cười thật hoàn hảo và bắt đầu sang sảng kể chuyện cho Ameya nghe. Anh kể về buổi họp lớp, tất nhiên là chỉ những chuyện vui vẻ như cuộc thi uống bia, vụ cầu hôn ở bãi đậu xe của Micchan và Yumiko, buổi hát hò dưới ánh trăng như một bầy mèo hoang của một đám nhậu say quắc cần câu. Anh thầm nhắc nhở bản thân phải cẩn trọng, không được để câu chuyện lái sang vụ việc của Suzuki.

Cuộc nói chuyện càng lúc càng trở nên rôm rả. Những câu chuyện của Ryuji khiến cho Ameya Aki cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Cô đặc biệt thích thú với những thứ liên quan đến Takeshi. Cô cũng nhận xét rằng cô thấy bất ngờ quá đỗi khi Takeshi lại trở thành cảnh sát. Từ ngay từ đầu năm thứ nhất cao trung, Ameya đã nhận ra tố chất trở thành diễn viên hài của cậu ta khi cái gã kỳ khôi ấy giới thiệu bản thân là hoàng tử của hành tinh Papaya (quả đu đủ) và mục đích xuống Trái Đất là để tìm kiếm viên ngọc trai đen mang sức mạnh của tổ tiên có thể giúp chàng ta kế thừa ngôi báu của tổ tiên. Và khi cô giáo chủ nhiệm trẻ tuổi cũng xuôi theo cái dòng chảy hài hước ấy và hỏi rằng liệu cậu ta đã tìm thấy được báu vật quý giá đó chưa thì Takeshi lập tức trả lời với một phong thái hào hoa của một tay tán gái cự phách: “Em đã tìm ra rồi. Không ngờ nó lại ở ngay đây, trong đôi mắt cô”. Và cậu ta đã trở thành giai thoại truyền kỳ của trường khi là học sinh năm nhất đầu tiên và duy nhất được ra đứng cầm xô nước ngoài lang trong tiết đầu tiên của buổi học đầu tiên. Và cái khả năng trời phú đó của Takeshi ngày càng được nâng cao kể từ khi gặp Shigeru. Ameya bảo rằng đến tận lúc này, cô vẫn là một người hâm mộ trung thành của cặp đôi ma mãnh ấy.

- Công nhận thời ấy vui thật. Cảm ơn cậu đã bỏ thời gian đến đây và kể chuyện cho tớ nghe. Giờ đây, tớ sẽ nói cho cậu điều cậu muốn nghe.

Việc chuyển chủ đề đột ngột của Ameya khiến Ryuji bất giác rùng mình.

- Ý cậu là sao, Ameya san?

- Có người đã nói cho tớ biết mục đích cậu đến đây là để tìm hiểu về chuyện của Aihara Megumi san. - Đôi môi Ameya nở nụ cười rạng rỡ nhưng đôi mắt cô thì không hề cười. - Nếu là chuyện của Aihara Megumi san, thì chính tớ đã nhìn thấy, cô ấy bị người ngoài hành tinh bắt cóc đấy. Đó chính là lý do cô ấy biến mất. Cậu hài lòng rồi chứ?

Trong khoảnh khắc ấy, Ryuji cảm tưởng như thời gian đã ngừng lại. Trong đầu anh, không có gì khác ngoài hình ảnh một con cá voi xanh bay lơ lửng giữa những cụm mây trắng như bông. Và từ cái lỗ khí trên lưng chú vọng ra một điệu sáo du dương.

--------
(1) Các đôi tuyển thể thao của Nhật thường dùng từ ACE để chỉ vận động viên nổi bật nhất trong đội. Họ thường là người có thành tích xuất sắc nhất, có kỹ thuật tốt nhất và thường được chú ý đến nhiều nhất. Gần như là linh hồn của cả đội.
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Mục lục có phần một phần hai rồi chương một lại có phần một phần hai. Thế này đọc cái nào trước hả bạn?
À, mình xin lỗi vì đã làm bạn bị rối. Phần Epilogue là chương mở đầu (chương 0) để dẫn vào truyện, còn chương một là bắt đầu vào phần truyện chính. Vậy nên bạn hãy đọc phần epilogue trước nhé. Cảm ơn bạn rất nhiều. ^^
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0

Phần thứ tư:



Ryuji lấy cuốn album từ trên kệ sách xuống. anh cẩn thận lật giở từng trang và chăm chú ngắm nghía từng tấm ảnh một bằng đôi mắt của một nhà sưu tầm đang chiêm ngưỡng món bảo vật mà ông ta đã phải tiêu tốn biết bao tiền của và công sức mới có được. Những bức ảnh mà chàng trai trẻ đã chụp cho “3 nen A gumi” xuyên suốt năm cuối cao trung. Ví như tấm ảnh này được tái hiện lúc Shigeru lên nhận giải nhất cuộc thi ăn chuối nhanh cấp trường. Còn tấm này lưu lại cái khoảnh khắc Takeshi vừa khóc nức nở, vừa chạy bán sống bán chết ra khỏi ngôi nhà ma do lớp 2-B dưng lên nhân lễ hội văn hóa. Tấm ảnh chụp một đôi tình nhân trẻ bị xé làm đôi khiến Ryuji nhớ về cái ngày Yumiko (cái cô gái đeo băng đô trắng điểm xuyết hoa anh thảo vàng đang chụm mấy ngón tay lại thành hình trái tim) phát hiện ra bạn trai mình là Micchan (gã nam sinh đang cố co hết cơ mặt để tạo ra một bộ mặt nhăn nhở như khỉ ngớ ngẩn) đã lén lút qua lại với một bé năm nhất có đôi mắt bồ câu. Lúc ấy, có lẽ cô nàng đã bộc phát toàn bộ sự giận dữ tích tụ từ trước đến giờ, nên lập tức chạy nhanh như thể dưới chân gắn ống phản lực đến chỗ treo ảnh lưu niệm buổi du lịch ngoại khóa của học sinh cuối cấp. Và với một nét biểu cảm xen lẫn giữa oán hờn và cay đắng, Yumiko giật phăn tấm ảnh tình tứ của cả hai xuống rồi xé làm đôi. Ryuji đã phải thu lại hai mảnh kỷ niệm bị vứt bỏ ấy, dùng băng dính dán lại cho chỉn chu, và lưu giữ nó bên trong cuốn album màu đỏ bordeaux này. Trước mắt anh, tất cả những tấm ảnh đều trông như thể đang tỏa sáng lấp lánh. Chàng nhiếp ảnh gia chợt thấy lòng mình ấm áp lạ lùng. Sự ấm áp mà lâu lắm rồi anh chưa có dịp trải nghiệm.

Đột nhiên, một tấm ảnh chụp ba hút lấy tia nhìn của anh. Ở phía bên trái tấm ảnh là Ameya Aki, nàng Julitte phương đông của anh, mi mắt cụp xuống,mặt đờ đẫn như thiếu ngủ cả tháng trời. Chiếm giữ góc bên phải là một gã thiếu niên có mái tóc nâu đỏ đứng đút hai tay vào túi quần. Cậu ta không thể là ai khác ngoài Amami Yuuhi, nam chính cho vở kịch tình yêu ngang trái này. Và ngay chính giữa, cặp mắt sáng ngời sáng như sao trời, môi trái tim cười mỉm yêu kiều. Ngay dưới tấm ảnh còn có một dòng chữ đậm màu chú thích: “Câu lạc bộ điện ảnh Ameya- Aihara- Amami”. Vậy là cô gái đã đến tìm gặp Suzuki trước khi cô ấy chết không phải Aihara Megumi. Thế nhưng câu chuyện này giờ đây lại trở nên ly kỳ theo một hướng khác.

Ryuji vội vàng với lấy chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trên giường , rồi bấm số điện thoại của Takeshita Airi.

- Moshimoshi, Airi? Là tớ, Ryuuji đây. - Chàng trai trẻ sốt sắng mở lời.

- Yahao, nghe nói cậu đã đến gặp Ameya Aki rồi đúng không? Tình hình thế nào? - Chất giọng đầy mùi châm chọc của cô bạn thân đã xóa sạch sành sanh tính chất nghiêm túc của cuộc nói chuyện. Ryuji không ngần ngại thở dài chán nản vào ống nghe.

- Chẳng có gì. Bọn tớ chỉ nói chuyện phiếm một chặp. cậu ấy hỏi thăm tình hình mọi người trong lớp mình. Chỉ thế thôi.

- Tớ cũng nghĩ là chỉ thế thôi. Cậu đâu phải là loại người tùy tiện như Takeshi đâu, phải không nào?

Từ loa chiếc điện thoại di động của Ryuji vang lên tiếng cười hinh hích, giống kiểu bọn cái trai mới lớn tình cờ nhìn trộm được “quần nhỏ” của mấy em nữ sinh nhờ sự tiếp tay của những bậc cầu thang, làm cho chàng thanh niên ngứa ngáy hết cả mình mẩy. Hẳn là cái cô nàng này lại say xỉn nữa rồi.

- Cậu say đấy à, Airi? - Ryujii hỏi.

- Không đâu, không đâu. - Airi vội đáp ngay. - Chỉ là tớ có uống chút bia. Đầu óc tớ vẫn còn minh mẫn chán nên cậu cứ yên tâm đi.

Bỗng nhiên, một chuỗi tiếng động lớn, dồn dập cắt nang cuộc chuyện trò của hai người. Airi tặc lưỡi một cái, cắm cẳn nói:

- Đợi tớ một lát.

Tiếp ngay sau đó là một chuối liên tục của tiếng những bước chân nện thình thịch giận dữ, tiếng cửa đánh “ầm”vào tường, và kết thúc bằng tiếng hét thất thanh mà suýt chút nữa xé toạc lớp màng mỏng manh bên trong lỗ tai của Ryuji:

- Cái thằng chết tiệt này, mày đập đủ chưa? Muốn gì thì nói đi?

- Tôi phải nói bà đó, đồ xấu xí. Bà lại lấy nhầm quần đùi của tôi kìa. Cởi trả lại đây ngay!

Chàng nhiếp ảnh gia biết rõ cái giọng nam đang gào thét inh ỏi như còi xe cấp cứu đó thuộc về ai. Nó nghe hao hao giống giọng của Kamiya Hiroshi (1)và mỗi khi hét lên thì âm vực cũng ngang ngửa giọng Baritone của một ca sĩ Opera. Em trai của Takeshita Airi đang cãi nhau với chị gái.

- Người ta lấy nhầm thôi mà. Muốn thì bà trả luôn cho luôn này.

- Dừng lại, dừng ngay lại. Đừng có cởi ở đây! Không ai muốn nhìn thấy cái đùi heo của bà đâu. Bẩn mắt tôi lắm. Mà thôi, bà giữ lấy mà dùng luôn đi, Đồ bà mặc rồi đây không dám đụng vào đâu. Thấy gớm!

- Không lấy lại thì tối nay bà sẽ dùng lót ổ cho con Ceasar. Bà cũng chẳng cần đến cái quần rách này.

- Quần tôi mới mua đấy, bà nội. Cơ mà đủ lắm rồi, bố thí đấy, Lần sau lo mà viết tên lên quần của mình ấy.

Tiếng xập mạnh cửa kết thúc cuộc tranh cãi nảy lửa. Airi cố ném một câu rủa xả sau rốt về phía người em trai đã quay lưng bỏ đi. Thường ngày, Airi là một cô gái khá lịch sự và trang nhã, dĩ nhiên là trừ những lúc cô bị biến thành một con rối xinh đẹp và ngông cuồng của thần Dionysus. (2)Tuy nhiên, mỗi khi đấu khẩu với cậu em trai nhỏ hơn bốn tuổi, Takeshita Kazuki, thì dù có hoàn toàn tỉnh táo hay đang chếnh choáng hơi men, cô đều cư xử như một đứa Yankee chính hiệu, thậm chí còn dùng đáng thục nữ con nhà nề nếp chẳng bao thể nào biết tới được.

- Cái thằng chết tiệt Kazuki. - Airi vừa nói vừa nghiến răng ken két. - Nó lúc nào cũng làm tớ tức điên lên được. Cũng tại nó cả, đàn ông con trai gì mà eo cứ như con ong. Nếu quần của nó mà cũng giãn rộng như quần của tía tớ thì đâu có vụ nhầm nhọt như thế.

- Cậu vẫn mặc quần đùi của đàn ông trong nhà đấy à, Airi? - Ryuji hỏi.

- Có sao đâu? Thoải mái và tiện lợi mà. Vả lại, quần đùi dành cho nữ bây giờ nó cứ bó vào đùi ấy. Khó chịu lắm.

Giống như phần lớn các cô gái Nhật, mà không chính xác, phải là phần lớn các cô gái trẻ trên toàn thế giới mới đúng, Airi có hai bộ mặt. Bộ mặt xã hội của cô là một nàng nhân viên văn phòng duyên dáng với đôi má hồng sắc phấn anh đào, và không bao giờ để bản thân trở thành kẻ lỗi mốt. Còn bộ mặt thứ hai, cô chỉ dám để cho gia đình và những người tin cẩn biết đến mà thôi. Đó là một Takeshita Airi yêu say đắm những chiếc quần đùi nam giới.Trong một lần đến đưa bài tập về nhà, Ryuji đã từng có dịp được diện kiến cô bạn thân của mình, một trong những mỹ nhân lớp 3-A, vận bộ trang phục ưa thích: áo thun trắng in đầy họa tiết hình mèo cùng chiếc quần đùi đỏ kẻ ca- rô, nhào ra cửa đón anh bằng khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ. Cái cảnh tượng ấy đã giáng xuống Ryuji một cú choáng váng đến mức làm anh quên mất việc phải chụp hình lại để cho Shigeru và Takeshi xem. Giờ nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy muôn vàn tiếc nuối.


- Mà bỏ qua chuyện đó đi. Cậu có chuyện gì muốn trình bẩm với bốn tiểu thư nào? - Airi đột nhiên tỏ ra đặc biệt cao hứng. Có lẽ là do men rượu đã hoàn toàn ngấm vào người cô rồi.

- Thật ra, ban nãy tớ có ngồi xem lại đống ảnh cũ thì phát hiện ra một tấm ảnh chụp chung của Ameya Aki, Amami Yuuhi, và Aihara Megumi. Phía dưới tấm ảnh còn ghi là “câu lạc bộ điện ảnh”. Chuyện này thật là kỳ quặc.

- Có gì kỳ quặc đâu nào? Ba người họ đã từng ở trong câu lạc bộ điện ảnh cùng nhau mà. Ngay sau khi Ameya ngừng tham gia câu lạc bộ bóng chuyền đó. - Airi bình thản nói. - Hồi ấy, chính tớ đã nhìn thấy Aihara mời Ameya vào câu lạc bộ ấy mà.

- Sao Aihara lại mời Ameya chứ? Hai người bọn họ vốn đâu hề thân thiết với nhau? - Ryuji dần dần cảm thấy chóng mặt khi mọi vấn đề trở nên ngày càng phức tạp hơn trước.

- Hồi đó tớ có nghe hội trưởng hội học sinh bảo rằng Aihara muốn thành lập câu lạc bộ điện ảnh nhưng yêu cầu của trường là các câu lạc bộ văn hóa phải có ít nhất ba thành viên thì mới được cấp phép nên cô ấy đã cố gắng lôi kéo Ameya vào cho đủ số lượng người thôi. Còn vấn đề tại sao lại là Ameya thì…- Airi khẽ đằng hắng một tiếng. - Aihara đã nhận ra rằng Ameya đang thầm thích Amami Yuuhi nên tin chắc nếu cô ấy đã lên tiếng mời mọc thì Ameya sẽ không từ chối.

- Tớ chẳng hề có một chút khái niệm nào về những chuyện cậu đang nói cả.

- Người ta thường có khuynh hướng lãng quên những điều khiến mình thấy khó chịu. Vậy nên tớ có thể hiểu lý do vì sao cậu không nhớ nổi những chuyện liên quan đến chuyện Ameya và chồng cậu ta cùng tham gia một câu lạc bộ. - Giọng Airi ra chiều cảm thông sâu sắc. - Mà tớ nhớ ra thêm một việc nữa. Đó là hồi cấp ba, Suzuki và Ameya đều ở trong đội bóng chuyền của trường, thậm chí, họ còn khá thân thiết với nhau.

- Vậy tức là vấn đề còn liên quan đến cả Suzuki san nữa sao? - Ryuji dùng hai ngón tay cấu mạnh vào ấn đường. Mọi vật trước mắt anh bắt đầu chuyển hóa thành những vòng xoắn ốc đủ mọi kích cỡ.

- Ừ, thậm chí có một khoảng thời gian Suzuki còn cùng một số người khác bày trò uy hiếp Aihara nữa kia. Tớ nghĩ là do cô ấy cảm thấy bất bình với những điều Aihara đã làm đối với Ameya. Rõ ràng Aihara biết rõ Ameya yêu đơn phương Amami Yuuhi nhưng vẫn cố tình mời cậu ấy vào câu lạc bộ và hằng ngày tình tứ với bạn trai mình trước mặt cô gái tối nghiệp. Tớ cũng phải công nhận cách hành xử đó thật tệ hại. vậy mà Ameya vẫn có thể trụ lại chỗ đó đến tận khi câu lạc bộ giải tán kia. Sức chịu đựng của cậu ấy thật đáng ngưỡng mộ.

- Đúng vậy, thật đáng ngưỡng mộ. - Ryuji tán đồng với cô bạn thân bằng giọng cực kỳ thờ ơ. - Dù sao cũng cảm ơn những thông tin của cậu, Giờ tớ có việc phải làm. Tạm biệt nhé.

- Ryuji này, cậu không nên lún quá sâu vào chuyện này, Tớ chân thành khuyên cậu đấy.

Có một nỗi buồn buồn dịu nhẹ trôi bồng bềnh trong câu nói cuối cùng của Takeshita Airi trước khi cậu bạn cùng lớp cũ cúp máy.

Ryuji ném chiếc điện thoại lên bàn rồi quay sang nhặt cuốn album lên rồi đặt về vị trí ban đầu của nó. Anh ghé mắt nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ phòng mình. Trên bầu trời, mây đen đang ùn ùn kéo tới làm anh lập tức liên tưởng tới hình ảnh một đoàn quân Âu châu thời trung cổ, mặc giáp trụ đen bóng, cầm chắc dây cương những con hắc mã to khỏe được vẽ hoàn toàn bằng chì, trong một cuốn sách rách bươm, được viết toàn bộ bằng tiếng Nga của người ông qua cố. Những khóm tú cầu trước tiệm bánh kẹo truyền thống do quý bà Liễu Giai làm chủ run rẩy bất an như đang che dấu một bí mật động trời nào đó dưới lòng đất. Mùi hơi đất xộc vào mũi anh khiến Ryuji choáng váng mất mấy giây. Khoảng mười phút sau, mưa bắt đầu tí tách rơi. Và tai anh tình cờ bắt được giai điệu của bản “A Comme Amour” thể hiện qua tiếng dương cầm mang thương hiệu Richard Clayderman, (3)cơn say nắng đầu tiên của cuộc đời Airi. Khúc nhạc này khơi gợi niềm hứng thú tìm đọc lại cuốn tiểu thuyết “Mối tình đầu” của Turgenev. (4) nghĩ đến đó, anh quyết định mặc áo khoác, cầm lấy chiếc ô trong góc nhà rồi lên đường đến thư viện thành phố.

-------------------------

  1. Kamiya Hiroshi: một diễn viên lồng tiếng nổi tiếng của Nhật.

  2. Dionysus: thần rượu nho và lạc thú trong thần thoại Hy Lạp. Con trai của thượng thần Zeus và công chúa Semele.

  3. Richard Clayderman: Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng người Pháp. Âm nhạc của ông tập trung cả vào mảng nhạc cổ điển lẫn các tác phẩm hiện đại.

  4. Ivan S.Turgenev: nhà văn và cũng là nhà soạn kịch nổi tiếng người Nga. Ông có các tác phẩm để đời như “Mối tình đầu”, “Cha và con”, “Tổ quý tộc”, etc. Tác phẩm “Mối tình đầu” của ông đặc biệt được yêu thích tại Nhật Bản.
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0

Phần thứ năm:


Chẳng biết do sức mạnh vô hình nào xui khiến mà Ryuji lại đi đến nhà Ameya thay vì thư viện. Vậy là anh đã lỡ hẹn với nàng Zinaida mắt xám (1) để tìm đến với người trong mộng có làn da xanh tái của mình. Sau gần một tuần lễ chìm đắm trong suy tư, chàng thanh niên lại đến ngôi nhà cũ kỹ này, lại ấn nút chuông cửa và lại chẳng có ai ở nhà.

Ryuji rầu rĩ, toan quay lưng ra về thì bỗng cánh cửa sắt phòng bên cạnh, trông có vẻ như vừa được sơn mới, bật mở. Một người phụ nữ trung niên tay cầm một bịch rác tái chế và một cây dù màu hồng bước ra. Bà nhìn anh chằm chằm một hồi lâu rồi bật lên một tiếng “a” đầy hoan hỉ khiến chàng nhiếp ảnh gia trẻ giật nảy mình.

- Cậu là cậu Yamashita đúng không? Aki san vừa ra ngoài rồi. Cô ấy bảo sẽ đi tương đối lâu đấy.

Cái giọng nói từa tựa tiếng chuông đồng này, hình như Ryuji đã từng nghe thấy ở đâu đó, nhưng anh chẳng tài nào nhớ ra nỗi. Trí nhớ của anh gần đây trở nên tệ hại đến mức khó thể chấp nhận.

- Lần trước tôi đã nhìn thấy cậu nhưng lại chẳng có cơ hội trò chuyện. Mặt mũi cậu cũng sáng sủa quá chứ. - Người phụ nữ trung niên nói với một vẻ tràn đầy hứng khởi. - À, xin tự giới thiệu. Tôi là Tanaka, hàng xóm thân thiết của Aki san và cũng là người đã nghe máy khi cậu gọi đến đấy.

Khuôn mặt của Ryuji bừng sáng. Dòng suối ký ức của anh cuối cùng cũng đã được khơi thông. Chàng trai cúi đầu thật thấp để tạ lỗi vì lần trước đã làm phiền gia đình khi đường đột gọi điện đến như thế. Tanaka san che miệng cười, không ngớt khen ngợi tính lịch thiệp của anh. Bà ngỏ ý muốn mời anh vào nhà uống cốc trà mát trong lúc chờ Ameya trở về. Tuy nhiên, Ryuji liền xin phép từ chối vì không có nhiều thời gian. Vả lại, anh vốn dĩ chỉ muốn đưa hộp bánh kem và nói với Ameya vài lời ngắn gọn mà thôi.

- Cậu thật là tử tế đấy, cậu Yamashita. Tôi có cảm giác từ ngày gặp cậu, Aki san cũng vui vẻ hơn nhiều. Cô ấy thường nhắc đến cậu với tôi lắm.

Ryuji cảm thấy như thể một cơn bão niềm vui đang càn quét trong tim mình. Bầu trời vẫn mờ xỉn và mưa thì vẫn tuôn như xối, nhưng tâm hồn của gã nhiếp ảnh gia này lại ngời ngời nắng. Và đến tận giờ phút này, anh mới ngộ ra một chân lý rằng các đấng thần linh không phải là thế lực duy nhất có quyền ban đặc ân cho kẻ khác. Ameya đã trao cho anh ân phước chỉ bằng sự quan tâm giản dị màu thiên thanh của cô ấy.

- Cô ấy bảo cậu là một chàng trai rất đỗi dịu dàng.

Ryuji rất muốn thốt lên một cách sung sướng: “Thật thế ạ?” Tuy nhiên, anh sợ rằng chỉ cần mình mở miệng ra, cơn phấn khích đã trào dâng đến ngang cổ sẽ lập tức thoát ra ngoài thành một cú ợ hơi cỡ đại. Lúc ấy thì chẳng biết chui vào đâu trốn cho vừa.

- Có cậu đến thăm cô ấy thì tốt quá. Chứ Aki san cứ lầm lũi một mình ở nhà suốt thì tội nghiệp lắm. Không phải tôi có ý gì đâu nhưng cậu cũng thấy đấy, cô ấy có chồng mà cũng như không?

Âm điệu vui tươi, phóng khoáng trong chất giọng của người hàng xóm trung niên đã biến mất. Thay vài đó là sự bất mãn tiềm tàng.

- Vậy chồng cô ấy đang ở đâu, bác có biết không ạ?

- Chẳng ai ở đây rõ chồng cô ấy đi đâu. Mà có hỏi cô ấy cũng chẳng chịu trả lời. Tuy nhiên - Tanaka san đảo mắt nhìn xung quang một lượt rồi nói thầm vào tai anh. - Tôi nghĩ cậu ta đang nuôi một người đàn bà khác.

- Người đàn bà khác ư? - Ryuji sửng sốt.

- Đúng vậy. Cậu ta chẳng mấy khi ở nhà. Đã thế, mỗi lần đi là đi liền một mạch ba, bốn tháng. Quá đáng hơn là cậu ta còn mang theo rất nhiều tiền, làm Aki san sống rất khổ sở. Gia đình họ vừa bị cắt điện thoại cách đây hai tháng. Tháng trước thậm chí còn suýt chút nữa bị cắt điện. Tôi thấy thương quá nên đã đóng tiền giúp. Khi ấy, Aki san cứ liên tục xin lỗi rồi cảm ơn với khuôn mặt méo xệch như sắp sửa òa khóc đến nơi. Nhìn cô ấy như vậy, tôi chỉ muốn đánh cho cái tên chồng vô trách nhiệm của cô ấy một trận. Tôi cũng có con gái nên cứ tưởng tượng cảnh đứa con yêu quý của mình bị một kẻ xa lạ đối xử như thế là ruột gan tôi lại nóng bừng như có lửa đốt.

Tanaka san vừa nói vừa đưa ngón trỏ lên lau nước mắt. Thật là một người phụ nữ đôn hậu.

- Cậu cũng nghĩ như thế đúng không, cậu Yamashita? Đấy chẳng phải là biểu hiện của một gã đàn ông đang ngoại tình hay sao?

- Vâng, chắc là thế rồi. - Ryuji lí nhí đáp. Tay anh nắm chặt cái cán nhựa của chiếc ô trong suốt.

Ryuji nói lời từ tạ với người hàng xóm thân thiện của Ameya rồi quay sang lưng, bước đến chỗ đoạn cầu thang hoen gỉ. Anh giương dù lên, rảo từng bước lặng lẽ trong mưa. Giờ thì chàng trai trẻ đã chấp nhận rằng các bạn anh đã đúng. Anh không nên dấn quá sâu vào cái bãi bùn khổ lụy này. Giờ đây, Ryuji chẳng biết phải làm sao để rút chân ra. “Đó hẳn là “Dousokai Syndrome” ” Lời Takeshi nói vẫn còn văng vẳng bên tai anh. Nếu cậu ấy đã khám phá ra cái chứng bệnh đó thì liệu cậu ấy có thể chỉ cho anh cách chưa khỏi hay không? Bởi trái tim anh sắp sửa nổ tung, và cơ thể thì ngày càng suy kiệt bởi mối tình vô vọng này.

Ryuji dừng lại tại một trạm xe buýt có mái che nằm sau lưng một công ty vận tải thành phố. Đối diện với nó là vùng biển rộng mênh mông, mờ mịt sau màn mưa bạc. Những đợt sóng trắng xóa nối tiếp nhau vỗ vào đê chắn lầm lì, nhẫn nhịn. Và hiển lên nổi bật trên bức tranh toàn những màu tối đơn điệu là một vết đỏ đầy tinh tế thể hiện ngọn hải đăng ở phía đằng xa. Anh cụp ô xuống rồi an tọa trên một chiếc ghế gỗ lung lay như sắp sửa gãy sập đến nơi, gặm nhấm những nỗi buồn khô giòn như thứ bánh quy mà các cô nàng nữ sinh thường làm trong những giờ nữ công gia chánh.

Một chiếc xe buýt trườn tới, đỗ xịch lại ngay trước mặt anh. 50. Không phải chuyến xe của anh, Một đoàn người nối người từ trên xe buýt lũ lượt bước xuống. Từng tràng cảm ơn hụt chữ liên tục được bắn ra từ khuôn miệng rộng của bác tài xế. Giữa dòng người mệt rũ vì những cơn mưa mùa hạ dầm dề, một bóng áo đầm màu kem gióng lên trong lòng anh những hồi chuông nhà thờ rộn rã. “Đã mất đi hy vọng, vẫn giữ em trong lòng” Chỉ cần một nụ cười của người thương, bao suy nghĩ u sầu bủa vây tâm trí anh từ nãy đến giờ chợt tân biến hết cả.

- Thật tình cờ, Yamashita kun. Sao cậu lại ở đây?

Ameya nhoẻn cười rạng rỡ.

- Tớ đến thăm cậu, nhưng bác Tanaka bảo rằng cậu đã rời đi từ sớm. À, tớ có mua mấy cái bánh, gởi ở chỗ bác ấy. - Ryuji ôn tồn nói.

- Cảm ơn cậu nhiều lắm. Tớ đi thăm mẹ của Yuuhi một chút.

- Bác ấy khỏe chứ?

- Dạo này sức khỏe của mẹ cũng suy giảm nhiều. Đau ốm liên miên.

Chàng nhiếp ảnh gia mời cô bạn cũ ngồi xuống rồi đến chỗ máy bán hàng tự động đang gầm gừ, bỏ một đồng năm trăm yên vào bên trong cái khe hở rất hẹp. Chiếc máy rung lên bần bật rồi trút ra từ cái tử cung vĩ đại của nó một lon Café au lait lạnh cùng một lon soup bắp âm ấm. Ryuji nhấc tấm nhựa lên, thọc tay vào bên dưới cái máy khiến nó gầm rú thảm thiết như một con hổ cái bị bắt mất con, lôi hai lon nước ra. Anh trao lon soup bắp cho Ameya rồi ngồi xuống bên cạnh cô, thong thả mở lon cà phê của mình. Không ai trong hai kẻ cố tri chịu lên tiếng. Họ cứ lặng thinh thưởng thức món nước của mình, và ngắm nhìn những hạt mưa nhỏ bé hòa vào biển cả bao la.
- Chồng của cậu, ý tớ là Amami kun, đối xử với cậu tốt chứ? - Ryuji quyết định phá tan bầu không khí nặng nề giữa cả hai bằng cách lên tiếng trước. Tuy nhiên, điều anh vừa mới thốt ra có vẻ không mấy phù hợp để mở đầu một cuộc đối thoại vui vẻ.

- Có phải bác Tanaka đã nói gì đó với cậu đúng không? - Ameya bình thản đáp.

- Cậu đừng trách bác ấy. Tất cả là do tớ cứ khăng khăng đòi bác ấy nói cho tớ biết mà thôi. Tớ muốn biết tình hình của cậu vì…

- Vì những điều kỳ lạ hôm qua tớ đã nói khi cậu hỏi về Aihara san, phải vậy không? - Ameya mớm lời cho anh. - Chính tớ cũng không hiểu mình lại nói ra những lời kỳ lạ đó. Về sự việc Ameya mất tích một cách bí ẩn, tớ cũng mù mờ chẳng biết gì như tất cả các cậu. Mà hôm qua tớ có nói với cậu rồi nhỉ? Việc mang thai cũng ảnh hưởng đến thần kinh của tớ nên nhiều lúc, tớ chẳng thể nào làm chủ được từ ngữ của mình. Ngày hôm qua, không hiểu sao, khi cậu nhắc tới tên của cô ấy, trong đầu tớ lại vụt lóe lên cái hình ảnh hai cá thể ngoài hành tinh có thân bạch tuộc với cặp mắt lồi ra như mắt cá chép tóm chặt hai tay cô ấy rồi đưa lên một phi thuyền trông từa tựa cái nón của các vị tăng lữ. Những hình ảnh đó nhanh chóng được não bộ của tớ chuyển hóa thành từ ngữ, tuôn trào ra khỏi miệng. Cái quá trình ấy nhanh và đột ngột đến mức tớ không tài não tự kiểm soát được. Xin lỗi vì đã khiến cậu hoang mang như thế.

Ryuji cứ nhìn mãi, nhìn hoài, không thể dứt mắt khỏi mối tình đầu yêu kiều của mình.

Nàng đang ngồi sát kề bên anh, với những nét của một người trưởng thành. Cái màu nâu khỏe mạnh của một vận động viên nghiệp dư giờ đây đã bị thay thế bằng nước da xanh tái như của người mắc bệnh thiếu máu. Khuôn mặt dài ra. Tai to bè. Mái tóc rối được búi lên sơ sài. Mỗi khi nàng cúi đầu xuống, một khối nọng mỡ ở ngay dưới cằm lại lập lờ ẩn hiện. Và quan trọng nhất, nàng đang mang trong mình đứa con của người đàn ông mà anh ngờ vực rằng chẳng hề yêu nàng. Tuy nhiên, dù nàng có thay đổi đến đâu, thì cái mùi thơm bánh quế tỏa ra từ cơ thể nàng vẫn nguyên vẹn, trung trinh như những ngày xưa cũ. Lần đầu tiên anh gặp nàng, cũng là vào một ngày mưa gội.

- Những lời đó… Có phải cậu vẫn còn giận Aihara Megumi vì đến tận lúc này, Amami san vẫn không tài nào quên được cô ấy. phải vậy không? - Dù biết những lời mình nói ra sẽ gây tổn thương cho nàng, nhưng Ryuji vẫn khao khát được biết rõ ngọn ngành của vấn đề.

- “Giận” ư? - Khóe môi Ameya khẽ nhếch lên. - Ý cậu là tớ có “hận” Aihara không chứ gì?

Ryuji im lặng.

- Có lẽ đúng như cậu nói. Là do tớ “hận” cậu ấy. Tuy nhiên, nó hoàn toàn chẳng liên quan gì đến Yuuhi cả. Chỉ đơn thuần là sự cố chấp của riêng tớ mà thôi.

Ameya khép hờ mắt, ngả người ra đằng sau và bụi cây dừa cạn nhanh chóng đỡ lấy tấm lưng cô.

- Tớ luôn tự hỏi điều Aihara san mong muốn thật sự là gì? Để tớ kể cho cậu nghe vài mẩu chuyện liên quan đến cậu ấy và cậu thử suy nghĩ giúp tớ nhé.

Cậu chuyện thứ nhất xảy ra vào một ngày đầu hạ. Đó cũng là lần đầu tiên Ameya đến câu lạc bộ điện ảnh sau khi nhận lời mời của Aihara Megumi Đang hồi hộp vì không biết nên chào hỏi Amami Yuuhi kun thế nào, cô nghe thấy tiếng nhạc vọng ra từ khe cửa khép hờ. Bài hát “Shall we dansu?” được trình bày bởi Taeko Onuki.


“Shall we dance?


On a bright cloud of music shall we fly?


Shall we dance? Shall we dance?


Or shall we say "Goodnight" and mean “Goodbye”?”


Or perchance when the last little star has left the sky?

Ameya khẽ nhón chân, ghé mắt nhìn qua một ô kính hình vuông phía trên cánh cửa. Trong căn phòng quét sơn trắng chan hòa ánh nắng, trên nền nhạc được phục vụ bởi một chiếc máy cassette màu bạc, Aihara và Amami kun đang nắm tay nhau nhảy một điệu Waltz Pháp. Cả hai vừa nhảy, vừa cố tránh dẫm lên những cuốn sách, pamphlet phim và mấy cuốn băng vương vãi trên sàn. Lâu lâu, Amami kun lại thoáng nhăn mặt vì bị Aihara dẫm vào chân. Một lúc khác, Aihara lại bước sai nhịp khiến Amami kun vấp vào chân cô ấy và hai người xém chút nữa là ngã nhào. Thế nhưng, bất chấp những sai sót ấy, họ vẫn nhìn nhau mỉm cười và tiếp tục điệu nhảy. Động tác của cả hai đều khá vụng về nhưng tràn đấy chất xúc tác hóa học. Thật kỳ lạ làm sao bởi trong mắt của Ameya lúc ấy, quần áo đồng phục trên người đôi nam nữ sinh mười sáu tuổi đã biến thành trang phục truyền thống của hoàng gia Thái lan với áo lụa tơ tằm đỏ thắm kết hợp với thắt lưng vàng dành cho chàng thiếu niên, cùng chiếc váy dạ hội tay phồng vận lên người nàng thiếu nữ. Khung cảnh xung quanh hai người họ là một căn phòng khiêu vũ xa hoa với những chiếc cột sơn son thếp vàng trong một bộ phim Mỹ mà cô tình cờ xem cùng mẹ ngày còn thơ bé. (2)



“Or perchance when the last little star has left the sky?


Shall we still be together with our arms about each other


And shall you be my new romance?


On the clear understanding that


this kind of thing can happen,”


Khi suối nhạc có vẻ đã gần cạn, Aihara và Amami kun đồng loạt dừng lại, nhìn xoáy vào mắt nhau như thể đang cố thôi miên đối phương. Ameya cảm thấy như cô đang bị hút vào cái từ trường tình cảm của cặp đôi màu hoàng kim ấy. Việc cố chống lại nó khiến máu trong người cô sôi lên và trống ngực thì nện thình thịch. Rồi bất ngờ, như một ánh chớp tuyệt đẹp lóe lên giữa bầu trời quang đãng, cả hai cùng bật cười thích thú. Và bằng một cái nhún chân vô cùng duyên dáng, Aihara bật nhảy lên, ôm ghì lấy cậu bạn trai. Amami kun, với ánh mắt đầy trìu mến, dịu dàng áp má mình vào vành tai của cô.


“Shall we dance? Shall we dance? Shall we dance?!”


Bài hát cuối cùng cũng kết thúc. Đôi trai gái lại đắm đuối nhìn nhau. Không một lời nào trao đi. Tựa nghi thức trang trọng sau cuối để kết thúc một buổi lễ linh thiêng, Amami kun vén những lọn tóc mái loăn xoăn, hôn nhẹ lên vầng trán người con gái nhỏ nhắn đang nằm trọn trong vòng tay mình; còn Aihara thì him him đôi mắt, đặt một chiếc hôn hững hờ lên cái cằm nhẵn nhụi của chàng thiếu niên tóc nâu. Mặt Amami kun đột nhiên nhăn nhúm lại, cái biểu cảm của con người sắp sửa bật khóc đến nơi. Anh quàng tay siết chặt bạn gái mình vào lòng. Aihara Megumi tựa đầu lên vai anh ta, hai bàn tay nắm chặt gấu áo của cậu học sinh trung học. Trước khung cảnh ấy, Ameya bảo rằng cô không có bất kỳ một cảm xúc gì giống như đau khổ hay thất vọng. Cô chỉ buồn khi phải thừa nhận rằng có một điều gì đó gần như phép màu trong mối quan hệ của hai con người này. Như sau những tháng ngày hạn hán triền miên, bỗng dưng từ trên trời đổ ào xuống một cơn mưa rào. Hiển nhiên, cô sẽ chẳng bao giờ có bất cứ một mảy may cơ hội nào để giành lấy Amami kun từ tay người con gái kia.

Đột nhiên, Aihara phóng tầm mắt về phía cửa ra vào và phát hiện ra hành vi theo dõi lén lút của cô. Cô chưa kịp giật mình thì cô gái bên kia tấm kiếng chợt nở nụ cười. Một nụ cười vừa như thách thức, vừa như giễu cợt. Sau đó, cô nàng ra hiệu cho Amami kun nới lỏng vòng tay rồi gắn chặt môi mình vào môi anh. Ameya đẩy bật người mình ra khỏi cánh cửa rồi chạy nhào đi. “Thật kinh tởm!” Cô đã nghĩ như thế. “Nếu như cô ta chỉ dùng tình cảm của Amami kun chỉ để trêu chọc mình thì đúng thật kinh tởm.” Buổi chiều hôm đó, cô đã nôn thốc toàn bộ hộp bento mẹ làm cho vào thúng rác.


Câu chuyện thứ hai về “vụ bắt nạt” của nhóm Suzuki Seiko đối với Aihara Megumi. Sau khi cô gia nhập câu lạc bộ điện ảnh được một tháng thì không biết do nghe thông tin từ ai, Suzuki lại biết được những sự vụ phức tạp giữa cô và Aihara.Vào một ngày thứ Bảy xám xịt, Suzuki đã kéo Aihara đến cầu thang tầng ba phía Bắc khu phòng học của học sinh năm hai, dưới sự chứng kiến của Ameya. Thật tình, người đồng đội cũ của cô chỉ muốn Aihara giải thích nguyên nhân của sự oán ghét mà cô nàng trút xuống đầu cựu nữ tuyển thủ bóng chuyền. Tuy nhiên, Ameya cứ một mực giữ thái độ bất hợp tác, thậm chí còn nói ra những bí mật mà Ameya không muốn ai biết tới trước bao nhiều người, khiến cho Suzuki, vốn là một thiếu nữ trượng nghĩa và khá nóng tính, tuôn một tràng mắn chửi xối xả cô gái đang thờ ơ dẩu đôi môi trái tim của mình lên, và vung tay toan tát Aihara một cú trời giáng nhưng Ameya đã kịp thời ngăn lại. Bỗng, Ameya phát hiện ra vành tai của Aihara Megumi hơi co giật, còn mắt cô nàng sáng quắc lên như mắt báo trong đêm. Và trước sự sửng sốt của tất cả những người có mặt ở đó, Aihara, trong bộ đồng phục thủy thủ, leo lên lan can cầu thang, không quên ném một nụ cười nửa miệng về phía nhóm Suzuki và Ameya. Người con gái với những lọn tóc xoăn bồng hít một hơi căng đầy hai buồng phổi rồi hét lên thật to:

“Yuuhi, cứu tớ với!”

Tiếng kêu cứu đó của Aihara làm dội đến tận đáy tim của Ameya và làm các dây thần kinh liên sườn của cô đau nhức nhối. Nhanh như cắt, trước khi Ameya kịp trở tay thì cô nàng quái chiêu đó đã nhảy xuống, từ tay vịn cầu thang tầng ba. Ameya vội lao ra, run rẩy nhìn xuống dưới. Nơi chân cầu thang, Aihara đang nằm trên người Amami kun, nhắm nghiền hai mắt. Về phần cậu thiếu niên, anh chàng mặt cắt không còn giọt máu, gắng gượng trở mình ngồi dậy. Một tay anh đỡ lấy đầu của cô nữ sinh hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, tay kia nắm chặt ngực áo bên phải của mình. Anh ngẩng đầu nhìn Ameya. Toàn bộ kết mạc chàng trai chuyển sang màu đỏ quạch vì giận dữ. Anh gào lên, giọng đầy cuồng nộ:

“Các người điên rồi đúng không? Còn cậu nữa, Ameya, tôi không ngờ cậu lại là loại người như thế.”

Ngay sau đấy, Aihara được tức tốc đưa đến bệnh viện. Không có vấn đề gì nghiêm trọng ngoài việc ngất đi do não bị chấn động nhẹ. Khi tỉnh lại, cô ta đã khai báo với thầy giám thị rằng cô đã bất cẩn trượt chân. Và tất nhiên là thầy giám thị không cố gặng hỏi thêm làm gì bởi chính ông cũng cảm thấy mệt mỏi khi phải dính vào mấy vụ bắt nạt tập thể hay bày trò đánh ghen giữa thanh thiên bạch nhật của bọn học sinh.

Mấy ngay sau, Ameya vẫn có mặt tại câu lạc bộ điện ảnh. Cô không thấy có bất kỳ lý do gì khiến bản thân phải trốn tránh hay tỏ ra sợ hãi. Amami kun vẫn làm mặt lạnh và tảng lờ sự hiện diện của cô. Còn Aihara Megumi, vừa trông thấy cô, liền phá lên cười khanh khách, bảo:

“Cậu thật là người vô cùng thú vị đấy, Ameya san. ”


- Những gì cậu nói là thật ư? - Đôi lông mày của Ryuji nhướn lên hết cỡ. Câu không thể tin những điều mình vừa nghe được từ Ameya là sự thật.

- Đúng vậy. Đó là là người được gọi là Aihara Megumi. Tất cả những điều xảy ra xung quanh cậu ấy đều vô cùng khó giải thích. Tớ chỉ có thể kể với cậu chừng đấy chuyện thôi, Yamashita kun.Tớ không muốn mang tiếng là nói xấu người không biết là có còn tồn tại trên cõi đười này nữa không. - Ameya Aki cười buồn. - Nhưng Yamashita kun đã thật lòng quan tâm đến cậu ấy như thế thì dù cậu ấy có là người như thế nào thì cũng đâu phải là vấn đề, phải vậy không?

Ryuji cắn chặt môi, vươn tay ra nắm chặt lấy cẳng tay gầy guộc màu trắng sữa của Ameya. Hành động đột ngột này của anh làm lon nước đang uống dở trên tay cô rơi xuống đất. nước soup màu vàng hòa vào dòng nước mưa, cuồn theo xác những con bọ nhỏ li ti xuống cống.

- Cậu nhầm rồi, Ameya san. Tớ vốn không hề bận tâm đến chuyện của Aihara Megumi. Người duy nhất mà tớ thật lòng…

Tiếng còi tàu từ bến cảng gần đó cắt mất đoạn cuối câu. Bỗng, một tiếng “a” được hoài thai bởi khổ đau và vui sướng thoát khỏi miệng cô. Hai mắt của Ameya mở to, nhìn chòng chọc vào một thứ gì đó phía sau lưng Ryuji. Không phải anh. Mãi về sau này, khi mọi chuyện kết thúc, Ryuji mới chịu nhận ra rằng hình bóng của anh chẳng bao giờ thực sự in trên đôi đồng tử đẹp diệu kì của nàng Julliette đã tự cắt bỏ đi đôi cánh mà thần linh đã ban tặng cho nàng. Một cách vô cùng dứt khoát, Ameya Aki giật tay mình ra khỏi tay Ryuji, rồi lẹ làng bung dù, chay lao ra ngoài màn mưa trắng xóa. Chàng nhiếp ảnh gia lập tức chạy đuổi theo. Ameya quỳ thụp xuống, gương cao dù che cho một gã đàn ông tóc tai bù xù, râu ria lởm chơm, mặc một chiếc áo thủng lỗ chỗ, lưng vẫn còn đeo một cái ba lô xanh lá sờn cũ, nằm vật ra bên cạnh chiếc xe màu hoa violet của khách sạn “Hoshiori”. Ameya, mặt ướt đẫm nước, không thể phân biệt nổi là nước mưa hay nước mắt, cất giọng ân cần với người đàn ông lạ mặt:

- Yuuhi, anh về rồi đấy ư? Sao anh không báo trước với em một tiếng.

“Yuuhi? Amami Yuuhi?” Cái tên ấy nổ tung như một quá bóng bay bị bơm căng khí bên tai Ryuji.

- Aki? Aki à. - Amami cố dùng chút sức lực còn sót lại để bám lấy tay vợ mình tiếng nói lẫn trong tiếng khóc. - Anh đã tới đó rồi, nhưng cô ấy không có ở đó. Megumi không có ở đó. Anh không thể tìm thấy cô ấy không ở bất cứ đâu cả.

- Em hiểu, em hiểu mà. Không sao đâu. Em hiểu mà. - Vừa dịu giọng dỗ dành, Ameya vừa xoa lưng trấn an người chồng đang trong cơn kích động.

“Không hiểu, cái âm thanh lách tách kia là tiếng mưa rơi trên trần chiếc xe, hay là tiếng tim mình đang rạn vỡ nhỉ?” Ryuji, chứng kiến cảnh đoàn tụ của đôi vợ chồng trẻ, thầm tự hỏi.

------------------
(1) Zinaida: Nữ nhân vật chính trong tác phẩm "Mối tình đầu" của Turgenev.
(2) Tái hiện cảnh khiêu vũ trong bộ phim "The king & I".
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0

Phần thứ sáu:



Ameya mở vội cánh cửa để Ryuji dìu chồng cô vào nhà. Chàng nhiếp ảnh gia phải gồng mình nâng đỡ thân hình nặng nề, rũ rượi của Amami Yuuhi. Anh ta yếu đến mức không thể bước đi nổi. Hai bàn chân cứ thế kéo lê trên sàn.

Vợ anh ta, Ameya Aki, mang ra hai chiếc khăn bông lớn. Cô đưa một chiếc cho Ryuuji và dùng chiếc còn lại quấn quanh người chồng mình. Đoạn, cô nhờ Ryuji đưa Amami vào căn phòng ngủ rộng chừng sáu chiếu của hai vợ chồng, rồi bảo anh ngồi đợi trong lúc cô thay đồ cho người thanh niên đang nửa tỉnh nửa mê. Lúc này, chàng nhiếp ảnh gia trẻ tuổi buộc lòng phải thừa nhận rằng họ thật sự là một đôi phu phụ đúng nghĩa. Điều này làm trái tim anh trở nên nặng trĩu.

Chàng nhiếp ảnh gia uể oải lau khô mái tóc ướt đẫm của mình. Để tạm thời chạy trốn khỏi những ý nghĩ đầy tiêu cực có khả năng mang đến cho anh một tấm vé đi thẳng xuống địa ngục sau khi lìa đời, Ryuji đảo mắt quan sát căn bếp kiêm phòng khách màu ô liu của gia đình Amami. Bất ngờ, một chiếc hộp hình chữ nhật dẹt nằm kế bên kệ tivi khiến anh chàng đặc biệt lưu tâm. Chàng trai trẻ bò bốn chân đến chỗ món đồ. Thì ra đó là một cái hộp đựng đĩa phim. “Stand by me” Ryuji đọc thầm tên bộ phim trên cái vỏ hộp nhẹ bỗng. Bộ phim được chuyển thể từ tác phẩm của Stephen King này anh đã xem cách đây khá lâu. Nội dung khá là cảm động dẫu cho vẫn ám mùi kinh dị ẩm mốc, nét đặc thù trong các tác phẩm của tác gia xứ cờ hoa.

Ryuji thích tấm hình minh họa được sử dụng để làm bìa đĩa. Chỉ có mỗi một cánh rừng bóng mượt lá xanh, vờ vịt che giấu một đoạn đường tàu phơi mình dưới ánh mặt trời. tuyệt nhiên không có một bóng người nào trong cái khung cảnh tĩnh lặng ấy cả. “Hãy khoan!” Ryuji hình như đã nhìn thấy, một cẳng chân tim tím, chẳng chân của một bé trai thấp thoáng ló ra từ một bụi cây dại. Anh dụi măt và nhìn thật kỹ một lần nữa. Cái cẳng chân màu hoa cà ấy đã biến mất. Mỹ cảnh thuần khiết ban đầu lại tỏa sáng lung linh trước mắt chàng trai. Một nỗi sợ hãi mơ hồ đột ngột xâm chiếm lấy anh.


- Ryuji, cậu có muốn tắm và thay quần áo không? Cậu cứ để ướt nhẹp như thế sẽ bị cảm đấy.

Nghe thấy giọng nói hiền lành của Ameya, chàng nhiếp ảnh gia liền ngẩng đầu lên nhìn trông. Cô bạn học cũ của anh đang ôm trong tay một bồ quần áo nam giới, có lẽ là của Amami, cùng một chiếc khăn tắm mới có trang trí những họa tiết hoa diên vĩ ở rất nhiều hình thái.

- Không cần đâu. Tớ cũng đang định về nhà đây. Ra ngoài sẽ ướt lại ngay đó mà. - Ryuji cười trừ.

Ameya cứ đứng tần ngần ra. Cô bức rứt vặn xoắn các ngón tay vào nhau. Cô gái thật sự muốn làm một điều gì đó để cảm ơn sự giúp đỡ của Ryuji nhưng biết rõ rằng anh nhất định sẽ lại từ chối nên chẳng biết phải cư xử sao cho đặng. Cái biểu cảm đó của người thương làm tan chảy cơn giận lẫy trong lòng Ryuji. Anh mỉm cười, nhỏ nhẻ nói:

- Tớ thực sự không sao đâu. Lát về nhà tớ sẽ tắm ngay. Cậu cứ vào lo cho Amami đi.

- Vậy để tớ tiễn cậu. - Ameya đáp, mặt rầu rầu.

- À, mà đay là đĩa phim của cậu à. Tớ cũng xem phim này rồi đấy. - Anh chìa chiếc hộp ra trước mặt Ameya. - Cậu và Amami chắc thường xem phim cùng nhau lắm nhỉ? Hai người là thành viên của câu lạc bộ điện ảnh mà. Mà tớ không thấy những đĩa phim khác ở đây nhỉ?

Thật ngu ngốc làm sao, anh lại tự cắm ngập dao vào ngực mình.

- Tớ chỉ mua mỗi đĩa phim đó thôi.

- Tại sao vậy? Chẳng lẽ cậu cứ xem hoài một bộ phim sao? Như thế thì buồn tẻ lắm.

- Không sao. - Ameya khẽ lúc lắc đầu. - Bởi nó là bộ phim đầu tiên và duy nhất tớ và Yuuhi xem cùng nhau. Thế nên cứ khi nào anh ấy đi thì tớ lại lôi nó ra xem.


Câu nói của người bạn cùng lớp năm xưa tựa như một phép hoán chuyển thần kỳ, Ryuji đã không còn ở trong căn bếp chật chội của cô ấy nữa mà đang đứng trong trường quay nóng rực lên bởi ánh đèn sân khấu, chương trình “Thử tài quần chúng” Đối diện anh là giáo sư “Não Bự” đang cầm trên tay mấy lá phiếu có chứa những câu hỏi khiến người chơi đau đầu nhức óc. Hôm nay, anh sẽ là nạn nhân kế tiếp của những câu thách đố đầy hóc búa ấy.

- Hey, hey, everybody. Câu hỏi dành cho người chơi may mắn của chúng ta ngày hôm nay là: “Hãy diễn tả một mối tình đơn phương.” - Ngài “Não Bự” cất giọng sang sảng. - Trả lời đi nào, kẻ thất tình đáng thương!

- Cứ như uống phải acid vậy.

Đấy là đáp án duy nhất mà Ryuji có thể nghĩ ra.


- Cậu sao vậy, Yamashita kun? Cậu thấy không khỏe ở đâu à? Bởi vậy tớ mới khuyên cậu nên tắm rồi thay đồ đi mà.

Tiếng trách móc của Ameya như một bàn tay vô hình lôi ngược Ryuji về với cõi thực. Anh lại đứng trong căn bếp màu ô liu choáng ngợp.

- Không có gì. Tớ về đây. Không làm phiền cậu và Amami nữa.

Ryuji đặt chiếc hộp chữ nhật đựng đĩa xuống, cười gượng.

- Vậy để tớ đưa cậu ra bến xe.

Ameya cầm theo hai chiếc dù, nối bước chàng nhiếp ảnh gia đến chỗ cửa ra vào. cánh cửa mở ra, để lộ phía bên kia bậc thềm một thiếu niên nhỏ thó vận gakuran, mặt thanh tú nhưng gần như vô cảm, đứng bất động trong tư thế đưa tay chuẩn bị nhấn chuông. Trông cậu ta cứ như một bức tượng Phục hưng được trưng bày trong bảo tàng Louve vậy.

- Ủa, Ma kun, sao em lại tới đây? - Ameya tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Mẹ bảo em mang mấy quả hồng khô bác Shimizu cho nhà mình sang chỗ chị. Ban nãy nhẽ ra mẹ định đưa chị cầm về nhưng vì mệt quá nên quên mất.

- Vất vả cho em quá.

- Không có gì, em cũng tiện đường sang nhà bạn ở gần đây học nhóm mà.

Dứt lời, cậu thiếu niên xinh trai quay sang nhìn Ryuji, gập người cúi chào. Anh cũng theo phản xạ, cúi đầu đáp lễ.

- À, giới thiệu với cậu, đây là Masayuki, em trai của Yuuhi. - Ameya niềm nở. - Còn đây là anh Yamashita, bạn cùng lớp cũ của chị và anh trai em đó.

Bỗng, hai hàng lông mày của Masayuki chợt oằn xuống, biến diện mạo tuấn tú của cậu nam sinh thành khuôn mặt Shikami đầy nộ khí. Cậu thiếu niên gằn giọng:

- Em không phải là em trai của kẻ vô trách nhiệm đó. Em chỉ có một người chị gái là chị thôi.

- Sao em lại nói như thế chứ? Anh ấy là anh trai em đấy.

- Chẳng phải sau khi cái kẻ tồi tệ đó dứt khoát không chịu về gặp mặt ba lần cuối, thậm chí cả đám tang ba còn không đến dự thì mẹ đã đoạn tuyệt mọi quan hệ với anh ta rồi sao? Vậy em nói mình không phải là em trai anh ta thì có gì sai chứ.

Masayuki dúi bịch hồng khô vào tay Ameya, cúi đầu nhát gừng, buông một gọn lỏn “Em về đây!” rồi quay lưng bỏ đi. Cậu ta để mặc cho Ameya vuốt mặt ngao ngán và Ryuji vẫn đứng ngẩn tò te khi phải chứng kiến một cơn bão phẫn nộ đến và đi chỉ trong phút chốc.


Vì Ameya cứ nài nỉ mãi nên Ryuji đành buộc lòng chấp thuận để cô đưa mình ra tới bến xe buýt. Hai người đi sóng đôi trên con đường vắng, kề bên là một con rạch nhỏ mà hai bên bờ mọc đầy những thân liễu gầy guộc ủ ê. Bóng hai cây dù nghiêng nghiêng phản chiếu trong vũng nước đọng rồi lập tức vỡ tan tác thành từng mảnh lóng lánh khi bị bàn chân của Ryuji vô ý dẫm lên. Đôi bạn học cũ đi ngang qua một tiệm tiện lợi thì nghe văng vẳng ca khúc mới của nhóm EXILE. Ameya, hai mắt sáng rực lên như đèn pha, quay sang kéo tay áo của Ryuji làm trái tim chàng trai tre đập chệch đi một nhịp.

- Này, tớ đã từng là một fan cứng của EXILE đấy. Chỉ là giờ lập gia đình rồi thì thực không còn thời gian để nghe nữa.

- Chuyện cậu là fan EXILE thì tớ biết.


“Bởi vì trước đây, khi thầm tương tư cậu, tớ đã điều tra tất cả những thông tin có liên quan đến cậu.”

- Nói dối, làm sao cậu biết được chứ. - Ameya cười khúc khích.


“Ameya à, giờ thì tớ đã hiểu tại sao từ cổ chí kim, từ thuở hồng hoang khai thiên lập địa cho đến tận cái thời đại con người đã xâm lược mặt trăng thành công, biết bao nhiêu kẻ sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, kể cả mạng sống của mình, để quay ngược thời gian. Bởi lẽ, chính tớ đây cũng đang được sống trong một khoảnh khắc kỳ diệu mà bản thân muốn nó kéo dài vĩnh viễn. Ôi, nếu như cái khoảnh khắc này chấm dứt, tớ sẽ chẳng còn gì ngoài một nỗi buồn mênh mang và niềm tuyệt vọng bạc như vôi.”

- Xin lỗi cậu nhé, tớ chưa kịp cảm ơn cậu vì đã đưa Yuuhi về nhà thì lại bắt cậu nghe chuyện rắc rối của gia đình tớ.

- Tớ không để tâm đâu. - Ryuji nói. - Nhưng tại sao Masayuki kun lại nói như thế?

- Thật ra… - Ameya thoáng ngập ngừng. - Ba của Yuuhi bị u não, phải làm phẫu thuật. Bác sĩ bảo khả năng thành công tương đối thấp nên gia đình và bệnh nhân cần phải chuẩn bị tâm lí. Yuuhi vốn là người ba thương yêu nhất nên trước khi làm phẫu thuật, ông tha thiết muốn gặp Yuuhi để lỡ chẳng may có mệnh hệ gì thì cũng có thể yên lòng nhắm mắt. Thế nhưng đúng lúc ấy, Yuuhi lại đang ở Hokkaido. Mẹ đã gọi điện và gần như van xin Yuuhi trở về nhưng tình hình lúc ấy không cho phép anh ấy về lại Kyushu. Ca phẫu thuật thất bại và ba chồng tớ qua đời. Và phải một tháng sau tang lễ, Yuuhi mới có mặt ở nhà. Mẹ đã rất tức giận và tuyên bố trước mặt toàn thể họ hàng sẽ cắt đứt mọi quan hệ với anh ấy. - Ameya nghẹn ngào tường thuật lại câu chuyện đau buồn.

- Thật là bi kịch. Chẳng trách em trai cậu ấy lại có thái độ như thế.

- Nhưng cậu đừng hiểu lầm Yuuhi nhé, Yamashita kun. - Nét mặt Ameya trở nên vô cùng căng thẳng. - Anh ấy thật sự cũng có nỗi khổ của mình, chứ không phải vì anh ấy là kẻ vô trách nhiệm đâu. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Rồi một ngày nào đó mọi người sẽ hiểu ra được mà.

- Tớ hiểu mà. - Ryuji đặt nhẹ bàn tay lên vai cô gái anh thầm tương tư. - Cậu không nên xúc động qúa kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe.



Đến bến xe, Ameya vẫy tay chào từ biệt chàng nhiếp ảnh gia để trở về nhà. Ryuji ngồi lặng thinh, suy nghĩ thật nghiêm túc về tất cả mọi chuyện và nhận ra có lẽ đây là lúc thích hợp nhất để từ bỏ.

Mùa hè năm nay nóng hơn bình thường. Dù mưa có tuôn như xối thì bầu không khí vẫn oi bức đến tức thở. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên vầng trán sầu muộn của chàng trai trẻ. Anh rút chiếc khăn tay trắng trong túi ra để lau mặt thì xẩy tay làm rơi nó xuống đất. Khi Ryuji cúi xuống nhặt chiếc khăn thì vô tình phát hiện ra một cuốn sổ tay khổ nhỏ nằm dưới gầm ghế. Nhờ rớt trên một bờ đá khá cao nên cuốn sổ không hề bị ướt.

Loại sổ đó thuộc loại sản phẩm có số lượng giới hạn của hãng Iwate Sado. Bìa trang trí bên ngoài in bức ảnh chụp một góc phố London. Khung cảnh trông rất đỗi bình dị nhưng để lại ấn tượng khá sâu sắc, hẳn là nhờ sự phối hợp hài hòa của màu sắc các sự vật trong tấm hình: cột biển chỉ đường sơn màu xanh đen dẫn tới cung điện Burkingham và công viên St. James’ tạo thành một khối hài hòa với một buồng điện thoại công cộng màu đỏ son cùng một khoảng ban công trưng đầy những chậu hoa mùa hạ. Và tất nhiên không thể thiếu được màn sương mù mờ ảo tựa như tấm vải liệm mỏng manh phủ lên quan tài của King Arthur oai hùng. Ryuji khoanh hoa điểm mười cho mắt thẩm mĩ của chủ nhân cuốn sổ này.

Ryuji chợt nhớ lại rằng ban nãy, khi dìu Amami Yuuhi đến đoạn này thì anh ta vấp phải chân ghế và kéo cả hai ngã nhào. Lúc ấy, anh có cảm giác dường như có vật gì đó rơi ra từ trong túi của Amami. Phải chăng vật đó chính là cuốn sổ này? Một sự tò mò khó thể kiềm hãm lập tức xâm chiếm lấy anh. Ryuji, với nét biểu cảm của kẻ biết mình đang làm chuyện xấu xa, len lén mở cuốn sổ ra.

Những tờ lịch kế hoạch từ tháng chín năm ngoái đến tận bây giờ ghi kín đặc chữ khiến anh chẳng buồn đọc. Kế tiếp là một tấm bản đồ tỉnh Kagoshima đánh dấu chi chít, được đính vào một tờ trắng tinh bằng chiếc ghim màu nõn chuối. Nhưng phải đến khi xem qua những trang sau đó mới thật sự gại vào những sợi dây thần kinh sâu thẳm nhất của anh; những vụ bắt cóc, sát hại, hãm hiếp, tai nạn hay thậm chí bỏ nhà đi hoang của những cô gái tầm từ mười bảy đến hai mươi tư tuổi, tại nhiều khoảng thời gian khác nhau, trên khắp mọi miền Nhật Bản đều được thu thập đầy đủ ở đây, thậm chí còn có cả ảnh và thông tin cắt ra từ báo dán kèm theo. Ngoài ra, số điện thoại cũng như địa chỉ của những người có quen biết với nạn nhân hay đơn thuần chỉ tình cờ gặp gỡ cũng được viết dọc hết năm trang giấy.

Doong! Tiếng chuông báo tử đã ngân lên. Camelot sụp đổ. King Arthur không còn đường lui. Nàng Juliette tóc đen đã chết.

Một mảnh giấy nhỏ rớt ra từ trang gần cuối của cuốn sổ. Thì ra là một tấm vé xe buýt một chiều đến Kagoshima ghi thời gian cách đây bảy năm trước, vẫn còn nguyên cuống vé. Và tại vị trí tấm vé yên vị trước đó nổi bật lên trước mắt anh một dòng chữ sáng rực sắc xanh của niềm hy vọng, và cũng là màu của nỗi buồn thương vô hạn:

“Megumi à, ngày chúng ta gặp lại nhau, anh sẽ đưa em đến Kagoshima, và chúng ta sẽ chết cùng nhau như lời anh đã hứa với em. - Amami Yuuhi”

Trong tâm trí chàng nhiếp ảnh gia trẻ chợt làng màng hiện lên một phiên bản tự biên tự diễn bức “Nụ hôn” của Gustav Klimt. Tuy nhiên, lớp nhũ vàng huyền hoặc của tác phẩm gốc đã được anh thay hoàn toàn bằng thứ màu mô phỏng sắc thu Kyoto, hay chính xác hơn là màu hoàng hôn nhìn qua một khung cửa lớp học.

Chuyến xe buýt của anh đã tới. Cửa xe xịch mở chờ đón vị khách trẻ. Ryuji đóng cuốn sổ lại, cho vào chiếc túi ở mặt trong chiếc áo khoác, rồi bình thản bước lên xe.
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0

Phần thứ bảy:




Ryuji mở cửa bước vào nhà. Tiếng chìa khóa tra lạch cạch vào ô cửa cùng tiếng cánh cửa kêu kẽo kẹt báo hiệu cho Monet và Gustav, hai con mèo anh nuôi, từ trong bếp chạy nhào ra đòi ăn, Con Monet có bộ lông trắng khoang vàng, ánh mắt lúc nào cũng buồn bã, Chắc ở kiếp trước, nó hẳn phải là một chàng trai lúc nào cũng ưu tư. Con Gustav lông xám, mặt láu cá, thường tranh ăn cả phần của Monet. Và chú mèo u buồn kia cứ mặc nhiên để cu cậu táp lấy táp để chỗ thức ăn của mình, ra chiều chẳng thèm quan tâm. Vậy nên lần nào Ryuji cũng cố ý đổ cho Monet nhiều thức ăn hơn một chút.

Chàng nhiếp ảnh gia khẽ nói: “Hai, hai!” (Được rồi!), vỗ nhẹ đầu hai con vật cưng, rồi để nguyên bộ dạng ướt nhẹp mà lấy thức ăn cho chúng. Monet nhã nhặn bước chéo chân đến bên cái bát màu dâu tây của mình. Trong khi đó, Gustav lại hùng hục lao tới chỗ cái bát lớn hơn có vẽ hình quả chuối, nhai rau ráu đống thức ăn khô cho mèo.

Đôi mèo này do Ryuji và bạn gái cũ của anh mua về cùng chăm sóc nhân dịp kỷ niệm một năm hẹn hò của cả hai. Sỡ dĩ chúng có tên như thế là bởi bạn gái cũ của anh là sinh viên một trường mỹ thuật có tiếng của thành phố, và Claude Monet cùng Gustav Klimt là những họa sĩ nàng tôn thờ bậc nhất. Ngày hai người chia tay. nàng vừa bỏ quần áo vào vali, vừa khóc sụt sùi bảo anh hãy chăm sóc hai con mèo, lúc ấy vẫn còn bé tí cẩn thận vì tòa nhà nàng sắp chuyển tới cấm nuôi động vật. Nàng quệt nước mắt nói thêm rằng sau khi ổn định xong mọi thứ, nàng sẽ ghé thăm chúng, cũng coi như một lý do để tới gặp anh. Tuy nhiên, kể từ đó, nàng đã không bao giờ đặt chân vào căn phòng này thêm một lần nào nữa.

Nghe có vẻ vô tình nhưng từ dạo mới quen nhau, Ryuji đã đoán biết trước rằng anh và người con gái đó sẽ sớm chia tay. Chàng trai trẻ thực sự không chịu nổi những cô gái cứ tìm cách gắn chặt đời anh vào cuộc đời màu hồng của họ. Anh ghét sự rằng buộc kinh khủng. Giờ đây, dù chỉ mới xa nhau hơn năm tháng, Ryuji đã chẳng thể nào tái hiện được khuôn mặt của người bạn gái cũ trong đầu. Thậm chí, nếu không nhờ tên hai con mèo là Monet và Gustav thì anh còn chẳng nhớ chuyện nàng là sinh viên mỹ thuật. Vậy mà dáng hình của Ameya Aki bảy năm trước, anh vẫn khắc sâu từng chi tiết. Bất giác, anh cảm thấy thương cho người bạn gái cũ của mình khi lầm lỡ quen phải một kẻ như anh. Và cái tát anh nhận lấy từ nàng là hoàn toàn xứng đáng.

Ryuji tắm táp sạch sẽ, sấy tóc thật khô, rồi quấn chăn ngồi trên ghế xem tivi. Monet hiền lành nằm bên cạnh anh, sung sướng nhận lấy từng cái vuốt ve dịu dàng của chủ nhân. Còn Gustav thì bất chấp thân hình núng nính mỡ của mình, nhảy phịch lên chân anh, nằm “tư thế nàng tiên cá” trông vô cùng thoải mái. Anh liếc nhìn cuốn sổ nhặt được ban chiều, toan cầm lên xem lại một lần nữa thì bỗng dưng thấy chóng mặt và tiếp sau đó là một tràng hắt hơi liên tục. “Yabai (Chết thật), chẳng lẽ lại bị cảm thật sao?” Ryuji nghĩ thầm. Đoạn, anh nhấc con Gustav lên, đặt sang một bên rồi lật đật đi tìm thuốc cảm. Vừa nuốt viên thuốc xuống cổ họng thì chàng nhiếp ảnh gia nghe thấy tiếng chuông cửa thánh thót vang lên. Anh khoác nhanh tấm áo mỏng bên ngoài bộ pajama, rảo chân ra mở cửa. Phía bên kia cánh cửa là Shigeru, tay đang ôm một cuốn sổ lớn. Cuốn sổ này tạo cho anh một cảm giác rất đỗi quen thuộc.

- Cậu không định mời tớ vào nhà sao? - Shigeru mỉm cười, nói.

- À, xin lỗi, cậu vào đi. - Ryuji đáp, thầm tự hỏi tại sao Shigeru lại đến vào giờ này.

Shigeru vừa yên vị trên chiếc ghế sofa thì hai cục bông nhà anh liền lần mò tới gần vị khách đêm muộn để làm nũng. Thật kỳ là làm sao, bởi cả Monet và Gustav đều thậm ghét Shigeru, và cậu bạn thân lắm chiêu thì toàn bày trò chọc phá hai đứa nhỏ. Chính vì thế nên mỗi lần Shigeru tới chơi là Monet lập tức chạy biến vào bếp, lén lút theo dõi theo kẻ thù từ rất xa. Con Gustav thì hành động có phần tiêu cực hơn người anh em của mình. Nó cẩn trọng nấp ở một góc khuất mà Shigeru chẳng tài nào phát giác ra được, rồi đột ngột phóng vụt ra, dùng cái đầu rắn như đá của mình tông thẳng vào ống chân của bạn anh khiến cậu chàng rú lên đau đớn. Thế nên, kiểu cư xử của cặp mèo cưng của anh thật hết sức khó hiểu. Cứ như thể anh đang được xem chương trình “Chuyện lạ đó đây” vậy.

- Monet, Gustav, hai đứa thực dễ thương quá.

Lời nói âu yếm ấy đi kèm với bàn tay đầy yêu thương lướt dọc thân hình mềm mại của hai chú mèo làm Ryuji rùng mình đến mức suýt chút nữa đánh đổ bình hồng trà bằng thủy tinh trong suốt. Anh rót trà ra hai cái ly, đưa một cái cho Shigeru rồi từ tốn nhấc ly trà của mình lên. Hơi nóng bốc lên từ món nước trà nóng hổi khiến Ryuji nhảy mũi. Khi anh với tay lấy hộp khăn giấy thì nghe giọng anh bạn thân ôn tồn hỏi thăm:

- Cậu bị cảm đấy à?

- Ừ, do tớ bị dính mưa. Nhưng chắc ngủ một giấc thì ngày mai sẽ khỏi thôi.

- Đó là do cậu cứ thích thọc mũi vào chuyện của người khác đấy.

- Hả? - Ryuji giật mình, nhìn chòng chọc vào gương mặt rất đỗi bình thản của Shigeru.

- Tớ nói có gì không đúng sao? Rõ ràng đó là chuyện của gia đình Amami nhưng cậu lại cho mình cái quyền làm kẻ phán xét. - Chàng trai tóc đen đẹp mã cứ mân mê mãi chiếc ly thủy tinh tuyệt đẹp sóng sánh thứ chất lỏng màu hồng ngọc. - Hoàng tử à, khi nào thì ngài định cứu công chúa khỏi bùa mê của tên phù thủy độc ác đây?

Shigeru nhoẻn miệng cười nhưng mắt anh ta không hề cười. Gã thanh niên chiếu ánh nhìn sắc lẻm như mắt rắn về phía Ryuji khiến anh tê cứng. Anh lắp bắp, không thể nói cho tròn vành rõ chữ:

- Cậu...cậu nhầm rồi. Tớ chỉ muốn giúp đỡ cô ấy thôi.

- Vậy cậu có dám nói cậu không ghen tức với chồng của Ameya không?

- Đúng là tớ yêu Ameya. - Ryuji nghiến răng. - Và tớ thực sự có cảm thấy tức giận khi cậu ấy cứ một mực bào chữa cho những chuyện không tốt của Amami. Tớ thấy cô ấy thật bất hạnh khi phải chịu đựng những chuyện như thế nên mới tỏ ra quan tâm thôi.

- Cậu đang nói dối phải không? Tất cả những chuyện cậu làm đều có tính toán cả. - Shigeru chống tay lên bàn, đẩy người đứng dậy. Anh ta chậm rãi bước đến chỗ Ryuji đang co rúm thân mình vì sợ. - Này Ryuji, cậu đúng là một con cáo chính hiệu đấy. Cậu đang thực hiện chiến thuật “mưa dầm thấm lâu” đung không? Ngày ngày, cậu cứ đến gặp Ameya Aki, lo lắng cho cô ấy, âm thầm giúp đỡ cô ấy, thậm chí cậu còn trả cả tiền điện giúp cho cô ấy cơ mà. Dần dần, cô ấy sẽ cảm động. Mà phụ nữ khi cô đơn thì rất dễ xao lòng. Cậu biết mà, phải không nào?

- Cậu im đi. - Ryuji toan gào lên nhưng cổ họng anh đau rát và thở ra những làn hơi nóng hôi hổi. Cơn cảm cúm của anh đang trở nên trầm trọng hơn.

- Cậu đang chờ đời đúng không Ryuji? Chờ đợi Ameya bắt đầu so sánh cậu với người chồng vô tâm của cô ấy, chờ đợi Ameya nhận ra ai mới là người xứng đáng ở bên cạnh cô ấy, chờ đợi cô ấy đồng ý cùng cậu cao chạy xa bay.

Một luồng suy nghĩ bất chợt hiện lên trong tâm trí Ryuji. Chàng nhiếp anh gia cố gắng gạt bỏ sự sợ hãi sang một bên, nghiêm nét mặt, nhổm dậy trong tư thế của một con báo chuẩn bị tấn công con mồi.

- Tôi nhận ra cậu rồi. Cậu không phải là Shigeru. Cậu là người tôi gặp ở đám tang của Suzuki. - Chính bản thân chàng thanh niên cũng không thể hiểu được những điều mình đang nói.

“Shigeru” tròn mặt ngạc nhiên một hồi rồi cười phá lên thích thú.

- Quả đúng là Yamashita Ryuji. Cậu nhạy cảm thật đấy.

Cứ mỗi khi kẻ lạ mặt đang trốn trong hình hài của Shigeru tiến gần anh hơn thì Ryuji lập tức bước lùi về phía sau. Cả hai như thể đang say sưa trong một điệu Tango. Hai mắt Ryuji bỗng dưng díp lại, và đầu óc thì mụ mị đi. Tệ thật, có lẽ viên thuốc cảm ban nãy anh uống đã có tác dụng. Đó là lý do anh rất ghét thuốc cảm của Nhật Bản. Chúng luôn ép người bệnh phải ngủ một giấc thật sâu nếu muốn khỏi dứt cơn bệnh. Chàng nhiếp ảnh gia liền đưa hai tay lên dụi mắt. Và khi bỏ tay ra, tim anh suýt chút nữa nhảy lên tận cổ bởi người đứng trước mặt anh không còn là Shigeru nữa mà là Hosokawa Mio.

- Như thế này dễ nói chuyện hơn chứ? - “Cô ta” cười tít mắt. Một nét biểu cảm đáng yêu sẽ chẳng bao giờ có ở Hosokawa-chiến- thần-bất-bại.

- Thật ra, em không muốn làm khó anh đâu. - “Mio” vừa nói vừa cầm cuốn sổ lớn cô ta đã mang tới lên. - Nhưng anh đang làm phiền công việc của em đó. Điều mà em muốn làm chỉ là thực hiện được nguyện vọng của tất cả mọi người trong lớp, nhưng anh lại để sự ích kỷ và thứ tình yêu con nít vô vọng của anh ảnh hưởng đến em. Mà anh có nhớ cuốn sổ này chứ, Ryuji?

Cô nàng bí ẩn lật trang đầu tiên của cuốn sổ. Hai mắt Ryuji gần như muốn lọt ra khỏi tròng. Nhìn dòng chữ được tô vẽ đẹp đẽ bằng vô số màu sắc sặc sỡ, anh cảm thấy khó thở vô cùng.


“Sổ thú nhận của 3 nen A gumi. Mong rằng bảy năm sau gặp lại, mọi điều được viết ở đây đều sẽ trở thành hiện thực”

- Anh thấy đấy. Chỉ có em mới có thể làm thực hiện được mong muốn của Ameya mà thôi.


Ryuji nín thở, không thốt nên lời. Đôi đồng tử màu nâu nhạt bất động. Não anh từ chối phân tích những lời cô gái đội lốt Hosokawa Mio nói thành điều gì đó có nghĩa.

- Em là người duy nhất hiểu được mọi người cần gì. Em sẽ giúp đỡ Ameya và Amami có được thứ họ muốn như em đã giúp Suzuki vậy.

- Vậy ra...cô thật sự là người đã gây ra cái chết của Suzuki sao? - Ryuji trừng mắt nói.

- Đừng nói như thể em là kẻ giết người vậy chứ? - Cô ta bĩu môi, vờ ra vẻ tự ái. - Em chỉ giúp cô ấy đạt được điều mình mong muốn thôi.

Dứt lời, cô ta lật giở đến một trang giấy học đầy những con bướm với đôi cánh trắng mỏng như lụa chập chờn bay giữa biển hoa tú cầu. Giữa những hình minh họa rực rỡ đó là một đoạn văn khá dài. “Đây, anh hãy nhìn xem, em không hề nói dối anh” Móng tay màu thạch lựu của “Mio” trỏ vào một dòng chữ được gạch chân bằng bút đen trong đoạn văn ấy:

“Giữa thế gian đầy rẫy những điều xấu xa và sai lạc này, tôi muốn mình mãi là một cánh bướm trắng ngây thơ, thanh thuần, nhất quyết không bao giờ để cho phấn hoa vấy bẩn thân mình.”

Ryuji cảm thấy như thể ai đó đang đầm thùm thụp vào ngực mình. Vậy là Suzuki thực sự đã chết để bảo vệ ước mơ đẹp đẽ đó của cô ấy sao? Nghĩ tới đây, anh thực sự muốn khóc.

- Vậy nên em mới bảo anh đang làm rối tung mọi chuyện lên đấy.

Chàng nhiếp ảnh gia ôm đầu ngồi phịch xuống ghế. Đầu anh đau điên cuồng như búa bổ. Toàn thân anh trở nên mềm nhũn. Đôi mi mắt nặng trĩu tựa hồ đang treo lấy hai quả tạ nặng ngàn cân.

Đột nhiên, một bàn tay mát lạnh khẽ chạm vào má anh. Và một khối trọng lượng tương đối tỳ vào cơ thể anh. “Không đùa đấy chứ?” Ryuji rên thầm. Cái cô nàng bí ẩn đó đang ngồi chễm chệ trên người anh. Cặp đùi thon thả của cô ta kẹp chặt lấy đùi anh. Anh có thể cảm nhận được thân nhiệt của cô nàng đang xuyên qua lớp vải pajama mỏng, thẩm thấu vào da thịt anh. Bình thường, chắc chắn chàng trai sẽ vội vàng đẩy bật cô nàng ra. Tuy nhiên, lúc này đây, anh chẳng còn chút sức lực hay tâm trí nào để phản kháng nên đành phó mặc cho mọi chuyện chảy trôi theo cái cách mà cô ta muốn. Trong bóng tối, giọng nói dịu dạng của Mio giả mạo gợi anh đến người mẹ thân yêu đã qua đời trong một chuyến công tác tình nguyện ở Châu Phi của anh.

- Em thật lòng khuyên anh đấy, Ryuji. Anh nên từ bỏ cái mối tình vô vọng với Ameya Aki đi, bởi em không thể nói trước chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra nếu anh cứ tiếp tục lì lợm như thế này. - Mặt cô ta kề sát mặt anh đến mức Ryuji có thể cảm nhận hơi thở của cô làm lay động các sợi lông tơ trên mặt mình.

- Trên đời này, anh sẽ không được ai đó yêu anh hơn em đâu.

Hình như người yêu cũ của anh, lúc chia tay, cũng đã nói một câu tương tự.

- Vả lại, - Cô ta nói thêm. - Em là người duy nhất hiểu rõ mong muốn của anh là gì.

Ryuji im lặng không đáp. Ngay sau đó, anh cảm giác được một cái gì đó mềm mềm, âm ấm chạm vào môi anh. Anh cố kéo mi mắt lên. Trước mặt anh không còn là “Mio” trong chiếc váy liền trắng hoa xanh nữa mà nổi bật lên một suối tóc đen óng, dài đến tận eo và bộ đồng phục của trường cấp ba cũ của anh, váy thủy thủ đen viền trắng thắt thêm chiếc nơ đỏ. Tuy vậy, anh không thể nào nhìn rõ được mặt mũi của người (nếu có thể nói vậy) đối diện. các đường nét cứ phát ra một thứ ánh sáng nhạt nhòa, tựa hồ một bức tranh siêu thực. Thế nhưng, Ryuji có thể loáng thoáng nhận diện được một đường sống mũi cao thẳng tắp cùng một vầng trán rộng thông minh. Cô ta đúng là người cuối cùng đã tới gặp Suzuki mà anh chàng đã nhìn thấy trong bức ảnh Takeshi đã cho anh xem trước đây.

- Ryuji, anh mệt rồi, đúng không? Vậy ngủ đi nhé. Và đừng quên điều em đã nói với anh.

Đúng là mắt Ryuji đang từ từ díp lại. Anh không thể cầm cự thêm được nữa, nhất là sau tất cả mọi chuyện kỳ quái này.

- Còn bây giờ, cho em xin cuốn sổ trên bàn này nhé. Em phải mang trả cuốn sổ này cho chủ nhân của nó đây. Tạm biệt nhé, Ryuji.

Và chỉ như thế, chàng nhiếp ảnh gia trẻ chìm vào một giấc ngủ sâu như đáy đại dương.
 
Bên trên