Lửa băng: Để bản cô nương tự chọn - Cập nhật - Thuonglu

thuonglu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/2/15
Bài viết
29
Gạo
0,0
Chương 8: Thiên sứ lạnh lùng.

“Cốc…cốc…cốc.” Đúng lúc đó cửa phòng có người gõ.

“Mình đi mở cho.” Nói rồi Chi Chi đứng lên đi về phía cửa phòng.

“Cô Chi, có người gửi quà cho cô và cô Đình…”

“Quăng đi.”

Người quản lý chưa kịp nói xong đã bị một giọng nói lạnh băng cắt ngang. Ông ta nuốt nước miếng nhìn người vừa phát ra tiếng nói. Ông chỉ thấy một thiên sứ mặc chiếc váy màu trắng, trên tay cầm ly rượu vang đỏ lên uống từ từ đi về phía cửa sổ. Thấy thái độ của Thiên Đình, Chi Chi phất tay cho người quản lý đi ra còn phần mình cầm hai hộp quà bước vào.

Cô cũng đã quen, ba năm nay cứ vào ngày này là cô và Thiên Đình đều nhận được hai hộp quà và đương nhiên đều do một người gửi. Đó là Nhật.

“Thiên Đình có cả phần quà của mình nữa.” Chi Chi mang bộ mặt tủi thân đi lại lắc lắc cái tay của Thiên Đình. Nhật là một người rất am hiểu sở thích của mọi người nên những món quà Nhật chọn cô đều rất thích.

Thiên Đình quay sang nhìn Chi Chi. Bất đắc dĩ nở nụ cười nhẹ.

“Cậu lấy đi.” Thôi bỏ đi, không thể để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến mọi người.

“Đến giờ mở quà nào.” Thấy không khí đang dần yên ắng, Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí này. “Bắt đầu từ anh trước. Song tiểu bối tặng hai em nè.” Nói rồi Thành lấy hai chiếc hộp ra tặng cho thiên Đình và Chi Chi.

Hai người mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc máy ảnh. Chiếc của Chi Chi màu hồng, của Thiên Đình là màu trắng điểm vài đường màu đỏ ở khung máy, đây đều là những màu mà hai cô thích.

“Đây là sản phẩm mới nhất trên thị trường đó nha.”

“Được rồi tới anh. Song tiểu bối, sinh nhật vui vẻ!” Thuật đứng lên cầm hai hộp, một to một nhỏ. To dành cho Chi Chi, nhỏ dành cho Thiên Đình. Của Chi Chi là một bộ váy trong bộ suy tập mới nhất của Chanel. Còn của Thiên Đình là chiếc vòng tay bằng bạch kim, trên vòng khác hình cỏ bốn lá, được đính bằng những hạt kim cương nhỏ li ti, hết sức tinh xảo.

“Song tiểu bối, sinh nhật vui!” Tường bước lên đeo cho hai người hai đôi bông tai mà anh tự thiết kế. Những viên ngọc được cắt gọn kĩ lưỡng, gắn xếp lại với nhau tạo nên hình giọt nước. Hai đôi y như nhau chỉ khác đôi của Chi Chi là màu hồng ngọc, còn của Thiên Đình là màu xanh lam.

“Thích không?” Ba anh chàng lên tiếng chờ nhận xét của hai tiểu bối.

“Thích lắm. Oa, chiếc máy chụp ảnh với chiếc váy này em đang chờ xếp hàng để mua không ngờ hai anh đã tậu được rồi. Còn đôi bông tai xinh lắm, em cảm ơn!” Chi Chi luyên thuyên không hết lời, ngồi kể những điểm đặc biệt của từng món quà.

“Cảm ơn mọi người, những món quà rất đẹp!” Hết rồi, đó là tất cả những gì mà Thiên Đình nói. Ba anh chàng quay sang nhìn nhau, lắc đầu cười nhẹ, bọn họ cũng đã quen.

“Tới phiên mình, quà của mình cậu đã mặc rồi. Nhưng anh mình có quà cho cậu.” Nói xong cô lấy trong ví của mình ra một sợi dây chuyền mặt đá được gọt tỉa rất tinh xảo.

Sau khi đeo xong Chi Chi kêu lên một tiếng, thật đẹp cô không ngờ anh hai mình cũng có con mắt chọn đồ quá chứ. Mặt đá màu xanh đen, rất nổi trên làn da trắng mịn của Thiên Đình. Viên đá không thô chỉ to bằng móng tay ngón út, nhìn rất đơn giản nhưng lại vô cùng hợp với Thiên Đình.

“Đẹp quá, anh mình thật hiểu cậu. Ngay cả quà của mình cũng không hợp bằng cậu. Được rồi chụp hình thôi, em muốn rửa máy.” Chi Chi phấn khích cầm chiếc máy chụp lia lịa từng người, rồi từng người với nhau. Cuối cùng cô để chiếc máy trên bàn điều chỉnh góc độ rồi hẹn giờ.

“Tách…” Trên màn hình máy ảnh hiện lên bức ảnh của năm người, hai nữ ba nam. Hai nữ đứng trước tựa như thiên thần, cả hai đều là những mỹ nữ. Ba nam đứng sau lưng hai cô gái, tay đặt lên vai của các cô giống như đang bảo vệ. Mỗi người mang một phong thái khác nhau, một dịu dàng một lạnh lùng một tự nhiên phóng khoáng. Cả bên kết hợp tạo nên sự hài hòa của bước tranh.

“Em mở quà của Nhật nha?” Chi Chi đang háo hứng quên mất điều cấm kị của cô bạn thân của mình, bỏ đóng quà xuống phóng người lại phía hộp quà của Nhật tặng. Cô quên nhưng mọi người không quên, cả ba không hẹn mà gặp đều quay đầu nhìn về phía Thiên Đình.

Thiên Đình không làm gì cả chỉ đưa ly rượu vang lên uống, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Thấy cô như vậy, trong mắt Thuận thoáng một tia ảm đạm.

Tường không khỏi nhíu mày, anh đứng lên kéo tay Chi Chi lại hất đầu về phía Thiên Đình ra hiệu. Chi Chi biết mình luống cuống nên đứng yên, lung túng nhìn Thiên Đình. Thành đành phải phá thế trận này thôi.

“Anh mang quà xuống xe cất mọi người xuống bar đi.”
Từ lúc đó, không khí có phần mất tự nhiên, biết mình có lỗi nên Chi Chi cố gắng kéo lại không khí nhưng mà không được. Cho tới lúc đi về Thiên Đình vẫn không nói lời nào. Cô biết mình đang làm cho mọi người mất hứng nhưng tâm trạng cô đang không tốt, cô không muốn gượng cười. Mọi người muốn đưa cô về nhưng cô không đồng ý, ép mãi cuối cùng cô đồng ý để Chi Chi đưa mình về.

<< Chương 7 - Chương 9 >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

thuonglu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/2/15
Bài viết
29
Gạo
0,0
Chương 9: Miên man trong hồi ức.

Về đến nhà để đống quà trên bàn, Thiên Đình bước về phòng tắm, có lẽ ngâm mình trong bồn tắm lúc này là thích hợp. Chỉnh độ ấm vừa phải, nhỏ thêm vài giọt tinh dầu, Thiên Đình cởi bỏ quần áo rồi bước vào trong bồn. Nước âm ấm cộng thêm nguyên ngày hôm nay khá là mệt mỏi khiến cô nhanh chóng thiếp đi trong bồn.

***

Một buổi chiều, gió thoang thoảng thổi bay mái tóc dài tới chấm lưng của cô gái khoảng chừng mười lăm tuổi. Đối diện với cô là một anh chàng cao khoảng mét bảy lăm, gương mặt điềm tĩnh nhưng không giấu nỗi vẻ mong chờ.

“Đình Đình, mình đã thực hiện được. Nằm trong top 10 của kì thi tuyển sinh, đạt hạng nhất cuộc thi toán quốc gia. Những điều đó vẫn chưa chứng minh được sao?” Chàng trai bỏ hai tay vào túi quần, cả thân hình tựa nhẹ vài gốc cây phượng vĩ. Đôi mắt anh chăm chú nhìn vào người con gái trước mặt. Thái độ của anh có vẻ xa cách nhưng đôi mắt lại tràn ngập sự dịu dàng.

“Chứng minh điều gì?” Cô gái không nhanh cũng không chậm hỏi ngược lại chàng trai.

“Chứng minh cho dù có thích bạn mình vẫn có thể học tập tốt. Và mình cũng rất xứng với bạn.” Khuôn mặt điềm tĩnh thoáng một tia hoảng loạn cùng tự tin.

Nhận ra được vẻ mặt sốt ruột của Nhật, cho dù chỉ là thoáng qua nhưng cô vẫn nhắm bắt được. Tính tình của anh bạn thân này cô hiểu rõ trong lòng bàn tay, thật hiếm khi thấy anh ta mất đi bộ mặt điềm tĩnh thường ngày, cô thật cao hứng.

“Thế thì sao, liên quan gì đến mình?”

“Đương nhiên là có liên quan. Mình thích bạn, điều này ai cũng biết. Hơn nữa, mình cũng đã chứng minh thực lực của mình rồi.”

“Mình có bảo bạn chứng minh sao?”

“Không có… nhưng.” Chàng trai đã hoàn toàn mất đi vẻ mặt điềm tĩnh thường trực, bây giờ anh lộ rõ sự bất lực của mình trước những câu không nóng không lạnh của cô gái.

Trong các cuộc tranh luận với cô, cho dù ở bất kì lĩnh vực nào anh đều không nói lại cô. Không phải cô có khiếu ăn nói khiến không ai nói lại, mà chính là ở thái độ cùng giọng nói này của cô luôn làm cho người ta phải cứng họng, khiến người ta biết khó mà tự rút lui. Giống như lúc này vậy.

“Nhật, mình không hi vọng tình bạn của tụi mình kết thúc tại đây. Chúng ta vẫn chưa đủ trưởng thành để…”

“Thiên Đình, lúc nào bạn cũng suy nghĩ như vậy hết là sao. Là con người thì ai cũng có tình cảm. Bạn có thể kiểm soát được tình cảm của mình sao. Mình thích bạn, mình không thể tỏ ra như không được.”

“Minh Nhật… hiện tại bạn muốn sao?” Cô gái bất đắc dĩ phải thương lượng với anh bạn. Cô thật không muốn cãi nhau với anh ta.

“Cho mình một tháng, nếu bạn không chấp nhận được mình thì chúng ta quay về làm bạn.”

“Nhật, bạn nghĩ chúng ta có thể quay lại làm bạn sao? Được, mình cho bạn hai tuần. Nhật, bạn nên nhớ khi kết thúc chúng ta chỉ là người dưng.”

“Đình Đình, bạn cũng thích mình. Sao lại khắt khe với mình thế? Rồi… rồi, hai tuần mình biết rồi.” Bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Thiên Đình, anh còn cách nào khác ngoài đầu hàng, ai bảo cô là người anh yêu.

Mặt trời đang lặn dần ở sau núi, những ánh nắng cuối cùng trong ngày hắt lên những phiếm lá làm cho sắc trời mùa thu càng thêm ảm đạm. Một làn gió thổi qua cuốn theo những ánh hoa phượng vĩ dần dần đáp xuống con đường. Ở nơi đây đang có một đôi nam nữ đi về phía cổng trường. Cô gái thanh tú trong bộ đồng phục, tay ôm vài cuốn sách che ngang trước ngực, chân bước từng bước nhẹ nhàng về phía trước.

Chàng trai mặt mày tuấn tú, trên mình là bộ đồng phục nam sinh, một tay giữ chiếc áo khoác trên vai một tay đút túi quần, bộ dạng thong thả bước từng bước theo nhịp điệu của cô gái, trên môi nở nụ cười thỏa mãn.

<< Chương 8 - Chương 10 >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

thuonglu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/2/15
Bài viết
29
Gạo
0,0
Chương 10: Miên man trong hồi ức 2 - Vô tình đánh mất nhau.

Một năm sau.

“Đình Đình, em có thể đừng thân với tụi Thành như thế được không?” Nhật lộ rõ bộ mặt khó chịu, tuy nhiên giọng nói vẫn cố nén không lớn tiếng.

“Bọn họ là bạn em, em không có biện pháp. Tới giờ lên thư viện rồi, em đi đây.” Nói rồi cô quay người rời đi không để ý đến người sau lưng, nét mặt đã xấu đến đỉnh điểm.

Nhật thật sự cũng không hiểu nổi cô, tuy là người yêu nhưng so với hồi bạn bè chẳng khác nhau là mấy. Bọn họ rất ít khi đi riêng, đa số là đi chung với nhóm. Cô hầu như không quan tâm đến cảm nhận của anh, không để ý rằng anh có ghen hay không. Tuy cô cũng chỉ tiếp xức với những người bạn trong nhóm nhưng bọn họ cũng là con trai. Anh không muốn cô tiếp xúc quá thân với những người con trai khác. Nhưng cô chẳng bao giờ để tâm lời anh nói.

“Nhật… em có chút chuyện muốn nói với anh. Có thể không?” Một đàn em khóa dưới đứng trước mặt Nhật tỏ vẻ mặt yếu ớt, khiến ai cũng muốn bảo bọc. Nhưng Nhật không phải là người thường, đối với mọi người anh luôn cố tạo một khoảng cách, nhưng điều này càng làm cho anh thêm cuốn hút.

“Có chuyện gì sao?” Nhật lên tiếng không khỏi nhíu mày, ngoài việc công tác đoàn ra anh hoàn toàn không nói chuyện với cô gái này.

“Em… em thích anh. Có thể làm bạn trai em không?” Cô gái đỏ ửng cả mặt, ấp a ấp úng tỏ tình.

“Không thể, anh đã có bạn gái.” Sắc mặt không thay đổi, Nhật thẳng thừ từ chối.

“Nhưng… cô ta không yêu anh, lại càng không để ý đến anh. Còn em, em thích anh, em sẽ không như cô ta bỏ mặc anh ở đây, đi làm bạn với mấy cuốn sách.” Nói rồi cô nhón chân lên hôn lên đôi môi của Nhật.

Trong trường Nhật cũng thuộc nhân vật phong vân khá là nổi tiếng. Không chỉ thành tích mà cả ngoại hình anh cũng rất nổi bật. Bởi vậy, nhất cử nhất động của anh có rất nhiều người chú ý đến. Lúc này cũng vậy, trong khoảng khác cô gái hôn môi Nhật đã có vô số người chụp được và đăng lên diễn đàn của trường.

Một thoáng giật mình, Nhật liền đẩy cô ra xa. Không chút chần chừ, dùng tay áo chà mạnh lên đôi môi. Hành động này khiến cô gái mất mặt, cô ôm mặt khóc chạy đi.

Nhật không nói không rằng bước nhanh lên phòng vi tính, nếu anh tính không lầm thì những bước ảnh vừa rồi đều đã được đăng lên diễn đàn của trường. Với kĩ thuật của anh thì lên xóa chúng không thành vấn đề. Nhưng khi đăng nhập xong vào diễn đàn, anh lại thoáng chần chừ. Anh muốn biết Đình sẽ có thái độ thế nào đối với những bước hình này. Cô sẽ ghen sao? Như vậy chứng tỏ cô quan tâm đến anh. Sau một hồi suy nghĩ anh quyết định không xóa chúng.

Giờ ra chơi ngày hôm sau, anh lên lớp của Thiên Đình, anh đã chuẩn bị tâm lý nghe cô nổi giận. Anh không sợ cô sẽ không tin anh. Sau khi thấy Nhật trước cửa lớp, Thiên Đình bước ra chỗ anh. Vẫn vẻ mặt bình tĩnh như ngày nào không hề có chút nào nổi giận. Nhật thoáng nhíu mày, chẳng lẽ hôm qua cô không lên diễn đàn, cô trước giờ luôn có thói quen trước khi đi ngủ sẽ lên xem tin tức của đoàn diễn đàn của trường.

“Hôm qua em không lên diễn đàn của trường sao?”

“Có.”

“Em có thấy hình của anh?”

“Có.”

Nghe câu trả lời của Đình anh đanh mặt lại. Anh thật sự đã nổi giận.

“Xem rồi? Vậy thái độ của em bây giờ là sao? Anh hôn người khác mà ngay cả một phản ứng em cũng không có là sao? Đình Đình, chẳng lẽ một năm qua một chút tình cảm với anh em cũng không có sao? Em xem anh là cái gì, một thằng bạn trai hờ của em sao.” Nói rồi Nhật đùng đùng bỏ đi, chẳng để cho Thiên Đình kịp nói câu gì. Nhìn bóng Nhật dần khuất ở khúc cua, Thiên Đình bất đắc dĩ lắc đầu. thôi bỏ đi chiều về rồi cô sẽ nói chuyện với anh sau.

<< Chương 9 - Chương 11 >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

thuonglu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/2/15
Bài viết
29
Gạo
0,0
Chương 11: Miên man trong hồi ức 3 - Nổi niềm khó nói.

Thật ra buổi tối hôm qua, khi nhìn thấy tấm hình cô đã rất đau lòng. Nhưng cô tin Nhật sẽ không làm gì có lỗi với mình. Sau khi bĩnh tĩnh lại cô phát hiện ra nét mặt của Nhật lúc đó rất ngạc nhiên, ra vẻ là bị cưỡng hôn. Với lại nếu Nhật thật sự làm chuyện có lỗi với cô cũng sẽ không dể hình ảnh đầy trên diễn đàn như thế. Đối với khả năng của Nhật việc xử lý mấy tấm hình này không thành vấn đề.

Một năm qua, tình cảm cô dành cho Nhật ngày càng sâu đậm. Cô không phải tuýt người có thể bộc lộ cảm xúc một cách tự nhiên được. Cô chỉ quan tâm anh bằng cách hành động thôi. Anh nói cô bớt tiếp xúc với nhóm tuy ngoài miệng cô nói vậy nhưng thật ra đã hơn hai tháng rồi cô không đi chung với bọn họ. Đến nổi bọn họ sắp nghỉ chơi cô luôn rồi. Anh thích đi chơi riêng với cô, cô cũng cố gắng sắp xếp thời gian để đi cùng anh. Những thay đổi đó có lẽ anh vẫn chưa nhận ra. Cứ theo đà này có lẽ, một ngày nào đó cô sẽ yêu anh.

“Reng…reng…” Tiếng chuông cuối tiết cuối cùng cũng vang lên. Thiên Đình lấy chiếc điện thoại ra nhắn cho Nhật một tin ‘lát gặp ở quán café nhé, em sẽ pha cho anh một ly. Tạm biệt, lát gặp.’ Cất điên thoại vào túi. Cô bắt đầu thu dọn sách vở. Nhật rất thích uống café cô pha, hôm nay anh nổi giận như vậy xem ra cô không dỗ không được rồi.

“Oa…oa…” Bỗng cả lớp ai cũng kêu lên một tiếng đầy ngạc nhiên. Một số người nhìn chăm chăm xuống dưới sân trường, một số quay lại nhìn cô với ánh mắt thương hại. Tuy cô không phải là người tò mò nhưng thái độ của mọi người làm cô có cảm giác không ổn. Cô bước về phía cửa sổ nhìn xuống dưới sân trường, mọi người ai cũng dạt ra nhường đường cho cô. Hình ảnh dưới sân đạp vài mắt cô khiến ngực cô nhói đau, chưa bao giờ cô cảm thấy khó thở như bây giờ. Một vài người bước lại đỡ cô, hỏi han cô vài câu nhưng cô chỉ trả lời qua loa rồi lấy cặp ra về.

Hình ảnh cô thấy chính là cảnh tượng một đôi nam nữ đang hôn nhau nồng nhiệt giữa sân trường. Nữ chính là hoa khôi của trường, còn nam chính là… Nhật. Cô thật không ngờ người duy nhất cô tin tưởng giao tình cảm cho, lại đáp trả lại cô như vậy. Lại thêm người nữa tổn thương cô, là anh bất nhân đừng trách cô bất nghĩa.

Hít một hơi thật sâu, cô lấy lại bình tĩnh. Cô ra về bằng hướng cửa sau. Đột nhiên một bàn tay kéo giữ lấy cô.

“Sao thế, cổng chính sao không đi mà lại đi cổng sau. Muốn trốn tránh gì sao.” Giọng nói đầy mỉa mai của Nhật vọng lên trên đỉnh đầu cô. Gương mặt lạnh băng của cô đối diện với anh, làm nụ cười trên khóe môi anh cứng lại. Gương mặt này của cô anh đã từng thấy rồi, đó là khi ba mẹ cô ấy ly hôn nhưng không ai chịu nuôi cô cả. Khi ấy cô mới chín tuổi, tòa án phán ở với ba, nhưng ông không tiếc lời mà mắng nhiết làm tổn thương cô.

Nhìn thấy vẻ mặt này của cô anh có chút không đành lòng. Nhưng nghĩ lại những gì cô đã làm, anh muốn cô cảm nhận chút tư vị. Tuy nhiên anh biết chúng sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến cô đâu. Lúc nãy là anh cố ý hôn cô hoa khôi ngay trông tầm nhìn cửa sổ phòng cô. Anh chỉ muốn cô ghen một tí, anh sẽ giải thích để cô hiểu. Anh rất tự tin rằng mình hiểu cô, nhưng có lẽ là anh đã sai.

“Buông ra.” Giọng nói lạnh tựa như băng của cô làm cho Nhật ớn lạnh cả người.

“Em cũng biết bực sao? Cuối cùng em cũng có chút quan tâm đến tôi rồi. Không ngờ hiệu quả như vậy, tôi vốn nghĩ muốn tác động đến núi băng như em phải tốn theo nhiều tâm sức nữa chứ.” Nhật sẵn giọng mỉa mai.

“Buông ra.” Thiên Đình không chút cảm xúc thốt lên, cô hiện tại không muốn gặp bất kì ai.

“Thiên Đình, em dựa vào cái gì mà bắt tôi phải khổ sở yêu em. Bao năm qua tình cảm tôi dành cho em chẳng lẽ em không biết. Tôi yêu em lâu như vậy, tôi thích em lâu như vậy, tại sao một chút em cũng không yêu tôi.” Nhật nhỏ giọng chỉ trích, âm điêu cứ từ từ, càng về sau càng rít lên.

“Anh dựa vào cái gì mà nói tôi không thích anh?” Cơn giận của cô đã lên đến đỉnh điểm, cô quay người lại rống lên với Nhật, nước mắt cô rơi lã chã, bảy năm nay cô chưa bao giờ khóc. Cô lại càng chưa bao giờ khóc trước mặt người khác. Hiện tại cô cảm thấy rất uất ức, dựa vào điều gì mà anh nghĩ cô như vậy. Nhìn thấy nước mắt của cô anh hoảng hốt, anh biết bao lâu nay cô chưa từng khóc trước mặt người khác.

“Vậy thái độ hồi sáng của em là thế nào…?”

“Thái độ? Tức cười. Minh Nhật, anh biết tôi không phải một sớm một chiều. Anh nghĩ vì sao tôi có thái độ như thế.”

Sáng nay nóng vội anh không để ý, giờ nghe cô nói anh mới nhận ra không phải cô không có thái độ gì, cô đã nhìn thấu mọi sự bên trong nên cô mới không có phản ứng gì.

“Sao anh không tự hỏi chính mình. Sau khi anh nổi giận anh có cho thời gian để tôi nói gì không. Anh đã nhìn điên thoại của mình chưa.”

Nhật lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra, trong đó có một tin nhắn của cô vào lúc vừa tan trường. Đọc xong tin nhắn gương mặt anh trắng bệt, hiện tại anh rất hối hận. Từ trước tới giờ mỗi khi anh giận, cô sẽ hẹn anh ra quán café, pha cho anh một ly rồi
hai người cùng nói chuyện làm hòa.

“Hối hận sao? Niềm tin anh dành cho tôi chỉ có nhiêu đó thôi sao? Sau bao năm trời quen biết đó là tất cả những gì anh hiểu được ở tôi sao?”

“Đình Đình, anh…” Nhật sợ sệt, đưa cánh tay ra tính ôm cô vào lòng để ngăn cản những lời tiếp theo của cô. Nhưng cô tránh được.

“Minh Nhật, anh nói tôi không để ý đến anh. Hay chính anh không để ý đến tôi. Anh không cho tôi tiếp xúc nhiều với nhóm, vì anh tôi tránh họ cả hai tháng nay nếu hai ngày trước tôi không gặp họ có lẽ giờ tôi chẳng còn ai là bạn.

Thế nhưng anh có quan tâm không hay chưa hỏi gì đã nổi nóng với tôi, đáp lại tôi bằng những tấm hình anh để người khác hôn anh, bằng cách anh hôn người khác một cách nồng nhiệt giữa sân trường.”

“Đình Đình, đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Là anh sai. Tất cả là anh sai…” Nhìn cô khóc trút mọi tâm sự mà lòng anh đau như cắt. Quả thật đều tại anh, là bạn là người yêu của cô bao nhiêu năm nay vậy mà anh lại phạm những sai lầm như vậy. Cô luôn là người giấu kĩ nội tâm của mình nhưng tất cả đều được cô thể hiện qua hành động. Còn anh thì sao, ấu trĩ không những không để ý đến tâm sự của cô mà còn làm nhiều việc khiến cô thương tâm hơn.

“Chúng ta kết thúc đi. Từ giờ tôi với anh là người dưng.” Nói rồi cô quay người bỏ đi.

Nghe câu nói của cô, mọi suy nghĩ của anh dừng lại trong khoảng khắc ấy. Cô vừa nói gì? Bọn họ vừa chia tay sao? Anh không muốn, anh không muốn mất cô, anh yêu cô. Phải rồi cô đang giận anh, anh sẽ xin lỗi cô sẽ làm mọi chuyện để cô tha lỗi. Đúng vậy, như thế cô sẽ không đòi chia tay nữa. Như chợt tỉnh ngộ ra, anh nhào người về phía trước giữ chặt cô.

“Không anh không muốn chia tay. Chúng ta không thể là người dưng được. Anh…”

“Một là anh khuất khỏi tầm mắt của tôi, hai là tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh.” Không chờ anh nói hết câu, cô đã lạnh lùng ngắt lời. Anh biết cô không hề uy hiếp, lời cô nói là sự thật. Nếu đã thế thì để anh đi, dù sao anh có thể ra nước ngoài nhưng cô anh không thể để cô mạo hiểm như vậy. Hơn nữa ở đây vẫn còn nhóm, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho cô.

“Ngày mại anh sẽ làm thủ tục đi Singarpo, nhưng anh không chấp nhận chúng ta là người dưng.”

“Anh không có sự lựa chọn, đây là điều tôi đã nói khi chúng ta bắt đầu. Còn bây giờ buông tôi ra.”

Nhật ngẩn người, buông tay. Nhìn cô đi xa anh nhớ lại ngày khi anh tỏ tình cô, cô nói khi kết thúc chúng ta sẽ là người dưng, khi đó anh quá tự tin không nghĩ bọn họ sẽ có ngày hôm nay.

“…Tít…tít…” Tiếng chuông tin nhắn vang lên, đánh thức Thiên Đình trong hồi tưởng. Thiên Đình tắm nhanh rồi đi ra cầm chiếc điện thoại lên, có một tin nhắn mới.

Vô Danh: Đừng có mà ngủ quên trong bồn tắm đó nha. Món qu,à có thích không.

Đã ba năm qua, thái độ quan tâm của anh vẫn không đổi. Tuy cô luôn lạnh nhạt với anh nhưng anh vẫn vậy. Món quà? Ba năm nay cô chưa từng nhận món quà nào của anh, anh gửi quà nhưng toàn bộ cô đều đưa qua cho Chi Chi. Năm nay cũng vậy. đưa mắt về phía đống quà, cô giật mình khi thấy một hộp quà màu trắng điểm những bông hoa nhỏ li ti màu xanh dương. Chi Chi này có ý gì đây, hẳn là cô nàng này cố tình rồi. Quà cũng đã mang vào nhà xem ra không nhận không được rồi.

Tiến tới mở hộp quà ra. Bên trong là một chiếc đồng hồ hiệu Omega, đây không phải một chiếc đồng hồ đầy nữ tính mà là một chiếc màu đen. Thiết kế này rất lạ, cô chưa từng nhìn thấy nó bao giờ. Có lẽ do anh tự thiết kế. Ngoài café ra cô cũng có nhiều sở thích khác như suy tập đồng hồ chẳng hạn. Tuy nhiên cô dấu khá kĩ cho nên trong nhóm không ai biết, ngoài trừ anh. Cầm chiếc đồng hồ, cô đem nó cất sâu vào cái tủ mà cô chưng bày đồng hồ. Giống như cất thật sâu hình ảnh của anh trong trái tim mình.

<< Chương 10 - Chương 12 >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

thuonglu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/2/15
Bài viết
29
Gạo
0,0
Chương 12:Sự nhầm lẫn chết người.

“Ngươi có chắn là cô gái này không?” Wen không quay đầu hỏi người thuộc hạ ở sau lưng, hai mắt anh vẫn nhìn chăm chăm vào người con gái đang pha chế trong quầy bar của quán café.

“Chắc chắn thưa ngài Wen, loại đá trên mặt dây chuyền là cùng một loại đá với sợi dây mà Nghiêm lão đại đang giữ. Với lại, trên mặt đá này có rắc một lớp bột rất tinh vi, tôi phải xử dụng thiết bị hiện đại nhất bên Nghiêm lão đại mới phát hiện ra. Hơn nữa, cô gái này không những có hoàn cảnh đặc biệt mà còn có nhóm máu AB, RH âm tính, nhóm máu này cực kì hiếm.” Tên thuộc hạ cung kính nói hết toàn bộ những gì mình đã tìm hiểu được báo cáo lại cho Wen.

“Được rồi, thu xếp ổn thỏa một chút. Chúng ta cần sợi dây chuyền không nhất thiết phải tổn hại đến người vô tội.” Nói rồi hắn ra lệnh cho xe chạy đi, hắn còn rất nhiều việc phải xử lý. Những việc còn lại bọn thuộc hạ xử lý được.

Vâng, thưa ngài.”

….

“Chi Chi đi shopping đi.”

“Hôm nay không được rồi mình có công chuyện.” Chi Chi quay người nhìn đám bạn đại học. Cô không thích bọn họ chút nào, bọn họ trước đó cũng chẳng yêu thích gì cô, chẳng qua bọn họ vô tình biết được cô là thiên kim tiểu thư thì cứ bám lấy cô như đĩa vậy.

Với lại bửa nay quả thật là cô bận. Bửa qua do tâm trạng với lại quá mệt cho nên cô chưa chỉnh hình để gửi qua cho anh hai. Nghĩ đến hình dạng tiếc nuối của anh khi không được trực tiếp chiêm ngưỡng mỹ nhân, cô thật cao hứng.

Ngày hôm qua, Thiên Đình quả thật mê người, chụp hình cho Thiên Đình là một trong những sở thích của cô. Thiên Đình tuy cũng thích chụp hình nhưng cô ấy chỉ thích chụp phong cảnh. Cô ấy có nguyên một ổ cứng để lưu những hình ảnh mà cô ấy đã chụp, nhưng trong đó không có lấy một bóng người.

“Xong…” Cuối cùng cũng đã chỉnh xong, phải gửi cho anh hai ngay mới được.

“... La… la… la... Alo? Anh hai? Nhận được hình chưa, em mới gửi qua đó.”

“Bảo bối, hình gì đó?”

“Lập Hằng không phải anh quên chứ, hôm qua sinh nhật của em với Thiên Đình. Em đã nói sẽ gửi hình qua cho anh mà, tối qua hơi mệt nên giờ mới gửi…”

“Được rồi, để anh mở mail. Bảo bối, mới đi học về à?”

“Vâng, cũng được một lúc. Vừa về đã phải vào phòng chỉnh hình để gửi cho anh đó. Giờ đói meo bụng rồi bắt đền anh đấy. À giờ anh đang ở đâu?”

“Anh đang ở Hongkong, vừa họp xong.” Lập Hằng vừa mở mail, vừa nói chuyện với cô em gái cưng. Mở mail ra trước mắt anh là rất nhiều hình. Nhưng trong những tấm hình đều có hình ảnh của một người, một cô gái, đó là người con gái anh quan tâm nhất.

Cô bé là bạn thân của em gái anh, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô là lúc cô vừa tốt nghiệp trung học. Cô mặc trên người bộ đồng phục, tay ôm vài cuốn sách, đứng trước cây phượng vĩ nói chuyện với một chàng trai.

Vài tia nắng cuối ngày càng làm nổi bật lên hình ảnh của cô, nhìn cô anh chợt thấy bình thản lạ lùng. Cũng là lần đầu tiên, anh nhìn một người con gái mà trong đầu không có một tí dục vọng. Anh biết, anh đã bị cô ấy hút hồn. Bốn năm nay, anh vẫn luôn dõi theo cô, nắm mọi thông tin liên quan đến cô. Vốn dĩ hôm qua anh chính thức xuất hiện trước mặt cô, nhưng công ty bên Hongkong đột nhiên có chuyện không thể trì hoãn. Nên đành thôi, anh trao lại món quà, nhờ em gái đưa hộ. Sợi dây chuyền... ánh mắt của Lập Hằng dừng lại ở cổ Thiên Đình nơi có sợi dây chuyền. Không thể nào, nhìn thấy sợi dây chuyền mặt Lập Hằng lập tức biến sắc.

“Chi Chi, ai đưa cho em sợi dây chuyền này. Nó hiện đang ở đâu.”
Nghe ông anh tức giận rống lên, Chi Chi giật nảy mình, tay cầm điện thoại cũng run theo, chút xíu nữa là rơi xuống đất.

“Thì thư ký của anh đưa cho em, chị ấy còn hướng dẫn kĩ lưỡng cho em cách gài và tháo sợi dây. Em phải mất nữa tiếng để hướng dẫn Đình cách sử dụng đó. Còn nữa quà đã tặng rồi đương nhiên là ở chỗ của Đình rồi.”

“Em đừng nói nhiều nữa, mau gọi điện thoại hỏi Đình đang ở đâu. Bảo cô ấy ở yên một chỗ, anh sẽ cho xe đến đón hai em liền. Nhớ không được chạy loạn cũng không được cho phép ai lại gần.” Chẳng cần nghe Chi Chi trả lời, Lập Hằng lập túc tắt máy, rồi quay sang đám thuộc hạ.

“Lập tức gọi người đi đón tiểu thư cùng cô Đình, cử thêm người bảo vệ, tạm thời đưa người về cơ sở. Chuận bị máy bay, tôi đi ngay bây giờ.”

Nhạc chuông vang lên, Lập Hằng câm lên, thấy số điện thoại của em gái liền nhấc máy nghe.

“Anh hai, em gọi cho Đình mà không được. Gọi đến quán café, họ nói hôm nay Đình đã tan ca rồi. Anh hai rốt cuộc có chuyện gì vậy? Anh dừng làm em sợ mà…”

“Đó không phải sơi dây chuyền anh chuẩn bị cho Thiên Đình. Rốt cuộc ai đã sắp xếp như vậy.”

“Hả? Vậy nó có gì nguy hiểm sao?”

“Bây giờ em đi theo lái xe, tìm bằng được Thiên Đình, anh sẽ lập tức trở về.”

“Được.”

Nghĩ đến cô thư kí của hắn bên Việt Nam, trong mắt hắn thoáng một tia tàn bạo. “Mang cô ta giam lại cho tôi.” Trong lòng anh giờ rất là hoang mang, anh không biết liệu bọn họ có làm gì cô không. Hiện tại anh rất hối hận nếu không phải anh thất hẹn ngày hôm qua thì sự nhầm lẫn này đã không xảy ra.
 
Bên trên