Chương 2: Má ơi! Xuyên không rồi!
Bên dưới vực thẳm, Tiểu Mẫn và Bích Nhi cùng lúc mơ màng tỉnh lại. Trước mắt bọn nó là bầu trời xanh thẳm, xa xăm đến không thể với tới.
- A! – Cố gắng ngồi dậy nhưng cơn đau ập đến khiến bọn nó phải rên lên. Khắp người đều là vết thương, hình như có vài chuyện đã xảy ra với hai thân xác bọn nó vừa nhập vào. Là hai tiểu cô nương tầm bốn hay năm tuổi! Tuy không thể thấy nhưng hai đứa có thể cảm nhận được cái cơ thể bé tí sở hữu đôi bàn tay nhỏ xíu của trẻ con.
Khi hai đứa có thể gượng dậy và nhìn rõ thân thể mình cũng là lúc bọn nó ngỡ ngàng. Bộ y phục cổ đại trên người bị rách đến nhìn không ra hình dạng, nhiều chỗ da thịt lộ ra ngoài cùng những vết thương vẫn tứa ra máu, thấm loang lỗ vào vải. Bộ dạng cả hai lúc này đến khất cái nhìn thấy cũng phải thương xót mà bỏ xuống đất vài đồng!
- Tiểu Mẫn, đã có chuyện gì xảy ra? Nơi này là nơi nào? – Bích Nhi lạ lẫm nhìn quanh, đây không phải là vách núi sao? Bọn nó không phải đang ở thành phố? Sao lại xuất hiện vách núi thế này! Còn có, cái cơ thể cùng bộ y phục rách bát này nữa!
- Má ơi! – Tiểu Mẫn cúi đầu. – Xuyên không rồi!
- Hả? – Bích Nhi khó hiểu. – Cái gì xuyên không cơ? Ý con là xuyên qua thời không?
- Phải! – Nó gật đầu xác nhận. – Xe con với má đâm vào cột điện, quỷ câu hồn đã mang linh hồn chúng ta về địa phủ nhưng thật ra ông ta bắt nhầm, má con mình đều còn sống. Sau đó con bảo họ đưa chúng ta về nhân gian nhưng sau tai nạn xe đó thân xác của hai đứa không còn toàn vẹn nên Diêm đế cho mình xuyên vào thân xác khác, ở thế giới khác!
- Thật sao? Là tá thi hoàn hồn? Thật không ngờ những thứ như thế này lại có thật! – Bích Nhi vui vẻ, cô là một người yêu truyện xuyên không, cũng đã từng tha thiết giấc mơ xuyên qua một thế giới khác, không ngờ lại thành sự thật.
- Má à, con thấy má vui hơi sớm! Má không để ý mình xuyên qua thành một đứa con nít hay sao? Ở cái tuổi này thì làm gì được chứ! Mà ở đây hình như là vực sâu thì phải, vách núi cao quá trời làm sao leo lên? Đã vậy với bộ dạng này thì không biết gương mặt mình ra sao nữa, xuyên qua làm xú nữ thì không còn vui nữa rồi!
- Ừ nhỉ, mà không sao! Tuy mặt hiện tại bị bẩn, nhìn không rõ lắm nhưng cũng có chút giống con ngày trước, khi lớn lên chắc cũng sẽ là Tiểu Mẫn thôi! Con nhìn thấy hình má lúc nhỏ rồi, mau xem thử hiện tại má có giống khi đó không!
- Ừ rất…
Đang nói chuyện, ý thức của hai đứa bỗng trở nên mơ hồ và ngất đi.
Trong mơ, à, không phải mơ mà là kí ức! Kí ức của hai thân xác này lần lượt hiện lên rõ mồn một. Từng hình ảnh cứ thế lướt qua như một bộ phim mà chỉ có hai đứa nó là khán giả.
Quãng thời gian sống ngắn ngủi của hai thân xác được Tiểu Mẫn và Bích Nhi xem toàn bộ cũng là lúc hai đứa một lần nữa tỉnh dậy.
Lúc này, quang cảnh xung quanh đã thay đổi. Hai đứa thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng gỗ xa lạ. Trong phòng không bày biện gì nhiều, chỉ có chiếc giường này và một bộ bàn ghế đơn sơ. Ngồi dậy, hai đứa không cảm thấy đau nữa, vết thương trên người không biết thế nào đã được băng bó rất cẩn thận.
- Xem ra là mình được cứu về đây rồi! – Tiểu Mẫn nhấc tay, nhìn chằm chằm vào mảnh vải trắng quấn trên đó.
- Ừ, mà con biết thân phận mình ở đây rồi chứ?
- Biết rồi! Thật hay, tên là Châu Huệ Mẫn, công chúa lãnh cung của Đông Vân quốc! – Nó cười cười rồi nhìn Bích Nhi. – Còn má?
- Không khá hơn con là mấy! Lam Bích Trâm, tiểu thư thất sủng của Lam gia, Lam thừa tướng Ngân Yên quốc! – Giả vờ thở dài nhưng trong mắt Bích Nhi không giấu nổi hưng phấn. Thân phận thế này, còn không phải là tình tiết rất ăn khách của tiểu thuyết sao? Thật là mong đợi mà!
- Ha ha, xem ra vừa tới nơi này mình đã có chuyện cần giải quyết nha! Đảm bảo cuộc sống sau này sẽ tràn đầy màu sắc, không đến nổi nhàm chán rồi! – Tiểu Mẫn ha ha cười, tự động bỏ qua những hình ảnh quá khứ trong kí ức của hai thân xác. Thật sự, khoảng thời gian đó, rất thê thảm!
- Biết ngay mà, con chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn! – Bích Nhi lắc đầu nhưng ý cười lại tràn ngập trong mắt. Có trò rồi!
- Nhưng má à, bây giờ có lẽ chưa náo được rồi! Với cái bộ dạng này và hai bàn tay trắng thì có sử dụng bao nhiêu kiến thức ở hiện đại cũng vậy thôi! Hơn nữa thông tin về thế giới này của hai thân thể quá ít nên mình không nắm được gì nhiều! Chắc là, chúng ta phải chờ thêm một thời gian nữa!
- Phải rồi! Thì cứ từ từ thôi! Má cũng không vội, thời gian còn nhiều!
Sau đó, vì mệt quá nên hai đứa nằm xuống quay lại giấc ngủ.
Chìm vào mộng đẹp, cả hai đều không biết có một người đi vào phòng lặng lẽ thổi tắt nến rồi li khai không một tiếng động!
Sáng hôm sau
Tiểu Mẫn tỉnh giấc vì vết thương trên người lại bắt đầu đau đớn, nhìn lại, thì ra là trong lúc ngủ nó đã cử động mạnh nên máu lại chảy ra, thấm vào vải băng. Thảo nào lại đau như thế.
Nhẹ nhàng xuống giường, không động vào Bích Nhi đang ngủ rất say, nó giật mình nhìn bên bàn gỗ từ khi nào đã có người ngồi, trên bàn là hai bát cháo nghi ngút khói nhìn rất ngon mắt.
- Tỉnh rồi sao? Ngươi mau xuống ăn cháo đi cho lại sức, bị thương mà bị đói là không tốt đâu! – Người kia mở lời trước, giọng nói rất nhẹ nhàng, ôn hòa.
- Bà là người đã cứu bọn ta?
- Phải! – Lão bà nhìn Tiểu Mẫn, nhìn rất là chăm chú như muốn từ trên mặt nó nhìn ra chút cảm xúc nào đó nhưng thật thất vọng là không có. – Thật đáng thương! Ngươi, là một đứa nhỏ đáng thương!
- Tại sao bà lại cứu bọn ta? Bà có thể bỏ mặc bọn ta, dù gì cũng không liên quan tới bà! – Xem nhẹ những lời phía sau của lão bà, nó nhìn bà thắc mắc.
- Lúc đầu khi nhìn thấy hai ngươi, ta cũng không định cứu nhưng có một giọng nói bảo ta nhất định phải cứu sống các ngươi! Vậy nên ta cứu! – Lão bà nói rất nhẹ nhàng, cứ như chuyện bà ấy nói là chuyện rất bình thường. Có một giọng nói bảo cứu nên cứu? Đùa à!
Tiểu Mẫn còn muốn hỏi thêm một chút nhưng phía sau nó có động tĩnh, Bích nhi đã tỉnh rồi.
- Tiểu Mẫn? Con dậy sớm thế… A? – Bích Nhi nhìn lão bà rồi quay sang nhìn Tiểu Mẫn, ánh mắt rõ ràng đang hỏi đang có chuyện gì.
Tiểu Mẫn nhún vai lắc đầu. Nó cũng không biết lão bà này là ai, chỉ biết bà là người lấy cái lí do không thể tin được kia cứu hai đứa về đây.
- Cho ta biết bà là ai được chứ? – Bích Nhi lại nhìn sang lão bà.
- Tên ta là Lâm Như, một nhân sĩ giang hồ lưu lạc đến nơi này ẩn cư! – Lão bà cười chỉ vào hai chén cháo. – Hai ngươi mau xuống giường súc miệng rồi ăn chút cháo đi, vết thương đó nếu không ăn sẽ rất lâu khỏi!
- Bà ấy là ân nhân cứu chúng ta về nơi này! – Tiểu Mẫn vừa ngồi xuống ăn cháo vừa bổ sung thêm.
- Thật cảm ơn, Lâm lão bà! – Bích Nhi và Tiểu Mẫn cảm kích nhìn Lâm Như.
- Đừng cảm ơn ta vội! – Lâm Như cười xua tay. – Thật ra cứu hai ngươi một phần cũng vì ta có suy nghĩ riêng!
Tiểu Mẫn gật đầu, chuyện này cũng không có gì lạ. Nó không phủ nhận trên đời này có người tốt nhưng dù sao đi nữa nó vẫn muốn làm gì đó cho ân nhân đã cứu cả hai. Nợ nhân tình, thấy thì rất nhẹ nhàng nhưng thật ra lại nặng hơn vạn cân.
Sau khi ăn xong, Lâm Như giúp Tiểu Mẫn thay thuốc vì vết thương của nó đã vỡ ra, không thể không cầm máu. Thương tích nó đặc biệt nặng hơn Bích Nhi, có cả vết thương gây ra do vũ khí của sát thủ, Lâm Như vừa tháo băng vừa lắc đầu tại sao đứa nhỏ này có thể toàn mạng. Thật ra, Lâm Như cũng không biết linh hồn của thân xác này đã sớm chết đi.
- Lâm lão bà, tại sao bà lại chọn nơi này để ẩn cư, bà không có con cháu hay bằng hữu trên giang hồ sao? Sao lại chọn sống cô độc một mình thế này? – Bích Nhi bê chậu nước ấm để rửa vết thương cho Tiểu Mẫn. Cô đã đi nhìn thử, đây là một sơn cốc nằm phía sau vách núi đá, đường vào đã bị giăng kết giới, cô không thể ra ngoài, cũng không ai ngoài Lâm Như ra vào được.
- Thật ra, ta là một kẻ bị giang hồ truy đuổi! – Lâm Như thấm ướt khăn bằng nước nóng, cười nhẹ lau vết thương nhưng Tiểu Mẫn nhìn thấy một tia đau đớn thoáng qua trong mắt bà khi nghe đến hai chữ ‘cô độc’.
- Tại sao lại bị truy đuổi, bà đã làm điều không thể tha thứ khiến họ bất mãn sao? – Tiểu Mẫn chau mày nhìn bàn tay đang thành thục xử lí vết thương. Nếu nó không lầm, Lâm Như là một dược sư, là một dạng đại phu trong giang hồ. Một dược sư thì có thể làm gì để toàn bộ giang hồ phải đuổi bắt rồi chạy đến địa phương này?
- Phải, ta làm bọn chúng rất bất mãn vì đã nắm giữ những quyển bí kíp mà chúng ao ước mấy trăm năm nay! Chúng đuổi theo ta đi khắp nơi chỉ để cướp lấy bí kíp, thỏa mãn tham vọng thống nhất giang hồ, xưng bá võ lâm! – Mắt Lâm Như lóe lên tia nhìn oán độc. Bà thực sự hận lũ người không có suy nghĩ, chỉ vì bản thân mà quên đi tình nghĩa! Nhìn vào mắt Tiểu Mẫn, Lâm Như lại mềm lòng, cũng lại thương tiếc và có chút không nỡ. - Ta cứu hai ngươi, mục đích cũng là vì những quyển bí kíp đó!
- Là sao? Lão bà, bà nói chuyện thật khó hiểu, bọn ta thì liên quan gì đến bí kíp của bà chứ?
- Thật ra, trước khi nhìn thấy các ngươi, ta đã nghĩ muốn tìm người có thể tin tưởng thay ta trong coi những quyển sách cũ kia, bảo đảm chúng sẽ không lọt vào tay kẻ xấu! – Kéo tay Bích Nhi, Lâm Như tiếp tục nói. – Ta đã bắt mạch cho hai ngươi, chính ta cũng rất bất ngờ vì cả hai đều có thiên phú khí giả trời sinh, cũng thích hợp luyện bí kíp trong sách! Đó là duyên phận đã đưa các ngươi đến với ta, thế nên ta cứu hai ngươi về đây!
- Có thể cho ta hỏi khí giả là gì được chứ! – Kí ức mà hai đứa được xem đối với mấy thứ này quá mơ hồ, không có gì rõ ràng nên bọn nó không hiểu lắm.
- Khí giả là người tu khí! Trong trời đất có bảy nguyên tố chính là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Quang, Ám và nhiều nguyên tố phụ tạo thành. Những nguyên tố này trong tự nhiên là một dạng năng lượng và khí giả sẽ hấp thu chúng vào cơ thể để tu khí. Tu khí sẽ phải tu theo thứ tự từ thấp lên cao, bắt đầu là khí sĩ rồi đến khí sư, khí thánh, khí tông, khí tôn, khí đế, khí tiên và cuối cùng là khí thần. Mỗi cấp độ được chia thành chín cấp để tu luyện, càng lên cao càng khó lên cấp. Vũ khí của khí giả không thể mua từ bên ngoài hay nhờ người khác chế tạo mà bản thân khí giả đến một lúc nào đó sẽ ngưng khí thành binh! – Ngưng một lúc, Lâm Như nói tiếp. – Quá trình ngưng khí đòi hỏi khí giả phải có khí lực rất lớn và ý chí kiên định, chỉ cần một chút lơ là sẽ khiến cho vũ khí mất đi khả năng chiến đấu. Tùy theo mọi người sẽ tạo thành những vũ khí khác nhau, nhưng binh khí thường thấy nhất là kiếm!
- Thật tốt, không ngờ nơi này lại tuyệt như vậy! - Bích Nhi vui còn hơn vừa tìm được vàng.
- Những cuốn sách bí kíp kia có liên quan gì đến việc tu khí này? – Thường thì bí kíp là bí kíp võ công mà ở đây làm gì sử dụng võ thuật, hình như chỉ phân cao thấp theo mức độ tu luyện và khả năng sử dụng vũ khí thôi.
- Chúng có tổng cộng năm cuốn, nắm giữ bí mật để một khí giả có thể hấp thu năng lượng một cánh nhanh chóng. Đối với người thường mà nói, việc tu khí thăng cấp trong thời gian ngắn là một cám dỗ rất lớn nên ta trở thành mục tiêu để mọi người nhắm đến. Nhưng bọn chúng không biết, có thể nhanh chóng trong thời gian ngắn thăng cấp không phải là chuyện đơn giản. Cần phải có thể chất phù hợp với cường độ tu luyện khắc nghiệt và dễ dàng thích nghi với việc luôn có một nguồn năng lượng lớn truyền vào trong cơ thể. Khi một khí giả cùng lúc hấp thu quá nhiều năng lượng sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết nên không phải bất cứ ai cũng có thể luyện bí kíp trong sách! Như ta đã nói, cả hai ngươi đều thích hợp với việc tu luyện này nên ta muốn truyền lại chúng cho các ngươi! Ý hai ngươi thế nào?
Tiểu Mẫn nhìn Bích Nhi trao đổi ánh mắt. Một lúc sau, cả hai cùng nở nụ cười hiểu ý.
- Được! – Tiểu Mẫn lại nói. – Nhưng lão bà, bà nhận bọn ta là nghĩa nữ có được không? Giúp bọn ta bắt đầu tu khí?
Bích Nhi gật đầu, nhìn Lâm Như đầy mong đợi. Thân phận hai đứa ở nơi này rất đặc biệt, chắc chắn không thể tìm thấy tình thân nên cô rất mong có được một nghĩa mẫu nhân từ như Lâm lão bà.
- Ta cầu còn không được! Mau, đến đây gọi ta một tiếng nghĩa mẫu nào! – Đơn độc bao nhiêu năm, cứ tưởng cuối đời cũng chỉ có một mình, bất ngờ có thêm hai đứa con gái đáng yêu làm trái tim Lâm Như tràn vào dòng nước ấm.
- Nghĩa mẫu! – Hai đứa nhào vào lòng Lâm Như.
Lâm Như cười ôm hai đứa vào lòng nhưng cả hai cũng lại không thấy bà đang lo lắng. Nắm giữ bí kíp, nắm giữ sức mạnh, con đường phía trước của hai đứa sẽ đầy khó khăn cùng thử thách. Bà thật sự rất lo với tính cách đặc biệt của hai người có thể tìm cho mình những người thật lòng yêu thương bản thân hay cũng giống như bà, mất tất cả chỉ vì trong tay có thứ mà ai cũng ao ước! Đây cũng là lí do bà nhìn hai đứa bằng ánh mắt không nỡ kia! Qủa thật, tương lai không thể nói trước, cũng chỉ có thể xem số phận an bài thế nào!
~END CHƯƠNG 2~