Chương 4: Thế lực mới!
Mang nghĩa mẫu đi chôn cất cẩn thận, hai đứa về lại căn nhà trong sơn cốc thu dọn di vật của Lâm Như. Trong lúc sắp xếp lại chỗ ngủ, Tiểu Mẫn phát hiện ra một mật thất bên dưới chiếc giường.
Nó gọi Bích Nhi, hai đứa cùng nhau đi vào. Mật thất này cũng không có gì đặc biệt, giống những cái khác, nó có con đường dẫn xuống bên dưới lòng đất, vì không có ánh sáng nên hai đứa phải mang nến theo con đường nhỏ hẹp đi xuống.
Con đường dẫn xuống rất dài và ẩm ướt, đi rất lâu mới đến được cuối mật thất và những thứ xuất hiện ở đây làm cả hai giật mình. Vàng! Rất nhiều vàng và ngân lượng!
Tiểu Mẫn từng thắc mắc tại sao nơi này luôn có đầy đủ mọi thứ mà chưa bao giờ thấy Lâm Như làm gì có tiền để mua chúng cả. Vậy mà mỗi lần theo bà ra khỏi cốc để lên trấn, bà luôn có ngân lượng trong người trả cho những thứ bọn nó muốn mua. Câu trả lời bây giờ có lẽ đã rõ ràng rồi!
Tiểu Mẫn thấy một mảnh giấy rơi dưới đất, nó nhặt lên xem.
- Con à, chúng ta làm gì với số tiền này bây giờ? – Bích Nhi cầm lấy một thỏi vàng.
- Kinh doanh!
- Kinh doanh?
- Phải! Nghĩa mẫu mất để lại số tiền này cho chúng ta! – Nó đưa tờ giấy vừa nhặt được cho Bích Nhi. Trên giấy là di ngôn Lâm Như đã viết phòng cho có ngày hôm nay, bà phải ra đi không lời từ biệt! – Đã đến lúc chúng ta phải rời khỏi sơn cốc này rồi!
- Con muốn đi đâu?
- Kinh thành Ngân Yên quốc!
Bảy năm sau
Suốt bảy năm này, ở trên đại lục này đã có rất nhều chuyện động trời xảy ra!
Nói về đất nước rất nhiều tài nguyên và nhân tài là Ngân Yên quốc trước đi!
Năm năm trước, tiên đế băng hà đã để lại ngai vàng cho thái tử. Thái tử đã thuận lợi đăng cơ trước sự nhòm ngó từ các thế lực luôn rình rập sau lưng với dã tâm bức thái tử nhường ngôi. Tân hoàng vừa đăng cơ đã ra tay thanh tẩy tất cả các quan lại, nịnh thần trong triều, chỉnh đốn lại triều chính khiến dân chúng ngưỡng mộ không thôi.
Đất nước dưới sự điều hành của tân hoàng càng ngày càng phát triển và dân chúng được sống trong ấm no, sung túc. Hoàng đế được lòng dân đương nhiên là rất tốt nhưng với một số người lại coi những việc đó không vừa mắt. Tỉ như Lam thừa tướng, Lam Thiên Lâm!
Lam Thiên Lâm là nguyên lão hai triều nên đáng ra phải dốc sức phò tá tân hoàng trị vì đất nước nhưng ông ta lại lúc nào cũng phản đối quyết định của hoàng thượng khiến cho nội bộ luôn có những bất hòa không cần thiết. Không cần phải cảm thấy khó hiểu, sở dĩ Lam Thiên Lâm làm vậy là vì ông luôn mang trong lòng tà niệm với cái ngôi vị cao ngất kia. Vì thế, khi thái tử chuẩn bị đăng cơ, ông đã lên kế hoạch giết người diệt khẩu sau đó giả mạo thánh chỉ để lừa mọi người.
Thế nhưng kế hoạch của Lam Thiên Lâm cuối cùng thất bại bởi vì đứa con gái của ông ta là thiên hạ đệ nhất tài nữ Ngân Yên quốc Lam Điệp Nhi đã đem lòng yêu thương thái tử. Thái tử hay hiện tại là tân hoàng đã lợi dụng điều đó để đối phó Lam thừa tướng. Kế hoạch thất bại, tưởng rằng tân hoàng sau khi đăng cơ sẽ giết ông để trừ hậu họa nhưng ai ngờ hắn không những giữ lại cái mạng nhỏ của ông mà còn lập Lam Điệp Nhi làm phi tử khiến cho Lam thừa tướng thụ sủng nhược kinh.
Sau đó, vì nể sợ quyền lực của tân hoàng, hơn nữa cái đầu của ông vẫn còn nằm trong tay hắn nên Lam thừa tướng không có thêm hành động nào, nhưng ông vẫn âm thầm chống đối với hoàng thất, chia rẽ nội bộ.
Lại nói tiếp, sau khi hoàng đế đăng cơ, tuy nói dân chúng được sống no đủ và nhà vua làm rất tốt vai trò của mình nhưng vì tuổi hoàng thượng còn trẻ nên không thể không có kẻ muốn mượn nước đục thả câu, gây chiến hòng cướp lấy vùng đất trù phú này.
Thế nên chiến tranh đã nổ ra! Và người mở đầu cho cuộc chiến này là hoàng đế Đông Vân quốc, Châu Tuấn Hàn!
Châu Tuấn Hàn khi lên làm hoàng đế đã ôm mộng nhất thống thiên hạ mà bắt đầu chính là Ngân Yên quốc sau đó là toàn bộ đại lục. Hoàng đế Đông Vân quốc ngự giá thân chinh, trực tiếp ra tiền tuyến chỉ huy trận chiến. Công bằng mà nói, hoàng đế Ngân Yên quốc cũng phải xuất chinh ra trận nhưng cuối cùng người lãnh binh đối đầu với Đông Vân quốc lại là bào đệ thân sinh của hoàng thượng, Khang vương gia!
Cuộc chiến kéo dài hơn một năm! Cuối cùng, Khang vương gia đã đánh cho Đông Vân quốc phải để lại thư ngưng chiến, vội vã rút về nước! Quân đội Ngân Yên quốc vui mừng hát khúc ca khải hoàn, trở về kinh phục mệnh.
Khang vương gia được hoàng thượng ngự phong là Chiến thần Ngân Yên quốc, ban cho kim bài, về sau thấy kim bài như thấy vua, miễn tất cả lễ quân thần, ngay cả tiếp thánh chỉ cũng không cần phải qùy!
Triều đình đã náo loạn như thế, giang hồ là nơi luôn náo nhiệt căn bản không thể nào yên bình được!
Hai năm gần dây, trên giang hồ xuất hiện một tổ chức thần bí tên gọi Lãnh Thất cung! Đây là một tổ chức có thể nói là phát triển nhanh nhất từ trước đến nay! Xuất hiện vỏn vẻn chỉ có hai năm nhưng quy mô của nó lan ra rộng khắp đại lục và sẽ lớn mạnh hơn nữa.
Lãnh Thất cung, hoạt động trong bóng tối, công việc của Lãnh Thất cung chính là giúp khách nhân thu về những vật mà họ yêu cầu kể cả mạng người. Tổ chức này không thường nhận nhiệm vụ nhưng một khi họ đã tiếp nhận yêu cầu thì khách nhân đó có thể yên tâm vật họ muốn sẽ về tay.
Nói Lãnh Thất cung thần bí vì không có người nào thấy qua cung chủ của tổ chức này. Trong giang hồ có rất nhiều lời đồn đại về cung chủ của Lãnh Thất cung nhưng có một điểm chung mọi người đều biết mà đó cũng là thông tin duy nhất.
Cung chủ, là một nam nhân có sở thích khác người!
Hắn, yêu thích nam nhân!
Không biết chuyện này từ đâu truyền ra và thực hư thế nào nhưng nó vẫn là đề tài luôn được nhắc đến trong buổi trà chiều ở các trà quán.
Hơn nữa, mấy năm gần đây đã xuất hiện hai nơi thu hút không ít sự chú ý của người dân và nhân sĩ giang hồ đó chính là tửu lâu cùng với kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành ‘Châu Lam lâu’ và ‘Huệ Bích viện’.
Châu Lam lâu, sáu năm trước xuất hiện trong kinh thành, nhanh chóng nổi tiếng chỉ với một món đó là mì lạnh!
Món ăn này không một ai từng nghe qua chứ đừng nói là nếm thử nên từ những ngày đầu khai trương, Châu Lam lâu không ngày nào không đông nghịt khách.
Hơn nữa món ăn như tên, mì này không nóng mà nó lạnh. Mì khi ăn vào sẽ thấy không ngán mà vị lại thanh ngọt, dễ tiêu, cảm giác mát lạnh xoa dịu những khó chịu trong lòng. Đến đây ăn mì lạnh, khách nhân sẽ không thể không đến thêm lần thứ hai.
Huệ Bích viện, cùng xuất hiện với Châu Lam lâu nhưng lại không bị lu mờ mà là cùng nhau tỏa sáng!
Nơi này bảy năm trước đây là kỹ viện tồi tàn nhất của kinh thành. Tú bà của viện do làm ăn thua lỗ chuẩn bị cho giải tán tất cả các cô nương rồi bán luôn kỹ viện để kiếm lại chút tiền. Sau, nơi này nghe nói được một cô nương mua lại nhưng không có buôn bán, kỹ nữ trong viện cũng không rời khỏi nhưng lại không thấy ló mặt ra ngoài.
Những tưởng kỹ viện sẽ đóng cửa nhưng không ngờ một năm sau lại một lần nữa mở cửa kinh doanh. Lần này, kỹ viện, nơi mua vui của bọn nam nhân lắm tiền nhiều của đã thay đổi.
Đến kỹ viện là để hái hoa, không sai, nhưng ngoài hái hoa, Huệ Bích viện còn có rượu. Rượu của nơi này rất lạ, không giống các loại rượu vừa cay vừa nồng mà mọi nơi khác vẫn có. Rượu này không cay, không khó uống mà rất thơm, rất ngọt và nhẹ. Nhưng nguy hiểm là ở đó, rượu không làm người say ngay mà thấm vào từ từ, khi người uống biết mình say thì đã không còn đi nổi nữa.
Về phần hái hoa, hoa ở Huệ Bích viện tuyệt không dễ hái! Nữ tử Huệ Bích viện có hai loại: Một là bán nghệ không bán thân còn hai là bán thân nhưng lại không ai mua nổi! Nghe qua rất phi lí nhưng đối với người biết Huệ Bích viện mà nói là không sai chút nào!
Muốn mua một đêm của nữ tử Huệ Bích viện không cần tiền, chỉ cần giải được câu đố giai nhân đưa ra là được nhưng thứ lỗi vì từ khi nơi này mở cửa đến nay vẫn chưa có người mua được một đêm của mĩ nhân. Vì vậy, không chỉ có tiền là đủ, muốn chơi một đêm hoa với nữ tử của Huệ Bích viện cần phải có đầu óc một chút nên hầu hết nam nhân đến đây chỉ để uống rượu chứ không ai dám ôm giấc mộng giai nhân!
Không biết từ đâu nghe nói, Lãnh Thất cung là tổ chức đứng sau Châu Lam lâu và Huệ Bích viện!
Nói tóm lại, Lãnh Thất cung, Châu Lam lâu, Huệ Bích viện là ba đề tài nóng hổi mà chỉ cần chọn bừa một tửu lâu, trà quán hay thậm chí là các gian hàng rong đều có thể nghe được những tin tức, suy đoán độc đáo về bí mật của ba nơi làm náo động giang hồ này.
Tại một nơi tên Lưu Viên các, phía sau Huệ Bích viện, có một tiểu nữ tử tầm mười lăm mười sáu tuổi đang nằm trên ghế dài lười biếng. Đó là một tiểu cô nương thanh tú lại đáng yêu. Mang cô ra so với bất cứ nữ nhân nào khác đều đẹp hơn cùng với một khí chất thanh cao, thoát tục lại mang chút lười biếng, nhẹ nhàng mà thanh thoát. Mái tóc dài mượt mà xõa tung như tiên nữ. Hơn nữa, đôi mắt kia, chúng rất đặc biệt.
- Sao? Vui như vậy? – Tiểu nữ tử nằm trên ghế dài vừa ăn mức quả vừa nghe người báo lại. Thật là tò mò muốn chết! Cô ước mình có thể bay ngay ra ngoài nghe ngóng thử, tin bát quái thật là đặc sắc mà. – Tiểu Mẫn, hay chúng ta cũng ra ngoài nghe thử?
Cô nhìn về phía một tiểu cô nương khác vẫn ngồi bên bàn xem sổ sách, người đó là Tiểu Mẫn!
Vậy, người kia, không ai khác chính là Bích Nhi!
- Má muốn đi? Tốt, tối nay chúng ta lập tức đi! – Tiểu Mẫn gấp sổ lại đưa cho nữ nhân vẫn đứng phía sau mình. Nó quay sang nói với Bích Nhi, Tiểu Mẫn cũng không nén nổi tò mò. Hơn nữa, tối nay còn có tổ chức hội hoa đăng, nghe nói rất vui! Hội hoa đăng trước kia năm nào cũng có, nhưng mấy năm nay vì tình hình chiến loạn ở biên cương mà không tổ chức nữa. Hiện tại yên bình rồi, tất nhiên sẽ có lễ hội để xem. – Chiêu Tuyết! Chuẩn bị đi! Gọi cả ba người kia, tối nay chúng ta đi chơi!
- Dạ! – Nữ nhân bên cạnh Tiểu Mẫn, cũng chính là Chiêu Tuyết sau khi nhận lấy sổ sách từ nó, lĩnh lệnh, lập tức rời đi.
- Chiêu Tuyết tỷ lại thế, mặt lúc nào cũng không biểu cảm, thật nhàm chán! – Bích Nhi nhìn Chiêu Tuyết rời đi, bĩu môi phàn nàn, lại lấy một quả mức ngậm vào miệng. – Con nói xem vị tỷ tỷ vừa ngây thơ vừa nhát gan bị con gạt về đây đâu rồi? Sao lại chỉ còn Chiêu Tuyết mặt lạnh này thế!
- Con cũng không biết, hay má đi hỏi tỷ ấy đi! – Tiểu Mẫn nhún vai, đi vào một căn phòng, đóng cửa lại bỏ mặc Bích Nhi vẫn nằm đó ăn mứt quả.
Bảy năm, nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn.
Sau khi rời khỏi sơn cốc, hai đứa tiến đến kinh thành. Trên đường đi gặp không ít khó khăn nhưng cuối cùng bọn nó cũng đến nơi. Hơn nữa, nhờ bí kíp tu luyện của Lâm Như, bọn nó tiến bộ nhanh chóng, tu khí đạt đến cảnh giới cường đại.
Trên đường còn may mắn, đúng lúc cứu được bốn người. Tất cả đều trở thành bằng hữu sau đó cùng với hai đứa đến kinh thành. Một người chính là Chiêu Tuyết, cùng với ba người còn lại, hiện tại là thủ hạ nghe theo lệnh Tiểu Mẫn.
Sau khi dùng ngân lượng của Lâm Như mua lại một tửu lâu và kỹ viện cũ, lại bỏ phí trang hoàng lại tất cả theo ý Bích Nhi, Tiểu Mẫn dạy cho bốn người kia cách làm mì lạnh để bán ở tửu lâu, đổi tên lại cũng chính là Châu Lam lâu hiện tại.
Vì Châu Lam lâu không có đủ nhân lực nên bọn nó dán bảng tuyển người trước quán nhưng không phải tuyển người bình thường mà là tuyển khất cái!
Tất cả khất cái trong kinh thành nghe tin đều chạy đến nhưng chỉ một ít trong số họ được nhận và đó đều là những tinh anh trong tinh anh có thể tu khí nhưng lại bị hoàn cảnh làm mai một phải đi xin ăn ngoài đường. Có một điểm chung của việc tuyển người chính là tất cả đều mất đi thân nhân, họ sẽ ở trong hậu viện vừa được tu sửa của Châu Lam lâu và phục vụ cho tửu lâu.
Rất lâu sau khi Châu Lam lâu bắt đầu kinh doanh, mặc dù đã đủ người phục vụ nhưng bảng tuyển người vẫn được dán phía trước. Mục đích của việc ấy là gì, cũng chỉ có người trong lâu và những người may mắn được nhận vào lâu mới biết.
Về phần kỹ viện cũ kia, tú bà của kỹ viện đã rời đi ngay sau khi nhận ngân lượng. Tiểu Mẫn cũng từng trả các kỹ nữ còn lại trong viện ngân lượng để về nhà nhưng lại không ai chịu đi cả.
Một cô nương đã đến gặp Tiểu Mẫn, nàng nói thế này: “Bọn ta sinh ra không ai muốn đi đến nơi này, tất cả đều muốn cưới được một phu quân tốt, sinh con sau đó nuôi nó trưởng thành! Nhưng ngươi biết không, nghèo cũng chính là một cái tội! Chúng ta đều đã đi đến đường cùng phải bán thân vào nơi này! Hiện tại ngươi có lòng tốt để chúng ta rời khỏi ta hay các tỷ muội đều cảm tạ ân đức của ngươi! Nhưng một nữ nhân khi đã mang cái danh kỹ nữ thì ngoài kỹ viện ra, ngay cả thân gia cũng sẽ không nguyện nhận về!”
Vị tỷ tỷ ấy đã quỳ xuống, cầu xin nó đừng đuổi họ đi, để họ có một chốn dung thân vì như lời nói ấy, một kỹ nữ ngoài kỹ viện sẽ không còn nhà để về. Cho dù có ngân lượng thì một nữ tử chỉ biết đàn ca hát múa khi ra ngoài cũng chẳng thể làm nên nghiệp lớn.
Vì thế kỹ viện cũ đổi tên thành Huệ Bích viện lại được mở cửa. Nhưng Tiểu Mẫn không muốn nhìn thấy những tỷ muội đáng thương phải chịu ủy khuất hầu hạ hết nam nhân này đến nam nhân khác nên nó với Bích Nhi mới nghĩ ra cách đưa ra những câu đố mẹo mà trước kia khi còn đi học bọn nó thường đố nhau để bảo vệ cho kỹ nữ hay gọi theo hiện đại chính là nhân viên của Huệ Bích viện.
Hai cái tên quen thuộc gần đây, Châu Lam lâu, Huệ Bích viện chính là sản nghiệp Tiểu Mẫn và Bích Nhi gây dựng được trong bảy năm.
~END CHƯƠNG 4~