Mầm Quỷ - Cập nhật - Quyetnv

quyetnv

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/7/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
19229147584_23cb32e202_o.jpg

(ảnh: nguồn internet.)

Tên truyện: Mầm Quỷ

Tác giả: Quyetnv

Thể loại: viễn tưởng, hiện đại.

Tình trạng truyện: Đang sáng tác

Giới hạn độ tuổi đọc: PG-13

Cảnh báo về nội dung: có thể có cảnh máu me và chết chóc.

Giới thiệu truyện: Bỗng dưng vào một ngày đẹp trời, một nhóm nam nữ học sinh biết được một sự thật kinh hoàng về thế giới họ đang sống, về những mối nguy cơ và thảm họa với loài người. Tình cờ cả bọn nhận được một thứ sức mạnh đặc biệt và thế là họ bước vào cuộc chiến đấu chống lại một âm mưu tàn ác nhằm thống trị nhân loại. Truyện kể về một cuộc chiến không khoan nhượng, về tình người, về những đau thương, mất mát và hy sinh, về máu và cả nước mắt.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

quyetnv

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/7/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Mầm Quỷ
Quyển 1: Rainbow


Chương 1
Dường như khởi đầu của mỗi siêu nhân là đều từ người bình thường và… chúng tôi cũng vậy.

Câu chuyện mà tôi sắp kể bắt đầu từ một buổi chiều mùa thu mát dịu. Mới chỉ trong khoảnh khắc trước đó, chúng tôi còn chưa biết đến Linh Hoa hay Quỷ Hoa. Chưa biết đến máu me và sự chết chóc. Chưa biết đến đau đớn tột cùng trong ác mộng. Vậy mà khi chúng tôi ló đầu nhìn qua lớp cửa kính, kể từ đó trở đi mọi thứ đã thay đổi…

Lúc ấy, dưới ánh chiều tà, thân hình Quang bay trong không khí nhẹ như một chú chim én và ra những đòn chân nhanh đến mức tôi chỉ kịp nhìn thấy lờ mờ. Mái tóc vàng của cậu ta dường như lấp lánh dưới nắng nhạt, lòa xòa trước mặt nhưng không che được hết vẻ đẹp trai đến mức gần như hoàn hảo. Quang có lẽ là người đàn ông trong mơ của rất nhiều cô gái.

Tôi vẫn nhớ như in ký ức tuyệt diệu về Quang khi đó. Một cảnh tượng mà tôi vẫn hằng mong muốn xuất hiện trong những giấc mơ. Rồi tôi sẽ cười mãn nguyện như một con ngốc nếu như khoảng thời gian sau đó không phải là những phút giây kinh hoàng nhất trong đời. Tôi cũng nhớ mình đã run rẩy, đã sợ hãi, đã thở hổn hển như thế nào khi Quang nhìn tôi bằng đôi mắt xanh thăm thẳm và nói.

"Tạ ơn Thần Hoa, tôi đã tìm được cô ấy rồi."

Tôi biết nếu cậu ấy không tìm thấy tôi, thì có lẽ tôi đã chết hoặc gặp những điều còn tồi tệ hơn cả cái chết. Quang cũng từng nói gặp được tôi trong cái thế giới hàng tỷ người này thật là hết sức may mắn.

May mắn? Có phải vậy không? Tôi không tin!

Tên tôi là Mai. Bạn có thể nói tôi khoa trương hay tự mãn nhưng đúng là từ khi sinh ra tôi đã gắn liền với từ hoàn mỹ.

Ngay từ khi còn nhỏ, cha bảo tôi là cô bé thông minh, lanh lợi nhất mà ông từng thấy. Nhưng tôi nghĩ điểm đặc biệt nhất của mình không phải thông minh mà là có một thể chất mạnh mẽ. Tôi học Taekwondo, học bơi, chạy marathon chẳng hề thua kém bọn con trai. Đánh nhau tôi cũng chẳng ngán tên "đại ca" nào ở trường. Tuy vậy tôi không phải là người thích gây gổ, cũng không như mấy cô gái cắt tóc tém đầy nam tính, ngược lại tôi để tóc dài đến tận thắt lưng và thường thì mọi người khen tôi có vẻ đẹp bí ẩn. Điều này quan trọng lắm nhé, dù thế nào tôi cũng là con gái mà, xinh đẹp và nữ tính vẫn là thứ ưu tiên hàng đầu. Mười bảy tuổi, tôi đã là một cô gái hoàn hảo trong mắt mọi người.

Lại có nhiều người cho rằng tôi là một cô gái may mắn. Tôi ghét những người nói như vậy. Đơn giản họ chỉ là những kẻ đang ghen tỵ mà thôi. Bạn oán trách cuộc sống này quá bất công? Xin thưa với bạn, vận may chỉ mỉm cười cho người xứng đáng có được nó, như tôi chẳng hạn.

Vậy đấy, vận may là toàn gắn với những điều tốt lành, đúng không?

Thế mà ngày tôi gặp Quang, cũng là ngày tôi biết thêm quá nhiều… những điều quá mức chịu đựng của một học sinh lớp mười hai. May mắn hay là bất hạnh đây? Có đôi khi tôi nghĩ nếu tôi chết ngay lúc đó thì sẽ ra sao? Tôi tin rằng nếu không hay biết gì cả, tôi sẽ không phải trải qua nhiều cảm xúc thống khổ như vậy. Nhưng tôi không được lựa chọn.

Không, có lẽ một bàn tay vô hình nào đó đã an bài cho tôi chỉ có thể bước vào con đường dẫn tới địa ngục.

Để kể câu chuyện này một cách chi tiết hơn thì phải nói đến thời điểm trước đó khoảng mười lăm phút, khi chúng tôi rảo bước trên sân trường sau giờ tan học. "Chúng tôi" ở đây là Huệ với Lan, hai nhỏ bạn thân của tôi, chứ không phải ba thằng con trai dở hơi đang đi phía sau. Dù nhiều khi cả sáu người chúng tôi hay tụ tập với nhau nhưng tôi chả bao giờ xếp mấy tên đó trong nhóm "chúng tôi" cả.

Lan là cô bạn ngây thơ đến mức kỳ cục mà tôi không thể tưởng tượng nổi. Tôi gặp nhỏ lần đầu tiên khi đi vào trường cấp ba, học viện Toàn Năng. Nhỏ có đôi mắt to tròn xinh xắn, khuôn mặt nhu mì và hiền như cục bột. Tôi cũng không hiểu có phải nhỏ là hiện thân của thiện lương không nữa nhưng trông nhỏ thật giống như Bồ Tát sống. Và nhỏ có cái tính thương người vô tội vạ thật khó mà chấp nhận được. Nếu cần nhỏ có thể chạy đi ngân hàng để đổi lấy chút tiền lẻ cho ông lão ăn mày. Buồn cười là Lan có sẵn tiền mệnh giá lớn trong người nhưng lại không đưa, à không phải vì nhỏ tiếc đâu nhé, nhỏ có rất nhiều tiền, nhỏ là đại tiểu thư của một trong những tập đoàn tài phiệt lớn nhất trong nước cơ mà. Đơn giản vì nhỏ tin rằng ông lão ăn mày chính xác là cần... tiền lẻ.

Đấy, Lan luôn coi thế giới này toàn những người tốt và nhỏ tin là ai cũng là người chân thật. Thế giới luôn hoàn mỹ trong mắt nhỏ.

Huệ là nhỏ bạn thân nhất của tôi, hai đứa đã chơi với nhau từ hồi bé xíu. Ngày đó nhỏ đã cao hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi và cả hung dữ hơn tôi nữa. Đến những năm cuối cấp hai thì nhỏ xỏ đôi giày cao gót đầu tiên và gần như là không rời được nó, để rồi bị gắn với cái tên Huệ Cao Gót. Ở trường giờ nhỏ là hot girl nổi tiếng số một, có cả một hội Những Người Yêu Huệ Cao Gót do tụi con trai tự thành lập nữa cơ mà. Chỉ có điều chẳng ai dám lại gần trêu đùa Huệ, vì nhỏ rất nóng tính và trên hết là vì hồi tôi đi học Taekondo thì nhỏ cũng đi học... boxing. Ở trường khi mà tôi chẳng sợ ai thì với Huệ, ai cũng sợ nhỏ nổi khùng lên. Tuy nhiên cũng có những ngoại lệ.

Chính là Tùng, Lâm, Phong, mấy tên đực rựa đang đi phía sau tôi đó, những tên mà như tôi đánh giá là chẳng đâu vào với đâu.

"Lớp trưởng... hoàn mỹ... đại nhân!" Tùng dài giọng kêu lên. Cậu ta luôn có kiểu vừa nịnh nọt và trêu chọc như thế mỗi khi có việc cầu xin tôi, như chép bài chẳng hạn.

"Nếu là bài tập Vật Lý tuần trước thì thôi đi." Tôi thản nhiên nói.

Thực ra Tùng vốn dĩ khá thông minh, nhưng cậu ta lại là một tên đại lãn. Học hành thì lười nhưng Tùng lại đeo một cặp kính không số để có vẻ thư sinh hiếu học, kết hợp với bản mặt trông khá bảnh trai và kỹ năng mồm mép cũng rất giỏi, nên công việc chính của cậu ta là tán gái. Một lúc đong đưa với vài ba cô là chuyện rất bình thường. Tôi cũng không hiểu là tại sao mấy cô gái, thậm chí là có cả sinh viên đại học, thế mà đi tin lời cậu ta như vậy. Và còn một điều đau đầu hơn là hình như Lan lại có tình cảm với Tùng.

"Này, này đừng có tuyệt tình thế chứ, lớp trưởng không nhớ đến thời chúng ta tình cảm còn mặn nồng hay sao?" Tùng rên rỉ.

"Ai tình cảm mặn nồng với cậu hử?" Tôi trợn mắt. Tên này đúng là không có gì không dám nói. Thời cậu ta gạ gẫm tôi trong suốt một tuần, để rồi ngày nào cũng bị đá bay ra khỏi cửa và bỏ cuộc. Có gì mà đáng nhớ để mà tự hào vậy nhỉ?

"Ăn nói lung tung!" Huệ xoay người vung tay đấm thẳng vào mặt Tùng khiến cậu ta hoảng hồn lùi lại kêu oai oái.

"Hôm nay dì sẽ thay mặt chị dạy dỗ cậu, cháu ngoan!" Huệ chống nạnh đứng với vẻ rất oai phong, tóc nâu mềm mại cùng váy áo bay bay trong gió. Chân nhỏ thon dài, dáng lại đẹp hết xẩy nên trông chẳng khác gì mấy nàng Sailor Moon trong anime. Đôi lúc tôi cũng thấy hơi ghen tị với thân hình chuẩn từng milimet của nhỏ.

"Dì sợ cả thế giới không biết dì hung dữ hay sao mà lúc nào cũng động tay động chân vậy?" Tùng mặt mũi nhăn nhó.

Một trong những lý do mà Tùng có thể thản nhiên đi với bọn tôi mà chẳng lo lắng là vì thế này đây: dì trẻ của Tùng chính là Huệ. Ngay cả tôi cũng chỉ mới biết điều này hồi năm lớp mười, khi đó Tùng - Sát Thủ Tình Trường - danh hiệu cậu ta tự phong, đi tăm tia, cưa cẩm những cô gái trong lớp, bao gồm cả tôi nữa, thế mà không đếm xỉa gì đến hot girl của trường. Ai cũng lấy làm lạ và thắc mắc mãi. Đến khi Huệ nói ra khiến mọi người bất ngờ đến nỗi suýt ngã ngửa. Nghe nói lúc còn bé thì gia đình Tùng ở thành phố khác, và mỗi khi gặp nhau thì bà dì trẻ đều hành hạ cậu cháu khóc lóc thảm thiết kêu cha gọi mẹ.

"Học hành thì chẳng ra gì, suốt ngày ti toe tập tành yêu đương, gái gú. Đáng đánh!" Huệ lên mặt dạy dỗ với vẻ bề trên.

"Thôi đi dì, điểm số của cháu còn hơn cả dì đấy. Đừng để cháu mách ông là dì đến trường chỉ có mỗi việc trang điểm, thời trang và đi giày cao gót nhé." Tùng bĩu môi rồi quay sang Phong đang dửng dưng. "Nếu chẳng may sau này cậu lấy phải dì tớ, thì nhớ không được đưa hết tiền lương đâu đấy, sẽ biến thành giày cao gót hết. À còn phải học võ để phòng thân nữa."

Tôi và Lan đều bật cười khúc khích.

"Không được!" Phong lắc đầu. "Dì cậu là người quản lý tài chính trong nhà, sao lại không đưa hết tiền? Mà sao hai cậu là dì cháu lại cứ kể xấu nhau thế nhỉ?"

Phong có thứ giọng nói khôi hài và thản nhiên đến kỳ lạ. Cái giọng nói đó khiến cho người ta luôn cảm thấy chân thật, dễ nghe, và có gì đó ngố ngố. Phong gần như không biết đùa, chính vì thế nếu bị bạn trêu chọc thì sẽ nghe được cậu ta phản đối rất buồn cười. Phong lớn hơn bọn tôi một tuổi vì bị đi học muộn. Cậu ấy cũng là người trưởng thành hơn hết và có gia cảnh kém nhất. Nhà cậu ấy ở ngoại thành chuyên trồng rau củ và hoa quả, thế nên rất nhiều lần bọn tôi thấy Phong mang những sọt rau và cả đống hoa ra chợ bán. Cái dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt hiền lành và nụ cười thân thiện khiến cho bạn bè trong lớp đều quý mến Phong.

Nhưng một người hiền lành như Phong lại đi chơi thân với Tùng thì thật đúng là Sa Ngộ Tĩnh đi kết bái huynh đệ với Trư Bát Giới. Vô cùng khó coi.

Càng khó coi hơn khi Phong hay bị Tùng lợi dụng để trở thành công cụ trêu chọc người khác. Cũng giống như bây giờ, câu nói thản nhiên của Phong làm cả bọn cười phá lên ngoại trừ Huệ thì bặm đôi môi đỏ au gằn giọng.

"Lại đến lượt cậu nữa, ai thèm quản lý tài chính của cậu hả? Cả hai đều ngứa da muốn ăn đòn hết rồi phải không?"

"Được rồi, được rồi." Lâm từ nãy giờ chỉ biết cười đột nhiên nói chen vào. "Hạ hỏa đi mà người đẹp, Phong đại ca là người chồng tốt thế còn gì nữa. Thử hỏi trong trường này, người hâm mộ bạn thì không thiếu nhưng người chịu được Huệ Cao Gót giày xéo thì có mấy người?"

Huệ đưa mắt lườm Lâm nhưng không nói gì.

Lâm là một trường hợp khác biệt so với Tùng và Phong. Lâm có vóc người nhỏ, gầy còm nhom, hai mắt nhỏ như mắt rắn, cái cằm nhọn hoắt càng làm cậu ta trông rất quỷ quyệt. Trong khi hai gã kia như hai thái cực đối lập thì Lâm lại khá biến thái. Tuy rằng Lâm ít tuổi hơn bọn tôi lại học lớp dưới nhưng cậu ta chẳng gọi Huệ, Tùng là anh chị mà cứ luôn ra rả kêu tôi là đại tỷ và Phong là đại ca như kiểu trong phim kiếm hiệp ấy. Lúc đầu tôi nghe mấy câu đại tỷ với tiểu đệ thấy hết sức lố bịch nhưng mà nói mãi cậu ta không sửa nên cũng thành quen, chả thèm để ý đến nữa. Lâm không mồm mép tép nhảy như Tùng nhưng cậu ta có thể nói những câu làm người khác tức nghẹn bụng, đôi khi là có phần cay độc. Chính vì thế mà ở trường Lâm có biệt hiệu là Độc Xà Nhân. Tuy nhiên tôi biết Lâm cũng không phải kẻ xấu xa như người ta vẫn tưởng. Có một lần tôi được chứng kiến tận mắt Lâm chạy băng qua đường bất chấp nguy hiểm, cứu một bé gái ngay trước mũi xe ô tô.

Từ lần đó trở đi, tôi có cái nhìn khác, tốt hơn chút về vị "tiểu đệ" này của mình.

"Ơ này, mấy cậu còn chưa đủ tuổi kết hôn mà, sao cứ bàn sớm thế nhỉ?" Lan cất giọng nghi vấn.

À, lại nói đến Lan thì nhỏ là người duy nhất mà Lâm gọi bằng chị. Cũng không có gì lạ vì Lâm chính là em họ của Lan, cho dù nghe nói quan hệ hai nhà không được tốt cho lắm.

"Đến cậu cũng vào hùa cùng tụi nó trêu tớ à?" Huệ xịu mặt liếc nhìn Lan.

"Đâu phải, mình nói thật mà. Thôi tụi mình về nhanh đi, hình như trời sắp mưa rồi đó." Lan mỉm cười. Với tính cách của mình Lan luôn có những màn hóa giải các cuộc đấu khẩu một cách nhẹ nhàng như thế.

Nghe Lan nói khiến tôi chợt nhớ ra một thứ.

"Mình quên mất cái ô ở lớp rồi, các cậu cứ đi trước đi." Tôi nói.

"Cậu định quay lại một mình sao, giờ cả trường chắc chẳng còn ai rồi." Lan chớp chớp mắt nói.

"Không còn ai thì sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Cậu không sợ à?" Lan lại nói. "Để mình đi cùng cậu."

"Ha ha, Mai Đại Nhân làm gì biết sợ ai trên đời này." Tùng cười sặc sụa.

"Phải, nếu có ma đi nữa thì nó cũng phải sợ lớp trưởng!" Lâm gật gù đế thêm.

"Để ba đứa mình quay lại, bọn con trai ở đây chờ đi. Ma quỷ gì mình cũng giẫm nát chân nó." Huệ vừa gõ gõ giày xuống nền xi măng vừa bảo.

"Không được, cháu phải đi theo bảo vệ dì." Tùng vội vàng phản đối.

"Em cũng phải đi bảo hộ bà chị trân quý của dòng họ." Lâm cười hề hề.

"Vậy mình ở lại đây hả?" Phong chỉ vào mình.

"Cậu cũng đi luôn đi." Tùng kéo cậu ta.

Gì thế này? Chỉ quay lại lấy cái ô mà sao ai cũng muốn đi cùng? Thôi kệ, tôi cũng không hứng thú với việc tìm hiểu tại sao. Tôi nheo mắt nhìn tụi bạn rồi gật đầu.

"Ừ, đi thôi!"

Lúc ấy tôi không biết cái gật đầu đó quan trọng đến mức nào. Là sai lầm hay đúng đắn. Nhưng chắc chắn rằng việc đó đã làm cuộc đời chúng tôi rẽ sang một hướng khác.

Hoàn toàn khác...

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Min Hyerin

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/11/14
Bài viết
55
Gạo
1.500,0
Nội dung câu chuyện có vẻ rất hấp dẫn. Mình rất thích giọng văn của bạn. Chúc truyện được nhiều độc giả yêu thích. :D
Góp ý một chút là nếu bạn viết trên file word rồi copy vào đây thì những đoạn xuống dòng sẽ tự động cách thêm một khoảng trống. Như vậy sẽ thuận mắt hơn và dễ đọc hơn, không gây cảm giác rối rắm.
Rất thích giọng văn này. :D
 

booniesummer

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/4/15
Bài viết
626
Gạo
20,0
Tên truyện khá hấp dẫn nhưng sao mình đọc giới thiệu lại thấy bớt hấp dẫn đi một chút rồi. Đầu chương một lại thấy ổn hơn phần giới thiệu :3.
 

quyetnv

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/7/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Nội dung câu chuyện có vẻ rất hấp dẫn. Mình rất thích giọng văn của bạn. Chúc truyện được nhiều độc giả yêu thích. :D
Góp ý một chút là nếu bạn viết trên file word rồi copy vào đây thì những đoạn xuống dòng sẽ tự động cách thêm một khoảng trống. Như vậy sẽ thuận mắt hơn và dễ đọc hơn, không gây cảm giác rối rắm.
Rất thích giọng văn này. :D
Thanks bạn đã góp ý, căn bản mình viết trên Scrivener nên khi copy vào đây nó chưa được chuẩn lắm, có lẽ mình sẽ copy vào word trước thì sẽ ổn hơn.

Tên truyện khá hấp dẫn nhưng sao mình đọc giới thiệu lại thấy bớt hấp dẫn đi một chút rồi. Đầu chương một lại thấy ổn hơn phần giới thiệu :3.
Cái giới thiệu mình mới viết xong nên không được chỉn chu lắm, còn chương 1 thì tất nhiên là ngẫm nghĩ viết lâu rồi. Hy vọng bạn thích thể loại này.
 

quyetnv

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/7/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Mầm Quỷ
Quyển 1: Rainbow


Chương 2
Học viện Toàn Năng chúng tôi đang theo học có quy mô rất rộng lớn, khang trang và hiện đại. Đây không chỉ là học viện đứng đầu trong toàn thành phố mà còn là một trong những trường tiêu chuẩn của cả nước. Các cấp bậc từ tiểu học cho đến đại học, cao học đều nằm gói gọn trong một khuôn viên rộng hàng trăm hec-ta. Các công trình phục vụ học tập, các khu thể thao, nhà thi đấu, nhà phúc lợi đều được xây dựng đúng theo tiêu chuẩn quốc gia. Số lượng học sinh, sinh viên theo học tại trường Toàn Năng là rất lớn nên ngoài giờ học, các khu vui chơi và thể thao luôn nhộn nhịp đông người. Ngược lại ở những lớp học, giảng đường hoàn toàn vắng lặng.

Vì vậy khi bọn tôi lục tục quay lại khu nhà của học sinh cấp ba thì nơi này đã không còn một mống người. Hành lang hun hút trải dài giữa các lớp học yên tĩnh và có chút là lạ. Hệ thống điện đã tắt bớt, chỉ còn nắng chiều chiếu xuyên qua các ô cửa kính ở các lớp học vào hành lang. Huệ thì thào bên tai tôi.

"Chắc là cậu ấy vẫn chưa về đâu"

"Ai cơ?" Tôi thắc mắc.

"He he, còn giả vờ nữa, Quang chứ còn ai vào đây nữa. Lúc nãy cô chủ nhiệm gọi cậu ta ở lại nên cậu cũng định quay lại để gặp chứ gì." Tùng dường như nghe lỏm phía sau cười hềnh hệch.

"Cũng tại cậu ta quá đẹp trai thôi, làm đại tỷ mất hồn mất vía rồi. Thật không ngờ đại tỷ của đệ lại dễ bị dụ như vậy." Giọng Lâm đầy châm biếm.

"Mọi người đừng trêu Mai nữa, ba mình bảo ai cũng yêu thích cái đẹp hết." Lan dịu dàng nói.

Nghe đám bạn nhao nhao nói tôi chợt hiểu. Trời ạ, thì ra chúng nó tưởng tôi quay lại trường để lén lút gặp Quang, cậu bạn mới chuyển trường đến ngày hôm nay. Quả thực một trong những điểm yếu của tôi là mê trai đẹp, ừa, cũng hơi xấu hổ một chút, nhưng thử hỏi nếu cứ đẹp như mấy nam diễn viên Hàn Quốc thì... cầm lòng sao được đây.

Nói về Quang thì cậu ấy quả thực quá đẹp trai, lúc mới bước vào lớp đã khiến cho cả phòng học như bừng sáng vậy. Lũ con trai trong lớp từa tựa như mấy con cóc xấu xí. Quang là con lai mang hai dòng máu Pháp-Việt, cậu ấy có mái tóc đen vuốt ngược vẻ tài tử, người tầm thước, mũi cao kiểu tây, đôi mắt màu xanh nước biển và khuôn mặt Á Đông nhưng lại rất hài hòa. Quang có nụ cười cuốn hút ngất ngây đến mức không chỉ tôi, một đứa mê trai đẹp, mà tin rằng sẽ khiến cho cả ngàn cô gái kiêu ngạo khác phải đổ liêu xiêu hết.

Tuy nhiên, tôi mê trai nhưng không phải là đứa ngốc. IQ của tôi là 148 cơ đấy, tôi có đủ thông minh để không bị làm trò cười với mấy cái lý do vớ vẩn như vậy. Hừ, chắc chỉ có mỗi Lan là tin tôi đi lấy ô thật thôi. Mà này, một người như Quang cũng chưa phải hình mẫu đàn ông lý tưởng của tôi. Xem nào, người đó cần phải lớn hơn tôi vài tuổi, nam tính hơn chút nữa và mạnh mẽ không kém tôi. Có phải hơi tham lam không, nhưng thôi kệ đi, sao tôi phải quan tâm đến chuyện này nhỉ?

Trong lúc tôi đang muốn giải thích với bọn bạn thì Phong chợt lên tiếng.

"Các cậu có nghe thấy gì không?"

Tùng nghiêng đầu vẻ mặt chăm chú.

"Nghe như tiếng bàn ghế đổ vỡ, có vẻ như đánh nhau thì phải."

"Ngay ở trong lớp mình," Lan bổ sung thêm. "Mình có cảm giác đang xảy ra một việc gì đó rất đáng sợ."

Tôi rùng mình. Nhỏ bạn này luôn có những dự cảm rất chính xác.

"Đi nhanh nào." Tôi nói như ra lệnh.

Và bạn sẽ không tin được đâu, khi tụi tôi ngó đầu nhìn vào cảnh tượng bên trong qua lớp cửa kính hành lang, những thứ trông thấy lúc này có lẽ sẽ khiến không chỉ tụi tôi mà nhiều người cũng bị sốc. Trong lớp học, bàn ghế đổ ngồn ngang hình thành một khoảng trống và ở đó: Quang - cậu bạn mới, cùng với cô Thủy, cô giáo chủ nhiệm của lớp, đang đánh nhau. Không phải kiểu đánh nhau vật lộn của bọn học sinh, cũng không giống bọn đầu gấu đánh loạn, đây chính là giao chiến, như một cuộc đấu sinh tử. Tôi đã học Taekwondo gần mười năm rồi, tôi rõ ràng hơn ai hết đó là những đòn đánh nhanh, mạnh và hiểm đến mức nào.

Cô Thủy vung nắm đấm có vẻ gày gò vào người Quang. Nhưng Quang không hề có chút lúng túng, cậu ta xoay người tránh đòn rồi tung một cú đá ngược vào đầu cô Thủy. Chỉ có điều cú đá này cũng không trúng đích, cô Thủy lộn người lại xoay hai vòng trên không rồi nhẹ nhàng hạ xuống bục giảng.

Gì thế này? Tôi cố suy nghĩ về việc đang xảy ra. Xã hội đen đang thanh toán nhau? Cô trò có mối thù truyền kiếp. Nhưng chuyện này có vẻ xa xôi quá, như trong mấy quyển tiểu thuyết chứ đâu xuất hiện trong xã hội thời đại này. Hơn hết là cô Thủy và Quang đều rất mạnh, đến tôi dù cố hết sức cũng không thể đỡ hay tránh được đòn tấn công đó.

Tôi quay đầu lại ra hiệu cho mọi người giữ im lặng. Nếu chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì tốt nhất không nên xen vào.

Ở trong lớp cô Thủy đang một tay nhấc bổng cái bàn giáo viên bằng gỗ ép nặng trịch rồi quăng thẳng vào Quang.

"Chậc, chậc." Tùng tặc lưỡi thấp giọng nói. "Đây có phải là đang đóng phim không? Từ khi nào mà cô giáo chủ nhiệm lớp mình trở nên khỏe kinh khủng như vậy?"

Không phải phim nhưng có khác gì mấy bộ kiếm hiệp đâu nào. Chỉ thấy Quang giơ chân lên đá mạnh vào cái bàn khiến nó vỡ tan thành ba bốn mảnh văng vào tường, phát ra tiếng đổ vỡ ầm ĩ. Bọn họ khỏe như quái vật.

"Lần đầu tiên mình thấy người có cánh tay khỏe hơn bạn Huệ boxing và cú đá mạnh hơn Mai đại tỷ." Lâm nhận định.

"Bọn mình có nên vào ngăn họ không?" Lan lí nhí đề nghị.

"Sao họ lại đánh nhau nhỉ?" Huệ thắc mắc.

"Thay vì đặt câu hỏi thì có ai nghĩ rằng chúng ta nên chuồn khỏi đây không? Các cao thủ võ lâm thường không thích bị làm phiền mà." Tùng nhún vai thì thào.

"Cứ chờ chút nữa. Mình cho rằng việc này không tầm thường đâu." Tôi quyết định.

Người ta thường nói: tài cao thì gan lớn. Thế nên nhiều lúc tôi đâm ra liều lĩnh, cho dù biết với ít võ của tôi và Huệ, à cả chút ngón nghề Akido của Lâm, thì cũng như mèo cào đối với hai người trong kia mà thôi.

Dường như trong lớp đã tạm ngưng đánh nhau, cả hai đang đứng thủ thế. Cửa lớp cũng không đóng, lại có nhiều chỗ kính vỡ nên chúng tôi nghe rõ ràng tiếng nói bên trong vọng ra.

"Thật không ngờ ở thế giới loài người lại có một Linh Hoa đẳng cấp cao như vậy." Cô Thủy nhếc mép cười nhạt, nụ cười mà tôi chưa từng được thấy ở cô. "Nói đi làm thế nào ngươi rời được khỏi Thế Giới Hoa. Hiện nay các con đường đều bị phong tỏa rồi."

Cô Thủy là cô giáo chủ nhiệm lớp tôi năm nay đã gần năm mươi tuổi. Cô Thủy tuy có phần nghiêm khắc với học sinh nhưng trình độ và sự tận tâm của cô khiến bọn tôi luôn nể phục. Với bất cứ học sinh nào cô cũng luôn để ý quan tâm sát sao và cô luôn nói đam mê của mình là đào tạo ra những học sinh giỏi nhất. Tuy vậy nhưng một tháng gần đây dường như cô Thủy đã đánh mất sự nhiệt tình và đam mê cũ. Tôi thấy cô có phần hời hợt trong việc giảng dạy và cũng không nghiêm khắc như trước. Chắc cô có chuyện gì đó không vui, tôi cứ nghĩ như vậy.

Còn cô Thủy mà tôi đang chứng kiến ở đây thì là hoàn toàn khác. Nhưng tôi vẫn không nghĩ ra khác ở chỗ nào ngoại trừ việc cô ấy mạnh gấp mười lần người bình thường.

"Việc đó ngươi không cần biết. Đám Quỷ Hoa các ngươi mấy năm nay đã cắm rễ vào thế giới loài người không ít rồi. Thật tiếc là loài người vẫn chưa nhận ra được lũ Quỷ Hoa các ngươi." Quang gằn giọng nói.

“Ha ha ha… nhận ra thì thế nào? Loài người, những sinh vật yếu ớt này chỉ được cái là đông đúc thôi.” Cô Thủy cười khùng khục.

“Số lượng cũng là sức mạnh, người chưa từng nghe nói đến câu đó sao?”

“Đúng. Với bảy tỷ người thì có thể nhấn chìm bất kỳ thế lực nào.” Cô Thủy gật đầu. “Nhưng loài người có điểm yếu rất lớn là quá coi trọng tình cảm và trong chiến tranh thì quá nhân đạo.”

“Khốn kiếp, đó là vì phần lớn loài người rất coi trọng hòa bình. Không như bọn Quỷ Hoa các người đi xâm chiếm làm đảo lộn tất cả." Quang quát lớn.

"Không đúng." Cô Thủy lắc đầu. "Loài người cũng đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh lớn nhỏ, họ có bộ não rất phát triển và điều đó dẫn đến mâu thuẫn. Bọn ta thích điều đó. Hơn nữa chúng ta không làm đảo lộn mà là thiết lập lại..."

"Đừng tưởng ta không biết âm mưu của các ngươi." Quang cướp lời. "Khi nào ta còn ở đây thì các ngươi đừng hòng thực hiện được."

“Thật thú vị, để ta xem một Linh Hoa đi lang thang ở thế giới loài người thì có năng lực gì.” Cô Thủy vừa nói vừa giơ hai tay lên trời. “Tung hết sức mạnh của ngươi ra đi.”

Trong tích tắc, tôi hiểu ra mọi chuyện.

Hai người này đều không phải con người. Chính xác hơn là họ chỉ có hình dạng con người nhưng là giống loài Linh Hoa, Quỷ Hoa gì đó. Và cô Thủy, không, phải gọi là Linh Hoa, họ đang có âm mưu với loài người. Có lẽ là tàn sát, cũng có thể là thôn tính bắt làm nô lệ. Tôi cũng chả chắc chắn lắm nhưng khẳng định là chẳng tốt đẹp gì.

Còn Quang, cậu bạn mới là Linh Hoa thì có vẻ tốt hơn. Giống như bên thiện đang chống lại cái ác vậy, hình như Linh Hoa còn muốn bảo vệ loài người.

Nhưng hiện giờ tôi phải làm gì đây? Xông vào hỏi rõ ngọn nguồn hay dẫn đám bạn lặng lẽ chuồn đi. Cũng có thể gọi điện cho bố tôi là đồn trưởng ở gần đây đến bắt cả hai quái vật này đi. Phải rồi, thế là xong, dù sao chúng tôi vẫn chỉ là những đứa trẻ thôi mà.

Tôi vội vàng rút điện thoại ra.

“Cậu làm gì thế?” Huệ hỏi.

“Gọi điện cho bố mình.” Tôi thì thào.

Nhưng khi tôi vừa mới mở sáng màn hình thì một giọng nói vang lên trong óc tôi.

“Nếu các bạn không muốn chết thì hãy ở yên đó và đừng gọi thêm người đến đây”

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Còn thiếu Thể loại bạn ơi.
Còn cái hình minh họa, đó là một trong những tác phẩm của một nhà nghệ thuật có tiếng trên thế giới, cách đây vài hôm mình mới đọc bài báo này xong, mình khuyên bạn nên ghi rõ nguồn, hoặc đổi hình khác để tránh gặp rắc rối về bản quyền nha.
 

quyetnv

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/7/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Còn thiếu Thể loại bạn ơi.
Còn cái hình minh họa, đó là một trong những tác phẩm của một nhà nghệ thuật có tiếng trên thế giới, cách đây vài hôm mình mới đọc bài báo này xong, mình khuyên bạn nên ghi rõ nguồn, hoặc đổi hình khác để tránh gặp rắc rối về bản quyền nha.
Mình biết mà, nhưng đây chỉ là minh hoạ thôi, không phải bìa sách của mình, cũng chưa dùng làm ebook, in sách với mục đích thương mại nên không sợ đâu. Mình sẽ ghi rõ nguồn vậy, nhưng chắc chỉ ghi được nguồn internet thôi vì lấy trên google mà.
 

quyetnv

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/7/15
Bài viết
14
Gạo
0,0

Mầm Quỷ

Quyển 1: Rainbow


Chương 3


“Các cậu có nghe thấy gì không?” - Tôi quay đầu hỏi.

Cả bọn nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

“Nghe thấy gì cơ?” - Lan hỏi ngược lại.

“Quang,” tôi nhíu mày giải thích. “Cậu ta vừa nói với mình, nhưng mình lại có cảm giác nó phát ra từ trong đầu mình. Rất kỳ lạ.”

“Mình không nghe thấy gì cả.” Phong lắc đầu.

“Hoặc có thể cậu nhìn Quang nhiều quá nên tưởng tượng ra.” Tùng nói tỉnh bơ.

“Đúng rồi, đúng rồi.” Hai tay Lâm nắm chặt. “Đây chính là truyền âm nhập mật trong truyền thuyết. Cao thủ, thực sự là cao thủ.”

“Cậu bớt đọc võ hiệp đi được rồi đấy.” Huệ bĩu môi.

Tôi cất điện thoại vào túi và dặn dò bọn bạn với giọng nghiêm túc nhất có thể. “Đừng ai đi đâu hết.”

Tôi muốn tin mình tưởng tượng hơn là… cao thủ võ lâm. Tôi cũng muốn tin là mình đã nghe nhầm. Nhưng tôi không muốn đặt cược tính mạng của tất cả các bạn vào điều đó. Bởi có những điều còn phi lý hơn thế đang diễn ra ngay trước mắt tôi.

Mái tóc của cô Thủy đột nhiên không gió mà tung bay, và kỳ lạ hơn là nó chuyển từ màu đen thành màu tím nhạt trong nháy mắt. Trên má cô từ từ xuất hiện một bông hoa cũng có màu tím nhưng phát sáng rực rỡ. Ngay cả hai bàn tay cô cũng nhuộm một màu tím ngắt.

Quang cởi áo đồng phục vứt ra một góc. Bên trong là một chiếc áo cộc tay có thiết kế khá lạ với những đường kẻ sọc chéo đủ màu xanh đỏ tím vàng trông khá kinh dị. Không khí bên cạnh Quang dường như cũng biến đổi, mái tóc cậu ta nhanh chóng chuyển từ màu đen sang màu vàng chói mắt. Hai bàn tay cũng dần dần ánh lên màu vàng kim và lan hết cổ tay rồi đến tận cùi chỏ.

“Không thể nào!” Cô Thủy kêu lên. “Ngươi là Hoa Hồng Vàng, ngươi là người của Hoàng Gia sao?”

“Hừ, có gì mà không thể!” Quang cười nhạt. “Ngươi chỉ là một bông hoa Lục Bình Tím mà thôi. Hãy chịu chết đi!”

“Được lắm, mặc dù ta không biết ngươi là vị hoàng tử hay vương gia nào nhưng ta cũng đã nở hoa lần hai rồi. Đừng vội mừng!”

Hai bóng người lại lao vào nhau, một tím một vàng, với tốc độ và sức mạnh còn khủng khiếp hơn trước. Bàn ghế quanh đó vỡ tan thành những mảnh vụn. Những chiếc chân ghế bằng thép bị lực đánh làm cho cong queo, thậm chí là gãy làm mấy phần. Lớp học đã thực sự trở thành một bãi chiến trường.

“Mình bắt đầu hiểu Quỷ Hoa là gì rồi.” Huệ khẽ nói.

“Có môn võ công nào nhuộm tóc nhanh như vậy không Lâm?” Lan cười cười.

“Chắc là không, nhưng em biết người có thể làm được như Quang.” Lâm tặc lưỡi.

“Ô, ai vậy?” Phong vội hỏi.

“Siêu… xay… da.” (nhân vật trong truyện Dragon Ball) Lâm chậm rãi nói.

“Phải, thế chúng ta có nên đi tìm Rồng Thần để giải quyết chuyện này không?” Tôi lườm Lâm.

“He he, mọi việc đều tuân theo lệnh của đại tỷ.” Lâm chép miệng cười.

“Có ai đánh thức mình dậy dùm cái không?” Tùng ảo não nói.

“Các cậu có để ý không?” Tôi chỉ. “Xem kìa, dưới chân Quang không có bóng.”

“Không có bóng, vậy chẳng lẽ là… ma.” Giọng Lan đầy sợ hãi.

“Hì hì, cũng không hẳn là không có bóng.” Tôi cười nhẹ. “Dưới chân cậu ta có hình một bông hồng vàng, con người chúng ta là bóng đen, còn cậu ta là cái bóng đầy màu sắc.”

“À, như vậy có thể suy ra Linh Hoa là giống loài có bóng là cây hoa, còn Quỷ Hoa là thứ có bông hoa phát sáng trên mặt kia.” Tùng kết luận.

“Hợp lý!” Tôi gật đầu.

Trong lúc bọn tôi đang bàn luận thì bên trong lớp vẫn không ngừng đánh nhau. Đã gần mười lăm phút trôi qua mà có vẻ vẫn không phân thắng bại. Trên mu bàn tay của Quang tự nhiên mọc lên mấy chiếc gai màu vàng, dài như mấy con dao bấm và nhọt hoắt. Những chiếc gai này gây ra vô số vết cắt trên người cô giáo và máu đang chảy thấm ướt bộ đồ của cô.

Đôi bàn tay màu tím của cô Thủy cũng không phải bình thường. Những giọt dịch sền sệt rỉ ra từ những ngón tay trông như chất độc. Và những vết phồng rộp màu tím như vết bỏng trên da Quang chắc cũng không tốt đẹp gì.

Nhưng dường như Quang vẫn là người chiếm lợi thế. Cậu ta nhanh và mạnh hơn hẳn cô Thủy. Lại thêm một cú đá dữ dội vào người khiến cô Thủy bay thẳng tắp đập vào tường.

Cô Thủy lồm cồm bò dậy cười khan. “Đúng là sức mạnh của ta chưa bằng ngươi. Nhưng một Hoa Hồng Hoàng Gia cũng chưa đủ sức giết ta ở đây đâu.”

Thế rồi cô Thủy với tay lấy xô nước vẫn thường dùng để rửa tay gần đó và dội thẳng lên đầu.

“Ha ha ha…” Cô Thủy cười lớn. “Cho dù là Hoàng Gia thì năng lượng để phát huy hết sức mạnh vẫn cần có đất, nước và ánh sáng. Nhưng loài Lục Bình ta chủ yếu chỉ cần nước và ánh sáng mà thôi. Còn nữa, dịch từ hoa Lục Bình sẽ làm ngươi từ từ bị xói mòn hết năng lượng.”

Những giọt nước chảy trên người cô Thủy thấm vào cơ thể như vừa đổ trên một miếng bọt biển. Vết thương ngang dọc dường như đã ngừng chảy máu.

“Thấy không!” Cô Thủy vẻ mặt thỏa mãn nói. “Năng lượng của ta đã phục hồi một phần, còn ngươi liệu sẽ chịu được bao nhiêu nữa đây.”

“Khốn kiếp!!! Ta đã sơ xuất.” Quang rít lên. Hai tay buông thõng, những cái gai vàng dần dần lặn xuống.

Cuộc chiến đã sắp ngã ngũ.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

quyetnv

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/7/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Mầm Quỷ

Quyển 1: Rainbow

Chương 4

Thường trong một cuộc chiến thì ai cũng muốn biết kết quả. Nhưng đối với trận chiến giữa Quang và cô Thủy thì dù ai là người chiến thắng đều không có ý nghĩa gì. Bởi vì chúng tôi đều phải đối mặt với mối nguy hiểm khôn lường

Quang đã biết chúng tôi đứng bên ngoài từ nãy giờ và có lẽ cô Thủy cũng vậy. Và liệu kẻ chiến thắng sẽ tha cho chúng tôi - những kẻ chứng kiến? Đáng lẽ chúng tôi phải rời đi ngay từ khi trận đấu bắt đầu. Bây giờ có muốn chạy cũng không còn kịp nữa.

Nếu bây giờ tụi tôi phân tán mỗi người mỗi ngả thì có khả năng tôi sẽ chạy thoát. Nhưng một cô gái yếu đuối như Lan thì sao? Nhỏ không có bất kỳ cơ hội nào để chống lại họ.

“Chết đi!” Tiếng hét của cô Thủy cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

Cô Thủy đang lao đến chỗ Quang với tốc độ cực nhanh. Những ngón tay màu tím duỗi ra, đâm thẳng vào cổ họng Quang. Cậu ta đang đối mặt với cái chết cận kề.

Vậy là sẽ kết thúc sao?

Nhưng… có điều gì đó nói với tôi là chuyện này không thể xảy ra.

Quang không thể nào chết được.

Tôi cảm thấy cơn rùng mình xuyên qua cơ thể. Tôi vừa chạy như điên vào cửa lớp vừa hét lên.

“Dừng tay lại!”

Tôi không biết mình đang làm gì, hay là phải làm thế nào cho đúng đắn. Tôi chỉ chắc chắn một điều mình không thể đứng nhìn được nữa.

“Ồ!”

Cô Thủy dừng lại, xoay người nhìn tôi với con mắt ngạc nhiên.

Tôi lao đến, tung một cú đá sở trường vào cô Thủy. Nếu bình thường, một tên côn đồ cũng dễ dàng bị tôi hạ đo ván bằng đòn này. Nhưng ở đây không phải là người, cô Thủy nhẹ nhàng giơ một tay chụp lấy cổ chân tôi. Dường như cổ chân tôi bị một chiếc kìm sắt kẹp chặt, rồi hất tôi văng ra xa, nhẹ nhàng như một con búp bê vải.

Người tôi đập mạnh xuống sàn nhà. Đau điếng. Xương cổ chân tôi hình như đã bị nứt ra.

Tụi bạn cũng đã chạy ào đến quây kín chỗ tôi.

“Cậu không sao chứ?” Giọng Lan lo lắng.

“Mình ổn,” tôi cắn răng đáp lại rồi kéo tay Huệ đang định xông đến chỗ cô Thủy. “Đừng! Chúng ta không thể đánh lại họ.”

“Lũ ngu xuẩn. Đợi ta giải quyết xong tên Linh Hoa này rồi sẽ tới lượt các ngươi.” Cô Thủy cười nhạt.

Đúng lúc này, Quang bật người phóng vọt ra đằng sau cô Thủy như một tia chớp. Nắm tay màu vàng kim mặc dù đã nhạt đi nhiều nhưng vẫn giơ cao đánh về phía trước.

Tuy vậy, cô Thủy vẫn dễ dàng quay lại, vung tay gạt nắm đấm của Quang đi và cất giọng chế giễu. “Quá yếu, ngươi vẫn còn đủ sức…”

Thế nhưng, cô Thủy chưa kịp nói hết câu thì tay kia của Quang đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ. Những cái gai nhọn mọc lên tua tủa như một con nhím nhuộm vàng. Quả đấm đầy gai giáng thẳng vào ngực cô Thủy. Cú đấm đã đánh nát trái tim của cô. Máu tươi phun ra thành dòng vung vãi tung tóe.

Tôi có thể đoán được mặt Lan đang tái mét đi.

“Đừng nhìn nữa, chị Lan.” Lâm chắn người trước mặt Lan.

Cô Thủy ngã ngửa trên sàn nhà, mắt trợn trừng nhìn vào Quang khó khăn thốt lên. “Tại sao lại như vậy… Ta cảm nhận được năng lượng của ngươi đã hết. Tại sao?”

“Vì ta có thứ này.” Quang mìm cười rồi xòe bàn tay đầy gai ra.

“Aaaa… không thể nào!” Cô Thủy thét lên. “Ngươi tại sao lại có Thánh Vật, ngươi rốt cuộc là ai?”

Trên tay Quang là một vật hình tròn to bằng quả bóng tenis nhưng không biết làm bằng chất liệu gì. Nó có những đường vân vằn vện đủ màu sắc như cầu vồng. Thi thoảng nó lấp lánh như một món trang sức tuyệt đẹp.

“Hahaha, mà thôi…” Cô Thủy cười khan, giọng yếu dần. “Cho dù ngươi có Thánh Vật thì sao, cũng không thể cứu được loài người và cả lũ Linh Hoa các ngươi nữa. Quỷ Vương Zakari của chúng ta…sẽ… ”

Nhưng cô Thủy không thể nói thêm lời nào nữa. Cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi đã gục đầu và chết trên vũng máu. Hai bàn tay cô đã trở lại bình thường, tóc cũng chuyển màu đen. Riêng hình bông hoa lục bình trên má thì mờ dần rồi biến mất.

Tôi căng thẳng nhìn về phía Quang. Cô Thủy chết nhưng mọi việc thì mới chỉ bắt đầu. Quang sẽ làm gì tụi tôi? Phải chăng sẽ là giết người diệt khẩu? Bây giờ cả sáu đứa tụi tôi xông lên cũng không phải là đối thủ của cậu ta.

Quang hình như đoán được ý nghĩ của tôi nên giơ hai tay lên.

“Đừng lo, tôi không làm hại các bạn đâu.” Quang vừa nói thì những chiếc gai cũng lặn xuống, hai bàn tay biến trở thành màu da bình thường và những sợi tóc lại được nhuộm đen.

Cậu ấy bước lại gần tụi tôi nhưng Huệ vẫn tỏ ra cảnh giác đứng thủ thế.

“Cậu đã giết cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.” Huệ lạnh lùng nói.

“Không phải tôi giết cô giáo của các cậu.” Quang nhún vai đáp lại.

“Ý cậu là Quỷ Hoa gì đó đã biến thành cô Thủy?” Tôi hỏi.

“À, cũng không phải.” Quang chỉ cái xác bên cạnh. “Đây đúng là cơ thể của cô giáo nhưng thứ vừa rồi tôi giết chỉ là một Quỷ Hoa.”

“Cậu có thể nói rõ ràng hơn không?” Tùng lên tiếng.

“Tôi cho rằng cô giáo Thủy đã chết từ hai tháng trước. Thể xác này chỉ là được điều khiển bởi Quỷ Hoa mà thôi.”

“Chuyện này thật là phản khoa học.” Phong thốt lên.

“Từ đầu đến giờ có chuyện gì giải thích được bằng khoa học đâu.“ - Lâm cười nói.

“Các bạn cần phải quên chuyện này đi. Nếu không tính mạng của các bạn sẽ không được bảo đảm đâu.” Quang nhấn mạnh.

“Vì sao? Bạn nghĩ để quên được chuyện một người chết ngay trước mắt mình dễ lắm sao?“ Giọng Lan đầy giận dỗi, rõ ràng nhỏ vẫn còn sốc.

“Bởi vì… ngoài kia còn không ít những Quỷ Hoa khác. Chúng sẽ giết các bạn, những người biết về Quỷ Hoa.”

Rõ ràng Quang không cần phải dọa dẫm tụi tôi. Tôi biết đó là sự thật.

Khi tôi còn muốn hỏi thêm Quang một số khúc mắc khác thì đột nhiên vật hình tròn đang nằm trong tay Quang bay vọt lên cao. Khi đụng vào trần nhà thì nó hạ xuống chỗ tụi tôi. Quả cầu đầy màu sắc lơ lửng giữa không khí và run lên bần bật như kiểu đang vui mừng gì đó. Rồi tụi tôi chỉ biết trố mắt nhìn nó lượn lờ vòng quanh từng người như thể tàu thăm dò hành tinh. Cuối cùng nó dừng lại trước mặt tôi, chỉ cách mũi tôi khoảng mười lăm cen-ti-met và phát ra ánh sáng chói lọi. Thứ ánh sáng đầy màu sắc của cầu vồng.

“Đây là…”

Tôi nghe thấy giọng Quang thì thào nói không nên lời. Nhưng tôi không thể để ý đến điều cậu ta muốn nói nữa bởi vì người tôi đang run lên từng cơn.

“Cậu làm sao thế Mai?” Lan phát hiện ra đầu tiên.

“Mình… không… biết.” Giọng tôi cũng run lên.

Tôi thực sự không biết mình bị làm sao. Chỉ có điều tim tôi dường như đập tới một trăm tám mươi lần một phút. Nó như muốn vỡ tung ra. Người tôi nóng lên như có lửa đốt, mồ hôi túa ra ướt đẫm. Tôi muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thốt lên được câu nào.

Tôi cố gắng liếc nhìn Quang. Tôi thấy đôi mắt xanh biếc như đại dương của cậu ta cũng đang nhìn tôi chăm chú.

Tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi biết mình đang vướng vào mớ bòng bong nào đó mà không thể thoát ra được.

“Chuyện gì đang xảy ra?” Huệ hướng Quang hỏi.

“Thánh Vật đang tìm người kế thừa.” Quang trả lời với vẻ vui mừng. “Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Thánh Vật có phản ứng. Bạn ấy chính là người thừa kế nó. Tạ ơn Thần Hoa, tôi đã tìm được cô ấy rồi.”

Đột nhiên, quả cầu ngừng phát sáng, những cảm giác khó chịu của tôi cũng tiêu biến. Thánh Vật cũng không lơ lửng nữa mà rơi xuống, chui tọt vào trong lòng bàn tay tôi.

 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên