Tên truyện: Mặt trời mọc trong bóng hoàng hôn
Tác giả: Mộc Tử Lãng
Tình trạng sáng tác: Hoàn
Tình trạng đăng: Đang cập nhật
Lịch đăng: Tối thứ Hai
Thể loại: Trinh thám, tình cảm
Độ dài: 15 chương + 1 ngoại truyện
Giới hạn độ tuổi người đọc: 16+ (có cảnh máu me, giết người,...)
Cảnh báo về nội dung: truyện xây dựng trên ý nghĩ của tác giả, những tình tiết về điều tra và pháp luật có thể không đúng thực tế.
Mục lục:
Thông tin truyện
Chương 1: Kẻ đáng chết đầu tiên
Chương 2: Bóng đêm, kể từ đây
Chương 3: Người con gái có đôi mắt u buồn
Chương 4: Thư tuyệt mệnh
Chương 5: Manh mối
Chương 6: Trở lại sở cảnh sát
Chương 7: Nữ sinh trường Học viện cảnh sát
Chương 8: Hai đường thẳng song song
Lời nói đầu:
Truyện “Mặt trời mọc trong bóng hoàng hôn” do tôi đặt tất cả tâm huyết và điểm nhìn của mình vào mà viết nên. Ban đầu khi tôi nói với mọi người “Em muốn viết thể loại hình sự, tình cảm” thì rất ít người tin tôi, họ nghĩ rằng một đứa trẻ mới 16 tuổi như tôi chỉ luôn mộng mơ về những “soái ca” ngôn tình, về những tình cảm hạnh phúc viên mãn của con người, của tuổi trẻ,…
Quả thực nhiều khi tôi thật sự mong ước đời mình có thể như những nữ chính trong truyện, được hạnh phúc bên người mình yêu. Nhưng tôi biết cuộc sống của tôi, của chúng ta không chỉ có tình yêu. Xung quanh chúng ta còn có những thứ tình cảm tốt đẹp, vì sao giới trẻ luôn ngẫm mãi về chữ “yêu”? Đặc biệt hiện nay - khi niềm tin vào chính nghĩa, vào cảnh sát của con người Việt Nam ngày một mờ nhạt dần, đồng tiền lên ngôi, như chỉ đạo con người vậy.
Với những đứa trẻ khác, tôi không biết họ có từng nghĩ như tôi không, nhưng tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi viết nên bộ truyện này. Một cảnh sát cấp cao, sau khi vợ mất vì bắt tội phạm, đối mặt với lời tuyên án của toà – “chưa đủ chứng cứ, nghi phạm vô tội, phóng thích ngay tại chỗ” thì trở thành một kẻ giết người không ghê tay. Tưởng chừng như rất phi lý, nhưng một khi niềm tin đã mất, liệu mấy ai có thể tiếp tục cố gắng đây?
Trải dài câu chuyện, qua từng dòng nhật ký của một kẻ sát nhân là từ đôi chút hối hận khi giết người lần đầu tiên rồi cuối cùng thành người tự cho mình là đại diện của chính nghĩa, giết những kẻ mà luật pháp chưa trừng trị được. Có người đọc xong mấy chương đầu truyện này lại đồng cảm với nhân vật Hiên - kẻ giết người ấy, điều đó thực sự làm tôi rất buồn. Một người bạn của tôi còn nói hãy viết để người đọc khóc cho Hiên. Nhưng không, kẻ đánh mất lí trí như vậy có đáng để người đọc cảm thương không? Thân là cảnh sát, một cảnh sát cấp cao lại chà đạp lên luật pháp có đáng để người đọc cảm thương không? Không! Những kẻ như vậy đáng lên án, đáng trừng phạt, mong rằng những người đọc truyện này chỉ hiểu Hiên chứ không nên cảm thông với Hiên.
Tôi chỉ là một nữ sinh 16 tuổi, khó tránh được trong truyện có những tình tiết có chút phi lý, điều đó tôi cũng đã cố gắng tham khảo tư liệu để làm bớt đi phần nào. Đọc những chương đầu có lẽ phi lý, có lẽ nhiều người nghĩ tôi không suy nghĩ gì khi viết cả, nhưng hãy theo dõi đến cuối cùng để hiểu những chi tiết ấy, những chi tiết tình cảm con người bị vây khốn đến tột cùng, những sự sắp đặt mà đến cuối truyện mới có lời giải mặc dù với những đàn anh không được đúng lắm. Nhưng mong những người đọc hãy lắng nghe tôi, lắng nghe đến hết câu chuyện mà lên án, tố cáo một cảnh sát như thế, tố cáo những người vì tiền mà bán đứng lương tâm. Tôi cũng thật sự mong rằng Việt Nam sẽ không có những kẻ tội phạm tàn ác mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nội tâm Hiên chính là một căn bệnh của xã hội thường thấy, tôi tạo nên một nhân vật như vậy không phải để người đọc cảm thương mà để lên án họ.
Giới thiệu:
Cuộc sống, không phải cứ muốn là được, cứ nuôi hy vọng là sẽ thành công. Tôi cũng muốn sống một cuộc sống tươi đẹp như bao người kia, cũng muốn đến bên cạnh, trò chuyện, hỏi han, chăm sóc cô gái ấy, cũng muốn được an nhàn đón một cái Tết đầy ý nghĩa bên gia đình và người thân,… Nhưng tất cả không như tôi muốn! Từ “ước mơ” hình như quá xa vời, mãi mãi không xuất hiện trong cuộc đời tôi…
Ngày ấy nắng nhạt, ánh mặt trời hắt lên vai tôi, nhưng trong lòng tôi có một cảm giác vô cùng khó chịu. Cô ấy đi rồi, đi thật rồi! Ước mơ bao nhiêu năm sống vì chính nghĩa của chúng tôi cuối cùng đổi được cái gì? Cô ấy hy sinh vì bắt tội phạm buôn bán trẻ em, cả đội cảnh sát chúng tôi thức trắng mấy đêm, cuối cùng trình toà chỉ ấm ức nghe câu “Chưa đủ chứng cứ, nghi phạm vô tội, phóng thích tại chỗ!”. Thật nực cười biết bao nhiêu, đúng không?
Tác giả: Mộc Tử Lãng
Tình trạng sáng tác: Hoàn
Tình trạng đăng: Đang cập nhật
Lịch đăng: Tối thứ Hai
Thể loại: Trinh thám, tình cảm
Độ dài: 15 chương + 1 ngoại truyện
Giới hạn độ tuổi người đọc: 16+ (có cảnh máu me, giết người,...)
Cảnh báo về nội dung: truyện xây dựng trên ý nghĩ của tác giả, những tình tiết về điều tra và pháp luật có thể không đúng thực tế.
Mục lục:
Thông tin truyện
Chương 1: Kẻ đáng chết đầu tiên
Chương 2: Bóng đêm, kể từ đây
Chương 3: Người con gái có đôi mắt u buồn
Chương 4: Thư tuyệt mệnh
Chương 5: Manh mối
Chương 6: Trở lại sở cảnh sát
Chương 7: Nữ sinh trường Học viện cảnh sát
Chương 8: Hai đường thẳng song song
Lời nói đầu:
Truyện “Mặt trời mọc trong bóng hoàng hôn” do tôi đặt tất cả tâm huyết và điểm nhìn của mình vào mà viết nên. Ban đầu khi tôi nói với mọi người “Em muốn viết thể loại hình sự, tình cảm” thì rất ít người tin tôi, họ nghĩ rằng một đứa trẻ mới 16 tuổi như tôi chỉ luôn mộng mơ về những “soái ca” ngôn tình, về những tình cảm hạnh phúc viên mãn của con người, của tuổi trẻ,…
Quả thực nhiều khi tôi thật sự mong ước đời mình có thể như những nữ chính trong truyện, được hạnh phúc bên người mình yêu. Nhưng tôi biết cuộc sống của tôi, của chúng ta không chỉ có tình yêu. Xung quanh chúng ta còn có những thứ tình cảm tốt đẹp, vì sao giới trẻ luôn ngẫm mãi về chữ “yêu”? Đặc biệt hiện nay - khi niềm tin vào chính nghĩa, vào cảnh sát của con người Việt Nam ngày một mờ nhạt dần, đồng tiền lên ngôi, như chỉ đạo con người vậy.
Với những đứa trẻ khác, tôi không biết họ có từng nghĩ như tôi không, nhưng tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi viết nên bộ truyện này. Một cảnh sát cấp cao, sau khi vợ mất vì bắt tội phạm, đối mặt với lời tuyên án của toà – “chưa đủ chứng cứ, nghi phạm vô tội, phóng thích ngay tại chỗ” thì trở thành một kẻ giết người không ghê tay. Tưởng chừng như rất phi lý, nhưng một khi niềm tin đã mất, liệu mấy ai có thể tiếp tục cố gắng đây?
Trải dài câu chuyện, qua từng dòng nhật ký của một kẻ sát nhân là từ đôi chút hối hận khi giết người lần đầu tiên rồi cuối cùng thành người tự cho mình là đại diện của chính nghĩa, giết những kẻ mà luật pháp chưa trừng trị được. Có người đọc xong mấy chương đầu truyện này lại đồng cảm với nhân vật Hiên - kẻ giết người ấy, điều đó thực sự làm tôi rất buồn. Một người bạn của tôi còn nói hãy viết để người đọc khóc cho Hiên. Nhưng không, kẻ đánh mất lí trí như vậy có đáng để người đọc cảm thương không? Thân là cảnh sát, một cảnh sát cấp cao lại chà đạp lên luật pháp có đáng để người đọc cảm thương không? Không! Những kẻ như vậy đáng lên án, đáng trừng phạt, mong rằng những người đọc truyện này chỉ hiểu Hiên chứ không nên cảm thông với Hiên.
Tôi chỉ là một nữ sinh 16 tuổi, khó tránh được trong truyện có những tình tiết có chút phi lý, điều đó tôi cũng đã cố gắng tham khảo tư liệu để làm bớt đi phần nào. Đọc những chương đầu có lẽ phi lý, có lẽ nhiều người nghĩ tôi không suy nghĩ gì khi viết cả, nhưng hãy theo dõi đến cuối cùng để hiểu những chi tiết ấy, những chi tiết tình cảm con người bị vây khốn đến tột cùng, những sự sắp đặt mà đến cuối truyện mới có lời giải mặc dù với những đàn anh không được đúng lắm. Nhưng mong những người đọc hãy lắng nghe tôi, lắng nghe đến hết câu chuyện mà lên án, tố cáo một cảnh sát như thế, tố cáo những người vì tiền mà bán đứng lương tâm. Tôi cũng thật sự mong rằng Việt Nam sẽ không có những kẻ tội phạm tàn ác mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nội tâm Hiên chính là một căn bệnh của xã hội thường thấy, tôi tạo nên một nhân vật như vậy không phải để người đọc cảm thương mà để lên án họ.
Giới thiệu:
Cuộc sống, không phải cứ muốn là được, cứ nuôi hy vọng là sẽ thành công. Tôi cũng muốn sống một cuộc sống tươi đẹp như bao người kia, cũng muốn đến bên cạnh, trò chuyện, hỏi han, chăm sóc cô gái ấy, cũng muốn được an nhàn đón một cái Tết đầy ý nghĩa bên gia đình và người thân,… Nhưng tất cả không như tôi muốn! Từ “ước mơ” hình như quá xa vời, mãi mãi không xuất hiện trong cuộc đời tôi…
Ngày ấy nắng nhạt, ánh mặt trời hắt lên vai tôi, nhưng trong lòng tôi có một cảm giác vô cùng khó chịu. Cô ấy đi rồi, đi thật rồi! Ước mơ bao nhiêu năm sống vì chính nghĩa của chúng tôi cuối cùng đổi được cái gì? Cô ấy hy sinh vì bắt tội phạm buôn bán trẻ em, cả đội cảnh sát chúng tôi thức trắng mấy đêm, cuối cùng trình toà chỉ ấm ức nghe câu “Chưa đủ chứng cứ, nghi phạm vô tội, phóng thích tại chỗ!”. Thật nực cười biết bao nhiêu, đúng không?
Chỉnh sửa lần cuối: