Nếu ai đã quen thuộc với các tác phẩm của Mèo lười ngủ ngày thì chắc chắn sẽ hài lòng với cuốn này.
Tuy vẫn là mô típ soái ca với thỏ bạch nhưng với văn phong hài hước khi kể khi tả của Mèo thì vẫn có có thể níu chân các bạn để đọc hết cuốn truyện này.
Cuốn sách này ngay từ tựa đề đã mang tính giải trí cao: Boss đên tối đừng chạy. Tuy cốt truyện không mấy mới mẻ nhưng có thể khiến người đọc theo dõi đến cuối truyện. Văn phong nhẹ nhàng mà hóm hỉnh. Câu chuyện tình yêu của cô nàng nhân viên ngốc nghếch đáng yêu và boss lớn xảo quyệt được miêu tả một cách đáng yêu. Tác giả đã đưa vào truyện nhiều tình tiết rất dễ thương nhằm làm tăng tính hài hước cho truyện.
Vậy nên nếu bạn là người muốn đọc những án văn sâu sắc, ngược tâm, đau khổ thì không nên đọc. Vì đây chỉ là những câu chuyện nhỏ hàng ngày lồng ghép lại với nhau bên cạnh những tình huống cười ra nước mắt. Sẽ không có yêu hận tình thù ngàn năm không dứt, cũng không có những người thứ ba mưu mô toan tính.Và nếu chỉ cần một câu chuyện để giải trí giữa những ngày đầu tháng 7 mưa rơi lất phất thì đây chính là diều bạn cần.
Câu chuyện mở ra với diễn biến là một cuộc gặp mặt được sắp xếp theo ý của gia đình hai bên. Nặc Nặc – một cô nàng ngốc nghếch, khờ khạo, chỉ biết chăm chăm nghe lời bố nhưng lại là một cô gái có trái tim nhân ái và thương người. Cuộc gặp mặt trớ trêu một nỗi đó chính là sếp cô – Đại Boss – Tiêu Dật – một người đàn ông tài giỏi, lạnh lùng, khó mà hiểu được nội tâm bên trong.
Câu chuyện xoay quanh những màn gặp gỡ, đấu khẩu giữa đôi bên. Giống như bao chuyện tình công sở hàng ngày nhưng nếu Tiêu Dật không nói, có lẽ cô không dám cho mình quyền được nghĩ là anh thích cô vì so với những cô gái xung quanh anh, cô trông có vẻ mờ nhạt và khá bình thường so với con người khí chất ngời ngời ấy.
Thích nhất cái cách anh bảo vệ cô thầm lặng, kiệm lời mà quyết đoán. Thích cái cách anh chòng ghẹo cô, làm cho má cô hây hay đỏ rồi phá lên cười. Cả chuyện vì cô mà tạo thêm một tài khoản nữ chơi game với cô, chỉ cho cô không biết bao lần khi cô ngốc nghếch không biết đứa em của Tiêu Dật là Tiểu Tuấn bị nó dắt mũi.
Nguời ta có câu : "Anh gặp em kiếp này chắc chắn kiếp trước chúng ta có duyên, anh yêu em kiếp này thì nhất định chúng ta kiếp trước nặng nợ nhau." Duyên nợ gì thì cô không biết, nhưng mối quan hệ giữa cô và anh không thể dùng hai chữ "bình thường" để mà hình dung được. Cô vừa vào công ty anh hôm trước, hôm sau anh trở thành đối tượng xem mắt của cô, hại cô thiếu chút nữa thành nhân viên chuyên lừa lọc. Oan cho cô quá, tất cả là lão ba mấy chục năm làm viên chức truyền lại kinh nghiệm vàng ngọc làm hồ sơ xin việc cho cô đấy chứ!!! Đã thế, mẫu thân đại nhân chưa tìm được con rể quý thì đương nhiên không cam lòng, cô tiếp tục phải đi gặp một "tiểu văn thư" cuồng truyện giả tưởng, gì mà quay lại kiếp trước dạo chơi, gì mà hoàng tử, vương gia, hại cô bị đại boss đen mặt chỉ trích hồng hạnh vượt tường, dám đi xem mặt nam nhân khác sau lưng người yêu ?!?!?! Cô vẫn còn đang không hiểu anh có ý tứ gì thì đại boss đột ngột tỏ tình với cô đêm hôm trước, nhưng sáng hôm sau lại không thấy bóng dáng đâu, hóa ra anh xấu hổ vì lần đầu nói lên lời yêu, xách vali đi công tác từ sớm ...
Tình yêu của Bối Bối và Tiêu Dật không nhất thiết là oanh oanh liệt liệt, vừa gặp đã yêu, mà cứ dần dần một cách tự nhiên mà đến. Cô cũng không nhất định phải là mỹ nữ bẩm sinh, nếu đem ra cân đo đong đếm trong mắt anh thì cũng được danh hiệu ngũ quan thanh tú với ba phần ngọt ngào, bảy phần đáng yêu. Nhưng lại vẫn có thể khiến cho một đại boss cao cao tại thượng phải tim đập, chân tay luống cuống bởi trong tình yêu, người ấy luôn là một, là riêng, là duy nhất! "Boss đen tối, đừng chạy !!!" nhất định sẽ nhấn nút F5 cho tình yêu của bạn với vô số nhưng cung bậc tình cảm mà có lẽ lâu nay bạn đã không gặp!