Mối tình đầu của tôi - Cập nhật - CatEyes

CatEyes

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/5/15
Bài viết
15
Gạo
0,0
Tên truyện: Mối tình đầu của tôi
Tác giả: CatEyes
Tình trạng: Đang viết
Giới hạn độ tuổi: Không
Giới thiệu:
Đây là câu chuyện tác giả viết để gửi tặng mối tình đầu của mình: V. Đ. C (03/12/xx - ...)
Và cũng là để tặng chính mình, tặng cho những ai có mối tình đơn phương vô hậu.

Một người cố chấp với mối tình đơn phương vô vọng của mình, cứ nghĩ rằng cả đời có thể sống tốt với mớ kỷ niệm ít ỏi về người kia, với câu tỏ tình mãi mãi bị bỏ ngỏ. Đối với người này, mối tình đó giống như một cái cây, chỉ cần cả đời xanh tốt là đủ, không cần phải đơm hoa kết trái. Cho đến khi một người đặc biệt xuất hiện, liệu rằng có đủ kiên nhẫn và rộng lượng để bước vào con tim ngang bướng chật chội ấy không?
 

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
80,0
Đơn phương còn không chia tay, không bỏ... Chứ gật đầu rồi máu me lắm. Đang nhớ tình đầu đây, vô cùng chờ đợi truyện của bạn.
 

CatEyes

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/5/15
Bài viết
15
Gạo
0,0
Chương 1

Khôi ngồi xếp bằng trước hiên nhà, lia ống kính Canon ra không gian phía trước. Từ cánh cổng ra con đường mòn nhỏ trước ngõ, tới hàng cây bạch đàn bên kia vệ đường đổ bóng xuống mặt hồ trải rộng bên dưới. Hướng một giờ là bờ đập trải dài từ con dốc phía xa, cập con đường mòn trước ngõ quanh co ôm lấy ngọn đồi nhỏ ngay sau nhà. Từ bờ đập ấy nhìn xuống là những trại cá từng ô từng ô đều tăm tắp cạnh nhau, xa hơn một chút là cánh đồng lúa xanh bát ngát chẳng biết đến tận đâu.

Khôi dừng lại ở ngã ba hướng hai giờ ba mươi phút bên hông nhà. Một cậu nhóc dáng người nhỏ bé, khuôn mặt ngang ngược dắt theo chú chó to lớn có bộ lông màu vàng mượt với bộ dạng bướng bỉnh không kém. Hai bên giằng co về hai hướng ngược nhau. Cuối cùng cậu nhóc cũng khuất phục con chó, khoanh tay lạch bạch đi theo nó với bộ mặt đầy chất căm hờn. Khôi định zoom lại gần hơn để ghi lại biểu cảm thú vị của cả hai. Điện thoại reo làm anh giật mình, kết quả là thay vì chụp khuôn mặt thì hình ảnh thu được là hai thứ: một mông người, và một đít chó!

Khôi vừa bốc điện thoại vừa rủa thầm.

- Anh Khôi hả? – Bên kia hào hứng hét lên không kịp để Khôi mở lời.

- Xuống chưa? – Khôi thờ ơ đáp, không quên đưa điện thoại ra xa một gang tay.

- Mai nha anh, em còn chưa chuẩn bị hết, nhiều thứ phải mang theo quá! - Người gọi đổi giọng nũng nịu.

- Tùy. Đi làm chứ không phải đi chơi. Mang đồ cần thiết thôi.

- Em biết rồi. Vậy nha. – Người này tiu nghỉu cúp máy.

Khôi ngao ngán, mấy tháng trời bảo anh phải sống cùng, làm việc cùng một nhóc con phiền phức, nghĩ thôi đã thấy khó thở rồi. Cũng may không khí ở đây không đến nỗi nào, rất phù hợp với người ưa ngao du chiêm nghiệm như anh.

Điện thoại lại reo khi Khôi đang cố tìm góc chụp đẹp nhất cho ngôi nhà xinh xắn kế bên với cây sake trước cổng và những bông cúc nhỏ quanh nhà.

- Anh hả? – Điện thoại vang đến một giọng nam khi Khôi vừa bắt máy.

- Ừ, hôm nay xuống chưa?

- Mai em xuống cùng nhỏ Dương luôn anh. Còn phải vác đồ phụ nó nữa.

- Vậy cũng được.

Khôi thở dài, ngoài một bà cô nhỏ đỏng đảnh, còn có thêm một ông cụ non cho anh quản lý nữa!

Anh muốn đi dạo xunh quanh nhà, hít thở bầu không khí mới mẻ ở đây. Mặt trời đang lừ đừ lặn xuống sau ngọn đồi cao phía bên kia hồ nước, để lại một áng vàng phủ khắp ngọn đồi phía sau. Ngọn đồi này không lớn lắm, chỉ trồng cây bạch đàn, còn lại là dây leo và cỏ dại chằng chịt tầng trên tầng dưới. Gió từ hồ thổi về làm đám bạch đàn rì rào rì rào không ngớt, như tiếng ai thở dài…

Khôi quay về nằm dài trước hiên nhà, trầm ngâm ngắm nhìn những giọt nắng yếu ớt cuối cùng của ngày.

Xuống thị trấn nhỏ này vì công việc nhưng anh vẫn có thói quen vãn cảnh như ngày thường. Sau một thời gian dài để thằng con tự do lêu bêu khắp nơi với chiếc máy ảnh, cuối cùng ba Khôi cũng có chút gai mắt. Tuy vậy, ba Khôi chưa bao giờ o ép con cái chuyện gì. Ông chỉ thuyết phục Khôi vô công ty làm thử một thời gian, ưng bụng thì làm tiếp, không thì thôi. Ông biết con ông chẳng phải loại công tử ăn bám không có năng lực gì nên luôn tôn trọng quyết định của con. Ông đưa cho Khôi một đống dự án nhỏ ở địa phương, để anh tự do lựa chọn. Khôi mắt nhắm mắt mở chọn luôn dự án trồng bơ ở huyện miền núi này. Thế là lập tức đào tạo bốn tuần, sau đó thì quăng tiếp cho anh chỗ ở mới, đồng thời quăng thêm cho hai trợ lý tầm cỡ vừa kể trên. Năm nay anh đã hai mươi bảy tuổi, cũng nên làm gì đó cho gia đình và xã hội ngoài việc theo đuổi sở thích rồi.

- Bốp! – Một vật mềm mềm không rõ từ đâu bay tới đập trúng đầu Khôi, anh giật mình nhỏm dậy.

Chú chó anh nhìn thấy hồi nãy đứng ngoài cổng sủa lên một tiếng, nhìn Khôi bằng một vẻ rất trông đợi. À, thì ra bóng của nó. Khôi nghĩ thầm rồi ném bóng trả lại. Nó cắp quả bóng chạy về phía thằng nhóc đứng cách đó xa hơn. Thằng này chỉ đứng nhìn Khôi chòng chọc, chẳng thể hiện chút biết ơn hay lễ phép nào.

- Con nít con nôi, không biết lớn nhỏ! – Khôi lầm bầm rồi lại nằm xuống. Tụi nhóc bây giờ đúng là trẻ trâu hết thật rồi.

Khôi quay lại với dòng suy nghĩ của mình. Công ty của ba anh là Tập đoàn An Nông, chuyên doanh trong lĩnh vực nông nghiệp. Ba anh là một doanh nhân có tâm sáng, ông nói Việt Nam là nước nông nghiệp vậy mà nông dân lại là thành phần nghèo nhất trong xã hội, ông muốn góp phần thay đổi điều đó. Hơn hai mươi năm xây dựng, từ lúc chỉ là một điểm thu mua nông sản bé tý ở Buôn Ma Thuột, bây giờ nó đã vươn lên thành doanh nghiệp thuộc top đầu cả nước về lĩnh vực này với cả trăm dự án thiết thực trên khắp các tỉnh thành. Khôi rất kính trọng ba và những thành quả ông đạt được, nhưng không có nghĩa con đường ba đi anh cũng muốn tiếp bước, đó là lý do đến giờ anh mới chịu động tay vào việc của công ty. Cũng do ba anh là người cha cấp tiến, từ khi anh học đại học đã khuyến khích anh tự kiếm tiền nuôi thân, và chưa bao giờ bắt anh phải làm gì theo ý ông. Bởi vậy Khôi không phải loại công tử nhà giàu chỉ biết đốt tiền vào ăn chơi, gái gú, càng không phải loại bất hạnh phải sống đời theo ý cha ý mẹ. Hai ba con anh tình cảm rất tốt, lúc nào cũng gần gũi như hai người bạn. Lần này, anh muốn tận lực làm việc để chiều ba một lần.

Từ Buôn Ma Thuột xuống đây, Khôi đã chạy xe hơn hai giờ giữa trưa nắng gắt, anh mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Bỗng một bóng người tới lay anh dậy, Khôi nặng nhọc mở hai mí mắt nặng hơn chì của mình nhưng vẫn không thể nhìn rõ là ai. Người này lên tiếng:

- Sao anh về mà chưa ra thăm em?

- An Khoa?

Khôi hốt hoảng bật dậy, mới rõ là mình vừa nằm mơ. An Khoa là người em họ đã mất của Khôi, năm năm rồi. Thị trấn nhỏ này là nơi gia đình Khoa ở, Khôi về thăm cũng vài lần. Ngày trước hai anh em cũng có lúc rất thân, hè nào Khoa cũng lên nhà Khôi chơi. Nhưng khi lớn đứa nào cũng bận chuyện của riêng mình, ít gặp nhau hơn. Lúc Khoa mất Khôi đang đi chụp hình ở nước ngoài, không về kịp.

Khôi lau mồ hôi đổ trên trán, đưa đồng hồ lên xem. Mới tám giờ tối. Những ngôi nhà phía xa hắt ra ánh sáng mờ mờ sau đám cây. Phía trong căn nhà của anh tối thui vì chưa mở điện, gió ngoài hồ đã mạnh hơn, tiếng rì rào trên đồi vì thế vọng xuống càng rõ hơn, những bóng cây bị gió lùa chập chờn trong sân dưới ánh trăng non. Khôi hơi rùng mình, không khí này cùng với giấc mơ vừa xong có chút đáng sợ.

Tiếng chó sủa giật lên làm Khôi thót tim một cái. Rồi thật nhanh, một bóng người chạy vọt từ căn nhà kế bên, phi xuống bãi đá vắng dưới hồ. Khôi phóng đi theo bản năng, anh linh cảm được có chuyện không ổn xảy ra dưới đó.

Dưới bóng trăng nhờ nhờ, anh nhìn thấy một bóng người đang đứng chênh vênh trên mỏm đá nhô ra giữa hồ, người còn lại và chú chó đứng cách đó chỉ chừng chục bước chân. Con chó sủa giật giọng, tiếng nó bị gió đẩy ngược lên đồi, hòa vào tiếng rì rào của hàng cây, những nhà xung quanh khó mà nghe được.

- Đứng im! Đứng im con bé kia! Chị đây không biết bơi. Sẽ không nhảy xuống cứu em đâu!

Khôi hiểu ra tình hình. Con chó đã phát hiện được cô gái kia muốn nhảy hồ tự tử, và thằng nhóc anh thấy hồi chiều đã theo nó xuống đây. Thật ra thì không phải thằng nhóc như anh nghĩ, nghe giọng thì rõ ràng là một cô gái trẻ.

Người kia không trả lời, run rẩy bước thêm một bước.

- Đừng! Đừng mà! Hồ này nhiều ma lắm rồi! Chết đuối đau đớn lắm. Tim phổi đều vỡ hết. Quay lại đi em, rồi từ từ tìm cách khác chết ít đau đớn hơn!

Khôi không hiểu nổi cô nhóc có con chó kia đang muốn nói gì. Nhưng ít ra cô ta cũng đang rất cố gắng thuyết phục người kia. Khôi chầm chậm tiến gần lại, con chó phát hiện sự có mặt của anh nhưng cô nhóc thì không. Dường như cả sáu giác quan của cô đều dồn vào người đang muốn chết kia rồi.

- Chết cũng được! Nhưng trước khi chết em muốn nói gì hãy nói với chị đi?

Người kia vẫn giữ nguyên bộ dạng rũ rượi, tóc rủ xuống che hết khuôn mặt, cấy tiếng như vọng từ bển vọng về:

- Chẳng ai quan tâm đâu…! Bố mẹ không quan tâm! Kẻ bội bạc càng không…! Họ đều muốn tôi chết!

- Không đơn giản như vậy! Em nghe chuyện của chị đi! Nghe hết rồi muốn chết cũng chưa muộn!

Khôi khoanh tay sốt ruột nhìn hai bên nói qua nói lại. Mỏm đá người kia đang đứng rất hẹp, nếu liều mang chạy ra túm cô ta vào thì nguy cơ hai người cùng rơi xuống hồ là rất lớn. Khôi cũng không biết bơi. Ở nơi này mà gọi cứu hộ thì chắc họ đến vớt xác cô kia là vừa! Chỉ cần ba phút dưới nước là có thể đi một mạng người, nên đi gọi người hỗ trợ bây giờ cũng không ổn, Khôi đành đứng quan sát tình hình rồi tùy cơ ứng biến.

- Chị có một đứa bạn, giờ thì xanh cỏ dưới đó rồi. – Cô nhỏ chỉ về phía bãi tha ma dưới cánh đồng. – Nó cũng nhảy hồ này mà chết, trước lúc chết để lại thư xin lỗi gia đình, nó chết vì muốn thằng người yêu bội tình phải hối hận cả đời. Em có biết bây giờ như thế nào không? Ba mẹ nó sống như hai cái bóng vì nhà chẳng còn ai, chỉ chờ già hay bệnh mà lăn ra chết theo nó. Còn thằng kia ấy hả? Nó vừa ly hôn con vợ thứ hai rồi. Đám tang nó cũng đến, cũng mặt ủ mày ôi. Nhưng một trăm ngày con bé thì nó đã làm bụng đứa khác ểnh ra phải cưới chạy rồi. Em nghĩ những thằng như vậy sẽ vì em chết mà cả đời dằn vặt à? Không có đâu! Bạn bè, người yêu hay hàng xóm rồi cũng quên béng em. Chỉ có ba mẹ em là cả đời này đau đớn thôi! Chết không đáng sợ đâu. Bị lãng quên mới là đáng sợ. Người ta chỉ nhớ nhiều đến người sống, chứ mấy ai nhớ mãi đến người chết bao giờ?

Khôi hơi bất ngờ, cô nhóc kia kể bằng một giọng vừa trải đời, vừa mỉa mai, vừa bất cần, từ lúc nào đã đến gần được chỗ người kia đang run rẩy đứng mà không gặp chút phản kháng nào. Cô đưa tay ra:

- Nắm tay chị! Muốn cho người đời hối hận vì bạc bẽo với mình. Cách duy nhất là sống cho thật tốt đến hết đời! Đưa tay đây! Nhanh lên!

Người kia bị thuyết phục, run run với tay ra, mũi chân xoay lại về phía cô nhóc. Không may, mỏm đá ẩm mọc rêu trơn trượt, người này bị trượt chân, theo quán tính ngửa người ra sau, chới với ngã xuống hồ. Trong tích tắc, cô nhóc nhào đến túm chặt lấy chân còn lại của người này, ngã nhào lên mỏm đá dài hẹp. Con chó thì chạy đến cắn chặt vào giày của chủ, kéo giật lại.

- Em không muốn chết! Chị ơi! – Cô bé kia đầu đã chạm tới mặt nước, sợ hãi vùng vẫy hét lên.

- Bình tĩnh, đừng quẫy đạp, chị giữ không nổi đ…!

Cô còn chưa nói hết câu thì một bàn tay khác đã vươn ra kéo mạnh một tay cô bé đang chấp chới lên trên…

Vào hẳn được bờ, cô bé kia cứ thế ngồi khóc tu tu, cô nhóc có con chó thì vừa ôm vừa đánh đen đét lên lưng cô ta quát mắng:

- Đồ ngu ngốc! Không có con chó này thì em đã làm ma dưới kia, làm mồi cho cá rỉa rồi! Đến trưa mai thì trương phình lên thành cái xác thối! Ba mẹ đẻ ra em, nuôi bằng chừng này để em chết đi vì một thằng đểu à? Ngu một lần này thôi! Lần sau đừng có ngu nữa!

- Đừng… đánh nữa! Đau… em… quá!

Cô kia vừa rưng rức vừa đứt quãng rên lên.

- Còn biết đau! Đứng lên đi về! Ở cái hồ này toàn là âm hồn thôi, ở thêm nữa nó kéo cả bốn xuống luôn đấy!

Bốn, là bao gồm hai cô đó, con chó, và Khôi.

Khôi rùng mình đi theo hai người lên phía trên. Từ đầu tới cuối anh vẫn chưa nói với họ một câu nào.

Lên tới nơi thì ai về nhà nấy, dường như họ vẫn chưa kịp hoàn hồn để nói lời cám ơn hay chào hỏi đến anh. Khôi cũng không bận tâm nhiều, ngày đầu tiên ở đây nhiêu đó là đủ lắm rồi.

Anh tắm rửa qua loa, bỏ qua cái bụng đói leo thẳng lên giường. Vừa đặt lưng xuống đầu óc anh lại bị những chuyện vừa xảy ra làm phiền. Thế gian thật là thiếu công bằng, người muốn sống chẳng được, kẻ lại đi phí phạm cuộc sống của mình. Nếu Khoa không mất, bây giờ hai anh em có thể cùng nhau uống một ly rồi. Thằng em này, bỗng nhiên anh nhớ nó quá. Nhân duyên giữa anh và Khoa chồng chéo hơn bình thường. Không dưng mà tên hai đứa lại gần như nhau: Vũ An Khôi - Vũ An Khoa. Hai đứa cùng tuổi, mẹ Khôi là em gái của mẹ Khoa, ba Khôi lại là anh trai của ba Khoa. Bởi vậy thay vì gọi ba mẹ Khoa là chú thím, Khôi thích gọi là là chú và dì hơn. Cũng vì nguyên nhân đó mà Khoa với Khôi giống nhau không khác anh em ruột là mấy. Từ ngày Khoa đột ngột ra đi vì tai nạn, Khôi hiếm khi lui tới nhà chú dì vì sợ hai người nhìn thấy mình lại thêm đau lòng. Khoa là đứa vô tư, lúc nào cũng cười cười nói nói, lại quấn mẹ như con nít. Sau ngày nó mất dì Ngân héo mòn rõ mồn một, lúc nào cũng u ám như cái bóng. Khôi thở dài, đã năm năm rồi…
 

CatEyes

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/5/15
Bài viết
15
Gạo
0,0
Chương 2

Sáng hôm sau, căn nhà vốn đang trống trải trở nên chật chội vì đống hành lý gói to gói nhỏ đủ kiểu của Dương. Và ầm ĩ. Vì cái giọng cháo nhão của nhỏ.

- Ai không biết lại tưởng nó đi thi hoa hậu thế giới đó anh! – Tuấn bơ phờ lấy tay phẩy phẩy sau khi khuân hết đống đồ vào trong nhà.

- Phụ nữ mà, cậu phải thông cảm chút cho nỗi khổ của tui chứ! – Dương an nhàn ngồi cạnh vỗ vai động viên Tuấn.

Khôi phủi đít đi ra ngoài sau khi buông lại một câu:

- Mỗi đứa một phòng, tự sắp xếp đi, thích nhét bao nhiêu đồ thì nhét!

Dương bỉu môi nhìn theo, dù sao cô nhóc cũng không mong ông anh này rỉ ra tý ga-lăng nào.

Vừa ra tới cửa thì anh khựng lại. Cặp nhân - cẩu đang đứng ngay trước sân. Cô nhóc đứng như cắm neo tại chỗ, nhìn Khôi chằm chằm không chớp mắt. Khôi hơi bất ngờ trước thái độ ngang nhiên của nhỏ, hai tay xỏ túi quần ngó lại lom lom, không để ý Dương và Tuấn cũng nhập hội từ lúc nào. Bỗng nhiên nhỏ đưa tay ra vẫy, ý bảo Khôi lại gần. Khôi phì cười, nhỏ này chắc tứ cố vô thân không ai dạy dỗ hay sao, ở đâu ra cái kiểu vô lễ đó?

- Có chuyện gì không bạn trai? – Dương phá vỡ bầu không khí dở hơi giữa hai bên, tiến lại gần thằng nhỏ.

Nhỏ thở dài đánh thượt một tiếng, phớt lờ Dương tiếp tục đưa tay ra vẫy về phía Khôi, lần này nhỏ thậm chí còn ngửa lòng bàn tay lên. Khôi không nhịn được bật cười thành tiếng. Cô nàng này từ hôm qua anh đã thấy khác người rồi, nếu hôm nay muốn đến cám ơn anh thì cách này đúng là khác người thật.

- Tôi bảo lại đây cơ mà, cậu bị điếc à?! – Cô nhỏ la lối khi thấy Khôi chỉ đứng im một chỗ mà cười.

- Hả? Con gái à? – Cả Tuấn lẫn Dương đều thốt lên một lượt, nhìn lại từ đầu đến chân thằng nhóc kia. Cô nhỏ có khí chất nam nhi ngùn ngụt, nhìn qua chẳng ai bảo không phải con trai. Nhưng nếu chú ý một chút sẽ phát hiện ra đường nét của cô nàng cũng mềm mại chứ không thô cứng, da dẻ lại trắng trẻo mịn màng.

- Thật ra thì chị đây cũng có buồng trứng đấy. Mấy nhóc! – Thằng nhỏ cười mỉa mai nói với hai đứa. Nhỏ búng tay một cái, con chó hôm qua chạy đến cắp theo chiếc giỏ tre nhỏ đầy bánh bên trong. Nhìn nhỏ cũng ra dáng sếp lớn lắm, chỉ có điều nhân viên có mỗi một con chó!

- Hàng xóm mới, cho cậu đó! Yên tâm, không có thuốc chuột hay bả chó trong này đâu! – Nhỏ nháy mắt rồi cúi xuống nhón lấy một chiếc bánh bỏ tõm vào miệng, nhiệt tình nhai.

Khôi từ đầu tới cuối chỉ cười mà chưa nói được câu nào, chết chân nhìn theo bóng một người một chó đi khỏi sân.

- Hai mươi hai tuổi đầu, đây là lần đầu em được chứng kiến chuyện hài như vậy! – Dương nói rồi ôm bụng cười lăn lộn. – Cậu cũng tưởng nhỏ đó là con trai đúng không? Hahaha!

- Đeo khuyên tai một bên. Chắc nhỏ là les rồi! – Tuấn phán sau khi tỏ vẻ âm thầm quan sát.

Khôi nuốt không nổi biểu cảm của hai đứa này, đưa chiếc bánh lên miệng cắn hết hai phần ba rồi lừ đừ bước vào trong. Cái thị trấn này đẻ ra toàn đứa lập dị, Khôi nghĩ thầm. Dù là con bé hôm qua định nhảy hồ hay là con nhỏ cứu nó cũng vậy!

Khôi ăn hết hơn nửa rổ bánh rồi rời nhà, anh muốn đi thăm mộ Khoa. Từ con dốc phía xa nếu chạy thẳng sẽ là con đập dài, nếu quẹo trái sẽ là con đường dẫn xuống trại cá và cánh đồng dưới chân con đập. Từ đó chỉ đi hơn một km là tới nghĩa trang nằm lọt giữa cánh đồng mênh mông.

Ba mẹ Khoa về quê chơi đã hơn một tháng nay. Đã lâu Khôi không ra mộ Khoa, Khoa đã được xây nhà mới rồi, Khôi phải gọi chú hỏi chỗ mộ của Khoa rồi tìm cả tiếng sau mới thấy. Trước mộ Khoa, mấy nhánh thạch thảo còn tươi nguyên lay lay trong gió. Mới sớm thế này ai đã ra thăm mộ? – Khôi nghĩ thầm. Anh không mang theo nhang mà lấy ra chai rượu nhỏ, tưới lên mộ Khoa rồi nhấp một ngụm.

- Đã lâu không gặp, thằng em tốt của anh!

Ở ngôi nhà bên hồ được mấy ngày, Khôi và hai đứa nhóc đã dần quen với cuộc sống mới. Ấn tượng rùng rợn của ngày đầu tiên cũng mờ nhạt đi. Nhà ở đây thưa thớt như mọi vùng đất Tây Nguyên khác. Nông thôn nên nhà nhà đều dậy rất sớm. Tụi nít thì rồng rắn đi học, đứa nhỏ đi bộ, đứa lớn đạp xe, lưng khòm xuống - đít cong lên để vượt những con dốc. Người lớn thì chăm bẵm lợn gà, đi chợ sớm, ra đồng, ra vườn sớm. Chiều chiều họ lại lũ lượt kéo nhau về. Cứ vậy mà mỗi ngày bình lặng qua đi.

Duy chỉ có cô nhóc nhà bên là khác biệt, cuộc sống của cô nàng khá là hưởng thụ. Sáng dậy banh càng ngồi xổm đánh răng ở sân trước, rồi thì tưới hoa, đạp xe đi dạo, về nhà nghỉ ngơi. Chiều lại tưới hoa, dắt chó đi dạo, banh càng ngồi đánh răng rồi đi ngủ. Từ hôm cho Khôi bánh tới giờ cô nàng cũng không bén mảng lại gần anh hay mấy đứa nhóc thêm lần nào nữa. Đôi khi Khôi nghĩ, không biết có phải cô ta chuyên can gián mấy người muốn nhảy hồ kiêm vớt xác họ nếu không thành công hay không?

Đến cuối tuần, Tuấn và Dương lục tục kéo về thăm nhà. Con nít con nôi chỉ xa nhà vài bữa là chịu không nổi, riêng Khôi có khi anh đi tứ xứ cả năm trời mới thèm mó mặt về. Khôi ngồi tổng hợp lại mớ số liệu mà mấy ngày vừa qua đi thực địa khắp các xã thu được để gửi báo cáo về công ty. Công việc đầu tiên của nhóm Khôi ở đây là tìm hiểu diện tích đất canh tác tiềm năng và những yếu tố liên quan như chất đất, nguồn nước, môi trường, để tìm ra những diện tích đất tốt nhất cho cây bơ. Đang tập trung làm việc, Khôi bất giác ngó ra cửa sổ, phóng mắt về khung cửa sổ đối diện của ngôi nhà Sake.

Xoảng! Tiếng thủy tinh rơi vỡ vọng đến từ nhà hàng xóm, kèm theo tiếng la hoảng. Khôi giật mình ngó nghiêng xem có chuyện gì xảy ra sau cánh cửa sổ đóng kín bên kia. Tiếp theo là tiếng chó sủa nhặng lên, nó lao khỏi nhà, bắc hai chân trước lên hàng rào hướng về phía Khôi mà sủa. Có chuyện rồi, giọng điệu của nó y hệt tối qua. Khôi nhủ thầm rồi chạy thẳng sang nhà bên, theo con chó xuống phòng bếp. Cô nhóc tóc tém đang nằm sấp dưới sàn nhà, mảnh thủy tinh và nước nóng nghi ngút hơi văng khắp sàn. Khôi còn đang lừng khừng chưa biết phải làm gì thì kẻ nằm dưới đất đã làu bàu:

- Đỡ tôi dậy, tên ngốc này.

Khôi cập rập đỡ cô nhóc dậy, không hiểu đây là loại người gì mà lúc nào cũng có thể chửi người. Tuy vậy, nhìn khuôn mặt nhăn nhó tái nhợt của cô ta Khôi cũng không muốn chấp nhặt làm gì.

- Mẹ kiếp, cứ cắt nguyên cái buồng trứng đi là xong! – Cô ả tiếp tục làu bàu, run rẩy ngồi dựa vào chiếc ghế trong bàn ăn.

Khôi ngẩn ra, hóa ra cô ta bị đau bụng tháng. Rốt cuộc cô nàng này vẫn là phụ nữ.

- Cậu… nấu một chai thủy tinh nước nóng, pha một ly trà gừng mang đến đây cho tôi. Chai với ly đều ở trên đó. – Cô nhóc yếu ớt hất hàm về phía ngăn tủ trên tường, thản nhiên ra lệnh cho Khôi.

Chẳng hiểu ăn phải bùa mê thuốc lú gì, Khôi răm rắp làm theo. Có lẽ vì người ra lệnh tự nhiên quá nên người bị ra lệnh thành ra cũng tự nhiên mà tuân theo.

Khôi im lặng nấu nước trong khi cô nhỏ kia phủ phục trên bàn, khe khẽ rên.

- Cậu bị mèo tha mất lưỡi à? – Tóc tém cau có hỏi khi nhận ly trà gừng từ Khôi.

Khôi vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt thì chẳng khác nào mắt cú vọ nhìn người ta.

- Hiểu rồi, vậy là không câm! – Tóc tém gật gù, vừa thổi phù phù vừa uống từng ngụm nhỏ nước trà. Với tình hình này mà cô ta vẫn có cái vẻ hưởng thụ khó ưa ấy.

- Cậu chưa ăn gì đúng không? Có sẵn đồ ăn ngay đó. Hâm lên đi. – Tóc tém tiếp tục màn độc thoại.

- Ăn xong hãy về, lời cám ơn của tôi đó. Vậy nhé! – Nói xong cô ta hốt theo chai nước nóng trên bàn, chậm chạp đi về phòng với con chó rồi khóa trái cửa lại.

Khôi chưa gặp ai có tính cách kỳ quái như cô nhỏ này. Nói chuyện lúc nào cũng tỉnh rủi như không, bất chấp quen lạ. Không lẽ cô ta đúng là lesbian nên tính tình như vầy? Cái bụng sôi òng ọc lôi Khôi khỏi mớ suy nghĩ, nhưng anh không có ý định sẽ ngồi đây an nhàn thưởng thức bữa trưa như ý cô nhỏ. Muốn cám ơn anh? Anh đâu có cần?

Hân tỉnh dậy sau giấc ngủ khó nhọc, người cô vẫn lấm tấm mồ hôi. Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, những cơn đau quằn quại lại hành hạ cô, từ lúc bắt đầu dậy thì tới giờ vẫn vậy, tháng nào cũng như tháng nào. Hân giơ tay trái lên nhìn, vết bỏng đỏ tấy, chỉ vài tiếng nữa sẽ phồng to. Những ngày này, chỉ có trà gừng và nước nóng chườm bụng là người bạn thân của cô. Nhưng hôm nay hai người bạn này còn tặng cô thêm một vết bỏng không nhẹ. Haha nãy giờ ngủ phục dưới giường ngỏng cổ lên nhìn cô, ư ử vài tiếng tỏ vẻ lo lắng.

- Không sao rồi, nhóc con! Chị hai lấy đồ ăn cho nhóc! – Hân xoa đầu chú chó ngoan an ủi.

Cô lết thết đi xuống bếp, tay quào quào để dẹp yên mớ rơm rạ trên đầu.

- Ôi cái tên chảnh chọe này! Ít nhất cũng ăn một miếng cơm rồi dọn dẹp lại đống này đi chứ! – Hân hậm hực nhìn đám miểng vỡ vẫn y nguyên khắp sàn, uể oải xách cây chổi lên.

Sau khi xong việc, Khôi bày hết mớ ống kính lên trên bàn, cẩn thận lau chùi từng cái một. Đám bạn này đã bắt đầu theo anh từ năm cuối đại học, rồi trở thành niềm đam mê lúc nào không hay. Nhưng khác với những thợ chụp nghiệp dư khác với tính cách hòa đồng và thân thiện, Khôi lại lạnh lùng và lặng lẽ. Anh chỉ thích chụp cảnh, chẳng mấy khi chụp một ai. Nếu có người lọt vào ống kính của Khôi, thì chỉ với mục đích làm cho cảnh vật thêm sinh động mà thôi. Có lẽ hai cái mông hôm trước là một trong những tấm hình hiếm hoi anh chỉ chụp người, à, và chó.

Cóc! Một thứ gì đó ném trúng cánh cửa sổ của Khôi, anh giật mình ngước lên. Cửa sổ bên kia, cô nàng lập dị đang nhoài người ra đưa tay vẫy Khôi, y như lần trước. Khôi cúi xuống tiếp tục công việc, chả thèm để cho cô ta một gram chú ý.

Cóc! Lần này là trúng trán Khôi đau điếng! Anh cau mày, sầm mặt lại nhìn về phía đối diện, cô nhóc đang trưng ra một vốc tay đá to đá nhỏ các loại, hất ra ngoài cửa sổ rồi lại vẫy tay về phía Khôi, khuôn mặt giễu cợt nhanh chóng được thay thế bằng một vẻ gì đó rất chân thành. Vẫn giữ cái cau mày, Khôi miễn cưỡng đứng lên.

Khôi chỉ định sang nói lý với con nhỏ quấy rối ấy, còn nếu đó là loại người không có lý lẽ, anh nhất định phắn khỏi nơi quái quỉ đáng sợ này!

Nhưng khi nhìn thấy đĩa to tô nhỏ bày biện trên bàn ăn đang bốc khói nghi ngút, cùng với một vẻ mặt hết sức niềm nở của gia chủ, Khôi gần như quên mất mục đích ban đầu của mình.

- Ngồi đi! – Hân hất hàm về phía chiếc ghế đối diện, thân tình nói với Khôi.

Khôi thở dài một cái rồi cũng ngồi xuống.

- Đây là ý gì? – Anh dùng giọng điệu chẳng thân thiện gì hỏi lại.

- Còn ý gì nữa? Ăn cơm. Muốn cám ơn cậu chuyện lúc sáng với hồi hôm. Hôm đó không có cậu thì chắc tôi đang nằm dưới đất chơi với giun rồi! – Cô nhỏ tỉnh bơ gắp vào bát cơm trước mặt Khôi một con tôm to.

- Tôi không ăn hải sản. – Khôi chẳng hiểu sao lại thốt ra một câu chẳng ăn nhập gì với thái độ của anh.

Cái miệng đầy đồ ăn của Hân vẫn phải phì cười khi nghe thấy.

- Được, tôi ăn. Cho cậu cái này! – Hân thay thế con tôm bằng hai quả trứng cút.

- Nhóc bao nhiêu tuổi rồi? – Khôi cũng tỏ vẻ tỉnh queo hỏi lại khi cầm chén đũa lên.

- Cậu sinh tháng mấy?

- Tôi hỏi trước.

- Vậy tôi không trả lời.

- … Tháng Mười hai!

- Vậy thì gọi tôi là anh đi!

- …! Tôi hỏi cô bao nhiêu tuổi rồi cô nhóc?

- Cậu kém tôi gần mười hai tháng đấy! Này, ăn thêm rau đi.

Khôi ngẩn ra trong một thoáng, người này luôn tỏ vẻ thân tình với anh như vậy, một cách quá tự nhiên. Còn biết cả tuổi của anh.

- Cậu quen tôi à? Hay một người nào đó giống tôi?

- Ừm. Tôi quen cậu từ hôm đó, không phải à? – Hân không nhìn Khôi, tống một bọng to rau luộc vào miệng, nhồm nhoàm nhai.

- Sao cậu cứ cố tình làm thân với tôi vậy?

- Thì bởi vì tôi thật sự muốn làm thân với cậu! – Hân húp thêm một miếng canh.

- Vì?

- Vì thấy hai mình rất có duyên làm bạn. Yên tâm đi, nếu đồng ý làm bạn với tôi, cậu chỉ đứng sau Haha thôi. – Hân xoa đầu chú chó lông vàng đang ngồi bên cạnh, cười toe.

- Ai nói tôi muốn làm bạn với cậu?

- Tại sao không? – Hân thôi không vục đầu vào tô cơm, tròn mắt nhìn Khôi.

Khôi không mở nổi miệng với người này. Những việc kỳ quái bất thường thì cô ta thực hiện một cách thản nhiên, còn với một sự việc tất nhiên như vậy lại tỏ vẻ ngơ ngơ ngác ngác.

- Cậu là loại người giả tạo à? – Khôi thẳng thừng.

- Chỉ lúc nào tôi cố tình thôi. – Hân lại xì sụp.

- …! Tôi không phải người tùy tiện, ngay cả là kết bạn. Nhà tôi còn hai đứa nhóc, làm bạn với chúng nếu cậu muốn.

- Không! – Hân xua tay. – Tôi không thích chơi với bọn trẻ con, nhất là đám con gái, phiền lắm. Cứ tin tôi đi, chưa có ai từng ăn cơm tôi nấu mà không trở thành bạn của tôi đâu.

Khôi kín đáo cười mỉm, dù sao anh cũng có cảm giác người này rất chân thành và trong sáng. Những người ăn uống như hạm thế này trước mặt người khác thường chỉ có hai loại, một là loại người thô tục, hai là loại người đơn giản. Cô nhóc này, có lẽ là một người đơn giản, tới mức không hiểu nổi còn đơn giản tới mức nào. Làm bạn với một lesbian, chuyện này cũng có vài gram thú vị đó chứ…

- Cậu tên gì vậy?

- Hân.

- Còn nó?

- Haha.

- Không hỏi tên tôi sao?

- (Nhồm nhoàm)

- Gọi tôi là Khôi.

- (Xì sụp)

-...!
 

CatEyes

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/5/15
Bài viết
15
Gạo
0,0
Topic của mình u ám quá :tho7:
Tự mình an ủi mình vậy! :tho23:
 

pengoc97

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/4/15
Bài viết
29
Gạo
0,0
Tình đơn phương à? Đã từng trải nên cũng có chung cảm giác.
 

CatEyes

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/5/15
Bài viết
15
Gạo
0,0
Chương 3

- Để em dùng Googlemap! – Dương lanh chanh.

- Googlemap thì ích gì với mớ đường loằng ngoằng vô danh này! – Tuấn bật lại.

- Cố gắng hỏi đường lần lần thôi. Mấy đứa bớt phụ thuộc máy móc công nghệ đi! – Khôi cầm tấm bản đồ, nhìn chăm chú vào một điểm nhỏ tý có tên Chư-wang.

- Tôi biết đường đấy!

Cả ba giật mình ngẩng lên, cô nhóc hàng xóm đứng dựa cằm vào song cổng, mũi chân phải vắt chéo qua chân trái, hai tay ung dung nhét vào túi quần.

- Chị, chị đâu có biết tụi em định đi đâu? – Dương rụt rè nói.

- Nội là địa điểm thuộc Tây Nguyên này, tôi sẽ có cách tìm ra được.

- Chư-wang, chị nghe nói bao giờ chưa? – Tuấn khoanh tay lại hỏi Hân.

- Thằng nhóc này, không lẽ phép gì hết. Chỗ đó ấy mà, có tới vài cái cây lớn lên bằng phân và nước tiểu chị hai đây trực tiếp thải ra đấy! – Hân đưa tay trái lên quẹt mũi.

Dương làm bộ gớm ghiếc khi nghe câu dẫn chứng bốc mùi của Hân. Tuấn ngậm hột thị. Riêng Khôi lạnh lùng đáp:

- Sao tự nhiên lại muốn giúp tụi tôi?

- Còn sao nữa, không phải vì người bạn tốt là cậu sao? – Hân hất hàm về phía Khôi.

- Hai người là bạn tốt từ khi nào vậy? Anh Khôi? – Dương tròn mắt hỏi Khôi.

- Nếu cậu nhiệt tình vậy thì tự túc đi theo tụi tôi, ok?

- Tất nhiên là không rồi. Tôi không phải loại người tốt bụng rỗng não ấy đâu.

- Chứ sao?

- Một người phải ở lại chơi với Haha nhà tôi, còn lại tôi sẽ tự lo thân mình. Ok?

- Em ở lại! – Dương nhanh nhảu tình nguyện làm “người hi sinh”, chỉ nghe nhắc tới Haha là cô nàng muốn được hi sinh như thế này lắm rồi.

- Tốt! Đường đi xấu lắm. Có con gái đi theo chỉ tổ vướng chân! – Hân bật tay tách một cái, không thèm để ý ánh mắt cú vọ của Khôi đang tia cả mình lẫn nhỏ Dương.

- Chị không phải con gái chắc! – Dương bĩu môi lầm bầm.

- Tất nhiên không chỉ là con gái rồi! – Hân ngửa cổ cười lớn!

Đường đi đúng là xấu thật, Khôi vất vả lách xe tránh đám ổ voi ổ trâu trên đường, cứ tưởng xấu lắm cũng đến thế là cùng, ai dè có những đoạn không phải cát lún thì mặt đường lại gồ cao lên chỉ vừa đúng một bánh xe đi qua. Ấy vậy mà cô nhóc loắt choắt phía trước cứ bình thản đi phăng phăng trên chiếc Zoomer-X.

- Bà chị đó đúng là quái thú! – Tuấn lầm bầm vào tai Khôi, mắt căng lên nhìn đoạn đường trước mặt. – Mà nhỏ đó hơn tuổi em thật à? Nhìn mặt mũi không khác gì con nít.

- Do tóc tai, ăn mặc thôi. Không phải dân les thường trẻ hơn tuổi à? – Khôi không rõ đang thuyết phục Tuấn hay chính mình.

- Chắc vậy… - Tuấn gật gù.

Sau gần hai giờ đi qua hàng chục ngọn đồi và những hồ nhỏ gần giống với nơi Khôi ở, ba người mới tới được nơi cần tới.

- Trồng bơ ở đây được đó! – Hân ngồi dưới một bóng cây ven vệ đường phe phẩy chiếc khăn nói.

- Sao cậu biết bọn này tìm đất trồng bơ? Cậu còn chưa hỏi câu nào cơ mà?

- Tôi phải biết rõ người ta thuê nhà của mình để làm gì rồi mới đồng ý ký hợp đồng chứ! – Hân đáp mà không thèm nhìn Khôi lấy một lần. – Lại đây ngồi đi, đứng thêm lúc nữa là nắng há miệng ra đó! – Hân vẫy.

- Chị.. là chủ nhà á? – Cả Khôi lẫn Tuấn đều bất ngờ trước thông tin này.

- Sao? Không được à?

- Không phải. Mà, ngôn từ của chị hay thật đó…

- Trời phú mà! – Hân đáp cụt lủn rồi ngửa cổ uống hết luôn chai nước một lít.

- Sao chị biết đất này trồng được bơ?

- Hai người phải rành hơn tôi chứ? Đất thịt xám thế này cũng không phải quá xấu, lại hầu hết là sườn dốc thoải dễ thoát nước. Quá hợp rồi còn gì. Mấy hồ nước mới đi qua, mùa này mà vẫn nhiều nước vậy là biết có mạch tốt rồi, không lo thiếu nước đến nỗi cây chết khô.

- Cậu có vẻ rành nhỉ? – Giọng Khôi pha chút mỉa mai. Cô nhỏ này chuyện gì cũng xía vào được.

- À, cũng chút thôi. Mà nhân tiện, đây chính là cái cây từng ăn phân cộng nước tiểu của tôi mà lớn đấy! – Hân nham nhở cười chỉ vào gốc cây phía sau Khôi. Hai anh con trai bất giác ngó nghiêng xung quanh mình xem có vật gì bốc mùi hay không.

- Đi thôi. Làm cho xong việc còn ăn trưa, đói muốn chết rồi! – Hân đứng vụt dậy.

- Đi đâu vậy chị? – Tuấn hỏi ngơ.

- Tới ủy ban xã này xin xỏ bản đồ địa chính chứ sao nữa. Vậy cũng hỏi.

- À… - Tuấn vỡ lẽ, cậu nhỏ không ngờ Hân lại rành việc tới mức này. Bà chị này thật sự không coi thường được rồi.

Mấy ông cán bộ ở xã này có vẻ khó khăn hơn những xã khác Khôi đã từng làm việc cùng. Theo họ thì đã có nhiều đoàn dự án về đây thề non hẹn biển, vẽ vời đủ kiểu sau đó thì không kèn không trống biến mất hết cả, để lại cho dân địa phương một đống bàu nhàu vô giá trị. Vậy nên bây giờ chỉ có những dự án của nội bộ mới được thực hiện thôi, không cần nhà đầu tư tư nhân nào hết.

- Mấy lão già bảo thủ, dự án của Nhà nước thì mấy lão còn xơ múi được, chứ dự án tư nhân thì mấy lão chả được gì nên không hào hứng đâu. Mấy xã khác tuy hỗ trợ mình chút đỉnh nhưng em thấy họ cũng chẳng nhiệt tình gì. Xã này còn tệ hơn! - Tuấn bức xúc.

- Thời nay cán bộ là cha là mẹ người ta đấy, ai lại đi chửi mắng cha mẹ mình như vậy hả? – Hân cười cười nhìn Tuấn trêu chọc .

- Không cho thì mình tự đi tìm hiểu cũng được, đi thôi! – Khôi bình thản nói. Dẫu sao anh cũng chẳng trông mong nhờ vả được gì nhiều mấy ông quan to này, miễn là ở đây có diện tích đáng kể và phù hợp cho cây bơ, mấy con số chi tiết kia cũng chẳng ý nghĩa mấy.

- Ăn cơm trước đã, cậu là quái vật không dạ dày à? – Hân gắt.

Dưới lớp khăn và chiếc mũ bảo hiểm kín bưng, Khôi dường như vẫn cảm nhận được cô nàng đang nhăn nhó cỡ nào. Phải rồi, ăn uống, làm gì có gì quan trọng hơn ăn uống với cô nhóc này.

- Cậu định ăn quả rừng, uống nước suối ở nơi khỉ ho cò gáy này à?

- Đi theo tôi. Có cơm ngon canh ngọt cho mấy người ngay thôi. – Hân bật tay rồi rồ ga phóng đi.

Hân dẫn Khôi và Tuấn vào nhà của một anh thanh niên thôn gần đó, có vẻ như người này đã được thông báo về sự có mặt của ba người nên chủ động đón tiếp.

- Em chào anh chị…

- Khỏi phải chào, lấy nước cho hai đi! – Hân ào ào nhào vào nhà, ngồi banh càng trong phòng khách.

- Dọn cơm đi, hai sắp thành ma đói rồi! – Hân ra lệnh khi vừa nhận bình nước đá trên tay.

Khôi và Tuấn ái ngại nhìn chủ nhà, thằng anh hất hàm ý bảo thằng em đi dọn cơm cùng, thằng em lừng khừng một lúc rồi cũng xun xoe chạy xuống bếp. Khôi quay sang quét radar một lượt trên người Hân. Đi đâu cô ta cũng sai bảo người khác tự nhiên như ruồi.

- Đừng có dò sóng nữa. Nó là em tôi. Em tôi đấy! Được chưa?

Khôi giật mình thu mắt về, con nhỏ này có ba mắt hay sao mà…

Như lời Hân hứa, đúng là ba đứa được ăn cơm dẻo canh ngọt thật. Tuấn có vẻ rất hợp với cậu nhóc chủ nhà, hai đứa thật ra bằng tuổi.

- Hai à. Ăn chậm thôi… - Thằng Mực lên tiếng can ngăn bà chị đang ngụp lặn trong tô cơm. Hân không bao giờ ăn bằng chén.

- Gắp cá cho hai. Nhớ lọc xương.

- Dạ…!

- Hai người sao lại quen nhau? – Khôi cố nhẹ giọng hỏi. Không hiểu sao anh cảm thấy nói chuyện tử tế với Hân thật là khó.

- Ở Tây Nguyên này ấy mà, tôi nhiều em lắm. Cho nên cậu cứ biết đây là em tôi được rồi.

Có khi nào thằng nhóc này cũng được cứu từ hồ lên không nhỉ? Khôi thầm hỏi.

- Đại ca em tính khí dở người lắm. Hai người không cần để ý. Cứ tự nhiên đi ạ! – Thằng Mực chân thành nói, mắt nó nheo lại nhìn thiệt là hiền.

- Lát dẫn hai người này đi thực địa, khi nào hai ngủ no mắt thì hãy dẫn về. – Hân tỉnh bơ nói. Coi sự tồn tại của hai bạn đồng hành chỉ như đám hơi nước.

Khôi và Tuấn cứng họng, dù gì cũng là đang nhờ vả người ta, không thể nào lên giọng được. Vả lại, dù không tử tế mấy thì Hân cũng đã bỏ thời gian công sức ra giúp hai người.

Nghỉ ngơi một chút sau bữa trưa, ba người bắt đầu đi tìm hiểu và ước lượng diện tích đất trống có điều kiện phù hợp cho trồng bơ. Lúc quay về cũng đã sang chiều. Hân đang ngồi trước cửa đợi, mặt cô nhỏ tái nhợt, lấm tấm mồ hôi.

- Vẫn đau sao? – Khôi tới chỗ Hân đầu tiên, giật mình hỏi.

- Vẫn. – Hân mệt nhọc đáp. Có vẻ như cô đang cố nhịn không biểu hiện cơn đau đớn.

- Tôi đun nước nóng cho cậu. Vô trong nằm đi.

Hai đứa nhóc ngạc nhiên khi thấy Khôi chăm sóc cho Hân, dù thật ra chỉ là nấu một chai nước nóng đưa cho cô.

- Về thôi. Trời tối dễ lạc lắm. Tôi không yên tâm hai đứa nhỏ ở nhà. – Hân nói khi dùng chiếc khăn buộc ngang hông, cố định chiếc trai ở bụng dưới, sau lớp áo ngoài.

- Để tôi chở cậu về. – Khôi thoáng bối rối, vừa quay mặt đi vừa nói.

Thằng Mực tiễn ba người bằng ánh mắt lo lắng. Nó gọi với theo lúc hai xe nổ máy rời đi:

- Về đến nhà nhớ báo em nha hai. Đã bảo lấy chồng đi mới hết bệnh mà không chịu. – Câu sau thì nó chỉ dám lầm bầm cho mình nó nghe.

- Tôi hơi mệt nên sẽ ôm cậu chút. Không phiền chứ? - Hân nói khi hai người vừa ra khỏi khúc cua đầu tiên.

- Ừm.

Khôi ậm ừ. Anh vẫn nhớ tình trạng kiệt quệ của Hân hôm trước. Tới hôm nay vẫn còn lên cơn đau, xem ra bệnh cô không nhẹ. Anh đi tốc độ vừa phải, vừa giảm lực xóc, vừa đảm bảo thời gian về nhà. Phía sau, Hân dựa vào lưng Khôi thiêm thiếp, cô chỉ lên tiếng khi nào Khôi không nhớ phải hỏi đường.

Không ai thấy, một nụ cười mệt mỏi nhưng có chút gì đó mãn nguyện trên môi Hân. Cũng không ai thấy, Khôi liếc trộm đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của Hân đang ôm chặt lấy anh...

Tới nơi, Hân đón Haha rồi về nhà leo thẳng lên giường. Những lúc thế này cố gắng ngủ một chút có thể giúp cô quên đi cơn đau. May mắn là hôm nay không đến nỗi quằn quại như hôm qua.

- Chị Hân ơi! – Giọng con gái gọi ngoài cửa phòng.

Hân mơ hồ tỉnh lại. Cơn đau đã qua, nhưng cũng lấy đi mọi sức lực của cô. Trời đã tối hẳn, ánh đèn điện ngoài phòng khách hắt vào qua khe cửa.

- Chị ơi! – Tiếng gọi rụt rè hơn. Haha khẽ sủa lên một tiếng. Có lẽ nó không muốn đánh thức Hân.

Hân lết thết mở hé cửa phòng. Dương đứng ngoài, bưng chiếc khay đựng tô cháo bay hơi nghi ngút đượm mùi gừng.

- Anh Khôi nói em mang qua cho chị. – Dương cười thân thiện, nhanh nhảu quay người đi xuống phòng bếp. – Chị ăn ngay cho nóng nè!

Hân không nói gì, lại lết thết lách người khỏi phòng đi theo Dương.

- Chị… bị thống kinh phải không? – Dương e dè hỏi khi nhìn Hân chậm rãi múc từng thìa cháo.

- Ừ.

- Sao chị không uống thuốc giảm đau?

- Uống nhiều quá, lờn thuốc rồi.

- Vậy thì phải chữa trị đi chứ.

- Quan tâm chị từ khi nào vậy nhỏ?

- Thì…, từ hôm nay! – Dương nheo mắt cười xòa, lúc lắc đầu.

Hân không nói gì, chỉ tập trung vào tô cháo. Thành thật mà nói Hân không hứng thú gì lắm với những cô gái có vẻ ngoài tiểu thư. Thế giới quan của Hân và những người này hoàn toàn khác nhau, Hân không bao giờ miễn cưỡng nói chuyện với ai cô không hoặc chưa thấy thích.

Dương hắng giọng phá vỡ bầu không khí mà cô đơn phương cảm thấy kỳ cục.

- Haha ấy, nó là giống chó gì vậy chị?

- Akita.

- Thuần chủng luôn ạ?

- Ừ.

- Òa! Thảo nào. Nó thông minh kinh khủng mà cũng cực bướng luôn chị. Hôm nay em cho nó…

- Ăn xong rồi. Cám ơn ba người nhé!

Dương chưng hửng vì bị Hân ngắt lời, cô nhóc chưa gặp ai bất lịch sự như bà chị này. Rõ ràng thấy Hân có vẻ rất dễ gần mà…

- Chị, ghét em à? – Dương phụng phịu nói.

- Không! – Hân với tay lấy khăn giấy lau miệng. – Nhưng cũng không thích!

Rồi đứng dậy đi thẳng về phòng.

- …! Nhưng…, vẫn cho em chơi với Haha nha?

- Miễn là nó thích.

Hân trả lời mà không quay đầu lại. Một con chó thì cũng có quyền lựa chọn của nó. Cái đó gọi là cẩu quyền.
****​

Sáng sớm, Hân chậm rãi đạp xe đi xuyên qua khu cá giống, tiến sâu vào cánh đồng. Mặt trời mới chỉ là một khoảng sáng hắt lên cuối chân trời phía đông. Haha cũng lặng lẽ theo sau Hân.

- Sao thế nhóc? Sôi nổi lên chứ? – Hân bật cười nói với Haha.

Cậu nhóc sủa lên một tiếng, chạy giật lên phía trước với vẻ mặt tửng hết cỡ, chiếc chuông nhỏ trên cổ nó kêu loong coong. Chạy một đoạn, nó ngừng lại đợi Hân tới gần rồi lại chạy thục mạng. Con đường này, bao nhiêu năm qua nó đã cùng Hân đi đến mòn móng rồi!

Cứ thế cho đến lúc cả hai đã vào trong nghĩa trang, Haha mới lặng lẽ trở lại. Nó ngồi ngoan ngoãn trước ngôi mộ quen thuộc, tai vểnh lên trên chiếc đầu nghiêng nghiêng, quan sát Hân đang cắm từng nhánh thạch thảo vào chiếc bình sứ trước bia mộ.

- Chào anh đi nhóc? – Hân lên tiếng nhắc Haha. Chú chó sủa lên mấy tiếng rồi trở về tư thế cũ.

- Hôm nay là rằm đấy, Diêm Vương có cho cậu ăn ngon hơn không? Đừng nói với tôi là cậu được lên thiên đường. Đến con chó này cũng không tin đâu, ha ha ha! – Hân cười giòn giã khi cắm nốt những nhánh hoa còn lại.

Hân ngồi dựa vào thành ngôi mộ to lớn vững chãi, chầm chậm vuốt bộ lông mượt mà của Haha vừa tới nằm bên cạnh, ngước mắt nhìn về chân trời phía Đông, nơi những ánh sáng đầu tiên đang le lói.

Nhưng thay vì đón ánh mặt trời lên, Hân dựa hẳn đầu vào thành mộ, nhắm mắt lim dim. Hai năm rồi, nghĩa trang này đã thành nơi quen thuộc với cô. Ai nói nghĩa trang là nơi đáng sợ, nơi buồn đau, tăm tối? Với Hân, đây là nơi cô cảm thấy tâm hồn mình thanh thản nhất, trái tim mình ấm áp nhất. Ngôi mộ này, hay nói đúng hơn là người đang nằm dưới kia, mang lại cho Hân cảm giác bình yên mà chẳng ai khác có thể, ngay cả khi chỉ còn là một nắm xương khô…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên