Chương 4
Khôi nằm mãi vẫn không ngủ được. Sáng nay thức dậy đi làm đã thấy nhà hàng xóm cửa đóng then cài, tới chiều anh về vẫn y nguyên như cũ. Ít nhất anh cũng muốn cám ơn Hân vì chuyện hôm qua. Dù không khỏe người ta vẫn nhiệt tình dẫn anh đi thực địa ở xa lắc, ngoài việc than đói ra thì nửa câu ca thán cũng không có. Rõ ràng, Hân không phải tuýp người khiến người khác phải bận tâm hay chăm sóc cho cô. Một cô gái rất tự lập. Xưa nay Khôi chẳng mấy khi tỏ ra ga-lăng hay nhiệt tình với phụ nữ, vì anh không thích cách họ đeo bám rồi thu hút sự chú ý của anh. Ngoài sự ngán ngẩm ra thì chẳng có lấy một lạng hấp dẫn nào. Hân thì khác, cảm giác đầu tiên cô mang lại chính là: “chẳng có việc quái gì mà tôi không làm được”. Hay là mọi lesbian đều thế? Khôi tự hỏi câu này lần thứ n.
Sáng hôm sau vẫn chưa thấy Hân về, Khôi không khỏi đưa mắt sang ngó nghiêng vài lần.
- Chậc, mới có một ngày không gặp mà xem có người sốt ruột quá rồi! – Tuấn lên giọng trêu chọc.
- Bớt nói linh tinh đi, mãi chưa lớn được! – Khôi gầm gừ.
- Xì! Còn anh thì bớt khó tính chút đi. Thảo nào mà ế tới giờ!
- Chưa nói đến chuyện chị ấy là les, dù là con gái nguyên chất không pha tạp thì style của chị ấy cũng đâu phải khẩu vị của Khôi nhà mình? – Dương búng mũi Tuấn một cái, lên giọng rành chuyện. – Phải là tuýp người thanh tao, ít nhất như tôi đây nè! – Dương đổi giọng tự hào.
- Sao cậu nói hết câu mà không tự ói nhỉ? Cậu có làm chân xách dép cho người ta cũng không đáng đâu! – Tuấn cười khỉnh nhìn lại Dương.
Khôi biết hai đứa đang cố nói đến ai. Chính là tình đầu của anh, một cô gái thanh tao đúng nghĩa, ít nhất trong lòng anh luôn cho là vậy.
- Em nhớ Haha quá! – Dương rên rỉ trong lúc chuẩn bị đi thực địa địa điểm mới. – À mà, hôm trước ở nhà một ngày, em nghe được nhiều chuyện hay lắm, về chị Hân ấy! – Cô nàng đổi giọng buôn dưa buôn hành.
Bình thường thì Khôi đã không thương không tiếc mà bịt miệng cô nàng lại cho khỏi nhức não, nhưng hôm nay anh không nói gì, mặc cho cô nhỏ tuôn ra một tràng.
- Người ta đồn chị ấy là dân buôn ma túy đấy. Nên chẳng làm gì bao giờ mà vẫn giàu, cho ba mẹ đi du lịch suốt. Hồi xưa nhà chị ấy ở chỗ khác cơ, mới chuyển về đây hai năm thôi. Còn nữa, chị ấy là dân chuyên cho vay nặng lãi. Có nhiều người cùng đường tới đây vay tiền lắm. Lãi suất bao nhiêu thì không ai dám hé răng, có lẽ vì quá cắt cổ. Năm ngoái có ông sắp tán gia bại sản tới đây vay tiền mà chịu không nổi lãi suất, cuối cùng phá sản, lăn ra tự tử. May mà không chết. Còn nữa… uhmmm
Khôi cuối cùng cũng chịu không nổi, nhưng Tuấn nhanh tay hơn một bước, đã thay trời hành đạo, nhét nguyên củ khoai bự vào miệng Dương.
- Ăn đi, cho khỏi bị táo bón. Mấy đứa nhiều chuyện hay bị táo bón lắm!
- Này, không phải mấy người cũng tò mò hay sao? – Dương uất ức lôi củ khoai khỏi miệng.
Khôi phì cười, cô em gái nhỏ tội nghiệp bị hai người đàn ông thân thiết nhất bắt nạt, anh phải cố lòng an ủi nó:
- Đâu có, sợ trùm ma túy nghe được thủ tiêu em thôi!
Chiều hai hôm sau nữa mới thấy Hân đạp xe từ phía con đập đi về, đúng lúc Tuấn và Dương đang sửa soạn để về nhà. Giai đoạn một của dự án nhỏ này đã hoàn thành, chỉ cần Khôi tổng hợp số liệu gửi về công ty là được. Vì vậy mà hai đứa có thêm một ngày nghỉ.
- Chị Hân, Haha! – Dương reo lên mừng rỡ. Haha có vẻ cũng quý nhỏ nên nó chạy ào tới, khoái chí để Dương bẹo hai bên cổ nó mà lắc lắc.
- Chị đi đâu bỏ trống nhà vậy? Tụi em có tưới hoa giúp chị đó! – Tuấn hớn hở khoe, mức độ cảm tình của cậu nhóc giành cho bà chị này đã tăng lên đáng kể.
- Vậy hả? Hôm nào chị mời mấy đứa ăn cơm.
Hân nói rồi bỏ lại Haha đi về nhà, không thèm liếc qua Khôi một lần.
Khôi bỗng thấy có gì đó nghèn nghẹn như là tức giận trong lòng. Anh cũng không rõ có phải là vì ghen tỵ hay không. Hai đứa nhóc này, từ khi nào mà chị chị - em em ngọt sớt vậy? Còn Hân nữa, khăng khăng đòi làm bạn anh, vậy mà nửa câu chào hỏi cũng không có. Còn nói cái gì mà không thích chơi với con nít, chỉ nấu cơm cho bạn ăn. Vậy mà dễ dàng nói mời hai đứa nhóc này ăn cơm, khác nào tự tát vào mặt mình?
Còn đang mải mê độc chửi nội tâm, Khôi giật mình vì Hân nói lớn từ nhà bên cạnh.
- Cậu. Tối nay vác cái bụng rỗng qua đây.
Một nụ cười sâu kín hiện lên trong mắt Khôi. Anh e hèm, tự lẩm bẩm một câu cố tình để hai đứa nhóc nghe thấy.
- Ai thèm cơm của cậu….
- Thật ra ổng mừng muốn chết! – Tuấn thì thầm với Dương sau khi chắc chắn Khôi đã yên vị trong phòng, môi nó bỉu ra chế nhạo hết cỡ.
- Bà chị này ghê thật, chẳng cần lời ong bướm. Chỉ cần một câu đầy quyền lực: “Ăn cơm tôi nấu, ăn cơm tôi nấu, ăn cơm tôi nấu”, thế là lão Khôi nhà mình ánh mắt đã đổi khác ngay rồi!
- Nhưng bả les mà? Cũng không thanh tao nữa! – Tuấn bỗng dưng nhiều chuyện.
- Cái đó thật ra chỉ có mấy mình đoán bừa thôi, chứ có bằng chứng gì đâu! Còn chuyện thanh tao, chắc lão già rồi nên đổi vị.
- Cũng phải…
- Nhưng mà thật ra mấy người ở đây cũng nói bả les, tuyệt nhiên không có yêu đương gì bao giờ!
- Còn chưa biến đi à? Đừng tưởng anh mày không biết hai đứa đang làm gì!
- Dạaaaa!
Buổi tối, Khôi cố tình mở cửa sổ ngồi làm việc. Anh phải gửi mẫu đất, hình ảnh, bản phân tích sơ khai điều kiện tự nhiên của từng nơi đã đi thực địa về công ty. Giai đoạn tiếp theo bộ phận nghiên cứu của công ty sẽ phân tích mẫu đất và bản báo cáo mềm rồi đưa ra danh sách những nơi được chọn để trồng bơ, sau đó thì nhóm Khôi mới đi tuyên truyền và chạy hội thảo để ký hợp đồng với nông dân. Hai tuần qua chỉ là hoạt động ngầm mà thôi. Nếu số diện tích đủ điều kiện không đáng kể, dự án tại huyện này sẽ lập tức bị hủy. Ở giai đoạn ký hợp đồng cũng tương tự. Nhóm Khôi sẽ chuyển sang một huyện khác ngay lập tức. Nhìn hai mươi tư đề mục báo cáo, Khôi bỗng cảm nhận mong muốn dự án này thành công đang sục sôi trong lòng mình. Có lẽ vì đây là dự án đầu tiên anh chạy, cũng có thể vì lý do nào đó nữa...
Cóc! Tiếng đá đập vào cánh cửa. Không cần ngước lên Khôi cũng biết là Hân. Cô lại đưa tay ngoắc ngoắc Khôi mà không chịu mở miệng nói được nửa từ.
Khôi vẫn giữ nét mặt vô cảm ngay cả khi đã ngồi vào bàn ăn.
- Giãn lông mày của cậu ra. Mới hai mươi bảy thôi, cau có như ông già. Tôi nấu nướng nãy giờ còn chưa kể công gì! – Hân dứ dứ chiếc muỗng lớn trước mặt Khôi, lên giọng bực dọc.
Khôi hắng giọng. Cố lấy vẻ tự nhiên hỏi thăm Hân:
- Cậu đi đâu bữa giờ vậy?
- Hỏi làm gì? – Hân vẫn giữ vẻ bực bội ban nãy.
- Bạn bè mà đơn giản vậy cũng không được hỏi à?
Hân vừa ngồi xuống lại bật ngay dậy:
- Vậy là đồng ý làm bạn tôi rồi? Bạn rất rất, rất rất thân ấy?
- Ngồi xuống đi! – Khôi nhăn mặt. – Bạn là được rồi, cần gì phải rất thân!
- Không sao, dần dần cũng sẽ rất thân. Nào! Ăn cho bục ruột đi, bạn thân! – Giọng Hân hào hứng hết cỡ.
Khôi phì cười, làm gì có ai mong bạn mình ăn đến bục ruột bao giờ?
Sau bữa cơm, dưới gốc Sake:
- Trước mặt ai cậu cũng ăn uống kiểu này à?
- Kiểu này là kiểu nào? Ăn uống là phải thoải mái.
- Đâu phải mỗi ăn uống, làm gì cậu cũng thoải mái hết.
- Hình như vậy.
- Sao cậu lại sống một mình?
- Tò mò về tôi rồi à? (Hớn hở)
- Nghiêm túc đi!
- Tôi ở với ba mẹ, ông bà đi du lịch dài ngày rồi.
- Cậu…, thất nghiệp à?
- Không. Chỉ là công việc của tôi nhàn rỗi quá thôi. – Hân phì cười.
- Tôi nghe nói cậu vốn không phải người ở đây?
- Chà! Có người dò hỏi về tôi nữa cơ?
- À, tình cờ nghe được từ miệng một người buôn hành thôi. – Khôi thành thật.
- Nhà cũ của tôi ở cách đây vài km thôi. Mấy ngày rồi tôi về đó, ở đó trồng toàn là rau. Đồ ăn hôm nay là mang về từ đó đấy. Bữa sau tôi dẫn cậu xuống chơi.
- Sao ngay từ đầu cậu đã tự nhiên với tôi vậy? Cứ như biết tôi rất rõ rồi? – Khôi đột nhiên đổi chủ đề.
- Thì…, với mọi người tôi đều vậy. Nhất là những người tôi muốn làm bạn. – Hân cười cười, tay vuốt ve Haha.
- Cậu nhiều bạn lắm à?
- Cũng không nhiều. Nhưng tôi nhiều em lắm! – Hân cười tự hào.
- Giống như Mực hả?
- Ừm.
- Thằng nhỏ nghe lời cậu răm rắp.
- Vậy mới làm em tôi được chứ!
- Mà, hồ này thật nhiều người chết lắm à?
- Ừ. Chết đuối, tự tử. Năm nào cũng vài người.
- Cậu không thấy sợ sao? Còn ở một mình.
- Cứ ở đây vài năm như tôi đi, cậu cũng thấy thường thôi.
- Cậu cứu bao nhiêu người rồi?
- Một vài. Toàn là những kẻ ngu ngốc, thiển cận, đáng chết.
-…
- Thôi về đi. Hai mắt tôi nhấc lên không nổi nữa rồi!
- …!
Về phòng, Khôi chìm vào giấc ngủ mà nét cười vẫn hiện trên môi. Người bạn mới này, anh nhất định sẽ đối xử tốt.
Khôi nằm mãi vẫn không ngủ được. Sáng nay thức dậy đi làm đã thấy nhà hàng xóm cửa đóng then cài, tới chiều anh về vẫn y nguyên như cũ. Ít nhất anh cũng muốn cám ơn Hân vì chuyện hôm qua. Dù không khỏe người ta vẫn nhiệt tình dẫn anh đi thực địa ở xa lắc, ngoài việc than đói ra thì nửa câu ca thán cũng không có. Rõ ràng, Hân không phải tuýp người khiến người khác phải bận tâm hay chăm sóc cho cô. Một cô gái rất tự lập. Xưa nay Khôi chẳng mấy khi tỏ ra ga-lăng hay nhiệt tình với phụ nữ, vì anh không thích cách họ đeo bám rồi thu hút sự chú ý của anh. Ngoài sự ngán ngẩm ra thì chẳng có lấy một lạng hấp dẫn nào. Hân thì khác, cảm giác đầu tiên cô mang lại chính là: “chẳng có việc quái gì mà tôi không làm được”. Hay là mọi lesbian đều thế? Khôi tự hỏi câu này lần thứ n.
Sáng hôm sau vẫn chưa thấy Hân về, Khôi không khỏi đưa mắt sang ngó nghiêng vài lần.
- Chậc, mới có một ngày không gặp mà xem có người sốt ruột quá rồi! – Tuấn lên giọng trêu chọc.
- Bớt nói linh tinh đi, mãi chưa lớn được! – Khôi gầm gừ.
- Xì! Còn anh thì bớt khó tính chút đi. Thảo nào mà ế tới giờ!
- Chưa nói đến chuyện chị ấy là les, dù là con gái nguyên chất không pha tạp thì style của chị ấy cũng đâu phải khẩu vị của Khôi nhà mình? – Dương búng mũi Tuấn một cái, lên giọng rành chuyện. – Phải là tuýp người thanh tao, ít nhất như tôi đây nè! – Dương đổi giọng tự hào.
- Sao cậu nói hết câu mà không tự ói nhỉ? Cậu có làm chân xách dép cho người ta cũng không đáng đâu! – Tuấn cười khỉnh nhìn lại Dương.
Khôi biết hai đứa đang cố nói đến ai. Chính là tình đầu của anh, một cô gái thanh tao đúng nghĩa, ít nhất trong lòng anh luôn cho là vậy.
- Em nhớ Haha quá! – Dương rên rỉ trong lúc chuẩn bị đi thực địa địa điểm mới. – À mà, hôm trước ở nhà một ngày, em nghe được nhiều chuyện hay lắm, về chị Hân ấy! – Cô nàng đổi giọng buôn dưa buôn hành.
Bình thường thì Khôi đã không thương không tiếc mà bịt miệng cô nàng lại cho khỏi nhức não, nhưng hôm nay anh không nói gì, mặc cho cô nhỏ tuôn ra một tràng.
- Người ta đồn chị ấy là dân buôn ma túy đấy. Nên chẳng làm gì bao giờ mà vẫn giàu, cho ba mẹ đi du lịch suốt. Hồi xưa nhà chị ấy ở chỗ khác cơ, mới chuyển về đây hai năm thôi. Còn nữa, chị ấy là dân chuyên cho vay nặng lãi. Có nhiều người cùng đường tới đây vay tiền lắm. Lãi suất bao nhiêu thì không ai dám hé răng, có lẽ vì quá cắt cổ. Năm ngoái có ông sắp tán gia bại sản tới đây vay tiền mà chịu không nổi lãi suất, cuối cùng phá sản, lăn ra tự tử. May mà không chết. Còn nữa… uhmmm
Khôi cuối cùng cũng chịu không nổi, nhưng Tuấn nhanh tay hơn một bước, đã thay trời hành đạo, nhét nguyên củ khoai bự vào miệng Dương.
- Ăn đi, cho khỏi bị táo bón. Mấy đứa nhiều chuyện hay bị táo bón lắm!
- Này, không phải mấy người cũng tò mò hay sao? – Dương uất ức lôi củ khoai khỏi miệng.
Khôi phì cười, cô em gái nhỏ tội nghiệp bị hai người đàn ông thân thiết nhất bắt nạt, anh phải cố lòng an ủi nó:
- Đâu có, sợ trùm ma túy nghe được thủ tiêu em thôi!
****
Chiều hai hôm sau nữa mới thấy Hân đạp xe từ phía con đập đi về, đúng lúc Tuấn và Dương đang sửa soạn để về nhà. Giai đoạn một của dự án nhỏ này đã hoàn thành, chỉ cần Khôi tổng hợp số liệu gửi về công ty là được. Vì vậy mà hai đứa có thêm một ngày nghỉ.
- Chị Hân, Haha! – Dương reo lên mừng rỡ. Haha có vẻ cũng quý nhỏ nên nó chạy ào tới, khoái chí để Dương bẹo hai bên cổ nó mà lắc lắc.
- Chị đi đâu bỏ trống nhà vậy? Tụi em có tưới hoa giúp chị đó! – Tuấn hớn hở khoe, mức độ cảm tình của cậu nhóc giành cho bà chị này đã tăng lên đáng kể.
- Vậy hả? Hôm nào chị mời mấy đứa ăn cơm.
Hân nói rồi bỏ lại Haha đi về nhà, không thèm liếc qua Khôi một lần.
Khôi bỗng thấy có gì đó nghèn nghẹn như là tức giận trong lòng. Anh cũng không rõ có phải là vì ghen tỵ hay không. Hai đứa nhóc này, từ khi nào mà chị chị - em em ngọt sớt vậy? Còn Hân nữa, khăng khăng đòi làm bạn anh, vậy mà nửa câu chào hỏi cũng không có. Còn nói cái gì mà không thích chơi với con nít, chỉ nấu cơm cho bạn ăn. Vậy mà dễ dàng nói mời hai đứa nhóc này ăn cơm, khác nào tự tát vào mặt mình?
Còn đang mải mê độc chửi nội tâm, Khôi giật mình vì Hân nói lớn từ nhà bên cạnh.
- Cậu. Tối nay vác cái bụng rỗng qua đây.
Một nụ cười sâu kín hiện lên trong mắt Khôi. Anh e hèm, tự lẩm bẩm một câu cố tình để hai đứa nhóc nghe thấy.
- Ai thèm cơm của cậu….
- Thật ra ổng mừng muốn chết! – Tuấn thì thầm với Dương sau khi chắc chắn Khôi đã yên vị trong phòng, môi nó bỉu ra chế nhạo hết cỡ.
- Bà chị này ghê thật, chẳng cần lời ong bướm. Chỉ cần một câu đầy quyền lực: “Ăn cơm tôi nấu, ăn cơm tôi nấu, ăn cơm tôi nấu”, thế là lão Khôi nhà mình ánh mắt đã đổi khác ngay rồi!
- Nhưng bả les mà? Cũng không thanh tao nữa! – Tuấn bỗng dưng nhiều chuyện.
- Cái đó thật ra chỉ có mấy mình đoán bừa thôi, chứ có bằng chứng gì đâu! Còn chuyện thanh tao, chắc lão già rồi nên đổi vị.
- Cũng phải…
- Nhưng mà thật ra mấy người ở đây cũng nói bả les, tuyệt nhiên không có yêu đương gì bao giờ!
- Còn chưa biến đi à? Đừng tưởng anh mày không biết hai đứa đang làm gì!
- Dạaaaa!
Buổi tối, Khôi cố tình mở cửa sổ ngồi làm việc. Anh phải gửi mẫu đất, hình ảnh, bản phân tích sơ khai điều kiện tự nhiên của từng nơi đã đi thực địa về công ty. Giai đoạn tiếp theo bộ phận nghiên cứu của công ty sẽ phân tích mẫu đất và bản báo cáo mềm rồi đưa ra danh sách những nơi được chọn để trồng bơ, sau đó thì nhóm Khôi mới đi tuyên truyền và chạy hội thảo để ký hợp đồng với nông dân. Hai tuần qua chỉ là hoạt động ngầm mà thôi. Nếu số diện tích đủ điều kiện không đáng kể, dự án tại huyện này sẽ lập tức bị hủy. Ở giai đoạn ký hợp đồng cũng tương tự. Nhóm Khôi sẽ chuyển sang một huyện khác ngay lập tức. Nhìn hai mươi tư đề mục báo cáo, Khôi bỗng cảm nhận mong muốn dự án này thành công đang sục sôi trong lòng mình. Có lẽ vì đây là dự án đầu tiên anh chạy, cũng có thể vì lý do nào đó nữa...
Cóc! Tiếng đá đập vào cánh cửa. Không cần ngước lên Khôi cũng biết là Hân. Cô lại đưa tay ngoắc ngoắc Khôi mà không chịu mở miệng nói được nửa từ.
Khôi vẫn giữ nét mặt vô cảm ngay cả khi đã ngồi vào bàn ăn.
- Giãn lông mày của cậu ra. Mới hai mươi bảy thôi, cau có như ông già. Tôi nấu nướng nãy giờ còn chưa kể công gì! – Hân dứ dứ chiếc muỗng lớn trước mặt Khôi, lên giọng bực dọc.
Khôi hắng giọng. Cố lấy vẻ tự nhiên hỏi thăm Hân:
- Cậu đi đâu bữa giờ vậy?
- Hỏi làm gì? – Hân vẫn giữ vẻ bực bội ban nãy.
- Bạn bè mà đơn giản vậy cũng không được hỏi à?
Hân vừa ngồi xuống lại bật ngay dậy:
- Vậy là đồng ý làm bạn tôi rồi? Bạn rất rất, rất rất thân ấy?
- Ngồi xuống đi! – Khôi nhăn mặt. – Bạn là được rồi, cần gì phải rất thân!
- Không sao, dần dần cũng sẽ rất thân. Nào! Ăn cho bục ruột đi, bạn thân! – Giọng Hân hào hứng hết cỡ.
Khôi phì cười, làm gì có ai mong bạn mình ăn đến bục ruột bao giờ?
Sau bữa cơm, dưới gốc Sake:
- Trước mặt ai cậu cũng ăn uống kiểu này à?
- Kiểu này là kiểu nào? Ăn uống là phải thoải mái.
- Đâu phải mỗi ăn uống, làm gì cậu cũng thoải mái hết.
- Hình như vậy.
- Sao cậu lại sống một mình?
- Tò mò về tôi rồi à? (Hớn hở)
- Nghiêm túc đi!
- Tôi ở với ba mẹ, ông bà đi du lịch dài ngày rồi.
- Cậu…, thất nghiệp à?
- Không. Chỉ là công việc của tôi nhàn rỗi quá thôi. – Hân phì cười.
- Tôi nghe nói cậu vốn không phải người ở đây?
- Chà! Có người dò hỏi về tôi nữa cơ?
- À, tình cờ nghe được từ miệng một người buôn hành thôi. – Khôi thành thật.
- Nhà cũ của tôi ở cách đây vài km thôi. Mấy ngày rồi tôi về đó, ở đó trồng toàn là rau. Đồ ăn hôm nay là mang về từ đó đấy. Bữa sau tôi dẫn cậu xuống chơi.
- Sao ngay từ đầu cậu đã tự nhiên với tôi vậy? Cứ như biết tôi rất rõ rồi? – Khôi đột nhiên đổi chủ đề.
- Thì…, với mọi người tôi đều vậy. Nhất là những người tôi muốn làm bạn. – Hân cười cười, tay vuốt ve Haha.
- Cậu nhiều bạn lắm à?
- Cũng không nhiều. Nhưng tôi nhiều em lắm! – Hân cười tự hào.
- Giống như Mực hả?
- Ừm.
- Thằng nhỏ nghe lời cậu răm rắp.
- Vậy mới làm em tôi được chứ!
- Mà, hồ này thật nhiều người chết lắm à?
- Ừ. Chết đuối, tự tử. Năm nào cũng vài người.
- Cậu không thấy sợ sao? Còn ở một mình.
- Cứ ở đây vài năm như tôi đi, cậu cũng thấy thường thôi.
- Cậu cứu bao nhiêu người rồi?
- Một vài. Toàn là những kẻ ngu ngốc, thiển cận, đáng chết.
-…
- Thôi về đi. Hai mắt tôi nhấc lên không nổi nữa rồi!
- …!
Về phòng, Khôi chìm vào giấc ngủ mà nét cười vẫn hiện trên môi. Người bạn mới này, anh nhất định sẽ đối xử tốt.