Chương V.2:
“Càng trưởng thành càng cô đơn, càng khôn lớn càng bất an
Cũng không thể không thấy đôi cánh mộng ước bị bẻ gãy
Cũng không thể không phá bỏ lời tự vấn xưa kia
Ánh mắt hồn nhiên của bạn đã đi đâu mất rồi!”
Cũng không thể không thấy đôi cánh mộng ước bị bẻ gãy
Cũng không thể không phá bỏ lời tự vấn xưa kia
Ánh mắt hồn nhiên của bạn đã đi đâu mất rồi!”
“Mi biết không, ta đã từng trượt đại học.”
Mễ Giai mỉm cười vẫy vẫy tay. Lúc ấy, Hạ bỗng giật mình. Nụ cười của Mễ Giai trông xa lạ lại mong manh tựa thuỷ tinh, như có thể vỡ bất cứ khi nào. Hạ chưa từng thấy vẻ mặt này của cô ấy, chợt có chút hoảng sợ. Cô nhận ra hình như mình cũng đã quên: Bảy năm đó, Mễ Giai cũng lớn lên, cũng thay đổi.
“Cảm giác ấy giống như việc mi không tin vào tai, vào mắt mình nữa. Một con bé mười tám tuổi, là niềm tự hào của trường, đi thi Học Sinh Giỏi nhưng lại trượt đại học. Ta đã rất sợ.”
Mễ Giai gục đầu xuống, mái tóc cũng ôm lấy gương mặt như bao bọc lấy cô ấy. Trên sân thượng, mọi thứ cũng nín lặng. Ở một góc thành phố, bỗng nhiên có một sự im lặng đáng sợ bao quanh. Hạ nín thở.
“Mi biết đấy, ta vốn rất tự tin. Cuộc sống của ta cũng chẳng có gì gọi là khó khăn cả: Đỗ cấp ba, nhà có điều kiện và muốn làm gì thì làm. Cho đến khi ta trượt.”
Hạ vỗ vỗ nhẹ vai Mễ Giai. Khi đó, Mễ Giai vẫn chưa tròn mười tám tuổi. Cô học sinh Mễ Giai lúc đó, tóc vẫn đỏ, nụ cười vẫn tươi như ngày nào. Dù trượt đại học, Mễ Giai vẫn mỉm cười:
“Con vừa nghe điểm thi đã biết là sẽ trượt rồi mà.”
Không ai biết, tối hôm ấy, Mễ Giai khóc ướt đẫm gối. Mọi người bảo: Mễ Giai thông minh như vậy, chắc sẽ đỗ trường cao. Mễ Giai cười: Cháu trượt rồi. Và tối hôm đó lại khóc. Khóc rấm rứt như thể muốn xoá đi tất cả những ấm ức mà cô đã phải trải qua. Nhưng đến sáng hôm sau, cô lại mỉm cười.
“Làm NV2 chứ?”
Và người ta lại thấy Mễ Giai mỉm cười.
“Năm ấy, lớp mình đỗ nhiều lắm. Hình như chỉ ta với vài người nữa là không đỗ.”
Lại là nụ cười đó. Hạ rất sợ mỗi khi nhìn thấy Mễ Giai cười, giống như cô ấy sợ nhìn cô cười. Mễ Giai cười khi đau khổ còn Hạ… dù thế nào cũng chỉ có thể cười. Mễ Giai nhíu mày:
“Nhưng ta lại trượt cả Nv2 luôn. Nhục không?”
Mễ Giai tròn mười tám tuổi, lại ngồi đó nhìn bảng điểm mới in ra. Lúc đó, cô chỉ muốn khóc. Nhưng lại nhận ra mình chỉ có thể mỉm cười. Lại trượt? Giống như lại tát thêm vào má cô thêm một cái.
“Mẹ ta thì liên tục khuyên ta bình tĩnh, bố thì chỉ im lặng còn ta thì vẫn cứ cười.”
Bố Mễ Giai đã từng chỉ vào mặt cô hỏi: tại sao lúc nào cũng cười được? Ngày mẹ đi, cô cũng cười. Đến ngày bố tái hôn, vẫn là một nụ cười như thế. Tại sao lại là nụ cười? Bởi nếu không cười như thế, cô sẽ khóc mất. Ngày bố đưa một người đàn bà xa lạ về, cô muốn khóc. Ngày mẹ bỏ đi, cô cũng muốn đi cùng. Ngày trượt đại học, cô muốn tự vẫn. Nhưng cuối cùng, Mễ Giai lại mỉm cười. Cầm chặt điện thoại, cô nghĩ đến Hạ.
“Nhưng lúc đó, ta lại không dám gọi. Mọi thứ lúc ấy mơ hồ khiến ta không dám tin. Vào lúc ấy, ta tắt nguồn điện thoại.”
Mễ Giai nhíu mày, trèo vào máy tính. Những con số, điểm trúng tuyển, nguyện vọng,… cứ loạn hết lên trong đầu cô. Cười, lại trượt. Tại sao lại là cô? Điểm chuẩn so với năm ngoái tăng một điểm, cô cười, ừ, vậy cũng được. Nhưng đến điểm trúng tuyển cũng tăng nhiều như vậy, cô thật sự phát khùng lên rồi.
“Tách!”
Là nước mắt. Cô lại cười, nước mắt đó cuối cùng cũng rơi. Cô không khóc mà là đang kêu gào lên. Phụ nữ khóc đầy uỷ mị, đẹp đẽ, khiến người ta nao lòng. Còn cô? Cô khóc, gào lên để cho bản thân thấy, để cào xé vết thương. Cô khóc, cắn chặt môi để không ai nghe thấy, để tránh người ta thương hại.
Từ lúc đó, Mễ Giai trốn trong phòng. Cô sợ ra ngoài, sợ nhìn thấy ánh mắt ái ngại của họ lúc cô quay đi, sợ họ hỏi cô học trường gì rồi, sợ tất cả. Nhưng Mễ Giai vẫn cười, cả lúc nhìn vào anh ấy.
Tháng sau, Mễ Giai lên đường sang Anh du học. Lần này, cô bỗng nghĩ: có tiền đúng là tốt thật.
Sân bay năm ấy, có một cô gái tóc đỏ cầm va li ngơ ngác. Đứng bên cạnh một người con trai, cô mỉm cười:
“Ôm một cái nhé.”
Lần này là cười thật.
“Vậy nên lúc mi hỏi liệu mi có đỗ đại học được không, ta đã giật mình. Thực ra ta nghĩ mi sẽ đỗ thôi. Có thể ta cũng sẽ đỗ, chỉ là… ta quá tự tin, quá kiêu ngạo, không tự lượng sức mình.”
Mắt Mễ Giai long lanh nhìn Hạ. Đáy mắt rơi xuống một giọt nước mắt nho nhỏ.
“Khi mi để Haru cắt tóc, mi cũng cảm thấy như vậy phải không?”
Tháng chín, hoa sữa nở rộ. Từng cây đơm hoa thành cụm hoa trắng xum xuê. Gió heo may thổi đẩy hương hoa bay xa. Mễ Giai mỉm cười, đưa tay đỡ lấy những chùm hoa sữa đầu tiên.
“Hôm qua ta đã gặp Haru và nghe anh ấy kể chuyện hồi ở Nhật Bản.”
“Tại sao lại là mi, Giai Giai?”
“Ta cũng đã muốn hỏi, nhưng chỉ thấy Haru ngồi đó, kể cho ta về mi.”
Chỉnh sửa lần cuối: