Nàng Trứng vs. chàng Cứng - Cập nhật - Zyong

Zyong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/1/17
Bài viết
31
Gạo
0,0
Tên truyện: Nàng Trứng vs. chàng Cứng - Miss Egg.
Tác giả: Zyong.
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác. | Tình trạng đăng; cập nhật.
Lịch đăng: 1 chương/ 1 tuần.
Thể loại: Cuộc sống sinh viên, tình cảm, một tí kì ảo.
Độ dài: 15 - 20 chương.
Giới hạn độ tuổi: Đàn ông có thai và đang cho con bú không thể đọc.

Giới thiệu.
Người ta thường nói bước vào ngưỡng cửa đại học chính là bước chân vào một xã hội NỬA thực tại. Trở thành một sinh viên,cũng chính là lúc chúng ta sẽ hướng đến những chân trời tự do mới, được tự tin thể hiện cá tính bản thân, được thực hiện những hoài bão ấp ủ... và trong đó là mong ước "yêu và được yêu". (không hiểu tại sao tôi lại viết ra được những dòng này và cả câu chuyện "xến xẩm" bên dưới)
Câu chuyện này của tôi là những tưởng tượng và trải nghiệm của riêng mình về cuộc sống tuổi trẻ đầy khát khao, sôi động của tình bạn và tình yêu. Nó không chỉ tràn ngập tiếng cười vui, mà cũng không thiếu những nỗi buồn của tuổi trẻ...
Nhân vật chính:
1. Dương Dương: một chàng trai vui vẻ, hòa đồng, hơi bát nháo cùng một chút biến thái (giống tác giả vậy), nhưng khá tốt bụng, quan tâm đến mọi người.


Bối cảnh của truyện có sử dụng một chút kì ảo.
Lời tác giả: Đây là sáng tác đầu tay của mình với mục đích rèn luyện văn phong là chính, nên rất mong nhận được những ném đá đóng góp của các bạn về văn phong, chính tả cũng như tính logic của truyện. Hiện tại mình đã viết xong chương 5, nếu các bạn thấy truyện hay thì hãy comment để mình chém gió tiếp, nếu không hay thì mình sẽ viết ít lại để tập trung vào dự án truyện mà mình đã ấp ủ từ lâu. Chân thành cảm ơn và hậu tạ. Quả phụ... Trưởng nam... Trưởng nữ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Zyong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/1/17
Bài viết
31
Gạo
0,0
Mặt trời ở thế giới chúng ta hình tròn, mặt trời của thế giới bạn lại hình trứng! Người ta nói hình tròn là đường cong hoàn hảo nhất, nhưng đối với hắn méo đến mức hình trứng mới là đường cong hoàn mĩ nhất!

Chương 1: Miss Egg.

Cảm giác lạnh buốt như hàng triệu mũi kim nhỏ, đang khe khẽ len lỏi qua làn da rồi đồng loạt đâm lên từng thớ thịt của cơ thể hắn. Nỗi đau thể xác dần xâm chiếm tâm trí hắn, thế nhưng trong đôi mắt mở to lấp lánh ráng vàng của hắn lúc này lại chỉ là một nỗi hư vô, cô quạnh…

Giữa những lọn sóng biển đều đặn cuồn cuộn va đập, hắn vẫn đứng sừng sững, nửa thân người dưới nước biển… Đôi tay hắn vung lên rồi đập xuống như muốn nhấn chìm quả cầu mặt trời tròn xoe vẫn đang ngang bướng xa xa phía chân trời… Hắn gào to, tiếng gào của hắn lan tràn vang vọng trên mặt biển rộng…

***

Ngày 28/8/2015.

Cái ngày mà trên nền trời âm u ấy có những cục mây to lớn màu mực vần vũ đủ hình dạng, còn những cơn gió nhẹ lành lạnh đầu thu thì đong đưa bên cửa sổ…

Lách tách lách tách...Tháng tám, trời vẫn đổ mưa ngâu, như lưu luyến những điều gì quá đỗi chờ mong. Cơn mưa ngâu tháng tám, chúng chẳng vồn vã mà nhẹ nhàng, lặng lẽ xuyên qua những cành cây khẳng khiu chấm chấm xuống con đường nhỏ đầy lá úa xơ xác... Mấy người hàng rong gồng gánh đi vội, chiếc xe wave lẻ loi lùng nhùng áo mưa phóng rè rè trên mặt đường sứt sẹo…

“Bẹp… bẹp…” tiếng bước chân chạy vội dẫm vào mấy vũng nước đọng vang vọng trong ngõ hẹp. Con chó nhỏ co ro trong hốc tường, nó giật mình thức giấc giương đôi mắt đen nhìn theo dáng người chạy vụt qua làm tung tóe vũng nước bẩn vào ổ của nó.

Trời buồn, đất buồn, cả con chó cũng buồn nốt, ấy thế mà chỉ có anh chàng đang chạy này là mặt mày hớn hở, hắn ta cứ chạy hùng hục mà chẳng thèm quan tâm đến xung quanh, kể cả tội ác hắn vừa gây ra.

Thanh niên ấy dáng người cao cao, mái tóc ngắn cắt húi hai bên, cặp kính gọng đen tri thức “giả” che giấu đôi mắt sáng, cặp mày rậm, khuôn miệng lúc nào cũng hơi mở dường như chỉ chực cười, vài vết mụn cũ chấm phẩy một cách có ý thức lãnh địa trên khuôn mặt “anh tuấn tự phong”.

Hắn tên là Dương Dương, hiện tại đang học năm ba khoa Quản trị kinh doanh. Bạn bè thân mật gọi hắn là... Dâm Dật, nếu là người khác mà bị gọi vậy có lẽ sẽ nổi đóa lên, thậm chí sẽ cho tên láo kia vài đấm dằn mặt. Nhưng hắn thì chỉ cười cợt, thậm chí vào hùa phụ họa kẻ kia với vẻ tự đắc sung sướng trên mặt.

Giờ này, hắn đang ôm dịu dàng một quả trứng gỗ nâu đầy hoa văn kì dị to hơn bàn tay một chút. Vì sao ư? Vì hắn có sở thích khá "biến thái" đó là yêu “trứng và các chế phẩm từ trứng”, quả trứng gỗ này chính là chiến lợi phẩm của hắn.

Hắn đã nếm mật nằm gai suốt một tuần ở nhà ông già, bạn của ông nội hắn, một người chuyên sưu tập đồ gỗ cổ, chỉ để xin xỏ quả trứng đã nằm ở nhà ông lão hơn mười năm làm quà sinh nhật cho chính hắn. Ông lão đầu tiên không chịu đồng ý, hắn đã phải dùng hàng loạt "tâm kế" thâm sâu của bản thân như khóc lóc, ăn vạ, thậm chí nằm ra năn nỉ... Cuối cùng là hắn cực cực khổ khổ dọn nhà cho ông lão một tuần và được trả công quả trứng xinh đẹp này!

Sau khu vòng qua khúc cua nhỏ, một khu nhà trọ khá tĩnh lặng và sạch sẽ hiện ra, hắn nhanh chóng chui tọt vào trong căn phòng gần cuối rồi đóng chặt cửa lại. Nhẹ nhàng mang chiếc khay dài trên bậu cửa sổ xuống, rồi đặt món của quý nhỏ lên một ô tròn được đánh số hai mươi ba, hắn mới cười cười đi thay quần áo ướt.

Nếu lúc này bạn đang đứng cạnh bàn học của Dương Dương, thì miệng của bạn đã đủ nhét được một trong hơn hai chục quả trứng mang đầy màu sắc của mùa lễ Phục Sinh ở đây rồi. Mỗi một quả tượng trưng cho một sinh nhật của Dương Dương, chúng đều được bố Dương Dương làm cho, được Dương Dương tự tay sơn màu lên và thêm vào những chấm màu do mỗi người thân hoặc bạn thân chấm vào.

Nhưng năm nay lại khác, ngay từ lần đầu nhìn thấy quả trứng này hắn đã cảm thấy như mình bị trúng tiếng sét ái tình của thần Trứng. Hắn bắt gặp ở quả trứng bỗng bốc ra những hạt li ti long lanh như lân tinh mà đầy màu sắc, hắn phát hiện một điều kì lạ, đó là không một ai nhìn thấy điều đó trừ hắn!

Hắn ở một mình, nên sau khi đã mặc xong cái quần hắn liền bỏ qua luôn cái áo vướng víu, hắn thèm thuồng ngồi xuống bàn, bật đèn và bắt dầu tỉ mỉ quan sát quả trứng thần của hắn.

- Trứng của ta… Ồ, sao nhiều hoa văn hình hoa lá chim muông kì quái thế này, với cái kích thước này thì bằng trứng đà điểu còn gì, mà chắc chẳng có con đà điểu đần nào có thể đẻ ra quả trứng thần kì bậc này đâu, hắc hắc!

Hắn bắt đầu xoa nắn, bóp nặn kiểm tra trứng thần cực kì thuần thục điêu luyện, đôi bàn mang phong cách cực kì biến thái. Qua gần mười phút “mát xa” nghiên cứu khoa học, hắn bỗng giật mình vì chợt cảm thấy quả trứng dường như nóng lên rất nhiều:

- What? Có phải nó đang nóng dần lên không vậy?

Sau vài giây ngẩn ra vì chút kinh ngạc, hắn lại tiếp tục xoa nắn "kích thích",khám phá quả trứng với nụ cười ngây thơ hệt như tên cái biệt danh của hắn! Bỗng "rắc", mắt hắn hơi trợn lên, trên quả trứng xuất hiện một khe nứt nhỏ, "răng rắc" liên tiếp là những tiếng vỡ nhỏ kèm theo khe nứt càng ngày càng to ra theo eo quả trứng.

Từng dòng ánh sáng trắng từ khe nứt chói lòa tỏa ra theo, sau đó là từng dòng lân tinh lấp lánh tràn ra xung quanh. Theo vết nứt càng lớn lên thì lân tinh càng lan ra sát tay hắn, người hắn tự động hơi lùi lại, đôi tay co rụt quanh thân, sắc mặt chấn động mà nhìn quả trứng.

Vài phút sau, "rắc... cục…", nửa trên quả trứng cuối cùng cũng rụng xuống lăn lông lốc trên mặt bàn. Một quả cầu sáng trắng vụt ra khỏi lòng trứng bay đến lơ lửng ngay trước mặt hắn. Bây giờ thì hắn đơ thật rồi, thất kinh thật rồi, miệng hắn ngáp ngáp như con cá mắc cạn.

Cầu ánh sáng từ từ dịu xuống, còn vùng sáng lân tinh thì vẫn xoay tròn xung quanh bao phủ luôn cả cái đầu hắn, tinh thần hắn bỗng trở lại sau phút ngạc nhiên thất thần trước đó, hắn bắt đầu cố cựa quậy thân thể:

- Á, cháo lưỡi giòn tan? Cái đậu xanh! Cơ thể ta sao thế này? Cái thân thể quần què này không cử động được nữa, lại còn hơi nhũn ra nữa! Help, mẹ kiếp, tiếng cũng không ra khỏi miệng được nữa rồi… á ứ!

Khi mà đôi mắt của hắn vẫn đang như sắp lồi ra, cái miệng thì há ra ngớp không khí, thì hắn không biết rằng vài hạt lân tinh đã nhẹ nhàng chui qua mũi, miệng nhập vào cơ thể hắn!

Cuối cùng, cầu sáng cùng với phân nửa lân tinh chậm rãi hội tụ lại với nhau, chúng từ từ tạo thành hình dáng một cô gái nhỏ nhắn, thon thả. Hai miếng nhỏ nhỏ hình chiếc lá màu xanh gấp chéo, như hai vạt áo lớn che trên hình thể cô gái...

Mọi thứ dần trở lên rõ mồn một trước mắt Dương Dương… khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt hờ hững cùng đôi lông mày thanh thanh, chiếc mũi nhỏ cao quý, đôi bờ môi đỏ hồng hếch lên tinh nghịch như đang mỉm cười... làn da trắng cùng mái tóc ngắn hung hung ngang vai… tất cả… thực sự là… quá xinh đẹp, quá hoàn hảo!

"Ma quỷ, mĩ nữ, thần Trứng chuyển thế, sao Hàn xẻng, em gái Ngọc Trinh,...". Những từ ngữ kì quái chạy qua óc hắn, rồi hắn mê man mà lịm đi, nơi khóe miệng vẫn cố treo dòng nước miếng trắng phau phau dần nhỏ giọt trên đất...

Hình tượng của nữ nhân vật:
3bb3e6eb89d0e43df955f8eab40242d0.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Zyong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/1/17
Bài viết
31
Gạo
0,0
Chương 2: Chàng ngây ngày hôm qua!

Một mùi hương thơm thoang thoảng mà ngòn ngọt, man mát chui vào mũi Dương Dương, giống một loài hoa đấy nhưng hắn chẳng nhớ nổi tên nữa, chúng đang xâm chiếm lấy tâm trí còn mơ hồ trong mê sảng của hắn. Dương Dương cảm thấy lâng lâng, phê phê, rồi lại thấy ngưa ngứa vùng mũi… “Hắt xì xì”… Hắn choàng mở mắt, ngay sát mặt hắn lúc này là một cánh tay nhỏ như đầu bút chì, đang nghịch ngợm chọc chọc vùng mũi của hắn.

- A a a a! – Hắn hét to như để xua đi sự thất kinh.

Đây chẳng phải là một giấc mơ nữa, mà là sự thật, cái sinh vật mà hắn tự đặt cho mật danh “đối tượng T” này đang ngó nghiêng, tò mò trước mặt hắn, đôi mắt hấp háy một cách thích thú như đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới.

Hắn rên lên ôm cổ vì thấy đau, định thần lại thì hóa ra cả đêm qua hắn nằm trên sàn nhà. Hắn vội vàng trấn tĩnh rồi ngồi dậy, kĩ càng đánh giá lại “đối tượng T” xinh đẹp này.

- Này, cô là người à?


- … (ngơ ngác)


Sau một giây, hắn thấy nên tự đấm vào đầu mình vì câu hỏi đần này.


- Ok! Hỏi lại vậy, ừm, cô nói được tiếng con người không? Ví dụ như tiếng Việt hay tiếng Anh chẳng hạn, do you speak English?


- …


- Không à, tôi hiểu rồi… ừm, cô bị câm đúng không?


“Ầm”, sét lại đánh giữa đỉnh đầu hắn, hắn thấy nên tự tát vào miệng vì câu hỏi thiếu i-ot nữa của mình! Hắn lẩm bẩm tự giải thích rằng, có lẽ vì hắn đang hoang mang quá.




Con điện thoại ngu 1202 trên bàn bỗng đổ chuông dồn dập, hắn chợt nhận ra hôm nay là thứ ba, hắn có hai tiết quản trị tài chính. Thở dài, gạt bỏ hết những suy nghĩ vớ vẩn, hắn lóp ngóp mặc quần áo, ăn nhồm nhoàm mấy miếng bánh thừa rồi cắp mông ra khỏi cửa, mặc kệ “đối tượng T” đang kinh ngạc nhìn đồ chơi to lớn của nó chạy đi chạy lại.


Thất thểu như một con zombie đến trước cổng trường, bỗng xuất hiện hai bóng người phi ra từ quán nước ven đường, kẹp hắn vào giữa, một trong hai tên bắt đầu vặn miệng:


- Ê cu, sao trông thất sắc quá vậy? Hôm qua quá sức à? Tí anh dẫn cu ra nhà ăn tẩm bổ cho cu nhóe, thương quá cơ! Không phải à, hay là nhớ chụy nên cả đêm chả ngủ được chứ gì, gớm, mới sáng qua còn gặp nhau cơ mà… hihi!


- Tên lùn, ít miệng đi, bảo sao mày éo có người yêu! – tên dong dỏng, gầy gầy còn lại lên tiếng chế giễu.


- Kệ chụy nhóe, em ghen với chụy à? Dâm Dật đáng yêu!





Thằng đen đen, lùn lùn đang nói liên thiên với cái giọng giả gái này là Trọng Đại, gọi tắt Đại “lùn”, gia cảnh tầm tầm, chả gay nhưng cứ thích giả giọng con gái. Còn thằng dong dỏng, đeo kính giả hùm giả hổ kia là Văn Thắng, nghệ danh Văn “sĩ”, nhà khá giả, tạm gọi là trai nhà giàu cũng được. Gã văn sĩ có khá nhiều gái theo nhưng chả hiểu sao vẫn phòng không, còn gã lùn thì tất nhiên là chung một chuồng FA với Dương Dương.


Tiếp đó, là màn bình loạn hấp dẫn nhất của ba thằng mà lần nào cũng không thể thiếu phát thanh viên Dương Dương, chủ đề tất nhiên là về các nữ sinh viên xinh đẹp đủ màu sắc áo váy đang đi lại trước mặt bọn hắn đây.


- Ây da, cô nàng kia hấp dẫn quá ta, không biết bố mẹ nàng ta nuôi kiểu gì mà lại “tốt gỗ” thế kia! Hắc hắc!


- Hề Hề, cô bé đó phải vào tay anh giai đây thì một bước lên giời, trở thành “tốt gỗ” tốt cả “nước sơn”! Ha ha – tên Văn “sĩ” cuối cùng cũng lộ diện lang sói.





Nếu như mọi lần thì Dương Dương sẽ ngay lập tức phụ họa nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy đau đầu, hắn thầm chửi tại sao hai thằng văn minh lịch sự này không bỗng dưng bị câm ngay lập tức, để cho cuộc đời hắn được cứu rỗi, quốc gia được thái bình thịnh vượng!


Lang thang, tán gẫu mãi thì cũng đi đến phòng 2.103, cứ theo thói quen, ba thằng lại chọn chui vào khu vực bàn thứ hai dãy giữa. Vốn ba tên này lông bông lẻo mép bên ngoài như thế, nhưng đều là những thành phần học hành cẩn thận, chọn chỗ như thế càng dễ tập trung nghe giảng và… vừa dễ quan sát “em ấy”. Đúng, “em ấy” ở đây chính là Thùy Linh – bí thư lớp QTK – 2 của ba tên!


Vừa đặt mông xuống ghế, ba thằng đã dỏng tai nên vì có tiếng giày cao gót quen quen nện khẽ xuống sát mép cửa. Một cô gái với váy liền thân màu xanh, mũi cao thẳng, môi son hồng nhẹ, đôi mắt đen láy linh động, khuôn mặt trái xoan, cánh môi dày nhỏ, môi trên hơi cong cong lên đầy khiêu khích, mép váy chớm tới gối làm tôn lên đôi chân dài khỏe khoắn. Cô gái nhẹ nhàng thả gót nhằm hướng cái bàn ngay phía trước ba tên tội đồ.


Đúng khi bước đến gần bàn thứ nhất thì cô gái đó bỗng dừng lại, mỉm cười, một nụ cười thánh thiện, đôi mắt cô trong veo nhìn thẳng vào… tên Dương Dương hiệu Dâm Dật này! Văn “sĩ” và Đại “lùn” chấn động toàn thân, hai thằng thầm than trong lòng, cái vận may quần què gì đang đến với thằng ngốc này chứ?


Vốn Thùy Linh và ba tên học cùng lớp cơ sở từ lúc mới thành tân sinh viên, nhưng cả bốn chưa bao giờ thực sự nói chuyện với nhau một câu nào. Chưa kể, cô gái này lại là mục tiêu theo dõi, bình luận thời sự không chỉ trong khuôn khổ ba tên biến thái này mà còn mở rộng ra vài chục ổ “bình luận chính trị” khác nữa.


Hai thằng tự động đưa mắt không thể tin được nhìn thằng bé Dương Dương đang ngồi ỳ ra đó, miệng thì cười cười như mếu! Dương Dương cười rên trong lòng, hắn cũng không phải không thèm giải thích, chỉ là hắn quên chưa kể cho hai thằng mắc dịch này biết chuyện mà thôi.


Khoảng một tuần trước, trong khi đang đuổi đánh con chó mất dạy dám ăn vụng cả nồi cá kho của hắn, dù hắn vừa mang ra đầu ngõ cho nó ít cơm thừa với xương cá. Ai ngờ quân trời đánh lại lon ton theo hắn vào nhà để ăn vụng tiếp, rồi thì con chó mất dạy ấy lao ra cái góc ngoặt con con kia.


“Rầm… xoẹt…” tiếng xe máy đổ, Dương Dương bất an chạy đến, thì đã thấy cô nàng đó ngã ra đất, tay xước xát rớm máu, còn con chó vẫn tỉnh như sáo chạy mất dạng. Dương Dương biết lỗi cũng do mình gây ra, hắn vội vàng đỡ cô nàng đó dậy. Hắn nhanh chóng lấy đồ y tế trong nhà ra, khử trùng băng chỗ bị thương lại cho cô gái, mà lạ một chỗ cô bé đó chả có một lời than đau, quá kì dị ít nhất là với Dương Dương.


May mắn là nhà cô nàng đó cũng gần trường, thế nên Dương Dương đưa cô nàng đó về, hai người nói chuyện nhiều lắm nhé, đó là miệng hắn thì liên tục xin lỗi còn cô nàng thì lại liên tục cảm ơn. Chuyện chỉ đơn giản thế thôi, vâng chỉ thế thôi, hắn còn không dám nhắc lại ấy chứ!





Cuối cùng thì hai tiết học cũng trôi qua, thường thì hắn sẽ nghe hiểu luôn trên lớp, nhưng hôm nay đầu óc hắn chẳng tiếp thu được bao nhiêu. Cả lớp từ từ rời đi hết, ba thằng cũng vỗ vai nhau cùng đứng dậy.


Bỗng “rầm”, tia sét đậm màu đen đủi lại giáng thẳng vào đầu hai thanh niên xấu số phải làm nền cho “đại ca” Dương Dương của chúng ta. Cô nàng Bí thư Thùy Linh nhẹ tiến đến trước mặt cả bọn:


- Xin lỗi hai bạn, mình có chuyện muốn hỏi Dương Dương một chút được không?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Zyong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/1/17
Bài viết
31
Gạo
0,0
Chương 3: Trò chuyện cùng người đẹp.

Hành lang buổi trưa khá vắng lặng chỉ còn những tiếng giày nhịp nhịp nhẹ nhàng vang lên, tiếng con chim nhỏ ngốc nghếch nào buổi trưa mà không chịu đi ăn với ngủ vẫn còn chiêm chiếp lảnh lót, ánh nắng thu yếu ớt xiên xiên lên hai bóng người so bước chân song song với nhau…


Thùy Linh nheo nheo đôi mắt cong, khẽ nghiêng đầu nhìn Dương Dương, vài sợi tóc đen hơi rối vương trên làn da trắng của cô gái, cái cằm nhỏ cùng cặp môi hồng hơi nghêng lên:


- Này, Dương! Sắp tới có chương trình chào đón tân sinh viên của khoa quản trị chúng ta, bạn tham gia một tiết mục guitar nhé?


- A…


Hẳn nếu ai nhìn thấy vẻ mặt của cô gái xinh xắn ấy lúc này thì chắc chắn sẽ rơi đi vài nhịp tim, thế nhưng tên Dương Dương lúc này chỉ bất giác giật mình, miệng hơi há ra, hắn còn đang mông lung từ lúc nãy không biết lí do vì sao Bí thư xinh đẹp Thùy Linh lại gọi hắn đi nói chuyện riêng.


Chẳng là hắn có cái tài nho nhỏ là đánh guitar, dây lên dây xuống lung tung, rung lên tí ti cộng với giọng hát trầm trầm, đã được “phát tác” khi hắn trở thành tân sinh viên của mấy năm trước. Giờ thì đã rõ ràng, chỉ là việc của khoa thôi mà, hê hê, hắn cười vang trong đầu! Mà hắn đang lo lắng cái gì cơ chứ.


Ơ, nhưng mà có điều gì hơi sai sai, trước nay chuyện này chỉ có lớp trưởng hỏi thăm hắn mà thôi… Hắn tạm thời gạt bỏ nghi vấn này đi, vội trả lời để che giấu đi sự không tập trung của bản thân:


- Ok, mình đồng ý, dạo này mình cũng không quá bận, nếu có gì mới bạn thông báo cho mình nhé!


Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, trên mu vẫn còn vài vết đỏ mờ mờ, khẽ đan vào nhau một cách vô thức, khuôn mặt vẫn hướng về phía Dương Dương:


- Lịch tập dượt chính thức mình sẽ nhắn tin cho bạn, bạn cho mình số điện thoại được không?


- A! O…ok! Đây là số điện thoại của mình.


Dương Dương giơ giơ màn hình chiếc điện thoại ngu 1202 về phía Linh, cô gái mỉm cười, vừa liếc nhanh hắn một cái thật kín đáo, vừa nhanh tay ấn ấn trên chiếc smartphone vỏ xanh nước biển. Tiếng chuông điện thoại đơn điệu rung vang lên trên tay Dương Dương.


“Ế! Da đầu mình hơi ngứa ngứa rồi, huhu “, hắn thầm khóc than, hình như hắn không còn thấy thanh niên nào trong trường dùng dòng điện thoại ngu như thế này nữa. Dù hắn có tiền làm thêm và tích cóp nhiều năm trước có thể mua một chiếc smartphone bình thường. Nhưng hắn lại chẳng mua, hắn đã luyện da mặt dày vốn đến cả gang tay, sao nay lại mỏng đi một ít thế này.


- Ok! Nếu không có việc gì thì… mình đi trước một tí! – Hắn bỗng muốn vọt đi ngay, tại sao cần vọt đi thì chính hắn cũng chả biết nữa.


- Ơ, mình…, à mình chỉ muốn nói cảm ơn bạn một lần nữa mà thôi! – cô gái hơi ngẩn người vì sự đường đột của hắn, ảnh mắt nàng hơi đổi nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.



- Ừm, OK! Thế nhé!



***


Trời vẫn trong, nắng vẫn chiếu, chim vẫn hát vang trên cành và tên đầu đất của chúng ta lại tung tẩy ra đi một cách nghênh ngang, nhanh chóng hội họp cùng hai tên bạn, hai thằng cười hô hố khi nghe Dương Dương thuật lại ngắn gọn cuộc nói chuyện.


- Thính, tao dám đảm bảo với chúng mày đấy chính là thính! Há há.


- Thính ở nơi đâu cứ bay lung tung, bay lung tung bay lên không trung, thính ở nơi đây chính em đã thả, em đã thả cho bọn FA…


Ba thằng kéo nhau đi ăn, vừa đi vừa hát vừa không ngớt cười to, trong giọng cười không khỏi giấu đi sự biến thái…


Ngồi trong nhà ăn, trên bàn bày mấy món mà cả ba thích ăn nhất, nhưng hắn chả thiết ăn uống gì nữa, trong đầu hắn bây giờ chỉ bùng nhùng toàn những sự việc thấy hôm qua, cả cô gái Thùy Linh hôm nay, điện thoại ngu 1202 chết tiệt, cả con chó ăn vụng mất dạy kia nữa…


Hắn thấy không yên nên quyết đoán bỏ hai thằng bạn mặt nghệt ra ở lại quán ăn để về nhà…


***


Dương Dương lê lết được cái thân hắn về đến nhà trọ, chưa kịp đẩy cửa thì hắn đã nghe thấy trong nhà có tiếng nói cười giống như mấy chương trình chọc cười vớ vẩn trên TV của thanh niên Trấn Thành,Trường Giang.


Hắn giật mình vì nhớ rõ lúc đi mình không hề bật laptop, “bùm” hắn đạp cửa xông vào nhà, trước mắt hắn, căn nhà vẫn bình thường như chưa từng có cuộc chia li. Sau một giây ngẩn người hắn lao về phía bàn laptop, nằm nhoài cả lên bàn phím để kiểm tra.


- Này, tránh ra tên kia! – một giọng nói đanh gọn vang lên sau lưng hắn.


- Ơ, đậu, đứa nào chửi tao đấy! – có lẽ vì đang không được tỉnh táo nên hắn văng lại ngay tức khắc.


Một, hai, ba giây, hắn bỗng thấy có điều gì không đúng ở đây, quay ngoắt lại phía cái ghế đặt ngay phía sau mà hắn hay ngồi tu luyện “nội công”, cả người hắn giật ngửa lên cả bàn, cái miệng giật giật:


- Đù!


Sao cô ta lại biết nói rồi, cô ta không phải là người cơ mà, cô ta không nói được bất cứ cái gì lúc sáng cơ mà, cô ta liên quan gì đến con hàng laptop của mình… hàng loạt nghi vấn, rồi lại lí giải chạy trong não hắn, mọi thứ bày ra trước mắt chỉ khiến cho hắn cảm thấy sụt giảm IQ một cách không nhẹ.


- Tránh ra, tao đang xem mà, che hết màn hình rồi! – lông mày hơi nhíu, “đối tượng T” này lại lên tiếng đánh tan dòng suy nghĩ của hắn.


- Sao cô biết nói, rõ ràng sáng nay lúc tôi hỏi, cô không thể nói được mà? Cô… không phải là người mà!



- Tôi, tôi à? Tôi học, học tất cả mọi thứ trong màn hình kia. – lông mày cô ta giãn ra như hiểu ra điều gì còn ngón tay thì chỉ về phía chiếc laptop sau lưng Dương Dương.


- Học, học cái gì? Tiếng Việt bằng máy tính trong một buổi sáng á? Lạy chúa Giê – su, lạy thánh Ala, thần phật xuống chứng dám, cái học hành kiểu củ cải gì thế này hả ông giời?


Hiểu ra nghi vấn trong những hành động và lời nói bất thường của Dương Dương, cô gái liền trả lời một cách rành mạch:


- Chúng tôi sinh ra ở thế giới Egg, mỗi người chúng tôi đều có thể hiểu được những kiến thức nhất định nhanh gấp hàng trăm lần nếu chúng tôi muốn, chỉ bằng một luồng tinh thần, không giống như con người thế giới Earth này của các ngươi. Nhưng tôi thấy khâm phục những kiến thức và sức sáng mà các ngươi đã tạo ra, chúng quá phi thường, vượt xa thế giới Egg của chúng tôi.


Mọi thứ bỗng trở nên sáng sủa hơn, mọi nghi vấn của Dương Dương được đả thông. Hắn hít dài một hơi an tĩnh tâm trí, đôi mắt hắn dần chăm chú lên sự khác lạ trên người “đối tượng T” vừa thông minh vừa siêu hot này. Bây giờ, cô ta đang mặc một thứ na ná váy màu trắng, nó ôm trọn lấy thân thể có chút lồi một chút lõm, để lộ cả đôi bắp chân trắng thon thả, đủ để làm nước miếng của Dương Dương bắt đầu chảy ra bên khóe miệng.


Nhưng hai cái miếng xanh xanh kì quặc, đan chéo trên người cô ta hôm qua, nay lại chạy ra đằng sau hơi tỏa ra giống đôi cánh mỏng của cô tiên Tinker Bell, đám mây lân tinh ngũ sắc vẫn dập dờn xung quanh, làm nước miếng của Dương Dương lập tức ngừng chảy.


Dương Dương vội quay đi, lén lau nước miếng nơi khóe môi, thấp thỏm giả vờ hỏi:


- Thế giờ cô định thế nào? Cô định trở về kiểu gì? Tôi có thể giúp được gì cho cô?


Hai mươi giây trôi qua trong im lặng.


- Tôi quyết định sẽ ở lại đây…


Mắt hắn mở to, kịch liệt quay đầu lại nhìn chằm chằm hot girl nhỏ bé trên ghế… lần này thì hắn triệt để cảm thấy biết ơn cuộc đời này gấp vài chục lần rồi! Hê hê hê hê.


***


- À quên mất, từ giờ tôi gọi cô là... ừm, Tiên nhé, cho nó hợp mĩ cảnh! - hắn cười ranh mãnh


- Tiên... - đôi mắt nàng Tiên khẽ phức tạp nhìn hắn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Zyong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/1/17
Bài viết
31
Gạo
0,0
Chương 4: Café tưởng phê mà phế không tưởng!

Thứ bảy, người ta thường thường gọi đùa là máu chảy về tim, còn hiện tại với Dương Dương lại là thứ bảy máu xông thẳng lên não rồi ngoằn ngòeo qua cái ống hút xanh đỏ ngu ngốc đang nằm hờ trên miệng hắn rồi cắm xuyên vào cái “lỗ nâu vũ trụ” giữa cốc café bốc khói, mà hắn vừa bặm môi khuấy hết sức lên kia.


Vừa khuấy hắn vừa thầm cầu nguyện cho cái thứ xinh đẹp tí hon đang vắt vẻo nhìn ngó trên miệng cốc café, sẽ bị thứ lực hút thần bí do "lỗ nâu" hắn tạo ra, hút tuột luôn vào rồi sau đó biến mất không tung tích. Người nhà cô ta sẽ không tìm được cô ta nữa, cảnh sát hình sự cũng phải bó “cờ mờ” nó tay, thế giới sẽ được cứu rỗi... miệng hắn nhếch lên phi thường hài lòng về kết quả tưởng tượng đó…


-Này, tôi hỏi anh hơn mười lần rồi đấy, đây là thứ nước gì, nó còn bốc hơi nóng nữa chứ?


-Hừ, còn lâu tôi mới nói, cô tự có khả năng mở máy tính mà tìm hiểu mọi thứ mà cơ mà, lôi ra mà dùng đi chứ?


-Anh đã quên Hiệp nghị chúng ta đã kí rồi à? Con người của thế giới Earth đều không biết giữ lời như vậy sao? Thật đáng thất vọng…


-…


Dương Dương cảm thấy như hút phải hòn đá cuội từ trong cốc café, hòn cuội trôi vào chẹn ngang họng hắn.


Đã ba tuần, kể từ cái ngày cô gái không biết xấu hổ này quyết ở lại nhà Dương Dương, lúc đó hắn đã rên lên như một con sói vì sung sướng. Sau đó hắn đã hí hứng dẫn dụ cô ta phải kí một Hiệp nghị “đơn phương” đưa ra, dù “phương” ở đây chính là cô ta. Hiệp nghị cực kì đơn giản, chỉ có hai điều:


-Một, Dương Dương có thể yêu cầu một điều bất kì đối với “em” Tiên mỗi tháng.

-Hai, ngược lại, em Tiên muốn thông qua giao tiếp với Dương Dương để khám phá thế giới Earth này, sẽ ở “bên cạnh” Dương Dương và nhận được sự giúp đỡ, giải thích tận tình chu đáo từ Dương Dương.


Hắn ngoác cả miệng nhìn ngắm cô nàng Tiên xấu số, óc tưởng tượng thì đang mơ về "ngôi nhà và những đứa trẻ”...


Thế nhưng mơ éo như đời, hắn nhanh chóng nhận ra người "ngoài hành tinh" không phải là một lũ ngốc... như hắn. Chẳng là, ngay vào ngày hôm sau, trong lúc rảnh rỗi hắn đã dùng ngón tay giữa thần kì của mình để cố gắng bắt tay với cô em Tiên ấy, thì hắn chợt cảm thấy “chả cảm thấy gì cả”.


-Lạy chúa, cô ta là người không khí hỡi Thần Phật ạ, cô ta chỉ là cục mỡ ảo treo trước miệng mình mà thôi... huhu! – hắn rên rỉ.


Một cộng một thì lẽ tất nhiên bằng hai và điều khủng khiếp thứ hai đã đến, cô em Tiên cả ngày chỉ bay bay xung quanh Dương Dương để nhìn ngắm mọi thứ và bắt đầu... hỏi. Đỉnh điểm của cuộc “khủng bố” về tinh thần, đó là vào một ngày xấu trời, trong khi Dương Dương đang tĩnh tọa trong nhà vệ sinh để bài trừ chất thải sinh hóa dạng “cục” khỏi cơ thể, thì cô em Tiên tỉnh bơ lơ lửng ở cửa sổ phòng vệ sinh và thắc mắc với Dương Dương về đôi tất xinh xắn hắn đang xỏ trên đôi chân trần lạnh lẽo.


Hắn trừng mắt, rồi rú lên như con lợn bị thọc lét vào “vùng nách”:

- Cút ra khỏi đây ngay, đây không phải chỗ cho cô hỏi?


Rồi hắn vơ đại cuộn giấy bên cạnh để quăng cô em Tiên cho hả nỗi nhục của thằng đàn ông, nhưng hắn không ngờ còn thêm quy luật “hai cộng một” thì chắc chắn sẽ bằng ba...


Cô gái biến mất tăm, còn hắn đã phải rưng rưng hai hàng nước mắt nói lời từ biệt với đôi tất “hàng xịn”, trị giá mười mấy nghìn VND mới mua, để thay thế cho công năng của cuộn giấy vệ sinh đã bay vèo ra ngoài cửa sổ.


Cả một tuần sau cái ngày định mệnh hôm đó, hắn chỉ có thể ôm đầu nguyền rủa cái xã hội "ngoài hành tinh" kém văn minh, hành vi "suy đồi" thiếu quy chuẩn, không phù hợp thuần phong mĩ tục ấy...




***



“Tõm!”, một tiếng động bất ngờ phá tan vẻ trầm ngâm lãng tử của Dương Dương, cảnh tượng kì quái trước mắt Dương Dương làm miệng hắn há to ngang bằng cả cái cốc café uống dở kia. Trên thành cốc café, nơi mà cô nàng Tiên ngồi lúc nãy, giờ đây trống rỗng, còn cô ta đã nhảy “tòm” vào cốc café mất rồi.


“Đậu xanh, cô ta tập bơi hay là tự tử vì mình không thèm nói cho cô ta biết đây là café?”, Dương Dương vội dùng cái ống hút xanh đỏ khều khều cái cốc, mặt vô cùng nghiêm trọng.


Khi mà Dương Dương chỉ vừa mới bắt đầu công tác “tìm kiêm cứu hộ” chưa được năm giây, thì cô nàng Tiên đã trở lại thành cốc café, trên người vẫn cực kì sạch sẽ, vẻ mặt tươi tắn vì thỏa mãn.


- Cô làm cái trò gì thế? – hắn nghi hoặc nhìn cô nàng.

- Ha, không ngờ cái thứ chất lỏng nâu nâu này lại thơm ngon như vậy. Nó là thứ gì vậy?

- Trời ạ, cô nhảy vào đấy chỉ để thưởng thức café thôi hả? Ừ, nó gọi là café đấy. Mà cô cảm nhận được hương vị café thật chứ?


Mắt Dương Dương lóe sáng, khuôn mặt hắn như ẩn như hiện một nụ cười đầy Dâm Dật, hắn đã nghĩ ra một kế hoạch trả thù hoàn hảo…





- Này, anh định ngồi hút nhả cốc café đến bao giờ nữa, hết giờ nghỉ rồi đấy, quay lại làm việc đi!


- Ờ, rồi! – Dương Dương uể oải đứng dậy, chả thèm liếc cô nàng Tiên nữa, hắn cũng chả thèm lo lắng về nàng ta vì tất cả mọi người đều không thể thấy nàng ta, tất nhiên là trừ hắn.


Giọng nói miền Nam pha chút Bắc dịu dàng, dễ lọt tai ấy là của Huyền, cô bé cùng làm với Dương Dương ở quán café “Phê” này. Cô gái hơi tròn tròn, không xinh đẹp nhưng dễ thương này làm Dương Dương vừa quý, vừa khâm phục. Huyền tự thân một mình ra Bắc học đại học, tự kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hàng ngày. Cô bé còn kiếm được một học bổng toàn phần học lên cao học ở một trường đại học nổi tiếng của Mỹ sau khi nhận bằng đại học. Cô bé luôn nói với hắn rằng: “Em đang thực hiện giấc mơ của đời mình”…


Lão chủ của quán café này gầy tong gầy teo, ai nhìn thấy lão cũng bảo lão đang phê “cần”, nên lão quyết tâm đặt tên quán café là “Phê”. Lão chả bao giờ chịu có mặt ở quán lúc ban ngày, nên bổ nhiệm em gái Huyền làm quản lí quán luôn.


Quán café nằm ở khá gần con đường chính đi qua trường đại học của hắn, người đi bộ qua lại nhiều nên gần như lúc nào cũng đông khách. Chưa kể hôm nay là thứ bảy, công việc bận rộn kéo dài đến tận chiều. Khi mà còn cách thời điểm kết thúc ca làm của Dương Dương chỉ gần một tiếng, thì một vị khách không ngờ mà lại đến.


Thùy Linh, cô nàng Bí Thư xinh đẹp sao hôm nay lại đến đây thế này? À, mà hình như đây là quán café cơ mà, có phải nhà của hắn đâu mà hắn quản được chứ, Dương Dương nhanh chóng xua đi ý tưởng điên rồ trong đầu.


- Này, đó là ai mà anh cứ nhìn chằm chằm vậy? – cả cô nàng Tiên lẫn cô bé Huyền đều đồng thanh dò hỏi Dương Dương.

- Biết thì hai người sẽ chết liền. – hắn trả lời tỉnh bơ.





- Ơ, Dương, bạn làm thêm ở đây à? – Thùy Linh ngạc nhiên khi thấy hắn đứng đó.

- Ừ, ha ha, mình làm ở đây lâu rồi, chỉ là bạn không biết thôi! Thế hai bạn khách quý xinh đẹp này dùng gì?

- Đây là Thanh bạn mình bên lớp Tài chính kế toán ấy, bạn thử lựa chọn loại café mà bạn thấy phù hợp nhất với hai đứa mình đi!


Dương Dương đưa nhanh mắt nhìn người bạn kia của Thùy Linh, một cô nàng cao ráo trắng trẻo, không quá xinh xắn nhưng ưa nhìn, quan trọng là cái gì cũng lớn, hắn cười cười vì nghĩ đến cảnh Đại “lùn” với Văn “sĩ” sẽ rú lên thích thú khi thấy cô nàng.


- OK! À nhân tiện mình chỉ cho hai bạn chỗ ngồi đặc biệt này nhé!


Dương Dương hướng dẫn hai cô gái đến chỗ ngồi đặc biệt, rồi rời đi làm café. Chỗ đặc biệt đó không phải chỗ đẹp nhất trong không gian của quán. Nhưng sát đó là một cửa sổ nhỏ có thể mở ra đón nắng gió, chống cằm ngó bên dưới sẽ thấy mấy chiếc xô kẽm nhỏ cũ rỉ sét được đặt chìm một phần dưới mặt đất, phía trên được Dương Dương trồng mấy khóm hoa cẩm chướng đang đua màu khoe sắc.


- Ok! Hai ly đặc biệt của hai bạn đây! Thế nào, quý phái và hoang dã kết hợp, hợp phong thủy phải không? Hê hê.

Hai cô gái nhìn nhau cười cười, làm mặt hắn ngắn tũn lại.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Xin chào, nhân tiện tôi đang mất ngủ nên ghé vào hố nhà bạn để "mở hàng" cho bạn đầu tiên nhất đây. Lần này tôi sẽ nhận xét theo nguyên tắc "khen trước, chê sau", nghĩa là "lên voi trước, xuống chó sau" nhé!
Lên voi: Ý tưởng lạ, giọng văn hài hước (khá hợp với gu đọc của mình), bờ la, bờ la... Ừm, hay đấy. Óc hài hước của người miền Bắc, tôi thích. Tác giả chắc cũng là một người khá "đặc biệt dị thường" mới nghĩ ra được cái ý tưởng truyện không giống ai thế này. Cách viết cũng đặc biệt không giống ai, nhưng thú vị đấy.
Xuống chó: Không có gì để chê cả. Tôi chỉ để ý thấy bạn hay dùng dấu "ba chấm", thật không hiểu nổi, dấu "ba chấm" kia nó có dụng ý gì? Có tác dụng gì không? (Được cái, điểm này cũng giống tôi nhưng là giống khi tôi viết mấy sờ ta tớt hoặc khi nhắn tin tán gẫu với bạn bè thôi. Chứ trong viết văn, truyện như thế này tôi rất hạn chế sử dụng dấu "ba chấm" nếu như nó không có tác dụng gì.) Nếu bạn xác định viết để chơi, được thôi. Vậy nó sẽ không phải là một tác phẩm văn học và tôi sẽ không soi mói bạn ở mấy từ ngữ hơi hơi "đặc biệt khác thường" và những dấu "ba chấm" kia nữa. À, hình như bạn còn có mấy lỗi kiểu như quên viết hoa đầu câu, quên dấu chấm cuối câu, và sau dấu gạch ngang phải cách nữa bạn ạ. Những lỗi nhỏ nhặt về trình bày đó chắc chắn tôi không phải là đứa rảnh rỗi để ngồi giúp bạn soi ra rồi, tôi thích nhận xét về tổng thể. Và tôi là người "khó tính" chứ không phải là người "kĩ tính". Bạn có thể tự mò mẫm rà soát để sửa lại cho phù hợp với quy định của nhà "Gác".
Xin hết ý kiến ạ. Cuối cùng, chúc truyện của bạn đắt khách, chúc bạn sớm hoàn thành truyện. Chào tạm biệt, quyết thắng...!
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Thực ra mình nghĩ ý tưởng cũng không phải quá dị thường. Truyện này làm mình nghĩ tới một truyện tranh của Nhật cũng khá nổi trước kia về một anh chàng có cô bạn gái nhỏ bằng bàn tay (hình như mọc ra từ bàn tay thì phải). Cũng làm mình nghĩ tới Tinker Bell trong Peter Pan.
 

Zyong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/1/17
Bài viết
31
Gạo
0,0
Xin chào, nhân tiện tôi đang mất ngủ nên ghé vào hố nhà bạn để "mở hàng" cho bạn đầu tiên nhất đây. Lần này tôi sẽ nhận xét theo nguyên tắc "khen trước, chê sau", nghĩa là "lên voi trước, xuống chó sau" nhé!
Lên voi: Ý tưởng lạ, giọng văn hài hước (khá hợp với gu đọc của mình), bờ la, bờ la... Ừm, hay đấy. Óc hài hước của người miền Bắc, tôi thích. Tác giả chắc cũng là một người khá "đặc biệt dị thường" mới nghĩ ra được cái ý tưởng truyện không giống ai thế này. Cách viết cũng đặc biệt không giống ai, nhưng thú vị đấy.
Xuống chó: Không có gì để chê cả. Tôi chỉ để ý thấy bạn hay dùng dấu "ba chấm", thật không hiểu nổi, dấu "ba chấm" kia nó có dụng ý gì? Có tác dụng gì không? (Được cái, điểm này cũng giống tôi nhưng là giống khi tôi viết mấy sờ ta tớt hoặc khi nhắn tin tán gẫu với bạn bè thôi. Chứ trong viết văn, truyện như thế này tôi rất hạn chế sử dụng dấu "ba chấm" nếu như nó không có tác dụng gì.) Nếu bạn xác định viết để chơi, được thôi. Vậy nó sẽ không phải là một tác phẩm văn học và tôi sẽ không soi mói bạn ở mấy từ ngữ hơi hơi "đặc biệt khác thường" và những dấu "ba chấm" kia nữa. À, hình như bạn còn có mấy lỗi kiểu như quên viết hoa đầu câu, quên dấu chấm cuối câu, và sau dấu gạch ngang phải cách nữa bạn ạ. Những lỗi nhỏ nhặt về trình bày đó chắc chắn tôi không phải là đứa rảnh rỗi để ngồi giúp bạn soi ra rồi, tôi thích nhận xét về tổng thể. Và tôi là người "khó tính" chứ không phải là người "kĩ tính". Bạn có thể tự mò mẫm rà soát để sửa lại cho phù hợp với quy định của nhà "Gác".
Xin hết ý kiến ạ. Cuối cùng, chúc truyện của bạn đắt khách, chúc bạn sớm hoàn thành truyện. Chào tạm biệt, quyết thắng...!
Konichiwa, kimochi... vì bạn là người đầu tiên trả lời cái chuyện "xến xẩm" này của mình, nên mình sẽ rep lại dài tương tự!
Ý tưởng của mình chẳng lạ lắm đâu, có cả đống bộ phim hay chuyện gì đó có kết cấu giống vậy, chỉ là mình ném vào, để sau đó nói ra những cảm nhận riêng của mình thôi, truyện đầu tay mà.
Tất nhiên mình là người đặc biệt và dị thường, trên thế giới này hỏi có ai giống nhau đâu haha.
Mình chỉ thích tả và kể, như trải lòng ấy, ghét thoại, thoại như lừa nhau ấy, tác dụng ít.
Nhân tiện, người đặc biệt mình đang có một tác phẩm tuyệt vời nhất từ trước đến nay, nếu có thể thì tương lai sẽ sánh ngang với cả "Pháo đài số" hay "Giải mã mê cung" gì đó, đọc thì cực hại não nhé, chẳng may sau này mình có nổi tiếng quá, thì bạn cứ khoe là từng chung mâm trên này với mình là được. haha
... Dấu ba chấm ấy hả, biết nói thế nào nhỉ, mỗi lần mình gõ dấu ba chấm là mình cảm thấy còn thiếu những thứ gì đó cần thêm vào chỗ đó, nhưng thêm vào thì chả còn là tác phẩm cho mọi người đọc nữa. Hay như mình suy nghĩ vội rằng có nên chèn thêm ý tưởng gì vào đây hay không, nên mình lại đút ba chấm vào.
Chính tả ư, mình còn ước sao có cái máy nghe lời mình nói rồi ghi luôn ra chuyện. Lúc nào trong đầu cũng ý tưởng phun trào mà chẳng viết nổi, lười gõ máy tính! Thế thôi nhỉ!
 

Zyong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/1/17
Bài viết
31
Gạo
0,0
Thực ra mình nghĩ ý tưởng cũng không phải quá dị thường. Truyện này làm mình nghĩ tới một truyện tranh của Nhật cũng khá nổi trước kia về một anh chàng có cô bạn gái nhỏ bằng bàn tay (hình như mọc ra từ bàn tay thì phải). Cũng làm mình nghĩ tới Tinker Bell trong Peter Pan.
Bạn là người thứ hai nhé! hehe
Ý tưởng thì nhiều lắm, ví dụ như cái phim quần què gì tên là "Vì sao đưa tao tới" hay gì đó giống vậy. Mình bỗng dưng nghĩ ra rồi thì dựa theo cốt của mình để phóng tác ra cho khác người là được.
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Konichiwa, kimochi... vì bạn là người đầu tiên trả lời cái chuyện "xến xẩm" này của mình, nên mình sẽ rep lại dài tương tự!
Ý tưởng của mình chẳng lạ lắm đâu, có cả đống bộ phim hay chuyện gì đó có kết cấu giống vậy, chỉ là mình ném vào, để sau đó nói ra những cảm nhận riêng của mình thôi, truyện đầu tay mà.
Tất nhiên mình là người đặc biệt và dị thường, trên thế giới này hỏi có ai giống nhau đâu haha.
Mình chỉ thích tả và kể, như trải lòng ấy, ghét thoại, thoại như lừa nhau ấy, tác dụng ít.
Nhân tiện, người đặc biệt mình đang có một tác phẩm tuyệt vời nhất từ trước đến nay, nếu có thể thì tương lai sẽ sánh ngang với cả "Pháo đài số" hay "Giải mã mê cung" gì đó, đọc thì cực hại não nhé, chẳng may sau này mình có nổi tiếng quá, thì bạn cứ khoe là từng chung mâm trên này với mình là được. haha
... Dấu ba chấm ấy hả, biết nói thế nào nhỉ, mỗi lần mình gõ dấu ba chấm là mình cảm thấy còn thiếu những thứ gì đó cần thêm vào chỗ đó, nhưng thêm vào thì chả còn là tác phẩm cho mọi người đọc nữa. Hay như mình suy nghĩ vội rằng có nên chèn thêm ý tưởng gì vào đây hay không, nên mình lại đút ba chấm vào.
Chính tả ư, mình còn ước sao có cái máy nghe lời mình nói rồi ghi luôn ra chuyện. Lúc nào trong đầu cũng ý tưởng phun trào mà chẳng viết nổi, lười gõ máy tính! Thế thôi nhỉ!
Ờ, về ý tưởng truyện đúng là không lạ lắm. Nhưng ít ra cũng gọi là có chút khác biệt với đa số.
Tôi nói điều dị thường ở truyện này là "từ ngữ" bạn dùng trong truyện quá ư là "siêu đẳng" và tôi không thể thích ứng nổi. Tôi chỉ muốn nói rằng, nó không phải là ngôn ngữ văn chương, nên nếu bạn có muốn sử dụng thì cũng nên hạn chế hoặc cho nó vào trong dấu ngoặc kép. Ví dụ: Éo, quần què, chụy, bờ la, bờ la... Ôi, chúng là những từ ngữ quái quỷ gì vậy? Hành tinh nào sử dụng nó vậy? Thứ lỗi cho tôi, vì tôi là một người không chạy theo kịp thời đại.
Dù sao, truyện là của bạn, bạn cứ viết đi. Đừng quá gây phản cảm cho người đọc là được. Cố gắng!
Cuối cùng, tôi đợi ngày bạn trở nên nổi tiếng. Chỉ là đừng để tôi phải đợi quá lâu... Hê hê!
 
Bên trên