Nàng Trứng vs. chàng Cứng - Cập nhật - Zyong

Zyong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/1/17
Bài viết
31
Gạo
0,0
Ờ, về ý tưởng truyện đúng là không lạ lắm. Nhưng ít ra cũng gọi là có chút khác biệt với đa số.
Tôi nói điều dị thường ở truyện này là "từ ngữ" bạn dùng trong truyện quá ư là "siêu đẳng" và tôi không thể thích ứng nổi. Tôi chỉ muốn nói rằng, nó không phải là ngôn ngữ văn chương, nên nếu bạn có muốn sử dụng thì cũng nên hạn chế hoặc cho nó vào trong dấu ngoặc kép. Ví dụ: Éo, quần què, chụy, bờ la, bờ la... Ôi, chúng là những từ ngữ quái quỷ gì vậy? Hành tinh nào sử dụng nó vậy? Thứ lỗi cho tôi, vì tôi là một người không chạy theo kịp thời đại.
Dù sao, truyện là của bạn, bạn cứ viết đi. Đừng quá gây phản cảm cho người đọc là được. Cố gắng!
Cuối cùng, tôi đợi ngày bạn trở nên nổi tiếng. Chỉ là đừng để tôi phải đợi quá lâu... Hê hê!
Haha, tất nhiên đây là những từ ngữ trong văn nói hằng ngày mà, truyện này của mình như đã nói, đó là trải lòng, là đưa những thứ trong cuộc sống của mình vào trong trang truyện. Để nếu ai có sở thích giống vậy sẽ thấy được có chút gì giống mình trong đó, vì vậy mình không ngại dùng, dù biết là không được.
Còn tất nhiên truyện thứ hai của mình sẽ chẳng còn hài hước nữa, câu văn chỉn chủ hơn, thậm chí u ám. Thế nên phải tranh thủ phóng bút nốt ở truyện này. hehe
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Haha, tất nhiên đây là những từ ngữ trong văn nói hằng ngày mà, truyện này của mình như đã nói, đó là trải lòng, là đưa những thứ trong cuộc sống của mình vào trong trang truyện. Để nếu ai có sở thích giống vậy sẽ thấy được có chút gì giống mình trong đó, vì vậy mình không ngại dùng, dù biết là không được.
Còn tất nhiên truyện thứ hai của mình sẽ chẳng còn hài hước nữa, câu văn chỉn chủ hơn, thậm chí u ám. Thế nên phải tranh thủ phóng bút nốt ở truyện này. hehe
Ờ, chúc bạn thành công và tìm được người có cùng sở thích với mình.
Hi vọng bạn là người có đam mê với viết lách và kiên nhẫn đến cùng. Chỉ vậy thôi, thân ái chào quyết thắng! Không cần tiễn khách đâu! Hì.
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Chào bạn, mình chưa đọc truyện của bạn nhưng nhìn tiêu đề thôi thì mình ghé qua góp ý một câu là bạn sai ngay từ tiêu đề. Thứ nhất là viết hoa tùm lum, nếu Trứng và Cứng là tên riêng cần viết hoa thì chữ "chàng" không cần viết hoa. Thứ hai, "vs" là gì vậy? versus/ với/ vệ sinh/ võ sĩ...? (Nếu dùng với nghĩa versus thì bạn thiếu dấu chấm - "vs.") Theo quy định thì không được viết tắt, dùng ngôn ngữ @ nên dù nghĩa bạn định dùng là gì thì cũng không đúng. Mình nghĩ khi nộp bài duyệt quyền tác giả bạn đã phải nắm rõ quy định này rồi chứ nhỉ?
Ý kiến mình có nhiêu đó thôi, chúc hố của bạn đông khách.
 

Đạp Nguyệt Lưu Hương

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/16
Bài viết
404
Gạo
0,0
Mặt trời ở thế giới chúng ta hình tròn, mặt trời của thế giới bạn lại hình trứng! Người ta nói hình tròn là đường cong hoàn hảo nhất, nhưng đối với hắn méo đến mức hình trứng mới là đường cong hoàn mĩ nhất!

Mặt Trời là hình cầu, không phải hình tròn. Hình tròn là cách nhìn vào một không gian hai chiều. Còn chúng ta đang sống trong thế giới có ít nhất là ba chiều. Hình trứng là hình elip hoặc cũng có thể gọi là hình bầu dục.
 

Zyong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/1/17
Bài viết
31
Gạo
0,0
Mặt Trời là hình cầu, không phải hình tròn. Hình tròn là cách nhìn vào một không gian hai chiều. Còn chúng ta đang sống trong thế giới có ít nhất là ba chiều. Hình trứng là hình elip hoặc cũng có thể gọi là hình bầu dục.
Rất cảm ơn bạn vì góp ý. Cái này thực ra là cả một câu chuyện đấy bạn ạ. Khi mà hai nhân vật chính nằm dài trên bãi biển thì nàng mới hỏi chàng:
- Sao mặt trời của thế giới bạn lại hình tròn? Ở thế giới mình nó hình trứng cơ. - Vừa nói vừa lấy ngón tay vẽ lên cát.
Mình giải thích có hợp lý không?
 

Zyong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/1/17
Bài viết
31
Gạo
0,0
Còn chương này đã viết đăng nốt lên, chả giữ làm gì nữa. Hê hê.
Chương 5: Bóng đá luôn cần phụ nữ.

Dương Dương ngây ngẩn đứng ở quầy, hắn đang bị đả kích nặng nề về tác phẩm hoa lá đầy hoang dã mà quý phái của hắn. Bên cạnh hắn, cô bé Huyền và cô nàng Tiên vừa ngó mặt hắn vừa lúng búng che miệng không dám cười to.

Dương Dương đang định giơ tay bợp gáy hai đứa con gái hư đốn này, thì từ ngoài cửa hai thằng bạn thân tung tẩy đẩy cửa đi vào. Ngay lập tức, Dương Dương quên luôn việc bị đả kích, hắn hớn hở đánh động hai thằng bạn:

- Sao, đến sớm thế, thích uống gì à?


- Uống nữa thì no chết, mày sắp hết ca chưa, đừng bảo mày quên nay đội lớp mình có trận đấu với bọn lớp Tài chính ấy. Không hạ bọn to mồm ấy là tao không chịu được. – Đại “lùn” mau miệng lên tiếng.



- A, quên thế nào được, đi theo đại ca nào, đại ca dẫn các chú đi chơi! Hê hê. – Dương Dương sáng bừng mắt.


Hắn tủm tỉm chỉ hai thằng bạn đến chỗ khá gần bàn của Thùy Linh và cô bạn gái:


- Đợi tao ở đó đi hai thằng ếch. Tao tan ca giờ đây.


Đúng như hắn dự đoán, chỉ vài giây, hai bàn đã nhận ra nhau, hai thằng lóm ngóp sang chào hỏi, nhìn khá vui vẻ.


Tan ca làm, vừa bước ra khỏi khu nhân viên, Dương Dương đã liếc thấy sự hơi bất thường ở chỗ bàn bốn người kia đang nói chuyện. Hắn bước nhanh đến, vừa cười gật đầu với hai cô gái, vừa đánh mắt với Văn “sĩ” ra ý hỏi có chuyện gì xảy ra.


Tên Văn “sĩ” cười dâm, đánh mắt sang cái mặt đang đần thối của tên lùn. Dương Dương phá lên cười trong óc, tên Đại “lùn” thường ngày mồm mép còn hơn cả tép nhảy này, hắn từng tuyên bố “không bao giờ biết ngại ngùng trước con gái, kể cả gái đẹp”, từ trước đến nay thì hoàn toàn đúng là sự thật.


Chỉ là, giờ đây thằng cu đang ngồi gần như im lặng, còn miệng cười mỉm hoàn hảo nhất theo phong cách lơ đãng của hắn, may mà thằng cu còn giữ đươc cái mặt đần không đổi sắc.


Dương Dương điều chỉnh dung nhan, hắn cố tỏ ra bí hiểm, nhìn hai cô gái:


- Các bạn biết tin gì chưa, chiều hôm nay có một sự kiện cực đặc biệt đấy?


- Chuyện gì vậy? – hai cô gái nghi ngờ nhìn Dương Dương.


- Ha ha, hôm nay sẽ có trận cầu siêu kinh điển, giữa lớp Quản trị kinh doanh chúng ta và lớp Tài chính kế toán của bạn Thanh đây. Hai bạn có rảnh không, đi cổ vũ cho chúng mình đi – Dương Dương tủm tỉm nhìn Đại “lùn” đang mở to đôi mắt.

Hai cô gái khẽ thảo luận với nhau.

- Ok, chúng mình không bận gì cả. Thế đi bây giờ luôn à?


- Ừ, đi luôn thôi. À quên, hai ly café này sẽ do bạn Đại đây trả cho hai bạn, vì người có ý định mời hai bạn đi xem đá bóng chính là nó!


***


Trong phòng, cả đội đang ngồi thay đồ, vừa nhìn vừa lẩm bẩm chửi hai thằng đang cười như ngộ kia. Hai thằng đang cười này là Dương Dương và Văn “sĩ”, còn thằng nữa đang ngoác miệng ra vừa chửi vừa cười ngây ngô chính là Đại “lùn”. Tên này đang bị phê cần, hắn khoe là đã thấy con tim của hắn “gõ cửa” gọi hắn rồi!


Ba thằng Dương Dương chính là bộ ba “phần tử” của đội bóng lớp QTK – 2, Văn “sĩ” đội trưởng kiêm trung phong, Dương Dương – trung vệ, còn Đại “lùn” – thủ môn.


Cả đội họp nhanh chiến thuật ở rìa sân, tên Đại “lùn” như bị tiêm thuốc tăng trưởng hormon sinh dục, cứ nằng nặc đòi lên đá trung phong để thể hiện “tài năng ghi bàn thiên bẩm mới bộc phát”. Cuối cùng, sau một trận đấm đá toàn lực của cả đội thì hắn mới an ổn lại con người, còn chiến thuật thì vẫn như trận đấu trước.


***


Nàng tiên vẫn lượn vòng theo bên cạnh Dương Dương từ lúc hắn đi ra khỏi quán café, nhưng thật kì lạ, đến tận bây giờ cô nàng mới chịu mở miệng:


- Các anh chuẩn bị làm gì thế? Chạy loăng quăng như lũ ngốc vậy.


- Đá bóng, như kiểu mấy thằng bọn tôi tranh nhau quả bóng kìa kìa. Này, đừng có nghịch vào, chốc nữa trận đấu bắt đầu thì nhớ cách xa xa tôi ra một tí, nhớ đấy. – Dương Dương kín đáo che miệng nói thầm với nàng.


Nàng Tiên bé nhỏ đang muốn nghịch cái vật hình tròn lạ lẫm ấy, thì mặt buồn rười rượi, lầm lũi bay lên cao phía trên.


***


Sự xuất hiện của hai cô xinh đẹp bên đường pitch, làm các chàng trai của cả hai đội tru lên như sói đói. Đôi mắt tên nào tên nấy đỏ rực chan chứa sức chiến đấu cao nhất, thầm quyết tâm không thể hiện được bản thân với các cô gái thì không chịu thay ra ngoài.


Đúng như những gì Dương Dương mường tượng, hai đội quyết liệt tranh chấp bóng như chết đói nhìn thấy bánh bao ngay từ đầu trận. Tên Đại “lùn” đứng ở cầu môn không chịu an phận, luôn miệng hò hét thúc dục các anh em ở tuyến trên.


Không cần đợi lâu, Văn “sĩ” đã mở tỉ số sau pha sút phạt hàng rào kĩ thuật. Bất ngờ nhất là màn hét cổ vũ của người đẹp Thùy Linh, cô gái liên tục khoa chân múa tay vẻ rất thích thú. Màn nhảy cẫng lên chạy vào sân định ăn mừng cùng toàn đội Dương Dương sau pha ghi bàn, làm tất cả cầu thủ hai đội cũng như khán giả rớt cả tròng mắt, làm quên luôn cả việc ăn mừng.

***

Hiệp hai đầy sóng gió bắt đầu bằng một tình huống “đấm bóng” đầy tính hí kịch của Dương Dương.


Chẳng là, trong một pha bóng, khi tiền đạo đội bạn dẫn bóng đến khu vực trước khung thành, tên này vung chân sút bóng khá căng, Dương Dương theo thói quen lao vào truy cản như bình thường. Khi mà trái bóng sắp đập thẳng vào người hắn, thì một bóng trắng nhỏ từ đâu vụt qua hắn, bay thẳng đến trái bóng như muốn đón đỡ. Dương Dương chỉ kịp chửi một câu, rồi giơ nắm tay ra đấm trái bóng bay đi.


Cả sân chết lặng, Dương Dương cũng thấy ngu cả người, còn cô nàng Tiên thì ngơ ngác. Đội hắn bị dính phạt đền mười một mét, Dương Dương chả biết làm gì hơn là luôn miệng xin lỗi cả đội.


Đại “lùn” hớn hở như chính đội nhà được quả phạt đền chứ không phải bị phạt nữa, vì hắn đã chờ giây phút thể hiện tài năng này lâu lắm rồi. Rất may, tên này đã không phụ lòng cả đội với pha cản phá xuất thần, hắn teo toét giơ nắm tay về phía hai cô gái như khoe công.


Cuối cùng thì trận đấu kết thúc với tỉ số 1 – 0, cả bọn vui vẻ rời sân, tiến về chỗ hai cô gái đang đứng chờ, vừa đi Đại “lùn” vừa luôn miệng phét lác về tài năng thiên bẩm của hắn, hắn còn mạnh mồm tuyên bố “hắn mà chơi thủ môn thì chấp cả Ronaldo vào đây”.


Hai cô gái nhiệt tình chia vui cùng bọn hắn, càng châm mồi lửa cho tên thủ môn bắt đầu phát tác sự “khiêm tốn” vốn có của hắn.Thùy Linh thỉnh thoảng nhìn hắn mỉm cười, làm hắn chỉ biết im lặng cười trừ, có lẽ cô gái này đã nhận định hắn chỉ là kẻ ba hoa với màn thể hiện kém cỏi mất rồi.


Dương Dương cười cười từ chối về cùng bốn người kia, chẳng phải vì hắn buồn đâu! Tên này liệu biết buồn hình dạng như thế nào, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn “kế hoạch trả thủ” hắn nghĩ ra từ buổi trưa.


Chỉ còn lại Thùy Linh với ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, rồi cô cùng ba người kia rời đi!

Chương 4 << Chương 5 >> Chương 6.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Zyong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/1/17
Bài viết
31
Gạo
0,0
Chương 6: “Trả thù” không hoàn hảo.

Vỉa hè nhỏ hẹp chất đầy xe máy lấn chiếm, tiếng còi xe inh ỏi phát ra từ mấy cái xe máy chết tiệt, bụi mù mịt bay loạn trong gió… Dưới hàng cây dài, Dương Dương đang len lỏi qua rừng xe máy để loạn, mồ hôi bắt đầu lấm tấm đầy áo của hắn.

Chiều, còn chút ánh nắng xuyên qua tán cây rụng lá muộn, chúng nhảy nhót trên vai Dương Dương, cùng nàng Tiên đang im lặng lẽo đẽo sau lưng hắn. Cô nàng hình như đã biết mình phạm lỗi lầm gì đó rất nghiêm trọng nên không dám bay đến trước mặt Dương Dương như mọi khi. Khuôn mặt nghiêm nghị của Dương Dương lúc này không thèm liếc quanh đến một cái, nhưng thực ra nó đang che giấu tiếng cười to sảng khoái trong thâm tâm đen tối của hắn.

Hai người cứ kẻ đi trước người bay sau như thế, chả biết lúc nào Dương Dương đã đứng giữa chợ. Hắn đi loanh quanh, ngắm nhìn mấy con cá còn đang cố ngấp ngoái bơi trong cái bồn nước đùng đục. Bên cạnh hắn, bà bán tôm cứ cầm mấy con tôm đã đổi màu giơ giơ trước mặt, nài nỉ hắn hốt nốt hộ bà ta mấy con tôm cuối với cái giá siêu hấp dẫn. Hắn cũng vờ nhìn nhìn rồi chép miệng đánh giá như bà nội trợ thực thụ, thực ra hắn biết tỏng mấy còn tôm ranh này là hàng thừa từ ban trưa.

Cô nàng Tiên giờ đã quên mất luôn cái lỗi lầm to đùng vừa gây ra mấy chục phút trước, nàng ta bắt đầu lượn quanh hắn luôn miệng hỏi hắn đây là con gì, cây xanh xanh kia để làm gì, khoe với hắn quả này ở chỗ nàng cũng có. Dương Dương vẫn mặt lạnh tanh chả thèm trả lời, hắn chuẩn bị bắt đầu kế hoạch ngay bây giờ.

***

Về đến nhà, hắn đáp luôn mấy thứ trong túi xuống sàn nhà bếp. Sau nửa tiếng lượn lờ ngoài chợ, hắn tự tin vênh váo ra mặt, vì đã xách về được hẳn chục quả trứng tròn ngon, mấy quả cà chua siêu tươi rói, mấy cọng hành xanh hơn cả tàu lá chuối ở quê hắn.

Dương Dương nói với cô nàng Tiên rằng, hôm nay sẽ chiêu đãi cô những món ăn nổi tiếng nhất và ngon nhất thế giới Earth này do hắn tự tay chế biến.

Sau một hồi lách cách chặt chặt băm băm cực hoành tráng, 7h tối, kiệt tác của hắn đã hoàn thành. Dương Dương lạnh lùng bày ra bàn ba món cực kì hoa mĩ, tươi ngon, đó là kết tinh tính nghệ thuật của tất cả các đầu bếp trên thế giới. Hai quả trứng luộc rưới chút mắm “cánh buồm đỏ” có cắm hai chiếc đũa bên trên đầy tiện dụng, đĩa trứng chưng cà chua vàng ruộm thơm lừng mùi hành xanh, bát canh trứng với những sợi trứng trắng mỏng manh lạc trôi dưới làn khói mê hồn.

- Tuyệt vời! Anh là siêu đầu bếp ở thế giới Earth này à? – Cô nàng Tiên ôm lấy cằm nhảy cẫng trên bàn, reo lên tán thưởng với Dương Dương.

Dương Dương chẳng thèm nói nhiều, hắn chỉ khẽ lắc mái tóc ngắn ngủn đầy lãng tử, lông mày nhướn lên:

- Cô cứ thử đi rồi biết!

Cô nàng chẳng nói thêm lời thừa, lập tức nhảy vào bát nước canh trứng, mười giây sau, cô nàng đã xuất hiện lại trên bàn:

- Oa, anh đỉnh quá, thơm lừng, ngon ngọt lại còn ấm áp nữa!

Dương Dương ngậm hờ chiếc đũa bên môi, đôi mắt lơ đãng trong màn khói canh:

- Còn mấy thứ kia cô thử kiểu gì?

- Có chứ! – Cô nàng vừa reo lên thì một đám bụi lân tinh dần lớn lên từ mấy hạt lân tinh lác đác lúc trước, đám bụi bao phủ lấy quả trứng luộc và nửa đĩa trứng chưng cà chua.


- Ôi, ngon quá, mấy thứ này là gì vậy? Thứ có hình giống mặt trời của chúng tôi sao lại bùi bùi mằn mặn như vậy, còn cả thứ kia nữa mềm mềm, thơm thơm! – Cô nàng khẽ mơ màng.


Dương Dương vẫn chỉ cười cười bí ẩn, hắn từ từ lôi từ dưới gầm bàn ra một chai bia Hà Nội và hai cái cốc (đoạn này không nhịn được chém), nhẹ nhàng giật nắp ra một cách chuyên nghiệp. Hắn rót đầy cả hai cốc, rồi đẩy một cốc về phía cô nàng.


- Thử đi, món ngon trên đời đấy! Nếu có thể, nhờ có nó cô sẽ trở về được cả thời tuổi thơ đấy! – Hắn cười khoái chí trong lòng.


Cô nàng Tiên không chút nghi ngờ con người nguy hiểm trước mắt, nàng vui vẻ nhảy luôn vào cốc bia không chút do dự.


Khi nàng Tiên vừa nằm lọt trong cốc thì tên Dương Dương bật dậy khỏi ghế, hai tay hắn giơ cao như vừa giành cúp C1, hắn cực kì mong ngóng phản ứng của nàng ta.


Ba mươi giây trôi qua, bốn mươi giây trôi qua, một phút… Dương Dương bắt đầu thấy có chút không yên.


Hai phút trôi qua, hắn thấy hơi hơi không đúng với nàng ta rồi.


Hai phút rưỡi, hắn vội dáo dác nhìn quanh tìm kiếm, rồi chui xuống cả gầm bàn để tìm, thì hắn nghe bịch một tiếng phía trên, vội trồi lên mặt bàn.


Trước mặt Dương Dương là một cô nàng bé nhỏ với khuôn mặt đỏ lựng như trái táo, nàng ta đang nghiêng ngả ôm lấy cốc bia, miệng thì thở hổn hển như hết hơi.


Dương Dương há to miệng đang định phá lên cười, nhưng nụ cười chưa kịp phụt ra thì đã trôi xuống họng.


Cô nàng Tiên chợt rũ người xuống, đôi tay bé nhỏ của nàng ôm nấy khuôn mặt hồng xinh đẹp, nàng bắt đầu khóc, từ rấm rức rồi thành nức nở, cuối cùng là khóc òa như một đứa trẻ.


Dương Dương không hiểu, hắn từ lo lắng rồi chuyển sang hơi sợ, hắn dù bát nháo nhưng không muốn làm hại ai cái gì cả. Dương Dương nhăn trán, hắn đang nghĩ nên làm cái gì vào lúc này.


Khẽ đưa cái mặt tròn đến trước nàng Tiên đang khóc một khoảng ngắn, Dương Dương nhẹ đưa ngón tay út ra, hắn khẽ “chạm” vào đôi tay của cô nàng.


Nàng Tiên như bỗng cảm nhận được ngón tay của Dương Dương.


- Hức… Tại sao chỉ có… mình anh là… tốt với tôi thôi… tôi không có ai là bạn cả… chẳng ai chịu chơi với tôi… bố mẹ cũng không… thương tôi… Hức!


Dương Dương giật mình, chợt có gì đó nhói lên trong lòng, hắn muốn tự đấm vào đầu mình ngay lập tức vài cái thật đau.


- … Ừm, tôi sẽ làm bạn của cô!


Cô nàng nghe vậy, liền ngẩng khuôn mặt tèm lem nước, đôi mắt thất thần nhìn Dương Dương, rồi nàng nằm vật ra bàn.


Dương Dương vội bật dậy, suýt chút nữa làm đổ cả bàn. Nghĩ một chút hắn bỗng bình tĩnh lại, có lẽ cô nàng đã say và khóc mệt quá mà thiếp đi rồi. Hắn ngồi trở lại ghế, khuôn mặt trầm ngâm, hắn khẽ vươn tay lấy cốc bia đưa lên miệng, đôi mắt nhìn chăm chú cô nàng Tiên đang nằm sõng soài mê man.


Dương Dương cứ ngồi như thế cho đến lúc uống hết cả thêm chai bia dưới gầm bàn.


Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ vịn bàn đứng dậy. Dương Dương nhìn quanh quất, hắn chẳng biết là nên tìm cái gì nữa.


Dương Dương đi về phía bàn học, hắn nhặt hai cái bút xóa và tìm được cái khăn mặt mới tinh còn chưa chịu dùng ở đó. Hắn khẽ trở lại bên bàn ăn, nhẹ nhàng đặt hai chiếc bút xóa ở hai bên người cô nàng, còn cái khăn mặt thì phủ lên người nàng ta, trùm lên cả hai cái bút.


Dương Dương đứng ngẩn người, rồi lại lọ mọ chui xuống bếp, hắn lóp ngóp vác lên cái lồng bàn, rồi ngần ngừ úp nốt lên!
Chương 5 << Chương 6 >> Chương 7.
 

Zyong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/1/17
Bài viết
31
Gạo
0,0
Chương 7: Mặt dày số một.

10 giờ tối, Dương Dương đang nằm ườn ra trên giường, nhưng đôi mắt hắn vẫn thỉnh thoảng liếc về phía chiếc bàn ăn, nơi chềnh ềnh chiếc lồng bàn màu đỏ.

“Rè… rè”, chiếc điện thoại “ngu” của Dương Dương báo có tin nhắn, hắn uể oải cầm điện thoại đưa lên trước mặt. Đôi mắt hắn trở nên méo mó vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy thứ trên màn hình đơn màu.

“What the fun?”, “Bạn chó?”, ngẩn người mãi hắn mới nhớ ra, đó là số điện thoại của Bí thư Thùy Linh. Còn lí do vì sao tên danh bạ lại là “chó”, thì chính hắn cũng chẳng hiểu tại sao lúc viết tên danh bạ, hắn cứ nghĩ mãi về con chó mất dạy đầu ngõ.

- Hây, còn thức không đấy?


- Ai đấy, mình ngủ rồi, đây là tin nhắn tự động nhé!?



- ... ?! Bạn bị đơ vì chuyện đá bóng hôm hay à?


- Ha ha, ừ mình bị đơ rồi, mình cứ nằm nghĩ mãi, tại sao hôm nay mình lại chơi lợi hại như vậy, hỏi có ai dám dùng tay đấm bóng để giúp thủ môn thể hiện tài năng như mình. Chẳng phải các bạn vẫn hú hét ầm ầm bên ngoài còn gì!



- ?! Bạn giỏi thật đấy ?!


- Bạn chỉ đươc cái khen đúng, thôi vào chuyện chính, có chuyện gì mà lại nhắn tin muộn thế?



- À, mình muốn báo cho bạn biết là thứ bảy tới, sẽ duyệt các tiết mục của chương trình đón tân sinh viên sắp tới.





***

Tiếng chuông báo thức từ điện thoại kêu ầm ĩ, làm Dương Dương bừng tỉnh từ trong mộng đẹp. Hắn uể oải ngồi dậy, rồi mò mẫm trong áo ra chiếc điện thoại. Dương Dương ngẩn người, chẳng hiểu hôm qua ngủ quên kiểu gì mà điện thoại chui cả vào trong người.


Sau khi chui ra từ phòng vệ sinh, Dương Dương chợt hơi ngứa ngứa vùng mắt, hắn cảm thấy hình như có sợi lông mi rơi vào mắt mất rồi. Lật đật chạy đến trước cái gương nho nhỏ treo trên tường, hắn bắt đầu bành mí mắt phải ra để nhòm tìm dị vật trong mắt. Sau lưng Dương Dương, cô nàng nhỏ với vẻ mặt nghi hoặc, đang chăm chú nhìn vào lưng tên to lớn đang làm hành động kì dị này.


- Này! – Cô nàng lên tiếng.

- Gì? – Hắn ừ hữ cho qua chuyện.

- Hôm qua, ý tôi là tối hôm qua ấy,sau bữa ăn thì tôi đã làm cái gì thế?

- Cô chẳng làm gì cả, ăn với ngủ thôi. – Hắn tỉnh bơ trả lời với khuôn mặt vặn vẹo.

- Thực sự chỉ ăn với ngủ thôi? Thế cái khăn mặt của anh trên người tôi là gì, cả cái thứ màu đỏ kì lạ úp lên chỗ tôi nằm kia nữa? – Cô nàng cắn răng khó hiểu hỏi.

- À, hôm qua cô bảo cô thích… làm nhà ngủ cho tiện, nên tôi kiếm chăn mền với làm cái nhà tạm cho cô đó. Có gì lạ à?

- Á – Hắn rú lên đau đớn.

Tiếng rúc rích của cô nàng đang cười ngặt nghẽo sau lưng, làm hắn chọc trượt vào mắt đau điếng. Chỉ là Dương Dương vừa nói chuyện vừa dùng hai ngón tay bành cả hai mắt ra, để kiểm tra xem độ giống nhau của hai con ngươi.

- Trời phạt, trời phạt nhầm người tốt rồi… - Dương Dương nhăn nhó lẩm bẩm trong miệng.

***

Trong sân trường đại học buổi sớm, những tà áo váy thướt tha, vài đôi chân thon thả thả dáng, những khuôn mặt tươi trẻ tràn ngập trước mắt ba tên bại hoại. Nhưng hôm nay, cả ba tên đang im lặng một cách cực kì bất thường.


Từ lúc ba thằng gặp nhau ở cổng trường, thì mặt tên “lùn” đã ngắn hơn cái bơm rồi, thằng này đang bị ngây ngất trong “tình yêu đầu đời”. Chiều hôm qua, sau khi rời sân bóng, với sự trợ giúp siêu đắc lực của Văn “sĩ”, tên “lùn” đã xin được số điện thoại của đối tượng. Và chỉ một cuộc nói chuyện không quá dài đêm qua với đối tượng đã khiến thằng bé bị đơ từ lúc đó đến giờ.


Thằng này vừa nảy ra ý định sang lớp của cô gái tên Thanh, để ngồi “thính giảng” tăng thêm lượng kiến thức về kế toán. Buộc hai thằng Dương Dương và Văn “sĩ” phải đứng hai bên, kéo xềnh xệch thằng bé đi đến lớp học của bọn nó như cai ngục dẫn tù ra pháp trường.


Buổi sáng nay là hai tiết môn “Quản trị marketing”, không chỉ quan trọng bởi đây là học phần bắt buộc mà còn vì ông thầy “Ma” cực khó tính đứng lớp môn này. Ông “Ma” này còn có thói quen điểm danh cực kì kĩ càng đầu mỗi tiết học, nếu đến muộn thì cứ xác định dần đi là vừa, tổng kết tư cách cuối kì thì chỉ với vài buổi vắng, cũng có thể giúp chúng nó gặp lại ông thầy vào kì sau.


Vất vả lôi được thằng “điên tình” đến lớp, hai thằng thở phào vì cũng đúng lúc ông thầy vừa vào lớp. Hơi thở vừa ra đến miệng hai thằng thì lập tức bị cả hai nuốt trở lại trong bụng ngay lập tức. Cả ba trố mắt nhìn cái phòng học mọi hôm rộng rãi, hôm nay kín như nêm cối, chúng đã quên mất một điều tối kị, đây là học phần bắt buộc của ngành.

Khuôn mặt càng trở nên khó coi hơn, khi ông thầy “Ma” ho nhẹ, đánh tiếng yêu cầu ba thằng nhanh chóng ngồi vào chỗ trống. Mà như chúng ta đã biết, chỗ trống duy nhất ở đây chính là nơi bàn đầu, có cô gái Thùy Linh và cô bạn đang ngồi nhìn chằm chằm cả ba tên.


Ba thằng lại tiếp diễn màn lôi kéo nhau đến bên cạnh bàn đầu, Dương Dương mặt dày tươi cười:


- Hai bạn cho chúng mình ngồi ké chỗ này một tí nhé!?


Hai cô gái khẽ nhìn nhau cười tủm tỉm:


- Các bạn cứ tự nhiên ngồi đi, chỗ trống mà!

Sau khi đẩy đùn nhau mãi, thì thằng bé Dương Dương bị nhét vào trong trước, sát với chỗ của Linh, hai thằng còn lại ngồi phía ngoài. Bàn dãy giữa cho bốn người ngồi mà bây giò lại ngồi năm, thành ra hơi bị chật chội, và người thấy bức bối nhất chính là hắn.

Mùi hương thơm là lạ, nhẹ nhàng chui vào cánh mũi của Dương Dương, làm đầu óc của hắn lúc này trở nên thanh tỉnh. Cả người Dương Dương trở nên nhạy cảm bất thường, hắn cảm thấy làn da cánh tay lộ ra dưới cái áo ngắn tay, đang chạm vào một thứ cực kì mềm mại, êm ái. Tất nhiên đây là một lớp vải mềm, chứ không phải là “cái đó”, đầu óc hắn không đen tối đến mức tưởng tượng biến thái như thế.

Dương Dương khẽ liếc nhìn sang cô nàng bên cạnh, hôm nay nàng ta mang một chiếc áo sơ mi trắng cổ đức có viền đen, trông nàng cực kì thanh nhã, dịu dàng. Dương Dương bỗng hít thở nhẹ một hơi, hắn thấy bản thân bình tĩnh đến lạ kì, cảm giác như ngồi ở chỗ quen thuộc lại đến với hắn một cách thật khó hiểu.

Hai tiết học chậm rãi trôi qua, do chỗ ngồi khá hẹp, nên rất nhiều lần trong quá trình viết bài, Dương Dương không cẩn thận đụng mạnh vào vai và tay của cô gái, nhưng tât cả đều diễn ra trong im lặng.

- Ừm, xin lỗi vì đã đụng mấy lần vào vai bạn nhé! – Dương Dương mặt dày cười cười quay sang xin lỗi ngay khi tiết học kết thúc.

Cô nàng ngạc nhiên quay sang nhìn tên ngơ này, cô đã coi như không nhớ mà không nhắc với hắn, thế mà hắn lại còn lôi ra xin lỗi việc này được.

- Ơ, không có gì đâu, chỗ chật mà bạn!

Tên ngơ tiếp tục cười hì hì như không có chuyện gì, còn bên cạnh hắn, tên Văn “sĩ” thở dài ngao ngán khi nghe cuộc nói chuyện bất đắc dĩ.
 
Bên trên