Chap 4
“Con rất thích bạn ấy, bạn ấy rất hiền, hay xếp gọn đồ chơi cùng con. Còn dọn sách vở cho con mỗi khi con làm xong bài tập. Còn tự pha nước dâu rất ngon nữa. Bạn ấy rất thích học bài với con, con dạy bạn ấy viết chữ nữa đó.” Bé con nở nụ cười rồi chạy đến đợi ba Kỷ ôm bé vào lòng.
“Ba ơi, ba bảo bác sĩ chữa khỏi bệnh cho bạn ấy nhé. Con muốn bạn ấy đi học chung với con, con thích bạn ấy lắm.” Bé Giai Bối nhìn ba Kỷ nũng nịu, bạn Lạc Lạc của bé thật tốt mà.
“Được rồi. Ba đảm bảo Lạc Lạc sẽ khoẻ lại và được đi học cùng con.” Khoé môi ba Kỷ hiện lên ý cười, anh không nghĩ bé con lại xin mình giúp bé Khả Lạc.
“Phu nhân, lão gia đây là...?” Giản gia Quan trẻ tuổi cầm tờ ngân phiếu, bên trong là tám con số không và ba chữ số đầu, tay cô run run.
“Khả Ninh, đây là tiền bồi bổ sức khoẻ cho con bé, tiền viện phí cùng bác sĩ đã được mời từ nước ngoài về, có thể tiến hành phẫu thuật ngay tuần sau. Tiền, cứ cầm lấy, Bối Bối rất thích Khả Lạc. Hãy nói với con bé, phẫu thuật xong hai đứa sẽ cùng đi học với nhau.” Kỷ phu nhân dịu dàng nhìn quản gia của mình. Từ ngày về làm dâu nhà họ Kỷ, quản gia Quan trẻ trung và nguyên tắc đã giúp đỡ cô (Kỷ phu nhân) rất nhiều.
“Lão gia, phu nhân, thật cảm ơn, thật cảm ơn.” Quan Khả Ninh quỳ xuống vừa cúi đầu vừa khóc nói, cô không nghĩ rằng ông bà chủ lại mời cả bác sĩ giỏi từ nước ngoài, lại cho cô nhiều tiền như vậy. Bé con được cứu rồi, Khả Lạc yêu của mình đã được cứu rồi.
Trước ngày phẫu thuật, Giai Bối vào viện thăm bạn Khả Lạc. Thấy Khả Lạc đầu đội một chiếc nón len màu xám mà tự tay Bối Bối tặng bạn, tâm tình bé càng vui hơn.
“Lạc Lạc, bạn phải hứa với mình, khi nào khỏi bệnh sẽ đến trường cùng mình nhé.” Giai Bối ngồi trước mặt Khả Lạc nghiêm túc nói.
“Được. Mình hứa.” Khả Lạc yếu ớt cười. Sức khoẻ của bé yếu lắm rồi, các bác sĩ nói nếu bé không phẫu thuật sớm thì chắc chắn không cứu được nữa.
Chỉ cần một câu thôi, Giai Bối và Khả Lạc không hề biết rằng sau này lời hứa của cả hai đều thành hiện thực. Hơn nữa, một bước cũng không rời.
Hôm nay là thi hết kì, coi như hết môn này cô cũng sẽ bye bye luôn cái trường này. Bốn năm trôi qua không ngắn cũng không dài, đã có rất nhiều chuyện xảy ra mà Giai Bối cũng không muốn nhớ tới nữa.
“Lạc Lạc, tối nay đi bar không?” Giai Bối cùng Lạc Lạc đang ngồi trong KFC, nhai miếng gà giòn dụm vào bụng, Giai Bối thấy khá hơn nhiều.
“Ừ, lâu lắm rồi chưa đi, không biết nó có gì thay đổi không?” Khả Lạc uống một ngụm pépi nói tiếp: “Hình như đã đổi chủ thì phải.”
“Con rất thích bạn ấy, bạn ấy rất hiền, hay xếp gọn đồ chơi cùng con. Còn dọn sách vở cho con mỗi khi con làm xong bài tập. Còn tự pha nước dâu rất ngon nữa. Bạn ấy rất thích học bài với con, con dạy bạn ấy viết chữ nữa đó.” Bé con nở nụ cười rồi chạy đến đợi ba Kỷ ôm bé vào lòng.
“Ba ơi, ba bảo bác sĩ chữa khỏi bệnh cho bạn ấy nhé. Con muốn bạn ấy đi học chung với con, con thích bạn ấy lắm.” Bé Giai Bối nhìn ba Kỷ nũng nịu, bạn Lạc Lạc của bé thật tốt mà.
“Được rồi. Ba đảm bảo Lạc Lạc sẽ khoẻ lại và được đi học cùng con.” Khoé môi ba Kỷ hiện lên ý cười, anh không nghĩ bé con lại xin mình giúp bé Khả Lạc.
“Phu nhân, lão gia đây là...?” Giản gia Quan trẻ tuổi cầm tờ ngân phiếu, bên trong là tám con số không và ba chữ số đầu, tay cô run run.
“Khả Ninh, đây là tiền bồi bổ sức khoẻ cho con bé, tiền viện phí cùng bác sĩ đã được mời từ nước ngoài về, có thể tiến hành phẫu thuật ngay tuần sau. Tiền, cứ cầm lấy, Bối Bối rất thích Khả Lạc. Hãy nói với con bé, phẫu thuật xong hai đứa sẽ cùng đi học với nhau.” Kỷ phu nhân dịu dàng nhìn quản gia của mình. Từ ngày về làm dâu nhà họ Kỷ, quản gia Quan trẻ trung và nguyên tắc đã giúp đỡ cô (Kỷ phu nhân) rất nhiều.
“Lão gia, phu nhân, thật cảm ơn, thật cảm ơn.” Quan Khả Ninh quỳ xuống vừa cúi đầu vừa khóc nói, cô không nghĩ rằng ông bà chủ lại mời cả bác sĩ giỏi từ nước ngoài, lại cho cô nhiều tiền như vậy. Bé con được cứu rồi, Khả Lạc yêu của mình đã được cứu rồi.
Trước ngày phẫu thuật, Giai Bối vào viện thăm bạn Khả Lạc. Thấy Khả Lạc đầu đội một chiếc nón len màu xám mà tự tay Bối Bối tặng bạn, tâm tình bé càng vui hơn.
“Lạc Lạc, bạn phải hứa với mình, khi nào khỏi bệnh sẽ đến trường cùng mình nhé.” Giai Bối ngồi trước mặt Khả Lạc nghiêm túc nói.
“Được. Mình hứa.” Khả Lạc yếu ớt cười. Sức khoẻ của bé yếu lắm rồi, các bác sĩ nói nếu bé không phẫu thuật sớm thì chắc chắn không cứu được nữa.
Chỉ cần một câu thôi, Giai Bối và Khả Lạc không hề biết rằng sau này lời hứa của cả hai đều thành hiện thực. Hơn nữa, một bước cũng không rời.
Hôm nay là thi hết kì, coi như hết môn này cô cũng sẽ bye bye luôn cái trường này. Bốn năm trôi qua không ngắn cũng không dài, đã có rất nhiều chuyện xảy ra mà Giai Bối cũng không muốn nhớ tới nữa.
“Lạc Lạc, tối nay đi bar không?” Giai Bối cùng Lạc Lạc đang ngồi trong KFC, nhai miếng gà giòn dụm vào bụng, Giai Bối thấy khá hơn nhiều.
“Ừ, lâu lắm rồi chưa đi, không biết nó có gì thay đổi không?” Khả Lạc uống một ngụm pépi nói tiếp: “Hình như đã đổi chủ thì phải.”