Nếu ngày đó chúng ta không gặp nhau - Cập nhật - Nguyễn Ngọc Băng

Tham gia
14/4/21
Bài viết
13
Gạo
0,0
Tên truyện: NẾU NGÀY ĐÓ CHÚNG TA KHÔNG GẶP NHAU
Tác giả: Nguyễn Ngọc Băng
Tình trạng sáng tác: Cập nhật
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 1 chương/tuần
Thể loại: Ngôn tình
Độ dài: 10 chương (khoảng 5.000 từ)
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo về nội dung: Không
GIỚI THIỆU
Giới thiệu nhân vật

+ Kim Tử Minh (nam chính): 22 tuổi, hiện đang là con trai cưng của một tổng tài và là một vận động viên trẻ tuổi, tính cách thất thường, khá điển trai nên được nhiều người quan tâm là chuyện bình thường
+Phạm Băng (nữ chính): 20 tuổi, hiện đang nắm chức vụ tổng tài của công ty mẹ cô (top 2), tính khí lạnh lùng, thích yên tĩnh nên luôn tránh xa đám đông.

Giới thiệu về câu truyện
Mọi thứ đều sẽ có một lối đi riêng và tất cả trong chúng ta đều sẽ bỏ lỡ một thứ gì đó để lại một sự nuối tiếc trong quá khứ. Thứ đó có thể là những kỉ niệm về tình cảm mà chúng ta trải qua của tuổi mới lớn. Có thể là một người bạn thân bỗng dưng biến mất trong thầm lặng mà không một lời từ biệt. Với riêng tôi thì việc tôi dại dột đi tin vào cái tình cảm bồng bột của chính mình là tình yêu để rồi...
Lưu ý
Thật ra thì mình chỉ muốn nói rằng lịch sáng tác có thể sẽ thay đổi tùy theo thời gian rảnh của bản thân mình, có thể một tuần mình sẽ ra cỡ 2 đến 3 chương nhưng có tuần mình bận thì chỉ có thể ra 1 chương thôi. Mong các bạn thông cảm. À hứa luôn với mọi người là tuần nào cũng có chương mới nhé nên đừng lo, mình làm ăn uy tính lắm nên cứ tin tưởng ở mình nha!
Thật ra truyện của mình ít hơn truyện của mọi người trong gác sách nha! Một chương của mình chỉ nhỏ nhắn xinh xinh ở mức độ từ 2.000 từ đổ xuống thôi nên khi đọc sẽ cảm thấy hơi hụt hẫng xíu nhưng mong các bạn sẽ thông cảm nha bữa nào mình rãnh sẽ đăng dài hơn! Giờ thì vào truyện thôi!

MỤC LỤC
Chương 1 --- Chương 2 --- Chương 3 --- Chương 4 --- Chương 5 --- Chương 6 --- Chương 7 --- Chương 8 --- Chương 9 --- Chương 10
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
14/4/21
Bài viết
13
Gạo
0,0
CHƯƠNG 1: CUỘC GẶP GỠ THOÁNG QUA

Một ngày xuân ấm áp là thời điểm thích hợp để những cành đào nở hoa sau một giấc ngủ đông dài đằng đẵng và cũng là thời điểm cô bắt gặp một người cho cô cảm giác rất đặc biệt. Cô không hiểu cái cảm giác đó gọi là gì nhưng cứ như cô đã quen anh từ rất lâu về trước. Cái con người này tuy tính tình trông có vẻ thất thường nhưng lại có phần khá đáng yêu. Cái mặt có hai cái má phúng phính do không chấp nhận điều gì đó làm cho người đối diện như muốn tan chảy. Nhưng cái nơi anh đặt chân đến là nơi chen chúc đông người qua lại, còn nơi cô muốn đến là một nơi yên tĩnh chỉ có cô nên họ nhanh chóng đi lướt qua nhau mà chẳng hề liếc nhìn đến đối phương một cái. Cô không như những cô gái khác, không yểu đuối, không thục nữ, cô lạnh lùng và sắc bén, cô nhạy cảm với từng sự thay đổi nhỏ. Những gì mà người xung quanh cô chỉ nhìn thấy cái khí chất đáng sợ ấy, sự lạnh lùng đến rợn người. Nhưng họ nào biết được cô cũng chỉ là một nạn nhân trong hàng vạn người thiếu đi tình cảm của cha, vắng sự yêu thương của mẹ chỉ vì vụ tai nạn mười năm trước, một vụ tai nạn thảm khốc đã đưa họ trở về với cõi thiên bồng. Còn người mẹ của cô hiện tại chỉ là một người tốt bụng đã nhận và nuôi dưỡng cô tới tận bây giờ. Cái tập đoàn của cô bề ngoài tuy có rộng lớn nhưng cô không được dựa vào càng không được ỷ lại vì cô biết nếu một khi cô đã dựa dẫm vào và chỗ dựa đột dưng biến mất thì cú ngã đó sẽ rất đau. Còn anh, anh là một cậu ấm của tập đoàn họ Kim đứng thứ ba trên thế giới, những thứ anh muốn chỉ cần anh nói thì thứ đó sẽ thuộc về mình. Anh không thích làm một tổng tài vì thế đã chọn làm vận động viên mặc cho ba mẹ ngăn cản quyết định đó. Có lẽ cuộc gặp mặt thoáng qua hôm nay là một khởi đầu mới cho tương lai của cả hai người.​


"Chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua
Ta lại đi cho đó là cuộc gặp gỡ đinh mệnh."
...................................................................................................

Mình viết chương này khá ngắn vì đang trong kì ôn thi nên mong mọi người thông cảm tuần sau sẽ bù cho mọi người. Và nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý kiến nha! Cảm ơn mọi người nhiều!
Chương sau.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
14/4/21
Bài viết
13
Gạo
0,0
CHƯƠNG 2: NGƯỜI ĐẶC BIỆT

Cô ngồi dưới một gốc đào cổ, cây đào ấy tuy không nổi bật nhưng lại mang cho người ta một cảm giác tĩnh lặng đến yên bình, một sự ấm áp lan tỏa đến cả đối phương. Cô ngồi đấy và rồi nước mắt chảy dài chẳng hiểu vì sao, đưa bàn tay nhỏ hồng hào lên bâu trời cao vút kia cứ như muốn nắm lấy một thứ gì đấy.

- Ba mẹ ở trên ấy có nhớ Băng nhi không? Còn Băng nhi thì rất rất nhớ hai người, con biết con bây giờ không thể không thể nào ôm người được nữa, không thể bên cạnh hai người thêm được, và con cũng biết hai người sẽ chẳng thể nào trở về bên con như ngày xưa nhưng người thấy không con đã trưởng thành rồi nên đừng lo cho con nữa nhé. Con yêu hai người nhiều lắm. _ Cô nói và nở một nụ cười gượng nhưng nước mắt nó cứ chảy dài và rồi từ từ rơi xuống mặt đất.

Cô nhìn lên bầu trời với một ánh mắt xa xăm vô định, chẳng để ý đến xung quanh đã có một người con trai đang đứng ngắm nhìn cô. Anh mê mẩn với vẻ đẹp đó, khuôn mặt sắc sảo, thanh tao cùng với những giọng nước mắt đang lăn dài trên má đã quá đủ làm cho đối phương lưu luyến, xót thương cô. Một cơn gió nhẹ làm cô bất giác quay sang một bên thì chạm vào mắt anh, người con trai đặc biệt khi nãy. Hai người cứ thế nhìn nhau sau một hồi lâu anh bước đến ngồi cạnh cô, anh đưa tay lau đi nhưng giọt nước mắt đó và đưa cô một cây kẹo.
- Em tên gì thế? À mà em có sao không? _ Anh nở một nụ cười thật tươi và nói.

- Tôi không sao. Anh không cần quan tâm. _ Cô lạnh lùng đáp trả lại lời nói đó.

- Em biết không trước khi anh trở thành một vận động viên anh đã phải mong muốn một thứ, mong muốn điều mà em có thể làm được rất nhiều lần. Em có biết là gì không? _ Anh vẫn giữ nụ cười, nghiêng đầu một chút và hỏi.

Cô không có ý định sẽ trả lời câu hỏi đó nhưng khi thấy nụ cười đó không hiểu sao tim cô lại đập lệch một nhịp nên cô đã lắc đầu mình thay cho câu trả lời của bản thân.

- Là một viên kẹo đó. Gia đình anh từ nhỏ đã không cho anh ăn kẹo vì họ nói những cây kẹo này không tốt cho răng nhưng anh vẫn cứ ăn vì nó làm anh vui nên anh nghĩ em cũng sẽ vui khi ăn nó. _ Anh vừa nói vừa xoa đầu cô một cách ôn nhu.

Hành động khi nãy của anh làm cô bất giác bật cười vì nó quá đỗi dễ thương. Sau đó cả hai người đã giới thiệu bản thân mình cho đối phương, nói chuyện cười đùa như những người bạn lâu ngày. Thời gian dần trôi qua và ngập trong những tiếng nói, cười đùa của cả hai người. Những nụ cười vô ưu vô lo của cả hai thật đáng quý, họ khắc sâu tên đối phương vào trong lòng một cách vô định cứ như là thứ rất đỗi quan trọng.

Tối hôm đó, cô nằm dài trên chiếc giường của mình, ôm lấy con gấu bông nhỏ đầu giường và nói:

- Có thể là do mình quá đa nghi rồi chăng nhưng tại sao vẫn có cảm giác rất thân với người đó ta?

Nói xong cô ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
"Tim lỡ lệch một nhịp
Lại yêu người một đời."​

...................................................................................
Chuyên mục của tác giả đây. Mình đã hứa là tuần sau sẽ bù nhưng nay có thời gian rảnh nên làm luôn. Nếu có sai sót các cậu góp ý kiến cho mình với nha! Yêu các cậu!
Chương trước.
Chương sau.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
14/4/21
Bài viết
13
Gạo
0,0
CHƯƠNG 3: KHÔNG THỂ NHỚ ĐẾN NGƯỜI
Sáng hôm sau, cô cầm một đóa hoa hồng trắng trên tay và tự mình lái xe đến công ty. Vừa bước xuống xe nhân viên đều sắp thành hàng uy nghiêm cúi đầu đứng chờ cô. Khuôn mặt cô vẫn không biến sắc mà cứ giữ một tâm trạng bình tĩnh đến vô tình phải làm cho đối phương phải lạnh sống lưng, đổ mồ hôi hột. Cô bước đến chỗ thang máy không nhanh không chậm di chuyển lên phía văn phòng cô. Khi xác định là cô đã đi mọi người không ai bảo ai quay trở lại với công việc của mình một cách chăm chỉ vì họ biết chỉ cần một sơ xuất nhỏ cũng sẽ bị đuổi ra khỏi công ty. Nói tới đây thì cũng phải nhắc đến công ty của cô không cho phép có sơ xuất trong công việc, có thể hoàn thành công việc đó không hoàn hảo nhưng phải để nó hoàn toàn không sảy ra sơ xuất. Còn cô vừa bước lên phòng đã để bó hoa ở cạnh bàn nước rồi quay lại bàn làm việc. Trong văn phòng của cô thì chẳng thấy thư kí đâu mà chỉ thấy đống tài liệu ngập đầu. Cô ngồi xuống từ từ xử lí chúng lâu lâu lại xoa nhè nhẹ hai vầng thái dương một cách mệt mỏi nhưng bỗng dừng lại tại một bản tuyển nhân sự mới thì ra đó là anh, Kim Tử Minh. Cô gọi cho bên tuyển nhân sự hỏi:

- Các em tìm giúp chị về thông tin của cái hồ sơ của một người tên là Kim Tử Minh.

- À vâng. Nhưng thông tin chị cần chính xác chỉ là hồ sơ của anh ta thôi ạ? _ Cô nhân viên hỏi lại nghe giọng lại có phần hơi lúng túng.

- Chị cần cả lý do người này đến công ty mình.

- Thế là chị chưa biết ạ?

- Biết gì? Nếu biết thì chị hỏi em làm gì cho mệt lòng thế.

- Công ty cha anh ta gửi hồ sơ qua bên công ty mình nói là do có tình hữu nghị giữa hai công ty nên muốn qua công ty để lấy kinh nghiệm thực tập.

Cô cảm thấy khó hiểu vì theo như cô hiểu biết được thì anh ta là một người không quan tâm đến tiền tài danh vọng. "Một người không thèm quan tâm đến cái chức tổng tài cao cao tại thương trên cao thì tại sao lại đến công ty mình thực tập làm gì?" cô suy nghĩ một hồi lâu, không quan tâm đến người đầu dây bên kia thấy cô im lặng lại lo lắng cho cô đến mức nào.

- Chị Băng. _ Một tiếng hét kéo cô ra khỏi những mớ suy nghĩ rắc rối kia.

- Cứ tuyển bình thường như những người khác nếu anh ta thông qua cứ để anh ta làm thư kí của chị thế thôi.

Nói xong cô tắt máy , tinh thần cô cảm thấy tốt hơn hẳn và bất giác nói một câu:

- Nước đi của bàn cờ đáp trả thật thú vị.

- Trời ạ con gái ta tại sao lại cười như vậy chứ? Nhìn mà ta còn lạnh sống lưng thay cho nhân viên đấy. _ Giọng nói rất đỗi dí dỏm của một người làm cô giật mình mà quay lưng lại, không ai khác chính là mẹ nuôi của cô.

- Sao mẹ đến lại không báo với con một tiếng vậy?

- Bây giờ gặp mẹ mày cũng cần phải sắp xếp lịch trình à?

- Không phải mà. Con chỉ muốn đến đón mẹ thôi! _ Vừa nói cô vừa lay lay cánh tay mẹ mình.

- Thôi được rồi đừng làm nũng nữa mẹ mày quen bộ mặt lạnh lúc mày xử lí đống công việc kia rồi. À mà dạo này xử lý nhiều công việc lắm đúng không? Mẹ nghe bảo có một số người đang muốn phá công ty ta hả?

- Vâng! Con cũng chẳng biết chúng muốn gì nhưng chúng sẽ không được thấy nắng mai trong vài ngày tiếp theo của cuộc đời đâu mẹ.

- Làm gì thì làm nhưng đừng ác quá nha con! Mẹ không muốn nghĩ đến cái cảnh tay con trắng không muốn cứ muốn đi nhuộm máu đỏ.

- Mẹ không cần lo đâu con sẽ ổn thôi.

- Ừ sao cũng được! Mà hôm nay là giỗ của ba mẹ con đó, con chỉ định đem hoa tới thôi hả?

- Con tính đi mua ít trái cây, chắc xíu nữa sẽ ghé qua siêu thị mua còn rượu với đồ ăn con dặn dì Ly làm rồi nên mẹ không cần lo.

- Ta biết sẽ chưa mua nên ta đem hết để ở dưới xe rồi xíu con chỉ cần cầm bó hoa này đi thôi. Ta còn có một thắc mắc là mày chắc rảnh lắm nhỉ còn đống tài liệu kia để chưng cho ngầu thôi phải không con?

- Mẹ nhắc con mới nhớ con còn rất nhiều tài liệu cần phải kí trong hôm nay. Tiêu thật rồi. _ Cô hốt hoảng nói.

- Phụt… Ha ha. Thì ra con gái ta cũng có lúc bất lực như thế này. Thôi để ta rời đi để lại không gian tĩnh lặng cho con làm việc

Sau khi bà đi thì khuôn mặt cô lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng thường thấy. Cô vừa ngồi lên bàn làm việc thì tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi. _ Cô nói.

Một nhân viên nam bước vào với ly cà phê đen trên tay và nói với cô là mẹ cô bảo làm mang lên cho cô. Cô có chút nghi hoặc vì trước giờ mẹ cô rất kỹ càng, chỉ mang cà phê lên bằng tận tay bà chứ không nhờ người khác.

- Cứ để đó đi. Lát nữa tôi sẽ uống. _ Cô cất tiếng lạnh lùng.

- Nhưng… _ Anh ta ấp úng nói không thành câu.

- Tôi bảo để đó đi hay anh muốn cãi lệnh hả? _ Cô quát lớn làm anh ta mặt mày tái mét không chút sắc vội vã chạy ra ngoài.

Cầm ly cà phê trên tay nhìn sơ qua phần nước, cô cười một cách khó hiểu.

- Anh ta vẫn như thế phái người ám sát nhưng vẫn sử dụng thói quen đó. Một ly cà phê đen nóng không đá không đường. _ Miệng cô vừa nói hết câu ánh mắt cô lại như đang muốn nói thêm một điều gì đó.

Nói rồi cô quay lại với đống tài liệu mà làm việc mặc kệ ly cà phê kia đang dần nguội lạnh. Khi cô xong việc thì cũng đã trưa rồi, ly cà phê kia cũng nguội từ thuở nào, cô lạnh lùng kêu người dọn ly cà phê đi sau đó lái xe ra nhà hàng ăn trưa. Lúc đang ăn thì lại gặp một cậu bé nhỏ, cậu bé đó hỏi cô:

- Chị gì đó xinh đẹp ơi! Chị gì đó ơi! Em hỏi chị một câu được không ạ?

- Em cứ hỏi đi. _ Cô cười ôn nhu hơi cuối người xuống nói chuyện với cậu bé.

- Chị đẹp lắm luôn. Vậy chị có phải là thần tiên không ạ?

- Sao em lại hỏi thế?

- Tại vì em thấy các thần tiên trên trời rất đẹp và nhìn rất cuốn hút. Nhìn chị cũng rất giống như vậy. _ Nói đến đây cậu bé nở một nụ cười rất đáng yêu cứ thế mà đợi câu trả lời của cô.

- Thế thì em sẽ buồn đó tại vì chị không phải thần tiên gì hết chị chỉ là một người bình thường thôi. _ Cô trả lời cậu bé nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ giữ phép lịch sự.

- Vậy thì… _ Cậu bé chưa kịp nói hết câu mẹ cậu đã tìm đến và vì sợ làm phiền người khác nên mẹ cậu đã kéo cậu đi.

- Tạm biệt nhé thần tiên tỷ tỷ. _ Cậu la toáng lên.

Cô nhìn theo mà chỉ biết cười khổ. Sau đó tiếp tục ăn trưa. Sau khi ăn xong cô còn có cuộc họp quan trọng nên rất nhanh cô lại trở về công ty. Cô ký xong được bản hợp đồng cũng không mất quá nhiều sức lực vì đa phần họ đều phải kiêng nể cô. Nhưng lúc này là ba giờ chiều, cô bỗng sực nhớ đến đống đồ ăn mà sáng nay mẹ đem đến chạy vội mở cốp xe ra thì thở phào nhẹ nhõm thì ra mẹ cô đã để đồ ăn vào tủ lạnh nhỏ trên xe còn đặt biệt kê thê đồ bảo hộ chống sốc để thức ăn tránh đổ ra ngoài. Cô mở cốp xe kiểm tra lại đã đủ đồ ăn chưa. Sau một hồi kiểm tra xong thì cô bắt đầu lên đường . Đến nơi cô bày thức ăn ra, đặt bó hoa bên cạnh phần mộ họ, gượng cười nhưng…mưa rồi. Cơn mưa từ nhẹ nhàng đến nặng hạt làm cô lúc này đã ướt sũng. Cô bắt đầu khóc, khóc như một đứa trẻ, như chẳng còn ngày mai, cô mệt mỏi khuỵu gối bên bia một bỗng một chiếc ô đưa ra che những giọt mưa nặng trĩu đang rơi về phía cô. Cô tò mò muốn quay sang xem là ai nhưng hiện tại cô không còn đủ sức nữa mà dù có quay sang được thì mắt cô cũng chẳng thể thấy rõ nữa vì nó đang dần dần khép lại do quá mệt mỏi. Chàng trai đó ôm cô vào lòng đưa cô lên xe đưa cô về nhà nhưng giữa đường thì cô phát sốt nên đành đưa cô đến bệnh viện.

Sáng hôm sau cô tỉnh dậy không thấy ai bên cạnh chỉ thấy mình đang ở bệnh viện và kế bên là bát cháo vẫn còn nóng cùng với tờ giấy nhắn bảo tiền viện phí đã trả và khuyên cô hãy dưỡng bệnh. Do từ hôm qua tới nay chưa ăn gì nên cô cảm thấy rất đói tuy vậy cô vẫn cố gắng đứng dậy lấy lại tinh thần đi vệ sinh thay đồ xong mới ăn. Vừa ăn xong cô liền phải mượn điện thoại bệnh viện gọi về nhà bảo đưa xe lên. Vừa thấy điện thoại reo lên bác quản gia đã bắt máy vì ngày hôm qua cô không về làm cho mọi người lo lắng đến mức đứng ngồi không yên. Sau khi về đến nhà, mẹ cô thấy thế liến chạy ra ôm, xoay người cô hẳn mấy vòng đến khi chắc chắn không sao mới buông ra.

- Con có sao không? Có thấy đau không? Hôm qua con có sao không tại sao lại vào bệnh viện? Bây giờ con đã thấy đỡ chưa?

Rất nhiều câu hỏi xoay quanh cô làm cô bất lực mà nói:

- Mẹ à! Mẹ hỏi phải để con trả lời chứ.

- Con không cần nói lên phòng nằm nghỉ cho mẹ không được đi đâu hết chừng nào khỏe hẳn mới được đi làm. _ Bà kiên định nói.

Cô chỉ biết cười khổ nhưng trong lòng lại cảm thấy rất hạnh phúc. Cô biết bà lo lắng đến thế này cũng là vì cô. Cô bước lên phòng tay đặt lên trán suy nghĩ về người hôm qua đã đưa cô vào bệnh viện. Nhưng do mệt quá lại thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ cô lại gặp người đó nhưng chẳng thể thấy được khuôn mặt của người mà chỉ thấy được bóng lưng, một bóng lưng rất đỗi quen thuộc với cô. Có lẽ đó sẽ là một người quan trọng...


"Khi cậu yêu thương thật lòng một người nào đó
Nhưng người đó chẳng xem cậu là gì cả thì...
Những quan tâm của cậu cũng chỉ là thừa thãi trong cuộc sống của họ."​
...........................................................................................................................
Và đây là chuyên mục của tác giả đây! Mình biết là chương này nó thiếu muối trầm trọng nên chương sau mình sẽ rãi muốn nhiều hơn cho nó mặn xíu chứ nó nhạt quá trời. Mà mình cũng giới thiệu thêm cho các bạn về mẹ nuôi của nữ chính một chút xíu nha! Bà là một đại tỷ trong giới ngầm, nói thẳng ra là đại ca xã hội đen đó nhưng đó chỉ là giới ngầm thôi. Còn trên thương trường mọi người thử nghĩ một mình mà dựng công ty gần như bậc nhất đã khó mà bà ấy còn là phụ nữ nữa nên là trong giới thương trường ai cũng nể cũng gọi bà ấy hai tiếng đại tỷ nhưng từ khi bà nhận nuôi Băng thì bà đã "rửa tay gác kiếm". Bà giờ chỉ có ý định giao hết lại cho Băng quản lí và tất nhiên tổ chức của giới ngầm cũng do Băng lãnh đạo. Sơ lước vậy thôi chứ nhiều quá mất hứng đọc. Giờ mình chỉ muốn nói thêm một câu nữa thôi: "Mình yêu các cậu!".
Chương trước.
Chương sau.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
14/4/21
Bài viết
13
Gạo
0,0
Chương 4: Người lạ đột nhập vào nhà.

Khi cô mở mắt ra là đã chiều rồi, nói chính xác là mặt trời đã gần như lặn hết chỉ để lại những đám mây đo đỏ tim tím che phủ bầu trời rộng lớn kia. Cô uể oải, vươn vai một cái như đã được tiếp thêm sức mạnh sau giấc ngủ hôm nay. Trên người cô bây giờ không chỉ mặc một bộ đồ ngủ mà còn cài băng đô nhỏ, hình tượng lạnh lùng trước đó hoàn toàn sụp đổ dưới chân con người dễ thương này. Lê đôi chân bước từng bước đến cầu thang nhìn xuống tầng dưới không thấy ai cô bỗng dưng thấy hụt hẫng và lo lắng mà bước nhanh xuống. Nhìn vào phòng bếp cô đứng lại bên bàn ăn bởi đó không phải là dì Ly-người quản gia hay nấu cho cô ăn mà là một người con trai đang mang tạp dề xào xào nấu nấu trong bếp, tuy thoạt nhìn sơ qua thì anh ta cao hơn cô rất nhiều nhưng về phần đánh nhau thì cô tự tin rằng chẳng ai qua được cô. Nhưng “mọi người đâu cả rồi?” lòng cô bồn chồn, lo lắng lạ thường,chân từ từ bước đến gần tiện tay cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn ăn cùng tiến lại nơi con người đang bận rộn nấu ăn kia. Chĩa mũi dao ngay cổ của người đó cất giọng hỏi:

- Anh là ai? Tại sao anh lại ở đây? Mẹ tôi đâu? Mọi người trong nhà đâu hết rồi? Anh đã làm gì họ rồi? Nói!

- Mẹ cô bây giờ chắc đang ở trên máy bay để đến Hàn rồi còn người hầu trong nhà cũng được mẹ cô cho đi chung rồi. Tôi chẳng làm gì hay đụng chạm gì tới họ hết. _ Giọng nói đó phát lên làm cho cô sững sờ.

Giọng nói của người đó rất quen, quen đến mức cô đều muốn tin tất cả những việc đó là thật. Nhưng “đó là ai?” và “tại sao anh ta lại ở đây?” những suy nghĩ đó lặp đi lặp lại trong đầu cô. Cô gắng bình tĩnh hỏi:

- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Nói! Anh là ai?

- Cô có thể để cây dao qua một bên không? Con gái gì mà chơi mấy cái trò dao kéo. Thật đáng sợ. _ Anh vừa nói vừa dùng tay đẩy đẩy con dao qua một bên.

- Được rồi! Giờ anh nói đi anh là ai? _ Cô đặt dao lên bàn và hòi

Anh ta không trả lời chỉ lật đật đi tắt bếp rồi quay người lại cười và nói:

- Nhớ tôi không nè?

- Anh…Kim Tử Minh. Nhưng tại sao anh lại ở đây? _ Cô hoảng hốt hỏi.

- Có vẻ mẹ cô vẫn chưa nói chuyện này với cô rồi.

- Chuyện gì cơ chứ?

- Xin trân trọng giới thiệu cho cô biết tôi Kim Tử Minh hôn phu của cô!

- Cái gì? Không thể nào! Không thể có chuyện này được.

- Vậy thì giờ có rồi đó cô nương. Giờ có ăn không để tôi còn đi nấu? _ Anh vừa hỏi vừa hơi cuối đầu xuống, giọng nói nghe rất chiều chuộng cô.

- À…có.

Cô nói xong mặt hơi đỏ quay ra chỗ khác, đi lại phía bàn ăn mà không biết đã bỏ mặc lại một con người`cũng mặt đỏ như gấc phía sau. Với chiếc bụng chỉ ăn được bát cháo của người đó lúc sáng thì nó đã đói meo từ lâu rồi. Cô với nhỏ giọng nói:

- Nấu gì mà lâu thế không biết? Đói quá đi!

Cô bỗng giật mình và cảm thấy sóng lưng lành lạnh, quay sang thì thấy anh người đầy sát khí đứng cạnh cô. Cô chỉ biết gượng cười và cố nói sang một chủ đề khác.

- Anh nấu xong chưa? _ Cô hỏi.

- Xong rồi! Xuống phụ dọn lên bàn ăn đi. _ Anh vừa nói vừa hơi cuối mặt xuống.

Anh giận cô rồi. Giận vì anh đã bỏ cả buổi chiều để nấu ăn cho cô nhưng lúc nãy cô lại không vào phụ lại còn phàn nàn. Anh ngồi vào ghế của mình, tay thì gọt hoa quả nhưng hai má thì hơi phồng lên vì dỗi cô. Cô không bận tâm lắm mà chỉ lo dọn đồ ăn ra bàn nhưng khi dọn xong rồi ngồi xuống ghế, thì thấy người đối diện như thế lại có chút đáng yêu.

- Anh sao thế? _ Cô hơi nghiêng đầu hỏi.

- Hứ! _ Anh khoanh hai tay trước ngực quay đi chỗ khác.

- Không sao thì thôi!

- Kìa không thèm dỗ tôi luôn. _ Anh hơi mếu vì không nghĩ cái con người đối diện này lại vô tình đến thế.

- Thôi được rồi ăn đi!

Cô vừa ăn vừa nói chuyện với anh. Bầu không khí vui vẻ, tiếng cười đùa của hai người bao trùm cả căn nhà lạnh lẽo này. Một ngày cứ thế lại trôi qua trong hạnh phúc!




"Thế giới của một người
đôi khi chỉ đơn giản là nụ cười của người họ thương."​
..................................................................................................................................................
Chuyên mục của tác giả đây! Mình thật sự xin lỗi mọi người vì đã không đăng truyện đúng lịch vì một số lý do cá nhân. Từ nay mình sẽ cố gắng ra đúng lịch đã dự kiến nha! Và đương nhiên là truyện này sẽ không bị dừng đăng đâu. Mong là các cậu vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ mình. Mình còn một điều muốn thông báo cho các cậu nữa là ngày 30/5 mình sẽ đăng chương mới nha! Còn bây giờ thì tạm biệt các cậu nha! Yêu cả nhà!
Chương trước.
Chương sau.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
14/4/21
Bài viết
13
Gạo
0,0
Chương 5: Bữa sáng nhỏ ấm áp.
Sáng hôm sau, Tử Minh mặc một cái áo hoodie hồng cùng với chiếc quần jean lửng đang ở trong bếp vừa xào nấu vừa hát lại còn nhảy, nhìn bộ dạng lúc này của anh sẽ chẳng ai không siêu lòng. Mới đó mà anh đã làm xong đồ ăn sáng nhưng có lẽ do quá sơ xuất nên đã sơ ý để bỏng tay. Anh dọn đồ ăn xong không hề để ý đến tay mình cũng không biết rằng mình đang bị thương mà chạy lên phòng cô la lớn:

- Tiểu Băng dậy ăn sáng nào. Mau lên!

- Cái gì vậy? Giọng của anh sánh ngang mẹ tôi rồi đấy! _ Giọng cô vừa ngáp vừa trả lời.

- Đồ ăn cũng đã làm rồi, nếu còn không ăn sẽ nguội mất không ngon đâu. _ Giọng của anh bắt đầu hạ xuống, tự dưng làm cho người khác cảm giác lại thấy hơi có phần nhão.

- Được rồi! Đừng có nói cái giọng nhão nhẹt thế!

Nói xong cô bước xuống giường sau đó vừa lê đôi chân mệt mỏi vừa ngáp ngắn ngáp dài đi vệ sinh cá nhân. Vệ sinh cá nhân xong cô bước xuống phòng ăn với bộ váy màu đen trông có vẻ vô cùng lạnh lùng. Tử Minh nhìn thấy cô còn tưởng mình nhìn nhầm có thể là do hình tượng của cô hiện tại khác một trời một vực với cái con người mặc đồ ngủ hôm qua. Anh cứ thế mà nhìn cô, nhìn cô một cách châm chú đến độ cô bước đến bên cạnh lúc nào cũng không hay. Cô thấy vậy liền tò mò hỏi:

- Này anh bị sao thế? Tử Minh! Anh không sao chứ?

- À ờ anh không sao. _ Anh bất ngờ hoàn hồn đáp lại.

Với tính cách hay ghẹo của cô thì có thêm một vài câu chọc ghẹo là điều có thể nói là vô cùng bình thường.Cô từ từ áp sát mặt mình lại gần mặt anh và chỉ tính trêu anh thôi nhưng bỗng quay xuống thì thấy vết bỗng đó nên mặt cô từ từ chuyển sắc. Cô nghiêm giọng hỏi:

- Vết thương này là sao?

- Chắc là do nãy bất cẩn đụng trúng cái gì đó chứ sao. _ Anh nói một cách thản nhiên mà không để ý cái con người kia như mây đen kéo tới.

- Tại sao lại bất cẩn đến thế cơ chứ? _ Cô vừa nói với giọng khiển trách vừa cảm nhận đc khóe mắt cay cay.

-Không sao cả mà! Chỉ là vết thương nhỏ thôi không sao cả! _ Anh vừa cười vừa vỗ vỗ vai cô coi như an ủi.

Cô không nói gì cả trực tiếp chạy đi lấy hộp cứu thương đến mà băng bó cho anh. Băng bó xong, cô với anh cùng ngồi ăn sáng. Ăn thì ăn chứ vẫn không quên châm chọc nhau vài câu. Nói là châm chọc nhưng đúng hơn lại là những ẩn ý quan tâm nhau trong cả thời gian ăn. Tuy thời gian ăn không lâu nhưng cả buổi ăn của họ luôn ngập tràn tiếng nói cười có thể coi đây là thời gian cô cảm thấy thoải mái nhất sau vụ tai nạn kinh hoàng đó. Ăn xong, cô chuẩn bị đến công ty thì nãy ra một ý nghĩ vừa hay chưa bước ra khỏi nhà nên cô la vọng vào trong:

- Kim Tử Minh muốn cùng tôi tới công ty không?

- Thật sao? _ Anh vừa mới rửa chén xong nghe được không khỏi phấn khích chạy ra khỏi phòng bếp để xác định thực hư.

- Ừ. Nhanh lên đi!

Anh chạy một mạch tới chiếc xe của cô, ngoan ngoãn ngồi chờ ở ghế phụ lái. Cô đưa anh tới công ty, vừa bước tới nơi anh bước vào công ty với cô cùng với bao nhiêu con mắt phải ngỡ ngàng. Cô một mạch bước đến thang máy để di chuyển lên phòng làm việc, anh cũng lủi thủi ngoan ngoãn đi theo sau như cái đuôi nhỏ. Hai người đi mất, bỏ lại những lời bàn tán lớn nhỏ từ phía nhân viên.


"Nụ cười quả thật không đáng giá
vì vốn nó không phải đồ vật có thể trao đổi
Cũng bởi vì nó là thứ cho dù có tiền tài danh vọng
cũng không mua được."​
................................................................................................................................................................................
Chuyên mục của tác giả đây. Không phải mình đăng muộn đâu mà mình muốn nó trở thành món quà sớm để mừng Tết Thiếu Nhi. Mình cảm ơn những đọc giả trong thời gian qua vẫn luôn ủng hộ mình. Mình cảm ơn rất nhiều. Sau cùng chúc các bạn Tết Thiếu Nhi vui vẻ và "Mình yêu cả nhà". Mong mọi người sẽ luôn vui vẻ và bình an. Tạm biệt cả nhà nha hẹn gặp lại ở chương mới vào tuần sau!
Chương trước.
Chương sau.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cổ Ngữ

Gà con
Tham gia
17/5/21
Bài viết
48
Gạo
0,0
Chào em, chị cảm thấy truyện của em xây dựng cốt truyện vẫn còn một số vấn đề trong chi tiết nhỏ, và giữa các chương dường như chưa có sự liền mạch lắm. Ví dụ như cuối chương 2, nếu là mới gặp lần đầu sao một người lạnh lùng và cảnh giác như nữ chính lại nói câu: "Mình sẽ tốt hơn vì anh ấy quá hoàn hảo."? Trong hoàn cảnh như nữ chính hẳn nên cảnh giác trước sự xuất hiện bất ngờ đầy trùng hợp của nam chính.
Thêm vào đó nếu nam chính không muốn thừa kế mà muốn làm vận động viên thì tại sao lại ứng tuyển vào công ty nữ chính? Nếu là vì muốn theo đuổi nữ chính thì cũng ổn như vậy thì em nên xen vào một số chi tiết chứng tỏ nam chính đã biết nữ chính từ trước và đến vì cô ấy.
Tiếp theo là phần xưng hô giữa cặp chính, lúc thì tôi - anh, lúc lại ta - anh, em nên thống nhất một cách thôi.
Cuối cùng chị nghĩ em nên xây dựng nhân vật một cách từ từ và nhất quán trong tính cách và hành động để nhân vật có sự phát triển từ từ và tình cảm của họ có sức thuyết phục hơn.
Mong rằng em sẽ chăm chỉ ra truyện để nâng cao khả năng viết của mình.
Trên đây chỉ là ý kiến cá nhân của chị, mong rằng sẽ giúp được em.
Cảm ơn vì đã bỏ thời gian đọc những lời này!
 

Bắc Lam

Gà tích cực
Tham gia
30/3/20
Bài viết
169
Gạo
0,0
Mình viết cũng chưa thạo lắm, vì vậy chỉ xin góp ý một vài điều về cách trình bày như sau. Chính tả của bạn vẫn còn có vài lỗi nhỏ và mỗi chương của bạn ngắn quá:(. Mấy lỗi này mình thấy những người mới viết như tụi mình hay gặp í, nên là bạn gắng viết liên tục cho lên tay nha. Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc những lời này.
Chờ truyện nè~:x[/QUOTE]
 
Tham gia
14/4/21
Bài viết
13
Gạo
0,0
Chào em, chị cảm thấy truyện của em xây dựng cốt truyện vẫn còn một số vấn đề trong chi tiết nhỏ, và giữa các chương dường như chưa có sự liền mạch lắm. Ví dụ như cuối chương 2, nếu là mới gặp lần đầu sao một người lạnh lùng và cảnh giác như nữ chính lại nói câu: "Mình sẽ tốt hơn vì anh ấy quá hoàn hảo."? Trong hoàn cảnh như nữ chính hẳn nên cảnh giác trước sự xuất hiện bất ngờ đầy trùng hợp của nam chính.
Thêm vào đó nếu nam chính không muốn thừa kế mà muốn làm vận động viên thì tại sao lại ứng tuyển vào công ty nữ chính? Nếu là vì muốn theo đuổi nữ chính thì cũng ổn như vậy thì em nên xen vào một số chi tiết chứng tỏ nam chính đã biết nữ chính từ trước và đến vì cô ấy.
Tiếp theo là phần xưng hô giữa cặp chính, lúc thì tôi - anh, lúc lại ta - anh, em nên thống nhất một cách thôi.
Cuối cùng chị nghĩ em nên xây dựng nhân vật một cách từ từ và nhất quán trong tính cách và hành động để nhân vật có sự phát triển từ từ và tình cảm của họ có sức thuyết phục hơn.
Mong rằng em sẽ chăm chỉ ra truyện để nâng cao khả năng viết của mình.
Trên đây chỉ là ý kiến cá nhân của chị, mong rằng sẽ giúp được em.
Cảm ơn vì đã bỏ thời gian đọc những lời này!
Thành thật cảm ơn ạ
 
Tham gia
14/4/21
Bài viết
13
Gạo
0,0
Mình viết cũng chưa thạo lắm, vì vậy chỉ xin góp ý một vài điều về cách trình bày như sau. Chính tả của bạn vẫn còn có vài lỗi nhỏ và mỗi chương của bạn ngắn quá:(. Mấy lỗi này mình thấy những người mới viết như tụi mình hay gặp í, nên là bạn gắng viết liên tục cho lên tay nha. Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc những lời này.
Chờ truyện nè~:x
[/QUOTE]
Mình cảm ơn nhiều nhó:tho26:
 
Bên trên