Nếu ngày đó chúng ta không gặp nhau - Cập nhật - Nguyễn Ngọc Băng

Tham gia
14/4/21
Bài viết
13
Gạo
0,0
Chương 6: Điều tra quá khứ.
Anh nhanh chân bước vào phòng trước nhưng vừa vào đã đứng khựng lại vì ngạc nhiên. Căn phòng được điều chỉnh tông màu rất hài hòa mang cho những người bước vào có cảm giác ấm áp đâu đó lại làm cho lòng người cảm thấy có chút yên bình. Anh bất giác lại ngắm nhìn cô và nở một nụ cười kỳ thực nụ cười lại chứa chút đau khổ, chút khó xử, chút bất lực. Còn cô vừa vào phòng đã tiến lại bàn làm việc một cách nhanh chóng, chỉ cảm nhận được anh đanh nhìn mình chứ không hề để ý đến nụ cười ấy. Phải chăng sự yên bình đối với cô lúc này chỉ đơn giản là có một người ngồi đợi ở đó, một người sẽ luôn hướng về phía cô, bên cô và yêu cô? Ngay cả cô cũng không biết câu trả lời. Thời gian cứ thế trôi mười phút, hai mươi phút, nửa tiếng rồi cũng một tiếng trôi qua nhanh, rất nhanh. Anh thì vẫn ngồi bên bàn nước nghịch điện thoại, cứ như thế này thì chán chết mất thôi. Anh bắt đầu tìm đến con người đang cắm mặt cắm cổ vào đống tài liệu chất cao như núi kia với ý định lôi kéo để đi chơi.

- Phạm Băng! _ Anh kêu cả tên cả họ người ta ra với cái giọng chắc nịt.

- Cái gì hả? _ Cô bực mình hét lớn.

- Tui…tui chỉ…chỉ là muốn em đi chơi cùng tui thôi! _ Anh hồn vía bay lên mây sau tiếng hét của cô nên khi nói lại lấp ba lấp bấp.

- Anh coi giúp tôi bây giờ đã là giờ nào rồi? _ Cô đang giận nhưng vẫn yếu lòng trước con người trước mặt đang sợ hãi.

- Mười giờ rồi. _ Anh nói khá nhỏ nhưng đủ cô nghe được.

Cô không nói gì, đi tới giật luôn cái điện thoại trong tay anh rồi bấm một dãy số. Tiếng chuông đang từ từ vang lên người đầu dây bên kia vừa bắt máy chưa kịp trả lời thì cô đã bay vào miệng người ta và nói một câu:

- Cho mày năm phút để mua đồ ăn vặt đến nhớ mua cả cà phê cho tao nữa.

- Mày là con Băng đúng không? _ Đầu dây bên kia vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra còn hỏi lại cho chắc.

- Chứ ngoài tao ra còn đứa nào sai mày đâu mà hỏi.

- Cái con kia mày rảnh lắm hay gì vậy hả? Mới mười giờ sáng mày đày tao vừa thôi, tao vừa mới ngủ dậy, quá đáng!

- Thì đi mua đi. Tao đang tạo cơ hội cho mày vận động đấy!

- Mua gì? _ Đầu dây bên kia la lên.

Cô hơi nghiêng sang anh hỏi nhỏ :

- Anh ăn gì?

- Cho anh một ly kem dâu là được. _ Cô hỏi gì thì đáp đó chứ hiện tại anh vẫn chưa hiểu chính xác chuyện gì xảy ra.

Cô vừa nghe anh nói xong thì liền tiếp tục nói điện thoại:

- Ly kem dâu và cà phê thế thôi. Rảnh thì mua thêm cho tao ít trái cây. Vậy nhé!

- Ê nè tao còn chưa… _ Bên kia vẫn chưa kịp nói hết câu thì cô đã cúp máy ngang.

Sau đó chiếc điện thoại được trả về tay chủ. Chính chủ của nó cũng chưa hiểu rõ chuyện gì lại đang xảy ran ngay trước mắt. “Là ai mà Băng lại xưng mày tao nhỉ?”, “Là con trai hay con gái ta?” nhiều câu hỏi trong đầu anh xuất hiện, anh với khuôn mặt khó hiểu quay sang Băng. Đột nhiên cô cất giọng lên:

- Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi! Cứ nhìn mãi vậy không thấy khó chịu à?

- À ờm thì người lúc nãy là ai vậy? _ Anh hơi nghiêng người hỏi.

- Bạn tôi có gì sao?

- Không có gì.

- Ngồi ở đó đợi chút xíu đi, Nó sắp tới rồi đó.

Anh ngồi xuống nhưng chưa đầy ba phút sau đã có một người con trai mở cửa đi vào, hét lớn:

- Cái con Băng kia! Mày có biết vì mua đồ ăn cho mày mà tao mém bị công an rượt không hả? Còn dám cúp máy ngang với tao. Mày chết mày rồi!

- Ờ thì sao. Đồ ăn của tao đâu?

- Mua rồi đó! Ăn gì đó ăn đi!

- Mày đưa cho Tử Minh đi!

- Tử Mình là ai?

- Cái người ngồi cạnh bàn nước đấy thây.

- Rồi được rồi con nhỏ thấy ghét!

Nói rồi người con trai đó đi lại cạnh bàn nước. Chủ động hỏi:

- Anh là Tử Minh à?

- À ừm anh là Tử Minh. Còn em? _ Anh lúng ta lúng túng trả lời.

- Cứ gọi em là Dương. Đồ ăn của anh đây!

- Dương? Em là con trai của Âu tổng phải không?

- Anh cũng biết nhiều phết. Đúng vậy! em là con trai của Âu tổng.

- Thì ra là vậy! Mà em là bạn của Băng à?

- Vâng! chỉ có em chịu nổi cái tính khó ưa của nó thôi chứ còn ai chịu được nữa chứ. Vậy anh là gì của Băng?

- À anh là hôn phu của Băng.

- Thế sao! Cái con kia sao có bồ đéo nói bạn bè gì hết vậy?

Cô định ngồi làm tiếp nhưng khi nghe đến tên mình không chịu được cũng rời khỏi ghế. Bước đến bên cạnh bàn nước, choàng tay qua cổ của Tử Minh rồi nói:

- Rồi sao hả?

- Rồi rồi! Tui đi cho các người tình cảm.

Vừa nói xong, Dương quay người rời đi. Còn anh thì do lúc nãy cô bỗng tiến lại quá gần nên giờ mặt đã hơi đỏ. Thấy vậy cô liền hỏi:

- Nè anh có sao không vậy? Có sốt không mà sao trán đỏ vậy?

- Không không sao.

- Ngồi yên để tôi xem có phải sốt rồi không.

Nói rồi cô nhướng người lên để một tay lên trán mình tay còn lại để lên trán anh. Cách đo nhiệt này làm mặt anh đã đỏ lại càng đỏ hơn.

- Không cần lo. Ăn đi kem sắp chảy rồi! _ Anh tránh cánh tay của cô, quay sang bàn ăn kem.

Anh bây giờ mặt thì đỏ, tay chân thì luống cuống, má còn dính ít kem trông anh bây giờ chẳng khác gì chú cún to xác đang ngại. Cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

- Cười gì mà cười chứ! _ Anh vừa ăn kem vừa nói đôi má lại phụng phịu xuống.

- Hửm nói gì thế?

Cô từ từ nhướng người lên, khoảng cách giữa cô và anh ngày một gần, anh đỏ mặt đến mức phải nhắm mắt lại, cô đưa tay lên lau vết kem dính trên má anh. Mở mắt ra thấy cô như vậy anh liền ngượng chín mặt, quay lại bàn ăn nói:

- Ăn…ăn kem đi, ngọt lắm.

- Ừm. Đúng là rất ngọt. _ Vừa nói cô vừa đưa tay lên miệng nếm.

- Sao không…không ăn đi? Chọc tui quài vui lắm hả gì? _ Anh vừa nói đôi má lại phồng lên, quay mặt sang chỗ khác.

- Được rồi. Anh ăn đi ! Tôi đi làm việc.

Nói rồi cô rời khỏi bàn nước quay lại bàn làm việc với trên tay là ly cà phê đá. Cô lại tiếp tục phê duyệt những giấy tờ đang xem dang dở ban nãy. Hiện giờ tình trạng trong phòng này là một người cắm đầu làm việc một người cắm đầu ăn. Cô ngồi làm việc lâu lâu lại ngước lên nhìn anh. Còn anh thì vừa ăn xong đã lăn ra ngủ trên cái ghế sofa gần bàn nước. Sau một hồi lâu làm việc nhìn vào điện thoại đã là một giờ rưỡi trưa cô vội vàng bỏ bản hợp đồng xuống, lấy điện thoại gọi cho ai đó. Sau một lúc nói chuyện thì cô cũng bỏ điện thoại xuống đi về phía anh, lấy tay nhéo má vài cái cho anh tỉnh mới bảo anh đi rửa mặt rồi ăn cơm. Anh thì chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn phải làm theo vì sau một giấc ngủ dài bụng anh cũng cảm thấy đói. Họ ăn xong nhanh chóng. Cô chủ động đưa anh đi chơi, đưa anh đi mua đồ sau đó còn dắt anh đi ăn tối tại nhà hàng. Cuối cùng là đưa anh về trên xe cô hỏi:

- Bây giờ anh còn muốn đi đâu chơi không hay về nhà?

- Về nhà đi bây giờ tối lắm rồi! Ngày mai đi chơi chung nữa nha!

- Ừm được thôi!

Cô lái xe chạy thẳng về nhà, Vừa về tới anh đã bay nhanh vào nhà nhưng vẫn không quên xách đống đồ lúc chiều mua. Vừa chạy còn hát trông rất chi là đáng yêu. Cô chỉ biết cười bất lực với cái bóng lưng đang nhí nha nhí nhố của anh. Cô nói thầm:

- Mừng đến vậy sao?

Mang hết đồ đạc vào nhà rồi thì ai về phòng nấy. Được một lúc lâu sau thì bỗng dưng nhà lại mất điện. Vô lý thật chứ nhà cô sẽ chẳng ba giờ mất điện vì có bình điện dự phòng ngay lúc này thì bỗng dưng có tiếng la phát ra từ phòng anh :

- Aaaaaaaaaa.

Cô chạy đến cửa phòng anh hỏi:

- Này anh có sao không thế? Này, không trả lời là tôi vào đấy!

Khi cô bước vào hình ảnh của một con người co rúm lại ngồi vào góc tường, đang run lên vì sợ đôi mắt vừa nhìn thấy cô đã lao lên ôm. Ôm rất chặt giống như đang sợ điều gì đó sắp đến. Cô cũng không phản kháng chỉ ôm lại anh và an ủi:

- Không sao cả. Đừng sợ, tôi luôn ở đây!

Anh cũng không nói gì, từ ôm cô chuyển thành nắm tay. Anh nằm trên giường còn cô thì ngồi đầu giường. Từ từ, từ từ chìm vào giấc ngủ nhưng chỉ có anh ngủ còn cô thì không. Cô từ từ rút tay mình ra, trở về phòng mình. Cô vừa đi vừa khó hiểu về những chuyện khi nãy. Cầm điện thoại lên gọi điện cho một người và chỉ nói một câu ngắn gọn:

- Anh điều tra quá khứ của về một người tên là Kim Tử Minh giúp tôi!

Cô cúp ngang không đợi người kia trả lời. Đặt lưng trên giường với đôi mắt đã trĩu nặng, cô từ từ chìm vào giấc ngủ và kết thúc một ngày mệt mỏi.





"Yêu một người rất khó
Quên một người lại càng khó hơn."​
...........................................................................................................................................
Mình ra chương mới rồi mém quên các bạn ạ! Thôi tối rồi mình đi ngủ đây! Bái bai cả nhà! Ngủ ngon nhe!
Chương trước.
Chương sau.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
14/4/21
Bài viết
13
Gạo
0,0
Chương 7: Sự thật sau tất cả!

Ngày hôm sau cô tỉnh dậy lúc bốn giờ sáng, lúc này căn nhà đã có điện trở lại, vệ sinh cá nhân rồi bước ra khỏi phòng, bước đến phòng anh nhìn thấy anh vẫn còn ngủ ngon liền an tâm đi xuống phòng trữ điện nhỏ kế bên nhà thì thấy phòng đã bị ai đó ngắt điện đi rồi. Mặt cô lúc này trông rất bình tĩnh nhưng vẫn chửi thầm trong bụng “Mẹ kiếp, thằng nào gan dám ngắt điện nhà tao xíu mà để tao biết được tao đem nó cho chó ăn.”. Cô bước vào nhà và ngồi lên sofa của phòng khách, mở laptop lên để kiểm duyệt một số tài liệu cho cuộc họp hội đồng cuối tuần. Lúc làm xong thì cũng đã sáu giờ sáng rồi nên cô đóng máy tính lại đi lên phòng của anh xem thế nào. Nhìn thấy anh vẫn còn ngủ say nên cô xuống chuẩn bị đồ ăn sáng. Đang nấu trong bếp thì điện thoại reo lên, cô vội vội vàng vàng tắt bếp chạy ra nghe.. Vừa bắt máy thì đầu dây bên kia hốt hoảng la lớn:

-Chị Băng chị…chị vẫn ổn chứ?

- Ổn. _ Cô bĩnh tĩnh trả lời.

- Vậy là được rồi! Em đã điều tra quá khứ của Kim Tử Minh rồi! Mà hôm qua lười nên không gửi chị.

- Vậy nãy hoảng do gì?

- Em nói xong chị đừng hoảng nhé!

- Ừ! nói đi.

- Mười tuổi phải ra nước ngoài học tập phải chịu áp lực từ việc học lẫn người thân trong gia đình, mười lăm tuổi trở về nước tiếp tục học và quản lý công ty đến khi mười chín tuổi có thích một người con gái lại bị gia đình cấm cản nên không muốn làm tổng tài nữa để tiếp tục theo đuổi cô gái đó. Đến năm anh hai mươi hai tuổi thì bị cha ép đi thực hiện hôn ước giữa hai bên lúc đầu không chịu nhưng sau khi nghe cô gái kia bị bắt cóc và phải giết chị mới trả lại sự tự do cho cô ta lúc đó anh ta mới đi thực hiện hôn ước. Mà còn điều này nữa!

- Còn gì thì nói đi.

- Cái vụ bắt cóc đó là do cô ta tự mình dàn dựng mà do người tên Minh đó yêu quá mù quáng nên tưởng thật bây giờ vẫn chưa biết gì cả.

- Cô ta tên gì?

- Em không biết.

- Không biết? Đệ tử của bậc thầy Hacker mà có thứ cũng không biết à?

- Đệ tử thôi chứ có phải thầy đâu mà giỏi dữ vậy. Mà em nói trước chị Băng nên cẩn thận.

- Với Tử Minh?

- Không phải Tử Minh mà là cô gái đó. Em cứ có cảm giác không an toàn lắm trong chuyện này!

- À vậy tối qua biết chị nguy hiểm nhưng vẫn lười cơ à.

- Em chỉ ngủ quên thôi mà! Với lại em biết chị đủ sức đánh lại mà cần gì tới em đâu cơ chứ!

- Rồi rồi! Chị đi ăn sáng đây!

- Em…tút tút.

Đầu dây bên kia chưa kịp nói hết câu cô đã tắt máy, trở lại với căn bếp tiếp tục nấu ăn.

Còn anh thì đang ngủ bỗng dưng giựt mình dậy không thấy cô, anh bất an chạy qua phòng cô. Phòng cô không có ai, ga giường đã lạnh vì chẳng có ai nằm thời gian dài. Anh tức tốc chạy xuống phòng khách, ở đó cũng trống trơn. Bỗng nghe thấy tiếp ở phòng bếp, anh chạy theo thì thấy cô. Đôi mắt đỏ ửng lên sắp khóc vì sợ hãi, chạy lại ôm chặt cô từ đằng sau. Cô giật mình nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh, với tay chỉnh lửa nhỏ rồi quay lại vừa xoa đầu anh vừa cười nói:

- Sao thế?

- Em có sao không? Có bị gì không? _ Anh nhìn cô như dò xét xem có bị thương hay không.

- Anh bị sao vậy? Mới sáng sớm mà hoảng hết cả lên!

- À ờ không sao. Thôi anh lên lầu đây! _ Anh lúc này mới nhận ra hành động của mình nên vội vàng bỏ tay ra chạy lên lầu.

Cô cũng chỉ biết cười trừ trước sự ngốc nghếch này. Vừa nấu ăn vừa suy nghĩ “Bị người ta bắt đi giết người mà kiểu này chắc ngủm sớm quá may thay cho anh là tui vẫn còn là người tốt đấy!”. Anh lúc này vào phòng đã ôm mặt vì ngượng nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó đi vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp ăn sáng. Cô đợi anh ngồi xuống bàn ăn, nhìn anh ngồi ăn rất ngon miệng mà lòng lại thấy hạnh phúc bỗng anh nhìn cô và hỏi:

- Không ăn à?

- Không đói. Anh cứ ăn đi! _ Cô cười nói.

- Không đói cũng ăn vài miếng đi!

- Được rồi!

Nói rồi cô cũng cầm lấy đũa lên nhưng cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Suốt cả buổi ăn cô và anh ăn uống, nói chuyện vui vẻ giống như họ đã bỏ qua thân phận, nhiệm vụ, thù hằn mà tận hưởng một khoảng thời gian nhỏ nhắn này. Ăn xong anh và cô thay đồ cùng đến công ty và bộ đồ hôm nay của cô là do anh chọn. Phía anh vẫn mặc một chiếc quần jean nhưng áo thì lại là một chiếc áo sơ mi trắng, cô thì do được anh chọn nên mặc một chiếc váy sơ mi trắng bó người. Nếu nói văn vẻ thì nhìn cả hai có phần khá giống nhau về trang phục còn nói thẳng ra thì là đồ đôi. Cô lúc đầu không đồng ý nhưng anh bỗng trở nên hơi buồn nên cô lại mềm lòng mà mặc luôn đến công ty. Bước đến công ty trước lời bàn tán rôm rả của nhân viên có lời khen nhưng cũng có những lời ganh ghét đố kị. Nhưng chẳng màng quan tâm đến nhưng lời nói đó, cô và anh đi thẳng lên phòng làm việc. Và vẫn lặp lại chuyện của ngày hôm trước, việc ai người nấy làm. Làm việc một hồi lâu cho đến gần trưa, thì cửa phòng bỗng mở ra, chưa thấy mặt đã nghe thấy giọng người đó la lớn:

- Băng ới! Tao đem cho mày nhiều đồ ăn lắm nè! _ Người đó là Dương.

- Có cà phê không? _ Cô nói nhưng mắt thì vẫn cắm vào máy tính.

- Đương nhiên là có! Ủa? Anh Minh! Biết ngay là anh ở đây với con Băng nên em mua cho cả anh nữa nè! Có pizza với trái cây và cà phê của con Băng nữa. _Dương

- Cảm ơn em! Mà em ngày nào cũng mang đồ ăn cho Băng à? _ Tử Minh.

- Vâng! Nhìn em chẳng khác gì người ở nhà nó cả. _ Dương.

- Bớt than phiền đi! Tao cũng có đầy đọa gì mày đâu! _ Băng.

- Anh Minh! Anh nói gì đó công bằng tí đi! _ Dương.

- Anh thấy Băng nói đúng mà! _ Tử Minh.

- Haizz…khổ thân tui quá mà. Thôi nói giỡn đó tao đi đón em gái tao đây! _ Dương.

- Lâu rồi em gái mày mới về nước, thay tao gửi lời thăm hỏi sức khỏe của em mày nha! _ Băng.

- Được rồi! Tao đi đây không lại trễ! _ Dương.

Dương vừa đi, cô rồi bước xuống bàn nước ngồi ăn trưa cùng anh. Hai người nói chuyện, cười đùa bỗng dưng anh cảm thấy tim bỗng dưng bị lệch một nhịp do thấy nụ cười ban nãy của cô. Anh từ lúc bên cạnh cô luôn cảm thấy ấm áp, hạnh phúc và luôn tự hỏi bản thân “Mình có phải là đã yêu Băng rồi không? Nhưng còn em ấy?”.

- Này! Này! Tử Minh anh không sao chứ? _ Do thấy anh bỗng dưng ngồi thần thờ nên cô hỏi.

- À! Không sao. _ Anh giật mình lấy lại bình tĩnh mà trả lời.

Anh tiếp tục ăn, được một lúc thì lại quay qua nhìn cô nói:

- Băng này!

- Chuyện gì?

- Nếu như có một người em nghĩ người đó rất quan trọng và đột dưng họ không còn quan trọng như em đã nghĩ nữa cùng lúc đó người đó lại gặp nguy hiểm em sẽ làm gì?

- Người quan trọng với em không nhiều và nếu người đó gặp nguy hiểm em biết họ có đủ sức để thoát ra khỏi đó.

- Nhưng chỉ là nếu như thôi! Nếu như vậy thì sao?

- Em sẽ…xác định lại một lần nữa xem họ có còn quan trọng hay không và nếu thật sự họ gặp nguy hiểm thì em sẽ điều tra kể đứng sau rồi giết kẻ đó là được.

- Em nói cũng đúng!

- Sao thế? Có chuyện gì rồi à?

- Không có gì đâu! Em ăn rồi làm việc đi anh có một số việc cần làm rồi!

Anh nói xong liền cầm lấy chiếc điện thoại đi ra ngoài. Cô nhìn theo và đảm bảo rằng anh đã đóng cửa liền nghiêng người ra sau ghế và nghĩ “Cuối cùng não cũng thông suốt rồi, đúng là ngốc!”. Cô ngồi đấy một chút rồi lại lên bàn làm việc tiếp tục xử lý văn kiện. Còn anh vừa ra khỏi phòng liền gọi cho một người, nói:

- Tao cho mày năm phút để tìm hiểu về vụ bắt cóc của cô ấy!

- Lão đại à ngài biết là năm phút chưa bao giờ là đủ! _ Đầu dây bên kia trả lời.

- Bốn phút!

- Vâng vâng! Em làm ngay!

Anh định sẽ đi pha cà phê nhưng thường thường cà phê sẽ được nhân viên ở phòng ăn pha thế là anh đi quyết định xuống đó. Nhưng vừa đi được vài bước liền chợt nhớ ra mình có biết đường đâu thế là phải trở lại phòng giám đốc. Vừa bước vào anh hỏi:

- Băng ơi! Em biết chỗ nào pha cà phê không?

- Anh đi ra quán cà phê đối diện công ty đi! _ Cô cắm mặt vào máy tính miệng thì trả lời anh.

Nghe vậy anh cũng không làm phiền cô nữa mà đi xuống quán cà phê đối diện ngồi. Anh xuống đến nơi thì gọi liền một cốc cà phê, vừa gọi xong đã nhận được điện thoại của người khi nãy, bắt máy lên thì bên kia nói:

- Em nghĩ anh sẽ sốc với những gì anh sắp được biết đấy!

- Nói! _ Anh lạnh lùng nói.

- Tất cả những gì mà anh biết về vụ bắt cóc điều là giả, tất cả đều là do cô ta sắp đặt. Còn thân phận cô ta em không thể tra được!

- Được rồi cúp đây!

Anh bây giờ mệt mỏi, mệt vì cách cô ta lừa dối anh, mệt vì cách anh ngu ngốc yêu cô ta, đáng lý ra lúc đó anh phải nhận ra rằng đây chỉ là tình cảm nhất thời, đáng lý ra lúc đó anh nên hiểu rằng tên giả của cô ấy cho anh biết chỉ là để che dấu đi tên và bản chất thật của cô ta. Một giọt, hai giọt, anh khóc rồi, khóc rồi nhưng bỗng dưng anh cảm thấy không muốn khóc nữa, cô ta không đáng để khóc nữa rồi. Đưa tay lên lau những giọt nước mắt ấy nhưng nào dễ đến thế, đâu thể nào muốn dừng là dừng. Tình cảm của anh bao nhiêu năm cứ như thế theo nước mắt trôi đi, khi mắt đã sưng đỏ rồi mới ngưng khóc, ngưng khóc ở đây không phải do đã hoàn toàn buông bỏ mà là anh mệt rồi, anh mệt với những thứ luôn khoác lên mình đầy sự dối trá ngoài kia. Đặt hai tay lên ly cà phê và tự nhủ lòng sẽ không đau lòng hay khóc vì cô ta nữa. Anh cứ thế ngồi đấy đợi Băng tan ca hay nói đúng hơn anh đang đợi một ai đó có thể cứu rỗi cuộc đời anh, đưa anh ra khỏi mớ hỗn độn này.

Thời gian cứ thế trôi, đến khi cô làm xong việc cũng đã chiều muộn. Cô sau khi tan làm liền bước thẳng đến quán cà phê, nhìn thấy anh đang ngủ vì mệt và đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc. Cô bước đến nhẹ nhàng ngồi một bên nhìn anh và nói nhỏ:

- Chấp nhận một sự thật khó đến vậy sao? Không thể chú ý đến người bên cạnh một chút à?

Anh do cảm thấy có người ngồi kế nên mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, nói:

- Em làm xong rồi à? Vậy thì ta đi ăn thôi! Nay anh bao.

- Được thôi!

Cả hai người cùng nhau đi ăn, sau đó đi chơi hết nơi này đến nơi khác, khi về anh còn đòi chở cô về, họ trải qua những khoảng khắc vui vẻ cùng nhau. Sau khi anh chở cô về nhà thì liền cất xe và cả hai đều bước vô nhà. Cô thì tiếp tục làm việc trong phòng khách còn anh thì chuẩn bị đi ngủ. Bỗng anh đi xuống phòng khách, tiến lại gần rồi nằm xuống trên đùi cô. Cô cũng không vì thế mà dừng tay làm việc bỗng anh nói:

- Anh đã yêu người khác trước đó!

- Em biết! _ Cô bình tĩnh đáp lại.

- Anh tới đây là vì người khác!

- Em biết!

- Anh tới đây để giết em.

- Em biết!

Từng câu “em biết!” của cô như dao từ từ cứa vào tim anh, anh la lớn:

- Vậy tại sao không hủy hôn? Tại sao biết rồi còn giữ anh lại?

- Vậy thì làm sao? _ Cô lúc này đã gấp máy tình lại, cúi mặt xuống nhìn anh.

- Có thể trả lời anh tại sao không? _ Anh bắt đầu cảm thấy mình quá kích động mà hạ giọng xuống.

- Đợi anh thừa nhận!

- Là…

- Thôi được rồi! Đi ngủ thôi, em buồn ngủ rồi! _ cô nói ngang lời của anh.

Vừa nói xong liền đứng dậy đi lên phòng ngủ. Còn anh cứ nhìn theo bóng lưng cô một cách khó hiểu vừa suy nghĩ “Câu vừa nãy là ý gì nhỉ?” bỗng cô quay lại hỏi:

- Không đi ngủ à?

- À ờ có! Anh đi ngủ liền đây!

Nói rồi cả hai trở về phòng ngủ của bản thân và ngày hôm ấy cứ trôi qua như thế.



"Sự thật luôn khiến người khác đau lòng
Nhưng cứ sống mãi trong sự lừa dối
thì dù cho có hạnh phúc đó cũng chỉ là ảo tưởng."
...............................................................................................................................................
Thì cho mình xin lỗi vì ra chương mới trễ như vậy tại vì một số lý do cá nhân. Nếu nói cho vòng vo thì là bận quá nhiều chuyện còn nói thẳng thừng là do mình quá chơi game quá nhiều nên bị cấm túc không thể lên máy thường xuyên. Giờ cũng trễ rồi nên chúc cả nhà ngủ ngon! Yêu cả nhà! Bái bai~
Chương trước
Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
14/4/21
Bài viết
13
Gạo
0,0
Chương 8: Mặt nạ hoàn hảo.
Nữa đêm hôm ấy, cô vẫn còn ngồi tựa đầu vào thành giường, ánh mắt cô đầy sự mệt mỏi, trán cô đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt chiếc chăn, đón nhận cơn đau từng đợt từng đợt một. Nỗi đau đớn do cơn bệnh tim của cô lại bộc phát, khi trước chúng chỉ là những cơn đau nhất thời chỉ cần uống thuốc là khỏi nhưng còn bây giờ chúng ngày một bộc phát ngày một mạnh hơn, mỗi lần bộc phát cho dù có uống thuốc cũng chẳng thấy đỡ. Cứ như thế người con gái nhỏ bé này phải chịu những nỗi đau dằn vặt suốt cả tiếng đồng hồ nhưng sau đó do quá mệt nên đã ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, anh thức trước nên làm đồ ăn sáng cho cô, mùi thơm lan tỏa hết một khu bếp. Làm xong rồi dọn ra bàn ăn, anh định bước lên kêu cô nhưng cô đã đứng ở đó từ khi nào nhìn anh rồi. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh rồi nói:

- Em dậy rồi thì ăn đi!

Cô không nói gì ngồi xuống ăn, không khí trầm mặc bao trùm lấy cả hai nhưng bỗng cô cất tiếng nói:

- Đôi khi tôi đã từng nghĩ anh không phải là con người ngồi trước mặt tôi lúc này.

- Ý em là sao? Anh vẫn như thế mà. _ Anh vẫn bình tĩnh trả lời nhưng trong lòng lại lo lắng bất an mà suy nghĩ “Tại sao em ấy lại nói vậy? Em ấy đã biết được những gì rồi?”.

- Không có gì đâu! _ Cô nói rồi cười cho qua.

Buổi ăn lại chìm trong không khí trầm mặc nhưng bỗng lại có tiếng nói nhưng lần này không phải cô mà là anh, anh hỏi:

- Hôm nay có cần lên công ty không?

- Không cần! _ Cô đáp lại.

- Vậy sao!

- Chuyện của anh tôi nghĩ đừng dây dưa quá lâu thì hơn.

- Em…em biết chuyện đó.

- Những chuyện liên quan đến tôi thì cho dù tôi không biết thì đàn em của tôi cũng biết.

- Nhưng…

- Xíu anh giải quyết chuyện của anh đi!

- À được thôi!

Nói xong cô ngừng ăn bước ra lên phòng. Anh cũng do đó mà không muốn ăn nữa, bây giờ anh chỉ muốn giải quyết mọi hết mọi thứ đã làm anh bận tâm trong thời gian qua. Nhưng có một thứ luôn là nỗi bận tâm lớn nhất lại không có cách nào giải quyết do chính bản thân anh còn không thể chắn chắn được cái thứ tình cảm của anh dành cho cô nó là tình bạn hay là tình yêu. Sau khi dọn dẹp xong, anh cũng rời khỏi nhà để giải quyết mọi thứ.

Anh lái xe đến nơi đó, kỳ thực nói đến kỹ thuật lái xe của anh thì phải gọi là chuyên nghiệp khác xa với những gì mà người khác đã nói. Anh mắt anh như thể có thể giết đứa nào giám cản đường mình lúc này. Anh bây giờ như trở về với con người thật của mình, một con người thông minh, tàn nhẫn và kiên định và có thể những chuyện anh làm hôm nay sẽ chẳng ai nghi ngờ đến vì chiếc mặt nạ ngoan hiền của người đời tạo cho anh đã quá hoàn hảo rồi. Anh từ từ dừng xe lại, nơi anh dừng là một ngôi nhà bỏ hoang ngoài ngoại ô. Vừa bước ra khỏi xe đã gặp một đám côn đồ nhưng chẳng có gì còn có thể ngăn anh lúc này. Anh đấm cho đám côn đồ này đến độ cả đám chẳng còn sức để nói được nữa chỉ còn chờ cái chết đang đến gần nhưng anh chẳng màng giết chúng. Đạp lên người bọn chúng mà bước thẳng vào trong.

Bên phía cô, thì khi anh vừa đi đã cầm máy lên phái một đám người theo dõi và bảo vệ anh. Cô thì chuẩn bị để cho cuộc chiến tiếp theo bởi vì cô đã đoán được người đứng sau tất cả mọi chuyện rồi. Bước lên xe để đi đến chỗ đó trên đường cô tò mò về những gì anh gặp phải nên đã lấy máy tính ra xem, cô thấy anh thân thủ nhanh nhạn lại thông minh nên cảm thấy rất hài lòng. Bỗng người tài xế Dương cất tiếng hỏi cô:

- Ê! Sao mày thấy được chuyện anh ta đang làm hay thế?

- Nãy tao đoán được nên đã gắn con chip nhỏ vừa có thể định vị vừa quay lén được lên người anh ấy. _ Cô trả lời.

- Mà thằng tài xế của mày đâu mà cứ bắt tao làm tài xế cho mày thế?

- Nó tuần trước xin nghỉ rồi!

- Trời ơi! Tui đường đường là con của tổng tài mà còn phải đi làm tài xế cho con này! Chắc kiếp trước tao nợ mày dữ lắm nên kiếp này tao mới khổ vậy!

- Bớt than vãn đi! Mở mắt nhìn mà chạy, tông trúng dãy phân cách là mày tiêu với tao đấy!

- Vâng vâng thưa “cô chủ”.

Nói rồi cô nhìn vào máy tính còn anh tài xế kia thì trình độ chạy của ổng hơn cả một tay đua. Trên đường cô còn bắt anh tài xế bất đắt dĩ kia ghé qua một cửa hàng tiện lợi trên đường, sau đó mới đi tiếp. Chẳng mấy chốc đã đến nơi nhưng do không muốn bị chú ý nên cô đậu xe khá xa. Bước từ từ vào đã thấy đám khi nãy đánh với anh, cô không ngần ngại đạp thêm mấy phát trúng huyệt cấm thế là cả đám chết toi. Sau đó bước từ từ đến chỗ anh.

Bên phía cô gái kia cũng đã thấy cảnh anh đánh đám côn đồ kia liền biết được anh đã biết hết mọi chuyện. Nhưng cô ta vẫn còn tưởng rằng anh vẫn còn tình cảm với cô nên cứ khăng khăng bảo đàn em trói mình lại. Vở kịch của cô ta đã chuẩn bị bắt đầu chỉ chờ diễn viên chính tới. Tiếng bước chân ngày một gần, cuối cùng anh cũng tới rồi. Một thằng trong đàn em tiến lên hỏi:

- Mày đã giết con kia chưa?

- Tránh ra!

- Mày…mày làm gì vậy?

- Tao bảo con chó như mày tránh ra!

- Mày…

Tên đàn em đó chưa kịp nói hết câu đã bị anh đấm một cái mặt, sau đó anh còn đạp một phát ngay bụng của tên đó khiến hắn thổ huyết ra mặt mày thì bầm tím. Lúc này những tên còn không dám nhìn vào mắt hắn chứ đừng nói là đánh một người tàn bạo như này. Anh bước đến bên cạnh cô ta tát cô thật mạnh rồi quay người bỏ đi. Nhưng đi nào dễ như thế, một tiếng nói vang lên:

- Khoan đã, chúng ta còn phải đợi nhân vật chính đến chứ! _ Tiếng nói của một tên trong đám đàn em kia.

- Nhân vật chính? _ Tử Minh bất ngờ nói theo phản xạ.

- Đừng trốn nữa sau bước tường nữa chứ. Ra được rồi đấy.

Tiếng bước chân vang lên, một con người bước ra từ sau bước tường khiến cho anh xửng sốt. Đúng, cô ấy là Băng trên tay cô còn cầm theo một túi gì đó, cô lên tiếng:

- Đợi tôi sao? Thật lấy làm vinh hạnh!

- Ôi! Nữ chính đã đến rồi sao? Vậy chúng ta bắt đầu được rồi chứ nhỉ?

- Từ từ đã nào!

Cô nói xong lại quay về phía Tử Minh nói nhỏ:

- Lùi lại ba bước.

Nói rồi cô tiến lên, anh nghe lời cô lùi lại. Cô lên tiếng nói chuyện với tên kia:

- Anh còn sống làm tôi bất ngờ thật đấy, thưa quý ngài Noma!

- Cô nhận ra tôi! _ Hắn ta giật mình hỏi.

- Sao lại không nhận ra con mồi của mình chứ?

- Dù tôi đã phẫu thuật chỉnh hình?

- Ngu ngốc!

Cô lên tiếng khiến hắn ta bực mình, lập tức tấn công cô ngay. Nhưng cho dù hắn có giỏi cỡ nào thì cũng chẳng thể nào bằng một sát thủ được huấn luyện từ nhỏ chỉ để báo thù. Tuy cuối cùng cô cũng khống chế được hắn nhưng lại mất khá nhiều thời gian. Anh lúc này rất muốn ra giúp cô nhưng vừa tiếng một bước liền bị ánh mắt lạnh rợn người của cô nhìn thế lại lùi xuống. Cô nói:

- Phế vật như mày chỉ mãi mãi là phế vật.

- Cô Không còn là con người nữa! _ Noma.

- Mày nói cái gì? Thế cái lúc mà cha mày giết hết cả gia đình tao, thế cha mày có còn là con người không hay là một con quỷ mang lốt người hả?

- Cha tôi thì liên quan gì đến cái chết cha mẹ cô?

- Chính cha mày là kẻ đã giết cha mẹ tao, chính cha mày là kẻ đã dựng màn kịch tai nạn kinh hoàng năm đó, cũng chính cha mày là kẻ truy sát tao nhiều năm qua. Mày biết tao đã phải nếm bao nhiêu mùi vị của đau khổ, thất vọng xen lẫn cả máu tươi từ sự tàn ác của cha mày không? Lúc đó ổng có nghĩ tao cũng là một đứa trẻ không? Hả? Cái giá chỉ giết mình cha mày là quá ít! Đáng ra lúc đó tao nên tiễn mày đi chung với cha mày nhưng do mày không có tội nên mới để mày sống.

- Cha tôi không thể nào như thế được! Sẽ không thể nào!

- Ngu ngốc như mày còn đòi giết tao?! Nên coi lại bản thân mình đi!

Cô nói xong ngưng khống chế hắn, hắn quay sang nhìn cô nhưng bây giờ cô không giống như trước nữa rồi. Sự đau khổ, tuyệt vọng đã biến một đứa bé ngây thơ thành một sát thủ tàn ác. Nhẹ nhàng đặt cốc cà phê trong cái túi khi nãy và nói:

- Một ly cà phê đen không đá không đường nhưng tiếc thật nó không còn nóng nữa rồi. Nếu anh muốn uống thì hãy uống nó.

Nói rồi không đợi Noma kịp phản ứng cô đã đi thẳng đến con ả mặt mày xanh lét đang bị trói kia. Cô ghé vào tai ả ta nói nhỏ:

- Cô gái à! Có những thứ không trân trọng vứt đi mới biết nó quý giá nhưng muộn rồi. Đừng vọng tưởng những gì không thể nữa, tôi đây là làm việc thiện cởi trói cho cô.

Nói rồi cô cởi trói cho ả ta rồi quay đi, nhưng chưa được mấy bước ả ta liền muốn xông lên đanh cô. Cô liền xoay qua đá cho ả ta một phát, ả bây giờ đã nằm bẹp dưới chân cô. Cô lên tiếng nói:

- Đúng là ngu xuẩn.

Nói rồi cô giẫm mạnh lên các huyệt cấm, từ từ phế từng bộ phận trên cơ thể rồi chốt lại bằng một huyệt tử. Sau cú giẫm mạnh đó, tất cả đàn em đều biết cô ta máu lạnh đén thế nào nên chẳng ai dám lên tiếng. Cô bước ra ngoài cùng với anh, tiếng bước chân ngày một nhỏ lại để lại khoảng lặng đến đáng sợ đằng sau. Lúc này Noma cầm lấy ly cà phê lên, trăn trối nối lời cuối cùng:

- Tại sao người lại đối xử với con như thế? Con nào khác gì một con chốt bị tế trên bàn cờ của người chứ cha. Cô ấy nói đúng, con thật sự rất ngu xuẩn.

Nói xong anh ta uống ly cà phê đó nhưng chẳng có gì xảy ra cả, Noma vẫn còn sống tức là ly cà phê này không hề có độc. Anh cười trước sự ngu ngốc của mình một lần nữa rồi ngã ra sàn nhìn lên trần nhà trong sự im ắng đến lạ thường.

Phía anh và cô thì vừa bước vào xe đã giữ trạng thái im lặng, không khí ngột ngạt bao trùm lấy tất cả. Bỗng cơn đau của cô lại tái phát cơn đau như muốn giằng xé cô, nghiêng đầu dựa vào người anh, cô ngất đi để lộ một gương mặt khó chịu. Anh cứ nghĩ cô mệt rồi nên chẳng nói gì, còn phía ông tài xế bất đắc dĩ kia thì tưởng bọn này phát cẩu lương nên chẳng them quan tâm. Đến khi về đến nhà, anh lây cô dậy thì chẳng thấy cô cử động, trán cô bắt đầu nóng dần. Lo lắng cho cô anh bế cô một mạch từ xe lên phòng. Anh làm tất cả việc này điều trong vô thức. Anh gọi bác sĩ riêng của mình để khám cho cô, trong lúc hoảng loạn anh lại khóc, khóc vì bất lực chẳng biết làm thế nào bây giờ. Một lúc sau bác sĩ đến nhưng chỉ khám sơ qua rồi nói với anh chỉ là sốt thông thường rồi rời đi. Anh bây giờ như đã gỡ được tảng đá trong lòng nhẹ nhàng đến gần chăm sóc cô cả đêm hôm ấy.
\



"Trong vô thức yêu chàng
Cũng từ trong vô thức mà thương chàng."



............................................................................................................
Tui bị cấm túc nên ra chuyện trễ hơn dự kiến. Có lẽ là tui thất hứa hơi bị nhiều rồi nhưng tui sẽ cố gắng ra đúng lịch. Thành thật xin lỗi mọi người. Thôi bái bai. Tui đi ngủ đây. Chúc cả nhà ngủ ngon
Chap trước
 
Bên trên