Tôi bò ra khỏi giường sửa soạn lại tóc tai, mái tóc cắt ngắn uốn cúp ngang cổ - kiểu tóc đang rất thịnh hành và đầy cá tính chẳng mấy chốc đã vào nếp gọn gàng. Tôi diện chiếc áo sơ mi xanh nhạt lệch tà, tay áo xoắn lên vừa phải kết hợp cùng chiếc quần jean rách ngang gối và đôi giày lười cùng tông màu với chiếc áo. Tôi không quên mang theo chiếc máy ảnh cannon nhỏ nhắn từ lâu như một người bạn đồng hành cùng tôi ghi dấu bao kỉ niệm buồn vui của một người làm báo. Trang hôm nay ăn vận rất xinh. Cô mặc chiếc quần bó và áo thun dáng rộng hoạ tiết ngôi sao bắt mắt càng tôn lên vóc dáng cao, thanh mảnh cùng đôi chân dài miên man, làn da trắng mịn màng không tỳ vết – nét đẹp vốn có ngàn đời của bao cô gái miền tây. Trang có đôi mắt nâu đen rất tây như biết nói khiến cho mỗi cái nhìn của cô trở nên sâu sắc và gieo vào lòng người sự quyến luyến chẳng muốn rời xa.
Hai đứa cùng đi trên một chiếc xe máy vừa đi vừa trò chuyện linh tinh, thỉnh thoảng còn hát mấy câu vu vơ như kẻ khờ. Chúng tôi chạy một mạch đến vườn trồng hoa xương rồng của ông Hai ở gần ngoại ô thành phố. Thật khó có thể tin giữa một thành phố trẻ phồn hoa và náo nhiệt - nơi mà cuộc sống luôn cuốn con người theo nhịp đập của nó lại có một nơi yên bình đến thế. Ở đây tôi như được trở về miền quê yêu dấu đã từng nuôi nấng tôi một thời thơ dại. Không khí trong lành mát mẻ, những chậu xương rồng cứ đua nhau nở hoa như nhiệt huyết thanh xuân đang dâng trào trong con người tôi. Tôi yêu tuổi trẻ của mình biết bao, yêu sự dại dột, bồng bột và cả những ước mơ cháy bổng như ngọn lửa hồng rực đỏ trong tim.
Tôi và Trang đi dạo quanh cả khu vườn thoả sức chụp những bức ảnh đẹp nhất lưu lại một ngày tràn ngập niềm vui và những khoảnh khắc khó quên. Những cây hoa xương rồng được trồng trong chậu nhỏ xinh xinh treo theo từng tầng ngay ngắn cho tiết kiệm diện tích. Cũng chính sự sắp đặt cố ý này đã vô tình tạo nên một không gian thoáng đãng, một không gian mở hoàn toàn. Ở bất cứ góc nhìn nào ta cũng dễ dàng quan sát được cả khu vườn tạo cảm giác khu vườn như một toà tháp nhiều tầng xếp chồng lên nhau. Ở đây còn có cả những loại xương rồng quý hiếm nhất. Mỗi ngày có rất nhiều khách thập phương đến đây tham quan, tìm hiểu về loài hoa có sức sống mãnh liệt và kì diệu này. Hoa xương rồng màu sắc rất rực rỡ như nhắc nhở chúng ta dù cuộc đời có bao vấp ngã thì cũng hãy kiên cường bước tiếp. Xương rồng dù phải sống nơi xa mạc khô cằn vẫn sẽ nở những bông hoa tươi đẹp. Tôi thích hoa xương rồng kể từ khi tôi còn đi học bởi những ý nghĩa sâu sắc của nó về tình yêu và cuộc sống. Xương rồng như lời đồng ý của cô gái gửi đến người mình yêu. Hình dáng bên ngoài xương rồng được bao bọc bởi những gai nhọn rất xa cách nhưng bên trong lại mang thân hình mọng nước như sự yếu đuối của cô gái trẻ trong tình yêu. Đôi lúc cô muốn thổ lộ nhưng sợ chàng trai không hiểu được chân tình, cứ e ấp, cứ ngại ngùng rồi hối tiếc khi tình mãi rời xa.
…
Lại một tuần làm việc mới bắt đầu, tôi đến toà soạn với niềm vui, niềm phấn khởi.
- Chào buổi sáng. Mọi người chúng ta họp thôi nào. - Tiếng của Trung - phó tổng biên tập.
- Hôm nay tôi sẽ trình bày một đề án mới rất mong nhận được sự ủng hộ của mọi người. Hiện nay, giới trẻ Việt Nam đang có một trào lưu du lịch phượt. So với việc đi theo tour thì du lịch phượt linh hoạt hơn về thời gian đi và tham quan. Nhiều bạn trẻ năng động muốn tự mình khám phá những vùng đất mới, miền văn hoá mới, muốn trải nghiệm cuộc sống nơi mà mình chưa từng một lần đặt chân đến. Đi phượt một mình hoặc đi theo nhóm đều phù hợp và đặc biệt hơn là tiết kiệm chi phí. Nắm bắt được xu hướng đó tôi muốn phát triển thêm chuyên mục “ Món ngon và cảnh đẹp Việt Nam” cho tạp chí chúng ta. Mọi người thấy thế nào? – Trung nói tiếp.
- Tôi thấy đó là một ý kiến hay. Chuyên mục này sẽ nhằm tìm kiếm và cung cấp thêm nhiều địa điểm du lịch thú vị cho mọi người. Bên cạnh đó còn góp phần tích cực quảng bá cho hình ảnh đất nước Việt Nam. Theo tôi, hiện nay cũng có rất nhiều khách du lịch nước ngoài đến Việt Nam nên ngoài bài viết bằng tiếng Việt chúng ta nên có bản dịch bằng tiếng Anh trên website của toà soạn như vậy sẽ thu hút được nhiều sự chú ý của đọc giả hơn. - Tôi nói.
- Mọi người thấy ý kiến của Phương như thế nào? - Trung nói.
- Nhưng như thế chuyên mục này sẽ tốn rất nhiều chi phí vì việc di chuyển đến các địa điểm để tìm hiểu, lấy thông tin, hình ảnh trên địa bàn cả nước là cả một vấn đề. - Phong ý kiến.
- Để giảm bớt chi phí chúng ta sẽ tuyển cộng tác viên viết bài cho toà soạn ở khắp mọi nơi trên cả nước như vậy tin tức sẽ cập nhật hơn. Hơn nữa không ai hiểu rõ những nơi đó hơn những người dân địa phương. - Trung nói.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao nhưng hầu hết tán thành.
Như vậy chúng ta biểu quyết để lấy ý kiến. Có mười tám trên hai mươi phiếu phiếu đồng ý:
- Chuyên mục “Món ngon và cảnh đẹp Việt Nam” chính thức trở thành thành viên mới của đại gia đình tạp chí Bảo An. - Trung chính thức tuyên bố.
- Chuyên mục này sẽ do bốn người phụ trách, có ai xung phong không? - Trung nói tiếp.
- Có, em muốn tham gia. - Tôi nhanh nhảu đáp.
- Phương là một, còn ai muốn tham gia nữa không? - Trung nhìn tôi tươi cười rồi tỏ vẻ rất hài lòng.
Ngoài tôi ra còn có Quân, Liên và Linh nữa. Như vậy bốn chúng tôi sẽ cùng một đội. Chúng tôi phải lên kế hoach cùng nhau để xây dựng và phát triển chuyên mục. Mỗi số tạp chí phát hành phải giới thiệu một điểm đến du lịch nên phải chọn điểm đến sao cho thật hấp dẫn.
Cả đêm tôi không ngủ cứ suy nghĩ mãi về điểm đến đầu tiên mà mình sẽ giới thiệu, thế này không được thế kia cũng không được. Cuối cùng cũng quyết định và lúc đó là hai giờ sáng. Tôi ngủ thiếp đi khi mà đầu óc vẫn đầy rẫy những hình ảnh về nơi tôi sẽ giới thiệu đầu tiên trên tạp chí.
Mặt trời lên cao chiếu những tia nắng đầu tiên len qua ô cửa nhỏ đánh thức tôi sau một đêm dài. Tôi thức dậy khi đã sáu giờ bốn mươi lăm phút.
- Trời ơi! Trễ mất thôi. - Tôi hoảng hốt thốt lên.
Chiếc xe máy của tôi đang cố chạy nhanh trên đường đông nghịt người - giờ cao điểm. Phải sống lâu ở Sài Gòn mới thấm thía được nỗi đau tắt đường. Nhiều người đã chán ngán Sài Gòn cũng vì lí do này. Tôi nhích từng chút một mới ra khỏi con đường đông đúc, xe tôi lại chậm chạp, khó khăn lắm mới tới được toà soạn.
- Chào mọi người! Buổi sáng nhiều may mắn! - Tôi là vậy luôn bắt đầu một ngày mới với những lời tốt đẹp. Với tôi chúc ai đó hay khen ai đó chân thành là một biểu hiện của cái đẹp, mà cái đẹp là mục đích cao cả của cuộc sống. Tôi luôn sống và hướng tới những gì là đẹp nhất.
Tôi, Linh, Liên và Quân liền bàn với nhau kế hoạch cụ thể. Ngày mai chúng tôi sẽ có chuyến công tác xa.
…
Đang bận rộn chuẩn bị hành lý. Bỗng điện thoại reo:
- Alo! Nghe nè. - Tôi bắt máy.
- Mai Phương đi công tác xa hả? - Tiếng của cô bạn thân nhỏ nhẹ - Trang.
- Không, tối nay đi luôn cho kịp thời gian, đi hai ngày một đêm. - Tôi đáp và khẽ cười.
- Ở đâu vậy? - Trang hỏi tiếp.
- Đà Lạt - thành phố ngàn hoa. - Tôi trả lời.
…
Xe chạy suốt đêm, sáng sớm chúng tôi đã tới Đà Lạt khi cả thành phố còn đang ngủ yên trong làn sương mù dày đặc. Nếu Sài Gòn là một gã tình nhân quyến rũ thì Đà Lạt như một người tình trẻ lắm mộng mơ. Khung cảnh nên thơ, từng làn gió mang hơi thở của núi rừng Tây nguyên thổi nhẹ nhẹ làm nao lòng người. Nắng mỗi lúc một ấm dần lên, những khóm dã quỳ bên đường đua nhau khoe sắc. Màu vàng rực rỡ hoà trong màu xanh lá của cỏ cây tạo nên một tấm thảm hoa đẹp diệu kì. Đà Lạt đâu đâu cũng thấy dã quỳ như thể nó là một phần không thể thiếu. Đà Lạt từ lâu đã nổi tiếng là một thành phố du lịch, con người Đà Lạt mến khách, khí hậu mát mẻ quanh năm và cả những nét văn hoá độc đáo hấp dẫn du khách thập phương. Chẳng trách mà người Pháp đã từng ví von nơi đây là một “tiểu Pa - ri” và là nơi nghỉ dưỡng lý tưởng. Lần này đến Đà Lạt ngoài những nét đẹp trên chúng tôi hy vọng sẽ tìm thấy nhiều điều mới mẻ của mảnh đất Tây nguyên nhiều bí ẩn này.
Không khí ở Lang - biang thật khác xa với nắng ấm Sài Gòn - một chút se lạnh của buổi chiều cao nguyên. Nhưng càng về đêm trời càng lạnh - cái lạnh rất riêng chỉ có ở nơi đây - lạnh như nỗi lòng của một cô gái độc thân đang đợi tình yêu mang đến những hơi thở ấm nồng. Sẽ chẳng còn điều gì tuyệt vời hơn việc trải qua một đêm lửa trại ấm áp trên cao nguyên lạnh giá này và điều tuyệt vời ấy đã đến. Tiếng cồng chiêng giòn giã, tiếng lửa nổ tí tách cùng với rượu cần, thịt nướng, tiếng cười nói vui vẻ hoà vào nhau tạo nên một không khí ấm cúng như một gia đình. Trong đêm lửa trại này, ngoài chúng tôi còn có hai đoàn khách du lịch khác cũng dừng chân ghé lại giao lưu với các bạn đồng bào dân tộc Cơ ho, cùng trao đổi và chia sẻ những kiến thức bổ ích về nền văn hoá đặc sắc của dân tộc bạn. Tất cả mọi người nắm tay nhau nhảy múa quanh ngọn lửa bập bùng và cất cao bài hát Nối vòng tay lớn. Khung cảnh ấm áp, con người hữu tình cái lạnh giữa núi rừng dường như đã tan biến nhường chỗ cho tình người, tình đời được sinh xôi. Già làng đã kể cho chúng tôi nghe về nguồn gốc của những tập tục cưới xin, về những cách giao tiếp chào hỏi, về ý nghĩa của văn hoá cồng chiêng trong tâm thức người Cơ ho,…
Đối với người Cơ ho khi đến tuổi kết hôn, các cô gái sẽ chủ động tìm hiểu chàng trai mình thích. Sau đó, khi ưng cái bụng rồi cô gái sẽ thưa chuyện với bố mẹ để sắp xếp chuyện hỏi cưới chàng trai. Khác với dân tộc Kinh, người Cơ ho theo chế độ mẫu hệ, người phụ nữ sẽ quyết định mọi chuyện lớn nhỏ trong gia đình kể cả việc kết hôn của chính bản thân mình,… Các chàng trai có quyền từ chối nếu họ không thích cô gái nhưng phải bồi thường một khoảng chi phí không nhỏ,…
Khi chúng tôi ra về thì trời đã rất khuya, cái lạnh buốt của cao nguyên như thấm dần trong từng thớ thịt nhưng tận sâu trong đáy lòng tình yêu với mảnh đất này vẫn luôn chấy âm ỉ mãi không thôi. Khi đến tôi đã mang theo lòng khao khát khám phá, tìm hiểu những nét đẹp văn hoá của vùng đất này và giờ khi ra về tôi gửi lại nơi đây tấm chân tình của mình và mang đi tấm chân tình của những con người mến khách, thân thiện của cao nguyên đầy sương gió.
…
- Về đến nhà rồi! - Tôi reo lên như một đứa trẻ rồi ngã lăn xuống giường ngủ thiếp đi.
Bỗng chuông cửa reo lên, tôi bò ra khỏi dường để mở cửa. Trước mặt tôi là một chàng trai cao lớn, nụ cười niềm nở:
- Chào cô! Hôm qua tôi thấy có chiếc khăn rơi xuống trước ban công nhà tôi, thiết nghĩ có thể là của cô nên tôi mang lên đây. - Anh vừa nói vừa đưa chiếc khăn cho tôi.
- À! - Đúng là của tôi rồi. Tôi sơ ý quá. Xin lỗi anh nhé. Mà anh tên gì? - Tôi vừa hỏi vừa vui mừng ríu rít.
- Tôi là Alex. Rất vui được gặp cô. - Anh nói.
- Rất vui được gặp anh. - Tôi cười đáp lại.
- Nếu không còn gì nữa, tôi về đây, cô vào nhà đi. - Anh chào tạm biệt tôi.
- Cảm ơn anh nhé. - Tôi nói.
Đây là chiếc khăn piêu mà bố mẹ đã mua cho tôi khi họ đi du lịch cùng nhau dịp kỉ niệm hai mươi sáu năm ngày cưới. Chiếc khăn màu đỏ, màu của nhiệt huyết tuổi thanh xuân, màu mà tôi rất thích. Với tôi nó là một kỉ vật.
…
Trời bỗng nhiên đổ mưa to, cơn mưa bất chợt làm tôi lạnh cóng. Trong giây phút ấy một chút cô đơn đã chiếm lấy tâm hồn tôi. Nhìn dòng người vội vã, những bước chân dồn dập quay về tổ ấm tôi bâng khuâng nhớ về những ngày xưa còn sống với gia đình. Ngày ấy những hôm trời mưa to bố đến tận trường đón tôi. Chiếc áo mưa cánh dơi đã cũ, bố khoác lên người tôi cho khỏi ướt rồi hai cha con cùng về trên chiếc xe đạp cũ kĩ mà đến giờ vẫn còn giữ để làm kỉ niệm. Khoảnh khắc ấy thân thương vô cùng. Từ ngày vào thành phố mưu sinh những kí ức của một thời thơ dại dường như đã ngủ yên, đôi khi nó sống lại trong phút chốc rồi thôi. Một mình nơi đất khách tôi tự làm tất cả rất vất vả nhưng học hỏi được nhiều điều.
- Ôi! - Tôi giật mình khi có người vừa chạm vào tôi. Nước mưa văng ướt chiếc túi sách của tôi.
- Tôi xin lỗi! Tôi vô ý quá, cô không sao chứ? - Giọng một người đàn ông.
- Alex! Anh hàng xóm! - Tôi reo lên khi gặp người quen.
- Không hẹn mà gặp. Thật hay quá. Cô biết tên tôi nhưng tôi chưa biết tên cô như vậy không công bằng đâu? - Alex dí dỏm hỏi.
- Tên tôi đặc biệt lắm nghe là xỉu đó. - Tôi cười khúc khích làm Alex càng tò mò hơn.
- Cô cũng ghê ghớm quá hen. Vậy tôi gọi cô là “cô bé quàng khăn đỏ” cô có chiếc khăn đỏ đúng không? - Alex trêu tôi.
- Tôi có phải là con nít đâu, tôi trưởng thành rồi đó. - Tôi đáp lại với vẻ kênh kiệu.
- “Cô bé trưởng thành” cái tên này hay đấy. - Alex lại cười.
- Vậy tôi gọi anh là “ anh hàng xóm”. - Tôi không chịu thua trả lời anh ta.
Mãi cãi nhau trời tạnh mưa lúc nào không biết chúng tôi cùng đi về. Từ đây về nhà cũng không xa, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Alex cũng khá vui tính và đôi khi còn trẻ con lắm. Tôi chưa tiếp xúc với “anh hàng xóm” nhiều nên cũng còn nhiều điều chưa biết về anh, phút gặp gỡ ban đầu đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng về một chàng trai lịch thiệp, chín chắn và hài hước.