- Mai mày đi với lớp không?
Nó đang nằm lăn lóc trên giường thì điện thoại rung lên, là tin nhắn của hắn. Nhìn số điện thoại vùa xa lạ vừa quen thuộc ấy, nó không thể ép mình cố nhoẻn miệng cười.
- Không.
- Sao không đi. Anh nhớ mày lắm.
- Bận rồi.
Sau đó hắn cũng không trả lời nữa. Đọc đi đọc lại dòng tin nhắn: "Anh nhớ mày lắm." Nó lại thấy tim mình hụt hẫng. Nếu như hai năm về trước hắn nói những lời tình cảm này với nó chẳng cảm xúc của nó hiện tại đã lên mây mất rồi.
Ngày hai bảy tết, nó bận rộn giúp bố mẹ chuẩn bị mọi thứ, dọn dẹp nhà cửa, sắm sửa trang hoàng lại nhà cửa, mọi công việc đều khiến tâm trạng nó vui vẻ. Cho đến lúc này... Thật ra cũng không thể trách hắn được, người yêu hắn là nó, là nó tự nguyên đơn phương chứ không hề bị ai ép buộc. Đơn phương lỗi là tại nó, vậy nên giờ mình nó phải chịu, trách ai được chứ.
Nhưng dù có đơn phương cũng là chuyện của hai năm về trước chẳng liên quan gì đến hiện tại cả. Tình cảm ngây ngô năm ấy đã theo những bề bộn cuộc sống lúc lên đại học mà phai nhạt mất rồi.
***
Sáng đang nằm lỳ trên giường thì nó nghe tiếng mẹ gọi:
- Nguyên, có bạn tìm kìa.
- Vâng.
Nó nhăn mày, không hiểu ai lại đến sớm vậy? Rồi một dự cảm xấu xuất hiện trong lòng nó, điều nó càng thúc đẩy bước chân của nó trở nên vội vã hơn.
Người ngồi trước bàn đón chào nó bằng một nụ cười tươi rói, bảy tháng không gặp hắn càng trông chững chạc và đẹp trai hơn. Nó cũng không cười, chỉ nhướn mày:
- Đến đây là gì vậy.
- Đưa mày đi chơi với lớp. Bạn bè lâu không gặp.
Lúc nó tính phản bác lại thì mẹ nó lại mắng:
- Đừng lười nữa, bạn đến nhà đón rồi còn không chịu đi. Cái con bé này, thật là...
Nó bặm môi, sau đó cũng bất đắc dĩ xoay người về phòng thay quần áo. Cử chỉ của nó trở nên rề rà, chậm chạp một cách lạ thường. Thật sự nó chẳng muốn tham gia buổi gặp mặt này chút nào.
Lúc ngồi sau xe hắn, nó cứ im lặng ngẩn ngơ nhìn đường phố. Mấy tháng rời xa nơi đây mọi thứ đã thay đổi, tuy không nhiều nhưng vẫn có một chút xa lạ. Nhận ra sự trầm mặc của nó qua gương chiếu hậu, hắn cười cười:
- Sao vậy, đi chơi với bạn bè mà mặt gượng ép vậy sao.
- Ừ. Ai bảo mày đón tao.
- Tao nói rồi. Tao nhớ mày, rất nhớ.
Hắn thôi cười, giọng nói cũng trở nên rất nghiêm túc.
- Ừ.
Nó thật sự không nghĩ, sẽ có một ngày mình trả lời câu nói nhớ của hắn một cách thản nhiên như vậy.
Nhận thấy sự thờ ơ và mất hứng của nó trong câu trả lời, hắn cũng khẽ thở dài một tiếng. Sau đó cũng không bắt chuyện với nó nữa.
Hắn dừng xe trước một nhà hàng tuy không được tính là hạng sang nhưng cũng xếp vào một trong những nơi giá cắt cắt cổ. Nó nhíu mày không có ý định bước vào.
- Sao vậy?
- Quên cầm ví rồi.
Hắn bỗng bật cười, nó ngẩn ngơ nhìn hắn, nụ cười đó thật đẹp, chiếc răng khểnh càng giúp nụ cười ấy tỏa nắng hơn.
- Tao cho mày mượn. Vào thôi.
Nói rồi hắn kéo tay nó bước vào. Lúc bước vào trong, không khí ồn ào khiến nó hơi nhức đầu, có vài người đã để mắt đến hai bóng dáng bên này nên vẫy tay chào. Nó nhìn lướt qua nhóm người, những khuôn mặt không mấy quen thuộc cũng không hẳn là xa lạ khiến nó càng thêm ảo não. Tuy nhiên, trong đó có một gương mặt làm nó thật sự muốn dò xét. Đó là Trinh - bạn gái năm lớp 10 của hắn.
- Nguyên với Hoàng đến rồi à, mau ngồi xuống đi mọi người đang chờ.
Trinh cười cười, thái độ tỏ ra cũng rất nồng nhiệt nhưng sao nó vẫn cảm thấy có chút giả tạo.
Chỗ ngồi của bọn nó vừa vặn đối diện với Trinh, hẳn là tình cờ phải không? Nó tự đặt câu hỏi nhưng rồi lại lắc đầu, dù có tình cờ thật hay là do ai đó sắp đặt thì cũng đâu còn ý nghĩa gì đâu.
Nó còn nhớ rõ những tháng ngày làm lòng nó nhức nhối đó. Nó và hắn là bạn từ cấp 2, hỏi quan hệ hai đứa đến mức bạn thân chưa thì câu trả lời chắc chắn là chưa. Chỉ là lúc lên cấp 3, so với những khuôn mặt xa lạ trong lớp thì hai đứa cũng tính là thân quen hơn.
Nó có lợi thế của một người đến trước, cũng bước cạnh hắn trong một chặng đường dài. Chung sở thích, chung đội tuyển học sinh giỏi, vậy nhưng rốt cụôc cũng không được hắn để trong lòng.
Năm ấy, nó bình tĩnh tiếp nhận việc hắn và Trinh là một cặp, dù không muốn thừa nhận nhưng nó cũng không thể phủ định lúc đó nó đã rất buồn. Nhưng nỗi buồn không kéo dài lâu. Chỉ là đôi lúc nhân những ngày đặc biệt, không hiểu sao Trinh cứ chọn vị trị ngồi cạnh nó, việc đó cũng chẳng có gì đáng nói. Điều nó ấn tượng nhất là những lúc hắn ngại ngùng ôm một hộp quà và một đóa hồng tươi rói đến tặng Trinh. Nó nhìn hắn mà chỉ biết cười nhạt trong lòng, muốn rời đi cũng không được chỉ biết ngơ ngẩn ngồi thế, nghe tiếng gào rú của đám bạn trong lớp cũng nhoẻn miệng cười, nụ cười rất tươi nhưng chua chát.
- Nguyên mệt sao, cứ ngồi ngẩn ra thế.
Trinh lên tiếng tinh nghịch cắt ngang dòng hồi ức của nó. Nhưng chưa kịp trả lời thì hắn đã ân cần ngó sang.
- Mệt thật à?
- Không. Mọi người cứ tự nhiên đi, tại lúc đêm thức muộn quá mà sáng nay dậy sớm.
Nghe nó trả lời xong, Trinh cũng chỉ cười cười, sau đó nhìn Hoàng với một ánh mắt rất "thâm tình". Ít ra là nó nghĩ vậy.
Đợi chờ thêm nửa tiếng, cuối cùng nó cũng không nhịn được mà quay sang hỏi hắn:
- Hôm nay Hân không đến à?
Vô tình nghe nhắc đến Hân động tác của hắn có chút khựng lại. Thấy sự khác biệt này nó mới giật mình nhớ ra. Hân không chỉ là bạn tốt của nó và hắn mà còn là người đặc biệt hơn của hắn hồi 12. Có lẽ đầu năm 11 hắn chia tay Trinh cũng là vì Hân cũng nên.
Nghĩ đến đây hắn lại nhìn sang Trinh, thấy cô ta cũng đang nhìn hắn. Sau đó bỗng cô ta chuyển tầm nhìn, hai ánh mắt chạm nhau phút chốc ấy nó nhận ra sự thù địch sâu sắc mà đối phương dành cho mình.
Khoảnh khắc đó nó chợt cười lạnh trong lòng. Một ý nghĩa xấu xa vụt qua trong đầu nó. Nghĩ rồi nó bỗng tươi cười rạng rỡ. Tự nhiên xích người lại gần hắn hơn, sau đó ngiêng đầu giả bộ như đang nói chuyện vui vẻ với hắn vây.
- Hôm qua tao nghe Hân nói mày hẹn nó đi trà sữa à.
Giọng nói không to không nhỏ nhưng cũng đủ để lọt vào tai người đối diện. Hắn bối rối một chút, sau đó cũng gật đầu. Dường như không muốn tiếp tục bàn luận những chuyện liên quan đến Hân nữa. Vậy nên gắp lia lịa thức ăn vào bát nó rồi trừng mắt:
- Nhét thức ăn vào miệng mày lại rồi im đi cho tao.
Nó cũng không thèm tức giận chỉ là trước lúc cặm cụi ăn thì liếc sang Trinh, cười nhếch mép. Trong lòng thầm nghĩ, muốn chơi với nó sao? Cô ta tưởng nó là người hiền lành dễ bắt nạt chắc. Nhầm đối tượng rồi.
***
Buổi họp lớp trôi qua khá lâu và chẳng mấy vui vẻ. Ít nhất với riêng nó là thế. Lúc về, cả nhóm lại rủ nhau đi karaoke nhưng nó lắc đầu. bảo mệt nên muốn về trước, hắn thấy vậy cũng xin về luôn. Dọc đường đi, cả hai đứa đều im lặng. Trên đường về nhà nó, hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ. Thấy vậy, nó vội lên tiếng:
- Đi đâu nữa vậy.
- Yên tâm, tao không bán mày đâu mà lo.
Hắn dừng xe trước một quán ăn nho nhỏ. Sau đó thản nhiên nắm lấy tay nó kéo vào trong.
Lúc nó đang chậm rãi thưởng thức đồ ăn ở đây thì nghe hắn nói:
- Sao hôm nay nhắc nhiều đến Hân vậy.
- Cho vui thôi mà.
- Mày muốn dùng Hân để chọc giận Trinh à?
- Biết rồi còn hỏi làm gì.
Hắn không thèm đôi co với nó, chỉ im lặng nhìn nó thật lâu, sau đó từ từ nói:
- Tao xem Trinh là mối tình đầu, giờ thì giữa tao và Trinh là bạn bè thôi.
- Ờ. Liên quan gì đến tao.
- Đừng có mang dáng vẻ thù địch đó với nó.
Nói đến đây, nó cũng vứt hẳn bộ mặt bình thản giả tạo đi, trừng mắt nhìn hắn, giọng nói không kìm được cũng cao hơn một chút:
- Là nó gây sự với tao trước. Mày không biết thì im mồm đi, đừng có lên mặt dạy đời tao.
Trước giờ nó luôn là người nóng tính, vậy nên nói xong câu thì nó cũng vùng vằng đứng dậy định bỏ đi. Nhưng hắn lại vội nhoài người giữ tay nó lại.
- Mày bớt nóng đi được không, tao đang nói chuyện nghiêm túc với mày mà.
- Buông.
Giật mạnh tay, cũng không thèm liếc mắt đến hắn một cái, nó bình tĩnh bước ra ngoài.
Nó đang nằm lăn lóc trên giường thì điện thoại rung lên, là tin nhắn của hắn. Nhìn số điện thoại vùa xa lạ vừa quen thuộc ấy, nó không thể ép mình cố nhoẻn miệng cười.
- Không.
- Sao không đi. Anh nhớ mày lắm.
- Bận rồi.
Sau đó hắn cũng không trả lời nữa. Đọc đi đọc lại dòng tin nhắn: "Anh nhớ mày lắm." Nó lại thấy tim mình hụt hẫng. Nếu như hai năm về trước hắn nói những lời tình cảm này với nó chẳng cảm xúc của nó hiện tại đã lên mây mất rồi.
Ngày hai bảy tết, nó bận rộn giúp bố mẹ chuẩn bị mọi thứ, dọn dẹp nhà cửa, sắm sửa trang hoàng lại nhà cửa, mọi công việc đều khiến tâm trạng nó vui vẻ. Cho đến lúc này... Thật ra cũng không thể trách hắn được, người yêu hắn là nó, là nó tự nguyên đơn phương chứ không hề bị ai ép buộc. Đơn phương lỗi là tại nó, vậy nên giờ mình nó phải chịu, trách ai được chứ.
Nhưng dù có đơn phương cũng là chuyện của hai năm về trước chẳng liên quan gì đến hiện tại cả. Tình cảm ngây ngô năm ấy đã theo những bề bộn cuộc sống lúc lên đại học mà phai nhạt mất rồi.
***
Sáng đang nằm lỳ trên giường thì nó nghe tiếng mẹ gọi:
- Nguyên, có bạn tìm kìa.
- Vâng.
Nó nhăn mày, không hiểu ai lại đến sớm vậy? Rồi một dự cảm xấu xuất hiện trong lòng nó, điều nó càng thúc đẩy bước chân của nó trở nên vội vã hơn.
Người ngồi trước bàn đón chào nó bằng một nụ cười tươi rói, bảy tháng không gặp hắn càng trông chững chạc và đẹp trai hơn. Nó cũng không cười, chỉ nhướn mày:
- Đến đây là gì vậy.
- Đưa mày đi chơi với lớp. Bạn bè lâu không gặp.
Lúc nó tính phản bác lại thì mẹ nó lại mắng:
- Đừng lười nữa, bạn đến nhà đón rồi còn không chịu đi. Cái con bé này, thật là...
Nó bặm môi, sau đó cũng bất đắc dĩ xoay người về phòng thay quần áo. Cử chỉ của nó trở nên rề rà, chậm chạp một cách lạ thường. Thật sự nó chẳng muốn tham gia buổi gặp mặt này chút nào.
Lúc ngồi sau xe hắn, nó cứ im lặng ngẩn ngơ nhìn đường phố. Mấy tháng rời xa nơi đây mọi thứ đã thay đổi, tuy không nhiều nhưng vẫn có một chút xa lạ. Nhận ra sự trầm mặc của nó qua gương chiếu hậu, hắn cười cười:
- Sao vậy, đi chơi với bạn bè mà mặt gượng ép vậy sao.
- Ừ. Ai bảo mày đón tao.
- Tao nói rồi. Tao nhớ mày, rất nhớ.
Hắn thôi cười, giọng nói cũng trở nên rất nghiêm túc.
- Ừ.
Nó thật sự không nghĩ, sẽ có một ngày mình trả lời câu nói nhớ của hắn một cách thản nhiên như vậy.
Nhận thấy sự thờ ơ và mất hứng của nó trong câu trả lời, hắn cũng khẽ thở dài một tiếng. Sau đó cũng không bắt chuyện với nó nữa.
Hắn dừng xe trước một nhà hàng tuy không được tính là hạng sang nhưng cũng xếp vào một trong những nơi giá cắt cắt cổ. Nó nhíu mày không có ý định bước vào.
- Sao vậy?
- Quên cầm ví rồi.
Hắn bỗng bật cười, nó ngẩn ngơ nhìn hắn, nụ cười đó thật đẹp, chiếc răng khểnh càng giúp nụ cười ấy tỏa nắng hơn.
- Tao cho mày mượn. Vào thôi.
Nói rồi hắn kéo tay nó bước vào. Lúc bước vào trong, không khí ồn ào khiến nó hơi nhức đầu, có vài người đã để mắt đến hai bóng dáng bên này nên vẫy tay chào. Nó nhìn lướt qua nhóm người, những khuôn mặt không mấy quen thuộc cũng không hẳn là xa lạ khiến nó càng thêm ảo não. Tuy nhiên, trong đó có một gương mặt làm nó thật sự muốn dò xét. Đó là Trinh - bạn gái năm lớp 10 của hắn.
- Nguyên với Hoàng đến rồi à, mau ngồi xuống đi mọi người đang chờ.
Trinh cười cười, thái độ tỏ ra cũng rất nồng nhiệt nhưng sao nó vẫn cảm thấy có chút giả tạo.
Chỗ ngồi của bọn nó vừa vặn đối diện với Trinh, hẳn là tình cờ phải không? Nó tự đặt câu hỏi nhưng rồi lại lắc đầu, dù có tình cờ thật hay là do ai đó sắp đặt thì cũng đâu còn ý nghĩa gì đâu.
Nó còn nhớ rõ những tháng ngày làm lòng nó nhức nhối đó. Nó và hắn là bạn từ cấp 2, hỏi quan hệ hai đứa đến mức bạn thân chưa thì câu trả lời chắc chắn là chưa. Chỉ là lúc lên cấp 3, so với những khuôn mặt xa lạ trong lớp thì hai đứa cũng tính là thân quen hơn.
Nó có lợi thế của một người đến trước, cũng bước cạnh hắn trong một chặng đường dài. Chung sở thích, chung đội tuyển học sinh giỏi, vậy nhưng rốt cụôc cũng không được hắn để trong lòng.
Năm ấy, nó bình tĩnh tiếp nhận việc hắn và Trinh là một cặp, dù không muốn thừa nhận nhưng nó cũng không thể phủ định lúc đó nó đã rất buồn. Nhưng nỗi buồn không kéo dài lâu. Chỉ là đôi lúc nhân những ngày đặc biệt, không hiểu sao Trinh cứ chọn vị trị ngồi cạnh nó, việc đó cũng chẳng có gì đáng nói. Điều nó ấn tượng nhất là những lúc hắn ngại ngùng ôm một hộp quà và một đóa hồng tươi rói đến tặng Trinh. Nó nhìn hắn mà chỉ biết cười nhạt trong lòng, muốn rời đi cũng không được chỉ biết ngơ ngẩn ngồi thế, nghe tiếng gào rú của đám bạn trong lớp cũng nhoẻn miệng cười, nụ cười rất tươi nhưng chua chát.
- Nguyên mệt sao, cứ ngồi ngẩn ra thế.
Trinh lên tiếng tinh nghịch cắt ngang dòng hồi ức của nó. Nhưng chưa kịp trả lời thì hắn đã ân cần ngó sang.
- Mệt thật à?
- Không. Mọi người cứ tự nhiên đi, tại lúc đêm thức muộn quá mà sáng nay dậy sớm.
Nghe nó trả lời xong, Trinh cũng chỉ cười cười, sau đó nhìn Hoàng với một ánh mắt rất "thâm tình". Ít ra là nó nghĩ vậy.
Đợi chờ thêm nửa tiếng, cuối cùng nó cũng không nhịn được mà quay sang hỏi hắn:
- Hôm nay Hân không đến à?
Vô tình nghe nhắc đến Hân động tác của hắn có chút khựng lại. Thấy sự khác biệt này nó mới giật mình nhớ ra. Hân không chỉ là bạn tốt của nó và hắn mà còn là người đặc biệt hơn của hắn hồi 12. Có lẽ đầu năm 11 hắn chia tay Trinh cũng là vì Hân cũng nên.
Nghĩ đến đây hắn lại nhìn sang Trinh, thấy cô ta cũng đang nhìn hắn. Sau đó bỗng cô ta chuyển tầm nhìn, hai ánh mắt chạm nhau phút chốc ấy nó nhận ra sự thù địch sâu sắc mà đối phương dành cho mình.
Khoảnh khắc đó nó chợt cười lạnh trong lòng. Một ý nghĩa xấu xa vụt qua trong đầu nó. Nghĩ rồi nó bỗng tươi cười rạng rỡ. Tự nhiên xích người lại gần hắn hơn, sau đó ngiêng đầu giả bộ như đang nói chuyện vui vẻ với hắn vây.
- Hôm qua tao nghe Hân nói mày hẹn nó đi trà sữa à.
Giọng nói không to không nhỏ nhưng cũng đủ để lọt vào tai người đối diện. Hắn bối rối một chút, sau đó cũng gật đầu. Dường như không muốn tiếp tục bàn luận những chuyện liên quan đến Hân nữa. Vậy nên gắp lia lịa thức ăn vào bát nó rồi trừng mắt:
- Nhét thức ăn vào miệng mày lại rồi im đi cho tao.
Nó cũng không thèm tức giận chỉ là trước lúc cặm cụi ăn thì liếc sang Trinh, cười nhếch mép. Trong lòng thầm nghĩ, muốn chơi với nó sao? Cô ta tưởng nó là người hiền lành dễ bắt nạt chắc. Nhầm đối tượng rồi.
***
Buổi họp lớp trôi qua khá lâu và chẳng mấy vui vẻ. Ít nhất với riêng nó là thế. Lúc về, cả nhóm lại rủ nhau đi karaoke nhưng nó lắc đầu. bảo mệt nên muốn về trước, hắn thấy vậy cũng xin về luôn. Dọc đường đi, cả hai đứa đều im lặng. Trên đường về nhà nó, hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ. Thấy vậy, nó vội lên tiếng:
- Đi đâu nữa vậy.
- Yên tâm, tao không bán mày đâu mà lo.
Hắn dừng xe trước một quán ăn nho nhỏ. Sau đó thản nhiên nắm lấy tay nó kéo vào trong.
Lúc nó đang chậm rãi thưởng thức đồ ăn ở đây thì nghe hắn nói:
- Sao hôm nay nhắc nhiều đến Hân vậy.
- Cho vui thôi mà.
- Mày muốn dùng Hân để chọc giận Trinh à?
- Biết rồi còn hỏi làm gì.
Hắn không thèm đôi co với nó, chỉ im lặng nhìn nó thật lâu, sau đó từ từ nói:
- Tao xem Trinh là mối tình đầu, giờ thì giữa tao và Trinh là bạn bè thôi.
- Ờ. Liên quan gì đến tao.
- Đừng có mang dáng vẻ thù địch đó với nó.
Nói đến đây, nó cũng vứt hẳn bộ mặt bình thản giả tạo đi, trừng mắt nhìn hắn, giọng nói không kìm được cũng cao hơn một chút:
- Là nó gây sự với tao trước. Mày không biết thì im mồm đi, đừng có lên mặt dạy đời tao.
Trước giờ nó luôn là người nóng tính, vậy nên nói xong câu thì nó cũng vùng vằng đứng dậy định bỏ đi. Nhưng hắn lại vội nhoài người giữ tay nó lại.
- Mày bớt nóng đi được không, tao đang nói chuyện nghiêm túc với mày mà.
- Buông.
Giật mạnh tay, cũng không thèm liếc mắt đến hắn một cái, nó bình tĩnh bước ra ngoài.